Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 Dấu Hiệu
uổi sáng đã thức, nhưng còn nhắm mắt, Lâm lờ mờ lần theo phần cuối đĩa nhạc Mendelssohn ông ngoại đang mở trên máy hát cũ. Tỏa lên mùi thơm của bữa điểm tâm bà ngoại vừa nấu xong trong bếp. Cũng theo vào từ cửa sổ, có tiếng "soạt" khẽ khi một con sẻ nâu ngờ nghệch bay vụt qua tán lá dày. Rồi chợt vẳng đến câu chuyện giữa ông bà ngoại, về một kế hoạch nào đấy cần thực hiện nay mai, loáng thoáng nhắc đến tên Lâm, rồi lan qua một chuyến đi xa. Bà sẽ dừng lại trước khi câu chuyện biến thành một cuộc tranh luận đượm nỗi phiền trách, điều vẫn thường xảy ra khi cả hai bày tỏ các ý tưởng riêng tốt lành, dành cho thằng cháu duy nhất. Khi ông bà trở về không gian của riêng mình, thì chỉ còn tiếng của chiếc xe ô tô hạng nặng nào đó đang dừng ngoài đường. Động cơ vẫn hoạt động, phát ra âm thanh trầm đục, đều đều, len lỏi qua các ô gạch gió giữa tường rào, làm bầu không khí rung lên từng chặp êm dịu...
Cuộc sống chừng như đang trở về nhịp điệu bình dị trước kia, trải dài theo những tháng ngày, từ khi Lâm còn rất nhỏ, gắn bó với ông bà nhiều hơn với ba mẹ. Trong dòng thời gian trong suốt uốn cong, cậu thấy lại mình trong hình dáng một chú nhóc, với chiếc kính siêu nhân gọng nhựa tuột xuống chóp mũi, ngồi trên chiếc ghế cao, gác cằm lên bậu cửa, quan sát không biết chán lũ côn trùng vo ve bên ngoài. Rồi buổi học đầu tiên, cũng trong phòng bếp, giữa những quả cây lăn lóc trên bàn, các mặt chữ cái được nhận biết. Cậu học ghép vần, đọc những bưu thiếp in hình các vùng đất xa xôi. Các con tem sưu tập đầu tiên bóc ra từ góc những chiếc phong bì nhiều màu sắc đã làm cậu quên đi câu hỏi, tại sao ba mẹ cứ vài năm lại di chuyển từ phòng thí nghiệm này sang viện nghiên cứu khác, thỉnh thoảng mới có chuyến về thăm nhà ngắn ngủi, không bao giờ ngỏ ý mang cậu theo. Nhưng ở lẽ nào đó, cậu cũng hài lòng với các trò vui trẻ thơ của riêng mình, với hai ngưòi lớn nghiêm trang sống cạnh bên. Cậu quá nhỏ và ông bà quá lớn. Khoảng cách tuổi tác khiến họ như những con ngưòi sống trong các quả cầu trong suốt, lăn cạnh bên nhau, luôn trông thấy nhau, nhưng ít khi cảm biết chính xác bên kia nghĩ gì, trông đợi điều gì. Tuy nhiên, mong muốn được che chở, các lo lắng cho các bước đi tương lai mà ông bà dành cho Lâm là điều cậu chẳng bao giờ nghi ngại. Cậu lại nhớ cái ngày ông ngoại dẫn cậu đến gặp vị nha sĩ. Cậu đã sợ thế nào mà không thể nói ra. Đúng lúc ấy, bàn tay khô khan nhưng ấm áp của ông nắm chặt tay cậu, nghiêm khắc, để cậu không gào toáng lên như một tên nhóc hèn nhát. Rồi tất cả được bao phủ bằng vị ngọt của cây kem khổng lồ, ông mua để đánh lừa cảm giác khủng khiếp mà chiếc răng vừa nhổ để lại...
Vẫn nhắm mắt, Lâm bật cười một mình, như đứa trẻ thức dậy sau giấc mơ mà nó chưa muốn từ giã. Trong ban mai nhẹ bỗng, Lâm thấy gắn bó làm sao với ngôi nhà này, với những điều cậu ngỡ mình đã lãng quên, với các chi tiết vụn vặt trước kia cậu chẳng buồn để ý. Cảm giác đẹp đẽ, bình yên luôn đến từ những điều tưởng chừng chẳng có gì quan trọng. Để rồi đến một lúc, bỗng dưng ta lại ưóc ao thời khắc này cứ kéo dài mãi, cái thế giới yên ổn này cứ được duy trì mãi. Rồi ta còn sẵn lòng làm nhiều thứ mà ta không ngờ để được ở lại trong đó, với người thân của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên cùng tiếng gọi khẽ của ông ngoại: "Dậy chưa, Lâm?"
Cậu rơi khỏi giường, thò đầu qua cánh cửa mở hé. Ông ngoại gõ nhẹ mặt đồng hồ đeo tay, thay lời nhắc đã muộn một tiếng so vói quy ước hằng ngày. Lâm vỗ tay lên trán. Đêm qua, cậu đã ngồi máy tính, miệt mài làm bài tập của C/E giao cho đến hai giờ sáng. Rồi cậu ngả lưng ngủ một giấc thật sâu, quên cả thời gian.
Lâm bước ra ngoài, vươn vai, sẵn sàng nhào ra cầu thang: "Cháu xuống ăn sáng luôn đây!" Nhưng ông ngoại ngăn cậu lại, nói khẽ hơn bình thường: "Ông không lên đây chỉ để nhắc cháu bữa điểm tâm. Hãy vào phòng, đánh răng rửa mặt, rồi mặc quần áo tử tế. Có người đến tìm!" vẻ nghiêm trang trên gương mặt ông làm cậu trố mắt. Ông ngoại búng nhẹ ngón tay trước mũi Lâm, một động tác chia sẻ và thông hiểu giữa cánh đàn ông với nhau: "Nhanh lên. Nhớ, đừng có mang ra bộ dạng bê bối. Trong khi cháu chuẩn bị, ông sẽ tiếp khách!"
Nhúng ca đầu dưới vòi nước lạnh chảy mạnh, Lâm tức khắc tỉnh như sáo. Cậu lao ra cửa sổ, vừa mặc quần áo vừa nhìn xuống đoạn đường thấp thoáng bên kia hàng rào. Qua các chùm lá rập rờn, hiện ra nóc chiếc xe đen đồ sộ. Nười của Fatal BLOW. Chắc chắn lại có việc gì nguy hiểm và khẩn cấp nên họ mới đến tận đây. Cậu lau mạnh mái tóc. Cơn tức giận ập đến. Theo thỏa thuận bất thành văn, sau lần xuất hiện kinh hoàng của Nhện Nước, cậu không muốn có bất kỳ ai từ Fatal Blou lai vãng đến nhà. Khi người thân của cậu trở về, thì lại càng không. Ý nghĩ C/E đang ngồi ở tầng dưói, trao đổi vói ông bà ngoại, hé lộ vài việc họ đang tiến hành khiến cậu thấy lạnh sống lưng.
Gian bếp vắng lặng. Cũng không có ai trong phòng khách. Âm thanh rù rù trầm đục của cỗ động cơ bên ngoài tường rào cũng đã im bặt. Khớp gối Lâm cựng lai. Tuy nhiên, qua cửa sổ, mái tóc bạc của ông bà ngoại đã hiện rõ. Mọi người ngồi ngoài vườn, góc uống trà. Khi Lâm bước ra, ông bà cùng đứng lên, đưa mắt ra hiệu cho thằng cháu mau tới bàn với khách. Nhưng Lâm không nhúc nhích. Khuôn đầu thanh tú chậm rãi quay lại. Phía sau lớp kính xanh nhạt, đôi mắt trong suốt dừng lại đúng nơi Lâm đứng. Và nụ cười hiện lên, như một quầng nước lung linh lan toả trên mặt hồ buổi sáng:
- Tôi không nghĩ anh dậy muộn như thế!
- Còn tôi không nghĩ Lim đến đây! - Cậu ngồi xuống ghế, thấy nhẹ nhõm hơn.
- Anh đã vắng ba buổi học sáng. Tôi đến, và chờ, và không nhận được giải thích nào cả. Tôi không có ý trách móc gì. Nhưng tôi nghĩ mình nên biết điều gì xảy ra... - Vị khách trẻ giải thích dè dặt. Có lẽ cô muốn nói vài điều khác nữa, nhưng rồi buông lủng.
Lâm nhìn người trước mặt. Vô cùng ân hận.
Quả thực cậu đã vắng mặt khỏi các buổi huấn luyện vài ngày qua. Cậu cần thời gian đưa bà ngoại đi siêu thị, điều hiếm khi cậu làm thời đang học phổ thông. Rồi cậu phụ giúp ông ngoại cắt tỉa, sắp xếp lại cây cối trong khu vườn quanh nhà. Và sâu xa hơn, ý nghĩ phải tranh đấu với các cảm xúc trái chiều là lý do mạnh nhất để cậu quyết định vắng mặt. Dù biết chỉ có những kẻ kém cỏi mới để cho bản thân bị chi phối bởi quá nhiều cảm xúc, nhưng rốt cuộc, cậu vẫn không thể gột xóa nỗi buồn, các ý nghĩ u ám và thất vọng khi tin rằng với Lim, cậu chỉ là một cá nhân cô ấy lãnh nhiệm vụ huấn luyện, truyền đạt kiến thức, một người trong bao nhiêu người cô ấy vẫn phải tiếp xúc lâu nay, trong hệ thống công việc mà Fatal Blow giao phó, không hơn. Tuy nhiên, Lâm không hành động như như một kẻ vô kỷ luật. Ngay hôm đầu nghỉ học, cậu đã viết vài đòng cho Lim, thông báo rõ về việc vắng mặt và sẽ không tiếp tục học nữa. Cậu đến ngôi biệt thự, đưa lá thư cho vị quản lý, nhờ chuyển. Nhưng,giờ thì cậu hiểu, chắc chắn ông ta đã không chuyển. Người cẩn trọng và chu đáo như ông ta không đời nào gây tổn thương cho nữ chủ nhân, ở việc này, phần này chỉ thuộc về cậu mà thôi. Trớ trêu hay ngu xuẩn khi gửi thư cho một người không thể nhìn thấy và đọc thấy?
- Tôi xin lỗi - Lâm lên tiếng khó nhọc - Tôi muốn báo tin vắng mặt cho Lim, nhưng chẳng cách nào. Không điện thoại. Không e-mail. Địa chỉ nhà riêng cũng không...
Đôi mắt trong suốt ngước lên, cắt ngang dòng biện hộ:
- Anh không muốn gặp tôi. Vì nếu muốn gặp, muốn nói chuyện, muốn thông tin, anh luôn biết rõ có thể tìm tôi ở đâu!
Có một điều Lâm quên mất: Nơi cô gái này, không có giới hạn trong việc thấu suốt ý nghĩ kẻ khác. Các ngón tay cậu nắm chặt tay vịn ghế. Thinh lặng. Không phải vì cậu kiêu hãnh đến mức bất cần. Đơn giản là cậu biết, nếu nói một điều gì đấy trong dòng suy nghĩ chất chứa, thì sự yếu đuối sẽ theo đó bật ra. Làm sao cậu có thể thổ lộ cho cô ấy rằng, thà không là gì cả, chứ cậu không muốn thấy mình như một tên nhóc. Thà cậu biến đi, chứ không phải dằn vặt thêm. Và sâu xa hơn, nhưng cũng mạnh mẽ hơn, là lo sợ khi càng tìm cách lảng tránh, nỗi nhớ cô gái kỳ lạ này trong cậu càng trở nên sâu đậm.
Một đốm nắng xuyên qua tán lá, đọng trong cốc nước trước mặt Lim. Rồi một dải sáng bao quanh khuôn đầu như một đường viền tình cờ, lan nhẹ xuống gương mặt bất động. Kim đọc đĩa quay trở về bản nhạc đầu tiên album Mendelssohn. Tiếng cello khe khẽ như câu hỏi thầm thì từ lâu cất giấu, như tiếng thở dài vươn ra từ lồng ngực gầy guộc. Nếu ngồi im thêm vài giây, hẳn Lâm đã không ngăn được ước muốn chạm vào bàn tay trên mặt bàn. Nhưng, một khi đã trưng ra vẻ ngoài can đảm và cứng rắn, thì vẻ ngoài can đảm và cứng rắn ấy sẽ được duy trì đến phút cuối cùng. Lấy lại vẻ thản nhiên, cậu hỏi:
- Lim đến đây, ngoài nhắc nhở tôi vắng mặt các buổi học, còn có việc gì không?
Sắc thái tinh nhạy và điềm đạm cũng hiện lại trên gương mặt vi khách:
- Anh cần quay trở lại các giờ học sáng, từ ngày mai. Chương trình đã thay đối. Anh học học vài kỹ năng về di chuyển cùng với nhóm.
- Nhóm? - Lâm thốt lên, nhưng không quá to để ông bà bên trong nghe thấy – Sẽ có nhiều hơn hai người?
Lim gật đầu:
- Chính xác là ba.
- Thành viên nhóm được lựu chọn từ các vòng chơi Fatai Bloiw?
- Không hoàn toàn. Các thành viên có xuất phát điểm khác nhau. Nhưng đúng như anh nói, người giỏi nhất là người được tìm thấy từ chương trình truyền hình này. Hệ thống tìm kiếm tập hợp được những cá nhân tiềm năng. Theo cách này hay cách khác do công ty tiến hành, phạm vi lựa chọn thu hẹp dần. Tôi đến đây cũng là để chúc mừng anh có tên trong danh sách chính thức cuối cùng!
Có gì đó khá bất thường trong lời chúc của người báo tin. Rõ ràng, Lim không phấn chấn hay vui vẻ. Cậu nhìn qua vai cô:
- Những người khác không có tên, không phải họ không được chọn, mà vì họ không còn sống để có tên trong danh sách, đúng chứ?
Lim lặng thinh. Trong khoảng không giữa cô ấy và bức tường dài hút phía sau, chợt hiện ra những gương mặt đã từng ở bên Lâm, đã từng đi lướt qua cậu trong các va chạm tình cờ. Thái... Nhện Nưóc... Người trung niên trên đường... Tất cả đều sắc nét. Thế rồi cũng nhanh như lúc hiện ra, thoáng chốc các hình ảnh ấy rung nhẹ, từng phần mờ đi, tan vào lớp không khí đang nóng dần lên của sáng mùa Hè.
Cô gái cựa khẽ trên chiếc ghế gỗ:
- Anh vẫn nhớ bài học về chọn lọc tự nhiên? Những sinh thể tồn tại là những sinh thể mạnh nhất, được phép tiếp tục tiến trình tồn tại và phát triển. Dù bất kỳ lý do nào, khi nằm trong nguy cơ bị tiêu diệt và để cho mình bị tiêu diệt, thì những người chết đi thuộc về nhóm bại trận. Họ không thực sự cần thiết cho guồng máy nào cả.
- Nhưng những người bị tiêu diệt đâu chỉ liên quan đến Fatal Blow. Công ty và cuộc chơi chỉ là một phần, chứ đâu phải tất cả mà những người ấy phải đánh đổi cả mạng sống. Họ còn gia đình, những người cần đến họ...
- Chúng ta đang bàn đến các yếu tố căn bản và thiết yếu để tồn tại.
- Nếu không liên quan đến gia đình, nếu không có những người thân thiết, thì liệu sự tồn tại ấy có ích gì? - Lâm gằn giọng - Nếu tôi không lầm, không ít người khi ký vào hợp đồng với Fatal Blow hẳn cũng bị không chê bằng tính mạng của những người thân?
- Có lẽ ta sẽ trao đổi việc này vào lúc khác! - Lim nhè nhẹ lắc đầu.
Một hố sâu hiện lên giữa họ. Cô gái nói tiếp, không thể lạnh lẽo hơn:
- Khi đến đây, tôi không nghĩ anh sẽ nóng giận với tôi vì những vấn đề mà thực sự tôi không kiểm soát. Có lẽ cũng vì thế, anh đã quên đặt một câu hỏi quan trọng!
- Tại sao tôi được chọn vào danh sách sau chót? - Lâm hỏi, bằng giọng thản nhiên và bất cần.
Đặt chân lên phiến gạch sỏi giữa thảm cỏ, Lim khẽ xoay lại, nhấn mạnh từng từ.
- Vì anh đã chứng minh được anh là cá nhân giỏi nhất.
Lâm vần ngồi im trong ghế. Mảng tường rỗng lúc này không còn ai che chắn. Ý nghĩ trong đầu cậu in lên bức tường ấy, thành các dòng chữ rành mạch.
Một khỉ được xem là giỏi nhất, ta phải hành động theo cách của kẻ giỏi nhất.
Ta sẽ đi đến điểm tận cùng của cuộc chơi này, kiểm nghiệm tất cả các luật chơi kẻ khác bày ra, và ta nhất định phải sống sót.
Không những sống sót, ta sẽ giành chiến thắng cuối cùng.
Không còn là các ký tự, những dòng chữ ấy biến thành một thứ năng lượng đặc biệt, trườn đến, bám trên bề mặt da, thâm nhập và tan lẫn vào máu Lâm. Tựa một dược chất mang theo hiệu ứng bí hiểm, các thông điệp tòa ra sức mê hoặc, khơi nên một tham vọng mãnh liệt cùng sự vững tin cháy bỏng. Cậu khoan khoái đắm mình trong ánh chói chang của cảm giác lạ lẫm tràn đầy sức mạnh ấy. Giọng nói Lim vọng về phía cậu, xuyên qua lớp màn dày đặc, trở nên một âm thanh kém quan trọng, xa vời:
- Tại sao anh nói về các mối liên hệ thân thiết, khi mà anh bỏ mặc tôi trong những ngày qua, sau nhũng gì anh đã nói và đã làm?
Lâm ngồi im, không chú ý nữa. Cậu chìm vào viễn ảnh vừa tìm thấy, đang trở nên sắc nét hơn, sống động hơn. Cho đến khi cậu quay lại, cô gái nhỏ đã ở bên ngoài vỉa hè. Người tài xế chờ sẵn, mở cửa và giúp cô bước lên xe.
*
Trong bếp, ông ngoại đọc báo cạnh cửa sổ con bà đang gọt những dây vỏ dài để làm món mứt cam. Lâm ngồi vào bàn vói bữa điểm tâm muộn. Cậu nhai như một cái máy, gắng kết thúc càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, cậu vẫn cảm thấy rõ ánh nhìn dò hỏi của bà và ông sau lưng. Rốt cuộc ông ngoại kéo ghế ngồi cạnh Lâm, lên tiếng trước:
- Cô bạn vừa nãy có cho biết, cháu và cô ấy quen nhau trong một lớp học kỹ năng. Cô ấy cũng cho biết mấy ngày vừa qua cháu vắng mặt nên đến thăm hỏi.
Lâm tìm cách đưa ra thông tin gần với sự thật nhất, nhưng không thể là sự thật chinh xác như nó đang diễn ra:
- Khi ông bà đi du lịch, cháu đăng ký tham dự một khoá huấn luyện các hoạt động ngoài trời. Tuy nhiên cháu quyết định nghỉ, vì không thích nữa.
- Không thích học, hay vì không thích gặp lại cô bạn ấy? - Trên gương mặt nhiều nếp nhăn của tuổi bảy mươi, đôi mắt vẫn ánh lên sự tò mò trẻ trung.
- Cả hai, cháu nghĩ thế! - Lâm với tay lấy cốc nước cam.
- Ông sẽ không xen vào các lựa chọn của cháu. Nhưng sau một tháng vắng nhà, ông khá ngạc nhiên trước nhiều biến chuyển ở cháu. Nhanh hơn, dứt khoát hơn, gọn gàng hơn. Và quan trọng, ông cảm nhận cháu đang có mục tiêu nào đó để theo đuổi, không thờ ơ như trước. Nếu chỉ nhờ khóa học, ông không tin mọi việc thay đổi nhanh như thế.
- Lim giúp cháu nhiều! - Lâm thừa nhận - Nhưng cháu nghĩ nên dừng ở đây.
- Cháu biết sai lầm đáng tiếc mà tuổi trẻ phạm phải? Đó là việc họ dễ dàng đánh mất các mối quan hệ. Họ tin rằng, sẽ còn nhiều cơ hội để gặp gỡ những người thú vị, kết bạn, thực hiện các kế hoạch hấp dẫn. Tuy nhiên, lúc già đi, điều nuối tiếc lớn nhất chính là những tình bạn mai một, những gương mặt từng thân quen thất lạc trong trí nhớ, chỉ vì một vài thời khắc ta tự biến mình thành kẻ vị kỷ. Trong tình bạn, cũng như trong bất kỳ mối quan hệ nào, khi không toan tính, ta sẽ nhận được sự nâng đỡ rất lớn từ mối quan hệ ấy, vào những lúc ta không hề nghĩ đến, Lâm ạ!
- Cháu sẽ suy nghĩ điều ông vừa nói! - Lâm nói nhanh, không nhìn ông ngoại.
- Thôi được rồi! - Ông đổi hướng câu chuyện, để vui vẻ hơn - Dù sao, cháu cũng gây ấn tượng mạnh đấy. Ông bà không hề nghĩ một anh chàng như cháu lại có một cô bạn đặc biệt đến như thế!
Bà ngoại dừng tay gọt cam, xen vào:
- Ồ, phải nói rằng, cô bé rất ngoan và hưởng sự giáo dục tốt. Bà biết điều đó khi quan sát cô thái độ đúng mực với người lớn tuổi. Tuy nhiên, đôi mắt cô bé rất kỳ lạ. Gợi nên cảm giác đang nhìn nhưng lại theo đuổi một điều điều gì đó không có mặt ở đât,
Lâm uống hết cốc nước cam và đứng lên:
- Mắt Lim bị hỏng. Cô ấy không nhìn được gì!
Hai người lớn tuổi nhìn nhau. Ông ngoại ngoảnh về Lâm, chăm chút:
- Ông không nghĩ đây là lý do cháu lảng tránh cô bạn ấy.
Chàng trai trẻ tò ra thản nhiên hết mức có thể:
- Ngược lại thì đúng hơn, ông ạ. Cô ấy không thực sự cần cháu đâu...
- Ý cháu nói rằng, cô ấy quá đầy đủ, quá giàu có, nên không cần tới tình bạn?
Lâm lắc đầu. Câu chuyện đang xoay chuyển theo hướng kỳ quặc, đến độ mắt cậu nóng lên và tưởng chừng như nước mắt có thẻ chạy ra:
- Mọi thứ khác hẳn những gì ông bà đang nghĩ!
- Không có một cô gái nào tìm đến một người bạn học vào sáng sớm, nếu cô ấy không dành tình cảm đặc biệt cho cậu ấ. – Bà ngoại nói, trút đường vài cái khay kín vỏ cam – Nên nghĩ ở khía cạnh đó, nếu cháu nhìn nhận cô ấy như một người bình thường.
Có gì đó lạ lùng trong lời của bà. Một cựu giảng viên như bà ngoại không bao giờ đưa ra nhận xét vô cớ. Lâm chậm rãi ngước lên:
- Như một ngươi bình thường. Tức là bà nhận thấy gì đó bất thường ở Lim?
Ngưng hẳn công việc đang làm, chống hai tay lên bàn, bà nhắm mắt, thói quen khi tập trung kiếm tìm từ ngữ để diễn đạt chính xác và súc tích. Rồi bà nhìn thẳng vào Lâm:
- Ngay khi cô gái cháu bưóc qua cổng, bà đã nghĩ, từ đâu có mái tóc đẹp đến thế? Làm sao có được một khuôn mặt tuyệt hảo đến thế? Bằng cách nào tạo nên khung xương để có một vóc dáng hoàn chỉnh đến thể? Và trên tất cả, ngay cả khi không phải là một người khiếm khuyết về thị giác, thì cũng rất khó để có thể di chuyển và hành động gần như không phạm phải sai sót nào, như cô gái ấy. Trả lời cho tất cả các nghi vấn, chỉ có một phương án, phi lý nhưng phải tính đến: Vị khách của cháu là một sản phẩm không hoàn toàn tự nhiên!
Chiếc cốc thuỷ tinh suýt tuột khỏi tay Lâm. Nhưng các khớp ngón đã co lại:
- Ý bà nói rằng, qua các dấu hiệu trên, cô ấy là kẻ nguy hiểm cần phải đề phòng?
- Cháu có thể chứng minh ngược lại? – Vẻ mặt bà ngoại đượm vẻ gì đây rất lạ
Cậu nhíu mày:
- Lim đã rất buồn khi cháy vắng mặt. Cô ấy nghĩ rằng cháu đã rời bỏ….
Lâm ngưng lại, và im bật. Vẻ kỳ lạ trên nét mặt bà ngoại, giờ thì cậu đã
nhận ra, là biểu hiện trước của một nụ cười ấm áp và hài lòng:
- Một khi đă thừa nhận như vậy, thi hãy trân trọng xúc cảm của cô bạn!
*
Buổi chiểu, Lâm ngồi trong phòng, tai đeo headphones không dây nghe album mới của fun., đồng thời vào một số đường link được gửi đến từ nữ điều phối viên, đọc loạt bài hướng dẫn về việc đi lại, cách sử dụng thiết bị tiện ích mới ở các ga hang không trên khắp thế giói. Có lẽ người thiết kế chương trình huấn luyện cho Fatal Blow xem sân bay lớn là những ma trận nên mới nghĩ ra học phần này, Lâm lẩm bẩm, cười một mình.
Xem lướt qua các cách di chuyển giữa các nhà ga, Lâm dừng lại lâu ở phần lâu nay cậu rất say mê: Thiết kế xanh. Khuynh hướng này được nhiều kiến trúc sư theo đuổi thực hiện những năm vừa qua. Đưa thiên nhiên và năng lượng sạch vào các công trình lớn, biến kỹ thuật xanh thành một phần quan trọng trong xây dựng hiện đại không chỉ đem lại lợi ích về môi trường, mà còn tạo nên một chuẩn mực mới về vẻ đẹp kiến trúc. Càng về sau này, ở các thiết kế công trình xây dựng, hệ thống ánh sáng, thông gió hay các mái trần thực vật đóng mở tự động càng trở nên tinh xảo. Tính công năng được đẩy cao cho phép hình thành nhiều khoảng không choáng ngợp, đồng thời tạo nên các đoạn chuyển tiếp không gian đầy bất ngờ cho thị giác. Lâm thích thú phóng to các ảnh chụp. Dù cậu quan sát rất kỹ, vẫn khó đoán chính xác các vách ngăn, tấm lấy sáng, hay những cánh cửa có màu xám mờ kia được làm nên từ chất liệu gì...
Chìm trong niềm say mê kiến trúc và những giai điệu hóm hỉnh của fun. Lâm không nhận ra cửu phòng lại vang lên tiếng ông gõ nhẹ. Hồi lâu, có lẽ không muốn chờ thêm, một phong bì được luồn qua khe cửa. Cậu ra nhặt lá thư trên sàn, vội mở cửa, cảm ơn với theo ông ngoại lúc này đã bước xuống quá nửa cầu thang.
Thư của ba mẹ. Dãy tem tuyệt đẹp in hình các chuỗi gene trong không gian ba chiều. Cẩn thận rọc mép phong bì để không làm hỏng dãy tem bổ sung cho bộ sưu tập, Lâm rút ra tấm bưu thiêp nhỏ bên trong, in cảnh thành phố nơi ba mẹ cậu đang cư trú làm việc. Mặt sau, vài lời vắn tắt thông báo Lâm cần chuẩn bị để lên đường đến thành phố ấy, đầu tháng sau.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi