People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 Gào Thét
ần gọi thứ ba, số của Thái, đầu máy bên kia vẫn vọng lại câu nói quen thuộc, thông báo cuộc gọi không thể kết nối. Lâm cất điện thoại. Ý nghĩ cậu bạn thân sẽ thình lình trả lời rốt cuộc vẫn chỉ là một hy vọng vô căn cứ.
Đoạn lên dốc kéo dài. Nếu không để ý, khó nhận ra dải đường đang chếch lên cao, dẫn về phía mảng xanh cách đây hơn một cây số, trông như một cánh rừng im lìm hơn là một công viên trong thành phố. Xa hơn, phía sau những đỉnh cây hình nấm liền lạc, các toà cao ốc bên khu trung tâm lô xô, tựa nhũng khối bê-tông dát sáng câm lặng đứng cạnh nhau, in bóng lên nền trời xám đục. Cắt vào những quầng hơi ẩm nặng trĩu, các vệt đèn xe vô số lướt qua, rất nhanh, như một bầy thú lớn nhỏ rùng rùng chạy ra khỏi vùng mưa bão. Cơn mưa phía trên dốc mạnh lên. Những dải bụi nưóc, theo gió, thổi bạt xuống, quấn vào mấy bóng người đi bộ đang rảo nhanh trên vỉa hè. Chỉ có Lâm vẫn giữ tốc độ di chuyển cũ, theo nhịp buồn bã, hẫng hụt bên trong chính mình.
Chuyện gì đang thực sự xảy ra với Thái? Có thể xem là mất tích hay không khi cậu ấy biến mất khỏi tầm mắt gia đình và bạn thân, cắt đứt mọi liên hệ qua điện thoại và thư điện tử, nhưng lại vẫn hiện ra trước mắt người khác, cách hiện diện không mảy may gây ngờ vực?
Thái từng tham gia Fatal Blow, Lâm không nghi ngờ điều này. Nhưng giờ đây, cậu ấy có còn trong tổ chức? Những động thái Thái thực hiện như trò mất tích, kết nối với cô gái khiếm thị có nằm trong kế hoạch, hoặc trong phạm vi được ê-kíp của Mr. Q điều khiển hay không?
Và câu hỏi cuối cùng, ít quan trọng nhất, nhưng lại bám chặt vào tâm trí, như giác bám sắc nhọn của loài côn trùng độc địa và giận dữ nhất, là vì sao cậu không hề biết một chút gì về mối quan hệ giữa Lim và cậu bạn thân.
Các đám mây vần vũ trôi dạt về chân trời. Những nhánh cây vặn mình răng rắc. Gió luồn lách trong các khoảng không sâu hút giữa các toà nhà cao tầng, từng chặp hú lên, biến thành chuỗi gào thét ghê rợn vẳng xuống các khu vực chung quanh. Lâm tấp vào một mái hiên, đứng im, giữ cho cái hoodie trên đầu đừng bị gió thổi lật ra sau, tiếp tục chìm ngập trong suy nghĩ miên man.
Mình thật ngốc khi lo âu, sợ hãi, lùng kiếm cậu ấy khắp mọi nơi. Trong khi đó, Thái đâu hề đoái hoài đến mình lẫn ba cậu ấy. Và Lim nữa. Từng giờ từng phút trong ngày, mình khắc khoải mong ngóng phút giây được gặp cô. Mình đã ngỡ rằng các buổi huấn luyện là những cuộc gặp mà cũng như mình, cô ấy thực lòng trông đợi. Mình còn liều mạng rút tiền trong cái tài khoản chết tiệt đã từng tự hứa sẽ không đời nào đụng vào. Để làm gì chứ? Chỉ để mua một món quà và tin rằng, khi nhận món quà ấy, họ sẽ hiểu những gì mình không dám nói... Lâm lầm bầm với chính mình, điểm vào từng câu hỏi ngắt quãng nụ cười chua chát. Vài giọt mưa bay lạc đến, đọng trên trán, trên má cậu, thành những đốm lạnh buốt. Thế rồi theo nhịp bước, cảm giác nhói đau và tê tái dịu đi. Thay vào đó là nỗi buồn mênh mang. Trong khía canh này, cậu không thể trách cứ bên ngoài. Không ai có trách nhiệm phải nói với cậu về chọn lựa hay xúc cảm của họ. Nếu cậu tin vào mối dây gắn kết nào đó giữa mình và Lim, thì đó là ảo giác do chính cậu dựng nên. Và nếu cậu đã quá lo sợ cho tên bạn thân, thì đó là vì cậu chẳng hiểu gì về người cạnh bên mình cả.
Tiếng gào thét từ lúc nào đó đã lặng đi. Trước khi kịp cuốn xuống khu vực đông người, màn nước trắng xóa phía trên công viên mỏng dần rồi vãn hẳn. Lâm lại bước đi trên vỉa hè loang loáng. Cậu bước xích vào bên trong, tránh các giọt nưóc rơi xuống từ những khối lá nặng trĩu. Từ dãy cửa hiệu, những bóng người vừa nãy trú mưa cũng lác đác bước ra. Ai đó mở nhanh một cánh cửa. Mùi lá cây lành lạnh trộn lẫn với hương thơm ùa ra từ không gian nồng ấm trong kia, gọi nên cảm giác vừa thực tế, vừa hư ảo. Một cách đều đặn, xen giữa mảng tối của những ngôi nhà đã ngủ là các dải sáng nốỉ tiếp, hắt ra từ các ô kính to nhỏ của một tiệm cà phê hi-end, một tiệm sách lâu đời, một cửa hàng thực phẩm mở cửa suốt đêm hay một cửa hiệu bán những món đồ trang trí cổ xưa. Dưới hiệu ứng của những ngọn đèn đường và các luồng sáng ấy, dưới chân mỗi người bỗng có hai bóng đổ, một đậm và một nhạt. Sự chuyển động bỗng trở nên kỳ lạ. Gần như ngưoi ta không đi theo cách thông thường, mà tự nhấc mình lên khỏi mặt vỉa hè một khoảng hẹp, lơ lửng trôi qua làn không khí mềm mại. Lâm nhìn chăm chú hiện tượng trước mắt. Ảo giác về hình khối đôi khi thuần túy do động năng tạo nên. Sự vững chãi đôi khi chỉ là cảm giác bề ngoài. Toàn bộ vật chất đều gồm các nguyên tử dao động cách xa nhau, mỗi nguyên tử lại dao dộng trong một khoảng rộng của không gian trống rỗng, vậy nên các ghi nhận thị giác đôi khi là một trò đánh lừa ngoạn mục. Bài học về ánh sáng, khối lượng và năng lượng mà Lim từng trao đổi với cậu ở các buổi học sáng bỗng quay trở lại, trong một hình ảnh cụ thể. Bỏ tay ra khỏi túi áo khoác, Lâm thấy nhẹ nhõm hẳn. Sẽ có lức cậu gặp lại tên bạn thân, sẽ hỏi rõ tất cả những khúc mắc khó chịu này. Không có bí mật nào là mãi mãi.
Cột đèn giao thông ở ngã tư trước đoạn rẽ dẫn về nhà Lâm có thời gian chờ đèn đỏ khá dài. Cạnh cột đèn, một nhóm người đứng chờ sang đường. Phía bên này không thể đi tiếp vì hệ thống cáp ngầm đang được lắp đặt. Đoạn vỉa hè biến thành công trường đào bới, đọng các vũng mưa lầy lội. Lâm nhập vào đám đông trước các vạch san trắng, chờ tín hiệu dành cho người đi bộ. Mấy người nhân viên văn phòng kết thúc ngày làm việc muộn, vẫn chưa ngưng các cuộc điện thoại, những chiếc cặp da trĩu xuống bên vai. Ngay trước mắt cậu, tươi tắn hơn, một đôi nam nữ trẻ đang nắm tay nhau. Túi giấy căng phồng chàng trai ôm trước ngực đựng mấy chiếc bánh mì, đồ hộp, và ít trái cây có lẽ dành cho bữa tối. Cô gái dựa hẳn vào chàng trai đầy tin cậy. Sau lưng họ, đứng bên phải Lâm, cao lớn và giữ thái độ lạnh nhạt với xung quanh, người đàn ông trung niên mặc áo thể thao sáng màu rất đẹp, cầm khư khư chiếc túi nhựa bằng cả hai tay. Lâm chợt nhớ ban nãy người này bước ra từ cửa hiệu ngập ánh đèn vàng, với ô kính bày kín những món trang trí nội thất cổ. Có lẽ ông ta vừa mua được món gì đấy rất hài lòng, muốn được về ngay càn phòng của mình, chẳng muốn có bất kỳ va chạm nào với chung quanh phá hỏng niềm vui sắp tới. Tuy nhiên, chung quanh chẳng ai để ý đến vẻ trịnh trọng của ông.Vvẫn vang lên cuộc nói chuyện điện thoại nhát gừng của người đeo cặp văn phòng. Rồi tiếng cười nói ồn ào của mấy chú nhóc vừa đi học thêm về. Trong khối âm thanh rì rào như một bầy ong, Lâm lơ đãng nhìn lên dãy số điện tử đang nhảy lùi của đèn giao thông. Như một phản xạ tự nhiên, khả năng nhìn xuyên bóng tối bắt đầu khai triển.
12 giây, 9 giây..1 5 giây...
Đèn chưa chuyển xanh. Nhóm người trên vỉa hề rục rịch bước xuống mặt đường.
Mói chớm vạch sơn trắng thứ hai, mấy người phía trước khựng lại. Một chiếc xe buýt đang đà lên dốc, phóng khá nhanh, hẳn muốn tranh thủ mấy giây cuối cùng trước khi tín hiệu đèn vàng bật sáng. Không thể cưỡng lại chuyển động hoảng sợ của đám đông, Lâm cũng lùi vội về sau, cho dù từ xa, bất chấp luồng sáng chói lóa pha thẳng vào mắt, cậu vẫn nhìn rõ phản úng hiện trên gương mặt người điều khiển xe buýt, biết chắc ông ta sẽ làm chủ tình hình, không để tai nạn xảy ra.
Nhưng, có một điều Lâm không thể nhận ra. Đúng khi mọi người hét lên thảng thốt vì vệt đèn pha quét quá gần và đôi nam nữ phía trước giật lùi quá mạnh, khiến cậu ngả hẳn ra sau, vút qua ngay bên trên mặt Lâm một luồng khí nóng rát, đến mức cậu ngỡ lông mi trên mí mắt mình cháy xém.
Một tiếng "pục" khẽ, khô và đục, vang lên.
Trước khi Lâm nhận biết điều gì, người trung niên đứng cạnh bên cậu chậm rãi quỳ xuống. Như thể ông ấy có việc cần phải cúi sát mặt đường. Hay như thể ông ấy hơi mất kiểm soát bởi cơn chóng mặt.
Chỉ có điều, cái túi giấy đã bị thả khỏi tay, rơi xuống chân người trung niên, cùng âm thanh khô khốc của sự vụn vỡ.
Trong chóp mắt, theo đúng bài huấn luyện được C/E thường xuyên nhấn mạnh, trong trường hợp bị tấn công thình lình, Lâm hất cái hoodie trùm đầu ra sau, lột nhanh chiếc áo khoác chó khoang, cúi thấp xuống, lẩn vào giữa đám đông chung quanh. Hình ảnh sau chót cậu kịp liếc nhìn ở người ngã khuỵu ấy là đôi tay ông ta. Cả hai cánh tay chống thẳng trên mặt đường nhựa. Bàn tay xoè rộng nhưng các ngón co rút, với sự đau đớn mau chóng đông lại. Và cũng lặng lẽ như thế, một dòng máu gần như đen thẫm chảy dọc theo cánh tay, lan xuống mặt đường, thoáng chốc đọng thành vũng nhỏ quanh bàn tay trắng bệch. Không hề biết đến điều vừa xảy ra, mấy người phía trước tiếp tục bước đi trên những vạch trắng. Chỉ có bọn trẻ đứng sau nhoài đến, nhận ra điều bất thường. Một tiếng thét kinh hoàng. Đôi tình nhân ngoái lại, rồi túi thực phẩm. Bánh mì, đồ hộp, những quả táo văng tung toé, lăn lông lốc trước các bánh xe. Sự hoảng loạn truyền lan như một dòng điện. Mấy chiếc xe máy trơ sát tới vạch sơn. Trong khi mọi người xúm quanh người đàn ông xấu số, Lâm lẳng lặng bước giật lùi, biến vào bóng tối giữa các tấm che dựng dọc theo công trường.
Không băng qua đường, cậu cứ thẳng bước, điên cuồng, cố ý nhấn đôi sneakers lún sâu vào đám đất bùn lầy lội, để những sọc phản quang của đôi giày không con phát sáng nữa. Rồi cậu chuyển sang chạy thục mạng. Cuối đoạn đường đào xới, lờ mờ nổi lên nóc trạm xe buýt. Lâm tới đấy, vừa đúng lúc chiếc xe buýt ban nãy pha đèn lách qua được khoảng hẹp, tấp vào trạm. Không chần chừ, không suy nghĩ, ngay khi hành khách cuối cùng bước xuống, cậu lách qua, đặt chân lên bậc thang kim loại. Cánh cửa gấp đóng lại nhẹ ru. Tất cả chưa đầy mười giây. Khối hộp sáng trắng rùng rùng lăn bánh.
*
Chuyên cuối cùng của ngày. Trong xe chỉ còn mình Lâm. Trả xong tiền vé, cậu đi nhanh xuống băng ghế cuối xe, nằm dài. Cậu không mỏi đến mức cần phải ngả lưng trên phương tiện công cộng. Nhưng nêu ngồi, rất có thể đầu cậu, hiện rõ qua các ô kính xe, tiếp tục là mục tiêu cho xạ thủ thiện nghệ.
Mắt Lâm mở trừng trừng. Hiện lại trước mắt cậu, như đoạn phim ngắn chiếu đi chiếu lại, hình ảnh viên đạn bay sượt qua. Không có tiếng nổ như cách hiểu thông thường về vũ khí. Chỉ là âm thanh rõ rệt, duy nhất, khi đầu đạn xuyên qua da thịt. Trên ngực áo thể thao sáng màu đột nhiên hiện lên một lỗ đen nhỏ, sâu hoắm, gọn ghẽ, và từ đây dòng chất lỏng chậm chạp chảy ra. Nếu cơ thể mỗi người là một cỗ máy thiết kế hoàn hảo, vận hành theo một lập trình cố định, thì vẫn có những tác nhân bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể phá vỡ chuỗi vận hành và khoảng thời gian được định sẵn ấy, dễ dàng, chóng vánh. Người trúng đạn chết ngay, trước khi kịp biết chuyện gì vừa đến với mình.
Một cái chết ngay cạnh bên.
Một bóng người nhanh chóng nít lui khỏi ô cửa, tầng trên cùng, thuộc toà cao ốc bọc kính xanh, ở tận cách ngã tư hơn trăm mét.
Không phải ảo giác. Lâm chắc chắn về kẻ ngắm bắn ấy. Chỉ tiếc rằng, mọi thứ lướt qua quá nhanh. Cậu không kịp sử dụng khả năng nhìn đặc biệt, để nhìn rõ hắn.
Trong chuyên động lắc lư uể oải của chiếc xe buýt đang về bến cuối, Lâm mới thầm thìa hàm nghĩa tàn khốc mà cái chết mang theo. Người ta thường nói về ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Nhưng người ta gần như bỏ qua khía canh sai lầm mà cái chết và sự cẩu thả giễu cợt của nó đôi khi phạm phải. Hậu quả của nhầm lẫn có thể đến với bất kỳ ai. Một kết cục vượt ra ngoài mọi trù tính. Cậu may mắn thoát được viên đạn. Nhưng may mắn của cậu lại là bất hạnh cho người khác. Chắc chắn, với kẻ ngắm bắn, người trung niên kia không phải mục tiêu. Ông ấy chỉ là một người qua đường tình cờ, đang quay về nơi chốn riêng tư, với người thân đang chờ đợi, với ai đó sẵn lòng chia sẻ niềm vui về món đồ vật ông ấy vừa mua. Sai lầm của ông ấy, nếu có, là đã hiện diện ở vị trí lẽ ra ông đừng nên hiện diện...
Thực quản Lâm co thắt dữ dội. Nỗi sợ hãi luôn có triệu chứng gần giống cơn buồn nôn. Cậu không dám nghĩ gì thêm. Một lần nữa, nhận thức về cái chết đâm thẳng vào trí não. Không có gì hoàn toàn ngẫu nhiên - nữ điều phối viên của Fatal Blow từng nhấn mạnh - Tuy nhiên, những diễn biến nguy hiểm nhất thường chọn lớp vỏ ngẫu nhiên để đội lốt. Sau cái chết của Nhện Nước, sau những gì cậu đã được huấn luyện bởi C/E và Lim, Lâm hiểu, viên đạn bay ra từ họng súng giảm thanh kia được nhắm vào chính mình.
Ở trạm áp cuối, Lâm rời khỏi xe. Cậu băng qua con đường tối om trong khu phố Tây, ban ngày được dùng như bãi đậu ô tô quanh các cao ốc. Cuối đường có một bưu điện nhỏ kiêm dịch vụ cho thuê máy tính kết nối Internet. Cậu rẽ vào, nói với anh nhân viên rằng di động bị hỏng, cậu cần gọi một cuộc từ máy bàn. Dán mắt vào chiếc TV nhỏ, anh ta chỉ tay về phòng kính, nơi treo chiếc điện thoại quay số.
Đúng như Lâm dự đoán, nữ điều phối viên trả lòi ngay. Nhận ra cậu, chị ta không mấy dễ chịu:
- Giờ này cậu vẫn chưa về nhà? Tôi đang chờ e-mail trả lồi từ cậu...
Lâm cắt ngang, lạnh lùng:
- Tại sao người của chị dám làm thế?
- Nói rõ hơn đi! - Đầu máy bên kia không kém lạnh lùng.
- Chị không nghĩ tôi sẽ gọi, hả? - Lâm rít lên, vói tất cả sự căm ghét dồn nén - Một người đã chết thì không thể điện thoại cho kẻ ra lệnh bắn gục cậu ta, đúng chứ?
- Một ai đó muốn bắn chết cậu?
- Tôi không có thời gian chơi trò đố chữ với chị! - Lâm thình lình gào lên -Tôi không tham gia Fatal Blowl Tôi không tuân thủ điều khoản họp đồng nữa! Mặc kệ tất cả. Tôi không cần gì hết. Chết tiệt! Cứ việc lấy lại tài khoản và tiền thưởng! Tôi sẽ trả lại các người món tiền mà tôi đã dùng. Hãy tránh xa khỏi tôi và ngôi nhà của tôi!
- Cậu đang mất bình tĩnh! - C/E nhận xét điềm đạm - Hãy về nhà. Khi nào tỉnh táo và không hoảng loạn nữa, gọi cho tôi. Hãy gọi bằng di dộng của cậu, hoặc máy bàn ở nhà. Không nên dùng số bưu điện công cộng trong khu phố Tây hay bất kỳ đâu.
Lâm im sững. Nắm đấm vừa vung lên, sắp sửa giáng mạnh tấm kính trước mặt bỗng treo lơ lửng. Cậu thả tay xuống. Đứng trong booth cách âm kín bưng, đã mặc lại jacket, cậu vẫn như bị nhiễm lạnh. Ngay lúc này, họ vẫn biết rõ vị trí của cậu, đọc rõ các ý nghĩ bên trong cậu, dễ dàng như trở bàn tay.
Xuyên qua lớp kính, Lâm nhìn ra dải đường tối om ngoài kia, lục tìm một đôi mắt, hay một họng súng rình rập.
Nhưng không ai cả.
- Đừng bám theo tôi nữa, làm ơn! - Lâm nói khó nhọc.
- Nghe đây, nếu có vụ nổ súng nhắm vào cậu, như cậu nói, có phải do chúng tôi thực hiện hay không thì tuỳ cậu nghĩ. Không quan trọng với chúng tôi và chúng tôi sẽ không giải thích. Nhưng ở khía cạnh cá nhân, tôi biết cảm giác bên trong cậu lúc này. Cậu giận dữ. Cậu sợ hãi. Cậu căm ghét. Tuy nhiên, có một điều cậu quên không nhận ra: Cậu vẫn còn sống. Mạng sống. Đó là thứ giá trị nhất.
- Nhưng những người không may tiếp xúc với tôi, ở cạnh bên tôi thì mất đi mạng sống của họ, dù họ không làm điều gì dính líu đến mấy người! - Những muốn hét lên, nhưng âm thanh phát ra từ cuống họng Lâm chỉ là các tiếng thì thào.
- Rất tốt vì cậu đã rút ra kết luận cho các trải nghiệm. Cậu đủ tỉnh táo để giữ cho người thân, như ông bà ngoại của cậu lúc này đang trên máy bay, không gặp phải một tai nạn tình cờ nào đó?
- Đừng đụng đến người thân của tôi! - Lâm uất nghẹn, gần như van nài.
- Sẽ là như thế, một khi cậu tuân thủ các yêu cầu từ chúng tôi. Không có thêm bất kỳ tranh cãi. Không có hành động kháng cự nữa!
Lâm gác máy. Cậu giấu tay trong túi áo, để đừng ai thấy cậu đang run bắn lên. Sau khi trả tiền cuộc gọi, cậu bước ra khỏi bưu điện. I
Sô tiền mặt còn lại trong túi quá ít ỏi. Không thể gọi taxi. Cậu đi bộ về nhà.
Những tòa cao ốc lúc này ở sau lưng cậu, bên phải và bên trái cậu. Cậu đi xuyên qua công viên, cánh rừng tối om giữa lòng thành phố. Phía sau bất cứ thân cây cổ thụ nào, cũng có thể hiện ra một mũi súng. Nhưng Lâm chang đoái hoài gì nữa. Với việc bị kiểm soát, bị theo dõi và liên tục bị không chế, chàng trai trẻ hờ hững và vô tư lự của ngày tháng cũ đã chết. Một đồ vật, hay một con thú điên cuồng nhưng yếu ớt, là cậu. Phải, mình không còn là một con người nữa. Ý nghĩ này làm Lâm rỗng hẳn đi.
Giá như cầu cứu được một ai đó.
Nhưng ai?
Cậu bạn thân đã biến mất.
Cô gái mà cậu ngỡ có thể tin cậy và chia sẻ thì cho thấy, cô ấy chỉ đang làm phần việc của mình. Một cá nhân riêng biệt, với các liên hệ riêng biệt mà cậu chẳng được phép xen ngang.
Còn những người thân trong gia đình? Ở khía cạnh này Lâm càng kém tự tin. Có lẽ khi cậu hé răng, các vấn đề chỉ rắc rốỉ và nghiêm trọng lên thêm...
Lâm lầm lũi bước đi. Các sọc phản quang sau đế giày lại hiện ra sau lóp bùn khô, thảng hoặc ánh lên tựa một chi tiết máy vô cảm, không ngừng hoạt động. Gió vẫn thổi từng cơn, len lỏi qua những hốc cây. Các ô cỏ xám mờ rờn lên dưói gầm ghế đá rải rác. Lũ côn trùng, với bộ cánh ướt đẫm sau cơn mưa, cũng đã ngưng tiếng từ lâu. Một thế giới vắng lặng, câm nín và không thể bày tỏ. Chưa bao giờ cậu thấy mình cô độc và dễ bị tấn công đến thế. Cũng chưa bao giờ cậu nhận ra mình ngập tràn thù hận và sẵn sàng trở nên tàn độc đến thế. Vài giọt nước rơi xuống từ tán lá xa vời. Với các vệt lạnh chảy dọc gương mặt, hai mắt mở căng cắt thẳng vào bóng tối mù mịt hơi nước, Lâm bưóc đều đều vể phía trước, như một cỗ máy nạp nguồn nhiên liệu bất tận.
*
Chuông đồng hồ điểm mười tiếng khi Lâm về đến nhà. Theo lịch bay, mười hai giờ đêm ông bà ngoại sẽ hạ cánh. Cộng thêm một giờ lấy hành lý và di chuyển, khoảng ba tiếng nữa ông bà sẽ có mặt ở nhà. Cậu mở mấy ngọn đèn vườn, tất cả đèn phòng khách và trong bếp, đền cầu thang và phòng mình. Ánh sáng khắp nơi. Mọi thứ đều nguyên vẹn như khi cậu ra ngoài ăn tối. Tuy nhiên, điều đó chẳng đem lại dễ chịu. Ngược lại, cậu hiểu rõ, ba tiếng đồng hồ sắp tới là quãng thời gian chất đầy nguy hiểm. Chỉ khi người thân bước qua cổng, an toàn, cậu mới có thể thoát ra khỏi trạng thái căng thẳng.
Ngồi co ro trong góc sofa, Lâm nhìn tủ sách và chiếc đồng hồ của ông, cái hộp gỗ đựng kính lão và giấy bút của bà ngoại. Những đồ vật cũ kỹ bình thường, cậu vẫn lướt qua hàng ngàn lần, lúc này bỗng đượm vẻ trìu mến dịu nhẹ. Ông bà vắng nhà hơn một tháng. Cậu từng nghĩ chẳng có vấn đề gì. Cậu có thể sống một mình. Không bị kiểm soát lại càng hay. Nhưng giờ thì cậu đã hiểu, đôi khi duy trì được các mốỉ gắn kết giản dị, những chi tiết sống thường nhặt cũng quý giá đến mức nào. Kim đồng hồ nhích từng giây chậm chạp. Mắt Lâm dừng lại ở gói giấy nâu, quà của Fatal Blow được người quản lý nhà hàng không tên chuyển cho cậu. Nó nằm ở góc bàn từ ngày hôm ấy đến giờ. Cậu không mở nó, lảng tránh nó, bởi cậu đã sợ, mấy món như thẻ tín dụng hay gói quà này sẽ chỉ ràng buộ mình chặt hơn với nhóm người áo đen. Nhưng giờ thì mọi thứ đã vượt qua mọi giới hạn. Chẳng con gì để dè chừng nữa. Lâm bình thản bóc gói giấy.
Hộp kim loại bóng mờ tạo ảo giác về một khối thép liền lạc. Khớp nối mảnh hơn sọi tóc, gần như không thể nhận ra. Lâm thở nhẹ, xoay hai nửa hộp theo hai chiều ngược nhau. "Tách". Lấy cái bật lên êm khẽ.
Trên lớp nỉ đen, chiếc kính ngắm màu olive mới tinh. Ngăn dưới hộp, cũng lót nỉ, ba thấu kính dự phòng xếp ngay ngắn.
Sau khi cầm ngắm, quan sát kỹ từng chi tiết nhỏ của, Lâm đặt tất cả lên bàn, lướt tay trên những món đồ đắt giá mà chỉ vài tháng trước, có nằm mơ cậu cũng không thể mơ về. Đột nhiên, cậu cười phá lên, sằng sặc, không sao ngừng lại được. Không đượm chút niềm vui, chuỗi cười khô khốc hút sạch không khí buồng phổi, như phát ra từ dàn âm thanh méo mó, khuếch đại. Một phiên bản khác, kín đáo và ghê rợn, của tiếng gào thét vọng lên từ đáy sâu tuyệt vọng. Việc bị người của Fatal Blow dõi theo từng hành vi không còn ý nghĩa nặng nề như khi phát hiện lúc ban đầu. Mặt tối tồi tệ là thứ mà người chơi phải chấp thuận, khi tham gia cuộc chơi lớn. Một cuộc chơi vừa mê hoặc vì được dẫn dắt bằng phần thưởng lớn lao, vừa điên rồ khi phải đánh cược bằng mạng sống.
Chấp nhận cơ chế vận hành trò chơi mình đang tham gia, Lâm bắt đầu nắmbắt, hiểu rõ hơn về nó. Như lúc này đây, nhìn món quà tặng, cậu đọc được thông điệp sâu xa truyền gửi. Các cá nhân tuyển chọn từ Fatal Blow đều được trang bị những thứ tương tự. Họ được học cách sử dụng chúng, để đến thời điểm nhất định, họ phải sử dụng chúng, một cách thực thụ.
Cậu cũng vậy. Hạn kỳ đã được nhắc. Bằng phát đạn sượt qua, chỉ cách vài li
Chuỗi cười ngưng bặt.
Một cách hoàn toàn lý thuyết, người giới thiệu hàng ở cửa hiệu bán vật dụng thể thao từng nói về sự nguy hiểm của những vật dụng khi nằm trong tay loại người nguy hiểm. Nhưng, khác Lâm, có một điều anh ta chưa từng trải nghiệm: Để thoát khỏi tầm ngắm của những kẻ tàn bạo, cách duy nhất là người ta phải trở nên tàn bạo hơn.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi