We have to walk in a way that we only print peace and serenity on the Earth. Walk as if you are kissing the Earth with your feet.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 Kính Ngắm
rong khoảng thời gian ngắn, một thói quen mới thành hình: Năm giờ sáng, Lâm thức giấc, không cần đồng hồ báo thức. Gần như tức khắc, cậu trở dậy, ngồi bên mép giường, nhìn ra bóng tối vẫn còn dày đặc ngoài cửa sổ. Thoạt đầu, màn sương sánh đen mềm mại không chỉ bao trùm mà len lỏi vào từng khoảng hẹp giữa các chắn song tường rào, những viên ngói trên mái nhà cũ. Cho đến một lúc, mắt cậu nhìn xuyên qua bóng đêm ấy với độ tinh tường kỳ dị. Chẳng hạn như lúc này, cách bệ cửa sổ chừng sải tay, một con bướm bất động trên nhành cây non. Vệt gió mỏng thổi qua làm đôi cánh xếp im chấp chói và những hạt phấn xanh nhạt rơi lả tả, phủ xuống mầm lá vừa tách mở.
Trên nóc ngôi biệt thự cổ bên kia đường, một con sóc đang chạy theo đường ống dẫn nước mưa. Đột nhiên, nó dừng lại, hai chân trước cầm lên một hạt cây, chăm chú quan sát bằng đôi mắt ánh đỏ. Rồi cũng đột ngột như lúc lọt vào tầm mắt người quan sát, con vật biến mất sang bên kia mái ngói. Xa hơn, khi Lâm nhấc tầm mắt lên cao, những ngôi sao càng lúc càng trở nên rực rỡ, với quầng tinh vân xanh óng hoặc đỏ rực giữa khoảng không sâu thẳm... Một thế giới như được nhìn qua kính viễn vọng. Mọi khoảng cách đều thu hẹp và mọi vật thể đều phóng to nhiều lần.
Mấy ngày đầu, nhận ra mình đang sở hữu năng lực bất thường, cậu thực sự sống giữa một cơn ác mộng. Biết mình đang mơ mà không sao thức dậy. Trong bóng đêm, những sinh vật, đồ đạc quen thuộc khoác lên hình ảnh của thế giới lạ lẫm. Cậu từng xem kênh Animal Planet, vô cùng thản nhiên trước một con chim ưng nhìn rõ con mồi di động cách nó hơn trăm thước. Cậu chẳng tò mò gì nhiều khi biết đồng tử mắt mèo luôn tinh nhạy hơn trong mọi bóng đêm. Một con bồ câu xám xanh ảm đạm vẫn nhận biết sắc màu giỏi hơn bất kỳ loài động vật nào khác cũng chỉ làm cậu thú vị tí chút... Bản tính lãnh đạm đã khiến cậu thản nhiên chấp nhận thế giới như nó vốn dĩ. Thế nên giờ đây, khả năng nhìn xuyên đêm của cậu giống như trò chơi khăm, một màn trừng phạt hơn là một ân huệ. Cậu không được phép ngạc nhiên về nó. Cũng không đặt câu hỏi nó đến từ đâu. Việc của cậu là thức dậy mỗi sáng đúng quãng giờ này, rèn tập năng lực đặc biệt vừa được khai phá, theo yêu cầu của những người của Fatal Blow.
Hãy tập trung! Hết sức tập trung để nhìn thấy và nhận biết những thứ không ai nhìn thấy!
Lòi nhắc nhở của C/E vang lên đều đặn bên tai. Nhưng, vẫn có những thời khắc, tâm trí cậu vẫn buột ra khỏi các mệnh lệnh. Lúc cậu nghĩ về Lim. Trùng hợp tình cờ hay vẫn là trò sắp đặt tàn bạo, khi cậu có thể nhìn thấy thế giới quanh mình, sắc nét và chi tiết đến mức cậu những muốn từ chối năng lực ấy, còn cô bạn lạ lùng kia thì không thể nhìn thấy bất cứ một hình ảnh nào?
Vạch sáng đầu tiên của ngày hiện lên phía đường chân trời. Lâm rời khỏi giường, trở về thế giới cậu đang ở bên trong, với những công việc không thể bỏ qua. Theo thời gian biểu do C/E thiết lập, cậu sẽ xuống nhà, mở nắp sàn kính cho cá ăn, dọn sạch lá khô trên lối đi ra cổng, tắt vài bóng điện con sáng trong trụ đèn vườn. Vừa làm, cậu vừa chầm chậm hít thở, phân biệt các lớp mùi mong manh của gỗ mục, mùi tương gạch hăng nồng, các phiến lá tỏa hương hắc dịu. Cậu thử tìm trong các vệt gió dù mờ nhạt nhất, có gì bất thường hay thay đổi so với hôm trước không, ghi chép lại. Bất cứ lúc nào, nếu muốn, nữ điều phối viên sẽ nhấc máy kiểm tra. Câu trả lời đi kèm chi tiết chính xác mới được chấp nhận. Tạm xong công việc tay chân, cậu quay vào phòng khách, cắm phích điện, đun trong bình vừa đủ một cốc nước nóng.
Luôn là một cốc nước trắng cho buổi sáng, chứ không phải cà phê, trà hay một chế phẩm nào. Chỉ dẫn rành mạch này cậu cũng nhận từ C/E: Hãy đảm bảo một vị giác tinh nhạy. Sau này, sẽ có lúc cậu phải dựa vào nó! Vừa uống nước, cậu vừa lắng nghe bản nhạc trên máy quay đĩa. Phải, một trong các đĩa than bốn mươi lăm vòng được Fatal Blow chuyển đến tận nhà, trong phong bì giấy nâu. Thói quen nghe heavy metal bị xếp xó. Cậu tập nghe bộ LP của Bach ghi âm từ ba mươi năm trước, chơi bởi một nhóm tứ tấu đàn dây. Những phúc điệu vừa mạch lạc theo dòng chảy thời gian, vừa biến đổi với các khúc ngoặt không thể đoán trưóc dần dần trở nên quen thuộc với Lâm. Các dải âm thanh mở ra trước mắt cậu một không gian nhợt nhạt, nơi mọi hình khối, đường nét tình cờ ở bên trong nó đều được tô đi tô lại bằng ngồi bút sắc bén. Cho đến khi ngồi bút ấy hút vào khoảng không, nét mực đen vừa hằn in nhòe đi, các hình khốỉ, đường nét mới biến mất...
Hợp âm cuối cùng đã tắt. Đầu óc và cơ thể trong suốt phẳng lặng. Cậu ngồi vào bàn, mở máy tính, sử dụng tài khoản do C/E cung cấp, tải xuống loạt bài tập thuật toán nữ điều phối viên gửi đêm qua. Thời trung học, cậu không nổi bật trong bất kỳ môn học nào. Chẳng có gì quá sức, nhưng chẳng có gì khiến cậu hứng thú. Trong khi các tên bạn chung quanh vùi đầu vào đống bài tập luyện thi, thảo luận các môn thi khối A, khối B hay khối D như bàn về những nấc thang thiêng liêng dẫn đến thánh đường đại học, cậu chỉ xem tất cả đều nhạt nhẽo. Sự thực dụng trong việc học gây chán ngây. Tuy nhiên, giờ đây những bài toán có một hàm nghĩa khác. Hứng thú hay không, nhìn nhận chúng thế nào, trước mắt, cậu cũng phải hoàn tất hơn mười bài tập mỗi ngày.
Độ khó dần tăng. Một khi đặt chân lên bậc này, cậu sẽ đi lên các nấc kế tiếp.
Đó là chút hứng thú hiếm hoi khiến cậu kiên nhẫn với những mệnh lệnh cứng rắn.
Nữ điều phối viên ngồi trưóc máy tính nối mạng hầu như toàn thời gian, nhận và kiểm tra lời giải, rồi gửi lại cho Lâm bản nhận xét khắt khe. Không sơ suất nào bị bỏ sót. Những hưóng giải tốt hơn sẽ được gợi ý và cậu buộc phải áp dụng chúng cho các bài tập sau. Thật trớ trêu khi cậu đã quyết định không thi đại học, để sống một gap year theo cách của mình, nhưng rồi những ngày qua, cậu lại gắn chặt vào các bài tập, nhiệm vụ, các thử thách dành cho trí óc.
Một lần, thử bỏ mặc đống bài tập dày đặc, cậu nằm dài trong giường, vừa xem bộ phim Pixar vừa chập chờn ngủ thêm một giấc lười biếng. Nhưng cậu sớm hiểu ra, biểu hiện bất chấp hay thái độ thách thức chỉ dẫn đến hậu quả tồi tệ. Những bài tập vẫn tiếp tục gửi tới, độ khó tăng lên, cùng lời nhắn của người đang theo sát cậu: "Cậu sẽ phải hối tiếc!" Trong tâm trạng dồn nén, cậu gửi đi một e-mail cộc lốc: "Tại sao tôi phải làm những trò vô bổ? Nếu không có gì thực sự cần thiết, tại sao không buông tha tôi?" Hồi đáp đến ngay: "Cậu đã ký vào bản hợp đồng. Vậy trước tiên, như hết thảy những ai làm việc cho chúng tôi, cậu cần được huấn luyện!" Lâm ngồi thừ, nhìn trừng trừng dòng chữ trên màn hình. Hành xử của C/E không giống bất kỳ điều gì cậu từng trải qua. Với chị ta, với nhóm người đang đứng sau lưng chị ta, cậu luôn phải đối mặt với những việc nằm ngoài tầm hiểu biết. Trong khi đó, mọi hành động cậu làm, mọi suy nghĩ diễn ra bên trong đầu cậu, họ đều nhìn thấy và có thể đọc rõ.
Nhưng vẫn có các thời khắc Lâm quên sạch rắc rốỉ bủa vây. Là khi cậu chuẩn bị cho cuộc gặp với cô gái kỳ lạ. Là khi cậu phấn chấn bước rất nhanh trên vỉa hè, đứng chen chúc giữa nhũng người xa lạ trên xe buýt, hồi hộp chờ trước cổng biệt thự. Dù biết Lim chẳng nhìn thấy, cậu vẫn muốn trông mình tươm tất, sạch và thơm, thoát ra khỏi hình ảnh ủ rũ buồn tẻ. Cậu nghĩ về Lim nhiều đến mức không bao giờ có thể tính trước sẽ nói điều gì, bắt đầu câu chuyện ra sao để cuộc gặp trở nên ấn tượng. Tuy nhiên, khi gặp, chỉ cần ngồi xuống bên Lim, lắng nghe cô ấy nói, ngắm nhìn đôi mắt trống rỗng hơi nheo lại khi chạm phải một luồng sáng chiếu trực tiếp, thì tự cậu sẽ biết cần trả lời câu hỏi của Lim thế nào, đặt ra các thắc mắc để cô ấy chỉ dẫn ra sao. Cứ như thế, những kỹ năng cô ấy đang hướng dẫn cậu rèn tập, vốn nằm trong chương trình huấn luyện cá nhân dành cho ngưòi chiến thắng Fatal Blow, trở nên giống như các chia sẻ dễ chịu hơn là chuỗi thử thách ngặt nghèo. Suy cho cùng, Lim và nữ điều phối viên đều có cùng nhiệm vụ: Biến anh chàng lười lĩnh, thờ ơ và non kém kinh nghiệm trở thành một kẻ chuyên nghiệp. Nhưng nếu ác cảm vói người giám sát qua Internet bao nhiêu thì cảm giác trìu mến dành Lim lại nhiều lên bấy nhiêu. Một điều gì đó không giải thích nổi hút cậu về phía cô ấy, mỗi ngày. Vì vẻ đẹp khó tin? Vì sự điềm tĩnh và thông minh hiếm thấy? Vì ở bên cô ấy, cậu thấy mình được nhìn nhận theo cách khác biệt? Có thể là tất cả những điều ấy. Nhưng cũng có thể còn những điều gì khác nữa...
Các bài tập lượng giác của ngày hôm nay đã hoàn tất. Lâm dán tất cả các tập tin vào e-mail, gửi đi. Trái với lệ thường, phải chờ đọi phản hồi cùng yêu cầu mới từ C/E, cậu nghĩ tốt hơn cả là tắt máy tính, rời khỏi nhà càng sóm càng tốt. Cuộc hẹn vói Lim cố định lúc mười giờ sáng. Có một kế hoạch cậu không muốn trì hoãn. Mở ngăn kéo bàn học, Lâm gom tất cả số tiền để dành lẫn khoản tiền phòng hờ trương hợp khẩn cấp bà ngoại để sẵn. Dễ chừng đến hai triệu, cậu hài lòng. Chợt, chiếc phong bì nhỏ của ngân hàng quốc tế, vói logo màu xanh turquoise đặc trưng lọt vào tầm mắt. Cậu sực nhớ tấm thẻ tín dụng bên trong. Nó được gửi đến cùng lúc với bộ đĩa than của Bach. Cũng trong hôm đó, nữ điều phối viên báo cho Lâm biết chị ta đã đổi pin cho cậu. Còn password khi sử dụng thẻ, rất dễ nhớ, chính là ngày sinh nhật cậu. "Đến cả thông tin cá nhân của mình cũng bị xâm phạm và kiểm soát!", cậu chán ghét. Lâm vứt chiếc phong bì vào đây, không bận tâm nữa. Nhưng giờ thì cậu nghĩ khác. Bóc phong bì, cậu rút thẻ, nhét vào túi mặt trong jacket chó khoang cùng với khoản tiền. Ra đến cầu thang, di động của cậu đổ chuông.
Hiện trên màn hình số máy C/E. Hẳn chị ta lại đưa ra các mệnh lệnh mới. Cậu mặc xác. Để cắt đứt vói sự khống chế khó chịu, ít nhất trong ngày hôm nay, cậu sẽ không dùng đến điện thoại. Chiếc di động được ném vào hộc bàn. Nó tức khắc im bặt. Nhưng ngay sau đó, các hồi chuông lại tiếp tục vang lên, đều đều, như các cánh tay vô hình vươn lên, kéo ghì cậu xuống, buộc cậu phải bấm nút chấp nhận cuộc gọi, lên tiếng. Chỉ khi Lâm đóng sập ngăn kéo, bưóc ra khỏi phòng, chuỗi âm thanh dai dẳng mói tắt ngấm.
*
Có một cửa hàng bán vật dụng thể thao cao cấp, cách nhà cậu năm trạm xe buýt. Lâm biết tới tòa nhà này bởi thiết kế mặt ngoài khá đặc biệt, mô phòng một góc rừng mưa nhiệt đới. Nhưng cậu chưa từng đặt chân vào. Tuy nhiên, tối qua, khi google tìm một chiếc kính với các tiêu chuẩn cụ thể - làm bằng chất liệu trong suốt, nhẹ, ngăn cản các tia có hại từ ánh Mặt Trời, đường link dẫn đến địa chỉ cửa hàng này, nhóm hàng mắt kính thể thao dành cho cho giới vận động viên chơi các môn ngoài trời. Con đang hoa mắt với cơ man mẫu kính chuyên dụng, với vô vàn hiệu ứng, cậu bỗng nhìn thấy một chiếc kính gọng xanh nhạt, thanh tú và thật trang nhã nằm nơi góc trang. Chiếc kính này sẽ là quà tặng dành cho Lim, không chút đắn đo, cậu quyết định. Ý nghĩ mua một món gì đấy hữu ích, mà chính người nhận lẫn những người chung quanh cô ấy đều chưa bao giờ nghĩ đến khiến cậu hưng phẩn khó tả. Tâm trạng này không hề giảm sút khi cậu bước qua cửa xoay tự động, được đón chào cùng ánh mắt kinh ngạc hơn là vui vẻ của các nhân viên.
Không bận tâm thái độ chung quanh, Lâm vào thẳng mục tiêu, đề nghị người nhân viên có vẻ mặt của người bán hàng sành sỏi cho xem chiếc kính xanh nhạt. Anh ta lịch sự mời vị khách trẻ đi theo mình. Thang máy đi lên trong khối trụ kính, cho phép người sử dụng quan sát các tầng nhà đang đi qua. Trong lớp kính phản chiếu, Lâm nhận ra người nhân viên đang nhìn mình chằm chăm. Cậu ngoảnh lại:
- Tôi có biết anh không?
Anh ta lắc đầu ngay, nhưng vẫn dán mắt vào Lâm:
- Hình như...hừm... tôi đã nhìn thấy cậu... Trên TV. Phải không?
- Phải
- Cậu là người chiên thắng trong một game show?
Bước ra hành lang sáng sủa, Lâm đáp khẽ, lạnh lùng:
- Reality show thì đúng hơn!
- Lựa chọn sinh tử?
- Đúng vậy! - Cậu thừa nhận, cảm giác bực dọc hiện rõ. Cậu quên mất, hay chính xác hơn là chưa từng ngờ đến, khả năng bị nhận diện bởi những người xa lạ, chỉ vì cậu đã một lần có mặt trên truyền hình.
Nhưng anh nhân viên không đọc ra cảm xúc trong mắt Lâm. Tự hào vì sự tinh nhạy của mình, chỉ thiếu chút nữa, anh ta vòng tay ôm chầm vị khách trẻ tuổi:
- Biết ngay! Tôi đã nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhân vật mang mặt nạ của Wild Animals. Không thể nhầm được... - Và bằng một ngữ điệu trầm bổng mà chính Lâm cũng mong muốn sở hữu, anh ta liến thoắng - Believe it or not, but I'm your big fan! I cant tell you how much the Fatal Blow would mean to me!
- Nó kết thúc gần một tháng rồi. Có nhiều chương trình khác phát sóng vào giờ đó. Mọi việc với tôi đã ở phía sau! - Lâm đáp nhanh, cố gắng giữ vẻ lịch sự, đồng thời tìm hương thoát ra khỏi tình huống kỳ quặc, không đả động thêm đến Fatal Blow.
- Ô, cậu nói sao chứ. Chưa bao giờ tôi xem một chương trình hay như vậy. Tôi rất thích cậu, người đeo mặt nạ. Ngay từ đầu cuộc đua, cậu đã thể hiện rất ấn tượng. Vai trò các thành viên khác trong Wild Animals tôi đều có thể đoán trước. Người thì giỏi trò chơi vận động như anh chàng gầy kheo, người thì giỏi hoạt động ngoài trời như cậu gì hay đội mũ đỏ. Nhưng với cậu, người đeo mặt nạ, tin không thể biết điều gì sắp sửa diễn ra! - Đôi mắt anh nhân viên ánh lên vẻ ngưỡng mộ thành thực - Cậu biết không, mấy vòng thi đấu đầu tiên, tôi có phần ác cảm với cậu. Đừng buồn nhé, tôi đã nghĩ cậu là một kẻ thủ đoạn. Khi miệng cậu mỉm cười, có gì đó bên dưói lớp mặt nạ plastic và bên trong đôi mắt cậu làm tôi ớn lạnh. Rồi tôi hiểu ra mình đã nhầm, khi để cho cảm giác ban đầu dẫn dắt. Ở đêm chung kết, cậu đã cho thấy cậu có khả năng đặc biệt chứ không phải là kẻ tính toán. Mấy câu hỏi kiến thức quá khó. Xem TV mà tôi cảm nhận rõ cậu căng thẳng thế nào. Vẻ lung túng của cậu đã làm tôi nghẹt tim nhưng cũng xúc động lắm đấy. Wild Animals giành chiến thắng thật thuyết phục. Cậu làm tôi nhớ mãi về cuộc đua. Rằng người ta đừng bao giờ vội vã phô trương. Việc để dành đầu óc và sức lực cho chặng cuối vô cùng quan trọng, ở điểm rơi chính xác, người ta mới để lộ khả năng thật của mình...
- Cảm ơn anh! - Lâm cắt ngang mạch ngôn từ phấn khích của người bán hàng - Thực sự tôi đã may mắn tối hôm ấy. Tôi không xuất sắc như anh nghĩ đâu!
- May mắn không đến với người không chuẩn bị kỹ trong cuộc cạnh tranh. Sự khiêm tốn của cậu càng làm tôi thấy những gì mình suy đoán thật chính xác!
Dành cho Lâm thiện cảm đặc biệt, anh nhân viên dẫn cậu vào khu vực bày những dụng cụ liên quan đến việc quan sát của giới thể thao: Từ các món đơn giản như băng che mắt, kính boi cho đến những thứ chuyên dụng và phức tạp như kính giảm va đập, kính chắn tuyết, kính bảo hộ có vành to ôm lấy vùng thái dương dành cho giới đua xe... Lâm sớm nhận ra nơi đây không dành cho mình. Cũng không dành cho khách hàng phổ thông. Bởi giá cả. Mọi thứ ở đây đắt, rất đắt. Cặp kính nhỏ của người chơi golf cũng gắn giá vài triệu trở lên. Nhưng cậu sẽ không từ bỏ mục tiêu phải có bằng được chiếc kính cho Lim. Chỉ nghe Lâm miêu tả sơ qua, anh bán hàng đã chứng tỏ trí nhớ, kiến thức lẫn tài giới thiệu vượt trội: "Mã số E.5802, dành cho người chơi nhảy dù. Mẫu thiết kế unisex. Tròng kính trong suốt nhưng chắn tia uv một trăm phần trăm. Không phản quang. Bảo vệ đến từng tế bào dưới đáy võng mạc. Sợi thuỷ tinh cao cấp chống va đập tuyệt hảo. Ngay cả khi thế giới chung quanh sụp đổ, đôi mắt phía sau cặp kính này vẫn được bảo toàn nguyên vẹn!"
Chiếc kính nằm trên khay lót nhưng. Thông thường các hình ảnh giới thiệu trên net vẫn đẹp hơn thực tế. Nhưng chiếc kính Lâm chọn ngoài đời thực sự là sản phẩm ngoại hạng, sự kết họp giữa các thông số" kỹ thuật hiện đại với tài thiết kê tinh xảo. Không nghi ngờ gì nữa, đôi kính này được làm ra để dành cho Lim.
- Tôi lấy nó! - Lâm nói ngắn gọn.
- Sáu triệu đồng – Người bán hàng đối chiếu mã số trong máy tính.
Giờ thì vị khách trẻ bối rối kiểu khác. Mấy triệu trong túi cậu tưởng là một khoản lớn hoá ra chẳng thấm vào đâu. Cậu so vai:
- Tôi không mang đủ tiền mặt!
- Cậu có thể thanh toán bằng thẻ. Còn nếu cậu dùng ATM, trạm rút tiền ngay cạnh toa nhà. Tôi sẽ mang chiếc kính này xuống. Khi cậu rút tiền xong thì thanh toán ở quầy thu ngân.
- Tôi sẽ rút tiền! - Cậu nói khẽ.
Trên đường ra thang máy quay xuống quầy thu ngân tầng trệt, đi lướt qua dãy tủ kính bày các loại ống nhòm, Lâm khựng lại. Chiếc ống nhòm ngoài cùng, màu xanh olive nhỏ gọn, đặt trên một khối thép liền lạc. Cậu từng nhìn thấy chiếc hộp giống hệt thế này, trong số những đồ đạc còn lại của Thái. Khi xoay vặn theo hai hướng ngược nhau, khối thép sẽ hiện thành chiếc hộp hai ngăn. Trước đây, khi còn đi học, cậu bạn thân đã dùng món đồ này như một hộp bút.
Cậu đưa tay về phía tủ kính, như muốn chạm vào chiếc ống nhòm. Đứng cạnh bên, anh nhân viên giải thích ngay:
- Món hàng này không bán cho khách thông thường. Chỉ có vận động viên chuyên nghiệp. Hoặc phải có hộ chiếu nước ngoài, ngay cả những người ấy cũng cần có giấy phép sử dụng súng thể thao.
- Sử dụng với súng? - Lâm sửng sốt - Nó không phải là ống nhòm du lịch ư?
- Tất nhiên. Sử dụng cùng súng thì không thể là một ống nhòm du lịch!
- Vậy người ta gọi cái món này là gì? Có thể gọi nó là một ống ngắm từ xa?
- Không ai gọi như thế cả. Hãy gọi đó là kính ngắm. Đây là chiếc kính ngắm có độ phóng đại 5x8, với khung ngắm hình chữ nhật. Cái đang bày trong tủ là loại rất tốt, nhẹ va cơ động, có thể kết hợp với nhiều loại súng. Ít có món nào ở đây so sánh được vói chiếc kính này ở độ nhỏ gọn. Cậu thấy đấy, chiều dài 14 centimetre và chỉ nặng hơn 200 gram một chút. Nhung giá trị nhất nằm ở thước ngắm của nó được hiệu chỉnh rất chuẩn.
- Chính xác đến mức nào, anh biết không? - Khoang miệng Lâm khô lại.
Hài lòng vì lại có cơ hội thể hiện trí nhớ tuyệt vời, người bán hàng xoa hai bàn tay vào nhau:
- Theo catalogue đi kèm mà tôi đã đọc, thì dung sai của kính ngắm này được chuyên viên quang học nơi nhà máy sản xuất cố định sao cho hình chữ thập của kính nằm ở hồng tâm của bia cố định hay vật thể chuyển động. Dù cách xa hơn hai trăm mét, thậm chí ba trăm mét, dấu chữ thập này cũng không dịch chuyển khi người bắn nghiêng đầu qua trái hoặc phải. Và một điều nữa rất quan trọng, hẳn cậu từng nghe, khi xạ thủ ngắm bắn, lực giật của khẩu súng rất phải lưu tâm. Nhưng với thiết bị quang học này, việc thiết kế chinh xác giúp cho khi súng giật, kính ngắm chỉ lùi chưa đầy hai milimet, không ảnh hưởng đến mắt xạ thủ.
- Có thể dùng kính ngắm này để bắn chính xác một ai đó? - Chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại thì thào.
- Tất nhiên. Vậy nên nó mới được bán hạn chế. Chỉ những người có giấy phép mà thôi! - Anh bán hàng nhún vai, gõ ngón tay lên đầu - Nhưng suy cho cùng, chiếc kính ngắm nay không thể làm hại người khác. Súng cũng vậy. Các vật dụng chỉ trở nên nguy hiểm, khi thuộc về những kẻ nguy hiểm. Đúng chứ?
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi