If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: Nguyễn Hà An
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 Chiếc Vé
ột mảnh giấy hình chữ nhật. Dòng chữ trung tâm cách điệu tử những tia chóp, ép kim bạc: Lựa Chọn Sinh Tử. Bên dưói, tên tiếng Anh của bản gốc Fatal Blow được trình bày nhỏ hơn, màu đỏ, tạo hình vết rạn rớm máu trên làn da mờ ẩm mồ hôi. Hoàn toàn chân phương và tách biệt, chữ A và số 5 viết tay bằng bút dạ đen, nằm ở góc phải.
Đứng bên cửa sổ, trong ánh sáng thoi thóp của bầu trời sắp mưa, Lâm lật mảnh giấy, nheo mắt đọc dãy chữ li ti, là những ghi chú in dày đặc ở mặt sau. Một loạt yêu cầu tỉ mỉ về phục trang, thời gian có mặt, quy định về phương tiện máy móc mang theo, và thái độ phải tuân thủ khi tham gia chương trình truyền hình trực tiếp, trong vai trò khán giả. Cậu chợt hiểu, đây chính là một tấm vé mờ i, được in với số lượng giói hạn. Vé không bán. Người ta chỉ có thể sở hữu nó nhờ vào mối quan hệ đặc biệt, vói những thành viên nằm trong guồng máy tổ chức.
Có gì đó hơi khó hiểu. Xưa nay, ngoài chuyện bài vở, hai tên bạn thân dành trọn hứng thú cho các loại máy móc điều khiển học, sở thích sưu tập, các ban nhạc heavy metal đáng vị nể của thế kỷ trước. Như một cách khẳng định bản thân, không đời nào bị chi phối bởi trào lưu của đám đông, cả hai chỉ chú tâm vào những gì thực sự ưa thích. Chưa bao giờ cậu nghe Thái bình luận về chương trình giải trí nào đó trên truyền hình. Cậu bạn thân cũng không hề đả động về một ai đó quen biết, thân thiết ở mức có thể dành cho cậu ây tấm vé được nhiều người lùng kiếm, lại còn ở vị trí hàng ghế đầu.
Nhưng, kỳ quặc hơn hết, Lâm mẩn mê chất giấy tuyệt hảo của tấm vé trong lòng bàn tay, là việc Thái đã gấp nhỏ tấm vé, lén bỏ vào túi ngoài chiếc áo khoác của cậu.
Trong một cử chỉ đột ngột, Lâm gạt đống vỏ và cái lõi táo nhăn nham nhở qua bên, nhặt chiếc điện thoại. Mở khóa màn hình, tên của Thái đã hiện lên trước tiên.
Khúc dạo đầu của bản Broken Strings vang lên, với tiếng huýt sáo thong thả. Bản nhạc ưa thích của cả hai đứa đã được tên bạn chọn làm nhạc chờ. Hay đến không thở nổi. Tức là dù nghe hàng trăm lần, thì mỗi lần khác nhau, bản nhạc ấy vẫn cứ mang đến một liên tưởng mới mẻ. Chẳng hạn như lúc này, Lâm bỗng thấy hiện ra trước mắt hình ảnh một chàng trai tóc bù xù, có thể là tên bạn thân hay chính cậu, quần jeans cũ và áo pull bạc màu, chiếc ba-lô ám bụi không con nguyên vẹn đeo lệch bên vai, ngược chiều ánh sáng, bước trên đường mòn vắng lặng. Chàng trai đang trở về nhà sau chuyến hành trình dài hay mới vừa rời khỏi ngôi nhà để tìm kiếm một mục tiêu bí mật phía trước, không ai biết chắc. Nhưng theo nhịp điệu chuyển lên nhanh và mạnh hơn, người ta cũng có thể đoán biết trái tim trên đường của chàng trai đang đập những nhịp hăm hở. Thế rồi giai điệu mờ dần. Hiện lên nối tiếp hình ảnh một hồ nưóc yên tĩnh giữa những bụi cây hoang dã, với các vòng tròn lan tỏa đang mờ dần, khi một vật thể hay một cơ thể, thả rơi xuống trong nỗi tuyệt vọng, đã nhiều phút trôi qua mà không hề trồi lên một lần nữa.
Bản nhạc đã kết thúc. Cậu bạn thân không hề nhấc máy. Vài lần, cậu ấy chê trách tính chểnh mảng vô tâm của Lâm. Nhưng giờ, thì cậu ấy hành động đúng như vậy.
Lâm bồn chồn. Cậu tìm số điện thoại nhà Thái, bước ra hành lang, gọi tiếp bằng điện thoại bàn. Thời gian đi học, hai đứa vẫn liên lạc với nhau theo cách này, mỗi khi trao đổi dài về các bài tập phức tạp. Ngay sau hồi chuông thứ hai, có người nhấc máy. Không phải chị giúp việc quen thuộc và xỏi lởi, mà giọng nói nghiêm trang nhưng ấm áp của ba Thái. Ông cho biết cậu con trai đã rời khỏi nhà từ sáng sớm, cho chuyến du khảo rừng đã lên kế hoạch từ trước. Ông khá ngạc nhiên khi nhận ra Lâm không tham gia chuyến đi.
- Bạn ấy đi cùng ai, bác có biết không? - Cậu hỏi, ngay lập tức hối hận nhận ra mình đã ném vào lòng vị phụ huynh mầm mông của sự bất an.
- Bác không hỏi điều ấy, vì nghĩ rằng cháu và con trai bác đi cùng nhau! - Sau vài giây cân nhắc, ông hỏi thêm - Mà cháu biết trước về chuyến đi rừng này chứ?
Không nhìn thấy người đối thoại, nhưng Lâm vẫn có thể hình dung trên gương mặt ba Lâm, vẻ bối rối đã thay thế bằng trạng thái lo âu. Dù là một tên tuổi thành công và bản lĩnh đến đâu, thì một người cha vẫn không thể giấu được sự lo sợ nếu có tin tức bất ổn về con của mình. Tự trách mình đã gọi ra nỗi lo sợ không đáng có, Lâm tìm cách xoa dịu ông, bằng cách trả lời thành thật:
- Cháu có biết kế hoạch này và cũng muốn đi cùng Thái. Nhưng cháu phải trông nhà. Vậy là bạn ấy đi cùng một nhóm du khảo. Không ai đi rừng một mình cả.
- Cháu biết những người đi cùng Thái chứ? - Ông bố lặp lại đứng câu hỏi Lâm đặt ra đầu tiên, nhưng mang một hàm ý khác hẳn.
Lâm bắt đầu nhận ra vấn đề đang được dẫn đi theo chiều hướng có thể nghiêm trọng hơn cậu tưởng. Dù vậy, cậu vẫn cố gắng đưa ra các thông tin làm nhẹ nỗi bất an:
- Không... Thực sự là cháu chưa từng nghe bạn ấy nhắc đến một cái tên liên quan. Theo cháu đoán, nhóm du khảo đã hẹn nhau tổ chức chuyên đi qua diễn đàn trên mạng.
- Đừng bỏ máy! - Ông bố cắt ngang – Đợi bác thử liên lạc với Thái xem sao.
Lâm im lặng dù cậu có thể đoán trưóc kết quả cuộc gọi. Đúng hai phút.
Người bố quay trở lại điện thoại bàn:
- Thái không trả loi! - Ông lẩm bẩm, tự trấn an bản thân hơn là chia sẻ thông tin - Có thể lúc này nó để điện thoại ở một chỗ nào đó.
- Ban nãy cháu đã gọi vào di động của Thái. Bạn ấy cũng không nhấc máy! - Lâm nói khẽ. Cậu biết, tốt nhất là đừng che giấu.
Đầu máy bên kia lại im bặt. Sau đó người cha tiếp tục, với sự điềm đạm đặc biệt, của người đã tìm lại vị thế chủ động trong mọi tình huống:
- Nếu Thái gọi lại cho cháu, hãy nhắc nó liên lạc với bác. Và ngược lại, bác sẽ bảo nó gọi ngay cho cháu. Thỏa thuận chứ?
- Vâng. Chắc chắn là như vậy! - Lâm đáp khẽ.
Cậu treo vội ống nghe lên giá, lủi vào phòng. Cánh cửa tự động khép sau lưng cậu. Hơi gió tạo thành một tiếng phào nhẹ, tựa hơi thở buột ra từ một lồng ngực vô hình.
Tấm vé vẫn nằm trên bàn, cạnh điện thoại di động. Từ một góc khuất phía sau kệ sách, con bọ cánh cứng chấp chói bay ra, đậu giữa các tia chớp ép kim. Đôi râu nhỏ khua nhẹ, lôi kéo mắt nhìn. Lâm xua con côn trùng, nhặt lại chiếc vé, xem ngày sự kiện diễn ra. Một lần nữa, cảm giác sửng sốt ập đến. Thứ Bảy. Lúc 20:30. Là ngày hôm nay. Như vậy, phải chăng Thái không thể đi xem chương trình nên gửi vé lại cho cậu? Nhưng, nếu quả đúng như thế, vì lẽ gì cậu ấy không nói thẳng, mà biến nó thành một hành vi bí mật?
Lâm ép tấm vé trong lòng tay, tập trung ý nghĩ. Đây là thứ kết nối cuối cùng, có liên hệ trực tiếp với bạn thân và cậu. Giá như cậu có phép màu, hoặc có thể khởi động giác quan thứ sáu như vài nhân vật trong phim ảnh, hẳn cậu đã được tấm vé mách bảo cho biết lúc này Thái đang ở đâu, làm gì, với ai. Tuy nhiên, nếu nhìn mọi việc bằng cặp mắt lạc quan, cũng có thể chẳng có gì phải quá lo âu, Lâm tự nhủ. Thái không phải là người vô tâm. Cậu ấy sẽ liên lạc lại, sớm thôi.
Lâm nhảy lên khung cửa sổ, ngồi duỗi chân, ngón tay lơ đễnh gõ lên mặt cửa kính. Hết nhìn những giọt mưa lớn đang bắt đầu rơi, cậu lại nhìn chiếc điện thoại, rồi nhìn sang màn hình máy tính lúc này đã chuyển sang chế độ chờ, với hình ảnh những chi tiết máy đang tự động ráp nối vào nhau.
Vốn dĩ không thích vướng mắc vào những phán đoán phức tạp, cậu tự nhủ clip hình ảnh Thái gửi vào hộp mail lẫn tấm vé này chỉ là trò đùa nhỏ nhặt, không can dự gì đến việc cậu ấy im lìm. Hẳn cậu bạn thân lúc này dã tiến sâu trong cánh rừng thuộc khu bảo tồn sinh quyển. Chắc chắn phải có một ngưòi kiểm lâm đi cùng nên chẳng có gì nguy hiểm. Đang mải mê dụng lều căng bạt để trú ngụ qua đêm, Thái chẳng biết có mấy cuộc gọi tới để trả lời mà thôi. Hoặc một tình huống khác, cậu ấy nhét điện thoại trong ba-lô, vẫn mải miết men theo dòng suối nào đó, nơi những chú bọ cánh cứng nép kín trong thảm lá mục. Rồi sau đó, thay vì bó gối trong một khung gỗ chật hẹp, cậu bạn thân ngồi trên thảm lá mục, thả lỏng, tựa vào gốc cây phủ rêu, tận hưởng sự tĩnh mịch của rừng - khung cảnh mà hàng chục lần cậu ấy phác thảo trong danh mục những việc nhất thiết làm ngay sau khi hoan tất kỳ thi đại học...
Tới đây thì Lâm tựa hẳn vào khung cửa gỗ cứng quèo, dụi đôi mắt cừu buồn bã, thở dài. Dù chẳng phải là kẻ ghen tị, cậu vẫn không khỏi nhói lên chút ghen tị. Chung quanh ai cũng can đảm theo đuổi những kế hoạch đặc biệt, còn cậu thế nào? Ũ rũ, chẳng yêu thích điều gì đủ mạnh để phá vỡ thói quen, bưóc ra ngoài ngôi nhà an toàn. Bao giờ cậu cũng chỉ là anh chàng kém giá trị, chỉ biết dán mắt vào những màn hình máy móc và sách vở. Cuộc phiêu lưu lớn nhất là thục hiện vài chuyến đi tưởng tượng vào khung cảnh ảm đạm ngoài kia. Bất giác, cậu buông tay. Tấm vé bị thả rơi, bay tự do xuống mặt sàn.
Mưa nặng hạt khi Lâm từ bưu điện chạy về nhà. Vệt sáng cuối cùng tắt lịm. Trời tối sập. Nhiệt độ giảm nhanh, cửa gỗ rồi cửa kính được cài chặt. Cậu ôm gói bưu phẩm lên phòng mình. Căn phòng biến thành một hộp kín, ấm áp, căng ngập ánh sáng, tròng trành trong dòng nước đặc sánh đang chuyển động dữ dội. Lâm ngồi bệt trên sàn, loay hoay xếp vào quyển album xanh nhạt bộ tem đẹp hoàn hảo, quà tặng sinh nhật từ ông ngoại, chủ đề những mẫu robot đầu tiên được thiết kế, phát hành từ năm mươi năm trước. Cậu cũng tháo lớp giấy bưu kiện bọc ngoài hộp quà khá nặng của ba mẹ. Trưóc mắt cậu là một quyển sách dày cộp, bìa cứng in dòng chữ Peine Forte et Dure kiểu gothic với lớp nhũ vàng bong tróc đôi phần. Lâm thở dài. Người lớn luôn hy vọng đứa trẻ duy nhất chịu đọc những quyển sách giá trị, vốn được xếp kín trên kệ sách trong phòng làm việc dưới nhà. Nhưng nếu ba mẹ nghĩ rằng cậu có hứng thú tìm cách đọc cả quyển sách cổ bằng Pháp ngữ như thế này thì quả là hy vọng ấy đã đi quá xa.
Một cách uể oải, cậu lật bìa sách lên. Thay cho những trang giấy, bên trong biến thành hộp gồ hai tầng. Một bất ngờ choáng ngợp: Bộ công cụ chuyên dụng cao cấp, dành cho người sưu tập tem. Tầng trên lót nhung đen gồm chiếc kính lúp cầm tay và kính tròn gắn vào hốc mắt. Bộ nhíp nhiều kích cỡ, chổi dán hồ, kéo và dao tách giấy xếp thẳng hàng ở tầng dưói. Mân mê cầm ngắm thỏa thích món quà mơ ước từ lâu, cậu mới sực nhớ cần phải mở ra mảnh giấy ghi lời chúc, được ba mẹ cài bên trong nắp nhung hộp quà.
Can dảm theo đuổi mục tiêu là điều kiện đầu tiên và cuối cùng dể trở thành một người có giá trị trong cuộc đời.
Chúng ta hy vọng con trở thành một chàng trai như vậy.
Chúc mừng sinh nhật!
Cũng hệt như giọng nói khoan tha, ấn tượng từ nét chữ nghiêm ngắn của mẹ bao giờ cũng khiến Lâm thấy mình là một tên tồi tệ, tinh thần trách nhiệm với chính mình và chung quanh luôn ở mức âm, không hề xứng đáng với sự rộng lượng cũng như lòng kỳ vọng của người thân. Cậu thở dài, xếp tất cả vào ngăn kéo bàn học. Một lúc nào đó, nếu can đảm, cậu sẽ lấy nó ra, nghiền ngẫm ý nghĩa sâu xa bên dưới các dòng chữ và thử hoạch định mục tiêu vài thứ muốn làm xem sao. Nhưng với cái đà lười nhác như hiện nay, có lẽ điều ấy chẳng bao giờ xảy ra.
*
Bữa tối không khác gì bữa xế chiều, vẫn vài miếng bánh khô ăn kèm một quả táo. Nhưng lúc này, Lâm đã xuống bếp, mở cánh cửa thông ra khoảng sân sau. Mưa làm nước trong cho hồ đầy hơn. Nhờ hệ thống kiểm soát nhiệt độ và mức nước, mọi thứ bên trong đều ổn thỏa. Dù sao tin cậu cũng đã bất cẩn khi quên bẵng lời dặn lúc mưa, phải kéo tấm đậy che chắn cho phần hố cá bên ngoài sân.
Trong ngôi nhà diện tích khiêm nhường này, một số khu vực được thiết kế khá đặc biệt, một khoảng không tận dụng cho vài công năng khác nhau. Chẳng hạn sân sau là nơi đặt các khay gốm trồng rau sạch, đồng thời có một hồ cá sâu chừng một mét. Lòng hồ ăn thông vào tận khu vực bàn ăn bên trong bếp. Thay cho mặt sân gạch thông thường là lớp kính cường lực dày ba cen-timetre. Bất kỳ vị khách nào lần đầu đặt chân vào phòng ăn đều ngạc nhiên bởi cảm giác bước đi trên mặt nước. Toàn bộ đáy hồ lót gạch mosaic. Có thể nhìn thấy những ô gạch rực rỡ đủ màu qua làn nước loang loáng mỗi khi ánh nắng chiếu vào. Một đôi lần, cậu ngờ ngờ hàng vạn vuông gạch nhỏ bé kia được sắp xếp theo một trình tự bí hiểm, tạo thành vài hình thù hàm chứa ý nghĩa nào đó chứ không hẳn chỉ là các đốm sứ tình cờ. Nhưng rồi bản tính thờ ơ lại làm cậu nhãng đi, tự nhủ mấy hình thù trồng trành dưói kia chỉ là ảo giác mọc ra từ trí tương tượng hỗn loạn. Còn lúc này, khi cậu chàng chủ nhà bật ngọn đèn giữa trần phòng ăn, theo phản xạ, những con cá Koi đỏ trắng bình thường vẫn nép kỹ trong đám thực vật thủy sinh rậm rạp trồng dọc thanh bể lặng lờ quạt vây bơi ra, lượn vòng quanh ô kính cậu sắp sửa mở lên, chờ đọi được ăn tối.
Sau khi cho bầy cá ăn, vớt sạch đám cành nhánh bèo rong thuộc phần hồ ngoài sân bị mưa làm cho gãy nát trôi lềnh bềnh vào tận bên trong sàn kính; Lâm nhìn đồng hồ. Đúng tám giờ. Hoặc mở máy nghe một bài khóa tiếng Anh, ghi chép các từ mới và thực tập các mẫu ngữ pháp khó ghê người. Hoặc rửa sạch tất cả ly cốc chén bát lưu cữu chất cao có ngọn trong bồn rửa. Phân vân suy nghĩ vài giây, cậu quyết định không làm gì cả. Tốt nhất là nằm khểnh, chọn bừa một chương trình TV nào đó để xem, nếu ngủ thiếp đi luôn thì càng tốt.
TV có đủ các kênh truyền hình cable. Thường ngày cậu chỉ xem kênh thể thao, kênh địa lý khám phá và du lịch, khá khẩm hơn một chút thì theo dõi diễn biến hành động trong một bộ phim viễn tưởng trên kênh phim điện ảnh. Những món này ít ra cũng giúp đầu óc bớt đóng băng, mang lại chút tò mò hứng khởi. Thế nhưng tối nay cậu không thể dừng lâu ở bất kỳ chương trình nào. Ngay cả trận tennis trên sân đất nện đang hồi gay cấn giữa hai tay vợt ưa thích hay cuộc sống nguyên sơ của thổ dân Papua New Guinea đều không thể giữ mắt cậu quá ba phút. Tất cả đều mang đến cảm giác chán ngán kỳ quặc. Nằm úp trên divan, một chân thõng xuống mặt sàn, điều khiển từ xa nắm trong tay, cậu bắt đầu trò nhảy cóc qua các kênh lạ. Mỗi kênh không dừng quá ba giây. Thị giác thoạt tiên ghi nhận từng hình ảnh rời rạc, vô vị. Khi chúng được nối tiếp trong tốc độ chớp nhoáng, vỏ não biến chúng thành đoạn phim không nội dung, lúc đượm vẻ rầu rĩ, lúc lại khôi hài. Đột nhiên, một hình ảnh lướt qua cực nhanh, nhưng bám lại dưới đáy võng mạc.
Một thứ giác bám sắc nhọn, gây nhói buốt.
Lâm chồm dậy. Đám mây mụ mị trong đầu vụt tan biến. Ngồi ngay ngắn đối diện màn hình lớn, lồng ngực nện thình thịch, cậu chậm rãi dò ngược lại các kênh vừa mở.
Một gương mặt được quay cận cảnh, choán hết gần nửa màn hình. Cú máy tĩnh, ở góc nghiêng ba phần tư, từ cổ trở lên, không chỉ đường nét hay các màng màu biến chuyển tế vị, mà từng hình khối nhỏ thuộc về khuôn đầu này đều được camera thu nhận trọn vẹn. vầng trán phẳng. Cái mũi cao kiêu hãnh. Đường lượn của xương hàm vừa thanh tú, vừa rắn rỏi. Nhưng chi tiết đẩy người ta rơi vào cảm giác bị tước bỏ mọi kiểm soát, chính là đôi mắt nhân vật. Một đôi mắt rộng, sáng rực nhưng không phản chiếu, hướng thẳng về phía trước. Không bận tâm đến không gian chung quanh, theo đuổi một điểm nhìn vô định, cô ta chìm sâu vào chính mình. Anh nhìn câm lặng kỳ dị cho thấy nhân vật nay là một đối tượng tình cờ mà máy quay bắt được. Các khối cơ thả lỏng bên dưói làn da phẳng mịn không có dấu vết của lớp trang điểm. Vẻ điềm nhiên của một người không có gì cần phải che giấu, nhưng cũng không gì có thể tiết lộ cô ta là ai. Nhân vật không hề ý thức mình lọt vào tầm ngắm camera.
Đạo diễn chương trình trực tiếp có lẽ đã phát hiện cú dừng lâu bất thường của camera đang lên sóng. Đổi góc máy. Nữ khán giả đặc biệt biến mất khỏi màn hình. Thay vào đó, sân khấu lớn được thiết kế thành một đấu trường, (xóc quay từ trên cao cho thấy ánh sáng blacklight lạnh lùng hắt xuống từ dàn đèn dày đặc trên trần sân khấu, hướng thẳng xuống khu vực trung tâm lúc này có ba nhóm người đang co thành ba cụm. Tiếng trống bass dồn dập và các cú riff trầm đục trên cây guitar lead một bản nhạc của Megadeth. Tất cả âm thanh, ánh sáng và các chuyển động đang diễn ra đều tập trung vào mục tiêu duy nhất: Sự căng thắng tột độ của một cuộc đua tranh.
Nhưng các chi tiết lẽ ra vô cùng cuốn hút ấy không chạm vào Lâm. Cậu vẫn ngồi im, bị đóng đinh bởi ý nghĩ duy nhất: Phải chờ đợi cho bằng được sự quay lại màn hình của gương mặt kỳ lạ kia. Phải, cậu đã từng đối diện hàng trăm gương mặt, từng nhìn thấy hàng ngàn, thậm chí hàng vạn gương mặt lướt qua thế giới của mình. Thân quen hoặc xa lạ. Trìu mến hoặc ác cảm. Khắc vào trí nhớ hay sượt qua chẳng để lại tăm tích... Không gương mặt nào lặp lại gương mặt nào. Cũng như hàng triệu cái tên khác biệt ghi trên ID, mỗi gương mặt là dấu hiệu để phân biệt một cá nhân nào đó. Nhưng vói một kẻ hời hợt như cậu, dấu hiệu chỉ là dấu hiệu. Chúng luôn nhiều vô số, chuyển động hỗn loạn và chẳng nghĩa lý gì. Cho đến khi trên cái phông nền mờ xốp tẻ nhạt ấy, tình cơ nổi rõ lên gương mặt cất giấu sức mạnh lạ lùng.
Mình phải gặp được cô gái này!
Tựa một beat nhạc dai dẳng, ý nghĩ bắt đầu lặp đi lặp lại. Não cậu rung lên không sao chịu nổi.
Nhưng bằng cách nào? ở đâu? Cô ta là ai để có thể lần theo manh mối?
Một lần nữa, góc máy thay đổi. Toàn cảnh sân khấu đấu trường hiện lên. Trên phông nền chính, nổi rò dòng chữ trắng bạc cách điệu thành những tia chóp. Làn da mờ ẩm và vết rạn rớm máu. Biểu tượng không thể nhầm lẫn của show truyền hình thực tếđang đình đám Fatal Blow.
Nhip đập của các mạch máu dưói da chậm hẳn một nhịp. Một điều gì đó hết sức đơn giản đang diễn ra, không chỉ trên màn hình, mà ngay bên trong ngôi nhà cậu đang hiện diện. Đơn giản đến mức sự hợp lý của nó trở nên phi lý, khiến một thói quen như thói quen xem nhẹ mọi việc lâu nay không thể kham nổi.
Sự chờ đợi căng thẳng của một người đơn độc trong ngôi nhà vắng lặng rốt cuộc cũng được đáp lại. Camera hướng về toàn bộ khán phòng với những dãy ghế vòng cung. Gương mặt đặc biệt ngồi ở dãy ghế đầu tiên, hàng A. Bên phải cô ta la một chiếc ghếtrống. Số ghế trắng toát in trên phần lưng tựa. Ghế số 5.
Luật Chơi Luật Chơi - Phan Hồn Nhiên Luật Chơi