"It is possible to live happily in the here and the now. So many conditions of happiness are available - more than enough for you to be happy right now. You don't have to run into the future in order to get more.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hải Đồng
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 140 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 723 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:53:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57 (B) Tiểu Thần Hi Đến Trường Ký (Tục)
hương 57 (b) Tiểu Thần Hi đến trường ký (tục)
Tiểu Thần Hi không chút để ý, đương nhiên trên thực tế nha đầu không cần để ý, loại đề này đối với nàng mà nói chẳng khác gì là một cộng một bằng hai thôi.
- Vậy là tốt rồi, nhưng con không được quá kiêu ngạo!
Trương Tông Quân thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu như con gái nói không có vấn đề vậy khẳng định sẽ không có vấn đề!
Lang huynh rút ra một cây bút trong túi áo, trừng to mắt, cầm bài thi của tiểu Thần Hi cẩn thận chấm điểm. Càng chấm càng kinh ngạc, chờ khi toàn bộ chấm điểm xong, miệng của hắn đã há hốc đủ nhét cả một bóng đèn.
- Thế nào?
Trương Tông Quân nhìn biểu tình của Lang huynh, cũng không nhận ra được là tốt hay xấu, trong lòng có chút bất an, lần này thật kém cỏi hay sao? Chẳng lẽ lần đầu tiên làm bài thi chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết? Cũng phải, nha đầu cũng chưa từng được đi học ngày nào, mình làm sao lại đi tin tưởng con bé có thể giải đáp được cả 100% đây?
- Chính cháu xem đi!
Lang huynh có chút thất thần, trực tiếp đem bài thi đưa qua, vẫn còn ngơ ngác ngồi yên ngẩn người, người này bị đả kích đúng là không nhỏ.
Bất an thấp thỏm nhận lấy bài thi, miệng Trương Tông Quân há hốc thành hình chữ “0”, bên trên bài thi viết rõ thành tích 100 điểm! Hắn lại tiếp tục lật xem vài bài thi khác, ngoại trừ ngữ văn 98 điểm, toàn bộ đều là 100 điểm – ngữ văn bị trừ 2 điểm là do Lang huynh cắn răng đặt bút xuống giữ lại.
Cảm giác mừng như điên nhất thời xông tới, Trương Tông Quân nhịn không được ha ha cười ngây ngô:
- Cháu đã nói mà, cháu đã nói mà, con gái của cháu chính là thiên tài!
- Có lẽ con gái của cháu đúng thật là thiên tài!
Lang huynh ngồi một bên ngơ ngác gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Trong mười mấy năm dạy học của hắn chưa từng gặp qua chuyện như vậy bao giờ. Một đứa bé gái chưa từng đi học ngày nào làm đề thi lớp năm tiểu học lại được mãn phân? Ngoại trừ thiên tài, Lang huynh thật không nghĩ ra còn có lời nào có thể giải thích.
- Chú phải nhanh chóng đi tìm hiệu trưởng! Nhất định phải đem con gái của cháu an bài vào trong lớp học của chú!
Lang huynh phảng phất giống như vừa hồi hồn, đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, thân thủ nhanh nhẹn không giống như một trung niên nhân.
- Học sinh thiên tài như vậy nếu như chú không thể tự mình dạy học, sẽ hối hận cả đời!
Nói xong không để ý tới Trương Tông Quân đang cười ngây ngô há hốc mồm, cầm bài thi trên bàn nhanh như cơn gió lủi ra ngoài.
Hiệu trưởng đại nhân đang đứng ngoài cửa, mặt nhìn vào trong, hai tay khoanh trước ngực hơi híp mắt, cẩn thận quan sát tác phẩm mình sẽ phải hoàn thành. Đó là một tác phẩm điêu khắc khổng tước xòe đuôi. Nhớ ngày đó khi hắn muốn làm vật này, thật sự đã mất không ít khí lực! Hiện tại xử lý chủ yếu cũng đã hoàn thành xong, bước tiếp theo chỉ cần hoàn thành công nghệ chà sơn là xem như kết thúc.
Đây hẳn là một tác phẩm mà hắn vừa ý nhất năm nay! Hiệu trưởng đại nhân nâng cằm lên suy nghĩ, điêu khắc này vô luận là lập ý hay hình dạng đều là tuyển chọn tốt nhất, là quỷ phủ thần công kiệt tác thiên nhiên, khiến cho người ta có thể bị nghẹn họng nhìn trân trối! Hình dạng sinh động như vậy rốt cục làm sao lại hình thành đây?
- Hồ hiệu trưởng!
Một thanh âm kêu la dồn dập cắt đứt mơ màng của hiệu trưởng đại nhân, hiệu trưởng đại nhân quay đầu vừa nhìn, nguyên lai là người này!
- Chuyện gì vậy Lý lão sư? Vội vội vàng vàng đến như thế?
Hiệu trưởng đại nhân kêu gọi, trong lòng lại có chút nghi ngờ, người này cả ngày đều có bộ dạng không nhanh không chậm, trời sập xuống cũng không thấy thay đổi qua, mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây hay sao?
- Hiệu trưởng…
Lang huynh chạy tới trước mặt hiệu trưởng, đem bài thi đưa cho hắn, cúi người vịn đầu gối thở hổn hển:
- Ngài xem phần bài thi này trước đi, tôi lấy hơi nói sau!
- Phát hiện bảo bối sao?
Hiệu trưởng đại nhân nói đùa một câu, tiếp nhận bài thi do Lang huynh đưa qua, không chút để ý mở ra xem, trong lúc vô tình chứng kiến chữ đỏ chấm điểm trong bài thi là 100 điểm, lại nhất thời sửng sốt. Độ khó của đề thi lớp năm tiểu học hắn cũng biết thật rõ ràng, lần này không nghe nói có học sinh nào được mãn phân đi? Chẳng lẽ đột nhiên xuất hiện mầm tốt sao? Tinh thần hiệu trưởng đại nhân nhất thời rung lên, nhất định phải cẩn thận nhìn xem!
Cẩn thận điều chỉnh lại tinh thần, hiệu trưởng đại nhân nhìn đáp án trên đề thi:
- Chữ của học sinh này không tệ!
Hiệu trưởng đại nhân đầu tiên tán thưởng một câu. Sở thích của hiệu trưởng có hai, một là điêu khắc gỗ, hai là thư pháp. Chứng kiến chữ của học sinh này, ánh mắt hiệu trưởng đại nhân chợt sáng ngời, học sinh thời này có thể viết được chữ đẹp như vậy đúng là không nhiều lắm.
Đợi đến khi hắn xem hết toàn bộ bài thi, quả nhiên học sinh này giải đáp không hề có chút vấn đề, 100 điểm đúng là mỹ mãn. Đây là học sinh nào vậy? Hiệu trưởng đại nhân có chút nghi hoặc, mấy học sinh xuất sắc tốt nghiệp tiểu học hắn đều biết rõ, không nhớ rõ có học sinh nào có thành tích tốt như vậy còn có chữ viết nổi bật đến như thế nha!
Lật qua chỗ ghi tên, hiệu trưởng đại nhân lại sửng sốt, phần bài thi này lại không hề viết tên?
- Phần bài thi này là của ai? Có phải là học sinh của lớp anh không?
Hiệu trưởng đại nhân có chút cấp bách chỉ vào chỗ viết tên của bài thi, hỏi Lang huynh:
- Mầm non tốt như vậy sao trước kia không nghe anh nói với tôi?
- Không phải học sinh trong trường học!
Cuối cùng lấy lại hơi thở, Lang huynh nuốt ngụm nước bọt, làm dịu chút cổ họng khô rát vì chạy lâu, giải thích:
- Đứa bé này còn chưa phải là học sinh đâu…
- Còn không phải là học sinh trong trường học chúng ta sao?
Hiệu trưởng đại nhân tự động xem nhẹ câu nói sau cùng của Lang huynh, hơi có chút vội vàng nắm lấy bả vai hắn, thanh âm thật kích động:
- Là trường học nào vậy? Mầm non tốt như vậy mặc kệ anh dùng biện pháp gì, bất kể như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp kéo tới trường học của chúng ta! Có học sinh này, nói không chừng tới thời gian bậc tiểu học thi lên trung học sơ cấp trường học chúng ta sẽ đứng nhất huyện!
Lang huynh cũng không biết hiệu trưởng đại nhân đã hơn năm mươi lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, bờ vai của hắn bị nắm đau điếng:
- Đứa nhỏ này không phải học sinh của trường học nào, chỉ là một nhi đồng trong thôn chúng ta còn chưa từng đến trường!
- Gì?
Hiệu trưởng đại nhân choáng váng, khóe mắt không tự chủ được run rẩy:
- Anh nói bài thi này là do một nhi đồng còn chưa đến trường bao giờ làm? Làm sao có thể?
- Chính là sự thực!
Lang huynh giãy khỏi ma trảo của hiệu trưởng đại nhân, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai, trong lòng oán thầm, lão đầu tử đáng chết, không có gì lại dùng sức lớn như vậy làm chi đây?
- Là nhi đồng nhà ai đây?
Hiệu trưởng cũng không buông tha cho Lang huynh, tiếp tục tiến lên nắm bắt lấy bả vai của tên xui xẻo kia:
- Anh có biết là nhi đồng nhà ai không, nghĩ biện pháp kéo tới trường học của chúng ta được chứ?
- Thì tôi không phải vội vàng chạy tới tìm ông để thương lượng đó sao?
Lang huynh bị nắm chặt vai nhe răng nhếch miệng, diễn cảm thống khổ như vừa nuốt một con sâu lông:
- Muốn cho ông nghĩ biện pháp bổ sung học tịch, trực tiếp đi vào lớp năm!
M Long
Luân Hồi Luân Hồi - Hải Đồng