Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: ChiuLizzie
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 76 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:34:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 69
hật đã lâu lắm rồi bà không gặp Tuấn, bà có rất nhiều đìêu muốn hỏi, tính nhiều chuyện nổi lên đây -
“ Thôi, vào nhà nào, vào nàh rồi nói chuyện ” ( quên bén cả dịch vụ trọn gói kia )
Nó bên trông như sắp chết đến nơi vậy, ra sức chặn cánh cửa lại, không cho bà vô.
Bà Châu chỉ vừa chạm tay vào cái quai cửa thôi, thì Tấun đã khóac vai bà lại.-
“ Thôi bác, chúng ta đi đâu đó đi, sẵn bá mới về con dẫn bác thăm quan thành phố luôn ”
“ Hả? con bảo tìm Phong mà ”
Bà đớ người ra trứớc lời mời của Tuấn
“ Con nghĩ, chắc tới chiều nó mới về, thôi mình đi, con biết có vài căn tiệm bán quần áo hợp với bác lắm đấy.”
Nghe tới đó thôi là mắt bà như thấy sao vậy, Vâng bà Châu chỉ cần làm đẹp, du lịch và quần áo thì đủ sống rồi, một tính cách thật quái dị, lúc nghiêm lúc lại nhí nhảnh, khiến Phong nhiều lúc cũng bó tay chịu thua với ab2
“ VẬY VẬY ĐÌ ĐỢI GÌ NỮA ĐI THÔI ”
Thế là người quên mất cả con dâu tương lai quên mất cả điều cần gỡ rối
Tiếng bứơc chân hai nưgời đó càng lúc càng xa, nó mới ngồi thụp xuống nền đất, thở phào nhẹ nhõm.
Từ nãy giờ hắn đứng nhìn nó, mà đầu dầy dấu hỏi.nhận ra mẹ và Tuấn đã đi. Phong chầ chậm lại gần nó, ngồi thụp xúông đưa tay lên, sớ lấy khuôn mặt nóng bừng giọng trầm ấm lên -
“ Em sao, vậy có chuyện gì mà lại thế này ”
Lúc này nó tức đến vỡ nảo, xém chút nữa là hết đừơng đám cứơi với Phong, cũng tại hắn tại hắn cả, nếu bà Châu mà biết đựơc căn nhà nay không còn là nhà nữa thì thừ nghĩa xem
Nó khóc nức lên, tay đấm đấm vào ngực hắn mếu ámo.-
“ CHẲNG BIẾT ĐÂU BẮT ĐỀN ANH CHẾT ĐI cHẾT ĐI.CÓ BIẾT EM SỢ LẮM KHÔNG NẾU ĐỂ MẸ THẤY ĐỰƠC CÁI BÌNH ĐỊA NÀY, LÀM SAO EM SỐNG NỔI HỨC HỨC HỨC ”
Hắn ngỡ ngàng khi nó khóc, chốc sau, đưa tay kéo nhẹ ngừơi nó lại, để trọn vào lòng mình, dỗ dỗ từng cơn nóng cho dịu đi -
“ Đừng khóc, đừng khóc anh thương, sao nào mẹ đã nói gì mà em sợ đến vậy, nói anh nghe, ngoan nín nào Nghi.”
Vuốt mườn mượn lên đôi má mịm màn của nó.
Tuy bị Phong kéo vào lòng, nhưng nó vẫn không thôi vỗ liên tục vào tim hắn.
Lát sau, dần dần cũng dịu xuống, giờ đây Nghi mới chịu hé miệng, giọng ướt sủng đi -
“ Mẹ bảo, em giặt đồ, rồi lau bếp, phòng tắm nữa.sau đó còn phải ra nhổ cỏ híc híc ”
Hết khóc như cổ họng nó vẫn nức lên nhìn Nghi với ánh mắt âu yếm, chờ nó than xong đã.-
“ Không phải, không phải là chuyện khó, nhưng nhưng mẹ anh chỉ cho em có hai tiếng rưỡi, hai tiếng rưỡi thì làm sao em làm hết đựơc. Đã vậy nhờ anh và Tuấn hai người.hai người ”
“ Thì anh đã giúp em chùi sạch nhà tắm rồi, hơn nữa nhìn kìa, cổ cũng nhỗ xong xuôi ”
BỐP
Báph thẳng tay vào đầu hắn, nhắc tới thì càng làm nó tức điên
“ ANH CÓ KHÙNG KHÔNG, ĐẤY MÀ GỌI LÀ NHỔ CỎ HẢ ”
Vừa hét, vừa dơ tay chỉ sang cái đóng bình địa một màu nâu đó.
Hắn quay đầu lại rồi lại quay đi nhìn nó -
“ Vậy vậy thế nào mới đúng ”
Chả them để í hắn nữa, thà không nhờ thì tốt hơn, ít ra giờ đây, bà Châu chắc còn lâu lắm mới quay về có lẽ vẫn còn đủ thời gian để nó dọn hết đóng lộn xộn này, sẵn tiện đi chợ làm luôn bữa tối, long lòng bà Châu.
BỘP
Dứt í nghĩ, nó ngồi chỏm dậy, đẩy mạnh hắn ra một bên, gương mặt vẫn còn vươn vươn cái tức.
“ TRÁNH RA”
Giật mình vì bị nó bất ngờ xô, hắn mất đà ngã ra sau thóang hòan hồn thì nó đã đi tới vùng bình địa đó rồi
Nhìn đóng thảm hại mà muốn chết đi cho xong, dở khóc dở cười, ngồi ịch xuống, cầm từng cây hoa hồng lên, đào lại cái hố khá nhỏ, vừa tầm rồi chon lấp phần rễ đi.
Tuy sức công phá của tên kia thật khủng khiếp, nhưng thôi, dù sao cũng cảm ơn, giờ thì nó chỉ cần dựng lại những cây hoa,bông là được, dọn cả xác rễ cỏ đi, xới đất đều trở lại, chắc thế là ổn rồi.
Kế họach hòan mĩ, nó bắt tay vào làm việc
Đào đào thả.rồi chôn chôn CHợt, thấy bên cạnh mình có bóng ngừơi ngồi xuống, hắn dù không rõ mấy, nhưng dần cũng hiểu ra cái tai họa của Tuấn gây cho khu vườn này.qua sắt mặt muốn giết người của nó.
Nên hắn cũng ngồi xuống làm hết như những gì nó đang thực hi
Vừa thấy Phogn chạm nó châu mài -
‘ THÔI, KHÔNG CÂN ANH GIÚP NỮA, ĐI CHỖ KHÁC CHO EM NHỜ ”
Lắch nhẹ vai nó bởi vai mình, Phong cười khờ đi -
“ Đừng giận anh sẽ không làm bậy nữa.lầnnày có em bên cạnh, nên anh sẽ làm rất tốt XEM XEM NÀY ANH LÀM NHANH HƠN CẢ EM ĐẤY.”
Vừa dỗ ngot, vừa bằng bạch đôi tay mình.
Thóang nhìn qua động tác Nghi, Phong làm theo như thế.càng lúc càng thuần thuật hơn
Qủa thật, hắn không gây hậu quả nữa, thế nhưng nó vẫn còn giận.chu mỏ lên -
“ HỨ cả những việc như vậy mà anh cũng không biết làm, anh đựơc cấu tạo nên từ cái gì vậy hả.sao cả giặt đồ cũng không biết anh ”
Xoay qua mắng hắn mới trách được vài câu htì giận tóat người lên, khi thấy trán Phong sưng nguyên một cục to tướng.
Bỗng những cơn giận của nó mất hết đi, tất thì tháo đi cái bao tay ấy, rồi chạm nhẹ vào, đôi mắt có phần sửng sốt, đầy lo lắng hiện lên -
“ ANH ANH ĐAU KHÔNG ĐAU LẮM PHẢI KHÔNG.”
ChỢt Nghi chạm vào, làm trán hắn nhất buốt lên, nhưng sao lúc nãy nó mạnh tay thế, ném cả cái ấm trà vào hắn mà không them để í mình đang ném đi đâu.
Qủa nhiên bay vèo vào trán, lúc đó vì lo cho cơn tức giận của nó, mà hắn quên bén đi cái cục u trên đầu mình.
“ AX X em nhẹ tay đau chết đựơc ”
Thấy đôi chân mài Phong châu lại gương mặt nhăn tích tình tịch lên. Lòng nó xót không thể tả, nó đâu cố ý, nó giận quá có biết mình đang làm gì đâu
Nước mắt rợi động ngay khóe mắt nó.rưng rưng đến đỏ cả mặt -
“ Em em xin lỗi em xin lỗi em không cố ý ”
Đau thì đau nhưng nỡ nào trách nó, thấy Nghi bắt đầu rơi nứơc mắt ra, hắn cười hiền âu yếm, khẽ không chạm bằng bàn tay nhưng dùng cánh tay, vòng ra sau níu người nó vào sát giọng nữa nhiêm nữa đùa -
‘ Ấy lần sau chắc anh chết thiệt nếu không phải bằng cái ấm ( ý là dao đấy ) ”
“ Xin lỗi ”
Rồi khóc thiệt rồi
“ Này, em đừng khóc anh nói đùa anh không đau không đau tí nào hết cứ như bông gòn bay trúng thôi đừng khóc ”
Hỏang lên khi thấy nứơc mắt nó rơi ra.hắn liền hôn ấm vào đầu nó.
Thóang sau Nghi mới thôi không thúch thích nữa.cả hai cùng đâm đầu vào đóng cây bị tên kia bấn lên hết
May mà có hắn, nên càng lúc tốc độ làm càng nhanh hơn. Tính ra thì tòan là Phong dựng lại ấy chứ, vì cứ hễ nó cầm cây lên hắn lại giật tuốt, gấm xuống ngay cái lỗ mình mới đào.
Vừa làm Nghi vừa cười tủm tỉm.
Bình địa đã hồi sinh trở lại, giờ đây nó bứơc vô nhà, cố vắt luôn cái váy cuối cùng đó
“ XONG XUÔI ”
Nhìn thành quả thơm tho sáng láng của tất cả những bộ quần áo bà Châu, nó hài lòng. Phong đứng bên cạnh, mắt mớ trao tráo lên giọng như không thể tin đựơc -
“ MẸ MẸ ANH BẮT EM PHẢI GIẶT HẾT ĐÓNG NÀY SAO.”
Tâm trạng nó thỏai mái rồi, nên không tiết nụ cười với hắn -
“ Ùhm.em biết, tuy khủng bố, nhưng em tình nguyện ”
Hắn thật sự chào thua bà Châu, quả thật bà hơi nặng tay rồi đấy, ngày đầu mà lại ép nó làm những chuyện như vậy.
Bất giác, nó nhớ đến cái nhiệm vụ đã giao cho Phong. Lập tức chạy như bay vào phòng tắm để kiểm và mang cả cái lòng hảo hỏa lên, chuẩn bị tinh thần sẳn, có lẽ nó sẽ phản shock nữa
Thế nhưng
Không tin vào mắt mình đựơc, quả thiệt, Phong chà sạch sành sanh phòng tắm, nó bất ngờ đấy.
Xuất hiện đột ngột sau lưng nó, hắn chợt vòng tay ôm lấy vòng eo mềm mại, gụp đầu lên vai nó, thỏ thẻ vô lỗ tai -
“ Sao lần này anh không làm sai chứ ”
Dứt tiếng, nghiêm đầu hôn phớt lên tai nó, và vén nhẹ những sợi tóc rơi lớt phớt xuống vùng tai.
Nó cười ấm lên, ít ra đúng là hắn không đến nỗi hết htuốt chửa, thục nhẹ khủy tay vô người hắn
“ May cho anh đấy, nếu cả việc này cũng không xong, thì em sẽ mỗ đầu anh ra, xem bên trong chứa gì ”
Đổ mồ hôi hột khi nghe bà xã mình phán ra câu nói ghê gợn ấy
Hắn tựa sát hơn vào vai Nghi, ôm ghì chặt nó lại, giở trò nũng nĩu.-
“ Nói chung là anh đả làm tốt, vậy thì phải thưởng cho anh đấy anh không làm không công ”
Nghiêm người qua một bên, nhìn hắn, vẻ mặt ngớ nghễnh -
“ Thưởng??”
“ Ừm ”
Cười híp mắt đi, bộ mặt lạnh lùng hầu như tuyệt chủng trên gương mặt hắn.
“ Thưởng gì?”
Nó thật thà đến phát sợ, Ngước đầu lên, vươn đôi mắt tròn xoe ấy hỏi.
Đùng như hắn nghĩ, đã thế thì tới luôn
Cười nham hiểm, tay Phong lứơt xuống chiếc áo nó, lòn vào tron, chà nhè nhẹ lên làn da mịn màn ấy, lên tới vùng đôi bông gò đảo tròn trịa
H6ét hồng, mặt đỏ ửng lên, nó vùng vụt ra khỏi vòng tay hắn -
‘ NÀY NÀY ANH LÀM GÌ VẬY BỎ RA ”
“ Không, anh muốn bây giờ ”
Lời nói đi đôi với hình thức, một tay chụp hai cổ tay nó lại, đưa cao lên rồi lột luôn cái áo mà thả xuống đất
Nó chết cứng đi vì không tài nào cự lại đựơc, Phog mạnh quá, mà thật nó đã mệt rã di khi phải ngồi còng lưng từ giặt đồ đến nhỗ cỏ, ênn phản khán lại với hắn, quả thật là điều khó lòng mà thực hiện.
Chỉ còn cái miệng thôi - “ EM NÓI.EM NÓI Á. ĐỪNG EM NÓI ANH KHÔNG NGHE À ẸM VỀ HTÌ CHẾT ĐẤY ĐỪNG ĐỪNG MÀ.”
Nói lấp bấp càng lúc giọng càng lấp bấp đi khi bàn tay Phong lứơt mườn mượn trên người nó, cả chiếc áo lót cũng rớt xuống nên nhà đi một tay vòng từ sau, vịnh ngang vai nó, một tay cũng vòng từ đó mà đưa ra bên ngòai, nắng hừng hựt ngực nó lên, khiến Nghi thở gấp, người nóng như lửa
Nghe nó nói thế, hắn cười nhẹ.nói vào tai -
“ Yên tâm, anh đã nhắn cho Tuấn có lẽ mẹ đến tối mới về ”
“ CÁI GÌ ”
Sửng sốt khi nghe Phong nói thế, nó bang hòang vì bịết thì ra hắn đã sắp sếp cả rồi, thật là sói dê mà
Vùng người lên, quay lại dối diện với hắn, mặt nó nữa đỏ vì mê mệt vửa kia là tức -
“ A an anh cố tình phải không ”
Cuối đầu xúông, tay ôm âu yếm tấm lưng trần mịn kia, dui dũi cái mũi mình vào mũi nó giọng trầm -
“ Sụyt tắm thôi, người em đầy mùi cỏ và đất ”
Gương mặt nó đỏ gất lên, gượng không chỗ nói thật thật sao mùi cỏ mùi đất à
Nghe Phong nói, nó liền đưa tay mình lên ngửi thử
KHỊCH KHỊCH
Mặt ngờ, khờ ra -
“ Làm làm gì có em chẳng ngửi ra mùi gì cả ”
“ Nhưng anh thì có không nói nữa ”
Lỏng vỏng lý do với nó, chắc đến tối cũng không thật hiện đựơc í đồ đen tối ấmt, ênn hắn không buồn mở miệng mà nhất bỗng người nó lên sau khi đã lột quân hết quần áo, đặt vào cái bồn dài khá rộng kia, nước cũng có sẵn ( Cha này hiểm thiệt )
Lúc này nó biết có cản cũng chả cản nỗi Phong, ênn đành ngoan ngoan mặc kệ h8án muốn làm gì thì làm vậy
“ HƠ.Ờ.!!.”
Thật sảng khóai, vừa mới chạm vào làn nứơc âm ấm thôi mà nó không nhịn đựơc, đến nổi thốt ra cả tiếng nói đôi mắt khẽ nh8ám đi khi hít cái hơi nóng này.
Mỉn cười thỏa mãn với thái độ của Nghi, hắn cũng nhanh bước vào bồn.ngồi đối diện nó
Ngâm người đựơc một lúc sau
“ Để anh chà cho ”
Giực cái bông tắm từ tay nó, lòn bàn tay to mình xúông vùng núơc ấm kịa, nhẹ nâng đôi chân quyến rủ ấy đặc lên chân mình.
Rồi chầm chậm chà lên làn da sáng mịn. khiến mặt nó đỏ nay còn đỏ hơn.
Ngượng quá nó đành phải chìm nữa thân chỉ còn lúc lên từ sống mũi Trứơc khi chìm xúông, nó liến đôi mắt trợn trợn nhìn Phong, miệng buôn giọng -
“ ANh là đồ cà chớn ”
Ngứơc lên nhìn nó, hắn cười hiền đi nụ cười khiến tim nó đập lọan nhịp.Chợt hắn lướt cái bông tắm dọc theo đôi chân nó, tiếng đến, sẵn tay kéo nó gần mình hơn.
Chạm trúng vào nơi nhạy cảm, làm Nghi giật tóc người mắt mở dao dáo lên khi vừa định nhắm lại
“ NÀY.ANH ”
CHưa để nó nói hết câu, mà nói cũng chưa nói đựơc từ kế tiếp thì người nó đã từ lúc nào bị Phong kéo sát, áp lên người hắn.
Phong tựa vào thành bồn, để nó nửa ngồi nửa dựa, đè lên vùng ngực săn chắc, rộng lớn kia.
Môi bám chặt vào bờ môi gợi cảm ấy, hắn hôn nó mê miệt
Sức nóng trong làn nứơc chẳng thấm vào đâu, trong khi Phong chỉ mới chạm vào môi nó thôi mà người nó như muốn phát hỏa.
Đôi tay chạm vào làn da mềm mại trên tấm lưng bé nhỏ khi, rồi dần dần chìm xúông trong làn nứơc.
Lưỡi không ngừng quấy lấy đi chất tinh ngọt ngào từ miệng nó, rồi lại đẩy thứ ẩm ướt đi từ phía miệng mình
Cả hai hôn lâu khủng khiếp. đến nổi nó muốn tắc thở luôn, tòan thân tê dại, không gồng nổi phải thả lỏng ra rồi tựa hết vào người hắn.
Lát sau, Phong mới chịu thôi buôn tha cho đôi môi ngọt ngào của nó, nhìn Nghi với ánh mắt mờ mờ ảo ảo bới cái sương, cái hơi bốc từ mặt nứơc ấm lên
Nó thì biết trời trăng gì nữa, như bị chit thuốc mê rồi còn đâu, cứ Phong múôn thế nào nó liền chiều theo thế ấy, không một hành động chóng trả.
Nhẹ tay tiếng đến cái khóa nằm trên mặt thành hồ, Phong gạt xuống, khiến dòng nước phía bên trong càng lúc càng bị cuốn cuồn cuộn, tor6i đi vào cái lỗ be bé nằm ngay đáy bồn phía bên đó.
Càng lúc núơc càng ít dần đi, càng lúc thân hình, cơ thể Nghi càng hiện rõ.
Thế rồi nứơc cũng cạn, hắn đè nhẹ người nó để nằm xúông bên trong cái bồn, cuối nưgời đi, chóng tay hai bên, thấp dần xúông, hôn ngấu nghiếng đôi môi đỏ mộng kia.
Chìm theo Phong, nó đưa tay ôm chầm lưng hắn, nữa hôn, Phong nửa trựơt bàn tay lướt theo bên dưới, vuốt mườn mượt cái nơi nhạy cảm kia, khiến Nghi kh6ong thể chịu đựơc, buộc miệng phát ra tiếng rên rỉ đáng yêu đó.
Cứ chà lên, nhưng chà lúc càng san sát bất giác ngón tay ấy đột ngột xâm nhập vô, làm nó giận bắn người, nhắm tịch đôi mắt
“ À AH h ”
Hôn lên đôi má Nghi, rồi lấn xuống cái cổ, Phong vừa chạm ào cổ thôi, nó liến phản ứng, ngữa đầu dậy, khiến cho hắn dễ dàng hôn lấy cái cổ ợgi cảm kia.
Phong hôn đến đâu nó tiếp sức đến đó.
Cứ thế mà cơ thể nó cứ nhấp nhô theo từng nhịp di chuyển, cái hơi nóng thổi pha phả từ miệng Phong càng khiến Nghi thêm phần điên tiết, điên vói cảm giác chết ngừơi này.
Tay mới đặc vào đầu gói của nó thôi.chưa kịp dang ra nữa thì
.HẮT XÌ
Hắn đang chìm sâu vào dục vọng, chợt đứng sựng hành động đi, khi ngeh âm thanh đó, bất giác mới nhận ra, nó đã ở khá lâu trong cái không khí lạnh này, mà thân còn đang ứơt.
Tất thì Phong kéo người nó dậy, chòang tấm khắn bựng của hắn vào làn da âm ẩm kia, nhất bổng người Nghi, bưng vào phòng tối.
Vâng tưởng tha ai ngờ bế nó vào phòng ngủ tiếp tục làm việc ( Sax thú tính )
BỊCH.
Đặc cái người như con nhộng kia, vì nó bị hắn quấn như nhộng, thả lên mặt giừơng đó.
Tay hắn bắt đầu nhấn lên mặt vải bông trăng trắng của chiếc khăn, chà nhẹ vào da nó, lấy đi từng chút từng hcút giọt, thứ mà khiến nó phải hắt xì lên
Ngượng, nó cố ngồi dậy hai tay chụp hai tay hắn nhìn Phong với gương mặt xấu hổ, giọng nói nhỏ như chim kêu -
“ Em tự làm đựơc ”
BỤP
Phong lại đẩy đôi vai nó nằm xúông lại, cười phì ra, giọng trầm, ấm mà nói -
“ Ngốc, phải nằm im để ông xã phục vụ mới ngoan chứ ”
CHưa kịp cho nó phản khán, hắn tiếp tục vuốt lườn lượn khắp người nó đi bằng đôi tay dịu dàng đó.
Làn da tuy không chạm trực tiếp vào bàn tay hắn, nhưng lớp vải bộng mịn của cái khăn càng khếin nó nóng người hơn
Bất gít, Phong -
“ Xong rồi ”
“ HỞ?” Tự dưng nó lạnh cả sống lưng khi thấy gương mặt của hắn, nụ cười nahm hiểm, chân nó bắt d8ầu co rút lại, cong lên, hai tay cũng vậy, dịnh sát cái khăn ấy vào người mình giọng run rẩy mặt đỏ mà nói -
“ Hông,hông thích.em hông chịu kì lắm em Á Á ANH LÀM GÌ VẬY, ĐỪNG MÀ ”
Chả đôi co, một lực nhanh như cắt, hắn nắm vào hai bên mảnh khăn, sau đó giật ra hai phía, gọn gàn kh6ong thể tả, thế là thân hình chì một màu của làn da trắng mịn ấy lại ập vào mắt Phong. Khiến hắn nóng cả ruột, chỉ biết đâm đầu vào cái cơ thể ấy
Chồm tới phía Nghi, đè thân thể mình lên thân nó, chẳng phải lần đâu, nhưng cái cảm giác làn da chạm làn da lại luôn làm nó siễn niễn, không cách nào chống cự đựơc.
Cái nóng từ người hắn truyền sang Đôi mắt Nghi trở nên mơ màn.ch8ảng htể nhìn rõ đựơc gì cả.
Chợt gương mặt hắn áp sát vào nó hơn nhẹ mà buôn vào tai nó -
“ ANH YÊU EM ”
Dứt câu, Phong nghiêm đầu qua một bên, bắt đầu khám phá cơ thể nó lần nữa.
Trứơc tiêng hôn vài gáy nó, bàn tay không ngừng liên tục nắng ngực Nghi lúc sau lại chặn đi tiếng rên rỉa bằng cách quấn vào đôi môi nó. Hôn đến mê miệt, người liệt cả đi.
Căn phòng ngày càng ngập tràn đi hương thơm của ngừơi nó, cả cái ướt rơi lấm tấm từ trán Phong, thóang lại nhận ta cái vết đỏ đỏ ấy, hơi hơi nhô nhô, nó khẽ đưa tay ghì đầu Phogn lại, hôn nồng vào vết thương đó
Vuốt mái tóc trên gương mặt Nghi, nhịp nhàng di chuyển, bên dưới không ngừng ma xát vào nhau khiến gương mặt nó lúc nhăn, lúc đỏ, lúc ướt vì đôi mắt trào ra
Bấu chặt vào vai hắn, nó thở hồn hộc
Hai chiếc bóng lòng trong tấm chăn ấy không ngừng quấn vào nhau
Thấm thóang, thời gian âu yếm nhau cũng qua, nay người nó mệt như cuộn bún, chả thể ngồi dậy, đến nổi mặc đồ cũng chính Phong mặc cho nó,.sựng nhớ, còn bếp chưa lau chùi nữa.
Nó cố gồng người lại, dồn hết lực vào hai chân đứng lên, nhưng chỉ mới đứng một chút, lại khuỵ người ngã xuống
HỤP
Bàn tay Phong nâng lại kịp, thấy ẻ mặt đõ như bông chuối kia, hắn cười khổ.-
“ Hà hà sao em không ngủ thêm một chút, đi không nổi cũng rán xúông giừơng, thiệt.”
BỤP.BỤP BỤP
Không hco Phong nói hết, nó lại gồng sức vào hai tay, vỗ bình bịch vào ngực hắn, tức mà nức nở lên.-
‘ TAI AI TẠI AI TẠI AI MÀ RA NÔNG NỔI ÀNY ANH CÒN DÁM NÓI ”
“ Ngoan nào, đừng giận ”
Đẩy nhẹ hắn ra một cách yếu ứơt, nó trợn mắt lên.-
‘ ANH MUỐN GIẾT EM SAO LÀM GÌ MÀ DAI NHƯ ĐỈA ”
Gãi đầu hối lỗi.-
“ Tại tại thứ tính mạnh quá anh đấu không lại nó ”
Nghe Phong giải thích nó càng điên tiếc lên, cố đấm vào người hắn mạnh hơn lúc nãy nữa
Tấhy vợ giận đến đầu bốc khói lên, Phong cười âu yếm ôm nó vào lòng, vuốt ve tấm lưng qua lớp áo mềm mại ấy
“ Đựơc đựơc là anh sai anh sai rồi lần sau sẽ kh6ong thú tính nữa ”
“ CÒN DÁM LẦN SAU ”
“ Àh không, sẽ bỏ, bỏ luôn”
Nói và nghĩ hòan tòan khác nhau. Lúc sau, cúôi cùng Phong phải bồng nó ra phòng bếp, sau lại đạt lên chiếc ghế kia, để nó dơ tay chỉ đạo, hắn thì thoăng thoắc ngoan ngõan nghe theo.
Kêu đến đâu nhào đến đó, bảo lau cái kia không một lời than trách, nhanh tay chùi chùi
Ấy thế mà như vậy cũng sứơng thiệt, không cần động tay, chỉ ngồi im ra lệnh, chợt nó cười tủm tỉm đi khi nhìn thấy hành động nghe răm rắp của Phong.
Thế là cũng xong xuôi mọi thứ, nhiệm vụ của mẹ chồng hòan tòan đều đựơc làm xong, Ngứơc đầu lên cái đồng hồ treo từơng ấy
[ 4: 50 pm ]
“ CHẬT GẦN ĐẾN GIỜ RỨỚC NHẤT LONG RỒI”
Vô thức, nó buột miệng lên khi nhìn lên cái đồng hồ đó, nghe thấy thế, hắn rửa xong tay, lau sạch lại, rồi itếng đến phiá Nghi, vòng tay qua hông, ôm nhẹ lại, để hai chân nó tựa vô bụng mình.( vì nó đang ngồi mà )
Kề trán mình lên trán Nghi, giọng thật trầm -
“ Đi rước con nào, chịu không ”
Nó cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống bây giờ, khẽ cười nũng nịu, úp đầu vào ngực hắn.nhưng.-
“ HỈ? nhỡ mẹ anh về không thấy ai thì sao.”
“ Không sao, từ trường Nhất Long về đây cũng không tốn thời gian là mấy, sẵn dịp, lần này anh muốn mẹ gặp cháu luôn ”
Nghe có lí, nó chả có gì để thắc mắc nữa, nên tiện chân nhảy xúông mà quên mất rằng mình đi không nổi.
“ A H ”
Đúng như đã nói, nó liền khụy cái chân tê tê kia, mà đổ dồn vào lòng hắn.
Thấy thế, hắn nhất bổng người nó lên cứ như đang bồ Nhất Long vậy, Nghi nữa buồn cừơi nữa xấu hổ, hai tay chòang qua cổ hắn khóa lại, hai chân thì chòang quanh bụng Phong, hắn ẵm kiểu này, Lần đầu đấy!!
Mắc cười nhịn không nổi với chính diệu bộ mình, nó núc từng tiếng lên, cố dấu đi bằng cách bịnh miệng mình bằng vai hắn.
Thấy người nó run run, cũng biết nó đang cười, hắn hất lên một cái rồi nói.-
“ Đi nào ”
“ Hum hum.hum.”
Chả thèm để ý Phong, nó cứ úp đầu vô vai hắn mà cười trong hạnh phúc thôi
Thấm thóang lo ngồi nói chuyện với bà Châu trong một quán ăn Tuấn thừơng hay lui tới. Không cầu kì, rất đơn giản nhưng cũng không làm mất đi vẻ sang trọng, giá lại bình dân, chợt hình qua chiếc đồng hồ trên tay,.
Thấy cái mặt hốt hỏang của tên àny, bà Châu hỏi -
“ Con có chuyện gì vậy.”
“ À, đến giờ con phải đi rứơt thằng nhỏ rồi,,,”
Thật cuối cùng người àm Tuấn tâm sự lại chính là bà Châu, tên àny kể ra hết mọi việc, đôi lúc lại ăn vài cái cốc bằng chiếc muỗn, do bà nện lên kèm theo câu
[ “ Con thật.cho chừa nè ” ]
Phải, tội của Tuấn nhiều vô số kể, nên nói đến đâu đều bị bà Châu nện đến đó.
Nhớ lại lời bà
[ “ Bác hiểu, bác có thể cảm nhận đựơc cảm giác của con, Nhưng Tuấn à
Có khi àno con nhận thấy, nổi thất vọng này, nếu đem so với những gì con bé kia phải trải, con có thấy nó chẳng là gì không.
Phải con bé ấy đã bỏ đi, quả thật con bé sai rồi, nhưng có bao giờ con tự nghĩ, liệu mình vẫn chưa mang đến cả giác an tòan cho người mình yêu.
Cho rằng con bé đã quá ích kỉ đi, nhưng điều đó cũng chính tình yêu qua sâu đậm với con, cố liều cả cái mạng, cố bảo vệ đứa con của con, như thế.
Như thế vẫn chưa giúp con hiểu rằng con bé đó yêu con đến ngần nào sao.
Một người con gái mạnh mẽ, chính lã cả khi gặp lại con, cũng không hề trốn tránh, thậm chí chịu nhận cả những lời trách móc không căn cứ kia, con đã sai, Tuấn.
Con thật sự không đúng, cả bác nếu nghe đựơc những câu nói ấy, có lẽ không chịu đựơc mà bỏ đi.
Thế nhưng con bé đó lại cắn răng mà nhịn, vì điều gì là vì đứa con của con đấy.
Cuộc đời dù đen tối vây đầy trứớc mắt kia, nhưng con bé vẫn nhịn, vẫn cầm đi nứơc mắt, vẫn cố gượng lên.là vi ai
Trứơc khi trách người khác không tin tưởng, con hãy tìm nguyên nhân vì sao hãy khiến hãy làm cho con bé biết, bên con không là vực thẩm. Hãy tự tạo ra cái niềm tin ấy bằng chính đôi tay con.
Bằng tất cả tình yêu mà con có.” ]
Ấy thế mà Tuấn mới ngộ ra từ khi nghe bà Châu nói thế, vẻ trầm mạc của tên àny càng lộ ra thấy rõ
Thóang nay, thật, nói hết ra, lòng lại nhẹ đi bớt.
Chật, thật phải đón con rối, không thì trễ mất.
Không hiểu sao Tuấn lại nảy ra í -
“ Bác, bác đi với con nhé, ”
Nhìn qua ánh mắt ngập tràn hạnh phúc kia, tất yếu, bà hiểu đựơc ý Tuấn, khẽ cười, vuốt mái tóc mềm kia, chật, lại thêm một đứa con lớn rồi, tuy bất nờg những gì bọn trẻ đã trải, nhưng bà lại thấy con đường sang lặng đang chờ chúng bứơc đi.
Cuộc đời là thế
Ngòai cánh cổng trường của trẻ kia
Đôi mắt sang rực khi thấy hắn.Nhất Long chạy ùa như bay, dang hai tay bé nhỏ ra
Thế nhưng kịp thắng lại, xoay vào, nhìn cậu bạn ấy.-
“ Minh ơi, Nhất Long mua ba rồi này.hi hít ”
“ Thật vậy sao ” Cậu bé đồng trang lứa ngây thơ hỏi
“ ỪM ”
Gật đầu găm gắp đi chợt Nhất Long lại hỏi -
“ Ba Minh có sài pin nụ cười hông ”
Lắc lắc cái đầu hai bên-
“ HỞ? Ba Minh chỉ xài đồ ăn, pin hông có ”
“ Ò”
Thế rồi cậu bé cũng chạy ào ra với người đến đón.
Nhất Long đựơc Phogn nhất bổng lên, hôn vào má -
“ Con ba hôm nay có ngoan khÔng ”
“ CÓ Ạ, NHẤT LONG NGOAN LẮM ”
“ Trời con chạy mà đổ đầy mồ hôi này”
Cười hiền, nó đưa lấy khăn lau đi cái ẩm trên gương ặmt thiên thần ấy, chợt ánh mắt ngây ngô của Nhất Long cứ nhìn chằm chằm vào Phong.
Thấy lạ hắn hỏi -
“ Sao vậy, Nhất Long của ba có chuyện gì à ”
Nhìn hắn một chút, thiên thần mới cất tiếng lên -
“ Ba ơi! con cười là ba sẽ chơi với con hả?”
Vuốt đầu con yêu, hắn ừm nhẹ.
Rồi quay sang nó, Nhất Long hỏi.-
“ Mẹ, sao ba bạn con lại xài đồ ăn.”
Nó đớ ra khi nghe con hỏi thế, chợt hắn cười trong bụng, mà lòng lại có chút thắc mặc hiện lên, nên vỗ giọng, đổi sang hờn mát một tí hỏi thiên thần -
“ HỪm, Nhất Long muốn mua ba khác à ”
Nghe Phong nói thế, tất thì thiên thật lắc cái đầu đi.-
“ HÔNG. NHÁT LONG THÍCH BA NỤ CƯỜI HƠN ”
Nói thế, rồi vòng hai tay bé nhỏ mình ra ôm chầm lấy cổ hắn. Cả nó và Phong đều cảm thấy hạnh phúc ngập tràn dậy, cùng nhau đưa con đến, cùng nhau rước con về cảm giác thật hạnh phúc
Rồi cả ba lại đến siêu htị, Nó vào mua vài thứ, Phogn thì cứ nắm lấy bàn tay bé nhỏ cứ lo tung tăng chạy khắp nơi
Hôm nay một bất ngờ ẹ chồng yêu quý.
Bà Châu mở cửa nhà, thật thấy Chấn Vũ, bà lại nhớ tới đứa cháu yêu kia, không biết khi naò mới đựơc gặp. Lúc nãy tay không gnừng nựng lấy gương mặt đáng yêu của Chấn Vũ, thèm bồng cháu đến chảy cả nứơc ra
Bà tiếng vào gần cánh cửa bên trong, giờ mới nhớ,
CẠCH
Nắm tay đưa con về, Tấun giờ đã thong suốt hơn, con hém dần cũng hiện ra, chợt tên này khựng lại vì thấy
Nhỏ đang tực lưng, đứng ngay phía ngòai cánh cổng. Thấy Phương, lòng Tuấn ấm lên, bứơc lại đó
Chấn Vũ tấhy mẹ chạy như bay -
“ MẸ MẸ MẸ ”
Mãi cấm đầu xúông, nghĩ long vong, chợt giật mình lên khi gnhe tiếng con thơ nhỏ ngóc đầu dậy Thiên thần đang nhàu đến, Tuấn cũng cười tiếng càng gần hơn
Không hiểu sao thấy Tấun, thấy nụ cười vẫn ấm như ngày nào ấy, nhỏ không chạnh lòng được, nứơc mắt rơi ra suốt cả ngày nay đi cũng không dám, chỉ đứng như thế mà đợi, đơi Tuấn về.
Tháong thấy nứơc mắt mẹ rơi thiên thần nói.-
“ Mẹ. ơi.Mẹ lại làm mưa rồi ”
Bật cười tủm tỉm lên, nhỏ xoan lấy đầu Chấn Vũ, hai bàn tay bé nhỏ ấy cứ ôm cứng đôi chân Phưong.
Đứng đối diện nhỏ, nhẹ nhàng Tuấn đưa tay quẹt đi hàng nứơc mắt, gương mặt hơi nhói vì thấy nhỏ khóc, lại đau thêm khi nhận ra, người Phương lạnh ngắc
Kéo nhỏ vào lòng ôm lấy cơ thể như băng tuyết kia trách đầy yêu thương -
“ Ngốc, sao người em lạnh thế này sao không chờ anh bên trong, sao em ngốc thế ”
Nhỏ khóc nức ra, nhưng lại không dám lớn tiếng, chỉ hừng hực vào khẽ tai tên này
“ Xin lỗi em xin lỗi anh.”
Vuốt mái tóc mềm mại kia lòng Tuấn đau nhói thật tệ mà.lại khiến Phương khóc -
“ Là anh sai, đừng khóc, anh xin lỗi”
Ôm chầm lấy lưng, cái nơi mà luôn truyền hơi ấm cho nhỏ, lòng Phương dần cũng chẳng cảm nhận cái rét của khí trời kia.
Gác tay lên cầm, gương mặt ông Khải có phần không đựơc vui, vốn ghé mua những món cháu yêu thích ăn, vốn nay đã bày ra đầy trứơc mặt vốn đã chuẩn bị cả dàn karaoke thế àm giờ lại không thấy bóng
Tuyết ngồi mà ũng chào thua khi nhìn vẻ mặt hầm hầm của ông.
Cô đói muốn chết mà lại không đựơc phép cho ăn, đành nồgi ngậm đũa, lòng rủa Nghi cho bỏ tức chơi
Chịu hết nổi, ông nhấc điện thọai bàn lên
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo liệu bữa ăn với mẹ chồng có phải bị lùi lại không.
CHÁP 72
Đi Chơi - Xuôi Gia – Chuyến Đi Công Tác
CẠCH
“ MẸ VỀ RỒI ĐÂY ”
Mới nói đựơc câu đó thôi, đôi mắt bà trợn trắng khi
“ Mẹ về rồi, mẹ ngồi đi, con chính tay làm mấy món này đấy, không biết có hợp khẩu vị mẹ không ”
Thấy bà bứơc vô, gương mặt tự nhiên như không thể tự nhiên hơn đựơc nhẹ nhàng, bước đến bên bà, vòng tay mình vào cánh tay đó, nó kéo bà Châu về hướng bàn ăn.
Người cứ như chết đứng đi, khi trứơc mắt bà là hắn và thêm một đứa trẻ đáng yêu kề cạnh.
Thấy nét mặt nói không ra hơi của mẹ, lòng hắn chợt mắc cười đi, quay sang con âu yếm nhìn, tay khẽ chạm vuốt đầu Nhất Long, giọng trầm ấm -
“ Nhất Long, Chào bà nào ”
Thiên thần ngoan ngõan, hắn nói gì đều làm đó.vì suốt thời gian đi siêu thị, nó thì mãi lo tìm mua vật liệu nấu ăn, nên tranh thủ hắn liên tục thủ thỉ vào tai con về bà.nở nụ cười xinh hết cỡ lên, vươn đôi mắt tròn xoe, khuôn mặt bầu bĩnh.cuối đầu,.giọng thánh thót vang lên.-
“ NHẤT LONG CHÀO BÀ Ạ.”
Bà Châu cứ chết liệm, chẳng thể mở cái miệng vốn nói rất nhiều của mình lên.bà cứ dán đôi mắt vào gương mặt thiên thần đó. Nhìn đến nổi chẳng chịu chớp mắt
Nghi chạm tay bà, đến nổi cả nó cũng phải chính tay giúp bà cầm chén cơm lẫn đôi đũa lên
Cười hiền nó -
“ Mẹ,mẹ dùng thử món này đi.”
Chả động đậy, người cứ như ro bót
Phong lại lên tiếng trầm trầm, hướng về phía Nghi -
“ Em cũng ngồi xúông đi ”
Nhẹ nhàng đặc chân tiếng về chỗ gần, gần tượng đá, nó nhìn sang, thấy bà cứ đứng hình mãi thế thôi Phong thóang cuối xuống giúp con cầm muỗn rồi lại quay lên.cười khờ đi với mẹ của mình.à không với tượng đá -
“ Nhất Long đấy mẹ, tuy hơi vội, nhưng con muốn làm một bất ngờ nho nhỏ cho tất cả chúng ta ”
Thiên thần ngu ngơ ngước lên -
“ Sao ba lại gọi bà là mẹ dậy?”
“ Vì bà là mẹ của ba ”- vỗ đầu con
“ DẬY BÀ CŨNG XÀI NỤ CƯỜI HẢ BA ”
Hướng đôi mắt tròn xoe lên nhìn hắn, vẻ mặt hăm hở cứ như sắp có đồ chơi mới vậy
Đớ miệng, hắn chả biết phải giản thích sao, nó nhìn cả hai cho con mà cười phì, cười vì hạnh phúc khi tận hưởng vẻ mặt ngố của hắn, sau lại vì sự ngây thơ của con nhỏ
.RẦM
Bất giác cả ba người giật mình lên khi bà Câhn vỗ rầm lên cái mặt bàn dừng mọi hành động, quay đầu về phía tựơng đá đó.-
“ Mẹ.”
“ CƯỚI ”
“ HẢ???”- nó và Phong trố mắt hả mòm ra
“ CƯỚI LIỀN.CỨƠI LIỀN.NHANH NHANH MAI PHẢI CƯỚI ”
“ CÁI GÌ?”- Đồng thanh tập hai.
“ NGÀY MAI NHẤT LONG À Nhất Long của bà.Nhất Long Nhất Long.”
CHưa nói hết câu, mới nhắc Nhất Long chợt bà Châu ngưng câu chuyện lại, đưa tay nựng nựng gương mặt đáng yêu kia
Chợt, quả thật nó chả tin vào mắt vào tai mình tuy lòng vui nhưng Mai Cưới thì đúng là hơi vội, nó còn chưa nói gì với papa và Tuyết nữa.
Nhìn sắc mặt Nghi, hắn hiểu đựơc, đành lên tiếng -
“ Mẹ, hay là chờ Nghi xin phép gia đình, chứ nga ”
“ KHÔNG CHỊU.DỨT KHÓAC NGÀY MAI PHẢI CƯỚI ”
Mặt bà Châu ngước lên nạt hắn, sau lại cuối tầm nhìn xuống Nhất Long cười ha hả
“ Nhất Long ngoan của bà.con muốn ở đây thừơng xuyên chơi với bà không, bà sẽ dẫn con đi công viên trò chơi (biết đừơng không đó.)”
Bị nạt hắn im thinh thích, biết tánh mẹ múôn là phải đựơc, đánh bí kế chả biết phải nói gì lên, còn Nghi thì mặt mài tái mét
Nhất Long ngây ngô ngước lên phía nó hỏi.-
“ Mẹ ơi! Nhất Long đựơc đi chơi, mẹ Nghi có đi không?”
Love Game - Trò Chơi Tình Yêu Love Game - Trò Chơi Tình Yêu - ChiuLizzie