"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Uyên Đặng
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 541 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lòng Tự Trọng Của Một Cô Gái Bảo Bình – Chương 34
-          Em về rồi à _ Cường nói khi thấy nó bước vào nhà
-          Dạ _ nó mệt mỏi bước lên lầu
-          Con bé sao vậy ta _ Cường tự hỏi mình
Anh lắc đầu rồi bỏ lửng câu chuyện đang nói với nó mà tiếp tục làm công việc mình đang làm. Nó lên lầu đóng cửa lại, nó chẳng buồn kéo rèm ra để bầu trời đêm lọt vào phòng. Nó cũng chẳng bật đèn lên, mọi thứ đen tối bao chùm lên nó, bao chùm lên tất cả. Nó rút điện thoại ra bấm bấm vào thư viện hình ảnh. Bức hình hắn nắm tay nó vẫn còn đó, nhưng giờ hắn đã không còn bên nó nữa. Cùng lúc đó ở một nơi khác, cũng có một người đang tự nhốt mình trong phòng tối. Ngoài ánh đèn phát ra từ màn hình điện thoại thì chẳng thấy bất cứ thứ gì khác. Hắn cũng đang xem bức hình nó nắm tay hắn. Nó khóc và hắn cũng khóc. Lần đầu tiên trong đời hắn khóc vì một người con gái khác ngoài mẹ hắn. Hắn đã yêu nó thật rồi sao, đó là câu hỏi luôn xoay quanh trong đầu hắn.
Sáng hôm sau.
-          Hôm nay anh đi đón ba, em đi cùng không _ anh nó hỏi
-          Em được đi cùng sao _ nó mừng rỡ hỏi lại
-          Được chứ, anh sẽ gọi điện xin phép cho em _ anh nói
-          Em gần phải làm bài thi lại, không biết được đi không _ nó ỉu xìu
-          Được chứ
Anh rút điện thoại ra gọi cho bà cô hắc ám lớp nó xin phép cho nó. Làm sao bả có thể từ chối một anh chàng đẹp trai thành đạt như anh nó chứ. Nó thầm nghĩ “ bà già hắc ám mê trai thấy ớn “ rồi tự rùng mình nổi da gà. Sau khi ăn sáng xong nó giúp anh nó dọn dẹp rồi lên phòng thay đồ để ra sân bay đón ba nó. Hôm nay nó chọn ình một chiếc legging liền váy màu đen, một chiếc áo len cổ chui màu sữa đục, chân mang một đôi bốt long màu nâu. Rồi nó chạy xuống nhà leo lên con Lamborghini của anh nó, cùng ra sân bay đón ba.
Tại sân bay
-          Sao chưa thấy hả anh _ nó hỏi
-          Từ từ _ anh nó nhìn bên này bên kia trả lời nó
-          A….ba kìa _ nó chỉ một người đàn ông mới bước qua khỏi cánh cửa
-          Đâu _ anh nó nhìn theo hướng nó chỉ
-          Ba ơi _ nó nhảy nhảy giơ cao tay vẫy vẫy ra hiệu cho ba nó
-          Ba ơi ở đây nè ba _ anh nó cũng đã thấy ba
Ba con nó gặp lại nhau mà tràn đầy nước mắt, dù trời lạnh nhưng những giọt nước mắt rơi ra vẫn ấm. Nó ôm ba mình thật chặt khóc nức nở. Ba xoa xoa đầu nó an ủi.
-          Ba đợi ở đây đợi con nha, con đi lấy xe _ anh nó nói
-          Ừ, con đi đi _ ba nó nói
-          Ba à, con nhớ ba lắm, đi mà không nói gì với con hết _ nó đánh ba nó
-          Ba về lo mồ mã á con mà, với lại về dưới giải quyết vài việc _ ba nói
-          Xí … biện hộ không à _ nó lườm yêu ba nó
-          Con vẫn chưa lớn lên tí nào cả _ ba đưa nó ra trước để nhìn kĩ hơn.
-          Hì, con bị lùn ba à _ nó cười
-          Ba sẽ nuôi con lớn  hơn anh con nuôi con nha, con gái cưng của ba _ ba ôm nó vào lòng
-          Ba hứa á nha, con mà không lớn thì ba chịu gì đây _ nó nói
-          Ba sẽ đưa con đến nơi ta có nhiều kỷ niệm với má con nhất, chịu không _ ba nó cười
-          Thật không ba, ba phải kể cho con thật nhiều về má nha _ nó cười
-          Ừ, ba cũng sẽ nấu thật nhiều món ăn cho con, há há _ ba cười hiền hậu
Ở trường.
- Sao nó lại nghỉ học vậy _ Thiện hỏi
- Không biết nè _ Linh nhún vai nhìn Thiện
Không chỉ có hai đứa nó thắc mắc sao hôm nay nó không tới trường đâu, cả hắn nữa. Hắn không thể học khi không thấy nó tới trường được. Hắn đã đứng đợi ở ngoài cổng rất lâu để được nhìn thấy nó, nhưng đến khi chuông vào lớp reo hắn vẫn không thấy. Hắn đã bỏ học để lên sân thượng khối 12 để nhìn xuống lớp nó xem nó có đi học không. Nhưng tất cả đều là con số không.
-          Hôm nay có món con quỷ kia thích mà nó không đi học _ Linh nói khi nó với Thiện ngồi xuống bàn ăn
-          Chẳng thấy nó nhắn tin gì à _ Thiện hỏi
-          Ừ nèk _ Linh nói
-          Hai đứa đang nói chuyện gì vậy _ Khánh ngồi xuống
-          Sắp có chuyện nữa _ Linh đứng dậy _ đi thôi
-          Ăn mà cũng không xong nữa _ Thiện cũng đứng dậy sang bàn khác cùng Linh
-          Ớ, hai cái đứa này _ Khánh nhìn theo tụi nó _ đang tính hỏi vài chuyện mà
-          Anh hỏi chuyện gì _ Ly ngồi xuống tiếp theo là Ngọc và Hồng
-          À không _ Khánh nói _ thằng kia đâu
-          Em không biết _ Hồng nói
Trên sân thượng khối 12
-          Em làm tôi đau quá _ hắn nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay.
Hắn vứt điếu thuốc xuống đất, nó văng ra xa. Hắn lại rút bao thuốc ra lấy một điếu khác. Trong lúc rút bao thuốc ra hắn vô tình làm rớt cái mp4 của nó ra.
-          Gì nữa đây _ hắn cầm cái mp4 lên _ à
Hắn cắm headphone vào máy rồi đeo vào tai, hắn bật lên để nghe xem trong đó có gì.
“ ngày 12 tháng 10
Hôm nay là ngày thứ 4 rồi, anh hai sao lâu tỉnh dậy quá vậy. Em nhớ mọi người ở việt nam lắm rồi, anh dậy để đưa em về đi anh hai. Em đi vội quá quên mang theo sổ để viết nhật ký rồi, phải ghi nhật ký bằng cái này nè. Dậy mau lên đi mà…hức…hức _ tiếng nó khóc nấc lên. Em làm bể điện thoại anh mua cho em rồi, khi nào về mua cho em cái khác nha. Tại cái điện thoại đó mà em chẳng thể liên lạc với anh hết. Em nhớ anh Đức quá hai à, người cuối cùng em nhìn thấy trước khi qua đây là anh ấy á hai. Em không chắc mình có yêu anh ấy không nữa, hay chỉ mới là thích thôi nữa. Em sợ lắm, em chẳng dám thử…em sợ anh ấy không yêu em như em yêu anh ấy. Vì vậy nhỡ chẳng thể thì sao hả hai….”
Hắn ấn nút next cho qua bài đó, hắn dường như chưa thật sự hiểu nó thì phải.
“ ngày 15 tháng 10
Hôm nay bác sĩ nói anh hai đang dần hồi phục rồi đó, hai vui không. Hai mau khỏe đi, em thiếu đồ dùng quá trời rồi, kem đánh răng của em hết rồi nè, em còn gần tới ngày đèn đỏ nữa. Em chẳng biết mua nó ở đâu, nhờ anh Vương mua thì sao được. Ngại lắm, xấu hổ chết luôn quá. À, hôm nay em xem tử vi hoàng đạo cho anh rồi đó. Nó nói nhân mã anh cần nghỉ ngơi để lấy lại sức sau một thời gian dài cố gắng làm việc chăm chỉ đó hai. Em đang lo không biết anh Đức bên kia như thế nào, hôm nay cung bảo bình em gặp chuyện xui nè. Lo quá, chẳng có điện thoại để hỏi xem bên kia như thế nào nữa. Mong là không có chuyện gì xảy ra với anh ấy “
Hắn vội vàng ấn nút next, hắn vội vàng như sắp tìm ra thứ gì đó quan trọng lắm vậy
“ ngày 17 tháng 10
May là có cái chị phòng bên đi mua đồ cho em, không thì em chết mất. Hôm nay em bị nè, hì hì…may quá anh à. À, em được anh Vương tặng cho con ip5s nè hai. Anh Vương còn làm sim mới  cho em nữa. Em chẳng thể tìm được zalo của mấy người bên kia, có cũng như không à. Facebook, đúng rồi, facebook, để em thử nha hai. ****** hay ******* hả ta. Em không biết mật khẩu nào là đúng nữa….Á bực bội quá à. Uầy….về kia phải nghĩ cách xin lỗi họ thôi. Anh Đức à, giờ này anh ngủ chưa…không có em học cùng anh có buồn không. Em thì buồn lắm, đừng có uống rượu với hút thuốc nhiều nhá. “
“ ngày 20 tháng 10
Bên này mà cũng có Tiramisu nè hai, cũng ngon lắm. Nhưng không ngon bằng bánh chị Chi làm ở bển đâu. Bánh ở đây hơi béo, nó cũng không đắng nữa. Hì, chắc em ăn nhiều như vầy sau này em làm nhà bình luận ẩm thực được đó hai, hì. Hai ăn thử không, hai với em không tới quán chắc chị Chi buồn lắm hai nhỉ. Em nghe anh Vương nói công ty anh đã được đối tác ký hợp đồng vô điều kiện đó, hai vui không. Nhờ anh Vương hết đó, lo mà tỉnh dậy trả công cho người ta đi đó. Anh Đức giờ này làm gì vậy, em tò mò quá. Ờ bên này trời bắt đầu lạnh dần rồi, không biết bên kia có lạnh không. Chắc mai em phải nhờ anh Vương chở đi mua đồ, tiện thể em mua cho hai một cái, anh Đức một cái nha. “
Nghe tới đây hắn thấy hụt hẫng nhiều lắm, rốt cuộc đâu mới là nó mà hắn biết. Nó có quá nhiều mặt nạ, nó lúc nào cũng gồng mình để sống như vậy sao. Vậy mà trong thời gian nó ở cạnh hắn, chưa một lần hắn quan tâm đến nó như thế. Đáng lẽ hắn phải hiểu nó hơn chứ, nó cùng cung với hắn thì hắn phải hiểu nó hơn chứ. Tự trách bản thân mình hắn bực bội.
-          Nè mày chưa ăn gì mà _ Khánh đưa cho hắn một ổ bánh mì với một hộp sữa
-          Ủa… _ hắn nhận đồ ăn Khánh đưa
-          Sao không xuống _ Khánh hỏi
-          Tao ngủ quên nè _ hắn nói
-          Mày với con bé Bảo sao rồi
-          Có lẽ là tao sai _ hắn ngồi thẳng dậy nhìn thằng bạn _ tao hỏi cái này
-          Hỏi đi _ Khánh với lấy bao thuốc của hắn đốt ình một điếu
-          Hồng mày có biết là ai không _ hắn hỏi
-          Sao mày hỏi tao _ Khánh nhìn thằng bạn
-          Tao chẳng hiểu chuyện hôm qua bọn kia nói, cô ấy cũng nói như vậy _ hắn lắc đầu
-          Chuyện Hồng là người giúp việc á hả _ Khánh hỏi
-          Ừ…. _ hắn nói
Khánh lắc đầu, đưa điếu thuốc lên hút một hơi thật sâu rồi thả ra. Cái lắc đầu của Khánh làm hắn thất vọng, cứ tưởng kẻ như Khánh sẽ biết gì.
Đọc tiếp Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình – Chương 35
Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình Lòng tự trọng của một cô gái bảo bình - Uyên Đặng