Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 592 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
hiều vàng, vàng như phiến lá úa, như tấm ảnh cũ kỹ bị phủ một lớp giấy kính ngả màu. Khung cảnh ảm đạm dễ làm kỷ niệm bật khóa hộp rương nơi chúng bị nhốt để ùa trở về. Ô cửa sổ hình chữ nhật đưa ánh nhìn của tôi đến bụi hồng trước mắt. Rồi bất chợt, cũng khung hình ấy lại biến thành một tấm phim với muôn vạn cánh cửa mở hé mời mọc. Từng bóng hình nhạt nhòa lướt nhanh trước mắt. Tôi thấy mình tách rời với thực tại, đối mặt với quá khứ, một hiện thực đảo ngược như chiếc bóng trong gương, và dĩ vãng nhập nhòa trước mặt.
Bỗng dưng tôi cảm thấy hoang mang. Một kỷ niệm không tên bay vờn trước mắt. Tôi lắc đầu xua mạnh những hình ảnh huyền ảo đang bám víu, hòa nhập vào khung cảnh quanh đây.
Chiều hoang. Một buổi chiều vàng vọt phủ xuống khu phố bé nhỏ. Lời ca từ chiếc máy hát buông từng ô tròn xoáy hồn tôi vào một khúc điệu tê tái. Ngoài kia, sự yên tĩnh kéo dài. Chỉ hiếm hoi bị đứt quãng bởi một chiếc xe lướt ngang, hay bởi xâu chìa khóa khua vang trong túi người bộ hành.
Tôi đến thăm em với tâm trạng không vui. Không khí khô khốc buổi giao mùa làm tôi bứt rứt. Gần đây, một sự trông đợi không tên lại quay về phá vỡ sự bình yên trong tôi.
- Anh làm sao nhỉ?
Câu hỏi của em kéo tôi trở về với thực tại.
Tiếng gọi của người con gái đường đột, vỡ òa giữa bầu không gian tĩnh mịch giống như một ngày oi bức trời đổi gió trút mưa như thác đổ. Người con trai đứng trước ô cửa sổ không quay lại. Anh lơ đãng lắc đầu. Cô gái nén tiếng thở dài. Cô loay hoay ngắt đi vài cành hồng khô héo giữa những đóa hoa còn nở rộ trong bình. Buổi chiều hắt những giọt nắng vàng úa vào căn phòng khách tĩnh mịch, tạo những vết sáng loang lổ trên tường. Chiếc máy hát vẫn rên rỉ mỗi một giai điệu sầu não. Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động, làm sao em biết bia đá không đau. Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng. Ngày sau sỏi đá cũng cần... "có em!" Tiếng cô gái nhí nhảnh át lên tiếng nhạc. Người con trai quay lại. Anh mỉm cười. Cô gái nháy mắt:
- Thế mới dễ thương chứ. Lâu lâu Miên cứ trầm ngâm là em cảm thấy bất an làm sao ấy.
Người con trai lắc đầu, thanh minh.
- Đâu phải anh ít nói là anh phải thế nào đâu.
Người con trai cao gầy. Trên gương mặt lạ nhất là đôi mắt. Chúng đen thăm thẳm, lông mi dài, rũ xuống như những vạt liễu in bóng trên mặt nước hồ. Đôi mắt mơ màng luôn sẵn sàng bước vào mộng. Anh có vẻ trí thức hơn là nghệ sĩ. Nhìn anh, người ta có thể đoán ngay anh là người ít nói. Kín đáo nữa là khác! Người con trai bước khẽ đến tủ sách. Anh lựa một quyển bìa đỏ, dầy cộm. Đôi tay thông thạo lật tới một trang, rồi anh trầm ngâm chuyển sang Việt ngữ những giòng thơ Pháp:
- Tôi thường có những cơn mơ lạ kỳ và thấm lòng
Về một người phụ nữ không tên, mà tôi yêu và yêu tôi
- Và mỗi lần nàng xuất hiện không giống như lần trước (ma quái hỉ)
Nhưng cũng không quá mức xa lạ, vẫn yêu, và vẫn hiểu tôi.
Cô gái dịch hai câu kế trong bài thơ của Verlaine dễ dàng như một bài học đã được thuộc kỹ. Cô cười. Nụ cười buồn, không còn hồn nhiên như vài phút trước kia.
- Hình như anh chỉ biết sống trong mơ, Miên ạ.
Người con trai im lặng. Giữa họ thường có biết bao lần im lặng để che lấp những cơn lúng túng, hay những bí ẩn riêng tư không thể thổ lộ.
Em chuẩn bị phụ mẹ dọn cơm chiều nên tôi xin phép ra về. Đi tới xe rồi mà câu nói của em vẫn còn làm tôi suy nghĩ. " Anh chỉ biết sống trong mơ." Tôi quay nhìn lại. Cánh cửa đã khép kín từ bao giờ. Em không đứng vẫy tay như thường ngày. Lại những hờn dỗi con gái! Tôi rảo bước đến chiếc xe trắng loáng đậu bên vệ đường, rồ máy, rồi vẫn như phân vân vì một lý do gì, tôi lại quay nhìn ngôi biệt hự của gia đình em lần nữa. Bức tường đá trắng, nay đã bị rêu phong giữa các kẽ gạch, đang đổ dần sang màu xám xanh. Quanh nhà em ở là một mảnh vườn trồng tỉa đủ loại hồng. Các hòn sỏi muôn màu được xếp cố định thành một vòng tròn quanh mỗi bụi hồng gây cho tôi ý tưởng về những cuộc đời nằm yên phận trên giòng thời gian. Nơi em định cư có một vẻ gì cố định, vững chắc làm lắm lúc đến thăm em, tôi cảm thấy mình còn quá long đong. Thế giới của tôi có em, nhưng tôi vẫn níu kéo những thói quen ngày trước. Tôi vẫn còn là tôi, một kẻ lang thang không định hướng. Tôi cũng chưa muốn ngừng chân để phải nhìn lại suốt chuyến xe thời gian mình đã bước qua. Tôi sợ kiểm điểm lại bản thân.
Tôi lái xe vòng ra khỏi con đường nhà em. Đi mà không có khái niệm mình sẽ về đâu. Một ngày sắp trôi qua, vẫn lặng lẽ và tẻ nhạt như bao ngày. "Hình như anh chỉ biết sống trong mơ." Thoạt đầu, câu nói của em làm tôi chóang váng. Tôi toan thanh minh, nhưng mơ hồ nhật ra một sự thật ẩn núp đâu đấy. Giờ đây, lời em nói cứ lẩn quẩn quanh tôi. Cảm giác bức rức lan dần. Không hẳn em không hiểu tôi; có lẽ em hiểu tôi quá, nhưng em có thói quen tung ra sự thật một cách gọn ghẽ. Sự đường đội làm người nghe khó chấp nhận.
Em đến bên tôi đúng lúc tôi không còn trông mong điều gì ở sự thản nhiên lạnh lùng của cuộc sống. Tôi không còn cảm nhận được sự náo nức, hồn nhiên của tuổi trẻ trong tôi. Em đến bằng những cuộc chia sẻ văn thơ khá lý thú. Tâm hồn em say mê. Lời lẽ của em êm ái. Và lạ nhất là tấm lòng em vị tha. Em ngây thơ trong những câu nói, đến mức lắm lúc làm tôi ngớ ngẩn cả người. Tình yêu đến thật vội, nhưng tôi không tin. Nhiều ngày, tôi hăng hái đến sở làm từ sáng sớm, để chiều ra về đúng giờ em tan lớp. Tôi háo hức vòng qua trường em và chở em về kịp bữa cơm tối với gia đình. Ngày ấy, tôi thường ngưng xe ở đầu phố, xuống cùng em đi bộ thật chậm rãi đến trước vườn hoa bọc quanh nhà em rồi mới chia tay. Những ngày hạnh phúc bên góc phố nhỏ, lặng lẽ, âm thầm. Nơi mà chỉ có tôi, có em bên tôi và niềm vui cầm tay em bước nhẹ vào đời.
Tôi cô đơn trong cuộc sống như kẻ lữ hành đi giữa sa mạc. "Sa mạc mang một vẻ đẹp hoang dã. Phải tìm đến nó, phải kiên nhẫn khắc phục sự cô đơn trong lòng thì mới cảm nhận được sức sống thiêng liêng nó ẩn chứa." Lời em đong đầy nỗi nhớ. " Sống trong sa mạc ta chỉ cần nước, lửa, và biết nhịn đói. Nước để giải thóat khỏi cơn khát và lửa để hướng tim mình trong đêm khuya. Sa mạc đẹp trong sức sống vội vã của nó. Cỏ cây xanh tươi, và cả những loài hoa hiếm quý chỉ nở rộ sau mỗi cơn mưa và hiện hữu trong một khoảng thời gian ngắn. Vì mưa hiếm đến thế, quý đến thế nên mưa là sự sống mà các loài sinh vật đều chụp lấy trước khi nó mất đi." Cả vùng sa mạc trong tôi cũng không rứt được cơn mưa em gửi lại. "Miên có tin không điều gì tuyệt đối trong cuộc sống này không? Cả loài xương rồng khô khốc giữa lòng sa mạc cũng có lúc nở hoa sau một cơn mưa." Em là người thiếu nữ đầu tiên đã nhìn thấu tình cảm tôi giấu kín sau bộ mặt hờ hững, chán chường. Tôi từng xúc động vì em hiểu tôi. Đơn giản chỉ thế, nhưng rồi lại nghi ngờ thực tế quá bình dị, quá êm đẹp. Tôi nghĩ đến những ảo ảnh trên đất sa mạc như bao cạm bẫy đón đợi một tâm hồn cằn cỗi nhưng cả tin.
Một năm, rồi hai năm lầm lũi bước qua. Không rõ từ khi nào cuộc sống đã đẩy đưa chúng tôi đến một đoạn rẽ. Nỗi buồn man mác trôi theo thời gian cùng với sự hồ nghi lớn lên trong tôi. Tôi thương em, nhưng tôi sợ tình yêu như loài chim rừng lo mắc phải cảm bẫy. Thời gian đầu, tôi thụ động chờ em tự giải quyết với sự im lặng và gửi cho tôi một đoạn kết. Tôi không bày tỏ, cũng chẳng thanh minh với em về những ảo ảnh riêng tư. tôi không chụp lấy sức sống tươi mát trước khi nó trôi qua, chẳng như bao sinh vật của vùng sa mạc huyền bí em miêu tả. Em quan tâm tìm đến tôi, thì tôi lại càng tỏ vẻ lãnh đạm. Rồi em cũng gửi trả lại tôi sự im lặng như bao âm thanh không dội lại nơi miền đất hoang vu vô tận.
Thời gian đó, tôi quen Quyên. Nàng là một người phụ nữ tân thời, thích sống trong hiện tại. Đấy là một ưu điểm giúp tôi nguôi ngoai nỗi nhớ em. Tính nàng ít thắc mắc, ít đối chiếu tôi với loạt câu hỏi sâu xa. Tôi an lòng. Như thế, những hoang mang trong tôi khỏi bị khuấy dậy. Đối với Quyên, dạo chơi bát phố, mua sắm linh tinh, lâu lâu cùng nhau nấu nướng rồi vừa ăn vừa xem truyền hình là đủ thân thiết. Tính nàng sống thiên về vật chất, không nhiều đòi hỏi về tâm linh. Sự khác biệt giúp tôi quên em dần.
Ngày dọn nhà, từng giờ ngồi xếp lại đống sách vở vào thùng ngốn đi vô số thời gian của tôi. Tôi ngỡ ngàng vì phải ôn lại quá nhiều kỷ niệm. Mỗi thùng đồ là một mảnh đời ngổn ngang mà tôi tạm xếp lại. Quyên cười tôi, trêu chọc tôi quá tình cảm. Đột nhiên một buổi, tôi trông thấy chiếc dĩa nhạc kẹp giữa một quyển tiểu thuyết. Cơn thúc hối không tên khiến tôi sắp chiếc dĩa vào máy hát, rồi bấm nút cho máy tự động chọn bài. "Bất ngờ nào cũng thú vị lắm, anh biết?" Lời em nói văng vẳng như trong tầm tay với, cùng với sự bất đồng ngớ ngẩn dấy lên trong tôi. Khác em, tôi chỉ yên tâm với những gì được biết trước. Sự phẳng lặng trong cuộc sống, dù buồn tẻ, vẫn an toàn hơn những khúc đời chênh vênh bão tố.
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động, làm sao em biết bia đá không đau " Ngày sau sỏi đá cũng cần có em." Niềm nhớ vô thức vụt hiện về để tôi bàng hoàng nhận ra ý nghĩa của lời em đùa ngày nào.
- Anh chàng ca sĩ vừa hát làm sao em biết bia đá không đau há?
Quyên lại gần kề bên, xoa xoa vai tôi; nụ cười của nàng mang chút vẻ nhạo báng. Tôi không thiết trả lời. Quyên pha trò bỗng làm tôi bực bội. Có lẽ tôi hơi gắt. Tôi biết tính nàng. Những bản dạ khúc cũ rích như thế Quyên không mấy ưa. Lắm lúc còn tỏ vẻ khó chịu khi phải nghe chúng. Quyên là thực tế nằm vất vưởng trước tầm nhìn của tôi. Còn em lại là kỷ niệm và bao tình cảm dồn nén chật cả quá khứ. Có lẽ ngày kia em nhận xét đúng. Tôi theo đuổi một hình bóng mơ hồ mà tôi cho đấy là người phụ nữ tuyệt vời. Đó là mẫu hình lý tưởng gói nhật từ nhiều bài thơ, các dòng tiểu thuyết. Niềm thất vọng lớn dần qua tuổi ba mươi khi tôi vẫn chưa tìm được người thiếu nữ như Giấc Mộng Quen Thuộc của Verlaine. Còn biết bao lần tôi đã xót xa trước sự thờ ơ hay tính toán của người bạn gái cũ. Tình cảm trong tôi kiệt dần. Đến khi quen em, dù hạnh phúc, tôi vẫn không tin vào niềm vui đang có.
Làm sao vài tháng ngày ngắn ngủi có thể tước bỏ bao năm lê lết nỗi chán chường? Làm sao một cơn mưa có thể biến mảnh đất cằn cỗi thành một vùng ruộng màu mỡ?
Tôi chờ em trong quán cà phê của bao lần hò hẹn. Kỷ niệm vẫn xoay vòng quanh tôi như những khúc đàn dạo. Hai tháng có tiếng em líu lo bên đầu giây điện thoại. Có giọng cười khúc khích của em làm tôi nao núng. Rồi buổi tối chuyện trò khuya, tôi lăng xăng đọc cho em những dòng thơ ngọt ngào qua ánh đèn pin. "Tôi xin làm mưa bay, trong vườn em mùa hạ. Tôi xin làm chút gió, mát thêm những bờ vai. Tôi xin làm hôm nay cho đời em trẻ mãi. Tôi xin làm nụ cười chờ em giữa đôi môi." Tôi thích thú nhận ra nơi mình một nét tình tứ. Ngẫu hứng, tôi hóm hỉnh đùa: "Không biết ai cần "trẻ mãi" nhưng hãy cứ làm hôm nay cho nhau, nhé em." Có em, tôi hạnh phúc bất ngờ, tưởng tuổi trẻ của tôi vừa quay trở lại. Tôi nhớ đến tôi của ngày xưa, của tuổi chưa trưởng thành, mang nét ngây thơ đến đáng thương. Ngây ngô đủ để làm những điều mà không ai dám làm. Ngày ấy, tôi còn bạo dạn, còn đủ ước vọng, khát khao, còn lạc quan tin vào cuộc sống và lòng người.
Đồng hồ điểm năm giờ. Chỉ vài phút nữa em sẽ đến. Có lẽ em sẽ trễ đúng mười phút như thường lệ.Tôi mỉm cười thấy mình hiểu em quá. Không biết tự bao giờ sự đợi chờ đã biến thành niềm vui. Tôi mường tượng lại dáng em tha thướt trong một chiếc áo đầm xanh, hay trắng. Mái tóc dài chảy chưa chấm eo. Tôi sẽ đứng dậy giúp em cởi chiếc áo khoác, rồi ân cần bắc ghế mời em ngồi. (mèn sao lịch sự dzị) Em sẽ mỉm cười bảo không ngờ Miên còn biết ga lăng. Tôi sẽ chọc em với trò lấy điểm do em bày ra khi xưa. Phải biết ga lăng để được em chấm hạng ưu chứ! Không, nên nói "phải biết galant để được Mưa chấm hạng ưu chứ!" Em hiểu khi tôi gọi em với cái tên âu yếm ấy. Rồi tôi sẽ đùa thêm: Có những lúc sa mạc cũng cần mưa. Em sẽ cười, giọng cười khúc khích như từng viên pha lê đã theo tôi suốt một thời sỏi đá. Đúng thế, những viên đá sỏi có ngày cũng cần nhau như hôm nay tôi chợt hiểu mình cần em. Mặc cho tôi đã cố tình lẩn tránh, phủ nhận. Rồi em sẽ bẽn lẽn hỏi vì sao tôi muốn gặp em. Tôi sẽ chủ động cầm tay em. Sẽ chân thành bộc lộ bao tình cảm dồn nén mà không trói cột chúng bằng hình thức khô khan để phòng thủ. Lần nay tôi mong em hiểu. Muốn em biết rõ rằng tôi yêu em. Càng gặp những rắc rối thì càng thấy em thể hiện những gì êm đềm nhất trong cuộc sống. Như thế có đủ trực tiếp không? À, không hẳn khi không gặp rắc rối thì không biết quý em, nhưng ở vài trường hợp... Tồi quá, sao lại lý trí, lại vấp váp thế này?
Khi đồng hồ điểm năm giờ mười hai phút thì người con gái bước vào quán cà phê. Dáng cô tha thướt trong một chiếc đầm xanh, bên ngoài khoác hờ một mảnh áo lục trắng. Lúc cô còn phân vân nhìn quanh thì người con trai đã vẫy vẫy tay gọi. Vẻ mặt anh hớn hở. Cô duyên dáng bước lại gần, mềm mại lướt qua những phần trống nhỏ hẹp giữa các bàn vuông đầy người. Anh đứng dậy, giúp cô cởi chiếc áo khóac. Đoạn, anh lăng xăng, bắc ghế mời cô ngồi. Cô mỉm cười:
- Anh này ga lăng nhé!
Người con trai tủm tỉm:
- Phải biết ga lăng để được Mưa chấm hạng ưu chứ!
Rồi anh kê lại chiếc ghế đối diện. Ngồi xuống. Vẻ mặt tự tin như một vị lão già đã tính toán kỹ lưỡng đường lui nước bước trên bàn cờ tướng. Người hầu bàn đem thêm một tờ thực đơn đến cho họ. Cô gái gọi một ly kem.
- Va-ni phải không em?
Người con trai nhanh nhạy hỏi. Cô gái ngước nhìn anh, chút vẻ ngạc nhiên thoáng qua.
- Miên còn nhớ sao?
Người con trai gật gù hãnh diện. Anh khoan khoái ngồi tựa lưng lên ghế. Những giọt nắng vàng đậu trên thành bàn, lấp lánh phản chiếu giữa cặp ly thủy tinh. Họ nhìn nhau cười. Rồi một người cúi nhìn chiếc khăn giấy đặt trên bàn; người kia lảnh nhìn sang phía bàn bên cạnh. Người con trai lẩm nhẩm câu gì không rõ. Trông vẻ mặt anh chăm chú như đang ráng giải một bài toán khó. Người hầu bàn trở ra với một ly kem trắng xóa và tách expresso thơm phức.
- Ngon nhỉ.
Người con trai vờ nhắm mắt hít một hơi dài.
- Ai chọn mùi va-ni có lý nhé.
Người con gái cười khúc khích. Đoạn cô lại im lặng, ngồi chăm chú ngắm chiếc ce-ri đỏ mộng trên hai đỉnh núi kem. Họ ngồi đó. Mười lăm phút trôi qua chỉ hứng gọn vài lời trao đổi vụn vặt. Sự im lặng lại kéo trở về, thản nhiên như bao lần.
- À, hôm nay, gặp em.
Người con gái ngước mắt nhìn bạn. Người con trai bỏ thửng câu nói. Anh xoay người, ngượng nghịu. Ánh nắng tinh nghịch cố tình hắt bóng từng giọt mồ hôi rịn trên khuôn mặt hốc hác. Dưới mặt bàn, đôi tay anh bặm vào nhau, run run.
Em nhìn tôi. Cái nhìn lạ lắm. Em không mang vẻ chờ đợi như tôi mong tưởng. Tôi chỉ muốn nói tôi yêu em, chỉ muốn thốt lên một lời bình dị từ lòng mình, không màu mè, không phiến diện. Biết vậy nhưng tôi vẫn vấp phải khối từ ngữ. Chữ nghĩa không còn giúp em và tôi thông cảm lẫn nhau. Chúng uốn cong những xúc cảm như chiếc gậy đâm thủng mặt cát san bằng, tạo nên một lỗ hổng kỳ dị.
Người con trai lại xoay người trên ghế.
- À, có bao giờ mưa biết là sa mạc cũng cần mưa không?
Anh nói to và ngọng nghịu hơn thường. Vẻ mặt anh lúng túng. Người con gái nhìn anh thắc mắc. Anh hấp tấp nói thêm, ấp úng đến tội nghiệp.
- Anh muốn nói là dù cho mưa không biết, sa mạc cũng vẫn cần có mưa. Mưa hiểu anh không?
Người con gái im lặng. Sự lặng thinh thay cho câu trả lời. Người con trai cười ngượng. Bàn tay thừa thãi mân mê chiếc nắp bàn. Bất lực, anh cúi gằm. Cô gái nhìn bạn mình, xót xa.
Bao lâu không bày tỏ tình cảm, tự dưng tôi thấm thía sự vụng về của mình. Em làm thinh để tôi càng xấu hổ. Niềm tự cao trong tôi chuyển dần sang một thức mặc cảm vô đáy. Thêm một lần tôi lẩn né ánh nhìn của em. Em vẫn xinh tươi như hôm nào. Vẫn nụ cười êm dịu ấy, và ánh nhìn trong sáng như hai vì sao lấp lánh của những người tự tin và hạnh phúc trong cuộc sống.
Cô gái đặt khẽ bàn tay thon nhỏ lên tay người con trai:
- Anh có sao không?
Anh ngước nhìn người thiếu nữ trước mắt. Vẻ mặt anh lạc lõng đến tội nghiệp.
Một nghi vấn mơ hồ khiến tim tôi hụt đi và nhịp. Phải chăng sự quan tâm em dành cho tôi không còn nguyên vẹn như trước? Tôi mù mơ linh cảm chút gì thay đổi nơi em. Đôi mắt em nhìn tôi chăm chú, nhưng không mảy may tha thiết. Giọng nói của em vẫn dịu êm, nhưng không còn vẻ gì nũng nịu. Cả nụ cười em tươi vui, nhưng hình như có thể dành cho vạn vật, chứ không riêng vì tôi.
Cô gái nhìn bạn mình. Trông mắt anh đờ đẫn, vẻ gì hoang dại. Cô lo lắng. Một cảm giác sợ hãi bay thoáng. Cô nhấn nhẹ lên tay anh:
- Anh có sao không?
Người con trai nhìn xuống bàn tay của cô gái. Anh sững người. (Muốn nói yêu em thật nhiều, mà tay em mang nhẫn cưới)
Thì ra đây là sự thay đổi. Một chiếc nhẫn nhỏ thắt chặt ngón áp út của em.
Người con trai không trả lời. Vẻ lúng túng trên gương mặt anh biến nhanh như vũng nước bốc hơi trên vùng đất hạn hán. Anh quay ngược tay mình cầm bàn tay mỏng manh của người con gái, vân vê như lưu luyến những ngón tay thon dài. Người con gái rụt rè rút lại. Anh vươn vai, điềm nhiên tựa mình lên ghế. Đầu óc anh không còn rối loạn sắp đặt những câu nói trước, nói sau nữa. Sự im lặng lại trở về bên họ, thản nhiên như bao lần. Họ ngồi bất động, nhìn nhưng không thấy nhau. Mỗi người bắt đuổi một dòng suy tư riêng biệt.
Em và tôi ngồi giữa một quán nước náo nhiệt, nhưng cả hai đều lạc lõng. Còn ai nữa sẽ đành lòng cưu mang nỗi đơn độc suốt cuộc hành trình này? Sa mạc vẫn mãi là sa mạc. Dù một ngày, vài giọt nước hiếm hoi có hôn lên lòng đất cằn cỗi, chúng cũng chóng bị hong khô trước khi xuyên thấu lớp cát. Mỗi giọt mưa là một ước mộng hão huyền vụt hiện rồi tan biến giữa vòm trời rực nắng.
Chiều tàn hắt lên mặt bàn những vạt nắng cuối. Hai người ngồi đối mặt, nhưng một cặp mắt cứ lẩn trốn. Người con gái mân mê chiếc thìa nhỏ đặt trong ly kem đã cạn. Đoạn, cô xem giờ.
- Về Miên nhé. Muộn rồi. Em phải đi thôi.
Cô gái có vẻ trầm ngâm. Cô nhìn bạn mình. Người con trai vẫn ngồi bất động. Đôi mắt đen láy mang ánh nhìn xa xăm, lạc lõng giữa vô số ảo mộng như ngày nào. Cô nói khẽ, như cho riêng mình hơn để ai khác nghe:
- Miên ơi, nếu hạnh phúc hơn trong những giấc mơ hảo huyền, hãy ở lại đấy. Lắm lúc bước ra sẽ không tránh khỏi sự thất vọng đâu Miên.
Tiếng em xuyên thấu khối sương mù giăng đặc trí óc tôi. Chúng vang dội giữa vài kẽ hở sót như một lời phán quyết cuối. Em không còn là Mưa của tôi như ngày nào. Lại thêm một lần tôi ảo tưởng về em, về tôi, về biết bao tình cảm đã đánh mất ngay trước khi có. Suốt từ nãy, cảm giác đau đớn không làm tôi bàng hoàng, nhưng nỗi hụt hẫng theo từng giây cứ lan rộng thêm mãi. Tôi mơ nghĩ đến vùng sa mạc sau mùa giông bão, cát bụi cũng lấp đi những vế lún, san bằng những cồn đất. Chỉ để lại một thảm cát trắng muốt trải dài mãi tận chân trời.
Lòng Sa Mạc Lòng Sa Mạc - Sưu Tầm