Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2024-10-26 20:26:16 +0700
H
ai giờ sáng, tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên. Tuấn giật mình, giờ này sao ai còn tới? Tuấn xuống mở cửa, Anh Tám lách ào vô như con gió. Tuấn ngạc nhiên:
- Sao anh vô được?
- Tao...leo cổng.
Tuấn bật cười. Anh Tám quăng cái giỏ lên bàn, nằm quay ra ghế salon:
- Thằng nhỏ ngủ rồi?
- Dạ, mới ngủ. Em phải đi tiếp khách, cu cậu ở nhà một mình, khóc quá trời...
- Mày...ba trợn, từ mai dẹp mẹ nhậu nhẹt đi, dành thời gian cho nó.
- Dạ, còn anh sao giờ này?...
Anh Tám bỗng ngồi bật dậy, chửi thề:
- Đù mẹ...Tao hỏi mày, lúc mày làm ra nhiều tiền, về đưa vợ, mày có...ghi sổ không?
Tuấn lại bật cười, đứng dậy lấy chai rượu và hai cái ly. Anh Tám với ly rượu Tuấn đưa, chẳng cần cụng đổ vô miệng nghe cái...ót. Lúc này anh mới thủng thẳng nói tiếp:
- Có mâu thuẫn, cãi lộn. Nó biểu cái nhà này là của nó, tao...đéo có chi hết. Nó nhét mấy bộ đồ của tao vô giỏ, quăng ra đường, đuổi tao đi...Tao nhịn, đi ra lượm cái giỏ quay vô, nó chặn tao lại không cho vô, còn nhảy đỏng, la làng. Làm sao giờ, còn con cái, hàng xóm...Tao phải đi thôi...
Một lần nữa Tuấn lại phải bật cười:
- Anh ăn gì chưa?
- Ăn rồi, nhưng có gì...nhâm nhi?
Tuấn lấy phần gà rán Hamburger, cắt đôi ra:
- Em mua cho thằng nhỏ, nó giận không chịu ăn.
- Nó nhịn đói đi ngủ sao?
- Dạ không, cô Ba chủ nhà bới cho tô cơm. Em còn pha cho bình sữa, bú hết mới ngủ.
Anh Tám thở dài:
- Tội nghiệp...Từ bữa ly dị, mẹ nó có ghé thăm không?
- Dạ không...Thằng nhỏ cứ nhắc bác Tám sao lâu rồi không tới dạy...“đòn tay” cho nó?...
Anh Tám cười:
- Nhóc lanh lẹ, thông minh...Bà mẹ, đàn bà khổ thật chứ...
Gần bốn giờ sáng, chai rượu cũng gần cạn. Anh Tám nằm vật ra ghế, gáy khò khè. Hơi thở anh nghe mệt nhọc, đứt quãng. Tuấn đứng lên tìm cái dzap giường ra đắp cho anh...Tuấn cứ ngồi thừ ra nhìn anh Tám ngủ, đầu đau nhức như muốn nổ tung...
Anh Tám là học sinh miền Nam (HSMN) được đưa ra Bắc theo tiêu chuẩn để học tập và đào tạo. Đây là lực lượng chuẩn bị cho công cuộc tái thiết đất nước, thống nhất hai miền...Từ năm 1954-1975 có khoảng 30.000 HSMN là con em liệt sĩ, cán bộ miền Nam được đưa ra Bắc. Thời gian đầu HSMN ở Hải Phòng, Hà Nội, sau chuyển về Vĩnh Phúc...Năm 1967, để đảm bảo an toàn cho lực lượng “hạt giống đỏ”, HSMN được chuyển qua Quế Lâm Trung Quốc theo thoả thuận của hai Chính Phủ VN-TQ.
Năm 1975, HSMN trở về quê hương góp phần xây dựng và phát triển Nam bộ. Một bộ phận HSMN về thẳng Sài Gòn, hợp cùng một số lực lượng khác tạo thành lớp cán bộ khung lãnh đạo và xây dựng thành phố...Anh Tám là một trong những nhân tố đó. Thời gian đầu anh tham gia lãnh đạo và xây dựng thuỷ điện Trị An. Sau anh được điều về làm Phó Giám đốc Vinacafe rồi nghỉ hưu...
Anh Tám là người nổi tiếng về võ thuật trong giới HSMN, nổi tiếng từ những ngày còn trẻ ở Hà Nội, nổi tiếng là người đàn ông “chọc trời khuấy nước”...Anh được anh em bạn bè yêu thương và quý trọng. Anh sống với bạn bè chân tình, thẳng thắn và rất nhiệt tình. Anh là người bạn tri kỷ của rất nhiều người...tri kỷ.
Ba anh Tám là một sĩ quan cấp cao trong QĐ-NDVN. Hơn thế ông còn là huyền thoại của Bộ đội miền Đông Nam bộ. Trước năm 1955, Nam bộ còn chia rẽ, hình thành nhiều phe phái. Ông là Phó tướng của Bảy Viễn, trong phái Bình Xuyên. Năm 1955 Ngô Đình Diệm ra lệnh cho Tướng Dương Văn Minh bao vây và tấn công phái Bình Xuyên. Nhận thấy phái Bình Xuyên có nguy cơ bị tiêu diệt và tan rã, Bảy Viễn hèn nhát cuốn cờ chạy qua Pháp. Ba anh Tám mang một nửa quân đội Bình Xuyên theo cách mạng. Từ đó, suốt những năm tháng dài, ông sát cánh cùng Tướng Nguyễn Bình, Trần Văn Trà, Huỳnh Văn Nghệ...hợp nhất các lực lượng quân sự cách mạng, hình thành Bộ đội miền Đông Nam Bộ...
Sau năm 1975, Ba anh Tám vinh dự được đặt tên trên một con đường lớn của Sài Gòn...
Người đời thường nói: “Anh hùng hảo hớn cũng khó qua khỏi cái ải...Mỹ Nhân”, có lẽ rất đúng khi nó vận vào anh Tám. Cứ mỗi lần anh gọi bạn bè tụ tập ở đâu đó là mọi người đều hiểu, anh chị lại có chuyện. Biết anh buồn, bạn bè hỏi thăm, mong chia sẻ với anh. Lần nào anh cũng cười hiền lành, trả lời chỉ một câu duy nhất:
- Tình hình xấu, rất xấu...
Có thằng...cắc cớ hỏi:
- Thời còn trẻ, chắc anh có lỗi chi với chị nên bây giờ chị mới...giận anh như thế?
Anh lại cười hiền lành:
- Lỗi...lỗi cái đầu mày...
Anh chị chỉ có một cô con gái duy nhất năm đó chừng 18 tuổi. Một lần vẻ mặt anh rất buồn, nhậu cũng tưng rồi, anh tâm sự. Chị bị bệnh...chi đó, bác sĩ cấm...sinh tiếp. Nếu sinh tiếp sẽ ảnh hưởng tới tính mạng cho cả mẹ và con.
Một thằng chọc ghẹo anh:
- Sao anh không lập...“phòng nhì”, kiếm thằng con trai?
Anh lại cười thật hiền:
- Thằng...xúi bậy...
Mọi người còn biết anh Tám là một người chồng rất yêu và cưng chiều vợ. Cứ mỗi lần nhậu ở nhà, vì một lý do nào đó mà chị không tham gia. Anh lại lựa những món ăn mà anh biết chị thích, anh để vô cái mâm nhỏ, bê lên lầu, vô tận phòng ngủ cho chị...
Sau cái lần anh...leo cổng vô nhà Tuấn, anh lại về với chị. Được gần một năm, ngỡ tưởng đã bình yên. Mọi người bảo nhau, không tới nhà anh nữa, không rủ anh đi nhậu...
Cuối năm đó, bạn thân của anh dưới miền Tây lên thăm, mang theo đặc sản miền sông nước. Anh gọi bạn bè tụ tập...11g30 bữa tiệc hoành tráng được dọn lên...Nhậu chưa tới 12g30 thì...chị về. Vô nhà, mặt chị hầm hầm, chẳng thèm chào hỏi ai, chị đi thẳng ra phía sau. Một lát, tiếng...dộng bàn và cửa tủ lạnh rầm rầm. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tình hình...xấu rồi. Anh Tám đứng dậy ra phía sau, chẳng biết anh đã nói chi với chị mà chị...càng giận, mất kiểm soát. Chị nhào ra ngoài, vung tay lên:
- Nhà này là nhà...tao...
Vài người đứng bật dậy, ra lấy xe, lẳng lặng ra về. Có anh lớn tuổi thì trầm tĩnh dứng lên dọn dẹp và...rửa chén...
Anh Tám khoát tay nói:
- Ra quán Bà Béo đi...
Mọi người kéo nhau ra quán Bà Béo đầu hẻm nhà anh nhậu tiếp. Anh cũng ra, vẻ mặt anh buồn rười rượi. Ngồi một lát, hình như bức xúc, anh đứng dậy đi vô nhà. Vài phút sau anh đi ra, mặt trầy xước dính đầy...máu. Anh Tư A bạn anh, cũng là anh em cột chèo với anh hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Nó vụt nguyên chùm chìa khoá vô mặt tao.
Tuấn nghe lại...bật cười, anh Tám quê văng với Tuấn:
- Cười...cười cái...cc...
Vừa lúc đó chị lại nhảy sổ ra tận đầu hẻm, chị nhảy đỏng và gào lên:
- Nhà này là nhà tao, tao cấm ăn nhậu, tụ tập ở nhà tao...
Anh Tư A, anh rể của chị hình như hết chịu nổi, anh đứng dậy tiến về phía chị, vỗ nhẹ vai chị nói chi đó. Bất ngờ chị chỉ thẳng mặt anh Tư A, quát:
- Mày là...thằng nào?...
Anh Tư A sửng người, lắc đầu. Bất giác anh...bật cười, lẳng lặng quay về chỗ ngồi...
Trời Sài Gòn vào mùa hè, nắng và nóng khủng khiếp. Mồ hôi chị đổ ra, chảy ròng ròng xuống hai gò má, gặp lớp phấn chị đánh dầy, tạo thành... rãnh. Chị mới đi dạy về, mặc áo dài. Mồ hôi chị làm ướt sũng hai bờ vai, ướt xuống cả hai tà áo dài tha thướt...
Chị, một Nhà giáo, một Cô giáo. Chị dậy văn và Anh văn trong một trường THPT lớn của thành phố...
Kể từ cái ngày đó thì hạnh phúc gia đình anh chị...hết thuốc chữa...Cũng còn may cho anh, anh vẫn còn một căn nhà nát. Căn nhà ngày anh làm ở Vinacafe anh được phân, anh cho thuê, giờ đòi lại. Anh chấp nhận dời khỏi nhà chị, về lại căn nhà xưa với hai bàn tay trắng. Không hiểu chị còn nhớ, chính căn nhà đó đã ghi dấu một thời thiếu nữ trẻ đẹp của chị?!...Chính là tổ ấm và hạnh phúc của chị mấy mươi năm về trước?!...
Bạn bè xúm vô sửa nhà cho anh...Người tặng anh bộ bàn ghế, người cái tủ lạnh, máy lạnh, bếp từ...Dần dần rồi căn nhà cũng hình thành một tổ ấm...
Hôm “tân gia” Bà Béo tặng anh mấy bàn đồ nhậu. Bà cứ nhìn anh đăm đắm rồi thở dài...nói trỏng:
- Loại đàn bà như thế mà còn luyến tiếc chi, hãy ném vô sọt rác...
Một thằng cao hứng, cười ha hả:
- Lấy vợ tiếp anh Tám ơi, sợ...chó gì!...
Anh Tám chẳng nói chi, ánh mắt xa xăm như ngấn nước...
Mọi người biết anh Tám buồn nhiều lắm, năng tới thăm anh. Cứ tụ vài ba thằng lại vài ba ve, mong cho anh khuây khoả...Cũng một lần nhậu như thế, anh...ho ra máu...Bạn bè thấy không bình thường, bắt anh vô bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ kết luận, anh bị...K vòm họng...Mọi người chết sững...Nhưng thật lạ lùng, riêng anh, anh lại...mỉm cười, nụ cười như mãn nguyện...
Anh Tám tự quyết định hoá xạ trị, mọi người can ngăn, anh vẫn kiên quyết làm?!...Được vài ba liều, người anh vốn nhỏ, càng quắt queo nhỏ thó. Mấy tháng sau thì anh không còn đủ sức đề kháng, anh liên tục phải nhập viện...Người lo cho anh những ngày...này là anh Bảy T, anh trai anh và Mai S, Mai H, hai cô em gái của anh. Chị, không một lần ghé thăm, cũng chẳng một lời thăm hỏi...
Anh ráng được thêm vài tháng, bác sĩ nói đưa anh về nhà cho...ấm áp. Anh Bảy T và hai cô em gái quyết định đưa anh về nhà thờ Tự, nơi thờ Cha Mẹ anh...
Ngày đầu trong...đám tang anh, anh Bảy T kể:
- Thấy nó...yếu quá rồi, anh hỏi: Anh và Mai S, Mai H làm...đám giỗ cho em nhe?...-Nó nhẹ gật đầu, ứa hai giọt nước mắt rồi...trút hơi thở cuối cùng...
Ngày đưa anh Tám ra nghĩa trang, chị cũng có mặt và...mang tang?!...Bạn bè anh, kể cả những người trước đây có quan hệ rất tốt với chị đều...sợ chị. Không ai dám tới gần để hỏi thăm và...chia buồn với chị?!...
Mọi người đi quanh huyệt mộ anh, bỏ xuống nắm đất hay những nhánh hoa...Anh Bảy T đứng chờ sẵn đưa cho từng người một ly rượu. Giọng anh Bảy run run:
- Uống với Tám lần cuối...
Tuấn nhận ly rượu, đổ xuống huyệt mộ anh nửa ly, còn nửa ly Tuấn dốc thẳng vô họng...Ly rượu cuối cùng nồng cay và đắng ngắt...
Anh Tám ơi! Mong anh hãy yên lòng và bình yên an nghỉ. Đó cũng chỉ là lẽ thường tình trong cõi nhân sinh. Ngày anh còn khoẻ, còn vui sống, anh chẳng từng thích bản: Lòng-Dạ-Đàn-Bà, bản ca cổ lừng danh của soạn giả Viễn Châu đó sao. Và em vẫn còn nhớ anh thường đổ cái câu nghe...mùi mẫn nhất:
...”Đàn bà...lòng dạ...hiểm sâu, ngoài môi lại nói những câu...chung tình”...