Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Na Thì Yên Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 341 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:43:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 98: Tử Chiến.
uy cũng coi là quen thuộc với Vận Mệnh,nhưng là, từ kiếp trước tới kiếp này đã trải qua không ít thời gian, có rất nhiều chuyện đã nhớ rõ không rõ lắm. Thật giống như thị trưởng Hắc Nê thành hiện tại lại giao cho Diệp Từ đi tìm cái thần đàn hoang phế này, cô vẫn luôn cảm thấy cái thần đàn này có bí mật gì đó rất lớn đã xảy ra,nhưng là làm thế nào cũng không nhớ ra được.
Bất quá, cô không muốn cứ xoắn xuýt mãi lấy việc này, đã nhận nhiệm vụ, vậy cứ để đến cuối cùng rồi tính, nếu quả thật có chuyện gì mờ ám, lúc đó nghĩ biện pháp cũng được. Nếu như choi game mà điều gì cũng nắm chắc rồi thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì, như vậy so với chơi cùng CPU thì có gì khác nhau? Buồn tẻ thiếu mới mẻ. Trò chơi chân chính không phải có nghĩa là nơi nơi đều có những yếu tốt bất ngờ cùng tính đột phá sao?
Loại sự tình này thì dù có trọng sinh hay không thì cũng không thể nắm chắc được, kỳ thật đối với cô mà nói đây là chuyện kích thích nhất. Bởi vì bạn sẽ không thể biết được giây tiếp theo sẽ như thế nào, là đạt được mục đích hay treo.
Vừa nghĩ tới tình huống như vậy, Diệp Từ cũng nhịn không được có chút hưng phấn. Cô nghĩ, cô đã bị những nhiệm vụ thông thường làm cho nhàm chán rồi, bỗng nhiên lại gặp một chuyện như vậy, đúng là lý thú.
Dựa theo gợi ý nhiệm vụ, Diệp Từ một đường chạy về góc đông bắc map Ưu Thương Đàm. Dọc theo con đường này vẫn có rất nhiều game thủ, bất quá, Diệp Từ càng tới gần góc đông bắc thì pt train quái càng ngày càng ít. Còn chưa tới nơi cũng đã không còn bắt gặp pt nào trong tầm mắt, Diệp Từ dừng bước, cô cưỡi trên lưng Lão Tứ, lẳng lặng đánh giá tình huống chung quanh.
Thảm thực vật ở đây hiển nhiên rậm rạp hơn so với những địa phương khác ở Ưu Thương Đàm rất nhiều, Ưu Thương Đàm nhiều nhất đều là những cây bụi thấp cùng rêu và các loại cỏ dại. Nhưng ở đây lại khác hoàn toàn, ở đây có rất nhiều cây cao, tán cây phi thường rậm rạp, ngẩng đầu nhìn lên, thế nhưng không thấy được một chút ánh sáng nào, phía bên dưới những tán cây chỉ có một loại mùi lá cây mộc nát đặc trưng. Loại mùi vị này, chậm rãi tràn ngập trong khoang mũi của Diệp Từ, tựa hồ đang lặng lẽ cảnh báo một loại nguy hiểm không quá rõ ràng.
"Lão Tứ, hình như bên trong có cái gì đó?" Lão Tứ khó được lúc yên tĩnh như thế này, nó không vội vàng xao động, chỉ lẳng lặng đứng dưới thân Diệp Từ, nghe lời giống như một con mèo. Những ngón tay dài nhỏ của Diệp Từ lại nhẹ nhàng gãi lên lớp sừng khô ráp trên cổ nó, thanh âm như có như không, không biết là cô đang hỏi mình, hay là đang hỏi Lão Tứ.
Không gian an tĩnh cực kỳ, có lẽ là bởi vì quá mức an tĩnh, Diệp Từ ngược lại lại có thể nghe được một thanh âm của những thực vật ký sinh trên những cây to kia, cô khẽ nheo mắt, nhìn về phía những lùm cây um tùm ở sâu bên trong, chỗ đó là một mảnh sương mù, cái gì cũng không thấy, xem ra muốn đến Thần Đàn bỏ hoang này, là nhất định phải xuyên qua cánh rừng thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm này rồi.
Diệp Từ cũng không sợ nguy hiểm, bất quá, cô cũng sẽ không muốn mang tính mạng mình ra để mạo hiểm, dù sao chết ở cái địa phương này, không nói đến mất Trang Bị, chỉ tính đến chạy thi thôi là cũng đã đủ phiền toái.
Đứng ở bìa rừng nơi thảm thực vật còn thưa thớt cảm thán một hồi, Diệp Từ cuối cùng nhất vẫn quyết định đi vào cánh rừng này. Cô cũng không chạy, mà dùng một tốc độ rất chậm đi về phía thần đàn bỏ hoang sâu bên trong khu rừng, thời gian dần trôi...
Trên đường đi bước chân Lão Tứ vô cùng cẩn trọng nhẹ nhàng, cho dù Diệp Từ không ra lệnh như vậy, nhưng với tư cách là một đầu Bá Vương Long, lớn lên từ trong rừng rậm, sự cảnh giác cùng hung hãn đã khắc sâu trong xương là không thể thay đổi được.
Không biết từ đâu thổi tới một trận gió, đôi đồng tử lớn trong con mắt Lão Tứ đột nhiên co rút lại, kế tiếp, nó cúi rạp xuống. Diệp Từ cũng cảm thấy trận gió này có điểm bất thường, cô nhạy cảm phát hiện trận gió này thổi đến từ phía sau mình, trong nháy mắt Lão Tứ phủ phục thân mình xuống đó, cô nhảy mạnh lên không trung, đưa tay bắt được một đoạn dây leo, sau đó nhanh chóng xoay người, một tay cầm nỏ cơ hướng về phía vừa rồi bắn ra mấy mũi tên.
Động tác lưu loát liên tục, không chút gián đoạn. Giống như trời sinh cô chính là một phần tử bên trong khu rừng này, đối với loại nguy cơ khi dã ngoại này hoàn toàn có thể phản ứng lại một cách trôi chảy. Sau khi những mũi tên kia được bắn ra, Diệp Từ mới phát hiện cái gi vừa mới tấn công mình.
Là một con rắn.
Một con rắn lớn. To chừng bằng bắp đùi của cô, lớp vảy mày xanh lạnh lẽo tỏa ra từng đợt hàn khí trong khu rừng âm u, đầu tam giác chứng tỏ nó là một con rắn cực độc, mà lúc này, nó há lớn miệng lăn lộn trên mặt đất. Đơn giản là vì những mũi tên vừa rồi được Diệp từ bắn ra không trúng những chỗ hiểm trên người nó, ngược lại lại xuyên thẳng qua hàm trên và cằm nó, khiến nó không thể khép hàm lại. Hơn nữa, mũi tên kia cắm vào trong cái miệng mềm nó hẳn là đau đi, khiến cho con rắn lớn này khó chịu lăn lộn trên đất.
Lão Tứ tên gia hỏa rất cơ hội. Thấy thế, lập tức nhảy tới, dẫm vào đầu con rắn, bộ dáng hung hăng giống như nếu không dẫm con rắn đó thành thịt vụn nhất định sẽ không bỏ qua. Con rắn kia bộ dạng nhìn có vẻ hung hãn, thế nhưng cũng chỉ là quái cấp 40, level vốn thấp hơn Lão Tứ, hơn nữa hiện tại lại đang ở thế hạ phong, không bao lâu đã bị Lão Tứ giày vò đến chết rồi.
Điểm exp thế nhưng lại thập phần khả quan, thậm chí còn cao hơn một chút so với Cự Nhân ở Đao Phong Đồi, bất quá, quái ở khu rừng này ẩn giấu rất tốt, trừ phi bọn chúng chủ động công kích, để tìm được chúng không phải là điều dễ dàng. Nếu không, train level ở đây thực sự là một ý định không tồi.
Một đường tiếp tục hướng về phía sâu nhất của khu rừng mà đi, mặc dù không phát sinh nhiều nguy hiểm, nhưng là tiểu nguy cơ vẫn xuất hiện không ngừng. Dọc theo con đường này thỉnh thoảng đều có quái vật đến công kích, tuy đều dễ đối phó, thế nhưng chỉ cần như vậy cũng đã khiến Diệp Từ thầm than không thôi.
Thực lực của những con quái này cũng không tầm thường, nếu đổi lại là một chức nghiệp khác, dù level có bằng mình bây giờ thì cũng không thể nhẹ nhàng đối phó. nhưng là, bọn chúng cũng không xuất hiện thành đàn, mỗi lần xuất hiện đều là đơn thể tác chiến, đây cũng không phải điều gì kỳ quái, kỳ quái là ở chỗ… sau khi con rắn kia xuất hiện, toàn bộ những sinh vật xuất hiện đều có độc.
Ví dụ như bò cạp, ví dụ như rết, ví dụ như côn trùng nhuyễn thể, tuy độc tính không cao, nhưng lại có thể chồng chất, cũng may Diệp Từ có chức nghiệp chế dược, trên người lúc nào cũng mang theo thuốc giải độc, nếu không có thể sẽ bị độc chết. Vừa rồi Lão Tứ trúng 7 loại độc chống chất, mỗi ba giây lại hạ gần 2000 huyết, nếu không phải cô cho nó ăn thuốc giải độc kịp thời, đoán chừng trinh tiết của Lão Tứ liền thác trong cánh rừng này rồi.
Chính vì có những thứ này làm bước đệm, Diệp Từ cơ hồ có thể để xác định, thần đàn bỏ hoang này nhất định sẽ có quái vật khủng khiếp chờ đợi, hơn nữa, con quái này sẽ am hiểu công kích độc vật nha.
Ở Vận Mệnh, trong Ưu Thương Đàm có boss công kích bằng độc sao? Diệp Từ nghĩ một lát, trí nhớ lại mơ mơ hồ hồ, hình như đúng là có một con như vậy, bất quá, kiếp trước cô chỉ đi qua nơi này có một lần, hơn nữa chỉ dừng chân một lát liền rời đi, cũng không nhớ rõ, cho nên hiện tại cô không khỏi có chút xoắn xuýt.
Đi một bước, xem một bước a.
Tuy BOSS công kích bằng độc tuyệt đối không dễ đối phó hơn BOSS công kích vật lý, nhưng là, không có nghĩa là sẽ không có khả năng đột phá.
Đại khái là đi qua một mảnh trừng u ám, trước mặt bỗng nhiên có chút ánh sáng, tuy vẫn là cái nền ảm đạm của Ưu Thương Đàm, nhưng vẫn sáng hơn so với trong rừng nhiều lắm. ơi đó có vẻ trống trải, hơn nữa cây cối cũng thưa hơn không ít, đứng ở đàng xa nhìn lại, ẩn ẩn có thể trông thấy hình dáng mơ hồ của thần đàn bằng đá thấp thoáng sau những lùm cây.
Mà trong không khí tràn ngập một mùi rất khó ngửi. Mùi này kỳ thực vừa rồi đã ngửi thấy ở trong rừng, chính là lúc ấy rất nhạt, khiến cho người ta không quá để ý, bất quá hiện tại đi đến nơi này lại phát hiện cái mùi này thật buồn nôn. Mà một làn khói đen mờ nhạt bốc lên từ sau những lùm cây, cái mùi này đúng là từ làn khói ấy mà đến.
Diệp Từ nhảy xuống khỏi lưng Lão Tứ, tạm thời thu hồi Lão Tứ, dùng Tiềm Hành lặng lẽ đi tới nơi phát ra làn khói kia. Ở nơi đây thật sự là quá an tĩnh, giống như ngoài làn khói kia thì không có bất cứ sinh vật nào nữa.
Thế nhưng mà, dây thần kinh của Diệp Từ vẫn luôn căng thẳng, không dám buông lỏng chút nào, dù sao có đôi khi ngay tại thời điểm bạn buông lỏng nhất, đối phương sẽ cho bạn một kích trí mạng, cho bạn trở tay không kịp. Đó mới chính là thiệt thòi.
Bất quá, có đôi khi có một vài tình huống cho dù bạn một giây cũng không nơi lỏng nhưng vẫn khó tránh khỏi thương tổn, thật giống như Diệp Từ hiện tại, cho dù cô đã rất cẩn thận tình huống dưới chân rồi, cho dù cô vẫn luôn mở Tiềm Hành, cho dù cô thỉnh thoảng thay đổi lộ tuyến để tránh đi theo một đường thẳng, nhưng là, vẫn bị Định Thân.
(Định Thân: Một trạng thái xấu khiến người trúng không thể thao tác, nôm na là “đứng hình”)
Cô cúi đầu xem xét, hai chân của mình bị một lùm bụi gai chặt chẽ quấn lấy, cả người cũng bị cưỡng chế thoát khỏi trạng thái Tiềm Hành. Quả nhiên, bên cạnh thuộc tính nhân vật xuất hiện một cái buff: Bụi Gai Quấn Quanh, thòi gin chờ còn 10 giây.
Kỹ năng Bụi Gai Quấn Quanh này bình thường chỉ có Druid mới có, mà vừa rồi hệ thống cũng không thông báo có kgame thủ công kích, vậy chỉ có thể chừng minh một vấn đề, cô nhất định đã bị NPC Druid công kích. Sau khi xác định chức nghiệp của NPC công kích mình, cô lập tức hạ trọng tâm, lấy cung nỏ ra, cảnh giác quan sát bốn phía, quả nhiên, lập tức có một thú nhân mặc trường bào lao ra từ trong bụi cây, trong tay cầm một cây pháp trượng, đứng tại nơi cách cô không xa cười nhạo nói: "Tinh linh ngu xuẩn, trúng bẫy của ta rồi nha."
Hắn vừa nói vừa bắt đầu ngâm xướng kỹ năng: "Lần này ta nhất định phải giết chết chủng tộc thấp kém của rừng rậm các ngươi, các ngươi căn bản không xứng để có thể tồn tại trên thế giới này "
Trong Vận Mệnh, Tinh Linh và Thú Nhân đều là chủng tộc được sinh ra trong rừng rậm, nhìn chung, chủng tộc này có vóc dáng nhỏ hơn so với những chủng tộc khác, căn bản hai chủng tộc giống nhau. Bất quá, tại thời điểm thiết lập trò chơi, hai chủng tộc này lại đối đầu với nhau. Dù sao cũng đều là chủng tộc sinh trưởng trong rừng rậm, ai cũng muốn quyết tranh hơn thua, tuy thật lâu trước đây Tinh Linh và Thú Nhân đã đạt được hiệp ước hòa bình, thế nhưng, vẫn có rất nhiều Thú Nhân và Tinh Linh đối nghịch với nhau, thủy hỏa bất dung.
Cũng giống như thú nhân Druid trước mắt này, rõ ràng rất thống hận Tinh Linh.
Cũng chính là vì cái đặc tính này, rốt cục khiến cho Diệp Từ nhớ ra,người này là ai.
Thú nhân vu y Buru.
Buru đã từng là Đại Tế Tự của chủng tộc Thú Nhân, danh dự cũng tốt, danh vọng cũng vậy, ở trong tộc Thú Nhân đã đạt được danh vọng cao nhất. Bất quá, cách làm người của hắn lại thập phần cực đoan. Hắn ta từ nhỏ đã cho rằng huyết thống Thú Nhân mới là huyết thống ưu tú nhất của rừng rậm, hơn nữa lại coi Tinh Linh là chủng tộc bậc thấp, cho rằng tinh linh là chủng tộc không cần thiết phải tồn tại, đối với những Tinh Linh hắn gặp phải, nhất định sẽ tuyệt diệt.
Sự việc lúc đầu cũng không có gì đáng nói, dù sao lúc đó mỗi nguòi đều vì lợi ích chung của chủng tộc mà chiến đấu, nhưng là, về sau, ma Vương Naga ý đồ muốn chiếm lĩnh đại lục Marga, khiến cho tất cả những chủng tộc đều buông bỏ ân oán, đoàn kết lại đối kháng lại kẻ địch chung, cho nên, thú nhân cùng tinh linh ký kết hiệp ước chung sống hoà bình. Cứ như vậy, cùng nhau chinh chiến mấy trăm năm, Thú Nhân và Tinh Linh dưới sự ảnh hưởng của hoàn cảnh mà buôn bỏ vũ khí, bất kể có cam tâm tình nguyện hay không, cùng nhau chống lại ma Vương Naga.
Tuy đây là do sự ảnh hưởng của hoàn cảnh, tuy đây là một bước nhất định phải đi, nhưng vẫn có rất nhiều Thú Nhân và Tinh Linh phản đối, trong đó Buru là đại biểu, hắn ta chẳng những không hề ngừng tay sau hiệp nghị hòa bình của Thập đại chủng tộc, ngược lại hắn quay sang đồ sát Tinh Linh ngày càng mãnh liệt hơn, giống như muốn kháng nghị lại những điều khoản của hiệp định hòa bình.
Mà dưới tình huống cộng đồng đang phải đối mặt với nguy cơ lớn là ma vương Naga, Buru và một số tay chân cùng với một vài Tinh Linh liền trở thành tội nhân phá hoại nền hòa bình, cuối cùng tại đại hội của Thập đại chủng tộc, không để ý sự phản đối của Tinh Linh và Thú Nhân, lãnh đạo tối cao của đại hội ra quyết định đối với những hành vi mà Buru và tùy tùng của hắn cùng một số những tinh linh khác, vĩnh viễn không được đặt chân lên quê hương của mình.
Tuy Buru vô cùng phẫn nộ với hình phạt như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là lấy trứng chọi đá, hắn bị lưu đày thẳng thừng khỏi lãnh địa Thú Nhân, hơn nữa cả đời cũng không thể trở lại lãnh địa Thú Nhân.
Quyết định như vậy, ở thời kỳ phi thương phi thường nguy cấp náy chình là một quyết định vô cùng phù hợp của tâng lớp lãnh đạo của thập đại chủng tộc, nhưng đối với kẻ như Buru, quyết định như vậy quả thực giống như đem hắn tươi sống bóp chết. Hắn chẳng những bị tước đoạt thần vị Đại Tế Tự, lại còn bị bài trừ khỏi chủng tộc Thú Nhân đáng kiêu ngạo, kết quả như vậy khiến cho Buru hận tộc Tinh Linh đến tận xương.
Bởi vì hệ thống thiết lập như vậy, cho nên, con Boss này cũng rất nổi tiếng trong Vận Mệnh. Hắn nối danh không chỉ bơi vì đối với bất cứ game thủ nào cũng đều hạ sát thủ, mà còn ở chỗ, hắn ta sẽ dùng những cực hình biến thái để hành hạ những người thuộc tộc Tinh Linh khiến họ sống không bằng chết.
Diệp Từ bỗng nhiên nhớ ra, ở kiếp trước, mình cũng đã từng đối đầu với Boss này, chỉ có điều lúc đó cô level cao, đã hơn 100, mà Boss này chỉ có level 50, cô cơ bản không đọi đến lúc Buru phóng được tí tẹo đại chiêu nào, liền trực tiếp đưa hắn đưa về quê quán a, đại khái là vì nguyên nhân này, khiến cho Diệp Từ không rõ ràng lắm những thuộc tính và kỹ năng của Boss này, chỉ là mang máng nhớ, trước đây trên diễn đàn có game thủ từng đề cập qua, Buru chẳng những công kích độc thuật, hơn nữa sẽ chiêu rất nhiều sủng vật, là một Boss vô cùng phiền toái.
Diệp Từ đối với Boss đã biết rõ đấu pháp, có vẻ như rất đơn giản, nhưng là nếu như không biết chính xác đấu pháp mà nói..., cái kia quả thực chỉ có thể dùng 2 chữ “phiền toái” để hình dung.
Thật đáng tiếc, Diệp Từ 120 cấp có thể trực tiếp đánh sập nó, mà Diệp Từ 42 cấp hoàn toàn không biết đấu pháp, xem ra nhất định sẽ “phiền toái” rồi. Diệp Từ không sợ phiền toái, chơi trò chơi nha, nếu như không phiền toái thì một chút ý tứ cũng không có.
BOSS cấp 50 vs mình cấp 42, Diệp Từ cũng không quá chắc chắn có thể solo thắng, nhưng là, phàm là có một tia cơ hội, cô cũng muốn lấy được thắng lợi.
Kỹ năng của Buru ngâm xướng đã mất 10s, cho nên Diệp Từ đã bày ra tư thế phòng ngự, hơn nữa cầm sắn Đại Hồng Dược, chỉ chờ thời điểm kỹ năng đánh trúng người mình, sẽ dùng để kéo lên một vạch máu. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, Buru không dùng một kỹ năng liền đáng chết mình mới được.
Vừa rồi đã nói, Chỗ biến thái nhất của Buru là khiến cho những game thủ Tinh Linh sống không bằng chết, tuyệt đối sẽ không để họ chết ngay lập tức như những game thủ chủng tộc khác. Rất không khéo, bạn Công Tử U của chúng ta chính là tộc Tinh Linh mà Buru thống hận nhất, cho nên, một kỹ năng này của Buru cũng không lấy đi sinh mệnh của Diệp Từ, chỉ lấy đi của cô 1 phần 10 sinh mệnh, hơn nữa còn làm cho cô trúng độc.
Độc của Buru lợi hại hơn những độc vật đã gặp phải trên đường đi nhiều, dù chỉ có một tầng, mỗi ba giây đồng hồ mất hơn 1000 máu. Chức nghiệp của Diệp từ huyết không hậu, đến bây giờ 42 cấp cũng chỉ 1W huyết, một đòn này chẳng khác nào đã lấy đi một nửa sinh mệnh của Diệp Từ.
"Tinh linh, cảm thấy rất thống khổ có phải hay không? Có cảm thấy toàn thân khó chịu giống như bị hỏa thiêu không?" Buru ngoác miệng rộng cười ha hả, răng nanh trắng nhởn lộ ra hàn ý dày đặc."Các ngươi khiến ta phải khổ sở bao nhiêu, ta sẽ đòi lại không thiếu một chút nào, khiến cho các ngươi muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong?"
Dường như Buru có thể nhìn thấy cột máu của Diệp Từ, thời điểm cột máu của cô hạ xuống còn 1/3, hắn ta lập tức bổ thêm huyết. Hhông hổ là BOSS cấp50, tùy tiện một cái [Thuật Trị Liệu] liền khiến cho Diệp Từ đầy máu. Bất quá, Buru sẽ hảo tâm trị liệu cho Diệp Từ sao? Đương nhiên sẽ không, bên tỏng [Thuật Trị Liệu] của hắn thực ra là có độc, tăng máu cho Diệp Từ đồng thời khiến cho cô trúng độc tầng 2, mỗi lần hạ huyết đạt đến 1500 điểm
Diệp Từ nhanh chóng ném vào miệng một lọ Kim Sang Dược tăng máu, sau đó lẳng lặng nhìn bụi gai trên người biến mất, còn có 2 giây.
Buru lại đang cuồng tiếu đọc kỹ năng, bất quá, kyc năng lần này ngâm xướng có vẻ tương đối dài, 2 giây còn chưa ngâm xướng xong, mà một khắc khi bụi gai biến mất khỏi người Diệp Từ, cô lập tức tiến vào trạng thái [Tiềm Hành], đi về bên trái mấy mét.
"Cái gi? Biến mất? Cứ thế biến mất? Tên Tinh Linh chết tiệt kia thế nhưng lại biến mất?!" Buru còn đang ngâm xướng lấy kỹ năng, đột nhiên thấy của thân ảnh Diệp Từ biến mất, hắn sửng sốt một chút, sau đó đại nộ: "Tinh Linh hèn hạ a Tinh Linh hèn hạ! Đã qua nhiều năm như vậy, tư chất kém cỏi kia của các ngươi vẫn không biến mất, các ngươi càng thêm mục nát, ta thậm chí có thể ngửi thấy mùi hôi thối đến buồn nôn trên người các ngươi. Loại sinh vật bậc thấp các ngươi căn bản không nên tồn tại trên thế gian này, các ngươi nên chết hết đi!" hắn nói xong bỗng giơ hai tay lên, lớn tiếng ngâm xướng: "Đại Địa chi thần ah, kẻ tôi tớ của ngài ở đây triệu hồi ngài, cầu ngài cho tôi lực lượngcường đại nhất, tôi sẵn lòng dùng tên Tinh Linh này làm tế phẩm."
Diệp Từ tiếp tục [Tiềm Hành], vừa [Tiềm Hành] vừa đứng xa quan sát Buru, chỉ thấy hắn giơ cao hai tay, quỳ trên mặt đất, dáng vóc thập phần tiều tụy. Bất quá thời gian ngâm xướng của kỹ năng này thực sự rất dài, vừa đủ thời gian để Diệp Từ vòng ra sau lưng hắn, hung hăng đâm một đao vào tấm lưng kia.
"Ngài khiến cho đối phương trúng độc." tuy độc tính trên đoản kiếm nào của Diệp Từ so với tên Buru biến thái kia thì chẳng thấm vào đâu, nhưng dầu gì cũng là tổn thương lien tục, hiện tại dưới tình huống của cô, cô chỉ có thể từng chút từng chút một rút huyết của hắn.
Bởi vì Buru là NPC Thú Nhân, thuộc loại quái vật hình người. Cho nên trái tim cũng là chỗ hiểm, một đoa kia của Diệp Từ chẳng những khiến cho Buru trúng độc, hơn nữa cô còn đánh ra vết thương chí mạng, Buru rớt mất trên dưới 5 máu. Đây cũng chưa tính là gì, quan trọng nhất là, cô đã cắt đứt đại chiêu của Buru. Khiến hắn ta ôm ngực té trên mặt đất.
Diệp Từ cũng không dám tiếp tục đánh giáp lá cà, vội vàng nhảy ra xa, triệu hồi Lão Tứ, lệnh cho nó công kích Buru, mình thì nhanh chóng lấy Nỏ, lên dây, bắn.
Bởi vì Diệp Từ công kích trí mạng, khiến cho Buru bị choáng vài giây, vài giây này, lại để cho Diệp Từ ba ba ba đánh ra toàn bộ đều là bạo kích, rất đã nghiền, hơn nữa Lão Tứ liên tục tung mấy đại chiêu, tuy Buru đạt tới cấp 50, nhưng hắn song quyền nan địch tứ thủ, chỉ nháy mắt, rớt 10% máu. Bất quá lại khiến cho Diệp từ cảm thấy phiền toái, Buru cao hơn mình 8 cấp, cô đáng toàn miss, nếu tình huống này không thay đổi, chỉ sợ sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến kết quả.
Ngay trong nháy mắt này, cô bỗng nhiên nhớ tới trong góc bao của mình có một cái nhẫn, là nhẫn của Lưu Niên, Diệp Từ cũng chưa từng có ý định muốn tham ô, nhưng là, dưới tình huống thế này, dùng một chút chắc cũng không tính là gì a.
Tuy, tuy, đây là vật mà Lưu Niên đã từng dùng qua, nhưng là... Diệp Từ căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, ngay lập tức lấy chiếc nhẫn chuẩn xác kia ra đeo vào ngón tay, lập tức, chính xác của cô tăng mạnh, Miss giảm 70%, sát thương của cô lập tức cao lên.
"Tinh linh ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Cuối cùng Buru cũng tỉnh lại từ trong mê muội, hắn vừa cười điên cuồng vừa tung pháp thuật về phía Diệp từ. Diệp Từ nhìn cái đầu Buru dưới khung ngâm xướng, cô hiện tại còn chưa gián đoạn được ngâm xướng kỹ năng, bất quá, vẫn có thể từ trong ngâm xướng pháp thuật mà biết được đó là pháp thuật đơn thể hay quần thể.
Nếu như là pháp thuật quần thể, Diệp Từ sẽ nhanh chóng nhảy thoát khỏi kỹ năng quần thể diện rộng này, nhưng là pháp thuật đơn thể, cô cũng chỉ có thể dựa vào vận khí, nhìn xem có thể né hay không, trực tiếp trốn sau cay lớn hoặc tảng đá là được.
Cũng may ở kiếp này Diệp Từ là Thợ Săn chứ không phải Pháp Sư, động tác của cô nhanh nhẹn, tốc độ di chuyển rất nhanh, hơn nữa dung hợp kỹ thuật bảo mệnh [Tẩu Vi], khiens cho cô có thể chiếm được không ít tiện nghi trong cuộc chiến này, trên cơ bản rất trúng phải kỹ năng của Buru. nhưng Buru lại là chức nghiệp pháp hệ, di động chậm, quen đứng như cọc gỗ đánh quái, hơn nữa có nhược điểm thời gian ngâm xướng pháp thuật quá dài, solo rõ ràng sẽ bị rơi vào thế hạ phong.
Như thế bảo sao Buru không phẫn nộ cho được? Hắn là một Thú Nhân cao quý há có thể để cho một tên Tinh Linh rác rưởi trêu đùa thành như vậy, hơn nữa, còn có một con khủng long đáng giận luôn gây phiền toái, hắn hét lớn một tiếng, "Xuất hiện đi, những sủng vật của ta!"
(Chị này viết toàn thiếu dấu “.”. “?” với “!” thì chả phân biệt. Nhức cả trứng >”Lập tức nhìn thấy hai bên hiện ra rất nhiều độc vật, bắt đầu lao về phía Diệp Từ cùng Lão Tứ, Diệp Từ vội vàng [Tiềm Hành]], những độc vậ kia lại chạy đến bên người Lão Tứ. Lão Tứ đang bắt nạt Buru đến cao hứng, nhoáng một cái lại xuất hiện mấy con tiểu quái bảo sao nó không tức giận cho được, nó NGAO NGAO kêu to, một cái kỹ năng quần thể "Đại Địa Chấn Chiến" khiến cho cột máu của đại đa số độc vật rớt xuống không ít.
Mà Diệp Từ cũng thừa cơ, bắt đầu chạy ra xa, Buru làm sao sẽ bỏ qua Diệp Từ, lập tức cũng vọt theo Diệp Từ. Lại không nghĩ mới chạy vài bước, nhoáng một cái đã dẫm vào bẫy băng của Diệp Từ, khiến hắn lập tức độngt hành khối băng.
Tuy thời gian đóng băng chỉ có 10s, thế nhưng ở trong thực chiến, thường thường 10s là có thể làm xong rất nhiều chuyện, ví dụ như bổ huyết cho Lão Tứ, chỉ huy Lão Tứ giết chết tất cả độc vật. Mà trong nháy mắt tấ cả độc vật chết đi, Diệp Từ lại phát hiện một sự kiện, Buru bị độc vật tử vong cắn trả, cột HP thoáng một cái tự rớt 10%.
Chẳng lẽ...
Bố Lỗ triệu hoán sủng vật có liên quan đến sinh mạng của mình sao? Nếu như sủng vật tử vong, hắn nhất định cũng sẽ bị thương tổn? Diệp Từ không dám xác nhận, bất quá lại tăng thêm lực công kích, rất nhanh Buru lại một lần nữa triệu hoán sủng vật, lúc này đây Diệp Từ tại bắt chước làm theo, mình tàng hình trước, để cho tất cả độc vật công kích Lão Tứ, sau đó mình giả bộ chạy trốn, để cho Buru chạy theo, lại trúng một bẫy băng, sau khi hắn bị đóng băng, mình cùng Lão Tứ tranh thủ trong thời gian nhanh nhất tiêu diệt toàn bộ những độc vật kia.
Quả nhiên như Diệp Từ sở liệu, mỗi lần toàn bộ sủng vật tử vong lại tạo thành 10 tổn thương cho Buru, nhưng là, Diệp Từ còn phát hiện một điểm, nếu như trong vòng 1’ đồng hồ những sủng vật này không chết, chúng sẽ hút máu Buru, cho nên, thật đúng là may a, nếu như không phải Diệp Từ DPS rất cao, tiết tấu đều nắm giữ vô cùng tốt, chỉ sợ cô sẽ trộm gà bất thành còn mất nắm gạo a.
Đã biets phải đối phó với Buru thế nào, Diệp Từ tất nhiên không thể xoắn xuýt. Cô Bắt đầu dần dần nắm giữ tiết tấu trận đấu, phải đem tiết tấu vừa rồi còn nằm trong tay Buru đoạt về tay mình mới được.
Tuy Bố Lỗ có level 50, nhưng là, sau khi tiết tấu trận đấu đã bị Diệp Từ thao túng, hắn bất quá cũng chỉ là một khúc xương khó gặm mà thôi. Chỉ cần có đầy đủ kiên nhẫn cùng tinh lực, như vậy muốn hạ hắn thật sự không phải chuyện gì khó khăn.
Bố Lỗ đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện để Diệp từ cứ như vậy mà tiễn mình xuống địa ngục, tuy Diệp Từ đã nắm giữ tiết tấu trận đấu, nhưng thi thoảng Buru vẫn giãy chết một cái, ví dụ như tăng máu cho mình, tăng phòng ngự cho mình, tuy tần suất không cao, nhưng gộp lại cũng khiến cho Diệp từ đau đầu. Đặc biệt là Lão Tứ, chiến đấu càng lâu, thể lực cùng tâm tình càng hạ thấp, cho dù Diệp Từ không ngừng quảng thịt cho nó, nhưng vẫn không thể kiến soát tinh thần ngày càng hỏng bét của Lão Tứ.
Loại singr vaath như Lão Tứ này, tuy tâm tình không tốt cũng không ảnh hưởng đến tiết tấu trận đấu, nhưng là, rõ ràng tốc độ cùng giá trị thương tổn không còn như trước. Điều này đối với Diệp Từ đã lao lực một thời gian dài mà nói, họa vô đơn chí. Sắc trời vốn ảm đạm đã ngày càng tối đen, dựa theo kinh nghiệm Diệp Từ tính toán, lần này đánh Buru tối thiểu đã tiêu hao gần bốn giờ rồi. Chẳng những thể lực cùng tinh lực Lão Tứ đạt đến cực hạn, mà ngay cả thể lực cùng tinh lực của cô cũng đã đạt đến cực hạn.
Mà so với những điều này, càng tên hơn là tên của cô đã sắp dùng hết rồi, hệ thống không ngừng ở nhắc nhở cô: "Túi đựng tên của ngài chỉ còn lại một tổ tên, yêu cầu bổ sung kịp thời."
Phải biết rằng, Diệp Từ là có một túi đựng tên màu lam 24 ô nha, chẳng những nhiều không gian hơn so với những túi đựng tên bình thường, hơn nữa bổ sung chức năng thu hồi mũi tên thường, nhưng dù là như vậy, một tên Buru gần như đã tiêu hao hết số tên của Diệp từ, nếu như hiện tại không thể đáng hạ Buru… chỉ sợ mình cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Lưu Niên, trơ mắt ếch ra nhìn chính mình phản thắng vi bại.
Bố Lỗ còn 5% huyết, mà mình còn có 244 mũi tên. Trong đầu Diệp Từ bắt đầu tính toán 244 mũi tên còn lại này, dùng như thế nào để có thể đánh hạ Buru.
Tình huống càng ngày khẩn cấp, Diệp Từ lại không có khẩn trương, ngược lại lại trở nên càng bình tĩnh. Cô cảm giác mình thực sự trưởng thành rồi, nhớ rõ chính mình chiến đấu ở kiếp trước, nếu như vô tình gặp phải tình huống như vậy, chỉ sợ đã luống cuống chân tay, nhưng là, hiện tại cô không có. Có lẽ là tâm tình của cô vốn dĩ bình lặng, cũng có lẽ, cô đã càng thuần túy hưởng thụ trò chơi rồi, hưởng thụ trò chơi sẽ đem đến cho mình thành công hay thất bại, cũng không xem nặng lợi ích quá nhiều.
Mặc kệ là bởi vì sao, Diệp Từ càng ngày càng tỉnh táo, càng đến đúng lúc này, cô càng có thể lý trí tỉnh táo phân tích tình hình chiến đấu hiện tại, cái gì hữu ích với mình, cái gì vô ích với mình. Vừa chạy nhanh ra khỏi phạm vi Buru thi pháp, vừa quăng thịt nướng cùng những dược phẩm tất yếu cho Lão Tứ, vừa chuẩn xác phán đoán kỹ năng, người ngoài nhìn vào, sẽ thấy Công Tử U giống như vừa mới khai chiến.
Vẫn nhanh nhẹn như cũ, tấn công mạnh mẽ như cũ, đao đao trí mạng như cũ. Nhưng là, chỉ có Diệp Từ tự mình biết, thân thể của cô gần như đã chết lặng rồi, cánh tay cần nỏ của cô giống như đã không còn là của cô nữa, bắp đùi của cô đã bủn rủn như sắp rời ra khỏi cơ thể, toàn bộ khí quan trên người cô dường như cũng muốn bãi công rồi. Mà hệ thống vẫn không ngừng nhắc nhở thể lực của cô đã đến cực hạn, yêu cầu kịp thời nghỉ ngơi, nếu không sẽ có 24 tiếng đồng hồ trừng phạt mỏi mệt.
Những điều này cô cũng biết, nhưng là, cô biết chắc một viẹc, cô không thể buông tay, bởi vì cô còn chưa làm hết sức, chỉ cần thân thể của cô còn động đậy được, chỉ cần suy nghĩ của cô còn có thể khống chế thân thể cô, chỉ cần ý thức của côvẫn còn, cô vẫn muốn chiến đấu.
Bởi vì cô là Thợ Săn, bởi vì cô là DPS, cô sinh ra chính là vì chiến đấu mà tồn tại.
Đến khi chết mới thôi.
"Tinh linh, ngươi đã chịu không nổi đúng không, ngươi đã không chạy nổi đúng không? Buông tay đi, không thể chống lại ta, không thể đánh bại ta." Buru còn thừa lại 3% huyết, ánh mắt của hắn đã nung đỏ rồi, đứng không xa Diệp Từ không ngừng ngâm xướng pháp thuật.
Kỳ thật Buru thuộc về kiểu Boss có trí tuệ, BOSS như vậy chẳng những có chỉ số thông minh còn có thể phân tích đủ loại tình huống phát sinh, giống như Buru mặc dù biết mình sắp chết, nhưng hắn cũng biết rõ Tinh Linh kia cũng đã đến cực hạn. Tình hình chiến đấu đã đến tình huống này, trong hai người chỉ có một có thể sống, mà Buru với tư cách thú nhân kiêu ngạo tuyệt đối không cho phép người còn sống kia là tinh linh. Cho nên, hắn cũng vẫn muốn chiến đấu, chiến đấu đến chết mới thôi.
Còn thừa lại 171 mủi tên, hẳn là có thể phóng chết đối phương. Cổ họng Diệp Từ giống như bị hỏa thiêu, một câu cũng không phát ra được, mà ngay cả hơi thở cũng giống như liệt hỏa, cô quay đầu nhìn Lão Tứ, tinh thần của nó đã ngày càng sa sút rồi, giống như sắp chết đến nơi, không khỏi thở dài một hơi, Lão Tứ thật sự đã đạt tới cực hạn, hiện tại không thể tiếp tục kéohắn nếu không cũng chỉ đem lại phiền toái cho mình, vì vậy, cô không chút do dự thu hồi Lão Tứ, sau đó triệu hồi Lão Tam.
Lão Tam chỉ có 40 cấp, tuy so Lão Tứ chênh lệch lấy hai cấp, chỉ là sinh vật tinh anh, nhưng là cũng may nó mới được triệu hoán, tinh lực dồi dào, chiến ý dâng cao, đối với Diệp Từ yêu cầu công kích đều có thể đạt tới 120 tổn thương, cái này tốt xấu cũng đền bù cho chênh lệch giữa nó cùng Lão Tứ.
Tiếp tục quần nhau.
Bố Lỗ còn thừa lại 1. 8 %, mà những kỹ annwg tổn thương cao của Diệp Từ vẫn đang trong thời gian đóng băng, cô chỉ có thể không ngừng chạy trốn cùng dùng Độc Xà Đinh Thứ cùng với Liên Hoàn Tiễn kéo dài thời gian, cô cũng chỉ còn lại 100 mũi tên.
"Tinh linh, chịu chết đi" thân thể Diệp Từ thật sự đã đạt đến cực hạn rồi, tuy cô vẫn bảo trì tốc độ, nhưng vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi, Buru nhìn đúng cơ hội này, ném một Bụi Gai Khóa về phía cô, đem cô trực tiếp bắt về phía mình, sau đó đưa tay bóp cổ họng cô.
"con rệp nhỏ nhà ngươi dám cùng ta khiêu chiến, ngươi dám khiêu khích ta, ta khiến ngươi sống không bằng chết." Buru nhìn Diệp Từ bị mình kháp trong tay, trên mặt lộ ra biểu tình dữ tợn, tay hắn bắt đầu dùng sức.
Diệp Từ chỉ cảm giác mình không thở nổi, xương cốt trên cổ khanh khách kêu, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô nhất định sẽ bị bóp chết tươi.Nnhưng là, thân thể của cô không đủ dài, không có cách nào công kích Buru, mà khí lực của cô cũng không ngừng tiêu thất, cô thậm chó còn không có khả năng rút đoản kiếm ra.
Cứ như vậy mà chết sao?
Trong cổ họng Diệp Từ phát ra thanh âm khanh khách kỳ quái, đó là tiếng xương cốt và khí quản bị xiết chặt, tuy không cam lòng, nhưng phải..
Thật sự cứ như vậy mà chết đi.
Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn Liệp Giả Thiên Hạ, Thế Giới Thợ Săn - Na Thì Yên Hoa