For friends... do but look upon good Books: they are true friends, that will neither flatter nor dissemble.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 97 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:01:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39 Part 1
hương 39
Trong lòng ta có phiền não, lại còn phải an ủi Đường Tam trước, vỗ vỗ vai hắn nói: "Chuyện ta bị thương đâu có liên quan gì đến chàng, chàng cần gì phải luôn luôn tự trách mình như thế? Chẳng lẽ có ai cầm đao đâm ta, ta phải đi tìm người làm ra thanh đao đó để giết trả thù hay sao?"
Đường Tam cau mày nói: "Đó là hai chuyện khác nhau... Mà thôi, dù sao nàng cũng không nhớ rõ."
"Vậy chi bằng chàng giúp ta nhớ lại đi?" Ta thừa cơ gợi ý hắn.
"Yến Ngũ đã từng nói, người mất trí nhớ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để nhớ lại, nếu người khác ép buộc hoặc giúp đỡ sẽ cho kết quả ngược lại." Đường Tam nói xong, vẻ mặt có chút kỳ lạ, giống như... tội nghiệp? "Nàng cũng đừng như loài ruồi bọ suốt ngày bay tới bay lui trong phủ nghe lén, ta thấy mà mệt mỏi giùm nàng."
Ta rơi lệ, cái gì kêu là giống loài ruồi bọ, ít ra cũng nên ví dụ ta như là ong mật bé nhỏ, bươm bướm bé nhỏ gì đó chứ...
"Còn nữa, hôm nay Lưu Triệt tặng nàng lá bùa hình con hạc, đưa ra đây!"
Quả nhiên, chẳng có gì có thể giấu nổi hắn.
Ta ngoan ngoãn đưa ra, Đường Tam cầm lấy, bóp chặt trong lòng bàn tay, nội lực chuyển động, con hạc giấy nhất thời hóa thành những mảnh vụn.
"Sau này không được lại gần hắn, không được nói chuyện với hắn, cũng không được nghe hắn nói chuyện, hắn tặng cho nàng thứ gì cũng không được nhận, hắn hỏi nàng cái gì cũng không được trả lời, tóm lại là không đếm xỉa gì đến hắn, nghe rõ chưa?!" Giọng nói và vẻ mặt của Đường Tam đều rất nghiêm khắc, dọa ta ngẩn cả người ra, vội vàng dùng lực gật đầu. "Nghe rồi, nghe rồi, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Đường thiếu hiệp!"
Hắn vẫn có chút không yên tâm "Nàng cái loại người này từ trước đến giờ đều là bằng mặt mà không bằng lòng, ta vẫn nên trói chặt nàng bên mình mới có thể yên tâm. Kiều Tứ căn bản trông giữ nàng không xong, còn Thẩm Đông Ly thì chẳng biết suy nghĩ cái gì, nàng phải ở kè kè sát bên cạnh ta thì ta mới yên tâm." Vừa nói vừa kéo ta về hướng Đường viên. "Đợi mấy ngày nữa giải quyết xong chuyện ở Lạc thành, chúng ta lập tức dọn lên phương Bắc định cư, giờ hễ ta thấy quan phủ là cảm thấy phiền chán!"
Trong lòng ta buồn bực, miệng lúc khép lúc mở nhưng vẫn không thốt ra lời phản bác lại. Thật ra sao ta lại không cảm thấy phiền chán mấy người đó chứ... Nhưng sư phó không giống vậy a...
Đường Tam thu xếp cho ta ở lại Đường viên, đương nhiên là lập tức có người đến Thẩm viên báo lại, ta thật không khác gì một vị hôn quân, luân phiên lật thẻ bài thay Tam cung lục viện xoành xoạch, chỉ thiếu điều không làm một chiếc xe dê nữa mà thôi, thật là hoang dâm đáng xấu hổ a - ta không thể không nghiêm túc tự trách bản thân mình...
Vốn đã làm xong vài động tác chuẩn bị cho một trận thương cân động cốt, không ngờ Đường Tam lại an phận, giao nhiệm vụ cho ta phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, không được loạn động... Người gì mà lại ngược đời như thế a?
"Không phải Yến Ngũ đã dặn là nàng chỉ có thể sinh hoạt phu thê năm ba ngày một lần thôi sao?" Hai cánh tay Đường Tam kềm chặt thắt lưng ta.
Tuy không chính xác nhưng cũng không sai mấy, hắn nói là năm sáu ngày, nhưng cũng có thể là hắn cho rằng ta không phải là người biết nghe lời mà tuân thủ quy củ, cho nên cố ý nói quá lên, kéo thêm thời gian ra.
Thế là ta gật gật đầu.
"Vậy mấy ngày nay nàng ngoan ngoãn sống yên ổn cho lão tử!" Nói rồi lại cấu véo ta một hồi, đau đến mức ta rên rỉ lên mới thôi, ta thầm nghĩ trong lòng, Tam nhi thật là thương ta quá a...
Sà lại hôn lên môi hắn một cái "Biết chàng tốt với ta rồi, chàng nói gì ta cũng nghe theo mà." Hắn không giận là tốt rồi.
Đường Tam ừ một tiếng, vuốt ve lưng ta, thản nhiên nói: "Vỗ béo rồi làm thịt sau!"
Ta: "..."
Hắn luôn luôn quy trách nhiệm ta bị thương lên đầu của chính mình, thật ra ta lại nghĩ mình cần phải cảm ơn hắn, lúc ấy nếu không phải ta bị trúng Bạo Vũ Lê Hoa Châm mà là Phích Lịch Lôi Hỏa đạn, có lẽ đã phơi thây ngay tại chỗ. Nếu không có Bạo Vũ Lê Hoa Châm được ngâm tẩm thuốc mê cực mạnh, phong bế kinh mạch của ta một cách kịp thời, trúng một đao chí mạng đó chắc chắn ta đã không sống nổi đến ngày hôm nay.
Hắn tự trách gì chứ, nói cho đến cùng, hắn vẫn là ân nhân cứu mạng của ta, ta lấy thân báo đáp cũng đâu có gì quá đáng.
"Thật muốn mang nàng xa chạy cao bay..." Hắn nằm sát bên tai ta, nhắm mắt lại, thì thầm trong vô thức.
Ta khẽ giật mình, xoay đầu lại nhìn hắn.
Ừ... Đối với hắn, hiện giờ Đường môn là nhà của Đại ca hắn, với thân phận như hiện nay, hắn không tiện trở về, hơn nữa xưa nay hắn thích tự do, không thích bị trói buộc, cũng không muốn trở về, có lẽ trong lòng hắn, cùng ta bỏ trốn làm một cặp uyên ương liều mạng lại khoái hoạt, kích thích hơn.
Aizz, Đường Tư thiếu gia của ta a, thật là không hiểu cuộc sống này khó khăn như thế nào, đâu có dễ gì yên ổn sống những tháng ngày thanh bình mãi được.
Ta ôm lấy hắn, cọ sát trên vai hắn, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống. Tử tế mà nói, là ta đã liên lụy hắn mất đi tự do, có rất nhiều hiệp nữ muốn cùng hắn trở thành một đôi thần tiên hiệp lữ, kết quả là bị kẻ phế nhân như ta giành trước, thế là giang hồ võ lâm lại thiếu đi mất một nhân vật thần thoại.
Thì ra ta là bến đỗ cuối cùng của nhân vật thần thoại đó...
Đường Tam nghiêm cẩn giữ lời hứa, cả ngày trói ta ở bên người, không cho địch nhân bất kỳ cơ hội nào, những người khác đối với chuyện này cũng chẳng có phản ứng gì, thậm chí Liên nhi còn tỏ vẻ cao hứng, nét mặt kiểu như "Nên như thế từ lâu rồi".
Lúc Đào Nhị và Yến Ngũ về đến nhà, ta đang tựa vào lòng Đường Tam chơi đùa chiếc tráp có lắp cơ quan, vừa nghe hạ nhân bẩm báo Nhị công tử và Ngũ công tử trở về, ta lật đật quăng cái tráp đi, cùng Đường Tam ba chân bốn cẳng chạy về hướng tiền sảnh.
Vì đã nghe Đường Tam nói qua, Đào Nhị chỉ là đi cùng Yến Ngũ xử lý vấn đề trong sư môn, sẽ không có gì nguy hiểm, nên ta mới yên tâm. Nghe nói sư môn của Yến Ngũ chỉ có vài người ít ỏi: cặp phu phụ Quỷ Y và mấy tên tiểu đồ đệ, Yến Ngũ lại là đại sư huynh, chắc cũng chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng, cùng lắm là chuyện trở về kế thừa y bát gì đó thôi.
Còn chưa đến tiền sảnh, ta đã nghe được giọng của Yến Ngũ: "Yến viên của ta còn một gian phòng trống, đến đó ở đi."
"Cũng không phải Lý phủ chúng ta không có gian phòng trống nào khác, cần gì nhường qua nhường lại như thế, để ta bảo Liên nhi dọn dẹp lại Ất viên." Đào Nhị từ chối.
"Sư huynh..." Một thanh âm lạ hoắc sợ hãi lên tiếng "Sư huynh, huynh đừng bỏ ta lại..."
Nữ nhân!
Tim ta đập mạnh, chân không ngừng bước, trong đầu đã nghĩ ra hơn mười khả năng. Lúc ta một bước tiến vào tiền sảnh, ta đã chuẩn bị đối phó với tất cả mọi tình huống.
Chỉ mới có ba ngày ngắn ngủi, Yến Ngũ dường như ốm đi một vòng, nói đúng hơn là tiều tụy đi nhiều, sắc mặt không tốt lắm, thấy ta cũng không bày tỏ biểu tình gì, chỉ khẽ gật đầu, ngay cả cười cũng không thèm cười. Đứng bên cạnh hắn cũng là người mới vừa gọi hắn sư huynh, một thiếu nữ trong bộ y phục màu trắng, nhìn qua khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặt trái xoan, mắt hạnh nhân, thanh tú khả ái kiểu tiểu bạch thỏ. Người ta nói nữ nhi điệu bộ hiếu thuận yếu đuối nhu nhược càng khiến người ta động lòng, xem nàng như thế này – đợi đã, hiếu thuận yếu đuối nhu nhược? Trong lòng ta vang lên một tiếng lộp bộp, thầm nghĩ, không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi...
Yến Ngũ không lý gì đến ta, ta cũng không hỏi đến hắn, chỉ liếc trộm hắn qua khóe mắt, tự ý đi về phía Đào Nhị, mỉm cười nói: "Các người về cả rồi, mọi chuyện ổn thỏa hết cả chứ?"
Đào Nhị gật đầu, kéo ta qua, nói: "Sư môn Yến Ly gặp chuyện bất hạnh, đây là Bạch Sanh Sanh – sư muội của hắn, sẽ tạm ở lại trong phủ chúng ta một thời gian." Đào Nhị lướt nhẹ qua chuyện sư môn của Yến Ngũ, hiển nhiên là không muốn nói nhiều trước công chúng, nhưng từ mấy câu vừa rồi cũng không khó đoán ra, "chuyện bất hạnh" này chỉ sợ là thảm án diệt môn – còn lại duy nhất một nhân chứng sống.
Bạch Sanh Sanh khiếp sợ nhìn ta, tựa hồ đang do dự nên mở miệng xưng hô với ta như thế nào, Yến Ngũ thông minh am hiểu của chúng ta đã mở miệng, dịu dàng lên tiếng: "Nàng là gia chủ của Lý phủ này - Lý Oánh Ngọc, lớn hơn ngươi hai tuổi, ngươi cứ gọi nàng một tiếng tỷ tỷ là được rồi."
Ta liếc nhìn Yến Ngũ một cái, trong lòng dâng lên chút tư vị không phải. Thật ra một câu "tỷ tỷ" này, ta không thích nghe, nhưng dù sao cũng không thể để nàng gọi ta là lão gia. Hơn nữa nhà người ta vừa mới có người qua đời, ta vẫn nên rộng lượng một chút, tạm thời nhẫn nại đi.
Nàng uốn gối chào ta, dịu dàng gọi một tiếng: "Oánh Ngọc tỷ tỷ."
Ta cố gắng kềm chế cảm giác không vui, đáp lại nàng bằng một nụ cười tủm tỉm. "Không cần khách khí như thế, ngươi đã là sư muội của Yến Ngũ thì cũng là người nhà cả thôi." Ta quay đầu lại dặn Liên nhi: "Mau sai người dọn dẹp lại Ất viên, phái hai nha hoàn linh hoạt hầu hạ."
Yến Ngũ dường như còn muốn lên tiếng cự tuyệt, bị ta trừng mắt một cái, rốt cuộc hắn vẻ mặt đầy phức tạp, ngậm miệng lại.
Đào Nhị nói với Yến Ngũ: "Đã ba ngày rồi ngươi chưa từng chợp mắt, mau về phòng nghỉ ngơi một chút đi."
Yến Ngũ mỏi mệt gật gật đầu, Liên nhi mỉm cười dẫn Bạch Sanh Sanh đi, Bạch Sanh Sanh không cam tâm, sợ hãi quay đầu lại nhìn Yến Ngũ, Yến Ngũ mỉm cười an ủi nàng, trong lòng ta thầm kêu to “Không ổn rồi!”...
Sau khi hai người bọn họ bỏ đi, sư phó cũng tới, đóng cửa lại, bốn nam nhân nhà ta liền mở cuộc họp gia đình.
"Hôm trước Yến Ly nhận được thư báo nguy của sư môn, vội vàng trở về Hoàng Hoa cốc, nhưng vẫn bị chậm một bước, Hoàng Hoa cốc đã bị phá tan, đệ tử trong cốc chết hết, Quỷ Y Bạch Cốt uống Quy Tức đan giả chết lừa đối phương, nhưng cũng đã hết cách cứu chữa, cuối cùng chỉ còn lại Bạch Sanh Sanh trốn dưới đáy giếng là tránh được một kiếp." Đào Nhị day day ấn đường, hiển nhiên cũng vô cùng phiền não "Bạch Sanh Sanh nói, kẻ đến có võ công khác hoàn toàn với nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên, nghe khẩu âm của bọn chúng dường như là người Mân Việt quốc, nếu là như thế, chuyện này không đơn giản chút nào. Huống chi, mục đích của bọn chúng cũng không phải giết người, mà là bức cung, tựa hồ như đang tìm một vật gì rất quan trọng..."
Ta hít sâu một hơi, hỏi: "Có phải Yến Ngũ muốn báo thù hay không?" Cho dù không phải vì Bạch Sanh Sanh, hắn cũng phải báo thâm thù diệt môn này.
Đào Nhị gật đầu nói: "Đó là tất nhiên. Quỷ Y Bạch Cốt lúc sắp chết đã gửi gắm Bạch Sanh Sanh cho hắn, không chỉ là báo thù, Bạch Cốt còn muốn Yến Ngũ đem hết một thân tuyệt học của mình truyền lại tất cả cho nữ nhi Bạch Sanh Sanh."
Ta bẻ bẻ ngón tay, ờ một tiếng. Bỏ qua một bên chuyện của Bạch Sanh Sanh, nếu thảm án diệt môn Hoàng Hoa cốc do người của Mân Việt quốc gây ra, vậy chuyện này không có liên quan gì đến Lưu Triệt. Nhưng hắn có biết hay không lại là chuyện khác.
Đường Tam đem mấy chuyện phát sinh không rõ trong phủ những ngày gần đây kể lại chi tiết cho Đào Nhị nghe, Đào Nhị liếc sư phó một cái, nói: "Hắn cũng như Phương tiểu hầu gia, nếu đã tìm đến nơi này thì rất khó ngăn cản hắn, nếu hắn trong tối ta ngoài sáng, chi bằng dứt khoát lật bài, sống hay chết gì cũng vậy, một ván quyết định thắng thua."
Đường Tam vẫn còn có chút căm giận, nhưng Đào Nhị đã nói thế hắn cũng không phản bác nữa, chỉ có thể rầu rĩ lui ra.
Ta vốn cũng tính lui ra, để Đào Nhị nghỉ ngơi một chút, hắn trông cũng không khá hơn Yến Ngũ bao nhiêu. Nhưng hắn lại mở miệng bảo ta ở lại.
"Ta?" Ta chỉ chỉ vào chóp mũi của mình, nhìn hai bên một hồi, Liên nhi lúc này vô cùng biết điều lui ra, nhân tiện đóng cửa lại. Đào Nhị giơ tay ra vẫy vẫy, giống như đang ngoắc chó con, ta cũng giống như một con chó con ngoan ngoãn sà lại gần...đóng vai trò kẻ yếu phải phục tùng mệnh lệnh...
Hắn bắt lấy cổ tay ta kéo vào lòng, ta thuận thế ngồi lên đùi hắn, giúp hắn bóp vai đấm lưng.
"Nhị ca, vất vả cho chàng rồi!" Ta cười tươi như hoa, nửa lấy lòng nửa an ủi.
Hắn liếc xéo ta một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: "Nàng lại gây ra chuyện gì sai trái nữa phải không?"
Ta giật mình nói: "Không có nha!"
"Vậy nàng..." Hắn cầm bàn tay mũm mĩm đầy thịt của ta, xoa nắn nhẹ nhàng, cười hỏi "...tại sao phải xun xoe như vậy?"
Ta khóc không ra nước mắt, nghĩ mình ngày thường làm người quá thất bại mà, vô sự bất đăng Tam bảo điện, không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không xun xoe ân cần, bình thường nếu làm ra vẻ lấy lòng hắn thì chỉ có hai nguyên nhân: phạm sai lầm hoặc sắp phạm sai lầm...
Ta biết sai rồi, Nhị ca nhà ta trông mạnh mẽ thế thôi, chứ thật ra mẫn cảm tinh tế còn hơn cả thiếu nữ nữa a!
Thôi đừng nghĩ theo chiều hướng buồn nôn như thế nữa, ta vội vàng nói rõ: "Chàng hiểu lầm ta nha, thật ra ta là một người rất có lương tâm, chàng đã vì gia đình này làm những gì, ta đều biết hết đó. Nhị ca, chàng thật quá vất vả mà! Ta đại diện cho cả nhà mà cảm tạ chàng!" Nói rồi dùng lực hôn lên gò má hắn một cái chóc.
Lão Gia Có Hỉ Lão Gia Có Hỉ - Tùy Vũ Nhi An