To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 42 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 595 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 04 Phần 2
ời đã tận, hắn cũng phải về, Hữu Hi có về hay không phải tự mình quyết định.
“Ngươi ở đây có ai giúp đỡ không?”- Nơi này cách Đồng Thành không xa lắm, tương đối hẻo lánh, không biết Hữu Hi làm gì để sống qua ngày.
Hữu Hi lắc đầu, không nói gì cả.
“Ta đi đây, hôm nay phải về Đồng Thành ngươi tự bảo trọng”- Lưu Tuấn đứng dậy rời đi.
Lưu Tuấn đi trước, Hữu Hi vẫn chưa theo, hắn thật không biết, Hoàng Bắc Thiên vì yêu mà làm chuyện ngu ngốc có đáng không. Hắn tự kết luận, tình trạng bây giờ là do Hoàng Bắc Thiên tự chọn. Nếu không như thế, nữ nhân kia có nguyện ý bỏ cho hắn, đường đường là tiểu thư ngang ngược của đại tướng quân chứ. Hoàng Bắc Thiên cò tiến tài địa vị, ngoại hình lại tuấn mỹ, nữ nhân theo hắn rất nhiều nhưng hắn chưa bao giờ chấp nhận Hôm nay lại vì một phụ nữ tên Hữu Hi mà hại thân thể đến tàn phế để tìm đường lui. Tình yêu so với sự thật nhiều khi còn tàng khốc hơn.
Thời gian một tháng, cái gì cũng có thể thay đổi, cũng có kẻ không thay đổi nhưng Hoàng Bắc Thiên đã thay đổi rất lớn. Từ một nam tử tuấn mỹ, biến thành một nam nhân tàn phế, diện mạo xấu xí hung tợn.
Thân hình gầy gò của hắn khiến ọi người cảm giác hắn như không còn sống. Hắn ngập chìm trong đau khổ, cả người tiền tuỵ, một tháng hắn nói được mấy câu chỉ nhốt mình trong phòng.
Cửa phòng Hoàng Bắc Thiên đóng chặt, ở trước cửa xuất hiện một thân ảnh, trong máy hằn chứa sự đau đớn cùng bất an. Đẩy cửa ra, trong tay bưng thức ăn, nhẹ nhàng đi vào trong nội tẩm.
Hoàng Bắc Thiên ngồi trước giường, cúi đầu, tay không biết đang viết gì đó hay đang ký sổ. Nàng đến xem, thân thể cường tráng bờ vai rộng rãi của Hoàng Bắc Thiên bây giờ lại trở nên gầy yếu, chiếc ghế như to ra, đủ cho hai người cùng ngồi xuống.
Trái tim nàng như bị ai bóp thắt lại. Bật khóc thành tiếng, khóc thật to, Hoàng Bắc Thiên vẫn trầm tĩnh, động tác ngừng lại, Đầu vẫn ngẩng lên nhưng không quay lại, thân thể cứng lại, sau đó lại tiếp tục viết.
Phía sau tiếng khóc vẫn không ngừng lại, người cũng không rời đi, nàng buông rơi thức ăn trong tay, đi về phía trước, ôm lấy cổ hắn, vừa khóc vừa gọi: “Bắc Thiên”
Hắn vẫn như cũ, không hề phản ứng, cúi đầu, tuỳ ý để người phía sau ôm lấy hắn mà khóc, chữ viết trong tay trở nên vội vã dâng lên sự tức giận.
“Nói chuyện với ta, đừng … đừng như vậy.. để ý đến ta, ta biết sai rồi, ta không nên lặng lẽ bỏ đi, Bắc Thiên, chàng không quan tâm tới ta sao”- Hữu Hi đi tới trước người Hoàng Bắc Thiên, tay nâng mặt hắn lên, nhìn thấy một vết sẹo dài, ngón tay run rẩy, vuốt nhẹ vết sẹo, không nhịn được mà đau lòng.
Hoàng Bắc Thiên đáp lại nàng chỉ là ánh mắt lạnh băng, trên gương mặt không chút thay đổi, ngay cả hận và phẫn nộ cũng không có. Ánh mắt tràn ngập sủng nịch cùng thâm tình chỉ còn lại sự lạnh lùng, không hề mở miệng nói chuyện với nàng. Cả người toát ra sự lạnh lẽo như hàn băng, hắn không quan tâm nàng, không còn nữa.
Vì nàng rời đi, vì nàng bỏ rời hắn. Sự lành lùng của hắn, khiến Hữu Hi đau đớn.
Hoàng Bắc Thiên hung hăng hất tay, làm cho nàng ngã xuống phía sau bàn. Đụng phải thức ăn trên mặt đất, chén bát vỡ vụn. Hữu Hi hoảng sợ mở to hai mắt nhìn sự lạnh lùng của Hoàng Bắc Thiên.
Hắn đối với nàng không còn dịu dàng.
Đợi bên ngoài có Hoàng Bắc Song còn có Thượng Quan Dã và Lưu Tuấn, nghe tiếng rơi vỡ bên trong liền đi vào. Nhìn thức ăn rơi trên mặt đất, hồi hộp nhìn Hữu Hi, bọn họ nhíu mày.
Hoàng Bắc Thiên đã thay đổi rồi, hắn càng lúc càng lạnh lùng. Có lẽ Hữu Hi đã không còn bất kì ảnh hưởng nào nữa, Hoàng Bắc Thiên đã tự phong bế chính mình.
“Chúng ta ra ngoài trước đi, để ca ca tỉnh táo một chút…”- Bắc Song nhỏ giọng đề nghị. Nhất nhất lôi Hữu Hi ra ngoài.
“Hữu Hi tỷ, ta nghĩ ca ca như vậy nhất định là vì hổ thẹn, không dám đối mặt với tỷ, tỷ không nên thượng tâm”- Nàng cố gắng an ủi Hữu Hi đang vô cùng đau khổ.
Hữu Hi suy nghĩ lắc đầu: ‘”Ta hiểu, yên tâm đi không sao đâu”
“Hữu Hi tỷ người ở tạm phòng kia đi như vậy có thể chiếu cố ca ca”
Hữu Hi gật đầu
Mọi người im lặng không nói nữa.
Thức ăn sớm đã lạnh, bên tai vang lên tiếng sấm, Hữu Hi giật mình bịt kín lỗ tai. Nhắm hai mắt lại, cuộn mình ngồi trước cửa, thất thanh gọi.
“Bắc Thiên mở cửa, ta sợ quá”
Giọng nói vừa bối rối vừa sợ hãi của Hữu Hi vang lên ngoài cửa quấy nhiễu trái tim Hoàng Bắc Thiên, khiến hắn không thể bình tĩnh nổi.
“Mở cửa đi Bắc Thiên, ta rất sợ, có sét đánh… Bắc Thiên”- Giọng của Hữu Hi như sắp khóc, dùng sức gõ cửa, cả người run rẩy trong gió lạnh.
Hoàng Bắc Thiên thật sự, thật sự không quan tâm nàng nữa sao. Trong lòng Hữu Hi đau khổ mà chua xót, đầu tựa vào cửa, cả người chậm rãi trượt xuống dưới. Cánh cửa đột nhiên mở ra, thân thể Hữu Hi mất đi điểm tựa ngã vào trong, cả người rơi vào lòng Hoàng Bắc Thiên đang ngồi trên xe lăn, ngồi ở trên đùi hắn. Quần áo ẩm ướt, những sợi tóc ướt đẫm, thân thể lạnh run từng đợt trong lòng Hoàng Bắc Thiên.
Hữu Hi nhìn Hoàng Bắc Thiên, trái tim thất vọng lúc nãy đã dấy lên sự hy vọng, nàng không dám vọng tưởng, không muốn làm Hoàng Bắc Thiên giận, từ trên người hắn đứng dậy, cánh tay của hắn ngăn cản giữ lấy thắt lưng nàng, để nàng ngồi trong lòng hắn, sau đó dùng tay đóng cửa lại.
Hữu Hi cẩn thận ôm lấy cổ hắn, Hoàng Bắc Thiên không chút phản ứng, dùng tay đẩy xe hướng vào trong tẩm. Hai mắt Hữu Hi chỉ nhìn chăm chú Hoàng Bắc Thiên, phảng phất nhìn thế nào cũng không đủ.
“Lau người cho khô đi”- Hoàng Bắc Thiên đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Hắn nói chuyện với nàng rồi, trong lòng Hữu Hi trở nên vui vẻ, cúi đầu nói. “Oh” một tiếng. Từ trên người Hoàng Bắc Thiên nhảy xuống, tìm khăn lông lau tóc, Hoàng Bắc Thiên từ tủ quần áo xuất hiện đem quần áo ném vào người nàng.
“Thay đồ rồi đi ra ngoài”- Giọng nói Hoàng Bắc Thiên lạnh như băng, xoay người không nhìn tới Hữu Hi.
Hữu Hi cắn môi, cầm quần áo, vội vàng thay, nhưng không chịu đi ra ngoài.
“Còn không đi”- Hoàng Bắc Thiên mở miệng đuổi người,
Hữu Hi cắn môi, đi tới bên cạnh Hoàng Bắc Thiên, đáng thương nói: “Nhưng vẫn còn sét đánh ta không dám về ngủ?”
“Đi ra ngoài”- Hoàng Bắc Thiên quát một tiếng
“Ta không đi”- Nếu hôm nay không phải trời mưa, nói không chừng đi ra ngoài, ngày mai Hoàng Bắc Thiên sẽ không cho nàng vào, Hữu Hi tiến lên, ôm lấy Hoàng Bắc Thiên. “Ta không đi, không đi”
Đôi mắt đen thẫm của Hoàng Bắc Thiên trở nên âm trầm tức giận nhìn Hữu Hi: “Nếu đã đi sao còn quay về, đã đi thì đừng về”
“Bắc Thiên, ta chỉ lo cho chàng”- Giọng nói Hữu Hi nghẹn lại, nước mắt lưng tròng nhìn Hoàng Bắc Thiên, không nói nên lời, muốn nói với hắn, một tháng qua nàng nhớ hắn đến mức nào, nhớ đến mức trái tim đau đớn: “Đừng trách ta nữa được không, ta không muốn bị bỏ rơi, lòng ta rất đau, đau muốn chết đi, chàng vẫn không quan tâm ta sao?”
“Ta bây giờ còn thể yêu nàng sao”- Hoàng Bắc Thiên cười lạnh một cách mỉa mai.
Hữu Hi không thích nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên như vậy, hai đôi mắt mọng nước nhìn Hoàng Bắc Thiên thản nhiên nói: “Tại sao không thể cùng nhau chứ, vì mặt của chàng, hay vì đôi chân? Ta không cần, nếu chàng quan tâm ta sẽ tự hủy dung nhan mình, ta sẽ làm cho chân mình tàn phế, như thế sẽ xứng đôi với chàng, như vậy có thể ở cùng nhau rồi chứ!!”
Hoàng Bắc Thiên nhướng mày, trách mắng: “Đừng nói những chuyện ngu ngốc như vậy”
Hữu Hi đứng lên: “Ta nói được làm được”- Hữu Hi vừa xoay người đi. Hoàng Bắc Thiên đã quýnh lên, tay gắt gao ôm lấy Hữu Hi vào trong ngực, hung hăng khống chế môi của nàng, giọng nói khàn khàn vang lên bên môi, gầm nhẹ nói: “Lúc nàng đi nàng có nghĩ đến ta sẽ rất đau không, nói có hay không!!”
“Xin lỗi, xin lỗi!”- Hữu Hi ôm chặt lấy thân hình gầy gò của Hoàng Bắc Thiên, hôn trả hắn.
Kích tình qua đi, cả hai bình tĩnh trở lại, đôi mắt đen Hoàng Bắc Thiên nhìn Hữu Hi, chỉ có nàng mới muốn cùng một kẻ phế nhân như hắn, ngay cả nữ nhi thông minh của Tướng quân vừa nhìn thấy hắn đã bị hù dọa hét đến chói tai.
Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận cùng âm mưu: “Hữu Hi, chúng ta thành thân đi”
Thành thân?
Đôi mi thanh tú của Hữu Hi nhíu lại, trống ngực đánh nhanh hơn: “Nhưng chàng chàng chẳng phải đã bị ban hôn”
Đôi mắt Hoàng Bắc Thiên tối đen trầm xuống, tức giận nói: “Nàng rốt cuộc có muốn lấy ta hay không? Hay vẫn muốn chạy trốn? Hay không muốn lấy một kẻ tàn phế?”
Hữu Hi lắc đầu: “Không phải. nhưng ta không thể sinh con, hơn nữa?”
Hoàng Bắc Thiên cười lạnh: “Như vậy ta còn có thể trông cậy vào ai khác sinh con cho ta sao?”
“Nhưng là thánh chỉ, vạn nhất hoàng thượng trách tội...”- Hữu Hi kích động lo lắng. “Hơn nữa lão phu nhân...”
Hoàng Bắc Thiên cay mày, vẻ mặt bực mình: “Này, nàng có thành ý hay không, lấy cớ nhiều như vậy rõ ràng là không muốn lấy chồng!! Đại tướng quân sớm đã nghĩ cách khiến lão hoàng đế thu hồi thánh chỉ”
Trái tim Hữu Hi reo lên, mặt vùi vào lòng Hoàng Bắc Thiên: “Ta gả”
Hoàng Bắc Thiên nâng mặt Hữu Hi lên, ánh mắt hai người dừng lại: “Không thể đổi ý”
“Không đổi ý”- Hữu Hi gật đầu, bình tĩnh nói,
Hoàng Bắc Thiên cười, trải qua nhiều ngày lo lắng tiếng cười càng lớn hơn, thậm chí trong mắt còn mang theo sự gian trá. Hữu Hi cảm giác bản thân mình bị xếp đặt, nhưng ít nhất sự xếp đặt này cũng rất vui.
Nàng thành tân nương của Hoàng Bắc Thiên!!
Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên thỉnh lão phu nhân tác thành hai người. Lão phu nhân trầm mặc, nhìn vẻ mặt bất an của Hữu Hi, sau đó lại quan sát đứa con mình yêu thương nhất bị tàn phế. Đối với Hữu Hi có chút oán trách nhưng cũng đành chấp nhận.
Hoàng Bắc Thiên đã trở nên như vậy, chẳng còn cô nương nào nguyện ý gả vào phủ sống cùng một người chồng tàn phế. Hữu Hi vãn như cũ không hề bỏ đi, đáng khen hơn đáng trách, hơn nữa Hoàng Bắc Thiên lại rất kiên quyết. Thôi, đành vậy, lão phu nhân miễn cưỡng gật đầu, cuối cùng đáp ứng.
Niềm vui bủa vây lấy Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi, hai người hạnh phúc ôm nhau. Hữu Hi vừa khóc vừa cười còn Hoàng Bắc Thiên lâu như vậy mới mỉm cười rạng rỡ. Tất cả lọt vào mắt lão phu nhân khiến bà rất vui mừng.
Lưu Tuấn, Văn Tụy biết được tin này cũng đến chúc mừng, Bắc Song cùng Thượng Quan Dã trở về, vương phủ lại trở nên náo nhiệt.
Hoàng Bắc Thiên hứa, sẽ cho nàng một hôn lễ thật long trọng.
Nhưng Hữu Hi nói chỉ muốn hôn lễ thật đơn giản.
Hoàng Bắc Thiên lại nói muốn cho nàng trở thành tân nương hạnh phúc nhất.
Hữu Hi lại nói, nàng muốn hắn trở thành tân lang hạnh phúc nhất.
Tất cả mọi người đều vì Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi chuẩn bị mong ngóng, trải qua những ngày nắng hạn là một cuộc sống hạnh phúc. Mặc dù hôn lễ tuy đơn giản, nhưng cũng phải chuẩn bị, hạ nhân trong phủ bận rộn chuẩn bị trang phục. Vương phủ tràn ngập không khí vui mừng, tân phòng được bố trí.
Y Phường làm bộ lễ phục cho tân lang một màu đỏ, còn tân nương thì màu hồng đỏ. Tất cả đều được tiến hành. Trái tim của Hữu Hi giống như một nữ nhi đang đợi xuất giá rất hồi hộp, mừng rỡ mang chút kích động đợi ngày hôn lễ tới
Hoàng Bắc Thiên thích để nàng ngồi trong lòng, chơi đùa, dẫn nàng đi chung quanh sân tản bộ. Cánh tay hắn vẫn siết chặt, chuẩn động phong luân, mang nàng đi khắp nơi, thậm chí còn chế ra một chiếc xe lăn bằng gỗ cùng nhau bước đi.
Trong hoa viên trăm hoa đua nở, xuân ý tràn đầy, trái tim ấm áp của Hữu Hi ngồi trong lòng Hoàng Bắc Thiên, trên tay dùng lá cây xanh biếc thổi khúc nhạc: “Hôm nay, em phải gả cho anh”
Hoàng Bắc Thiên vẻ mặt thâm tình, nhìn hai mắt Hữu Hi, nhìn từng đôi mắt của nàng.
Xuân ấm hoa nở, cũng đã tới ngày thành thân, như một điềm báo tốt. Ngón tay Hữu Hi quấn quýt bên cạnh mái tóc đen Hoàng Bắc Thiên, cúi đầu cảm thán nói: “Nếu có thể mãi mãi hạnh phúc vui sướng như thế này thật tốt”
Hoàng Bắc Thiên thâm tình bá đạo nói: “Ta muốn đời đời kiếp kiếp ở cùng nàng, ta hát nàng đàn, ta sẽ là bóng cây che chở cho nàng, ta là nam nhân duy nhất mà nàng thích, nàng chắc chắn phải gả cho ta”
Đời đời kiếp kiếp, Hữu Hi mỉm cười: “Nam nhân bá đạo, ta sao có thể lấy một phu quân như vậy chứ”
“Hối hận cũng không kịp nữa rồi”- Hoàng Bắc Thiên chớp mắt. “Nàng đã rơi vào lòng bàn tay của Phật Như Lai thì đừng hòng chạy thoát”
Hữu Hi tựa vào lòng Hoàng Bắc Thiên, lẩm bẩm nói: “Ta là một con thiêu thân, nhìn thấy ánh nến liền bay đến, cam tâm tình nguyện nằm trong lòng chàng”
Hai người hạnh phúc ôm lấy nhau, ngay cả trong không khí cũng có mùi vị hạnh phúc. Hôn kỳ sắp tới, Hữu Hi theo phong tục phải ở lại tửu lâu của Văn Tụy, đợi Hoàng Bắc Thiên đến rước.
Phượng quan hà bí, Hữu Hi chính thức trở thành tân nương chuẩn bị gả cho Hoàng Bắc Thiên. Trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười ngọt ngào cùng chờ mong, gương mặt nhỏ nhắn khoác lên mình bộ y phục mày đỏ chiếu rọi, lộ vài vẻ thẹn thùng quyến rũ.
Văn Tụy cùng Bắc Song bận rộn chuẩn bị cho Hữu Hi, chỉ con đợi giờ lành đến, đưa Hữu Hi lên kiệu. Bên ngoài tửu lâu tiếng pháo nổ đùng đùng, Văn Tụy hớn hở nói: “Tân Lang tới”- Sau đó phủ khăn che màu hồng xuống đầu Hữu Hi.
Hữu Hi có chút khẩn trương, trong tay ôm gắt gao dây vải màu hồng như sợ người khác đoạt đi. Văn Tụy cùng Bắc Song dìu Hữu Hi ra ngoài, ra đến ngoài tửu lâu nghe tiếng khua chiêng gõ trống, thấy Hoàng Bắc Thiên ngồi trên xe lăn, nhưng lại không thấy kiệu hoa.
Ngay cả những hạ nhân cũng thấy ngạc nhiên nhìn Hoàng Bắc Thiên.
Tân lang mặc lễ phục màu đỏ,. ngồi trên xe lăn, trên mặt dù có vết sẹo dài nhưng vẫn toát lên khí chất bất phàm.
“Ca, kiệu hoa đâu”- Bắc Song cau mày lo lắng hỏi.
Hoàng Bắc Thiên mỉm cười, chuyển động bánh xe, đi tới trước mặt Hữu Hi, Hữu Hi cúi đầu chỉ nhìn thấy chân Hoàng Bắc Thiên.
“Nương tử mời ngồi”- Hoàng Bắc Thiên sửa gọi Hữu Hi là nương tử, trong giọng nói tràn đầy vui sướng cùng thỏa mãn.
Hữu Hi ngẩm hiểu, trái tim đập nhanh, Hoàng Bắc Thiên ra là chuẩn bị như vậy, dễ dàng đứng dậy, không chút do dự ngồi lên đùi Hoàng Bắc Thiên, tay ôm lấy cổ hắn đem chính mình giao tất cả cho hắn.
“Chúng ta về nhà”- Hoàng Bắc Thiên di chuyển xe, hướng về Bắc pHủ.
Hữu Hi biết mình không thể khóc, nhưng trong hốc mắt vẫn ửng hồng, lệ đầy trong mắt mông lung. Hoàng Bắc Thiên giống như đang khiêng kiệu, xe lăn giống như tính mạng hắn, một trước một sau lúc tiến lúc lùi, lúc ngửa ra sau lúc cúi phía trước giống như đang nhảy múa.
Không có kiệu, không có ngựa, chỉ có chiếc xe lăn, đôi bàn tay của Hữu Hi ôm chặt hắn.
“Hoàng Bắc Thiên tốt lắm”- Lưu Tuấn ở phái sau hô to, tay nắm chặt, kỳ lại là trong mắt có lệ.
“Cái tên nam nhân không tiền đồ này khóc cái gì”- Văn Tụy chế giễu nhìn Lưu Tuấn, chính mình cũng khóc đến rối tinh rối mù.
Tay Lưu Tuấn đặt trên mặt Hữu Hi vuốt ve vài cái: “Ta không khóc”- Nói xong lại tiếp tục vỗ tay nhìn theo Hoàng Bắc Thiên.
Mọi người tựa hồ bị cách đón tân nương làm cảm động liền làm theo Lưu Tuấn vỗ tay. Một nam nhân chở người con gái hắn yêu nhất, dùng xe lăn đưa vào nhà. Tấm lưng đề hai chữ hạnh phúc.
Bắc Song không nhịn được rơi lệ: “Ca ca, huynh phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.” Nếu không phải vì muội, ca ca cũng không bị bắt ép cưới con gái đại tướng quân, không bị tứ hôn, ép đến bước đường cùng bây giờ thành thế này, ca ca nhất định phải hạnh phúc.
Tiếng pháo vang lên, người phụ trách khua chiêng gõ trống, thổi nhạc cũng bắt đầu đi theo sau Hoàng Bắc Thiên.
Trong đám người, một thân ảnh cô tịch đứng yên, người đó là Lăng Khiếu Dương, hắn đứng đó, trơ mắt nhìn Hữu Hi ngồi trên xe lăn của Hoàng Bắc Thiên, mặc dù có khăn phủ màu hồng nhưng hắn vẫn thấy được nụ cười hạnh phúc của nàng.
Hai người ngồi trên xe lăn, lưu lại trong lòng hắn là sự đau đớn, cảm giác này khiến hắn không nhịn được siết chặt nơi trái tim, chậm rãi khom người xuống, dồn dập thở hổn hển.
Trái tim hắn bị bệnh sao?
Tại sao lại đau đớn khó chịu như vậy”
Hoàng Bắc Thiên dựa vào đôi tay mình đưa Hữu Hi tới Bắc Vương phủ.
Trong phủ cả người hầu nha hoàn đều chờ trước cửa, chia thành hai bên, đón Hoàng Bắc Thiên và Hữu Hi. Bọn họ vỗ tay, nhìn chủ tủ chở tân nương vài, pháo hoa nổ đùng đùng, mọi người cưới nói vui vẻ.
Trong tay Hữu Hi nắm dây vải màu đỏ làm bằng tơ tằm, đầu bên kia là do người nàng yêu nắm giữ. Trước mặt là lão phu nhân đang mỉm cười.
Hữu Hi nghe tiếng người hô: “Giờ lành đã đến, tân lang tân nương hành lễ”
Người chủ trí dừng lại một chút rồi cao giọng hô: “Nhất bái thiên địa”
Hữu Hi cùng Hoàng Bắc Thiên khom lưng hành lễ
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê”
“Không được nói tiếp” - Một giọng nói không hài hòa vang lên từ ngoài sảnh, giọng nói to lớn như muốn phá vỡ trời đất. Mọi người thất kinh quay đầu lại … tâm bắt đầu run rẩy.
Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2) Lãnh quân dạ thiếp (Tập 2) - Hồ Ly