Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Mặc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Van Khai Nguyen
Số chương: 491 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1027 / 4
Cập nhật: 2023-03-26 21:14:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 341: Phật Độ Người Có Duyên
hìn thấy minh tinh nào đó trên TV, đã trải qua một số xử lý cơ bản nó đã có sự sai lệch tương đối lớn, một minh tinh màn ảnh vốn chỉ sở hữu chiều cao một mét sáu mấy, ống kính quay đến bạn trông sẽ cao giống nhqw Châu Nhuận Phát vậy, rõ rang trên mặt có những nốt tàn nhang nhưng khi lên màn ảnh những vết tích đó tuyệt không còn thấy nữa.
Cho nên các cô lúc đầu luôn cảm thấy nghi ngờ, cảm thấy Lâm Dật Phi này kém xa với Lâm Dật Phi phong độ phi phàm vung vay đá chân thần tốc mà các cô biết đến qua màn ảnh TV.
Sau một hồi nhìn kỹ các cô lại cảm thấy có điểm giống nhau
– Có điểm giống đấy.
– Giống thật.
– Giống quá cơ.
– Cái gì giống không giống, thật phiền quá.
Mặc dù nói như vaayjlaij một lần nữa khẳng định, cô gái xương xẩu lại hỏi một lần nữa:
– Anh là Lâm Dật Phi của trường Chiết Thanh, sẽ đi thi đấu giải chung kết Bách Gia Hội Hoa Nam khu.
Lâm Dật Phi chỉ biết gật đầu.
– A!
Mấy cô gái hưng phấn nhảy dựng hết lên nói:
– Lâm đại hiệp, cho em xin chữ ký của anh được không?
Một người lấy bút bi ra nhưng không tìm thấy giấy, không ngờ vén áo lên lộ áo lót bên trong mầu trắng nõ ra nói:
– Ký ở đây đi, em vốn là bạn thân của Vệ Hồng.
Khi cô nói câu này, hiển nhiên đã quên rằng mình đã từng nói sau lưng Vệ Hồng là người đàn ông chuyển đổi giới tính.
Người khác cũng lao đến nói:
– Lâm đại hiệp, kí cho em nữa, em chẳng những là bạn tốt của Vệ Hồng mà còn là fan hâm mộ trung thành của anh, trận anh đánh bại Ôn Hùng, xem thật quá đã.
Vệ Hồng có chút kinh ngạc nói:
– Chẳng phải cậu nói Ôn Hùng là người cậu mến mộ sao, không đúng thần tượng của cậu là Ôn Hùng, không đúng…
Cô thật sự không hiểu những qua hệ chủ vị tân, định tạng bổ của câu nói này, ngoài ra một cô gái đã đẩy lui cô ra lớn tiếng nói:
– BBQ, MacDonald, ồ không đúng đại đại hiệp.
Cô nghĩ mãi không ra không biết phải dùng từ gì mới biểu đạt được sự ngưỡng mộ của mình.
– Em cũng là bạn tốt của Vệ Hồng, không tin anh hãy hỏi cô ấy, ơ Vệ Hồng đâu nhỉ?
Vệ Hồng bò dưới đất lên nghiến răng nhìn ba cô gái luôn mồm nói là bạn thân rồi nói:
– Các cô đúng là bận tốt của tôi, chẳng qua, nhiều hơn mấy người bạn tốt của các cô, tôi xem ra bị các cô đổ vào cống ngầm rồi.
– Chúng tôi không phải là quá kích động nhé.
Ba người đồng thanh tương ứng ỏn ẻn tức giận nói.
Lâm Dật Phi nghe xong nổi hết da gà, cảm giác mùa đông này có chút lạnh.
– Vệ Hồng, cậu có người anh họ nổi tiếng như vậy, sao từ trước đến giờ không thấy cậu nói bao giờ.
Cô gái xương xẩu bất mãn nói, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, không biết anh chàng Lâm Dật Phi này đã có bạn gái chưa, cô gái vừa nãy không biết có phải là bạn gái hay không, mà nếu như không phải là bạn gái, thì mình rất có khả năng, nghĩ cho cùng coi như cô ta là bạn gái, cũng có thể làm được gì cơ chứ, họ vẫn chưa kết hôn mà, hơn nữa, kể cả đã kết hôn thì cũng có thể li dị mà, chứ đừng nói mới chỉ là bạn gái.
– Đúng đấy.
Vệ Hồng thở gấp xoa xoa chỗ mông đau, không thèm nhìn ông xã đang nhìn như tóe lửa mà nói:
– Các cậu vừa nói cái gì gọi là Hoa Nam thi đấu quán quân gì gì đó?
Ba cô gái đồng loạt té xỉu, khi hoàn hồn các cô cùng nói:
– Đốm lửa tới đi.
Lâm Dật Phi thoát khỏi mấy người sao hỏa này đi vào trong phòng, hắn quả thực chịu không nổi những người nhệt tình thái quá đó, kí them vài chữ nữa rồi hứa lần sau sẽ kí bù, những người này mới chịu vung vằng bỏ đi, một lúc sau lại thì thầm thương lượng điều gì đó.
Khi đi vào buồng trong, Lâm Dật Phi có chút sửng sốt, ngồi trong buồng là một lão bà tóc bạc trắng người gày và tinh thần cũng rất kém.
Có tiền khó mua được tuổi già và yếu điều này thật không sai được, vì rất nhiều tật bệnh đều liên quan đến những người già mập mạp, cụ bà xem chừng khoảng ngoài tám mươi, đang nhắm mắt dưỡng thần, Tiếu Nguyệt Dung đang xoa bóp huyệt Phong phủ trên đầu bà.
Cụ bà tỏ ra rất rễ chịu, mẹ Lâm Dật Phi nhẹ nhàng bước tới, hạ giọng nói:
– Dật Phi, không nhận ra bà ngoại sao con?
Lâm Dật Phi chỉ biết gật gật đầu nói:
– Bà ngoại thần thái vẫn rất ổn.
Câu nói này của hắn nhất cử lưỡng tiện, một mặt hắn muốn an ủi Mẹ Lâm không cần quá lo lắng về sức khỏe của lão nhân, phương diện khác lại chứng tỏ cho Mẹ Lâm biết chứng mất trí của tiểu phi không có gì là nghiêm trọng cả, kì thực có một số việc quên đi không phải là điều tốt.
– Ôi.
Mẹ Lâm thở dài, vừa có chút vui mừng lại vừa có chút thương cảm hạ giọng nói:
– Sức khỏe của bà ngoại con mỗi năm mỗi kém, cũng tám mươi ba tuổi rồi, chúng ta thân làm con đương nhiên hy vọng sức khỏe bà luôn được tốt, nhưng giờ bà thường xuyên đau đầu, đau lòng. Chúng ta muốn đưa bà đi viện khám mà bà lại không chịu. Trước đây mọi người không có tiền bà nhất định không chịu đi khám, bây giờ coi như cũng có chút tiền mẹ và bố con cầm tiền về đưa bà đi khám nhưng bà vẫn một mực không chịu đi, tiểu Phi, chẳng phải con có cái quỹ gì gì đó sao, sao con không lập một cái quỹ gì gì đó cho người già nhỉ?
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Nuôi dưỡng người già là trách nhiệm của toàn xã hội, quỹ của bọn con thoạt nhìn thì rất nhiều, nhưng trong tình huống bình thường chỉ có thể dùng để cáp cứu thôi, muốn nói đến vấn đề nuôi dưỡng người già, số tiền đó tuyệt đối không đủ để chi trả đủ, việc này phải cần đến số tiền lên đến nghìn tỷ đồng, số tiền còm này của bọn con chẳng qua chỉ là muối bỏ bể mà thôi.
– Vậy bà chỉ có thể chờ chết thôi sao?
Mẹ Lâm bất mãn nói, sau đó cười khổ sở nói:
– Tiểu Phi, do bà ngoại con bệnh tật đau ốm, nên mẹ nói chuyện có chút bất chấp đạo lý, ai.
Lâm Dật Phi lúc này không biết nói gì với Mẹ Lâm, dược y bất tử bệnh, phật độ người hữu duyên, hắn có thể nói điều gì đó với Phương lão gia, và cũng có thể nói với Phương Vũ Đồng, bởi vì dù sao cũng không phải là người thân của mình, hắn có trách nhiệm làm cho người bệnh nhận thức rõ rang được điều đó, nhưng hắn cũng có trách nhiệm sắp xếp và giải quyết những khó khăn giúp họ.
– Y tá Tiếu nói như thế nào?
Nghĩ đến đây Lâm Dật Phi thầm giật mình, hắn mỉm cười nhìn Tiếu Nguyệt Dung, ánh sáng trong phòng tuy hơi tối, nhưng mọi người đều có chút sung kính nhìn Tiếu Nguyệt Dung, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, họ đều cảm thấy cô giống như Bồ Tát cứu khổ vậy.
– Cô ấy hỏi vài câu, bà ngoại chỉ nói đau đầu, cô ấy nói sẽ tự tay mát xa giúp bà ngoại con.
Mẹ Lâm cảm thán nói tiếp:
– Dật Phi, y tá Tiếu thật là một người tốt.
– Côn không hề nói cô ấy là người xấu.
Lâm Dật Phi không kìm được cười nói.
– Con từ trước đến giờ chẳn nhẽ chưa từng nghĩ qua sao?
Mẹ Lâm tận tình khuyên bảo mà rằng:
– Đôi khi, sống…
– Thôi.
Lâm Dật Phi vội vàng khoát tay nói:
– Con đi xem bà ngoại thế nào đây.
Mẹ Lâm không chỉ một lần nói với hắn, bây giờ hắn cảm thấy, mình cũng đang đau đầu không kém gì bà ngoại đâu.
Tiếu Nguyệt Dung thấy Lâm Dật Phi đang đi tới, mỉm cười buông lỏng hai tay nói:
– Dật Phi thủ pháp của tôi có đúng không?
– Tốt, quả thật rất tốt.
BÀ ngoại mở to mắt khuôn mặt vui vẻ nói:
– Y tá Tiếu là bạn của tiểu Phi sao,, bây giờ cô vần rất kiên nhẫn, thật ra bác sĩ có y thuật tốt bây giờ rất ít thấy, con xem, vừa nãy ta còn rất đau đầu, chỉ cần được y tá Tiếu mát xa cho một lúc đã thấy đỡ rất nhiều rồi.
Khi bà ngoại nói chuyện, bà dùng phwong ngôn tấ nặng, có chút khó nói. Nhưng Lâm Dật Phi và Tiếu Nguyệt Dung đều có thể nghe được.
Tiếu Nguyệt Dung có chút đỏ mặt thẹn thùng, vốn muốn nói bản thân mình cũng chỉ là y tá, chỉ biết làm những việc của hộ lý và mát xa mà thôi, phương pháp mát xa này cũng là do bác sĩ Tền chỉ dạy cho cô, nó rất hữu hiệu cho những người bị đau đầu.
– Tốt cái gì mà tốt.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Con thấy, có chút rối tinh rối mù rồi.
– Tiểu Phi, sao lại nói như vậy?
Mẹ Lâm bất mãn nói:
– Bất luận y tá Tiếu làm gì đi nữa cũng là tận tâm tận lực muốn làm cho bà ngoại tốt lên, cô ấy tốt như vậy lại còn chỉ trích cô ấy như vậy là không tốt đâu.
– Bác ạ, bác đừng nói Dật Phi.
Tiếu Nguyệt Dung cũng nói:
– Anh ấy là đại quốc thủ, anh ấy nói cháu sai chắc chắn cháu có chỗ không đúng đấy ạ.
– Cái gì chó má danh thủ quốc gia.
Mẹ Lâm mắng hắn rằng:
– Nếu mở xưởng chế thuốc cũng coi là danh thủ quốc gia, vậy mở nhà máy chế biến giấy có thể coi là Trạng Nguyên rồi sao.
Tiếu Nguyệt Dung phì cười, cô cảm thấy mẹ Dật Phi rất hài hước, bà ngoại hắn cũng cười phụ họa:
– Tiểu Phi con đúng là sinh viên, nhưng sinh viên cũng còn nhiều thứ phải học nữa, nếu bàn về kinh nghiệm thực tiễn, con còn không bằng cô y tá đây đâu.
Bà ngoại Dật Phi trí nhớ không còn được tốt nữa nhưng khi nghe mẹ Dật Phi nhắc đến cái tên Tiếu Nguyệt Dung mà bà ngoại vẫn còn nhớ đến người này, xem ra bà ngoại đã rất thích cô gái này rồi, vì ở cô đã quy tụ được rất nhiều ưu điểm của một người phụ nữ truyền thống như cô rất nữ tính, hiền dịu, thiện lương, tôn kính bề trênv.v…
Lãng Tử Tại Đô Thị Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc Lãng Tử Tại Đô Thị