Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Võ Anh Thơ
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 609 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:35:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
hương 15: AJ, ác ma ngốc nghếch!
AJ và Access đang ngồi vắc vẻo trên một cái cây to. Cả hai quan sát những người đi đường, chẳng biết để làm gì nữa.
Rột! Rột! Âm thanh cái bụng đói của Access kêu lên nghe sầu não. Nó ôm bụng than vãn:
“Chết rồi AJ! Tôi đói quá!”
AJ thở dài, lấy trong túi quần ra một quả táo đỏ, món ưa thích của cậu và cả tên tiểu yêu kia. AJ ném quả táo cho hắn:
“Ăn đi! Trái cuối cùng!”
Access chụp lấy, mắt sáng rỡ, thích thú:
“Woa! Tuyệt táo đỏ! Món khoái khẩu của tôi!”
Access ôm trái táo còn to hơn cả thân hình nó với bộ dạng sướng mê.
“Đây là trái cuối cùng ư? Vậy sao cậu không ăn?”
“Ta nhường cho ngươi đó. Ta chưa đói lắm.”
Access rưng rưng nước mắt khi nghe tên ác ma ngốc nói thế. Hắn lập tức lao đến ôm mặt AJ, xúc động:
“Ôi! Tôi “iêu” cậu quá AJ ơi!”
Dứt lời Access chu mỏ hôn chụt chụt chụt mấy cái liền lên gương mặt mịn màng của cậu bạn. AJ, mặt biến dạng, nhăn nhó, liền đẩy tên tiểu yêu ra, gắt lên ỏm tỏi:
“GỚM!!! Xê ra! Mi hôn dãi đầy mặt ta rồi nè! Mắc ói quá đi!”
Access cười khúc khích, ôm trái táo và ngoạm một miếng thật to. AJ lau mặt, bực mình bảo:
“Ăn cho lẹ! Sau đó chúng ta sẽ đến nhà họ Du thám thính tình hình!”
“Hử, đến nhà họ Du ư?” – Access nhai chép chép, ngạc nhiên – “Nhà họ Du ở đâu?!”
AJ nhíu mày:
“Chẳng phải mi nói nhà họ Du ở phố Hoa Đạo sao? Và mi cũng đã biết nhà họ Du nằm ở chỗ nào rồi chứ!”
Access nghệch mặt ra:
“Ý, hí hí hí! Tôi quên xem nhà họ Du ở đâu rồi!”
“Ý mi là… mi không biết nhà họ Du ở đâu trong phố Hoa Đạo này hả?”
“Biết chết liền đó!”
AJ nhìn qua tên tiểu yêu với ánh mắt “cực kỳ ghê rợn”. Cậu xách chân nó trổng ngược lên trời và đung đưa qua lại:
“Thế mi muốn chết theo kiểu này phải không?”
“Ấy, ấy, đừng! Tôi không biết thiệt mà! Hôm qua vì muốn về báo tin vui cho cậu nên tôi quên xem thử nhà họ Du ở đâu rồi, thiệt đó!” – Access khóc la thảm thiết.
AJ ném mạnh nó vào lùm cây. Access ngóc đầu dậy, thở phào.
“Mi chẳng làm được gì ra hồn cả! Ta bảo mi dò la tung tích của nhà họ Du vậy mà làm cũng không xong, bực mình thật!” – AJ khoanh tay.
“Đừng có nóng!” – Access mò mẫm tìm quả táo, lát sau reo lên vui sướng – “A, tìm được rồi!”
“Làm sao không nóng chứ? Bây giờ biết tìm nhà họ Du ở đâu? Ta không nhớ rõ cái nhà ấy nằm ở đâu vì đã qua 10 năm rồi! Lẽ nào bây giờ ta phải đến từng nhà “hăm dọa”?”
Access vẫn tiếp tục nhai táo:
“Có gì khó đâu! Cậu cứ bắt hết mấy con Dạ Ma ở phố Hoa Đạo này, bảo chúng tìm nhà họ Du tiện thể giúp cậu điều tra về chúng luôn.”
“A đúng rồi! Ta sẽ bắt lũ Dạ Ma làm thuộc hạ! Ừ nhỉ, ý kiến hay! Sao mình không nghĩ ra vậy ta!” – AJ chống tay, vờ nghĩ ngợi.
Access quẳng hạt táo, ngồi xỉa răng:
“Bình thường cậu đâu có thông minh! Cậu vốn không có não mà nên đừng tự trách mình!”
AJ từ từ nhìn sang tên tiểu yêu chết tiệt…
Bịch! Bịch! Bụp! Rầm! Á! Access lăn mấy cái liền rồi rớt vào thùng rác gần cái cây. AJ nhảy xuống, phủi tay, bỏ đi. Access chui lên, cái vỏ chuối vắt vẻo trên đầu, thở khì:
“Mùi kinh dị!! Ẹ! Tên ngốc đáng ghét!”
Bước dọc trên con đường vắng, AJ cất tiếng:
“Có lẽ chờ đến đêm mới tìm được lũ Dạ Ma!”
Access ngồi trên vai AJ đang khó khăn bóc từng sợi mì vương trên người. Thân hình nó bốc mùi hôi của rác…
Bỗng, phía bên kia đường có người gọi AJ. Access nhanh chóng chui tọt vào cổ áo cậu bạn. AJ nghiêng đầu nhưng cũng qua đường, đến bên người đó. AJ nhìn hỏi:
“Anh gọi tui ư?”
“Ở đây có mỗi cậu, tôi không gọi cậu thì gọi ai!”
“Có chuyện gì?” – Tên ác ma ngốc gãi đầu.
“Xe đẹp tôi bị kẹt bàn đạp, cậu có thể kéo giúp không?”
“Ờ…” – AJ ngớ ngẩn ngồi xuống, ngó cái bàn đạp – “Tui phải kéo thế nào?”
“Trời ạ! Chỉ cần cầm nó và kéo mấy vòng giúp tôi để nó hết kẹt.”
AJ gật gật tỏ ra như đã hiểu. Cậu cầm bàn đạp, kéo nó xoay mấy vòng như người kia bảo. Rè! Rè! Cái bàn đạp xoay ngon lành, không giống như đang bị kẹt. AJ xoay qua bảo:
“Nè, tui thấy cái này…”
Người kia biến đâu mất tiêu! AJ đưa mắt ngó dáo dác với vẻ khó hiểu:
“Ủa, anh ta đâu rồi?”
Cùng lúc, Access từ trong cổ áo cậu chui tọt ra, la lớn:
“AJ, tên đó lấy cắp túi tiền của cậu rồi!”
“Túi tiền? Là cái gì?... À, có phải là cái túi đen đen hôm qua mi đưa cho ta không?” – AJ vỗ tay vì đã nhớ ra.
“Phải! “Công chúa” ơi!” – Access hét vào mặt AJ – “Hắn ta lợi dụng cậu để lấy túi tiền đó!”
“Vậy ư? Nhưng cái túi đó quan trọng lắm hả?”
“Nếu không có “nó” thì cậu sẽ không thể no bụng được, hiểu chưa? Đần!”
“À! Thôi lỡ rồi chứ biết làm sao!” – AJ tiu nghỉu.
“Sao lúc đối đầu với mấy con Dạ Ma thì cậu đáng sợ lắm vậy mà gặp con người thì lại bị gạt như thế?” – Access chống hông – “Cậu có tự thấy là mình ngốc không?”
“Ờ thì… ta thừa nhận lúc nãy đã sơ suất…”
“Sơ suất ư?” – Access méo miệng – “Cậu không sơ suất mà là ngốc nghếch, đần độn, không có não!” (hình như thừa cơ hội rủa xả thì phải).
AJ quắt mắt, tia nhìn như xẹt điện. Cậu giơ chân đạp lên tên tiểu yêu xấc láo, rít giọng căm hờn:
“Bây giờ mi muốn cái gì hả???????????????????”
Access vũng vẫy bên dưới, kêu réo thê thảm:
“Ối! Ối! Tôi đùa mà! Chỉ đùa thôi!”
Chiếc xe đạp chạy vù vù xuống con dốc cao, AJ ngồi trên xe, tóc bay ngược ra sau, hai tay khoanh lại. Mặt cậu cứ tỉnh bơ dù người đi đường đang há hốc nhìn vì… cu cậu không cầm lái cũng không hề đạp bàn đạp nhưng chiếc xe vẫn chạy như thể có người vô hình đang điều khiển! Trên vai AJ, Access mình mẩy bầm tím, băng bó khắp người, thều thào:
“AJ, cậu đừng dùng phép trước mặt con người chứ!”
“Ta đâu có dùng phép, chỉ làm cho nó “tự chạy” thôi. Hóa ra chiếc xe này thú vị như thế! Nó còn hay hơn cả túi tiền gì đó của mi nữa!”
Access chề môi:
“Không dám đâu! Chờ đến lúc cậu đói rồi sẽ hiểu giá trị của “túi tiền”!”
Xui rủi thế nào Access vừa dứt lời thì bụng AJ réo! Cu cậu ôm bụng. Đói rồi, biết làm sao đây! Access cười hắc hắc:
“Hí hí hí, đói rồi hả? Không có tiền để xem cậu sẽ thế nào!”
“Ta tự có cách!”
Bỗng, AJ ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt bay qua mũi. Cậu chống chân xuống để dừng chiếc xe lại. AJ đưa mắt nhìn một tiệm mì nhỏ, dòng chữ in đậm trên tấm bảng gỗ “Tiệm mì Tân Quản”. Cậu thích thú:
“Hà, có thứ để ăn rồi. Tuy không biết là gì nhưng nghe mùi thơm quá, chắc là ngon lắm đây!”
Access liền ngăn lại:
“AJ, khoan đã! Cậu đâu có tiền, người ta sẽ không bán đâu!”
“Ta không cần biết! Ta đói lắm! Ta muốn ăn!”
“Này, AJ! Đợi đã…”
Chẳng kịp nghe Access nói thêm gì nữa là AJ đã bước xuống, quẳng xe đạp nằm ở dưới đất, đẩy cửa tiệm mì đi vào.
Bên trong tiệm mì, Diễm Quỳnh đang ngồi ngáp vì ít khách thì tự dưng thấy cửa mở nó vui mừng cất lời chào:
“Kính chàooooo…”
Diễm Quỳnh đờ đẫn người, cả câu chào quý khách còn chưa nói hết bởi cô nàng đã trông thấy một anh chàng cực kỳ đẹp trai bước vào. Đó là AJ.
AJ ngó dáo dác cái tiệm mì nhỏ rồi đến chiếc bàn gần đó ngồi. Bất ngờ, bóng một người lao nhanh đến, thoắt cái đã ngồi xuống ngay bên cạnh. AJ giật mình nhìn qua là một cô gái đang hướng ánh mắt đầy tha thiết về phía cậu.
“Cô là…”
“Xin chào, tôi là Lưu Diễm Quỳnh, cháu của chủ tiệm mì này. Còn cậu? Cậu là con nhà ai thế, hình như không giống người ở đây!”
“À, tui từ nơi xa đến. Tui đang đói nên vào đây kiếm cái gì bỏ bụng!”
“Cậu đến đúng chỗ rồi đó!” – Diễm Quỳnh nháy mắt, cười cười – “Gặp được tôi là cậu may mắn lắm! Vậy tôi sẽ bảo nhà bếp chuẩn bị mì cho cậu!”
“Cái gì cũng được, miễn ăn ngon!” – AJ đáp vô tư.
“Hi, nói cũng có duyên ghê! Thế chờ chút nha!”
Diễm Quỳnh dứt lời thì chạy vèo xuống nhà bếp và chưa đầy một phút đã trở lại bàn của AJ cùng tô mì to nóng hổi. Diễm Quỳnh đặt tô mì lên bàn, hớn hở:
“Mì có rồi cậu ăn đi! Tô đặc biệt!”
AJ nhìn tô mì mà thèm chảy nước bọt. Nhưng rồi cu cậu phát hiện ra rằng, phải ăn như thế nào đây? AJ ngước nhìn cô gái:
“Cái này ăn sao?”
“Ăn thế nào á? Đừng nói là từ trước đến giờ cậu chưa ăn mì nhé?”
AJ gật đầu. Diễm Quỳnh ngồi xuống đối diện với anh chàng, gặn hỏi:
“Thật đó hả? Chưa ăn mì?”
AJ lại gật gật trông buồn cười. Diễm Quỳnh gãi đầu, bảo:
“Chà, cậu kỳ lạ thật! Thôi được, tôi sẽ chỉ cậu ăn. Trước tiên, cậu lấy đũa. Mấy chiếc đũa để sẵn ở đây nè. Mở bọc giấy ra, thấy hai cái que bằng nhôm này không, cậu cầm thế này rồi dùng đũa gắp những sợi mì bỏ vào miệng, xong vô cùng đơn giản!” – Diễm Quỳnh chỉ dẫn cặn kẽ – “Bây giờ cậu làm đi!”
AJ, trông mặt ngố thấy sợ, đáp:
“Ờ.”
AJ bắt đầu làm theo. Đầu tiên lấy đũa, mở bọc giấy ra, cậu giơ hai cái que đũa lên nhìn săm soi như thể chúng là sinh vật lạ. Tiếp đến, cầm đũa gắp những sợi mì nhưng sợi mì rớt xuống! Làm mãi làm mãi mà chẳng gắp được sợi nào bỏ vào mồm trong khi bụng thì réo khốc liệt.
Còn Diễm Quỳnh chống cằm, ngồi nhìn mê mẩn anh chàng và trông cử chỉ vụng về kia con bé cười:
“Đáng yêu quá! Ku-te dễ sợ luônnn! Con nhà ai mà “lạc” đến đây thế nhỉ?”
AJ thở khì ra khói. Những sợi mì mềm này còn khó “xử” hơn lũ Dạ Ma trong rừng nhiều! Cậu nhủ thầm. Diễm Quỳnh chợt cầm lấy đũa bảo:
“Thôi thì cậu cứ chặp hai thanh này lại, dùng nó quấn các sợi mì vào rồi ăn!”
“À đúng, cách này xem ra dễ hơn nhiều!” – Hứng chí, thế là cậu chàng làm theo.
AJ dùng đũa quấn mì vào thành một cục lớn thật lớn, bỏ vào mồm nhai. Còn Diễm Quỳnh vẫn nhìn cậu không chớp mắt. Cô nàng đang mơ mộng một viễn cảnh tươi đẹp nào đó.
Kịch! AJ đặt đũa xuống, vuốt vuốt bụng:
“No quá, món này ngon ghê!”
“Ăn xong rồi hả? Nể tình cậu từ xa đến nên tôi sẽ giảm tiền…”
Diễm Quỳnh chưa nói hết câu, AJ đã đứng dậy:
“Tui đi đây!”
AJ quay lưng toan bước ra khỏi tiệm thì Diễm Quỳnh đã chặn lại cười:
“Này, cậu thật biết đùa, phải trả tiền chứ!”
“Tiền? À, chắc là cái túi đen đen rồi! Xin lỗi, tui không có tiền nên thôi khi khác có dịp tui sẽ trả tiền cho cô!”
“Cậu đùa hả?” – Diễm Quỳnh bắt đầu méo mặt.
“Không!” – AJ lắc đầu, dứt khoát – “Tui nói thiệt! Tui không có tiền!”
Gương mặt tươi cười của Diễm Quỳnh biến mất thay vào đó là nét mặt trầm ngâm rồi hỏi:
“Không có tiền? Không có tiền vậy vào ăn mì làm gì?”
“Tại tui đói nên vào ăn.”
“Cái gì? Đói?” – Diễm Quỳnh trừng mắt – “Sao lại có chuyện như thế nhỉ? Đói thì có thể ăn quỵt sao?”
Bên trong cổ áo, Access ngồi lắc đầu:
“Có chuyện nữa rồi! Đúng là ngốc hết thuốc chữa!”
Khi đó, ở dưới bếp, Yến Phi đang chất mấy chồng bát lên kệ:
“Diễm Quỳnh khi nãy có kêu một tô mì đặc biệt phải không?”
“Ừ, nghe đâu có một anh chàng cực kỳ, cực kỳ đẹp “zai” vào tiệm nên Diễm Quỳnh nhà ta…”
Song Song ngưng bặt vì nghe tiếng cãi vã chí chóe trên tiệm. Yến Phi ngạc nhiên:
“Chuyện gì trên ấy thế?”
“Lên đó xem sao!” – Song Song tháo tạp dề rồi cùng cô bạn họ Yến đi lên tiệm trên.
Cả hai liền bước lên tiệm thì thấy Diễm Quỳnh đang lớn tiếng:
“Đừng tưởng mặt đẹp trai thì muốn làm gì cũng được! Tuy Lưu Diễm Quỳnh này mê trai thật nhưng với dạng ăn quỵt như cậu thì tôi xử ngay!”
Hai đứa nọ mau chóng bước đến. Yến Phi hỏi liền:
“Xảy ra chuyện gì thế, Diễm Quỳnh? Có gì từ từ nói!”
“Phải đó, sao cậu lại lớn tiếng với khách như vậy?” – Song Song ngăn.
“Tiểu Phi! Tiểu Song! Hai cậu ra thật đúng lúc! Cái cậu này ăn mì xong lại bảo là không có tiền trả, thế có tức không? Cậu ta muốn ăn quỵt mà!” – Diễm Quỳnh huyên thuyên.
“Cậu bình tĩnh đã!” – Song Song vuốt ngực bạn hòng hạ cơn tức.
Yến Phi liền nhìn sang cái kẻ ăn quỵt kia và tròn xoe mắt khi thấy AJ. Cái nhìn của con bé lướt qua cái miệng, cái mũi, gương mặt, mái tóc và dừng lại ngay đôi mắt của anh chàng này. Đôi mắt rất quen thuộc, đến mức khiến máu trong người nó chảy dồn dập.
AJ, mặc dù ăn quỵt và đang bị mắng thế kia, vẫn tỉnh bơ ngước nhìn khắp tiệm mì đến khi bắt gặp Yến Phi cứ nhìn mình chằm chằm.
“Cô làm gì nhìn tui dữ vậy?”
Yến Phi khẽ giật mình, bảo:
“Không có gì! Tại sao cậu lại ăn quỵt? Nếu không có tiền thì cậu đừng vào tiệm mì ăn chứ!”
“Tui đã nói là do tui đói với lại tui không cố ý ăn quỵt. Tui bị mất cái túi đen đen gọi là túi tiền gì đấy! Tui không biết vào đây thì phải trả tiền!”
“Hi, nói dễ nghe nhỉ? Mua đồ mà không biết là phải trả tiền ư?” – Diễm Quỳnh khoanh tay – “Mất túi tiền, lý do hơi bị cũ đó!”
“Tui nói thiệt! Tui bị mất túi tiền!” – AJ nói thật rõ.
“Trời ạ! Điên cái người mất!” – Diễm Quỳnh đặt tay lên trán, kêu thảm.
Yến Phi và Song Song nhìn nhau. Vài giây sau, Yến Phi lên tiếng:
“Có lẽ cậu ta nói đúng đấy! Dẫu sao bây giờ cậu ta cũng không có tiền trả vậy thì thôi thế này, tớ sẽ trả tiền giúp cậu ta tô mì!”
“Cái gì?” – Diễm Quỳnh chưng hửng, xoay phắt qua – “Tiểu Phi, sao cậu…”
“Diễm Quỳnh, xem như nể mặt tớ lần này nhé?” – Yến Phi mỉm cười, nắm tay bạn.
Diễm Quỳnh nhắm mắt, cố lấy bình tĩnh. Lát sau, nó hít sâu rồi thở ra:
“Thôi được, nể tình cậu tớ sẽ không lấy tiền cậu ta.” – Con bé liếc mắt trở lại AJ – “Xem như cậu may mắn đó, anh chàng đẹp “zai”!”
“Vậy tui đi! Lần sau tui nhất định sẽ đem tiền trả!”
Dứt lời, AJ mở cửa rời khỏi tiệm. Nghĩ gì đấy, Yến Phi liền chạy theo. Diễm Quỳnh tức tối.
Còn Song Song thì dõi theo bóng cô bạn thân họ Yến vì thấy khó hiểu.
AJ nhìn xuống đất, chiếc xe đạp leo núi khi nãy mất tiêu! AJ lắc đầu, chậm rãi cất bước. Bỗng, Yến Phi gọi, tên ác ma quay lại.
“Cậu tên gì vậy?”
“Cô hỏi tên tui làm gì? Tui không có tiền trả lại đâu.”
Yến Phi buồn cười, tiếp:
“Thế cậu không cám ơn tôi ư?”
“Cám ơn? Tại sao?”
“Khi một người đã có lòng tốt giúp đỡ thì cậu phải nói lời cám ơn chứ!”
“Thế thì tui phải cám ơn cô?” – AJ hỏi.
“Ừ, vì tôi đã giúp cậu.” – Yến Phi bảo.
“Vậy cô giúp tui vì muốn tui “cám ơn” chứ không phải do xuất phát từ lòng tốt như cô nói?”
Yến Phi chợt thấy bối rối vì câu nói đúng đó của anh chàng xa lạ.
“Không… chỉ là… tôi…”
“Thôi được, tui sẽ nói “cám ơn cô”! Được rồi nhé!”
Chỉ chờ có thế, AJ đã quay bước bỏ đi để lại Yến Phi đứng tần ngần. Vài giây sau, nó cười cười hệt kiểu chuyện này thật lạ lùng:
“Cái gì vậy nè, cậu ta sao lại… Mình đã giúp phải một tên chẳng ra gì à! Vớ vẩn thật!”
Yến Phi nhìn nhìn bóng dáng của AJ, như nhớ ra điều gì:
“À, chẳng phải đây là người lúc sáng mình vô tình đụng phải sao? Trùng hợp thật, gặp hai lần, lần nào cũng xui xẻo cả. Nhưng vì sao mình lại có một cảm giác rất thân quen với cậu ta? Đặc biệt là… đôi mắt buồn? Không thể! Tên đáng ghét đó không thể là “cậu ấy” được! Chắc nhầm lẫn thôi!”
Đứng một lúc, Yến Phi trở lại vào tiệm mì.
Access chui ra, vẻ như rất đắc ý thì phải:
“Sao rồi, ác ma AJ? Cậu đã biết sức mạnh của “túi tiền” chưa?”
“Thế giới con người thật khó hiểu, chẳng biết đâu mà lường.” – AJ hậm hực.
“Gì nào? Sao lại nói vậy? Chẳng phải cậu cũng là con người ư?”
AJ im lặng, vài giây sau nở nụ cười ẩn ý:
“Phải, ta là con người, đã mười năm ta mới trở về phố Hoa Đạo và lần trở về này mục đích là tìm nhà họ Du báo thù!”
Làm Dâu Nhà Ma Làm Dâu Nhà Ma - Võ Anh Thơ