Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Tích Tịch
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Tiệc Đính Hôn (1)
hững ngày sau đó trôi qua rất nhanh, mỗi ngày ngoài việc đi xuống nhà hàng Tây dưới lầu làm phục vụ ra, thi thoảng có vài ngày nghỉ phép, gần như cô đều ở trong căn hộ của Thẩm Mặc. Căn hộ nho nhỏ, không tính là quá lớn, cô cảm giác nơi này càng lúc càng giống như là nhà của mình.
Thật sự rất kỳ quái, ở nhà của ba mẹ, cô cũng không có một cảm giác mãnh liệt đến như vậy, cảm giác này gọi là gia đình.
An Nhiên có chút sợ hãi loại cảm giác này,cô và Thẩm Mặc chẳng qua chỉ đang nuôi dưỡng một vở kịch hay, muốn giấu diếm ánh mắt mọi người, nhưng mà đến cuối cùng lúc cần tàn cuộc, nói không chừng là ngày mai, hoặc là bất cứ khi nào, cô sẽ phải rời khỏi nơi này, đây không phải nhà của cô, vì sao cô lại cảm thấy nơi này là nhà của cô chứ?
Không hiểu sao trong lòng một chút mất mát, ngón tay An Nhiên chạm vào thìa, toàn thân bao phủ một loại ưu phiền mơ hồ. Thẩm Mặc vừa vào cửa nhìn thấy cô, đầu lông mày nhíu lại, lại đang suy nghĩ gì rồi?
Tiếng đóng cửa kéo An Nhiên tỉnh lại, lúc này cô mới phát hiện suýt nữa thức ăn bị khét, vội vàng dùng thìa múc bê ra bàn, nhìn đồng hồ, hỏi: “Sao hôm nay trở về sớm vậy?”
Thẩm Mặc đột nhiên tiến sát vào cô, mang theo hương thuốc lá cùng mùi hương thuộc về anh, chẳng những không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn có chút thích thú không rõ.
An Nhiên ngẩn người nghiêm cứu mùi hương trên người Thẩm Mặc. Ngón tay trơn bóng của anh gõ lên cái trán nhỏ hơi thấm chút mồ hôi của cô, Thẩm Mặc hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy?”
An Nhiên đỏ mặt, tránh động tác của anh: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”
Cô không thể nói cho anh biết, không nghĩ gì cả chẳng qua chỉ là đột nhiên cảm thấy hứng thú với mùi hương trên người anh.
Thẩm Mặc nhìn sắc mặt cô đỏ hồng, có phần loá mắt, trong khoảng thời gian này vô tình anh cảm thấy cái cách anh ở chung với cô, quả thực là giống như hai vợ chồng già đã kết hôn nhiều năm, mỗi ngày anh kéo thân thể mệt mỏi về, sau khi về nhà, cô đã làm xong đồ ăn chờ anh, sau đó, hai người thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đi dạo xung quanh … Thẩm Mặc không nhịn được được, cuộc sống bình dị như vậy, anh thậy thực ra cũng không tồi.
“Anh vừa cười cái gì vậy?” An Nhiên thấy anh hơi nhếch môi lên, sau đó lại ngây ngốc, mặt An Nhiên ửng đỏ đồng thời vội vàng thu lại móng vuốt của mình, thật sự là … quá mất mặt, dạo gần đây khi cô đối mặt với Thẩm Mặc tại sao luôn làm mấy việc xấu hổ vậy chứ?
Đáy mắt ẩn chứa ý cười, Thẩm Mặc rất yêu thích bộ dạng khó xử của cô, anh gian tà lại cố ý làm bộ như không biết gì hết: “Làm sao vậy?”
An Nhiên thật vất vả mới khôi phục thì lại bị anh làm cho đỏ mặt lần nữa, ngượng ngùng cúi đầu ăn, cầm đũa chọc chọc vào bát: “Không có gì.”
Rời đi quay trở về chung quy vẫn là lựa chọn tất nhiên của cô.
Không biết là bắt đầu từ lúc nào, vừa nghĩ tới việc rời đi, cô lại có chút luyến tiếc? Có lẽ là bởi vì sự an bình của cuộc sống bây giờ, khiến cô cảm thấy hết sức thư thái.
Đảo cơm, An Nhiên một mặt ăn một mặt chịu đựng ánh mắt sáng rực của người đối diện, đến cuối cùng, An Nhiên thật sự là không chịu nổi nữa, buông bát, có phần giận dữ nhìn người đàn ông đang ngậm đũa nhìn cô chằm chằm lại liên tục ngây ngô cười: “Anh có bệnh sao?”
Thẩm Mặc nhún vai: “Không phải có bệnh,mà là đột nhiên tôi nghĩ, nếu có thể tiếp tục mãi mãi như thế này, thì tốt biết bao?”
Mãi mãi tiếp tục như vậy … Tim An Nhiên đập nhanh hơn một nhịp, tại sao anh lại nói những lời như vậy? Dường như đáp án dần dần xuất hiện trong lòng, gần như đã hiểu rõ, An Nhiên cầm túi lên liền chạy vụt ra bên ngoài, ném cho Thẩm Mặc một câu cô ra ngoài liền mở cửa đi.
ở bên trong, Thẩm Mặc nhìn đồ ăn trên bàn, tuy rằng các món không phải đẹp, có lẽ hương vị cũng không phải quá ngon, có lẽ … trước đây đã từng có một người đàn ông khác hưởng qua, nhưng mà không thể không nói, hình như anh rất để tâm đến điều đấy.
Nhớ lại bộ dạng vội vàng chạy trốn của cô, anh cười khẽ, tiếng cười tràn ngập căn phòng, là vui mừng nói không nên lời.
Cho dù cô là một con đà điểu, anh cũng nhất định phải nhổ cái đầu chôn sâu trong cát của cô lên, ừm, dù sao đi nữa anh cũng có rất nhiều kiên nhẫn, mấy ngày này không phải vội vàng.
An Nhiên đi dạo bên ngoài quay trở về, một chút ái muội lúc nãy đã tiêu tan, An Nhiên vuốt vuốt tóc: “Còn chưa ngủ sao?”
Cô thật sự là không tìm ra chuyện để nói, hiếm khi nào cô không tìm được một câu để nói như vậy. Thẩm Mặc cũng sững sờ tại chỗ, bên ngoài, ánh tà dương đã treo lên cao …
An Nhiên lại cuống quýt chạy như điên vào phòng mình đóng cửa lại, Thẩm Mặc ở bên ngoài vẽ môi cười.
Gõ của một cái, Thẩm Mặc đẩy cửa đi vào: “Ngày mai chúng ta đi thử lễ phục một chút.”
“Lễ phục?”
“Đúng vậy, ba ngày sau, chính là lễ đính hôn của chúng ta.” Tin tức này của Thẩm Mặc đối với An Nhiên mà nói không thể nghi ngờ chính là một cú nổ, có trời mới biến trong khoảng thời gian này có phải là cô quá mức thuận buồm xuôi gió hay không mà ngay cả chuyện này cũng quên hết, đến khi Thẩm Mặc nói cô mới phát hiện ra. Thật sự, ba ngày sau chính là ngày đính hôn của cô và Thẩm Mặc.
Tại sao lại nhanh như vậy.
“Vậy, Lạc Lãnh Thần và Bùi Thi Thi … Ngày mai, lúc đi thử lễ phục, có thể lại đụng phải.”
Do dự một lúc, Thẩm Mặc vẫn quyết định nói cho cô biết, thay vì đến mai gặp mặt, bây giờ nói cho cô biết có thể sẽ tốt hơn một chút.
Những chướng ngại này, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ dọn sạch hết.
“Oh.” Sau một lúc lâu, cô mới rầu rĩ lên tiếng.
Ánh mắt An Nhiên phức tạp, nhìn Thẩm Mặc cuối cùng cũng mở cửa đi, An Nhiên sợ tới mức run lên: “Người này, điên rồi phải không?”
Ném mình lên trên giường, nhớ lại lần gặp phải Lạc Lãnh Thần ở nhà hàng Tây lần trước, những ngày sau đó chư từng gặp lại, nghe thấy hắn cuối cùng cũng đính hôn, là cuộc hôn nhân hắn luôn luôn hi vọng, có lẽ, so với cuộc hôn nhân trước với cô, hắn nhất định sẽ cảm thấy thật hạnh phúc thật vui vẻ.
Hình như, cũng không đau đớn như trong tưởng tượng, chỉ là có chút mệt mỏi.
Không có được, buông tay là lựa chọn tốt nhất.
An Nhiên viết lên nhật ký những lời này, cô mửo đèn bàn ngồi gần hết đêm, những chuyện gần đây không ngừng cuộn trào trong đầu óc cô, rất nhiều rất nhiều thứ trói buộc, cố chết nắm giữ cũng không phải biện pháp tốt nhất.
Ngày mai, thử thật tâm đi chúc phúc bọn họ đi.
Tắt đèn, trong đồng An Nhiên đột nhiên hiện lên một đôi mắt,hẹp dài thâm thuý, nhưng lại có ý cười nhẹ, An Nhiên hoảng sợ, không còn buồn ngủ nữa.
Ngoài cửa, Thẩm Mặc cầm một chén rượu, anh không mở đèn, ánh rượu đỏ bên trong chiếu ra, giống như ánh đèn neon nở rộ giữa ngón tay anh.
Cô mở đèn nguyên một đêm, anh đứng bên ngoài chờ đợi nguyên một đêm.
Không biết cái tại sao Thẩm Mặc cảm thấy đây là buổi tối ngột ngạt nhất trong đời anh, đứng ở bên ngoài, nhưng lại không thể xông vào nói cho cô biết, túm lấy cái tên chết tiệt ở trong tim cô đá ra ngoài.
Xoay xoay cái ly, ánh dỏ di chuyển trong bàn tay anh, uống một giọt rượu cuối cùng, Thẩm Mặc đi về phía phòng ngủ của mình, cuộc chiến tâm lý cần tiến từng bước một, anh không tin từng chút một của mấy ngày này, không hề tạo chút ấn tượng nào đối với cô.
Không kìm được nhớ đến tên kia, anh cười khẽ, có chút trào phúng. Lạc Lãnh Thần, anh có biết hay không, là chính anh tự tay vứt bỏ món đồ anh luyến tiếc nhất ra khỏi cuộc sống của anh.
Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi - Tích Tịch