Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Tích Tịch
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 63: Hai Người Cùng Nhau Ngủ Chống Rét
n Nhiên khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt nổ bùng, khó trách nàng lại cảm thấy chóp mũi ngứa, miệng của Thẩm Mặc đang dán lên trên mặt kìa a a a a!
Thật cẩn thận lách người ra khỏi chăn, An Nhiên cố gắng rụt về sau giảm thấp sự va chạm vào cánh môi Thẩm Mặc, sắc mặt An Nhiên khẽ chuyển đỏ, thẹn thùng nhưng lại xấu hổ nói không nên lời.
Thẩm Mặc động cũng không động, anh chỉ cúi đầu một cái là có thể thấy má của cô hơi đỏ lên, vẻ mặt đỏ ửng lại cẩn thận dè dặt chịu đựng nhưng rõ ràng muốn dời tầm mắt về chỗ khác khiến anh không nhịn được cảm thấy buồn cười, trong lòng đột nihên sinh ra một ý nghĩ muốn chọc ghẹo cô.
Vì thế, hai tay Thẩm Mặc hơi chống lên, vừa lúc chặn lấy bả vai của An Nhiên, sau đó, cô không tìm được cách di chuyển, An Nhiên buồn bực, nghĩ Thẩm Mặc là cố ý muốn nhìn mình khó xử, nhưng mà lúc ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một vẻ thuần khiết trong đáy mắt Thẩm Mặc, trong lòng nhất thời tự khinh bỉ chính mình, tư tưởng của người ta rõ ràng là vô cùng thuần khiết!
“Cái này…” An Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, tầm mắt mơ hồ bất định, nhưng lại nhất định không nhìn vào mắt Thẩm Mặc, trái tim trong lồng ngực nhảy lên thình thịch giống như muốn nhảy ra ngoài, dường như cả hô hấp cũng sắp ngừng lại “Anh, anh đi xuống tôi mới đi ra được.”
Thẩm Mặc cười trộm trong lòng, anh chính là muốn cô không ra được.
Thế như ánh mắt vẫn là một vẻ tác phong chính nhân quân tử, tuy rằng thật lâu về sau qua vô số đêm An Nhiên tự mình trải qua cô đã biết, cái gì là chính nhân quân tử, đó là Liễu Hạ Huệ, Thẩm Mặc anh chính là lang sói khoác cái mã của Liễu Hạ Huệ.
Nhưng mà, trước mắt An Nhiên còn chưa biết ngã vào mình là một con sói, sắc mặt của Thẩm Mặc có phần không ổn, An Nhiên cố gắng bảo mình phải thật bình tĩnh, nhưng âm thanh kỳ quái chạy tới vẫn làm cho cô khẩn trương: “Anh … làm sao vậy?”
Đáy mắt Thẩm Mặc xẹt qua mấy phần ý cười rất nhanh, tầm mắt An Nhiên đã chuyển sang chỗ khác, cho nên không nhìn thấy, chỉ chờ anh đứng dậy, hoặc là kéo tay anh ra, chính cô cũng có thể tự đi ra ngoài.
“Eo,” Giọng nói của Thẩm Mặc có phần cứng ngắc “Eo của tôi, trẹo rồi.’
An Nhiên sửng sốt “Eo?” Sau đó, không kịp nghĩ gì đã trực tiếp đưa tay ra chọc chọc và sau lưng anh, hỏi: “Là chỗ này đau sao?”
Thẩm Mặc rên lên một tiếng, không cần gật đầu An Nhiên cũng biết, khuôn mặt 囧囧: “Vậy bây giờ, chúng ta phải làm sao…”
Thẩm Mặc không thể động đậy, cô, hình như cũng không thể động, làm sao bây giờ?
Thật là một tên giỏi lừa gạt! Ánh mắt Thẩm Mặc sáng lên giống như hồ ly, nhưng chỉ một đã tắt, hơn nữa còn có cô ở dưới làm đêm, làm sao có thể xoay eo?
An Nhiên có chút lo lắng, nhưng sợ làm lão gia ở bên cạnh tỉnh dậy, chỉ có thể giảm thấp tiếng nói xuống: “Nếu không anh thử một lần xem có thể đứng lên hay không?”
Thẩm Mặc cảm giác tai hơi nóng, như có một dòng nước ấm bất ngờ chảy vào trong đầu của anh, nơi đó, nhịn không đươc rung động
Cố hết sức áp chế sự khác thường của mình, Thẩm Mặc giả vờ nhấc người, lại đột ngột ngã xuống: “Không được, đau quá.”
An Nhiên đâu biết rằng Thẩm Mặc ngay cả bị đan xuyên xương cũng sẽ không nói đau, nghe anh nói như vậy có chút luống cuống, vội vàng ngẩng đầu lên, ngay cả việc mình đang mặt đối mặt với Thẩm Mặc cũng quên mất: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Nếu không thì, cứ nằm như vậy đi.”
Một câu, chưa cân nhấc đã tự nhiên mà nói ra, một câu nói đơn giản của Thẩm Mặc, An Nhiên lại cảm thấy giống như là đêm nay muốn ăn cá kết quả là không có, sau đó anh nói cho cô biết, nếu không thì ăn một chút thịt đi.
An Nhiên ngẩng đầu đang định phản bác thì thấy hình ảnh mình trong một đôi mắt đen nháy, toàn bộ vẻ mặt sụp đổ hết, hoá thành vẻ khiếp sợ, sau đó, từ từ biến thành xấu hổ và trốn tránh, An Nhiên vội vàng giống như rùa hận không thể rúc mình vào trong mai rùa, không muốn quản cái gì hết, mất mặt chết đi được!
Thẩm Mặc thản nhiên cười, sắc mặt của cố thật là thú vị, ừm, có nên tiếp tục chọc ghẹo nữa không nhỉ?
Vì thế, Thẩm Mặc cúi đầu đang định tiếp tục, nhưng phía sau không hiểu sao lại vang lên một tiếng ho nhẹ, tuy rằng rất nhẹ, nhưng đối với hai người mà nói thì giống như kinh lôi bổ vào đỉnh đầu.
An Nhiên biến sắc đẩy mạnh Thẩm Mặc ra sau đó trực tiếp rúc đầu vào trong chăn, cả quá trình lưu loát như nước chảy mây trôi, động tác có thể nói là liền một mạch.
Thẩm Mặc khó chịu nhíu mày, nhưng lại không dấu được vẻ xấu hổ.
Ánh mắt giống như lưỡi trợt bắn về phía cửa, không có gì bất ngờ xảy ra, lão gia nhà anh đang đứng ở bên ngoài, ừm, có chút trợn mắt há mồm, còn có chút cười nhạo ái muội rất nhỏ.
Nhất thời, Thẩm Mặc giống như mèo cong vuốt, hận không thể xông vào ông gào thét lên, ái muội cái gì mà ái muội, việc làm không thuận lợi quả là không tốt!
“Khụ khụ” Lão gia cố gắng ho nhẹ để xua tan sự xấu hổ của mình, việc mình nghe lén lại bị người ta bắt được, “Cái này, cửa, chuyện không liên quan đến ông, ông chỉ nhẹ nhàng mà, mới chỉ khẽ lại gần một chút, nó liền mở ra, à … hai đứa tiếp tục đi, ta sẽ chuẩn bị tất cả hoàn hảo để chờ chắt nội ta ra, còn nữa, cửa này hai đứa lần sau nhớ phải đóng lại cẩn thận.”
Lão gia vừa nói dứt lời, An Nhiên từ đầu đến cuối im lìm không nói gì ở trong chăn muốn chết tam luôn, Thẩm lão gia, thật là xuất quỷ nhập thần.
Thẩm Mặc nhìn cái người sắp gói mình thành sushi kia, trong mắt lộ ra một chút ý cười, kéo kéo chăn: “Làm sao vậy? Ộng nội đã đi rồi.”
An Nhiên cảm giác mặt mình giống như sắp cháy, kéo chặt chăn không chịu buông tay, tiếng nói rầu rĩ truyền ra từ trong chăn: “Không được, anh đi ra ngoài.”
Ngữ khí ngây thơ giống như người yêu đang làm nũng, Thẩm Mặc lại ngã lên trên sàn: “Ôi, vừa rồi lúc cô đẩy tôi ra hình như lại làm trật eo tôi rồi.”
Lời nói còn chưa dứt, anh đang nghĩ rốt cuộc có nên giả bộ làm động tác hết sức đau đớn hay không thì An Nhiên đã từ trong chăn đi ra, lo lắng nhìn anh: “Không có chuyện gì chứ?”
Thẩm Mặc đỡ eo nằm trên mặt sàn: “Chắc bây giờ ngay cả một đầu ngón tay cũng không nhúc nnhích được rồi.”
An Nhiên cuống quýt: “Vậy làm sao bây giờ?” Lập tức lại hỏi “Có cần tôi đi gọi ông nội không, hai chúng tôic cùng đỡ anh lên giường, nếu đau quá thì nói, tôi thấy hay là đi đến bệnh viện xem một chút đi.”
Thẩm Mặc run lên, tìm ông già đã là chủ ý tồi rồi, còn bệnh viện? Đến lúc đó không lộ cũng khó.
Anh vội xua tay: “Không cần,” Thẩm thiếu từng biến bao nhiêu kẻ thành bao cát, lần đầu tiên trong đời yếu đuối vô lực ôm lấy tim “Tôi … giúp tôi đắp chăn lên là được rồi.”
An Nhiên nghe lời, đắp chăn lên cho anh, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó: “Anh định ngủ trên sàn sao?”
Thẩm Mặc uể oải gật đầu: “Ừm, bây giờ tôi không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm ngủ tạm ở đây.”
An Nhiên nhíu mày “Nhỡ bị cảm lạnh thì sao?”
Ngón tay Thẩm Mặc chỉ lên sàn: “Đây là sàn gỗ, sẽ không cảm lạnh, nhưng mà đến nửa đêm gần sáng thì khó nói.”
“Vậy mà anh còn định ngủ trên sàn?!” An Nhiên nhịn không được quát lên, lập tức trầm mặt trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Mặc rất lớn mật chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình: “Cô cũng tới đây đi, hai người cùng ngủ, sàn rất rộng a, thêm hai người ngủ cùng nhau chống rét.”
Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi - Tích Tịch