There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Tích Tịch
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 61: Ghen Tị … Mất Mặt…
hẩm lão gia dùng hành động của mình để biểu hiện sự cương quyết, chính ông cũng không phải là đang nói đùa, ông thật sự muốn ở đây! An Nhiên đau khổ ở phòng bếp làm cơm chiều, còn Thẩm Mặc lại hiếm thấy không đi đến công ty, ở nhà cùng lão gia.
Hai ông cháu nhìn người đang bận rộn trong phòng bếp kia, không nhịn được hiểu ý cười, vẻ mặt Thẩm lão gia đắc ý: “Thế nào? Tôi đã nói từ lâu anh nhất định phải tìm một người vợ để quản lý sinh hoạt của anh một chút, bây giờ nếm được ngon ngọt chưa?”
Thẩm Mặc liên tục gật đầu: “Ông nội nói rất đúng!”
Sớm biết nhìn lại tốt như vậy, anh không cần ông già dặn đi dặn lại trực tiếp túm cô từ trên đường kéo về nhà trói chặt rồi!
Chỉ chốc lát sau, mùi thơm nhẹ nhàng bay ra từ trong phòng bếp, ngửi mùi kia, khuôn mặt của Thẩm Mặc cũng nhu hoà đi không ít, ý cười khẽ in lên đầu lông mày của anh, ánh mắt dán chặt vào phòng bếp.
Lúc trước khi mua căn nhà này có phần gấp gáp, thứ nhất là vì tránh người trong nhà, đỡ cho sau này bọn họ can thiệp nhiều hơn tới cuộc sống của mình, thứ hai, anh thật sự sốt ruột muốn thay đổi một cuộc sống hoàn toàn mới, vì thế liền miễn cưỡng ổn định ở đây, không thể tính là nơi quá lộng lẫy, còn phòng bếp thì sau khi mua nhà chú yếu đều không sử dụng, ở đây là chỗ ở riêng của anh, anh cũng không mời người làm thêm giờ hay giúp việc, trong tiềm thức, cũng không hy vọng ở đây xuất hiện nhiều người.
Nhưng mà, bây giờ nhìn thấy cô bận rộn ở trong bếp, anh có phần thấy may mắn vì lúc ấy mình không san bằng phòng bếp.
Thẩm lão gia nhìn thấy anh rõ ràng là hận không thể vọt vào nhìn một cái nhưng lại làm mặt dày cố kìm nén, không nín được cười, nhưng trong lòng lại cao hứng: “Chuyện tiệc đính hôn tôi đã bảo người sắp xếp xong xuôi rồi, hai anh chị chỉ cần phụ trách việc báo tin vui cho tôi, tôi muốn trong thời gian ngắn nhất thấy tung tích của chắt nội tôi!”
Khoé mặt Thẩm Mặc co rút, ngón tay thon dài chuẩn xác chỉ vào bụng An Nhiên: “Ông nội, an tâm một chút chớ vội nóng nảy, sau này, chắt nội của ông nhất định sẽ đi ra từ đó.”
Thẩm lão gia cười ha ha: “Ha ha, tiểu tử anh lần này thật sự là có ý định muốn kết hôn sao?”
Thẩm Mặc gật đầu: “Cháu không lấy hôn nhân của mình ra làm trò đùa.” Cho dù lúc trước đúng là như vậy, nhưng mà, từ nay về sau sẽ không.
Thẩm lão gia híp hai mắt: “Nhìn dáng vẻ của anh, không thuận lợi sao?”
Thẩm Mặc nhìn bộ dạng như lão hồ ly của ông già, cười nhạt, thái độ giảo hoạt giống hềt lão hồ ly: “Cháu là cháu ruột của ông, ông nội người lại hoại nghi con thế, hay là không dám khẳng định chính mình?”
Thẩm lão gia nắm tay đấm lên vai của anh một cái: “Tiểu tử thối! chỉ có điều …” Sắc mặt nghiêm túc “Có một số việc nhìn qua chưa chắc đã đơn giản như vậy, tin tưởng ông, vịt nấu chín, rất có thể con chỉ có thể không cam tâm nhìn nó bay vào trong miệng người khác thôi.”
Thẩm Mặc nhướn mày: “Vậy ngay lúc nó sắp bay vào miệng người khác con sẽ đi trước một bước ăn nó vào trong bụng!”
Thẩm lão gia lại vang lên tiếng cười, An Nhiên đang cầm chén đĩa ra ra tới nơi, liền nhìn thấy bộ dạng ông ngẩng đầu lên cười ha ha, lão gia thật đúng là một người ôn hoà rất lạc quan thoải mái, nỗi sợ hãi ban đầu kia đều bất tri bất giác biến mất rồi.
“Ông nội,” An Nhiên không phát hiện lúc mình gọi hai tiếng này rất tự nhiên, ánh mắt Thẩm Mặc sáng ngời, bưng đồ ăn vừa làm xong đặt lên bàn, An Nhiên kéo ghế dựa ra, “Ông nội, mau tới đây ăn cơm đi.”
Thẩm lão gia gật đầu đi tới, ngồi xuống, cũng chỉ là bữa cơm bình thường, nhưng dù là nhìn qua hay là ngửi mùi hương, cũng khiến ông thèm ăn hơn, so với bàn cơm với mấy thứ sơn hào hải vị gì đó thì bữa cơm này tuyệt hơn nhiều!
Sau khi An Nhiên ngồi xuống, phát hiện một bóng người đen xì rơi xuống bên cạnh mình, kinh ngạc ngẩng đầu, Thẩm Mặc đang trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
“Có chuyện gì sao?” An Nhiên hỏi anh, Thẩm Mặc không đáp lại, nhưng ánh mắt không ngừng liếc qua lại, An Nhiên đoán: “Bụi bay vào mắt à?”
Sắc mặt Thẩm Mặc tối sầm, bịch một cái ngồi xuống, Thẩm lão gia cười lạc giọng, thở ra một hơi nói: “Cháu dâu, A Mặc … A Mặc nó chắc đang ghen đấy!”
Ghen?!
An Nhiên đem sự ngượng ngùng này áp xuống, dùng khoé mắt thầm đánh giá Thẩm Mặc, sắc mặt anh xanh mét lại bối rối, không biết là làm sao.
An Nhiên cười có phần miễn cưỡng, Thẩm lão gia còn chưa biết chuyện giữa bọn họ, cho nên mới nói như vậy, ghen … Ha ha, Thẩm Mặc cho dù có ghen đi nữa, cũng sẽ không ăn dấm trên người cô.
Nhưng mà, sắc mặt của anh tại sao lại kỳ quặc như vậy?
Vì thế, dưới ánh mắt cực độ ái muội cùng cổ vũ của Thẩm lão gia, An Nhiên còn đang do dự bản thân có nên tạm thời tránh đi hay không, đành phải đỡ nửa người lên, vòng qua bàn ăn, cưc kỳ thân thiết nhìn Thẩm Mặc, một tay… đặt lên trán của anh, nhẹ giọng nói: “Không có phát sốt chứ…”
“Phụt…” Đồ ăn đang ở trong miệng Thẩm lão gia rất không có chút nhân nhượng phun ra, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Mặc hoàn toàn biến dạng, trừng mắt nhìn An Nhiên, cánh môi giật giật, còn chưa nói gì đã cạch một tiếng đặt đũa xuống bỏ đi, nhìn cái bóng dáng kia, hình như là tức giận không nhỏ.
Tặc tặc, Thẩm lão gia nhìn bộ dạng kia, thật là một trẻ con.
“Ông nội, An Mặc làm sao vậy?” An Nhiên nhìn thấy anh không động một chút nào đến đồ ăn trên bàn liền hỏi.
Thẩm lão gia lắc đầu an ủi: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, con biết đấy, đàn ông mà, cứ vài ngày lại vậy, đợi qua mấy ngày thì tốt rồi.” (=))) cái này đàn bà con gái biết này)
Ở bên trong, Thẩm Mặc nổi giận nghiến răng nghiến lợi không chút nề hà gào lên: “Ông nội.”
Bên ngoài, An Nhiên yên lặng ăn cơm, đột nhiên cảm thấy làm thế nào cũng nuốt không trôi nổi … Cách nói này … Cô vẫn là nên không hỏi gì hết, im lặng ăn cơm đi.
Bữa cơm này là bữa cơm đầu tiên An Nhiên trải qua bầu không khí quái dị vậy, im lặng ngẩng đầu, An Nhiên đặt đũa xuống, lão gia, ngài không ăn cơm đi nhìn tôi làm gì chứ? Trên mặt tôi nở hoa hay là dính cơm sao?
Ăn xong cơm chiều, An Nhiên đi rửa bát, Thẩm lão gia vỗ cái bụng tròn vo sung mãn đi đạp cửa phòng cháu mình: “Là ông.”
Thẩm Mặc còn đang tức giận vì ông già phá mình, trốn ở trong phòng không chịu mở cửa: “Cháu của ngài đang ghen, không có tâm tình mở cửa cho ngài.”
Thẩm lão gia giơ chân lên lại đạp một cái: “Tiểu tử chết tiệt, mở cửa!”
Thẩm Mặc ở bên trong không lên tiếng, bên ngoài, An Nhiên cầm một ly sữa, miệng bởi vì kinh ngạc mà mở ra, còn Thẩm lão gia thì lại lấy tư thế mười phần uy mãn, chân còn đang dính trên cửa.
Nhìn thấy bộ dạng của An Nhiên, Thẩm lão gia ha ha cười một cái sau đó chạy như điên về phòng của mình … mất mất mất mất mất mặt chết được!
Đóng cửa lại, Thẩm lão gia không ngừng đập cửa, lại bị cháu dâu nhìn thấy bộ dạng kia của mình, thật sự là, cái mặt già này bị mất hết rồi!
Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi - Tích Tịch