A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Tích Tịch
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56: Cơ Hội Trăm Năm Khó Được
ột đấm kia của Lạc Lãnh Thần dùng bảy tám phần sức lực đánh ra, lại bị Thẩm Mặc trở mình một cái nắm chặt tay chặn hắn lại, cảm thấy mặt mũi của mình bị xem thường một cách nghiêm trọng, nhất là … Lạc Lãnh Thần liếc nhìn An Nhiên còn ngồi dưới đất, nhất là ở trước mặt cô ta, sao hắn có thể thua?!
Nhìn ra được Thẩm Mặc cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, sắc mặt xanh mét của Lạc Lãnh Thần cùng bộ dạng có chút nhàn nhã của Thẩm Mặc hình thành nét đối lập rõ rệt, một tay dễ dàng túm lấy tay Thẩm Mặc, Lạc Lãnh Thần ngoài cười như trong không cười: “Tốt, tôi nghe nói Thẩm Thiếu anh cũng là một người luyện võ, bình thường không có chuyện gì cũng thích đánh đấm, vừa hay, hôm nay hai anh em chúng ta nhân tiện thử xem?”
Thẩm Mặc nhíu mày, một tay khác từ phía sau nhanh chóng kìm chế tay Lạc Lãnh Thần đang nắm chặt cổ tay mình, dùng sức bóp chặt các đốt ngón tay của hắn, trên mặt, vẫn thản nhiên mà cười.
Lực tay của Thẩm Mặc rất lớn, khiến cho Lạc Lãnh Thần không thể không buông cổ tay của anh ra, đồng thời vạch một đấm đánh về phía bụng Thẩm Mặc, Thẩm Mặc nghiêng người né tránh đồng thời chuyển tay ôm lấy quả đấm của Lạc Lãnh Thần, trong mắt hiện lên chút tà khí. Gặp chiêu phá chiêu, Lạc lãnh Thần hắn tại sao lại đáng bỏ đi như vậy, như thế đúng là còn nghịch hơn cả đứa bé vừa sinh ra, cách đánh như vậy, nhìn qua càng giống như con khỉ đang chơi đùa hơn.
Lạc lãnh Thần đầu tiên hơi biến đổi thủ đoạn, do nắm đấm nghịch chuyển phương hướng bị tay Thẩm Mặc chộp được, nụ cười âm trầm nhiễm lên khoé môi Lạc Lãnh Thần, một quyền kia của hắn chẳng qua chỉ là giả mà thôi, một chiêu này mới là chiêu thật của hắn. Ném qua vai, chỉ cần hắn dùng chiêu này thì chưa từng bại.
Bất kể là kinh doanh hay là đánh nhau, đều phải dùng chút thủ đoạn, binh bất yếm trá*, kẻ địch dùng thủ đoạn cũng không thể tính là chuyện gì không quang minh chính đại, có trách cũng chỉ có thể trách ngươi không có nhiều tâm tư.
*việc quân cơ không ngại dối trá
Móc bả vai Thẩm Mặc, thân thể của Lạc Lãnh Thần di chuyển cực nhanh qua bên sườn, dồn sức lên tay, chỉ còn chờ ném một cái!
Trên tay của hắn đột nhiên có thêm hai tay khác.
“Lạc Lãnh Thần anh buông tay ra!”
Thanh âm vừa tức giận lại vừa lo lắng, là của An Nhiên, vẻ mặt lo lắng của cô nhìn lên Thẩm Mặc đang nhíu chặt lông mày.
Sắc mặt của anh có chút trắng bệch, trên trán dường như đang chịu đựng điều gì đó rất đau đớn.
Lúc An Nhiên đẩy tay Lạc Lãnh Thần ra còn không liếc mắt nhìn hắn một cái đã nôn nóng đỡ lấy Thẩm Mặc, lo lắng hỏi. “Anh thế nào? Có phải không thoải mái hay không?”
Vừa rồi lúc cô còn đang xem cuộc đấu, Thẩ Mặc vốn là hoàn toàn có thể né tránh một đòn này của Lạc Lãnh Thần, nhưng khi một tay của Lạc Lãnh Thần móc lên vai của anh, thì sắc mặt của Thẩm Mặc đột nhiên tái đi, tay đã ở trong thế công cũng biến mất, cô không chút suy nghĩ trực tiếp nhào tới.
Mà cô cũng chưa chú ý tới người bên cạnh. Tầm mắt của Lạc Lãnh Thần lạnh lùng, hai tay rủ xuống bên người, oán hận nắm chặt, hận không thể một quyền vung lên mặt Thẩm Mặc.
Cụ ông bên trong phòng nghe được tiếng An Nhiên kêu bên ngoài còn tưởng xảy ra chuyện gì tính đi ra ngoài xem, đợi đến lúc nhìn thấy cháu trai đang được cháu dâu đỡ lấy, sắc mặt trắng bệch đứng một bên, quần áo không chinh tề, lại nhìn đến Lạc Lãnh Thần ở đối diện quần áo cũng lộn xộn giống vậy và nắm tay chưa buông ra của hắn thì không khỏi bước nhanh đến, một phen kéo An Nhiên qua, Thẩm lão gia hỏi: ‘Làm sao vậy, làm sao vậy?”
Tại sao mấy trò hay toàn nhằm lúc lão già ông không có mặt mà phát sinh vậy? Ông lại bỏ lỡ cái gì rồi?
Nhìn cháu trai mặt mũi trắng bệch, Thẩm lão gia cảm thán thật sâu, lúc nãy ông không nên ở bên trong xem TV, phải ở đây nhìn tên tiểu tử chết dẫm này tại sao lại kinh ngạc đến vậy!
An Nhiên còn tưởng rằng Thẩm lão gia là vì lo lắng cho Thẩm Mặc, liền an ủi nói: “Ông nội, không có chuyện gì, chỉ là A Mặc và Lạc thiếu đấu quyền cước một chút thôi, con thấy sắc mặt anh ấy không tốt lắm cho nên sợ quá mà kêu lên.”
Chỉ có điều, sao nàng thấy sắc mặt của Thẩm lão gia nhìn thế nào cũng không giống như là đang lo lắng, ngược lại thì có chút … có chút mong đợi và chán nản?!
“Đấu quyền cước?” Thẩm lão gia nhìn Thẩm Mặc, lắc đầu bóp cổ tay “cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi sao không có chút tiền đồ gì cả? Chẳng qua chỉ có mấy đấm thôi cũng bị người ta đánh thành bộ dạng này?”
An Nhiên đột nhiên phát hiện mình nói không ra lời, cũng không muốn nói gì nhiều.
Thẩm Mặc hậm hực không liếc mắt nhìn cụ ông lấy một cái, An Nhiên thấy tay anh quả thật có điều không đúng sợ anh không phối hợp, dứt khoát dùng tư thế dựa vào nâng nửa tay anh lên.
“Lão gia, thấy con không bị người ta đánh đến choáng váng hôn mê, trong lòng ngài không thoải mái phải không?” Thẩm Mặc cười, lại nhích đến gần An Nhiên, giống như muốn đem hết sức ngưới dồn lên trên cơ thể An Nhiên. An Nhiên nhíu mày, vẫn còn không né tránh, dương dương đắc ý liếc mắt nhìn Lạc Lãnh Thần đứng ở một góc.
Lạc Lãnh Thần hai mắt tức giận, nhưng mà ngại Thẩm lão gia còn ở đây, cũng không dám nói gì, chỉ dùng gương mặt lạnh lùng trợn mắt nhìn về hướng An Nhiên, đáng tiếc, ngay cả liếc mắt một cái An Nhiên cũng không có.
Bị người nhìn ra ý nghĩ bất lương của mình, Thẩm lão gia im lặng quay đầu sang chỗ khác, chuyển qua nhìn về phía Lạc Lãnh Thần: “Thế nào, tiểu tử thối nhà ta không làm cậu bị thương chứ?”
“Ha ha ha …” Lúc An Nhiên đỡ Thẩm Mặc vào trong phòng ngồi, cuối cùng anh cũng không nhịn được cười ra tiếng, vừa nhớ lại sắc mặt đặc sắc của Lạc Lãnh Thần lúc ông cụ hỏi ra câu đấy, anh liền nhịn không được muốn cười to.
Không thể không nói, cánh tay của ông cụ vẫn là hướng về trong nhà, câu hỏi đấy chẳng phải là nói rõ chính ông cũng cảm thấy được Lạc Lãnh Thần đánh không lại tên tiểu tử thúi là hắn đây sao?
Chỉ vừa nghĩ tới vẻ mặt cổ quái không được tự nhiên trên mặt cùng sự quan tâm tha thiết vội vàng bỏ chạy trong ánh mắt ông cụ, Thẩm Mặc quả thực đã cảm thấy đây là một việc làm gần gũi nhất của ông cụ qua nhiều năm như vậy.
Một lúc sau sắc mặt của anh đã tốt hơn rất nhiều, cánh tay của anh không có lực là bởi vì mấy tối hôm trước anh uống rượu sau cùng mấy tên côn đồ đánh một trận, kết quả không cẩn thận bị người ta đánh trật khớp tay, cho nên lúc bị Lạc Lãnh Thần ghì vai anh không tránh được, vốn tưởng rằng anh sắp bị đánh ngã chổng vó xấu mặt trước nhà, không ngờ … lúc An Nhiên đột nhiên đừng dậy xông tới, anh còn tưởng mình nhìn nhầm.
Cắn một miếng táo, Thẩm Mặc liếc nhìn người bên cạnh, ừm, khuôn mặt không tính là xinh đẹp, nhưng mà, nhìn qua cũng rất thoải mái vừa ý.
Cảm giác được bên cạnh có tầm mắt đang nhìn mình chằm chằm, An Nhiên theo phản xạ quay đầu nhìn lại, Thẩm Mặc nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, còn chưa kịp vui mừng vì mình trốn được không bị bắt lúc xấu hổ thì “răng rắc” một tiếng, anh và An Nhiên đều ngây ngẩn cả người.
An Nhiên nhìn anh, sắc mặt căng thẳng, mày hơi nhíu, không biết phải lại làm sao, chỉ là, một tiếng “răng rắc” vừa rồi rốt cuộc là từ đâu mà tới vậy?
Quả táo trong miệng Thẩm Mặc cũng ăn không được, đợi đến lúc An Nhiên rời tầm mắt, anh đang định buông lỏng một hơi, thì thấy ông cụ âm trầm liếc nhìn anh một cái, khoé miệng còn tản ra một nụ cười nguy hiểm.
Thẩm Mặc còn chưa kịp ngăn cản, ông cụ đã bỏ chén trà xuống, tốc độ trong tay phải gọi là cực mau a, nhưng mà, loại tốc độ này tuyệt đối không phải xuất phát từ việc quan tâm đối với cháu trai nhà mình, thay vào đó là gặp được một cơ hội phá đám trăm năm khó gặp.
“Yên tâm.” Thẩm lão gia nhìn An Nhiên cười, “A Mặc không có việc gì đâu, chẳng qua là sợ bị người ta phát hiện mình nhìn lén, lúc quay đầu không cẩn thận vặn lộn cổ thôi.”
Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi - Tích Tịch