Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Tích Tịch
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 115 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:02:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53: Đến Cửa Khiêu Khích
hật vất vả mới mới từ bên trong thoát ra, An Nhiên nghĩ tới những lời lúc trước Thẩm Mặc từng nói, không kìm được nói: “Các cô và dì nhỏ của anh đều rất tốt.” Cũng không thấy đáng sợ như lời anh nói mà, chẳng phải chỉ hỏi có mấy câu rồi để bọn họ đi sao?
Sắc mặt của Thẩm Mặc không thay đổi, chỉ là đáy mắt có chút ý cười thấp thoáng: “Cô mà nghĩ như vậy thì sai mười phần rồi, bây giờ mới chỉ là bước đầu, đợi đến lúc cơm tối, cô sẽ biết.”
An Nhiên thấy bộ dạng của anh úp úp mở mờ, thì không tin lời của anh: “Tôi thấy anh nói họ như hồng thuỷ mãnh thú, chính là anh không được chào đón mà thôi.”
Thẩm Mặc dừng bước, ý trong nói của cô là họ đúng, người sai chính là anh không được chào đón sao?
An Nhiên vốn còn đang bước đi, phát hiện thấy Thẩm Mặc dừng bước, lúc này mới nghĩ lại bản thân không để ý nói gì đó, không khỏi cúi đầu không dám nhìn Thẩm Mặc, anh một kẻ có tiền, đại thiếu gia người ta từ nhỏ đến lớn hẳn là được người vây quanh như sao đi, cô nói anh như vậy …
Nhưng mà Thẩm Mặc lại chỉ ngừng một chút, cũng không làm gì cô, lúc An Nhiên thở phảo nhẹ nhõm một hơi, bỗng dưng tiếng của Thẩm Mặc từ phía trước truyền đến: “Đổi lại là cô, người lần đầu tiên gặp mặt cô cũng có thể đến gần như đã quen biết từ lâu sao? Đến tối cô cứ bình thường là được rồi.”
An Nhiên nghe lời này của anh liền sửng sốt không hiểu được ý tứ bên trong, nhưng mà, sau khi ăn xong cơm chiều, cô liền hoàn toàn cảm nhận được vì sao Thẩm Mặc kêu cô cẩn thận rồi, song, điều này sau này hãy nói.
Trước mắt, Thẩm Mặc dẫn An Nhiên đi tới một toà nhà khác, An Nhiên nghĩ đây chắc cũng là đi gặp người họ hàng thân thích nào đó? Không thể không nói, thân thích nhà bọn họ thật đúng là không thể tưởng tượng hơn.
Ngay thời điểm An Nhiên nghĩ điều này, giọng nói thản nhiên của Thẩm Mặc liền bồng bềnh truyền vào tai cô: “Đi gặp bố mẹ tôi.”
An Nhiên vốn đang đi tốt, cũng bởi vì một câu này của anh, mà giày cao gót dưới chân trượt một cái, nếu không phải túm kịp Thẩm Mặc cô chắc sẽ ngã nhào trên đấy, còn chưa đứng dậy An Nhiên đã liền hỏi: “Bố mẹ …. Bố mẹ anh?”
Thẩm Mặc gật đầu, An Nhiên chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, có cảm giác như muốn lao ra.
Bố Thẩm Mặc, Thẩm tư lệnh kia?
Nói đến Thẩm tư lệnh này, An Nhiên chỉ nhớ vào khoảng thời gian lúc mình mới vào trung học, khi đó, nơi biên giới Myanmar xảy ra một vụ án vô cùng lớn, là một vụ vận chuyển thuốc phiện phi pháp, bởi vì bố bình thường rảnh rỗi thường thích quan tâm một chút thời sự chính trị, cho nên An Nhiên bị ảnh hưởng cũng biết đến sự kiện này, trùm ma tuý kia bị truy nã rất nhiều năm nhưng chưa một lần bắt được hắn, nhưng sau đó hắn bị bắt trong chính nhiệm vụ đấy, vụ án này đã náo động cả nước, cũng làm cho An Nhiên nhớ kỹ một cái tên, tổng tư lệnh của quân khu, Thẩm Tư lệnh, cũng chính là bố của Thẩm Mặc.
Dù sao cũng đã nhiều năm, An Nhiên chỉ nhớ lúc ấy ở trên TV nhìn qua là một người đàn ông trung tuổi, mặt chữ quốc[国], bởi vì ông làm việc tương đối khiêm tốn, chỉ tiếp nhận một vài cuộc phỏng vấn biên tập mấy cảnh coi như xong, sau đó không còn thấy ông lên TV, An Nhiên cũng quên mất từ lâu rốt cuộc là ông trông như thế nào, nhưng mà, một đôi mắt sáng ngời có thần lại làm cho An Nhiên thoáng cái nhớ lại.
Thẩm tư lệnh, hình như không phải người dễ bị lừa, An Nhiên cảm thấy nếu một ánh mắt sắc bén như vậy nhìn qua người cô, vậy thì tuyệt đối cô không có cách nào nói dối nối.
An Nhiên cảm thấy mình lúc này đúng thật là lên phải thuyền gặc, khuôn mặt đau khổ: “Tôi có thể đi trước được không?”
Thẩm Mặc cũng không ngăn cản cô, chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Tôi sẽ chờ đi hỏi ông già một chút về việc đạo luận văn, cao nhất có thể phán bao nhiêu năm?”
An Nhiên cắn răng, đành phải quay đầu đuổi theo, cúi thấp đầu hậm hực nên cô không phát hiện ra ý cười trên khoé môi Thẩm Mặc.
Vì sao cố tình muốn chọn cô để giả mạo vị hôn thê của mình?
Vấn đề này không phải Thẩm Mặc không nghĩ tới, chỉ là, tự nhiên mà làm như vậy thôi, giống như cũng không có ý tứ gì đặc biệt bên trong đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng tức giận không thể phát của cô, cũng không tồi. Lúc nhìn thấy Lạc Lãnh Thần cười nhạo châm chọc cô, không biết xuất phát từ dạng tâm tình gì, ngay cả anh cũng chưa từng đoán đến chính mình lại tiến lên, ra tay giúp cô.
Nhưng mà, nếu khi đó nói cô là vị hôn thê của anh, thì chính là vị hôn thê rồi.
Gõ cửa, Thẩm Mặc nói: “Bố mẹ, con đã về.”
Bên trong yên lặng như không có ai, An Nhiên đang mừng thầm, lại nghe thấy xoạch một tiếng, là cửa mở, một người phụ nữ ôn hoà cười đứng ở cửa, đây hẳn chính là mẹ Thẩm Mặc đi, An Nhiên nghĩ.
“ A Mặc về rồi à.” Bà Thẩm cười, không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, tại sao An Nhiên cảm thấy lúc mở cửa người đầu tiên bà Thẩm nhìn không phải Thẳm Mặc mà là mình? Nhưng mà, tầm mắt của bà lại nhanh chóng di chuyển lên người Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc gật đầu, kéo An Nhiên đến trước mặt mẹ “Đây là con dâu mẹ, lần này con dẫn người về đây rồi.”
Nói xong liền đi thẳng vào, An Nhiên có chút lo lắng nhìn lên bà Thẩm, đối với hành vi này của con trai bà chẳng những không giận còn kéo An Nhiên cùng đi vào.
“Con là …?’
An Nhiên hơi đôi mồ hôi, nhìn bà Thẩm cười: “Chào bác, cháu gọi là An Nhiên.”
Bà Thẩm cũng là người gặp qua một số cảnh đời, bình thường liếc mắt một cái cũng có thể thấy được tốt xấu của một người, nhìn bộ dnagj An Nhiên thật không giống như mấy người không đứng đắn hay mấy người giới giải trí mà An Mặc bình thường tiếp xúc, bà Thẩm yên tâm một chút, nhớ tới mức độ yêu thích cô cháu dâu này của bố, cũng có chút vui mừng, trực tiếp kéo An Nhiên bảo cô ngồi xuống bên cạnh mình “Nhiên Nhiên, còn và A Mặc nhà chúng ta quen biết từ lúc nào?”
Khi nào nhỉ … An Nhiên sửng sốt, trước khi đến cô và Thẩm Mặc cũng chưa từng nói chuyện này, bây giờ, cô nên nói thế nào?
Hơi nghiêng đầu vòng qua bà Thẩm nhìn về phía Thẩm Mặc, thì thấy dáng vẻ anh đã cúi đầu không để ý tới, sau đó bà Thẩm lại bắt đầu hỏi: “Nhiên Nhiên?”
An Nhiên cười cười, chỉ có thể tuỳ tiện nói một thời gian: “Sáu tháng!”
“Một năm!”
Phốc, An Nhiên có loại xúc động muốn phun máy, đại thiếu gia, nếu ngài vừa làm bộ dạng không có chuyện gì liên quan đến mình, vậy thì ngài cũng đừng mở miệng chứ!
Nếu ngài muốn mở miệng, cũng nên cho người ta một ánh mắt, cũng chưa đến nỗi lộ liễu như vậy giờ đi!
Sáu tháng là An Nhiên nói, một năm là Thẩm Mặc nói, An Nhiên rúc đầu xuống đất, quả thực là không dám nhìn bà Thẩm.
Bà thẩm sững sờ, tầm mắt đảo qua lại giữa An Nhiên và Thẩm Mặc, giống như đang quan sát điều gì đó.
Nửa ngày sau, Thẩm Mặc ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên “Một năm trước, ở trong một vũ hội, lúc ấy em đang ở cùng bạn, có lẽ em không chú ý tới anh.”
Lời nói dối nói được vậy quả thực là giống như thật, An Nhiên nhìn Thẩm Mặc hơi mất tự nhiên, động tác như là muốn che dấu, nhủ thầm.
Bà Thẩm nhìn con như vậy, rõ ràng chính là ngượng ngùng! Nhưng cũng là cái loại tính khí khó chịu của con trai nhà bà, một năm trước rõ ràng đã ghi nhớ ngừơi ta, còn cảm thấy nói ra giống như chuyện gì mất mặt lắm, liều chết mà chống đỡ.
Cứ như vậy, bà Thẩm vốn băn khoăn cũng đã bỏ qua, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng của người hầu: “Phu nhân, bên ngoài có Lạc thiếu gia tới thăm hỏi.”
Lạc thiếu gia, Thẩm Mặc nhìn qua, quả nhiên thấy mặt An Nhiên trong nháy mắt bị rút hết máu, tâm khẽ trầm xuống … Lạc Lãnh Thần.
Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi - Tích Tịch