I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57: Chương 57 (3)
ù An phu nhân tu dưỡng rất tốt thì lúc này cũng cảm thấy không biết phải nói gì về sự cố chấp với một đồng tiền ba cái bánh bao đậu đỏ của Mặc Lâm.
Lâm Nhược đã từng học võ, đương nhiên có thể nhận ra một người đi lại không phát ra chút tiếng động nào như Mặc Lâm rõ ràng là cao thủ, có điều, bây giờ đã quá trưa, muốn tìm hàng bánh bao trên tuyến phố thương mại này thật chẳng dễ dàng gì.
Mặc Lâm bước tới một bước, đưa tay ra giữ bả vai Lâm Nhược: “Cô thiếu tôi hai mươi cái bánh bao, không được đi!”
Giờ thì Lâm Nhược hiểu rồi, trong đầu tên ngốc này ngoài bánh bao đậu đỏ ra thì chẳng có gì khác cả.
“Ở đây không có hàng bánh bao, tôi đưa cậu đi chỗ khác mua được không?” Lâm Nhược hỏi ý anh ta.
“Cô mà nói dối, tôi sẽ giết cô.” Mặc Lâm buông vai Lâm Nhược ra, sau khi khẽ gật đầu còn không quên bồi thêm một câu uy hiếp.
“Vâng vâng vâng, nếu tôi lừa cậu, thì cậu sẽ giết tôi.” Khóe môi Lâm Nhược run lên hai cái. Tên ngốc này, muốn hại chết cậu ta dễ như trở bàn tay, còn dám uy hiếp cô à.
Ba người đi bộ trên khu phố thương mại, Lâm Nhược và An phu nhân đi ngang nhau, Mặc Lâm vẫn còn cầm chiếc bánh bao dính bẩn trong tay, muốn ăn nhưng lại thấy bẩn, mà vứt đi thì lại tiếc, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa rối rắm.
“Này này, cậu nhìn xem. Đó… đó là An tẩu đúng không?”
“Không thể nào! An tẩu làm sao xuất hiện ở đây được, hơn nữa bộ dạng, quần áo còn nhếch nhác thế kia!”
“Chẳng lẽ thực sự chỉ là giống nhau thôi à?”
Cô gái cắn ống hút trà sữa nhìn nhìn, đi ngang qua người Lâm Nhược, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn một cái với vẻ tiếc nuối, đi một đoạn xa rồi Lâm Nhược vẫn nghe thấy tiếng cô gái vang lên: “Thật sự rất giống An tẩu.”
An phu nhân hừ một tiếng không mặn không nhạt: “An tẩu là nữ đầu bếp bên lão trạch của chúng tôi.” Dứt lời, trong mắt bà thoáng hiện lên nụ cười đắc ý.
Chẳng lẽ con người ta càng lớn tuổi lại càng trẻ con thật sao? Lúc ăn cơm cố tình phản ứng ngược, kết quả cuối cùng chính bà là người bị đói. Bây giờ cũng vì một cách xưng hô của các fan hâm mộ mà cố tình lấy nữ đầu bếp ra để so sánh kích thích này nọ một phen. Đây là hành vi mà một người trưởng thành nên có sao?! Ấu trĩ quá đi mất!
Hình như An phu nhân cũng ý thức được hành động của mình hơi ấu trĩ, xấu hổ ho khan một tiếng, đánh trống lảng: “Cảm ơn cháu hôm nay đã cứu tôi. Nhưng dù thế thì tôi vẫn không dễ dàng nhượng bộ chuyện của cháu và tiểu Tiệp đâu.”
“Bác có nhượng bộ hay không cũng không sao ạ.” Lâm Nhược phẩy tay không mấy bận tâm, “Khách sạn bác đang ở e cũng không an toàn, đi theo cháu nhé?”
Mỗi lần đều như vậy, khó khăn lắm mới tích cóp được chút cảm tình, nhưng nàng lại luôn có bản lĩnh phá hủy toàn bộ trong chớp mắt. An phi nhân không nói gì lườm Lâm Nhược một cái, cuối cùng lại thở dài chấp nhận: “Vậy phiền cháu.”
Thật ra, bà không hề ghét tính cách của Lâm Nhược, nhưng hôn ước của Lâm gia và An gia đã được định ra từ đời trước, lão gia vẫn còn đang ở nhà quan sát, tuyệt đối không thể từ hôn được.
An phu nhân đưa mắt nhìn khuôn mặt nghiêng xinh xắn của Lâm Nhược một cái, không khỏi thở dài, cô bé này cũng họ Lâm, nếu là người Lâm gia thì tốt quá. Dù sao họ cũng chỉ đính ước với Lâm gia, chứ không nhất định phải là cô con gái út của Lâm gia thì mới được.
Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, An phu nhân lại thầm khinh bỉ mình, sao chưa gì đã bất giác nghĩ cho Lâm Nhược rồi.
Có người muốn bắt cóc An phu nhân, Lâm Nhược cũng không thể lôi bà đi dạo lung tung trên đường được. Cô tìm hai nơi, nhưng không tìm được hàng bánh bao nào, đành phải quay về khách sạn Tạ Lâm đặt phòng trước.
Buổi chiều nay cô còn phải chụp một số ảnh trang bìa ở thành phố C.
Tạ Lâm mở cửa, vừa nhìn thấy bộ dạng của Lâm Nhược và An phu nhân liền hoảng sợ vội đưa hai người vào phòng. Sau khi nhìn thấy Mặc Lâm tự nhiên đi theo sau, bệnh nghề nghiệp của người đại diện phát tác, hai mắt cô ấy sáng rực lên. Bộ dạng đẹp thế này, hơn nữa lại rất đặc biệt, không biết cậu ta có hứng bước chân vào giới giải trí không?
“A Lâm, chị lần chần ở cửa làm gì thế? Vào gọi bác sĩ giúp em với.” Vai Lâm Nhược đau đến tê dại.
“Cái gì? Tiểu Nhược, em bị thương à?” Lúc này Tạ Lâm mới hoàn hồn, vừa hỏi tình hình của Lâm Nhược vừa lấy điện thoại di động ra tìm bạn bè thân quen ở đây nhờ gọi bác sĩ hộ.
“Vẫn ổn, không nghiêm trọng lắm.” Lâm Nhược ngồi trên ghế salon không bao lâu, một bác sĩ già đã được gọi tới.
Người bác sĩ già dùng kéo cắt vải áo trên vai Lâm Nhược, để lộ ra bả vai vừa sưng đỏ vừa bầm tím bên trong.
Ông nhíu mày, ngón tay khẽ ấn một cái vào vai cô.
Lâm Nhược nhíu mày, trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng nhưng không kêu lên tiếng nào.
An phu nhân nói theo bản năng: “Bác sĩ, phiền ông nhẹ tay một chút, con bé đau lắm.” Nói xong bà cũng thoáng giật mình, mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác. Sao bà phải quan tâm Lâm Nhược có đau hay không chứ!
Người bác sĩ già rụt tay lại nói: “Biết đau còn làm bậy, nếu không gặp tôi thì cái vai trái này của cô ấy tàn phế rồi.”
Bác sĩ già vừa quay người lấy thuốc vừa nói tiếp: “Mấy cái cô cậu thanh niên này không hiểu yêu quý cơ thể của mình mà, cứ tưởng va chạm một chút thì không sao, hừ hừ, đến lúc thực sự chơi hỏng cả chỗ nào đó thì muốn khóc cũng không kịp.”
Khóe môi Lâm Nhược khẽ run lên một chút, làm sao mà người bác sĩ già này lại có thể nghĩ cô như mấy tên du thủ du thực gây sự đánh nhau ngoài đường được chứ?
Người bác sĩ già cẩn thận xử lý vết thương trên vai cho Lâm Nhược, kê mấy loại thuốc giảm đau, dặn dò một số việc cần chú ý rồi mới đi.
Bả vai Lâm Nhược quấn băng trắng xóa, chiều nay không thể nào chụp ảnh trang bìa được nữa rồi.
Tạ Lâm gọi điện thoại cho tòa soạn, nói hết lời rồi lại nhún nhường lại giải thích mãi mới có thể hủy bỏ công việc này.
“Thế này thì công việc của mấy ngày nữa chỉ có thể hủy bỏ thôi. Em cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe, chị sẽ nói chuyện với Vương tổng.” Tạ Lâm nhìn lịch trình trên notepad, đẩy gọng kính nói.
“Thật ra cũng không…”
“Nghỉ! Ngơi! Cho! Khỏe!!!” Tạ Lâm ngắt lời Lâm Nhược, hung dữ trừng mắt nhìn cô! Con nhóc thối, lại không biết trân trọng chính mình!
An phu nhân hơi nhíu mày có vẻ không vui: “Con bé không nghe lời cô cũng từ từ mà nói chứ.” Dù là người đại diện thì giọng điệu cũng không thể hung dữ như thế được! Bạn gái của tiểu Tiệp nhà bà sao có thể để người khác quát tháo như vậy?!
Tạ Lâm nghe mà há hốc mồm kinh ngạc, chớp chớp mắt nhìn Lâm Nhược. Tình hình này là sao?!
Lâm Nhược cười bó tay, tốt nhất chị đừng đoán tâm lý của người lớn, đoán tới đoán lui cũng chẳng đoán trúng được.
Tạ Lâm cười với An phu nhân, đổi chủ đề khác: “An phu nhân, bác đi nghỉ tạm một chút đi ạ. Cháu ra ngoài mua cho bác bộ quần áo sạch sẽ khác.”
Tạ Lâm thầm giơ ngón tay cái với Lâm Nhược rồi chạy biến đi mất như bôi dầu vào chân.
An phu nhân cúi đầu hừ một tiếng, đừng tưởng bà không phát hiện ra hai người thầm nháy mắt ra hiệu với nhau.
Lâm Nhược cũng hơi khó xử với tính cách của An phu nhân: “Phu nhân, trong đám vệ sỹ của bác có thể có nội gián…”
“Tôi sẽ giải quyết.”
Bị ngắt lời nhưng Lâm Nhược cũng không tức giận, nếu An phu nhân tự có cách xử lý thì cô cũng không cần phải lo thừa làm gì.
Lâm Nhược chuyển mắt nhìn Mặc lâm: “Đợi tôi báo đầu bếp khách sạn làm bánh bao cho cậu được chứ?”
Mặc Lâm khẽ gật đầu, đột ngột nói: “Tôi biết là ai.”
Lâm Nhược và An phu nhân đều ngạc nhiên một chút rồi mới hiểu ý của cậu ta.
Lâm Nhược nói: “Cậu đã từng gặp nội gián báo tin à? Như vậy, cậu cũng biết người thuê cậu chứ?”
“Ừ.” Mặc Lâm gật gật đầu, An phu nhân và Lâm Nhược đều chờ cậu ta nói tiếp, nhưng cậu ta lại đứng ngẩn người không nói gì nữa.
“Có thể nói cho tôi biết ai thuê các người tới bắt tôi được không? Có phải người đó họ Du không?” An phu nhân hỏi.
Mặc Lâm nhìn bà một cái lại chuyển mắt nhìn về phía Lâm Nhược, dường như không định trả lời.
“Cháu hỏi cậu ta đi.” Gặp một tên ngốc không hiểu lý lẽ không biết cách cư xử như vậy, An phu nhân cũng không biết làm sao.
“Cậu nói chút đi, rốt cuộc là ai?”
Lâm Nhược hỏi nhưng kết quả là Mặc Lâm vẫn không trả lời như cũ. Lâm Nhược nhướng mày: “Thêm mười cái bánh bao nữa, tổng cộng là 30 cái, nói được rồi chứ?”
“Nội gián là một gã đàn ông có một nốt ruồi đen rất lớn trên cổ.” Mặc Lâm lại im lặng.
Khóe môi Lâm Nhược run lên: “Thêm 10 cái nữa, người thuê cậu có phải họ Du không?”
“Người thuê tôi họ Tào, không phải họ Du.” Nói xong, trong mắt Mặc Lâm nhanh chóng hiện lên nụ cười, “40 cái bánh bao.”
Khốn kiếp! Ai bảo cậu ta là một tên ngốc chỉ biết bánh bao chứ, nói vớ vẩn!!!
Lâm Nhược chấp nhận số phận quay điện thoại nội bộ của khách sạn: “Phiền cô làm giúp tôi 20 cái bánh bao nữa. Đúng rồi, vẫn là bánh bao đậu đỏ.”
“Được rồi, 40 cái.” Lâm Nhược cúp điện thoại.
Mặc Lâm gật đầu vô cùng hài lòng, đứng ở một góc phòng, không nói gì nữa.
“Phu nhân biết người họ Tào gì đó không?” Lâm Nhược lại hỏi An phu nhân bên cạnh.
“Việc này cháu biết càng ít càng tốt, cho tôi mượn điện thoại một chút.” An phu nhân nhíu mày suy nghĩ một chút rồi mới bấm điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên mấy tiếng mới có người nghe.
“Đại thiếu, cô đây.”
“Cô út?! Không phải cô đi thành phố C rồi ạ?” Giọng nói hơi kinh ngạc của An Bân truyền ra từ đầu dây bên kia.
“Ừ, cô đang ở thành phố C, hơn nữa còn gặp chút chuyện.”
“Đám người theo bảo vệ cô đâu ạ?” Giọng An Bân lập tức nghiêm túc hẳn.
“Tách ra rồi! Trong đám vệ sỹ còn có người bị mua chuộc nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cháu đừng lo, hiện giờ cô rất an toàn.” An phu nhân dừng một chút rồi nói tiếp: “Điện thoại của cô bị hỏng rồi. Cháu gọi điện cho chú Vương, bảo ông ta bắt một tay vệ sỹ có nốt ruồi to trên cổ, hắn chính là nội gián.”
“Vâng, cháu gọi cho chú Vương ngay.” An Bân nói, “Cô út, bây giờ cô ở đâu? Cháu lập tức phái người tới đón cô.”
An phu nhân không trả lời An Bân ngay mà bịt micro rồi quay sang hỏi Lâm Nhược đang dựa vào ghế, “Bao giờ cháu quay về thành phố B?”
“Buổi chụp hình bìa báo bị hủy bỏ rồi, chắc là xế chiều nay sẽ ngồi máy bay về ạ.” Lâm Nhược nói.
An phu nhân khẽ gật đầu, bỏ micro ra nói: “Xế chiều nay cô sẽ tự về, cháu phái vệ sỹ đến sân bay chờ là được. Còn nữa, đừng nói cho tiểu Tiệp biết chuyện này, thằng bé vừa đến thành phố S nhận chức, bận nhiều việc, đừng để nó phân tâm.”
“Vâng, cháu hiểu rồi, cháu sẽ nhanh chóng điều tra rõ ai là người động thủ.”
“Không cần điều tra nữa.” Ánh mắt An phu nhân lạnh như băng, “Vẫn là người đó.”
“Vô liêm sỉ! Du Nhất Minh còn không già nua hồ đồ đến mức đó, việc này chắc chắn có liên quan đến Du Ngạo. Cô út, cô cứ yên tâm, cháu sẽ khiến hắn phải trả giá đắt.” Dám động vào người của An gia thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận lửa giận của toàn bộ An gia.
“Đương nhiên không thể tha cho họ được!” Nói rồi An phu nhân nhìn thoáng qua bả vai bị thương của Lâm Nhược, nói: “Cô muốn phế một cánh tay của hắn!”
An Bân kinh ngạc! Cô út luôn rất thận trọng, cao quý, dù giận dữ nhưng tuyệt đối sẽ không thất thố. Không ngờ lần này bà lại nói rõ là muốn phế đi một cánh tay của đối phương…
“Cô út, tay cô bị thương ạ?”
“Cô không bị thương, cháu cứ làm theo ý cô là được rồi. Vậy đi, khi nào xác định chính xác giờ bay, cô sẽ báo lại cho cháu.” Nói xong, An phu nhân chờ đầu dây bên kia chào tạm biệt rồi mới cúp điện thoại.
Tâm trạng Lâm Nhược rất tốt, cong khóe môi nói: “Phế một cánh tay của đối phương vì muốn báo thù cho cháu ạ?”
“Đừng có tự đa tình!” Trước mặt Lâm Nhược, An phu nhân rất khó giữ được vẻ đoan trang thường ngày của mình, “Tôi chỉ muốn cảnh cáo đối phương, dám động vào người của An gia, sẽ phải trả cái giá đắt thế nào.”
Lâm Nhược cười, An phu nhân đúng là khẩu xà tâm phật, hơn nữa, chỉ cần là người một nhà, bà sẽ vô cùng dung túng! Ngay cả chính cô là một người chưa được bà thừa nhận là bạn gái của An Tiệp mà còn được bà bênh vực hết mực nữa là.
Lâm Nhược chợt phát hiện, người phụ nữ mạnh mẽ từng oai phong trên chính trường của thủ đô, được mệnh danh là Thượng Quan Uyển Nhi thời hiện đại này, thực ra rất đáng yêu.
“Vâng vâng vâng, cứ coi như cháu tự đa tình đi, bác hoàn toàn không hề có ý định báo thù hộ cháu.”
An phu nhân á khẩu, con nhóc thối, sao lại đáng ghét thế không biết? Sao lại đáng ghét thế hả?!
Tạ Lâm đã đặt xong máy bay quay về thành phố B, Mặc Lâm thì ôm bốn mươi cái bánh bao đậu đỏ rời đi. An phu nhân cũng không báo lại cho đám chú Vương nữa, trực tiếp bay cùng Lâm Nhược về thành phố B.
May mà Lâm Nhược đã giao cho Tạ Lâm giữ toàn bộ giấy tờ tùy thân, nên trong cái túi xách bị ném đi kia cũng chỉ có mấy món đồ trang điểm, ví và di động thôi, nếu không, rơi mất giấy tờ tùy thân thì ngay cả máy bay cũng chẳng ngồi lên được nữa.
Quay về thành phố B, An phu nhân lập tức rời đi theo vệ sỹ. Vì Lâm Nhược về trước thời hạn, fanclub muốn đến đón máy bay cũng bị lỡ, nên cũng không gây ồn ào gì. Cô im lặng ra khỏi sân bay, bắt taxi quay về nhà trọ nghỉ ngơi.
An phu nhân ngồi trong xe, nhìn theo bóng Lâm Nhược lên taxi rời đi.
An Bân hỏi: “Đó là bạn gái tiểu Tiệp ạ? Thoạt nhìn cũng không tệ.”
An phu nhân không nói, thu mắt lại.
“Sao cô út không để cháu phái xe đưa họ về?” Ban đầu An Bân còn tưởng cô út không thích bạn gái Cửu đệ, nhưng hiện giờ nhìn mới thấy hình như cũng không hẳn như vậy.
“Với thân phận của cô ấy, căn bản không thể gả vào An gia chúng ta được, tất nhiên Du gia cũng nghĩ như thế. Nếu chúng ta phái xe đưa con bé về, sẽ khiến Du gia cảm thấy chúng ta rất coi trọng con bé, ngược lại còn khiến con bé gặp phiền phức không đáng có.” An phu nhân thở dài nói: “Tính cách của tiểu Tiệp, người làm mẹ như cô hiểu rõ nhất. Thằng bé ngang nhiên công bố quan hệ của nó và Lâm Nhược, chẳng qua cũng chỉ để chúng ta xem thôi. Một khi nó đã quyết định điều gì, thì ngay cả lão gia cũng không thay đổi được.”
Nói xong, An phu nhân lại cười: “Thằng nhóc thối, từ nhỏ đã không làm cho cô bớt lo được rồi. Nói chuyện yêu đương, cưới cô vợ về thôi cũng để người làm mẹ như cô phải đi xin lão gia nhượng bộ. Mấy năm nay Lâm gia không có phản ứng gì, không biết rốt cuộc có thể thuận lợi từ hôn được không đây.”
Cô út mà lại chủ động suy nghĩ xem làm thế nào để làm trái ý lão gia, từ hôn giúp Cửu đệ sao?! Ánh mắt An Bân đầy vẻ kinh ngạc, cũng vô cùng tò mò về Lâm Nhược! Rốt cuộc là tính cách như thế nào mà có thể chinh phục được cô út mạnh mẽ này chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi chứ?!
Lạc Thần Tái Sinh – Chương 57.2
An thần nổi giận!
***
An Tiệp đang ngồi trong công ty xử lý giấy tờ, mặt tiểu Ất rất nghiêm trọng gõ cửa bước vào.
“An ca.”
An Tiệp không ngẩng đầu lên: “Video cho buổi họp báo đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi ạ, sáng mai sẽ gửi về họp báo.”
Nghe vậy, An Tiệp ngẩng đầu lên, trong tay vẫn cầm bút: “Còn chuyện gì khác à?”
Tiểu Ất do dự không thôi, Đại Binh nói Lâm Nhược tiểu thư không có chuyện gì, không cần nói chuyện này với An ca, nhưng nếu trong lòng cậu ta có chuyện giấu diếm An ca, thì dù thế nào cũng không yên lòng được.
Tiểu Ất cắn răng một cái, nói: “An ca, Đại Binh nói, khi bọn họ rời khỏi thảo nguyên Ma La, xe của Lâm đại ca bị người ta gài bom nổ tung, lúc ấy Lâm Nhược tiểu thư và Lâm đại ca đều ở trong xe. Nhưng mà…” Vừa thấy sắc mặt An Tiệp biến đổi, Tiểu Ất vội nói, “Nhưng Lâm Nhược tiểu thư không sao, không bị thương tổn gì. Hơn nữa, hình như mục tiêu của vụ đặt bom đó cũng là Lâm đại ca.”
“Vì sao hôm qua không có ai nói chuyện này cho tôi biết?” Mặt An Tiệp không chút cảm xúc, áp suất không khí trong phòng đều trở nên rất thấp.
“Vì lúc Đại Binh bảo vệ Lâm Nhược tiểu thư bị thương, hôm nay mới tỉnh lại ạ.” Tiểu Ất liếc sắc mặt An Tiệp một cái, không dám mở miệng nói tiếp tin tức vừa nhận được nữa.
Lâm Nhược tiểu thư bình an vô sự mà vẻ mặt An ca còn như muốn giết người thế kia, nếu biết Lâm Nhược tiểu thư bị thương, có khi còn ăn sống nuốt tươi người ta nữa.
An Tiệp điều hòa cảm xúc của mình, nói: “Còn chuyện gì nữa?”
“Dạ…”
“Muốn ăn đòn phải không? Có tin gì nói mau!” An Tiệp nhíu mày.
“Dạ… Lâm Nhược tiểu thư và phu nhân bị người ta truy đuổi bắt cóc ở thành phố C. Lâm Nhược tiểu thư bảo vệ phu nhân chạy trốn suôn sẻ… nhưng mà… nhưng mà xương vai trái bị vỡ nát.” Tiểu Ất cảm thấy áp suất không khí trong phòng làm việc càng lúc càng thấp, bất giác nói càng lúc càng nhỏ, quả thực cậu ta sắp ôm lấy cánh tay chạy trốn ra ngoài rồi.
Hu hu, An ca nổi giận rất khủng khiếp!!! Trước kia ít nhiều gì còn có Đại Binh chống chọi, cậu ta còn trốn được một chút, bây giờ thì đáng thương làm sao, chỉ còn một mình cậu ta đối mặt với khí áp siêu thấp của An ca thôi!!!
Tiểu Ất thầm rên la trong lòng, Đại Binh, cậu mau quay về đi, mình tôi không chịu đựng nổi.
Đại Binh đang nằm bẹp trên giường bệnh bỗng hắt xì hơi hai cái khiến vết thương trên lưng bị kéo đau rút người.
Lâm Nhược nói với y tá bên cạnh: “Phiền cô tăng nhiệt độ lên một chút.”
“Vâng.” Y tá đỏ mặt đáp rồi chạy điên cuồng đi chỉnh điều hòa. Chỉnh xong còn không quên rút điện thoại di động ra đăng tin lên forum của Lạc thần.
Thiên sứ không phải người chim: A a a, mọi người đoán xem tôi gặp ai ở bệnh viện?! Lạc thần đó!!! Lạc thần đến bệnh viện của chúng tôi! Hơn nữa, Lạc thần còn rất lịch sự, rất lễ độ, rất thân thiện nữa!!! Nhìn gần mới thấy Lạc thần xinh đẹp vô cùng tận. Làn da cực kỳ đẹp, không nhìn thấy một cái lỗ chân lông nào cả. A a a!!! Không được rồi không được rồi, tôi bấn loạn bấn loạn bấn loạn mất rồi!!!
Lạc thần đẹp nhất: Người chim, không đùa đấy chứ? Lạc thần thật sự xuất hiện ở bệnh viện của cô à?!
Tóc bay bay: Người chim, Lạc thần bị ốm à?! Hay quay phim bị thương?! Mau mau đăng địa chỉ bệnh viện của cậu đi, chúng ta phải tổ chức đi thăm tập thể!!!
Thiên sứ không phải người chim: Không phải! Bạn của Lạc thần bị thương, Lạc thần tới thăm người ta.
Thiên sứ không phải người chim: Phì phì, không nói được đâu! Bệnh viện chúng tôi đã ký hiệp ước giữ bí mật rồi, nhất là thấy người nổi tiếng nằm viện, thì tuyệt đối không được để lộ tin tức gì cả. Tôi đi làm việc đã.
Tim bay lên: Người chim, mau lăn ngược về đây, địa chỉ địa chỉ địa chỉ địa chỉ…
Lạc thần đẹp nhất: Người chim, ít nhất cũng chuyển lời hỏi thăm Lạc thần giúp chúng tôi nhé. Khốn kiếp!
Cô y tá trẻ cười vô cùng bỉ ổi cất di động đi, nhanh chóng đổi nụ cười lễ độ vô cùng chuyên nghiệp quay lại, nhẹ nhàng nói: “Lâm Nhược tiểu thư, tăng nhiệt độ lên 23 độ được không ạ?”
“Được rồi, cảm ơn cô.”
“Không cần khách sáo ạ. Nếu còn cần gì, chị cứ ấn nút gọi người ở đầu giường.” Cô y tá trẻ đỏ bừng mặt, bổ sung thêm, “Gọi thẳng em cũng được ạ.”
Lâm Nhược nhìn biển tên gài trên ngực cô y tá trẻ, mỉm cười nói: “Tiểu Linh, cảm ơn cô.”
Cô y tá trẻ ôm mặt sung sướng, vui phát điên mất thôi!!! Lạc thần mà cũng biết tên cô đấy! Thấy chưa thấy chưa!!! A uuuuuu!!!! Lần đầu tiên cô ta cảm thấy kiêu ngạo vì cái tên của mình như vậy.
Cô y tá trẻ bước ra khỏi phòng bệnh như bước trên mây, Lâm Nhược ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nói: “Đại Binh, bây giờ cậu thấy thế nào?”
“Không sao rồi, chỉ là không được cử động nên hơi khó chịu chút.” Đại Binh nhăn nhó nói. Lúc trước khi họ đi làm nhiệm vụ cũng thường bị thương, nặng nhẹ đủ cả, đôi khi còn nguy hiểm đến tính mạng, cũng phải điều trị, nhưng chưa có lần nào giống bây giờ, ở trong phòng bệnh riêng, có y tá hầu hạ, bác sĩ thì luôn miệng dặn dò không được cử động tránh để vết thương bị nứt ra, khiến cậu khó chịu như có rận bò khắp toàn thân vậy.
Tạ Lâm gọt vỏ táo đưa cho Đại Binh, cười nói: “Cố chịu đựng một chút, chờ hai ngày nữa vết thương đóng vảy thì có thể cử động nhẹ nhàng rồi.”
“Cảm ơn chị.” Đại Binh đón lấy quả táo, cắn vài miếng là xong.
Chờ cậu ta ăn xong, Lâm Nhược mới nói: “Cậu đừng nói cho An Tiệp biết chuyện chúng ta gặp khi rời khỏi thảo nguyên Ma La. Anh ấy đã đủ bận rồi, không cần phải phân tâm thêm nữa.”
Đại Binh khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, cậu ta chỉ nói cho tiểu Ất thôi mà, còn Tiểu Ất có nói cho An ca không thì không phải chuyện mà cậu ta quản lý được.
“Vậy cậu cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, hai hôm nữa tôi quay lại thăm cậu.” Lâm Nhược cũng đã hẹn thay băng ở bệnh viện, thấy đến giờ rồi nên cô đứng dậy chào tạm biệt.
“Lâm… Lâm Nhược, vai trái của cô sao lại băng lên vậy?” Đại Binh hỏi ngay trước khi Lâm Nhược ra cửa.
“À, đi quay chương trình không cẩn thận bị va một cái, không sao, cậu nghỉ ngơi đi, tôi về trước.” Lâm Nhược cười giấu diếm.
Hai người ra đến cửa, Tạ Lâm mới lườm Lâm Nhược một cái: “Xương vỡ vụn cả ra còn kêu bất cẩn va nhẹ, em nghĩ em ngồi tên lửa hay sao mà va nhẹ một cái cũng bị vỡ xương được?”
Biết Tạ Lâm lo lắng vì chuyện lúc trước, Lâm Nhược cười xòa: “Dù sao đó cũng là mẹ của An Tiệp, em không thể thấy chết không cứu được! Hơn nữa, nếu mẹ anh ấy bị bắt lại thật, đến lúc đó người bị uy hiếp sẽ là An Tiệp. Nói tới nói lui em cũng vẫn không thể thực sự làm ngơ, chi bằng như bây giờ, ngăn chặn trước mọi nguy cơ có phải hơn không. Chị thấy đúng không, A Lâm nữ vương?!”
“Xem em kìa xem em kìa!” Tạ Lâm khẽ nhéo vào tay phải của Lâm Nhược một cái, “Đúng là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, vì nhà người ta mà không để ý đến cả an nguy của mình, xem ra uổng công tôi quan tâm cô thôi! Con nhóc thối vô lương tâm!”
“A Lâm nữ vương, em biết sai rồi mà. Tối nay em mời, muốn ăn ở đâu tùy chị chọn, được không?”
“Chính em nói đấy nhé.” Tạ Lâm trừng mắt, “Đặt một bàn tất cả các món ở Long Viên đi! Để xem chị đây có ăn cho cô phá sản luôn không.”
Nếu không có tiền trả cùng lắm thì gọi điện cho Lâu Kiều tới cứu giá là được chứ gì. Lâm Nhược mỉm cười gật đầu.
Thay băng xong, khi Lâm Nhược đi ra cửa bệnh viện cùng Tạ Lâm, đèn đường đã được bật sáng.
Vai Lâm Nhược bị thương, đương nhiên Tạ Lâm cũng không thể thật sự bắt cô vòng từ khu phố phía Tây sang khu phố phía Đông để ăn cơm ở Long Viên được.
Hai người tìm một quán lẩu gần đó, gọi một bát canh xương hầm, sau đó gọi thêm mấy món đồ ăn kèm nữa, vừa húp canh vừa xuýt xoa.
“Tiểu Nhược, An gia cũng không phải gia đình bình thường, em có lo không?” Tạ Lâm vừa múc canh cho Lâm Nhược vừa hỏi, “Cái hồ nước sâu thăm thẳm đó, em mà không cẩn thận một chút thôi là rơi vào đến không cả có cơ hội kêu cứu nữa.”
“Phì, đâu có nghiêm trọng như thế ạ?!” Lâm Nhược uống hớp canh, cười đáp, “Tuy An gia không ở riêng, tất cả mọi người đều ở trong nhà lớn, nhưng nghe nói quan hệ vô cùng hòa thuận, ngay cả anh chị em họ cũng coi nhau như anh chị em ruột trong nhà. Một gia đình thân thiết, đoàn kết như vậy, em nghĩ tâm tư cũng không xấu đâu.”
“Đấy đều là lời đồn thôi cô ạ! Bước vào nhà giàu như bước xuống biển sâu, đây là lời dạy bảo từ trăm nghìn năm trước rồi.” Tạ Lâm lườm cô một cái khinh thường, “Dù sao thì em cũng cẩn thận một chút, đừng để đến lúc gả qua đó rồi lại không có chỗ mà khóc.”
“Phụt.” Lâm Nhược phun hết canh trong miệng ra, “Xin chị đấy, A Lâm nữ vương, bọn em mới đang ở giai đoạn đầu của yêu đương thôi mà, bàn chuyện hôn nhân gì gì đó có phải là hơi sớm không?”
“Hừ! Ai mà không nhận ra cô thật lòng chứ.” Tạ Lâm gắp nấm kim châm vào bát cho Lâm Nhược, nói: “Nói thật là, chỉ nhìn cách An Tiệp tồn tại trong giới mấy năm gần đây thì đủ thấy con người cậu ấy rất tốt. Hơn nữa, chị cũng nhìn thấy được cậu ấy rất quan tâm đến em. Chỉ nói riêng điểm đó thôi, thì chị hoàn toàn tán thành việc em và cậu ấy qua lại với nhau.”
“Vâng.” Lâm Nhược cười gật đầu.
Thấy bộ dạng không lo không vội đó của cô, Tạ Lâm chợt có cảm giác như mình đúng là Hoàng thượng chưa vội thái giám đã lo. Có lẽ cũng vì trước đây cô đã quen với việc quan tâm hết mọi chuyện của Lâm Nhược rồi. Hiện giờ Lâm Nhược luôn luôn có thể bình tĩnh thoải mái đối phó với bất kỳ tình huống nào, nhưng cô ấy vẫn chưa bỏ được thói quen quan tâm chăm sóc này.
“Nói thật là, từ sau khi chia tay Đổng Luân, tính cách của em thay đổi rất nhiều, tự dưng chị có cảm giác ‘nhà tôi có con gái trưởng thành’ trong một đêm vậy. Hiểu chuyện, cũng biết quan tâm người khác.” Nụ cười của Tạ Lâm xuất phát từ nội tâm, cô thật sự cảm thấy vui sướng vì chị em thân thiết của mình càng ngày càng tốt đẹp hơn.
“A Lâm, thực sự cảm ơn chị. Thật lòng đấy.” Lâm Nhược bê cốc trà trên bàn lên mời Tạ Lâm, “Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai, em đều biết ơn chị.”
“Con nhóc thối, còn khách sáo với chị nữa.” Mũi Tạ Lâm hơi cay cay, cầm cốc trà lên cụng nhẹ vào cốc của Lâm Nhược. Bây giờ chỉ mới là bước khởi điểm đầu tiên, tương lai, chắc chắn họ sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn. Một ngày nào đó, cô phải đứng cùng cô ấy trên sân khấu nhận giải thưởng Oscar, để cả thế giới này biết rằng, có một cô gái tên là Lâm Nhược!
Hai người vừa ăn cơm vừa tán gẫu, ăn xong cũng đã hơn 10h.
Tạ Lâm lái xe đưa Lâm Nhược về đến dưới cửa nhà trọ: “Hai ngày tới em nghỉ ngơi cho tốt, sáng 31 còn đi tham gia buổi casting công khai của đạo diễn Trần An, chị đã từ chối hết công việc của mấy ngày sau đó rồi, nếu không có gì bất trắc thì đến lúc đó chờ vết thương lành sẽ đi thẳng sang đoàn phim luôn.” Hiện giờ Tạ Lâm cực kỳ tin tưởng vào khả năng diễn xuất của Lâm Nhược.
“Vâng.” Lâm Nhược gật đầu, “Nếu bên công ty có chuyện gì thì chị cứ gọi báo em biết.”
“Trước khi cuộc họp có quyết định cuối cùng, chị nghĩ Vương tổng sẽ không gọi điện tìm em đâu.” Tạ Lâm cười, “Em lên đi, chị về đây.”
“Chị lái xe cẩn thận. Ngủ ngon.” Lâm Nhược đứng tại chỗ vẫy tay, chờ Tạ Lâm lái xe đi khuất cô mới quay vào tiểu khu.
Bảo vệ khu nhà nhìn thấy Lâm Nhược liền cười hì hì chào: “Lâm Nhược tiểu thư về rồi à, vừa rồi có người tìm cô đấy.”
Lâm Nhược cười: “Khuya thế này rồi còn ai tìm tôi à?” Vì tôn trọng cô nên Lâm gia cũng không thăm dò hành tung và tin tức của cô, chắc không phải họ, mà trước mắt An gia hẳn cũng sẽ không đến tìm cô.
Việc duy trì bảo mật ở tiểu khu này vô cùng tốt, trước giờ chưa từng xuất hiện tình trạng người hâm mộ tới vây lấy cửa, nhưng đêm hôm thế này, rốt cuộc là ai đến?
Lâm Nhược nhìn bảo vệ, có điều rõ ràng người bảo vệ kia không định nói thêm gì nữa, chỉ là, trong nụ cười của anh ta lại thêm chút mờ ám.
Lâm Nhược mang tâm trạng nghi hoặc rời đi trong nụ cười mờ ám của bảo vệ.
Thẻ mở cửa cất trong chiếc túi bị mất hôm nay, Lâm Nhược đành bấm nút gọi xuống phòng bảo vệ: “Tòa số 6.”
Tít! Cửa điện tử tự động mở ra.
Lâm Nhược bước vào thang máy, ấn tầng 13. May mà cô có thói quen cất một chiếc chìa khóa ở trên bậu cửa, nếu không thì bây giờ còn chẳng vào được cửa nhà nữa. Lúc này cô mới chợt nhớ ra, vừa rồi cũng quên không hỏi bảo vệ người đến tìm cô đã đi chưa, hay có để lại thông tin liên lạc gì không.
Hôm nay cô quá mệt mỏi, bả vai cứ giật giật lên đau nhức. Thôi, để mai hỏi lại cũng được.
Lâm Nhược khẽ cười uể oải bước ra khỏi thang máy.
Ánh đèn vàng khiến dãy hành lang có vẻ rất ấm áp, cửa các nhà hàng xóm đều đóng chặt, thi thoảng còn nghe thấy văng vẳng tiếng TV truyền ra từ sau cửa nhà nào đó.
Nhà của Lâm Nhược là cánh cửa ở chỗ rẽ cuối cùng trên hành lang. Cô chậm rãi bước tới, vừa đến chỗ rẽ, nhìn thấy người đàn ông tuấn tú cúi đầu hơi nhíu đôi mày kiếm đứng dựa lưng vào tường kia, cô thoáng ngẩn người sửng sốt.
Nghe thấy tiếng động, An Tiệp chậm rãi ngẩng đầu lên.
Anh vẫn còn đang mặc đồ Tây công sở, nhưng lúc này, áo vest đã được cởi ra vắt ở khuỷu tay, trên người anh mặc một chiếc sơ mi màu xám có hoa văn chìm, kết hợp với cà vạt màu lam nhạt, vừa nhã nhặn vừa tuấn tú.
An Tiệp rũ mi mắt xuống, dưới ánh đèn vàng ấm áp, hai tròng mắt của anh đen láy, sâu thẳm, khiến người ta không phán đoán được cảm xúc của anh.
Nhìn người đàn ông tuấn tú vô song lẽ ra đang bận bù đầu ở thành phố S, hoặc hẳn là đang phải bình tĩnh đối phó với sự thăm dò của các phe phái đối lập chứ hoàn toàn không thể xuất hiện tại đây kia, Lâm Nhược nhất thời không biết phải nói gì.
Lạc Thần Tái Sinh – Chương 57.3
Tiểu biệt thắng tân hôn.
***
An Tiệp chậm rãi đứng thẳng người dậy, hai người im lặng nhìn nhau khoảng 10 giây, anh mới nhấc chân đi về phía Lâm Nhược.
Ban đầu bước chân còn thong thả, càng về sau sải bước càng dài hơn, nhanh hơn.
An Tiệp tới gần, đưa một tay ra ôm Lâm Nhược, ấn vào trong lồng ngực mình.
Anh ôm cô rất chặt, nhưng lại tinh tế tránh đi vết thương trên vai trái của Lâm Nhược ra.
Lâm Nhược dựa vào ngực anh, cả khuôn mặt đều bị áp vào trong lồng ngực An Tiệp, thậm chí còn có thể cảm nhận được cơ ngực của anh phập phồng dưới lớp áo sơ mi.
Mùi hương nước hoa nam Burberry London nhàn nhạt mang theo chút mùi gỗ phương Đông, vừa thần bí lại vừa chín chắn, vững vàng.
Lâm Nhược hít sâu một hơi, còn có thể ngửi được mùi hương tự nhiên từ cơ thể của An Tiệp lẩn trong mùi gỗ xanh thoang thoảng. Hai mùi hương hoàn toàn hòa lẫn vào nhau khiến toàn thân anh tỏa ra một vẻ cấm dục đầy tao nhã, vừa bí ẩn vừa gợi cảm, hơn nữa còn khiến cô vô cùng yên lòng.
Lâm Nhược thừa nhận, thật ra cô cũng nhớ người đàn ông này, dù hai người chỉ mới chia xa có vài chục giờ mà thôi.
Cô cọ cọ hai má vào ngực An Tiệp y như con mèo con, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại về vậy?”
“Nếu anh không về, có phải em định sẽ không nói gì cho anh biết không?” An Tiệp buông Lâm Nhược ra, nheo hai mắt lại đầy vẻ nguy hiểm.
Lâm Nhược sờ sờ mũi theo thói quen, vì cô nghĩ anh đang rất bận mà, hơn nữa chính cô cũng đủ năng lực để xử lý mấy việc này, sao anh không cảm kích mà ngược lại còn nổi giận thế này. A Lâm nói chẳng sai tí nào, lòng đàn ông như kim dưới đáy biển, căn bản không đoán được cũng chẳng sờ tới nơi.
An Tiệp cầm ngón tay đang sờ mũi của Lâm Nhược, rũ mắt xuống nhìn sâu vào mắt cô.
Lâm Nhược ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi cảm thán, người đàn ông này quá đẹp trai! Nhìn từ khoảng cách gần như thế này mà vẫn đẹp hoàn mỹ không chút tỳ vết nào.
Anh trầm giọng thở dài, ngón tay hơi nâng cái cằm nhỏ xinh của Lâm Nhược lên, đồng thời khom người cúi đầu hôn xuống.
Hơi thở quen thuộc lan ra từ đôi môi gắn kết với nhau, lẻn vào trong cổ họng rồi đi thẳng vào trái tim.
Trái tim vẫn treo cao suốt chặng đường lúc này mới dần quay về chỗ cũ. Đầu lưỡi linh hoạt của An Tiệp thăm dò từng chút từng chút một trong miệng Lâm Nhược, cho đến khi xác nhận chắc chắn cô đang ở trong lòng mình, và chính mình thật sự đang hôn cô, thần kinh và sống lưng vẫn căng cứng giờ rốt cuộc cũng hoàn toàn thả lỏng.
Dù ở thời điểm vô cùng lo lắng, thậm chí còn hơi tức giận như bây giờ, nụ hôn của An Tiệp vẫn dịu dàng như cũ. Anh rất tâm lý, chú ý đến cảm giác của Lâm Nhược, tình cảm nồng nhiệt, sâu đậm dường như muốn nhấn chìm Lâm Nhược trong nụ hôn này.
Hai người dùng nụ hôn để truyền đạt sự nhung nhớ đến đối phương, Lâm Nhược nhón chân, một tay bấu lấy cánh tay An Tiệp, cảm giác sắp không thở nổi.
Khó khăn lắm mới dứt ra được một chút, Lâm Nhược trầm giọng thở dốc rồi nói nhỏ: “Vào nhà đã.”
An Tiệp buông cô ra, hơi thở cũng hơi nặng nề: “Chìa khóa đâu?”
“Trên bậu cửa.”
An Tiệp cao khoảng 1m85, không cần phải nhón chân cũng có thể lấy được chìa khóa cửa phòng.
Vừa vào nhà đóng cửa, hai người lại triền miên quấn lấy nhau.
Nụ hôn lần này càng cuồng nhiệt hơn, mang theo hơi thở dục vọng nồng đậm.
An Tiệp nhiệt tình, mà Lâm Nhược cũng không hề giấu diếm sự nhớ nhung của mình dành cho anh.
Cô ngẩng đầu, cũng nhiệt tình đáp lại An Tiệp như thế, đồng thời còn chủ động đưa tay giúp An Tiệp cởi cà vạt và cúc áo sơ mi ra.
Đây là lần đầu tiên An Tiệp nhận được sự đãi ngộ và chủ động như vậy từ Lâm Nhược, hai mắt sáng rực, cả cơ thể cũng nóng dần lên.
Hai người đều đã động tình nhưng An Tiệp vẫn dịu dàng né tránh vết thương của Lâm Nhược ra. Quần áo cô mặc không tiện cởi, anh liền thẳng tay xé rách ra giúp cô.
Lâm Nhược nằm trên thảm, ngắm nhìn An Tiệp vô cùng gợi cảm và hoang dã hiện giờ, khẽ cười hỏi: “An thiên vương, anh có biết hiện giờ anh quyến rũ đến mức nào không?”
Trong mắt An Tiệp cũng tràn ngập ý cười, cúi đầu khẽ cắn một cái vào cổ Lâm Nhược: “Vậy có quyến rũ được em không?”
“Đương nhiên.” Lâm Nhược thẳng thắn thừa nhận, “Chẳng lẽ anh không nhìn ra sao? Em không thể chờ được nữa muốn nuốt anh vào bụng ngay lập tức!” Còn chưa dứt lời, Lâm Nhược đã lật người thay đổi vị trí trên dưới của hai người.
An Tiệp nằm trên thảm, cười dịu dàng đỡ lấy eo Lâm Nhược, nháy mắt một cái cực kỳ yêu nghiệt: “Xin ngài thương tiếc!”
Chết mất thôi!!! Cái tên yêu nghiệt đen tối này, anh không biết anh như vậy hấp dẫn đến mức nào à?!!!!
Lâm Nhược hạ thấp người đè lên ngực An Tiệp, cắn một cái vào hầu kết của anh.
“Anh đến vội quá, không chuẩn bị bao.” An Tiệp nói.
Lâm Nhược ngẩng đầu, nhìn anh cực kỳ ngây thơ vô tội: “Cái túi lớn anh đưa cho em cũng bị A Lâm nữ vương tạm thời bảo quản rồi…”
“Hôm nay có phải kỳ an toàn của em không?” An Tiệp thầm tính toán chu kỳ của Lâm Nhược, thời gian này hẳn là đang kỳ an toàn đúng không?!
Lúc này hai người đã như tên lắp trên cung, nếu dừng lại giữa đường thì sẽ khó chịu chết mất.
Lâm Nhược cúi xuống hôn vào khóe môi An Tiệp: “Dù sao anh cũng nhớ rõ hơn em, anh nói đúng thì chắc không sai đâu.”
An Tiệp biến bị động thành chủ động, hơi nghiêng đầu để nụ hôn càng sâu hơn.
Tiểu biệt thắng tân hôn có lẽ chính là tình trạng hiện giờ của hai người họ.
Hai người làm từ thảm đến salon, cuối cùng vào bồn tắm rộng lớn trong phòng tắm còn làm tiếp một lần nữa, lửa dục vọng mới dần lắng xuống.
Toàn thân Lâm Nhược đều mệt mỏi rã rời, cảm giác như chân tay không phải của mình nữa, mềm nhũn người không dùng được chút sức lực nào, chỉ dựa vào An Tiệp để anh tắm rửa giúp cô.
Sau khi hai người tắm rửa xong, An Tiệp bế Lâm Nhược ra khỏi phòng tắm.
Phòng khách vừa trải qua trận chiến kịch liệt, khắp nơi đều rơi rớt giấy vệ sinh trắng vo tròn lại, thật sự là thảm đến không nỡ nhìn lâu. An Tiệp bế thẳng cô vào phòng ngủ, vén chăn điều hòa rồi đặt cô lên giường.
Lâm Nhược dựa vào đầu giường, uể oải hơi khép mắt mỉm cười nhìn An Tiệp.
An Tiệp cũng cởi dép, ngồi dựa vào cạnh Lâm Nhược ở trên giường, vòng tay ôm vai cô để cô hơi dựa vào người mình.
“Tiểu Nhược, em còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của anh. Có phải nếu anh không đến, thì em cũng sẽ không nói gì cho anh biết không?” An Tiệp cúi đầu nhìn Lâm Nhược như con mèo Ba Tư trong lòng mình, trầm giọng hỏi.
Sống lưng đang thoải mái buông lỏng của Lâm Nhược chợt căng cứng lại, cô biết vì chuyện này mà An Tiệp có vẻ hơi tức giận, nhưng phải giải thích thế nào mới xoa dịu được cơn giận của anh đây?!
Chẹp chẹp, dùng sắc dụ mà cũng không đánh lạc hướng sự chú ý của anh được!!! Đôi khi đàn ông lý trí quá rõ ràng gì gì đó cũng chẳng đáng yêu chút nào.
Lâm Nhược nhanh chóng đảo mắt một vòng nghĩ quỷ kế.
An Tiệp khẽ nhéo vào vai cô một cái nói: “Dù có lấy lý do hoàn mỹ cỡ nào thì trong tình huống này cũng chỉ là bao biện thôi. Đối với việc này, anh có một quyết định không tồi.”
Không phải đề nghị, mà là ra quyết định luôn sao?! Lâm Nhược cảnh giác ngẩng đầu lên: “Quyết định gì?”
“Lập gia quy!”
“Lập… lập gia quy á?” Lâm Nhược lập tức như con mèo gặp ma, toàn thân cong lên, ngồi thẳng người dậy bật xa ra khỏi vòng tay của An Tiệp.
“Au!” Động tác quá mạnh lại động tới vết thương trên vai trái, đau quá!
Lâm Nhược nhìn chằm chằm An Tiệp đầy phòng bị, hỏi dò: “Anh muốn lập gia quy gì?”
Nhìn thấy toàn thân Lâm Nhược đều đầy tín hiệu cảnh báo, An Tiệp bỗng trầm mặc không nói.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau chừng vài giây.
Lâm Nhược nhìn anh, chớp chớp mắt hai cái.
An Tiệp quay đầu đi, vén chăn điều hòa lên xuống giường, đi dép lê rồi bước thẳng ra khỏi phòng ngủ không nói lời nào.
Nhìn theo bóng anh, Lâm Nhược tiếp tục chớp mắt, tình hình này là sao?
Lâm Nhược ngồi trên giường, còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc An Tiệp muốn cãi cọ kiểu gì, thì tiếng đàn piano trầm thấp vang lên từ căn phòng để đàn được cải tạo lại từ phòng cho khách ở bên cạnh phòng ngủ.
Tiếng đàn trầm thấp đó như truyền đến một cảm giác đầy bất lực khiến Lâm Nhược thoáng giật mình ngẩn người.
Từ tiếng đàn đó, dường như Lâm Nhược nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của An Tiệp trong những đêm dài ngồi bên cửa sổ ngắm vầng trăng nón trên không trung, cô đơn tưởng nhớ người nào đó vĩnh viễn cũng không giữ lại được.
Tuy bản thân Lâm Nhược chưa bao giờ từng trải nghiệm sự bi thương cô độc và tuyệt vọng đến cùng cực như vậy, nhưng giờ phút này, cô lại cảm thấy vô cùng khổ sở.
An Tiệp là người đàn ông ưu tú kiêu ngạo cao quý đến mức nào, nhưng lại chỉ vì cô mà bỏ qua tất cả thân phận địa vị, chỉ dịu dàng đặt cô trong tim, chăm sóc, quan tâm, thậm chí cũng từng vì sự tùy hứng thích tự do của cô, mà chấp nhận đứng từ xa theo đuổi, bảo vệ.
Một khúc “The day I lost my love” làm cho Lâm Nhược trong khoảnh khắc như nhìn thấy một An Tiệp trước đây cô chưa từng thấy, rồi lại khiến cho cô vô cùng cảm động.
Thì ra, anh đã từng vì cái chết của cô mà tuyệt vọng bi thương như thế sao?
Trái tim Lâm Nhược run lên, bước chân trần xuống giường, chậm rãi đi đến cửa phòng để đàn ở bên cạnh.
Ánh đèn của thành phố len qua cửa sổ đang hé mở vào phòng, hắt bóng mờ mờ lên trên mặt sàn gỗ, bức rèm lụa màu xanh nhạt khẽ bay bay theo gió đêm, phất qua một góc đàn piano rồi lưu luyến không rời từ từ rơi xuống.
An Tiệp rũ mi mắt xuống, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng di chuyển trên phím đàn đen trắng, tỏa ra sự cô quạnh trống vắng tĩnh mịch.
Một người không hay cười, khi cười lên đều có cảm giác rạng rỡ như mặt trời ló ra sau đám mây. Mà một người luôn mạnh mẽ như vĩnh viễn cũng không hề có nhược điểm, không thất bại trước bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì, đột nhiên bộc lộ ra một mặt cô đơn trơ trọi trước mặt cô, hoàn toàn chạm được vào thần kinh của cô, đánh thẳng một cú thật mạnh vào trái tim cô.
Lâm Nhược nhẹ nhàng đi tới, cúi người gục vào lưng An Tiệp, vòng một tay ôm lấy eo anh, im lặng không nói.
Cơ thể An Tiệp khẽ run lên một cái, rồi tiếp tục đánh xong bản nhạc này.
Trong phòng để đàn không bật đèn, chỉ có ánh đèn đường leo lét lẻn vào, nghiêng nghiêng chiếu xuống cơ thể hai người, tiếng đàn piano dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai, văng vẳng chưa dứt.
“Tiểu Nhược.” Giọng nói trầm thấp của An Tiệp vang lên, “Anh không muốn có một ngày lại đột ngột mất đi tin tức của em, cũng không muốn có một ngày nào như lúc đó, em nằm trong nguy hiểm mà anh lại không hề biết chuyện gì… Anh càng sợ khi em gặp nguy hiểm mà anh lại không kịp tới cứu…” Chưa bao giờ có được thì có lẽ anh còn quen với sự cô quạnh, nhưng một khi có rồi lại mất đi, anh sợ lại phải trải qua vô số đêm dài bừng tỉnh từ những cơn ác mộng, sợ sự hoảng hốt và tuyệt vọng khi đưa tay lên với vào không trung nhưng lại không nắm giữ được gì cả!
An Tiệp cầm lấy bàn tay Lâm Nhược: “Nếu lại để mất em, anh không biết mình sẽ biến thành thế nào nữa.” Không biết, vì chính anh cũng không dám nghĩ tới! Nếu lại để mất cô… chỉ e cả thế giới này cũng chỉ còn lại một màu đen thôi.
Lâm Nhược lật tay lại, đan mười ngón tay vào tay An Tiệp, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào vành tai anh: “Sẽ không có ngày đó. Dù là vì anh, em cũng sẽ phải sống thật bình an, hạnh phúc.” Đây là lần đầu tiên Lâm Nhược nói mấy câu tình cảm, thẳng thắn hứa hẹn trước mặt An Tiệp.
Trong mắt An Tiệp thoáng có nụ cười lướt qua, rồi lại khôi phục trạng thái im lặng vừa rồi.
Lâm Nhược thấp giọng thở dài thỏa hiệp: “Anh muốn lập gia quy gì? Nói đi.”
“Nói miệng không nhớ được. Em đi lấy giấy bút đến đây, chúng ta thương lượng xong điều nào thì ghi vào điều đó.”
Nếu đã thỏa hiệp rồi, thì ngại gì mà không lùi thêm bước nữa. Có điều, sao cô cứ loáng thoáng có cảm giác bị gài bẫy nhỉ? Ảo giác sao?!
Lâm Nhược đứng dậy đi ra khỏi phòng để đàn tìm giấy bút.
Thấy cô ra khỏi phòng để đàn, An Tiệp mới bình tĩnh rút điện thoại ra, mở một bài đăng tên là, dùng account phụ để trả lời bình luận bên dưới.
“Chiêu thứ 16, chơi bài nhạc buồn, dùng sự bi thương làm đối phương cảm động, hiệu quả không tồi.”
Bình luận thành công, An Tiệp cong khóe môi, thoát khỏi trang web, bình tĩnh cất điện thoại vào lại trong túi áo choàng tắm, cũng đứng dậy ra khỏi phòng để đàn.
Lạc Thần Tái Sinh Lạc Thần Tái Sinh - Cảnh Cửu Thiếu