Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 336 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 814 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:46:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 297: Sai Lầm Rất Lớn!
ương mặt trước mặt giống hệt gương mặt trong kí ức bà ta, ánh mắt không kiên nhẫn, vẻ mặt xa cách lạnh băng, những điều này cũng đủ làm cho Cảnh Hoa vương phi suy sụp.
Phu quân của mình, vì một nữ nhân khác, giờ đến con trai cũng vì một nữ nhân khác!
Không, người này không giống Hách Liên Trì, đây là người của bà ta. Nó sẽ không giống HÁch Liên Trì vong ân bội nghĩa lương tâm bị chó ăn mất. Từ nhỏ, nó đã sớm thân thiết ý lại và Cảnh Hoa mình.
Bà ta đối xử lạnh lùng với chàng, lúc gần lúc xa chàng chẳng qua đó chỉ là thủ đoạn của bà ta mà thôi
Mỗi lần nhìn thấy hình bóng Hách Liên Trì trong đôi mắt phượng đó, bà ta cũng sẽ không kìm lòng được mà cảm thấy vui vẻ, bà ta thực sự yêu sâu sắc Hách Liên Trì.
Nhưng cuối cùng, mình vẫn không giữ được nó sao?
Con trai ruột của bà ta thế nhưng bà ta lại không giữ được, lại còn để một nữ nhân khác cướp mất, phẫn nộ cùng đó kỵ ghen ghét như thủy triều dâng lên trong lòng bà ta.
Nhiếp chính vương nhìn sâu vào mắt bà ta, thân thể hơi động một chút, vẻ mặt cũng hơi tối đi.
"Mẫu phi, ta gọi người một tiếng mẫu phi, bất quá cũng chỉ vì cùng huyết thống với người, nhưng người chưa từng quan tâm ta nửa điểm. Bây giờ, chuyện Hách Liên Ý ta đã quyết định, không cần người ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ. Người hài lòng cũng được, mà bất mãn cũng chả sao"
Chàng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng: " Bây giờ bản vương là Nhiếp chính vương của Kỳ Hạ, không phải là thế tử Nam Xuyên"
Cảnh Hoa vương phi cắn chặt môi đến trắng bệch, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía chàng.
Mặc dù biết rõ chàng rất ít khi lấy thân phận thế tử Nam Xuyên, nguyên nhân có lẽ vì bóng ma bà ta để lại cho chàng, thế nhưng bà ta không ngờ răng, chàng lại lấy thân phận vương gia để cấm mẫu thân như bà ta can thiệp vào chuyện của mình.
Nhiếp chính vương Kỳ Hạ, Nhiếp chính vương của Kỳ Hạ... Chàng thế lại dám đoạn tuyệt quan hệ với mẫu thân sao?
"Ý nhi, được, được lắm, giờ đủ lông, đủ cánh rồi ngay cả mẫu thân cũng không cần nữa phải không"
Cảnh Hoa vương phi cười ba tiếng, chỉ về hắn nói: " Được, được lắm. Ngươi lại giống hệt Hách Liên Trì đều là nam nhân bạc tình bạc nghĩa! Sớm biết có ngày hôm nay, ta đã không sinh ngươi ra"
Nhiếp chính vương lạnh lùng nhếch môi, thản nhiên nói: " Nếu như không phải người sinh ra, ta cũng sẽ cảm tạ người"
Cảnh Hoa vương phi giận giữ, vừa muốn lên tiếng, thì Nhiếp chính vương đã quát lớn: " Ngươi đâu, đưa vương phi về Bảo Đức cung, không có lệnh của bản vương, không được tự ý cho xuất cung nửa bước"
Bốn tên ám vệ lập tức từ mái nhà bay xuống, đứng chấp tay, vẻ mặt không biến sắc: " Vương phi, đắc tội rồi"
"Ý, con muốn giam lỏng ta sao?" Vẻ mặt Cảnh Hoa vương phi lập tức thay đổi, vẻ mặt hoảng sợ, cho đến khi bốn người ám vệ đột nhiên giữ chặt vai bà ta, bà ta mới giật mình kêu lớn.
Bà ta không thể tin được, đứa con trai trước giờ luôn ngoan ngoãn của bà ta lại giám giam lỏng mình.
Đáy lòng bà ta lạnh buốt, rồi sau đó là tức giận vô cùng
Nhiếp chính vương không chút để tâm, đến khi tiếng hét đi xa, nắm đấm của chàng mới từ từ buông lỏng
Thư phòng lớn, một mảnh tĩnh lặng.
Giờ khắc này, thời tiết của nguyên kinh vừa nóng bức vừa khó chịu. Qua khung cửa sổ, ánh mặt trời chiếu xuống đầu giường, cảm giác càng nóng bức hơn.
Trên giường, hai thân thể mệt mỏi đang ngồi dựa vào nhau, hai tay nắm chặt, trên người đều là mồ hôi.
Thật lâu, một trong hai người mới lên tiếng, nới lỏng tay ra, cầm lấy gối tựa trên đầu giường.
"Quỷ Mị, chàng nói cho ta biết, có phải chàng còn dấu ta chuyện gì không?"
Ánh mặt trời phản chiếu lên gương mặt của người con gái, sắc mặt của Diêu Linh Linh đã tiều tụy hơn trước rất nhiều.
"Không có, không có" Quỷ Mị cố gắng trấn định nói.
"Chàng đừng gạt người"
Diêu Linh Linh đưa tay muốn đánh hắn, nhưng cuối cùng vì cũng vô lực buông thõng xuống, giọng nàng có chút run rẩy: " Tối hôm qua, chàng nói mớ. Quỷ Mị, chàng là vì gây thù với Cảnh Hoa vương phi mới trốn đến đây sao? Cơ thể của ta là bởi vì chỗ này quá ẩm ướt nên mới yếu như vây. Chàng đừng gạt ta, ta đã tun tưởng chàng như vậy, chàng lại lừa gạt ta sao? Ta thật không hiểu tại sao lại đi cùng chàng nữa, đứa nhỏ này ta cũng không cần nữa"
Nói rồi, muội ấy bắt đầu để tay lên bụng mình vô nhẹ.
"Linh Linh đừng"
Quỷ Mị kinh hãi, thân thể kích động, nắm chặt lấy hai tay muội ấy: " Sức khỏe của nàng quan trọng hơn! Được, nàng muốn ta nói, ta sẽ nói, nhưng mà, sau khi ta nói xong, nàng phải giữ bình tĩnh được không? Không được oán trách ta được không?"
Diêu Linh Linh gật đầu.
"Cho dù ta đã làm chuyện sai rất lớn, nàng cũng có thể tha thứ cho ta chứ?"
Vẻ mặt Diêu Linh Linh liền biến sắc, chuyện sai rất lớn... Còn hơn chuyện phản bội sao? Sắc mặt muội ấy nháy mắt liền trở nên trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu.
"Được, ta nói"
Họ không biết lúc hai người họ đang nói chuyện, Vân Tử Lạc cũng rất đau đầu, Diêu Linh Linh đến cuối cùng là cùng Quỵ Mị đi đến chỗ quái quỷ nào, mà ngay cả ám vệ của Túy Vân Lâu cũng tìm không ra được dấu vết.
Nói đi cũng phải nói lại, Quỷ Mị ngây ngốc bên cạnh Hách Liên Ý nhiều năm như vậy không ngờ cũng có khả năng như thế, đầu tiên là giả chết, bây giờ là mất tích, hơn nữa che dấu hành tung cũng rất tốt.
Nếu không phải là Tiếu Đồng, nàng cũng sẽ không ngờ Quỷ Mị lại làm được nhiều chuyện như vậy.
"Lạc nhi, đừng lo lắng chuyện người khác, chuyện quan trọng nhất là bây giờ nàng phải tự chăm sóc mình cho tốt"
Ngôi đối diện, Tiếu Đồng vui vẻ mở miệng, chỉ là trong ý cười có chút ảm đạm.
"Ừm, đồng ý với ta, đừng nói chuyện này cho chàng biết"
Vân Tử LẠc hơi đỏ mặt nói.
Lúc Tiếu Dồng đến tìm nàng, lúc đó nàng đang cầm một đĩa ô mai chua ăn, lại không đề phòng liền đưa cho Tiếu Đồng một viên, vị chua lập tức lan đày khoang miệng hắn.
"Chua vậy, Lạc nhi, nàng làm sao ăn được thứ này"
Tiếu Đồng nhảy dựng lên, bụm miệng nói.
Lúc này Vân Tử LẠc mới biến sắc.
Chua sao?
Tiếu Đồng hăn có hoài nghi hay không?
Quả nhiên, ánh mắt người đàn ông lập tức trầm xuống, đưa tay đặt lên cổ tay nàng băt mạch, rất lâu sau hắn mới mở mắt ra, ánh mắt phượng xẹt qua vẻ đau khổ.
Ánh mắt kia giống như muốn nói với nàng nàng không sống quá ba ngày nữa....
Ký ức quay lại, lúc này hai người họ đang ngồi ở Liên Hoa Các dùng trà ăn điểm tâm.
Tiếu Đông do dự một lúc rồi gật đầu, hắn cũng không muốn bất cứ chuyện gì trái ý nàng.
Đột nhiên, cửa phòng Liên Hoa các được mở ra, thân ảnh màu đen liền xuất hiện trong phòng.
"Tiếu Đồng, ngươi ở cùng nữ nhân của ta làm gì?"
Sắc mặt Nhiếp chính vương xanh mét, bộ dạng như không muốn nhìn thấy Tiếu Đồng.
Nếu là bình thường, tiếu Đồng nhât định sẽ trêu chọc chàng, nhưng giờ phút này, trong lòng hắn chua xót đến lạ thường, hắn không nói gì thêm, suy nghĩ gì chốc lát rồi nhìn vè phía Vân Tử Lạc rời đi.
Eo Vân Tử Lạc bị Nhiếp chính vương siết chặt, chàng ôm nàng vào ngực, cùng chàng xuống lầu, lên xe ngựa trở về Túy Vân lâu.
"Chuyện Lục Thừa Hoan là thế nào?" Nàng nhướn mày hỏi.
"Nàng không hiểu sao? Giọng Nhiếp chính vương tràm thấp, " Bây giờ đang trên đường..."
"Là tin tức chàng truyền ra sao?" Vân Tử LẠc nhìn gò má của chàng: "
"Đứa con trong bụng Lục Thừa Hoan không phải là của Nhiếp chính vương, mà là của một tú tài giấu tên, nghiệt chủng đó đã bị Nhiếp chứng vương xử lý khi còn ở trong bụng, hai người giải trừ hôn ước"
"Ừm, ta cùng nàng ta không liên quan "
Nhiếp chính vương chậm rãi nói
"Chàng làm vậy sao, chàng lại chụp cho nàng ta cái mũ lẳng lơ, sau này ai dám thành thân với nàng ta nữa? Dù sao, nàng ta cũng là vì chàng mới làm như vậy"
"Lạc nhi, nàng ta có thành thân được hay không đó không phải là chuyện ta có thể quản được, ta cũng không quan tâm, là do nàng ta gieo gió thì gặp bão"
Vân Tử Lạc mấp máy môi, cũng không hỏi lại tung tích của Lục Thừa Hoan, chỉ càn con của nàng ta không còn,hơn nữa đứa bé có thể là của Hách Liên Ý cũng là do thủ đoạn của Lục Thừa Hoan mà có được.
Nàng sao nỡ vì nàng ta mà trách Hách Liên Ý được chứ. Thế chẳng phải nàng sập bẫy của nàng ta sao.
Mặc dù tận đáy lòng nàng không vui, nhưng nàng tin tưởng, một thời gian nữa mọi chuyện sẽ ổn cả.
Nhiếp chính vương cũng không ở lại Túy Vân Lâu lâu.
Vân Tử Lạc phát hiện, từ sau khi mang thai, nàng đặc biệt thích ngủ, bụng nàng không lớn lên nhiều thế nhưng nàng càng ngày càng thích ngủ.
Sau khi Nhiếp chính vương trở về phủ, Quỷ Hình liền ra đón, nhìn thấy bốn phía không có ai, hắn mới cúi đầu nói: " chủ nhân, bên biệt viện bên kia hôm nay có động tĩnh, huyên náo hơn thường. Người xem, có cần tới đó xem một chút hay không?"
"Nàng ta chết là tốt nhất"
Ánh mắt Nhiếp chính vương lạnh băng đôi môi mỏng vô tình nói ra một câu, chàng sải bước đi tới thư phòng.
Khóe miệng Quỷ Hình co rút, trong lòng không khỏi cảm thán, đã gây ra chuyện này còn giữ nàng ta lại làm gì?
Hắn ngây ngốc đứng ngoài thư phòng một lúc,đột nhiên cửa phòng mở ra, Nhiếp chính vương đã đổi một bộ trường bào xanh mang theo mạng che mặt đi ra.
"Đi"
Hắn trầm giọng nói: " Chủ nhân, đi đâu?"
Quỷ Hình cả kinh hỏi.
Nhiếp chính vương liếc hắn một cái, đánh vào cổ của hắn một cái, Quỷ HÌnh rụt đầu lại lè lưỡi nói: " Thuộc hạ biết rồi"
Bộ dạng này, còn có thể đến gặp ai khác được chứ?
Phía trước, vẻ mặt Nhiếp chính vương đã lạnh băng, xem ra, chính mình phải đến nói với nàng ta một chút,để cho nàng ta yên tâm không làm bậy, sinh con ra trước đã.
Lúc ấy chàng sẽ mang đưa bé đó đến trước mặt Vân Tử Lạc, nói cho nàng biết, chính chàng chưa từng chạm qua nữ nhân bỉ ổi đó, để nàng không phải nghĩ ngợi lung tung nữa.
Mấy hôm nay thấy vẻ mặt nàng mệt mỏi, lúc nói chuyện với chàng cũng không yên lòng, nàng cũng cự tuyệt để cho chàng bắt mạch mình, chuyện này làm cho chàng rất đau lòng.
Chuyện này, chàng phải làm thế này, cho dù Vân Tử Lạc không đồng ý với cách làm của chàng, nhưng chàng cũng đã hạ quyết tâ,.
Xe ngựa chậm rãi rời đi, đi về phía đông, rồi đột nhiên rẽ vào một ngõ hẻm chật hẹp, xe ngựa đột ngột dừng bước, trước mặt là một biệt viện sau cây ngô đồng.
-Hêt chương 297-
Yo
Lạc Nhi Ý Lạc Nhi Ý - Tuyết Sơn Tiểu Lộc