Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Liễu Ký Giang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 787 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 01:59:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Ngoại Truyện 2 Phần 1
goại truyện 2: Lưu lang đã rời bỏ nơi Bồng Lai[1]
[1] Núi Bồng Lai hay còn gọi là tiên đảo Bồng Lai, là một vùng đất truyền thuyết tìm thấy trong thần thoại Trung Quốc, và cũng xuất hiện trong cả truyền thuyết của Nhật Bản. Theo Sơn hải kinh, núi Bồng Lai nằm trên một hòn đảo ở phía đông của Bột Hải, cùng với bốn đảo khác: Phương Trượng, Doanh Châu, Đại Dư và Viên Kiều, là nơi các vị thần tiên cư ngụ.
Nàng nghĩ, nếu lúc còn sống mà được nghe bài thơ như vậy thì nhất định sẽ bật khóc. Núi Bồng Lai xa xôi, xa xôi đến chừng nào? Có phải như nàng và Lưu lang, rõ ràng cùng đi ở trong cung Vị Ương, ngước mắt lên sẽ trông thấy nhau nhưng lòng đã hóa thành một vùng hoang vắng, như hai người xa lạ chưa từng có những năm tháng tuổi trẻ hạnh phúc. Vẫn gần trong gang tấc vậy mà đôi khi cũng như xa cách tận chân trời.
Trên đời này, xa nhất không phải tận chân trời, cũng không phải cách trở âm dương mà là yêu rồi dần hóa thành xa lạ, đến cuối cùng trở mặt thành thù hận. Còn hôm nay, nàng ở dưới Địa phủ sâu chín vạn thước nhìn lên chứng kiến chuyện tình của y và người ấy. U minh lạnh lẽo, tịch mịch, tịch mịch đến mức nước mắt chẳng muốn tuôn rơi.
Chuyện mở đầu là y và người ấy, chuyện kết thúc vẫn là y và người ấy. Còn nàng chỉ là một khách qua đường đáng buồn cười xen vào chuyện tình của bọn họ rồi cuối cùng rút lui. Chuyện tình của bọn họ lại bắt đầu, tiếp diễn, cuộn trào, sâu lắng miên man, cho đến kết thúc vẫn không chút liên quan tới nàng.
Năm Nguyên Thú đầu tiên, Vệ Tử Phu tự vẫn tại điện Tiêu Phòng, được chôn cất theo nghi lễ phi tần ở khu lăng mộ. Cho đến lúc chết, Lưu lang vẫn không tới gặp nàng. Những hồn phách chết oan không được đầu thai. Nàng dật dờ lưu lạc ở Uổng tử thành suốt bao năm chỉ để chờ đợi. Chờ đợi một ngày Lưu lang tới đây, nàng sẽ hỏi một câu trước lúc y uống canh Mạnh bà, hỏi rằng y có từng yêu nàng hay không? Chỉ thế mà thôi.
Nàng ra đời trong một căn phòng dành cho nô bộc ở phủ Bình Dương hầu hồi Cảnh hoàng đế còn tại vị. Lúc nàng sinh ra, mẫu thân từng thốt lên: “Xinh quá! Xinh đẹp hơn mẫu thân nhiều.” Đẹp đến mấy thì cũng để làm gì chứ? Chẳng qua vẫn chỉ là một nô bộc. Thời niên thiếu, nàng từng nghe nói rằng có người thiếu niên được lập làm Hoàng thái tử ở đế đô Trường An xa xôi đã từng mỉm cười hứa hẹn với biểu tỷ của cậu ta, “Nếu lấy A Kiều làm vợ thì sẽ xây lầu vàng cho nàng ở.” Truyền thuyết Kim ốc tàng kiều ấy đẹp biết nhường nào! Nàng đã từng cảm khái cho hạnh phúc của người thiếu nữ kia, hoàn toàn không biết rằng, trong tương lai, nàng lại chính là người phá vỡ cái truyền thuyết đẹp đẽ ấy. Vận mệnh đứng trong bóng tối nhìn theo, mỉm cười đầy ý vị.
Vào một năm, Bình Dương công chúa cành vàng lá ngọc được gả cho Bình Dương hầu Tào Thọ. Một thiếu nữ từ trên cỗ xe ngựa sơn son thiếp vàng tráng lệ bước xuống, xinh đẹp như tiên nữ trên trời. Bình Dương trưởng công chúa Lưu Tịnh chính là người đã thay đổi vận mệnh cuộc đời nàng. Năm đó nàng còn quá nhỏ tuổi. Một hôm, nữ chủ nhân của phủ Bình Dương hầu nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng rực, thốt lên: “Thật là một mỹ nhân trong tương lai.” Rất nhanh sau đó, nàng không phải làm công việc hầu hạ nữa. Bình Dương công chúa chuyển nàng vào nội viện để huấn luyện ca múa.
“Tử Phu đừng phụ sự kỳ vọng của ta nhé.” Công chúa mỉm cười nói, ánh mắt khó hiểu. Kỳ vọng gì chứ? Nàng không hiểu. Nàng chỉ là một nô tỳ nhỏ nhoi với ước mơ rất tầm thường, mong sao người nhà mình được bình an, no ấm.
Năm thứ hai, nhị tỷ Vệ Thiếu Nhi của nàng ân ái với viên tiểu lại Hoắc Trọng Nhụ của huyện Bình Dương rồi sinh ra một bé trai. Hoắc Trọng Nhụ không thể cưới nhị tỷ của nàng vì hắn đã có vợ. Vệ Thiếu Nhi bế đứa con trai khóc thầm lặng lẽ, kéo tay nàng nói: “Tam muội, đừng đi theo vết xe đổ của tỷ tỷ và mẫu thân nhé.”
Khi đó, nàng càng lớn càng xinh đẹp, ca múa cũng dần điêu luyện, đẹp đến mức tỷ tỷ ruột của mình cũng phải thán phục. “Nhị tỷ yên tâm.” Nàng vừa mỉm cười vừa nựng đứa cháu trai bé bỏng. Sau một năm tập luyện ca múa, tầm mắt nàng đã ngước lên cao hơn, dứt khoát không chịu làm một tiện tỳ tư thông với người khác để đến nỗi cả đời không thể ngẩng đầu. Nhưng con đường phía trước sẽ như thế nào đây? Tất cả vẫn còn mờ mịt!
Cuối năm đó có đại tang Cảnh hoàng đế, công chúa khuyên bảo hầu gia chuyển nhà lên Trường An. Hoàng đế mới kế vị đặt niên hiệu là Kiến Nguyên, lập thái tử phi trong truyền thuyết Kim ốc tàng kiều làm Trung Cung hoàng hậu. Phẩm cấp của Bình Dương công chúa cũng được nâng lên thành Bình Dương trưởng công chúa. Bệ hạ niệm tình tỷ đệ, ngầm đồng ý cho tỷ tỷ và cả nhà tỷ phu ở lại Trường An. Nàng chứng kiến cảnh phồn hoa của Trường An, hiểu rằng Công chúa nhất định có mưu đồ nên mới huấn luyện ca múa cho các nàng từ rất nhỏ. Biết vậy nhưng nàng cũng không dám nghĩ quá xa. Dù nàng có mặc y phục hoa lệ, dung nhan xinh đẹp thì chẳng qua vẫn là một ca cơ như cũ, thấy người thì phải khẽ cúi đầu gợi lòng trắc ẩn. Người đi bên dòng suối nhỏ trông thấy ngọn núi đằng xa đã cảm thấy rất cao, sao còn dám ôm mộng bay lên tầng mây? Vận mệnh không biết là hào hiệp hay tàn khốc đã mở ra một cánh cửa cho nàng. Nàng cứ thế bước tới, chẳng biết đi đâu về đâu, không thể tự mình quyết định.
Nàng biết rằng bệ hạ và Trưởng công chúa là cùng một mẹ sinh ra, tình cảm rất sâu đậm. Một hôm bệ hạ tới thăm phủ Bình Dương hầu, Trưởng công chúa sai mấy mỹ nhân tới hầu hạ, bệ hạ đều nói cười thản nhiên, nhìn không thuận mắt. Thị nữ thiếp thân A Lan của Trưởng công chúa bảo, “Tử Phu, cô lên phòng khách ca múa đi.” Vào khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy dường như ông trời đã ban xuống ình một cơ duyên, nói không động lòng là giả dối. Người theo học nghề ca múa thành tài sẽ được bán vào nhà các vương hầu nhưng nàng còn có cả dung nhan vô song, nếu muốn bán thì cũng phải bán cho đế vương. Lúc bấy giờ, bệ hạ còn rất trẻ, nàng cũng vậy. Người trẻ tuổi tràn đầy ảo tưởng với tình yêu, cứ thế lao vào con đường tình ái không hề sợ hãi.
Đế vương ngồi trên cao, cặp lông mày lưỡi mác, đôi môi rất mỏng, cực kỳ tuấn tú. Chắc y đang ở trong hoàn cảnh bất đắc chí, trên mặt phảng phất nét buồn.
Đó là người ngồi trên ngôi vị thiên hạ chí tôn! Nàng như người ngã trong bùn lầy ngước nhìn mây bay trên trời, còn chưa cất tiếng thì lòng đã tan ra. Nàng quên hết, không còn nhớ mình đã hát, múa như thế nào, chỉ còn nhớ rằng y ngồi ở trên cao hơi nhướng mày, uống cạn chén rượu, ánh mắt nhìn nàng lóe lên một tia thưởng thức. Nàng hầu hạ y thay quần áo. Y gỡ chiếc trâm cài tóc của nàng, khen ngợi, “Mái tóc đẹp quá!” Chuyện xảy ra như một giấc chiêm bao. Nàng theo người đàn ông này về cung Vị Ương. Nàng vẫn biết, tục danh của hoàng đế triều Đại Hán hiện giờ là Lưu Triệt, chỉ là từ đó về sau, cái tên này không chỉ khiến nàng tôn sùng mà còn mang một ý nghĩa sâu sắc hơn rất nhiều.
Rồi cũng đến lúc nàng nhìn thấy người đó. Cung nữ đến trước xe ngự bẩm báo, “Hoàng hậu nương nương chờ bệ hạ trở về đã lâu rồi.”
Trong xe ngự yên lặng một lát rồi truyền ra giọng của bệ hạ, “Vậy à?”
Nàng đứng cuối xe ngự, nghe tiếng nói ở gần trong tấc gang mà lại xa xăm như tận chốn chân trời.
“A Kiều tỷ”, bệ hạ xuống xe, mỉm cười hỏi, “Bên ngoài gió lớn thế mà sao nàng còn ở đây?”
Cô gái kia cười duyên dáng quay lại, khẽ nghiêng đầu nói: “Chàng không ở trong cung, thiếp nhớ chàng nhiều lắm, cứ tính toán từng canh giờ xem lúc nào chàng trở về để chờ ở đây.”
Đó là người con gái tôn quý nhất mà nàng đã gặp trong cuộc đời này. Người con gái đó dù gặp bệ hạ cũng chưa từng chịu cúi đầu vẫn tươi cười chàng chàng thiếp thiếp như thể đó chỉ là phu quân của mình. Đến sau này, nàng vươn lên được địa vị cao giống người đó nhưng không sao có được khí thế như của đối phương. Đến cuối cùng thì nàng mới hiểu rằng, nàng - Vệ Tử Phu chỉ là hoàng hậu của Lưu Triệt, còn Trần A Kiều mới là thê tử của Lưu Triệt.
Vẻ đẹp của Trần A Kiều khác với vẻ đẹp của nàng. Ở Trần A Kiều là vẻ đẹp cao quý, không người nào có thể phủ nhận được. Có một hoàng hậu xinh đẹp như vậy thì đương nhiên nàng phải bị vứt bỏ, vào làm nô tỳ trong cung. Nhưng nàng không cam lòng! Hiến thân cho đế vương không phải để sống lại cuộc sống nô tỳ thuở trước. Nàng nghe người trong cung nói rằng bệ hạ và hoàng hậu ái ân nồng thắm, hiếm thấy trong nhà đế vương. Vậy còn nàng thì sao? Vệ Tử Phu này được xem là cái gì?
Một năm sau, cung Vị Ương loại bỏ những cung nữ lớn tuổi. Nàng tuyệt vọng, mang lòng quyết tâm không thành công cũng thành nhân vượt qua bao khó khăn để đến được trước mặt bệ hạ, quỳ gối cầu xin y cho nàng rời đi. Bệ hạ trông thấy dung nhan vừa quen thuộc vừa xa lạ đang lệ rơi đầm đìa liền sủng ái lại lần nữa. Lần này thì hoàng hậu nương nương không cách nào nhẫn nhịn. Một người con gái cao quý sao có thể chịu được cảnh phải cùng chia sẻ phu quân với một ca cơ có thân phận thấp hèn.
Nhưng rồi nàng đã mang thai. Từ lúc bệ hạ đăng cơ đến nay chỉ sủng ái một mình hoàng hậu nhưng vẫn chưa có người nối dõi. Chuyện kế thừa của hoàng gia cực kỳ trọng yếu. Hoàng hậu nương nương không quản đến mọi việc, chỉ để ý đến phu quân của mình, nào ngờ vừa tỉnh mắt ra thì ngày đã sang, người đã khác. Nàng vẫn cho rằng sở dĩ Trần A Kiều thua là bởi vì bệ hạ ở ngôi cửu ngũ thì không thể nào chỉ có vĩnh viễn một người. Sau này, nàng mới bi thương phát hiện ra, trên đời này chẳng có chuyện gì là tuyệt đối. Như vậy thì ai đúng ai sai chẳng phải đã rõ ràng ngay từ buổi ban đầu?
Hoài Nam quận chúa Lưu Lăng cũng yêu bệ hạ, liên kết với nàng, lợi dụng người nhà Sở Phục để ép buộc Sở Phục phải đẩy Hoàng hậu nương nương vào chỗ chết không nhắm mắt. Nàng lạnh lùng theo dõi Lưu Lăng, âm thầm suy nghĩ xem vì sao cô ta lại phải khổ đến như vậy? Ngay cả đánh đổ Trần A Kiều thì Lưu Triệt vẫn không thể nào là của cô ta được. Thế thì khổ cực cho ai, vội vàng cho ai? “Cho nên, Tử Phu, ngươi phải nhớ kỹ.” Nàng tự nói với bản thân mình, những cô gái đắm chìm trong tình yêu thật quá ngu ngốc, nếu có ngày đó thì ngươi không được để mình giống như bọn họ. Nào ngờ khi người kia quay trở về, nàng mới thấu hiểu, có một số chuyện không phải cứ tự cảnh cáo mình là có thể không phát sinh.
Những năm đó, nàng ở bên cạnh đế vương với thân phận mẫu nghi thiên hạ, bình thản nhìn đế quốc Đại Hán ngày một cường thịnh. Thời gian thấm thoắt, nàng cũng dần dà phó thác cả trái tim mình cho y. Tại sao lại phải yêu chứ? Bởi vì y quá tuyệt tình hay vì thời gian trôi qua quá vô vị? Không một ai ở dưới vòm trời này có thể đưa ra đáp án.
Song một luồng tình ý cuối cùng cũng đã mất đi. Bọn họ ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa nhưng lại quên mất rằng bệ hạ đang ở bên cạnh lạnh lùng quan sát. Vào ngày đã quyết định xong ý chỉ phế hậu, bệ hạ tới dùng bữa ở điện của nàng. Sau khi ân ái, y nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, đột nhiên cười lạnh nói, “Trẫm thật không nhìn ra khanh lại là người có lòng dạ hiểm độc.”
Nàng kinh hãi, toát mồ hôi lạnh. Đó là hoàng đế của hoàng triều Đại Hán, thiên hạ đều ở trong tay y. Đến sau này, nàng mới biết, bản thân tự cho là đắc kế nhưng chẳng qua là vì bệ hạ ngầm đồng ý nên chuyện mới phát sinh. Người kia là biểu tỷ cùng lớn lên với y từ nhỏ, là người con gái mà y từng hứa hẹn muôn vàn sủng ái, được người đời ca tụng là đôi đế hậu cầm sắt hòa hợp. Y lại cứ thế nhìn người đó chầm chậm đi đến vực thẳm, sau đó còn đích thân đẩy xuống. Nàng vẫn cho rằng mình biết rõ hơn Trần A Kiều về sự vô tình của người cùng chung chăn gối nào ngờ y không phải là vô tình mà là tuyệt tình. Từ ngày đó, nàng bắt đầu học theo cách nghĩ của y để hành xử thì y lại dần rời xa nàng. Nếu không phải bởi vì nàng đang mang thai Chư Ấp, e là trên thế giới này không có một hoàng hậu tên là Vệ Tử Phu. Trong hậu cung ba ngàn phi tần cung nữ nhưng có sinh có dưỡng thì chỉ một mình nàng. Sau này ấu đệ Vệ Thanh bắt đầu quật khởi. Cuối cùng, nàng sinh hạ con trai trưởng Lưu Cứ, được lập làm hoàng hậu. Vào lúc đó, nàng lại không biết rằng ở Đường Cổ Lạp Sơn xa xôi, Lưu Mạch và Lưu Sơ cũng đã bắt đầu bi bô học nói.
Từ một ca cơ lên đến ngôi vị hoàng hậu, truyền kỳ về kỳ tích như vậy đủ để phủ bóng lên câu chuyện cũ Kim ốc tàng kiều. Nàng dần quên mất rằng thuở bé mình cũng hằng ngưỡng mộ câu chuyện huyền thoại đẹp đẽ này. Cho đến năm Nguyên Sóc thứ sáu, cái tên bị quên từ lâu lại được nhắc tới một lần nữa. Trở về theo cái tên đó còn có một công chúa giống mẫu thân của cô như đúc, tên gọi là Sơ. Cô bé kia nói, chữ “Sơ” này ở trong một câu thơ đẹp đẽ “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến.”
“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến.”
“Nhân sinh nhược chích như sơ kiến.”
Khi nàng nghe được câu này thì chỉ cảm thấy buồn cười, đời người nếu mãi như khi bọn họ vừa gặp nhau thì Vệ Tử Phu nàng sẽ ở đâu? Hoặc nếu như đời người mãi chỉ như khi nàng vừa gặp bệ hạ thì trên đời này cần gì phải có một Trần A Kiều? Đều là những chuyện mâu thuẫn. Mà có lẽ, đời người vốn là một mâu thuẫn lớn nhất. Trong khoảnh khắc đó, nàng mơ hồ cảm thấy lòng đau đớn.
Vốn nàng vẫn luôn tự nhắc nhở mình đừng yêu nhưng cuối cùng lại vẫn sa vào đó. Thoáng chớp mắt đã từ năm Kiến Nguyên thứ hai đến năm Nguyên Sóc thứ sáu, được hơn mười năm rồi. Năm tháng dài như vậy, yêu thương cứ lớn lên từng chút một khiến khi tỉnh ngộ thì chính bản thân mình cũng không thể xóa bỏ được nữa. Cũng như đời nàng đã được chú định thống khổ, đến chết vẫn không yên.
Bệ hạ ban cho cô bé kia danh hiệu Duyệt Trữ, ở tại điện Chiêu Dương, Duyệt Trữ! Duyệt Trữ! “Du duyệt an trữ”[2]. Trong cung Vị Ương này, ai có thể thực sự vui vẻ an bình? Trong điện có bao nhiêu là người mà cô bé không hề e ngại dám nói rằng mình nhớ mẫu thân, mẫu thân của mình là người phụ nữ tốt nhất thiên hạ.
[2] Vui vẻ bình an.
Người phụ nữ tốt nhất thiên hạ? Nàng nhớ lại người con gái trong ký ức, khuôn mặt như đóa phù dung, cặp mày lá liễu, dĩ nhiên là đẹp tuyệt trần. Nhưng với tính cách kiêu ngạo tùy hứng như vậy thì có muốn làm trái lương tâm để nói ra một chữ tốt cũng thấy khó khăn. Chẳng phải bệ hạ cũng bị tính cách đó của người kia từng bước ép phải rời xa sao?
Tính cách kiêu ngạo đó, sau nhiều năm lưu lạc bên ngoài có được mài giũa? Đã bước chân ra khỏi thành Trường An, nào ai nguyện ý chịu đựng người kia thêm lần nữa. Trần A Kiều mất đi tính cách kiêu ngạo rừng rực như lửa thì có còn là Trần A Kiều như trong ký ức? Nàng cũng chẳng nghĩ được rõ ràng. Trong lòng nàng, cái tên Trần A Kiều đồng nghĩa với một người con gái luôn kiêu ngạo, giống như một con phượng hoàng luôn đứng thẳng, kiêu hãnh bay trong biển lửa không bao giờ chịu cúi đầu, cuối cùng bị đốt thành tro bụi. Ngay cả nàng là kình địch nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng hình ảnh hủy diệt huy hoàng đó đẹp đến tột đỉnh. Đẹp đến nỗi không ai có thể trơ mắt lạnh lùng chứng kiến giây phút cuối cùng. Thế nên, Lưu lang của nàng mới thật là vô tình!
Nàng vẫn ôm mối hận. Đều là phận nữ nhi, đều là hoàng hậu, tại sao Trần A Kiều lại có thể sống mạnh mẽ, thẳng thắn như vậy còn nàng thì cứ ngày ngày lặng lẽ, mỏi mòn ở cung Vị Ương phồn hoa để cuối cùng héo hon đi giống như chiếc bóng mỹ lệ trên tấm màn lụa hàng đêm kéo lên trong điện Tiêu Phòng mà không hề có sinh khí.
Sau khi nàng sinh Cứ Nhi thì bệ hạ trở nên lạnh nhạt. Nàng nghĩ, chung quy lại thì y chỉ muốn có một đứa con trai nối dõi mà thôi. Nàng giúp được y thực hiện hy vọng đó, nên y cho nàng ngồi lên ngôi vị hoàng hậu cao quý nhất mà cũng cô quạnh nhất ở cung Vị Ương, rồi để mặc nàng cho số phận giày vò, còn nàng cũng vui vẻ chịu giày vò như thế. Có ai trên cõi đời này không ngưỡng mộ, có ai ở trong cung Vị Ương không tôn sùng ngôi vị trí hoàng hậu? Người đời thường nói nó là đại biểu cho ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, nhưng chỉ có người ngồi trên mới biết được cảm giác bi thương trộn lẫn với hân hoan.
Nàng chiếm được ngôi vị hoàng hậu mà mình ước ao thèm khát nhưng lại đánh mất sự sủng ái của phu quân. Nàng cũng không biết phải chăng mỗi người đàn bà đang tranh đoạt ngôi thứ trong cung Vị Ương đều như vậy? Một người đàn bà có được tôn sùng đến đâu thì trước hết vẫn là một nữ nhân, mà đã là nữ nhân thì liệu có người nào không mong mỏi được phu quân thương yêu? Người trong cung Vị Ương thôi không còn nhắc đến Trần hoàng hậu nữa mà bây giờ bọn họ chỉ nói đến Vệ hoàng hậu ở điện Tiêu Phòng.
“Vệ hoàng hậu là người hiền hậu. Hôm qua ta làm việc trong ngự hoa viên. Vệ hoàng hậu đi qua còn hơi mỉm cười với ta.”
“Vệ hoàng hậu thật may mắn. Nghe nói, nàng vốn chỉ là một ca cơ của phủ Bình Dương hầu.”
“Đúng đấy. Nói về thân phận thì Trần hoàng hậu trước kia cao quý biết nhường nào chứ? Thế mà chẳng phải cũng thua bởi một ca cơ? Có thể thấy được...”
Kim Ốc Hận Kim Ốc Hận - Liễu Ký Giang