In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 256: Ngược Yêu: Kỉ Niệm Kết Hôn (1)
dit: Pink Kiêu Sa
Beta: N.P
“Mặc tiểu thư, chuyện này…” Chuyện gì xảy ra vậy? Người khách không hiểu, “Bên cô làm không thể nói là tốt, chúng tôi tính giá thấp, thì mấy người cũng nhận hợp đồng rồi, chúng ta đã ký mấy điều khoản, bây giờ nói đổi ý là đổi ý sao?”
Cúc Như Khanh vừa nghe giá tiền thấp mà Mặc Thiên Trần còn nhận đơn, anh không khỏi trầm giọng, “Bây giờ chưa chính thức ký hợp đồng, không đến mức bị truy cứu trách nhiệm pháp lý, cũng chính vì mấy người ép giá, chúng tôi tính đi tính lại giá vốn, nhận thấy không hợp lý. Vì thế, anh nên tìm công ty khác đi.”
“Lý tiên sinh, thật ngại quá, hôm nay đột nhiên phải nói với anh như vậy, còn làm phiền anh phải đi một chuyến.” Mặc Thiên Trần thái độ không cứng rắn như Cúc Như Khanh.
“Hừ! Chẳng lẽ tôi sợ không tìm được công ty khác sao! Khách hàng quay đầu, “Tôi còn định cho giá thấp hơn giá công ty cô ra nữa!”
“Tốt quá, chúng tôi cũng đi đây.” Cúc Như Khanh kéo Mặc Thiên Trần đi.
“đi thôi!” Mặc Thiên Trần cũng đành phải đi.
Cúc Như Khanh quyết định không nhận đơn đặt hàng thành Tây, nhất định là có ý của anh, dù sao đơn hàng này, lời cũng tương đối ít, năm nay tình hình kinh tế vào mùa hè, có chút trì trệ.
Mặc dù thành Tây tình hình vẫn như dầu sôi lửa bỏng, các cao ốc bắt đầu mọc đầy rẫy, nhất thời thành Tây trở thành mảnh đất giao thương được quan tâm nhất, người dân ở đó cũng rất hy vọng.
Vào lúc này, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần lại chuẩn bị kỷ niệm ngày kết hôn.
Người ta nói, kết hôn một năm thì gọi là đám cưới giấy, ý nói nam nữ mới kết hôn, tình cảm vẫn giống như tờ giấy yếu ớt, đâm một cái thì rách ngay.
Kỷ niệm một năm ngày cưới, Mặc Thiên Trần hy vọng có thể trải qua ngày này với Cúc Như Khanh có ý nghĩa một chút, vì anh đã từng nói, hai người phải ở bên nhau đến đám cưới vàng, đám cưới kim cương, bây giờ giống như khởi đầu ột cuộc sống tốt đẹp, đương nhiên không thể đùa được.
Mặc Thiên Trần nghĩ, mấy ý tưởng hoa tươi rượu ngon đều cũ hết rồi, mà ngày nào cũng bận rộn, không có lấy một khoảng không gian yên tĩnh, để hai người họ có thể cùng chờ đợi đêm nay!
Mặc Thiên Trần còn chưa tan việc đã gọi cho Cúc Như Khanh, “Như Khanh, tối nay em có mấy tiết mục, anh có rảnh cùng tham gia không?”
“Tối nay? Anh sợ anh còn phải tăng ca, Trần, em về nhà trước, buổi tối không cần đến đây đâu, anh còn phải đi gặp khách hàng.” Cúc Như Khanh đáp.
“Vậy… Được rồi!” Mặc Thiên Trần có chút thất vọng, cúp máy.
cô cũng biết mấy ngày nay, Cúc Như Khanh bận rộn công việc, cô cũng hiểu, dù sao anh cũng gánh trách nhiệm quá nặng, cho nên hôm nay dù anh lỡ quên mất, hay là anh về muộn, cô cũng vẫn coi trọng ngày kỷ niệm một năm kết hôn này của bọn họ.
Cúc Như Khanh xem hết công văn, đang thở một hơi thì thư ký gõ cửa bước vào, “Tổng tài, ngài có chuyển phát.”
“Mang đến đây cho tôi.” Cúc Như Khanh nhìn hộp chuyển phát đóng gói rất tốt, rồi ý bảo thư ký ra ngoài.
Anh và một khách hàng quan trọng gặp mặt xong, chạy về nhà thì đã là mười giờ tối, Mặc Thiên Trần đang xem sách, thấy anh về, bỏ sách vui vẻ chạy ra đón.
“Như Khanh, anh về rồi! Mệt không, đi tắm trước đi!” cô đã tắm xong rồi.
“Được!” Cúc Như Khanh cởi cà vạt và áo sơ mi.
Mặc Thiên Trần vươn tay xoay một vòng, vui vẻ đợi Cúc Như Khanh cùng ra ngoài.
“Như Khanh, chúng ta ra bờ biển cắm trại đi, được không?” Mặc dù Aegean Sea cách bờ biển có mấy phút đi xe, nhưng hai người cũng chưa từng ra đó.
Cúc Như Khanh ngẩn ra, “Sao đột nhiên lại muốn ra ngoài cắm trại?”
“Anh nghĩ xem, mùa hè cũng tới rồi, hơn nữa tối nay sao rất nhiều! Chúng ta ra ngoài cắm trại, không chừng có thể bắt được cua!” Mặc Thiên Trần thấy anh đã quên ngày kỷ niệm, chỉ có thể nói như vậy.
“Được, vậy bây giờ đi luôn.” Cúc Như Khanh thay quần áo.
Hai người đến bờ biển, Mặc Thiên Trần tích cực lấy lều từ cốp xe ra, Cúc Như Khanh muốn giúp, bị cô đẩy ra, “Anh tăng ca mệt rồi, em làm xong thì anh vào là được!”
cô dựng lều rất tốt, bỏ vào trong lều một cái đèn led có gắn bình ắc-quy, ánh sáng dù trắng, nhưng không chói mắt, thích hợp với ánh sáng ở bờ biển.
Cúc Như Khanh lấy một cây gậy nhỏ, đùa giỡn một con cua bò lên bờ vào buổi tối, “Trần, mau đến xem này!”
“Con cua đáng yêu quá! Nó đang tìm đường chạy kìa!” Mặc Thiên Trần vui vẻ nhảy đến bên cạnh anh, nhìn con cua đó, trên người nó có mấy điểm hoa văn, nó giơ giơ càng nhìn hai người, bộ dáng như đang chào hỏi.
“Trần, nó là cua cái hay cua đực?” Cúc Như Khanh đùa với cô.
Mặc Thiên Trần cười ha hả, “Em không biết, anh biết sao?”
“Dĩ nhiên!” Cúc Như Khanh làm mặt phớt tỉnh, “Nó là cua cái.”
“Làm sao biết được?” cô không hiểu, “Cơ cấu sinh lý của cua anh cũng hiểu rõ à?”
Cúc Như Khanh ôm cô vào trong lòng, giải thích, “Cua cái theo chủ nghĩa mẫu hệ, đối với việc động phòng rất khắt khe. Mỗi khi thủy triều xuống, nó sẽ đi thị sát hang của cua đực, còn cua đực lúc sẽ múa càng của mình, mục đích để khiến con cái phải chú ý đến nó. Lúc đó, cua cái sẽ bò huyệt động vừa được sửa xong của cua đực để quan sát, nó phải đi thị sát hơn một trăm hang, thì mới xác định ứng cử viên sẽ trở thành chú rể.”
Mặc Thiên Trần cười, “Cho nên con cua cái này đang tìm phòng ốc cho chồng à! Thú vị quá, vậy anh có biết nó đã đi xem bao nhiêu căn nhà rồi không?”
“Theo anh được biết, nó đã đi xem một trăm cái rồi.” Cúc Như Khanh rút cây gậy về, cho con cua rời đi.
“Làm sao em biết được có đúng không?” Mặc Thiên Trần cười nói, “Có phải anh trêu em cho vui không đó?”
“Sáng sớm ngày mai, nó sẽ dẫn ứng cử viên vào vị trí chú rể ra đứng ngoài cửa xếp hàng, cho em đếm, được không?” Cúc Như Khanh cũng cười.
“Tốt nhất là như vậy!” Mặc Thiên Trần chỉ nói đùa, không cho là thật.
Đêm khuya đến, kim đồng hồ đã chỉ gần mười hai giờ, cô cọ mặt vào cằm anh, “Chúng ta vào lều đi!”
Cúc Như Khanh ôm cô lên, hai người vào lều, trên cát có trải một cái chăn, hai người nằm lên đó.
Lúc này, bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió biển và sóng biển, và tiếng hít thở của hai người.
“Như Khanh…” Mặc Thiên Trần mặt đối mặt với anh, cô đè lên người anh.
Cúc Như Khanh giương môi cười, đưa tay phủ lên gương mặt cô, gương mặt cô hồng hồng, mắt lóe sáng, giống như ánh sao sáng nhấp nháy trên bầu trời đêm.
Mặc Thiên Trần cúi đầu, hôn lên môi anh, trong lòng nhớ đến, hôm nay là kỉ niệm một năm kết hôn của chúng ta, kỉ niệm vui vẻ! Như Khanh…
Bàn tay nhỏ bé của cô thuận thế trượt vào trong ngực anh, vuốt ve da thịt kiện mỹ của anh, còn nụ hôn thì càng lúc thâm tình và nóng bỏng, tay của cô từ trên ngực dời xuống, trượt đến phần thắt lưng của anh, mặt càng lúc càng hồng.
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam