The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Lục Tiểu Lam
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 342 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 629 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:52:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 208: Ngược Yêu: Một Nhà Đoàn Viên (7)
eta: N.P
“Được!” Mặc Thiên Trần vui vẻ ôm cổ anh, tiếng chuông hạnh phúc sắp gióng lên, cô đã được đoàn viên với con gái rồi.
Sáng ngày giao thừa, Trần Ích đưa cả nhà Cúc Như Khanh ra sân bay.
trên phi cơ, Cúc Cầm Du tò mò nhìn Cúc Hoài Cẩn, sau đó nhìn Mặc Thiên Trần, “Mẹ, trong một đêm mẹ sinh được em gái hả?”
Lời này thật sự chọc Mặc Thiên Trần cười, nếu cô có thể trong một đêm sinh được đứa con gái lớn như vậy, thì đúng là… quá ngạc nhiên rồi.
Cúc Hoài Cẩn cười ngọt ngào, “Ai nói với cậu, tôi là em của cậu chứ?”
Cái gọi là ‘thân thủ bất đả tiếu kiểm nhân’, Cúc Cầm Du đối với vẻ mặt ngọt ngào nhưng cực độ xảo trá của Cúc Hoài Cẩn, thật đúng là tức đến không nói được.
Mặc Thiên Trần sợ hai đứa sẽ cãi nhau, vội vàng nói, “thật ra thì cả hai đứa đều là lớn lên bình thường mà, vì ra đời cùng một ngày…” cô nói xong nhìn sang Cúc Như Khanh, “Bảo Bảo và Cầm Du ra đời cùng ngày quốc tế lao động.”
Cúc Như Khanh là người duy nhất biết toàn bộ sự thật, anh chỉ hơi cười chứ không nói gì, để mặc cho Mặc Thiên Trần chơi đùa với bọn trẻ.
“Vậy thì tôi cũng là chị…” Cúc Hoài Cẩn dương dương tự đắc.
“Tại sao?” Mặc Thiên Trần không hiểu.
Cúc Hoài Cẩn nói: “Cái này mẹ không hiểu rồi, Đào quản gia gọi con là đại tiểu thư, gọi cậu ấy là tiểu thiếu gia, con là đại, cậu ấy là tiểu, không phải rất rõ ràng rồi sao?”
Đây rõ ràng là ngụy biện, vậy mà Cúc Hoài Cẩn vẫn biết cách chiếm thế thượng phong, thời điểm nói chuyện, còn dùng bộ dáng nũng nịu con nít, luôn khiến người ta yêu thích. Ngay cả Cúc Cầm Du cũng thế, bất kể cô là chị hay em, cậu cũng muốn thương yêu cô.
Cúc Như Khanh cũng thu hồi ánh mắt trên người Cúc Hoài Cẩn, vui vẻ nhìn về phía Mặc Thiên Trần cười, dùng ánh mắt trao đổi với cô, con gái như vậy, đứa con trai nào không thích? cô trừng mắt lại anh, ý bảo cô không đủ mềm mại à?
Cúc Hoài Cẩn mặc dù ngụy biện, nhưng vẫn biết cách giữ mặt mũi cho Cúc Cầm Du, cô cười nói: “Mẹ nói tôi với cậu là sinh đôi, tôi cũng không muốn so đo danh phận chị em, cậu gọi tôi Hoài Cẩn, tôi gọi cậu Cầm Du, thế nào?”
Xưng hô bằng tên như vậy là ngang hàng rồi! Cúc Hoài Cẩn phải ngụy biện lại để làm Cúc Cầm Du hài lòng.
Cúc Như Khanh đưa tay vén những sợi tóc con trên trán Mặc Thiên Trần “Con gái đáng yêu hơn em rồi!”
Mặc Thiên Trần nhất thời nổi đóa, nhưng rồi lại nũng nịu tựa vào vai anh, lát sau, cô nói: “Như Khanh, em có cảm giác như mình đang nằm mơ.”
“Em để anh nhéo một cái sẽ biết ngay có phải nằm mơ không.” Anh trêu cô.
cô chính là không muốn! Mặc dù bọn họ ngồi ở ghé hạng nhất, nhưng xung quanh vẫn có khách khác, cô cọ vào gò má anh, “Anh tự nhéo vào đùi anh xem, nếu đau thì đây chính là thật.”
“A, tại sao không nhéo em?” Cúc Như Khanh có chút hăng hái nhìn cô.
Mặc Thiên Trần nhỏ giọng, “Nếu nhéo em sẽ để lại dấu vết, anh sẽ không thích nhìn, huống gì anh nỡ nhéo em sao?”
Phải rồi! Anh nỡ nào lại nhéo cô! Cúc Như Khanh nhìn cô, cô vui vẻ dùng tóc phe phẩy lên cổ anh.
Tối đó, cả gia đình đến khu danh lam thắng cảnh Cửu Trại Câu, nhìn từ khách sạn có thể thấy được màu trắng của bão tuyết, Cúc Hoài Cẩn quen với khí hậu lạnh bên Anh nên cảm thấy phấn chấn, Mặc Thiên Trần chân đã từng bị thương do thời tiết lạnh, may mà lò sưởi trong khách sạn đủ ấm, cô mới thấy không đến nỗi nào, Cúc Cầm Du thì ngồi luyện công chống lạnh, Cúc Như Khanh lo thu xếp trong ngoài.
Phục vụ của khách sạn mang thức ăn vào phòng, có chuẩn bị rượu đỏ, cocacola cho hai đứa bé, cả nhà cùng tận hưởng đêm ba mươi.
Thức ăn là những món ăn đặc sản cao cấp nhất, tuyết ngoài trời vẫn chưa tan như hòa cùng tiếng pháo liên tiếp, khắp nơi đắm chìm trong hạnh phúc, vui mừng.
Cúc Như Khanh rót hai ly rượu đỏ, coca cho hai đứa bé, mọi người cùng nâng ly, chúc mừng thời khắc tốt đẹp.
Đây vốn dĩ chỉ là hình thức, nhưng nếu có thêm tình yêu thì sẽ rất chân thật, cho dù thế nào đi nữa, người một nhà nhiều năm xa cách trong đêm đông đầy tuyết được đoàn viên, duyên phận thật sự rất kỳ diệu, giúp bọn họ được ở cạnh nhau, không bao giờ chia lìa nữa, Cúc Như Khanh nhìn ngắm người phụ nữ và hai đứa con của mình.
Mặc Thiên Trần kích động đến không kiềm chế được, cô cầm ly rượu mà tay run rẩy, nguyện vọng lớn nhất kiếp này của cô là có thể được gặp con gái, mà trong giờ khắc truyền thống của dân tộc Trung Hoa này, cô có con gái bên cạnh, còn có một người ở bên cô mà cứ cho là cô có chọn sai cũng không bao giờ rời xa anh, và đứa con trai bé bỏng Cúc Cầm Du, lần đầu gặp nó cô đã muốn yêu thương.
Mặc Thiên Trần mỉm cười, “Kiếp này có gia đình, là hạnh phúc lớn nhất…”
Cúc Hoài Cẩn cười ngọt ngào: “Mọi chuyện sau này phải nhờ vào mẹ…”
Cúc Cầm Du len lén cười mờ ám, “Mẹ muốn cho chúng ta có thêm em! Vất vả cho ba rồi!”
Cúc Như Khanh nhếch miệng mỉm cười, “Cạn ly!”
“Ding Ding”, âm thanh ly rượu chạm vào nhau vang lên, kèm theo tiếng cười vui.
Cúc Như Khanh nghĩ không cần nói lời chúc phúc nữa, hành động của anh chính là lời chúc phúc lớn nhất.
Mặc Thiên Trần uống rượu đỏ, kích động đến nước mắt rơi vào ly, đây không còn là mơ, đây là thật rồi.
Lúc tiếng chuông đếm ngược vang lên, cũng là lúc âm thanh vui mừng trong ngoài nhà nhà vang lên.
Mặc Thiên Trần không thắng được rượu, sớm mềm nhũn trong ngực Cúc Như Khanh, gương mặt cô hồng đến đỏ như rượu in vào trong mắt anh, hai đứa bé thì đang chơi đùa với tuyết, cực kỳ vui vẻ.
“Trần, chúc mừng năm mới!” Anh cúi đầu hôn cô.
cô mỉm cười chạm vào bờ môi anh, “Năm mới vui vẻ! Như Khanh, ngày ngày vui vẻ!”
Bầu trời ngập tràn pháo hoa, tiếng chuông mừng năm mới vang lên, có người kêu lên, “Xem kìa! Pháo hoa!”
Tất cả mọi người nhìn lên, Mặc Thiên Trần cũng nhìn lên, chỉ thấy sau làn lửa khói thiêu đốt bầu trời, có một dòng chữ hiện lên.
Có người đọc dòng chữ đó lên, “Trần, năm mới vui vẻ! Ngày ngày vui vẻ!”
Mặc Thiên Trần lúc này nhận ra được, rúc vào ngực người đàn ông, cảm động đến rơi nước mắt, không cần hỏi, cô cũng biết đây là anh chuẩn bị cho cô, người đàn ông này làm việc chưa bao giờ nói trước cho cô biết, chung quy cũng là sự ngạc nhiên lớn dành cho cô.
“Như Khanh… Như Khanh…” cô nghẹn ngào gọi tên anh, cô sẽ ngày ngày vui vẻ, đời này có người đàn ông này bầu bạn, cô làm sao có thể không vui!
Giờ phút này cô được tất cả phụ nữ hâm mộ, đó là hạnh phúc mà anh mang lại cho cô.
cô, cũng muốn anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới này, điều duy nhất cô có thể làm là yêu thương anh.
Kim Cương Khế Ước Kim Cương Khế Ước - Lục Tiểu Lam