We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Vô Tội
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 372 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:47:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 16: Kiếm Hỏa - Lửa Đốt Sáng Người
ám can đảm mới vừa vào Luyện Khí cảnh đã một mình ám sát Tống Thần Thư, Đinh Ninh đương nhiên có kinh nghiệm chiến đấu không giống bình thường, ngay lúc ánh mắt Phong Thanh Hàm khác thường, miếng Phù Lục còn chưa xuất hiện trong tay hắn, Đinh Ninh đã cảm giác được nguy hiểm.
Hắn không chút ngần ngừ nhảy lùi lại.
Tàn kiếm trong tay vẽ lên liên hồi.
Tốc độ vẽ nhanh hơn, chân khí tuôn ra cũng nhanh hơn, làm rách cả móng tay của hắn.
Hai đạo Kiếm Phù hầu như cùng lúc hình thành ở hai bên người.
Oanh một tiếng nổ vang.
Hai đạo Kiếm Phù nổ bung, không có băng hàn Nguyên Khí ngưng tụ, mà là nổ tung ra hai luồng Nguyên Khí màu xanh hùng hậu.
Trước người hắn, như có hai ngọn núi xanh dựng thẳng lên, khép lại.
Tất cả Tu Hành Giả huyện Trúc Sơn xem cuộc chiến đều biến sắc, dù là Kiếm Phù kinh nào, cũng đương nhiên không thể chỉ có một loại kiếm chiêu, đương nhiên không thể chỉ vẽ ra được một loại phù, nhưng có thể vẽ Kiếm Phù càng nhiều, chứng tỏ đã đi được trong Kiếm Phù nhất đạo càng xa.
Hồi nãy lúc Phong Thanh Hàm thi triển Kiếm Phù Đạo tiêu chuẩn, so với Đinh Ninh trong tích tắc vẽ được hai đạo Kiếm Phù hóa thành núi xanh bây giờ, quả thực là con nít mới học đi so với người trưởng thành đang chạy như điên.
Phong Thanh Hàm biết mình đã đánh giá sai thực lực của thiếu niên này, nhưng hắn không thèm để ý nữa.
Hắn quát to một tiếng, phù ý từ trong tay trái bắn ra, bao phủ phạm vi hơn mười trượng chung quanh.
Không khí trong cả khu vực đều như bị đông lại, chấn động kỳ dị.
Bức tượng thần Ông Táo đằng sau hắn cũng không ngừng rung rung, như đang sợ hãi sức mạnh này.
Tiết Vong Hư nheo mắt, ánh mắt đầy lãnh ý, như có một lớp băng phủ trên mặt ông.
Phù Lục màu tím vàng từ trong tay Phong Thanh Hàm bay ra.
Phù tuyến màu vàng từ trong phù lục bay ra, nhanh chóng khuếch tán trong không gian.
Những đường phù tuyến nhỏ nở to ra, hợp thành những tia lôi quang màu vàng!
Khí tím tràn ngập khắp vùng, những tia lôi quang với khí tức kinh khủng phừng lên, như con cự mãng đang mở to cái miệng.
Đất đá ven đường đùng đùng rung động, bị lôi quang lan ra làm cháy đen.
Hai ngọn núi xanh không cản nổi sự cuồng bạo, ngay khi tia lôi quang đầu tiên đánh tới, đã muốn sụp.
Đinh Ninh cô đơn đứng ngay trong vùng công kích, sắc mặt hắn rất phức tạp, có chút thương cảm, có chút phẫn nộ, nhưng không hề có sợ hãi.
Kiếm hắn vững vàng mà nhanh chóng tan múa may, lại vẽ nên một cái Kiếm Phù.
Ở giữa hai ngọn núi xanh xuất hiện một con sông lớn chảy xiết.
Một tiếng nổ mạnh nặng nề.
Những luồng phù ý mãnh liệt đụng vào nhau.
Hai ngọn núi xanh sụp đổ, con sông chảy ngược, con rắn lôi quang tiếp tục nhào tới trước.
Một tia chớp hẹp dài chói mắt xuyên qua hơi nước và nước chảy, tạo nên khí thế mãng xà đang hóa Giao Long.
Phong Thanh Hàm khoái chí, bay vút tới.
Nguyên Khí màu xanh bị nghiền nát, cuồng bạo chảy ngược lại, tuôn ra hơi nước, bị Lôi Hỏa làm nóng lên, bắn thẳng về phía Đinh Ninh.
Đinh Ninh bị hất ngược lại, áo ngoài bị xé rách bươm.
Nhưng cánh tay cầm kiếm của hắn vẫn cực kỳ ổn định.
Trong nháy mắt, hắn đã lại vẽ thành một đạo Kiếm Phù.
Những quý nhân huyện Trúc Sơn quý nhân đều biến sắc.
Vì biểu hiện của Đinh Ninh hiện giờ, chính là dũng khí bất khuất không lùi.
Một luồng Thiên Địa Nguyên Khí màu xám rơi lên con sông lớn.
Như một chiếc thuyền buồm đang ngược dòng mà đi.
Lôi quang chói mắt và phù ý cuồng bạo tiếp tục đánh tới, muốn xé nát chiếc thuyền buồm.
Đinh Ninh vẫn tuyệt đối bình tĩnh.
Cảm nhận được hướng đi của lôi quang, ánh mắt hắn trở nên sáng ngời.
Chân khí trong cơ thể hắn điên cuồng tuôn vào Mạt Hoa tàn kiếm, chui vào từng phù văn, từng khe hở.
Hắn không vẽ bùa nữa.
Thân kiếm bỗng nhiên tản ra, hóa thành vô số tia kiếm giống hệt như hồi đấu với Tô Tần.
Trong nháy mắt này, cả khu vực tràn ngập những đóa hoa, cảm nhận được khí thế có đi không về này của Đinh Ninh, Phong Thiên Trạc mơ hồ nhớ ra một thứ.
Sắc mặt y trắng bệnh, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Những mảnh hoa tàn kiếm lọt vào trong sóng lớn.
Hoàn toàn không có cái gì hỗ trợ, nhưng một kiếm này lại không gì ngăn cản được.
"Hay!"
Cảm nhận được Kiếm Ý tinh diệu trong chiêu kiếm, Tiết Vong Hư không nhịn được vỗ đùi, lớn tiếng khen hay.
"Vậy mà..."
Đám quý nhân không kìm được buột miệng kinh hô, có nhiều người thậm chí đứng phắt dậy.
Khi những tia kiếm tiếp xúc với lôi quang, lôi quang trườn theo tia kiếm tràn vào chuôi kiếm, rồi lại từ chuôi kiếm tuôn ra, tụ vào một chỗ.
Nhưng xu thế của lôi quang đã hoàn toàn thay đổi.
Chúng nghiêng nghiêng phóng lên trời.
Một tiếng ầm vang!
Đám lôi quang nổ tung trong không trung, sóng nước bắn ngược trở về người Đinh Ninh.
Đinh Ninh lùi lại, khóe miệng rớm máu.
"Đủ rồi!"
Hắn phẫn nộ quát to với Phong Thanh Hàm.
Phong Thanh Hàm nghe thấy, nhưng không nghe ra được ý cảnh cáo của Đinh Ninh.
Hắn chỉ nhìn thấy Mạt Hoa kiếm bị lôi quang bao phủ, chỉ nhìn thấy Đinh Ninh bị thương, và trong tay đã không còn kiếm.
Nên hắn không hề dừng lại, một kiếm đâm ra.
Đan Thanh Kiếm lại tuôn ra Kiếm Khí màu đen.
Đinh Ninh không còn lựa chọn. Mà nếu đã không có lựa chọn, thì không cần phải lo tới hậu quả nữa.
Hắn đưa tay phải ra, dùng ngón tay làm kiếm.
Móng tay của hắn đã bị tróc, tung tóe máu tươi.
Chân khí trong cơ thể hắn không hề giữ lại, ào ạt tuôn ra, máu tươi theo chân khí phun ra, như một cây đường huyết kiếm.
Chân khí và máu tươi không có độ cứng, lẽ ra không thể chống nổi Đan Thanh Kiếm sắc bén.
Nhưng Phong Thiên Trạc đã hoàn toàn bừng tỉnh từ chuyện cũ.
Hắn há miệng ra, nhưng không kịp la lên.
Vì trước người Đinh Ninh, đã lại xuất hiện những đường phù tuyến.
Những đường phù tuyến nhuộm máu hồng.
Nét mặt tàn nhẫn của Phong Thanh Hàm đông cứng lại, cả cơ thể trở nên cứng ngắc.
Hắn không kịp thối lui.
Những đường phù tuyến nhuốm máu hồng bốc cháy.
Nguyên khí bị đốt nóng, co lại.
Quanh chiếc thuyền đang đơn độc trên mặt sông, bỗng xuất hiện một vòng tà dương.
Oanh một tiếng.
Vòng tà dương và mũi kiếm của hắn chạm vào nhau, tóe vỡ thành những sợi hỏa tuyến!
"A!"
Những sợi hỏa tuyến đâm vào da thịt hắn, đến lúc này Phong tiểu thiếu gia mới thấy sợ, thét lên đau đớn.
Phốc phốc phốc phốc...
Âm thanh bị khí lưu xuyên thấu vang lên từ cơ thể hắn.
Những đường hỏa tuyến xuyên thấu thân thể hắn, mang theo những tia máu đỏ, xối vào mặt đường sau lưng hắn.
"Gia gia..."
Thân thể còn chưa rơi xuống đất, Phong Thanh Hàm đã cảm giác được cả thân thể của mình đã hoàn toàn bị xuyên thấu, ngũ tạng, tủy sông, thậm chí Khí Hải, ngọc cung... trong tích tắc này, hắn mới trở về làm một đứa bé theo đúng tuổi của mình, quay sang hét to cầu cứu Phong Thiên Trạc, rồi ngất xỉu.
"Thanh Hàm!"
Phong Thiên Trạc gào lên thê lương.
Hắn như hổ điên lướt đi, tiếp được Phong Thanh Hàm.
"Đây là kiếm thuật gì?"
"Dùng chân khí và máu tươi làm đường dẫn, xuất ra một kiếm..."
"Trúng chiêu này, dù có thể cứu sống, thì sau này cũng không tu hành được nữa!"
"Phong gia tiểu thiếu gia đã bị..."
Mãi đến lúc này, người huyện Trúc Sơn mới kịp phản ứng chuyện vừa xảy ra!
Ai nấy đều run rẩy.
Khuôn mặt lúc nào cũng ôn hòa từ ái như thần Phật của Phong Thiên Trạc đã hoàn toàn vặn vẹo.
Đinh Ninh bình thản đi tới, cầm Mạt Hoa tàn kiếm đã bị rơi xuống đất lên.
Quanh người Phong Thiên Trạc xuất hiện những luồng gió xoay tròn, tóc của hắn như những con rắn phấp phới tung bay, mang theo sát ý vô tận.
Tiết Vong Hư nhíu mày, sải chân bước ra, nhặt kiếm cho Đinh Ninh, nhàn nhạt nhìn Phong Thiên Trạc đang nổi điên: "Ngươi cũng dư hiểu, là hắn tự tìm."
"Tự tìm? Ha ha ha..."
Phong Thiên Trạc ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.
"Lấy kiếm của ta tới đây!"
Y hét lên.
Kiếm Vương Triều Kiếm Vương Triều - Vô Tội