Số lần đọc/download: 1023 / 0
Cập nhật: 2015-07-20 16:42:43 +0700
C
ánh cửa khu vườn đã hé...tôi từ từ bước vào khu vườn ấy.
Đạo Phật là một chiếc bè cứu vớt tất cả chúng sinh thoát khỏi đau khổ. Chúng sinh thì có nhiều kiểu, đa dạng, phong phú…không ai giống ai cả.
Tính từ lúc Phật nhập diệt tại rừng cây SaLa, đến thời @ của chúng ta khoảng 2600 năm. Và đạo Phật như một vườn hoa khoe sắc, đã đâm chồi không biết bao nhiêu loài hoa mới từ mảnh vườn đó.
Có những khuynh hướng bảo thủ giữ lại y chang lời Phật dạy, nhưng cũng có khuynh hướng cách tân để phù hợp thời đại. Đây không phải là một chuyện buồn vì sự chia cắt của Phật giáo, mà trái lại, điều này làm tăng lên sự phong phú của vườn hoa ấy.
Tính từ lúc Phật nhập diệt, sau gần 1000 năm, vườn hoa ấy mọc lên một bông hoa “Tịnh Độ”. Những ai đang khổ đau, dù già hay trẻ ai cũng có cơ hội dừng được tâm bằng việc ngắm hoa, niệm câu “A Di Đà Phật”. Việc ngắm hoa ấy, để ta thấy được hạnh phúc có mặt ngay phút giây hiện tại, để ta hạnh phúc khi nâng một ly nước uống, để thấy cõi Tịnh Độ có mặt ngay lúc này, ngay ở nơi đây. Đây là một phương tiện quyền xảo của các Tổ đã sử dụng.
Tuy nhiên, có những người ngắm hoa, nhưng lại không thấy được bông hoa. Niệm Phật nhưng tâm lại rong ruổi. Nên không thấy màu nhiệm Tịnh Độ có mặt ngay tại đây. Lắng tâm thôi miên man, để ta nhìn sâu vào một bông hoa thấy được có dấu vết của trời xanh mây trắng. Nhưng cũng tùy duyên mỗi người. Chúng ta hiểu và đồng cảm cho nhau, ít ra họ cũng niệm được câu “A Di Đà Phật”, còn hơn để tâm họ triền miên lang thang khổ đau, còn hơn để miệng họ cả ngày thoát ra những tiếng chửi thề. Ít ra họ cũng có niềm tin được về cõi Tịnh Độ sau khi chết…
Mỗi bông hoa đều có vẻ đẹp riêng nhưng cũng có cái gai riêng của nó, mà người ngắm thích thú có thể vô tình bị đau. Cái quan trọng ta nên tập có cái nhìn và tìm hiểu các loài hoa trong khu vườn ấy, để mùa xuân ta có một cành mai, mùa hè ta có một bông sen tinh khiết…và có thể mùa thu ta lặng nhìn lá rơi. Để thấy lá trở về hòa mình vào đất, để thấy lá chuyển mình trở lại chiếc lá non.
Tôi đang cầm trên tay cuốn “Những con đường đưa về núi Thứu”, một cuốn sách đưa bước chân tôi tới thăm khu vườn đó. Cánh cửa khu vườn ấy chưa từng một lần khép cho những ai muốn ghé thăm.