Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Tội Gia Tội
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 57 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39 - 40
hương 39
Trầm Khánh Khánh gần như đẩy Quý Hàm ra ngay lập tức, có phần xấu hổ lùi lại hai bước.
Tuy nhiên, bây giờ người xấu hổ nhất không phải là cô. Tiếu An ngơ ngác đứng cách xa hai người hai thước, có thể đoán được tâm hồn cô gái nhỏ giờ này đã bị đả kích nặng nề, như ngày tận thế mang theo thảm họa diệt vong.
Quý Hàm là người bình tĩnh nhanh nhất, anh lãnh đạm hỏi Tiếu An: “Em tìm tôi có việc gì?”
“Em… Em đến… Cặp của anh để ở văn phòng…”
E rằng bị đả kích quá lớn, Tiếu An không thể nói rõ thành lời, tâm tình kích động và kinh ngạc. Ánh mắt của cô không khỏi dán trên người Trầm Khánh Khánh, dường như phải thiêu thủng một chỗ, mới có thể xác nhận đây có phải người thật hay không. Chỉ là, bất luận nhìn rõ thế nào, cô vẫn không thể tin vào hai mắt của mình.
Nếu người phụ nữ này thật sự là Trầm Khánh Khánh, sao cô ấy lại hôn Quý Hàm! Đây quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm, một người là minh tinh nổi tiếng trong làng giải trí, người kia tuy là bác sĩ mới tốt nghiệp được chú ý nhất khoa ngoại tim mạch, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một người bình thường. Hai người họ sao lại ở cùng nhau, bọn họ có quan hệ gì chứ?
Ánh mắt Tiếu An khiến Trầm Khánh Khánh rất khó chịu, cô lạnh lùng nhìn lại ánh mắt đang dán chặt kia. Tiếu An cả kinh, vội vã cúi đầu.
Lúc này Trầm Khánh Khánh mới quay đầu lại nói với Quý Hàm: “Anh có khách, tôi đi trước.”
“Chờ chút.” Quý Hàm căn bản không quan tâm có người ngoài ở đây hay không, anh giữ lấy tay cô, “Anh rất nghiêm túc, em sẽ suy nghĩ lại, đúng không?”
Trầm Khánh Khánh dứt khoát tránh tay anh, nói với vẻ khinh thường: “Khi anh bảo tôi buông tha anh, hẳn cũng là nghiêm túc.”
“Anh…” Quý Hàm lướt nhìn Tiếu An, cô ấy còn đang ngơ ngác đứng đó, anh kìm nén nóng vội, nói với cô ấy, “Em đưa đồ cho tôi, có thể đi rồi.”
Tiếu An như con rối gỗ, mờ mịt đưa cặp cho Quý Hàm, thân thể cứng ngắc như tảng đá, khi đi vào thang máy cô còn suýt trượt chân.
Tiếu An đi rồi, Quý Hàm lập tức nói: “Khánh Khánh, anh không phải thánh nhân, em không thể bắt anh chịu… nhiều như vậy, anh quyết định không so đo nhiều thế nữa, anh muốn hiểu em, nhưng anh cũng mong em có thể hiểu cho anh.”
Tận đáy lòng Trầm Khánh Khánh bắt đầu rét lạnh, cô vốn không muốn cãi nhau, nhưng vừa nghe anh nói như vậy, lập tức bị châm lửa giận: “Ha ha, nói nghe độ lượng quá nhỉ? Sao tôi lại không hiểu anh đây, cha anh có thể bình an ra khỏi cục cảnh sát như thế nào, tôi cũng không công khai với người ngoài hôn sự của chúng ta. Tôi có thể không thẹn với lương tâm mà nói, mấy năm nay, một lần tôi cũng không sai!”
Quý Hàm hít sâu một hơi, gương mặt thuần khiết vì kích động mà đỏ ửng lên, anh hạ giọng nói: “Vậy em đã cho anh một lời giải thích chưa, có thể không làm anh hiểu lầm được không? Lấy chuyện mới đây mà nói, em có giải thích quan hệ của em với Trữ Mạt Ly cho anh không?”
Đôi mày thanh tú của Trầm Khánh Khánh như dính chặt vào nhau: “Khi chia tay tôi, anh có cho tôi cơ hội giải thích không? Anh có từng hỏi tôi, trong cái vòng xoáy kia tôi sống sót như thế nào, đạo diễn lừa tôi vào khách sạn, tôi bị ép theo quy tắc ngầm, khó khăn lắm mới trốn thoát, lại suýt bị ép chết, anh biết những chuyện này không? Anh luôn tin vào con mắt anh, nhưng rất nhiều chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài. Anh không hỏi, tôi không nói, chẳng lẽ muốn tôi khóc lóc van xin anh hả, thật xin lỗi, Trầm Khánh Khánh tôi không phải người làm ra loại chuyện đấy đâu!”
Quý Hàm giật mình, môi khẽ run: “Với em, giải thích một câu là chuyện khó như vậy sao?”
Trầm Khánh Khánh nghiêm mặt, lạnh lùng, kiêu ngạo nói: “Đến giờ anh còn không rõ cái gì là thật cái gì là giả sao? Là minh tinh, mỗi ngày đều có vô số người vì muốn được nổi tiếng mà tạo scandal, vì muốn được chú ý, trên dưới sân khấu, không có ai cùng một mặt. Tôi không có cái thiên phú ấy, chỉ có thể bo bo giữ mình, anh cũng không sai, tôi thật dối trá, thích dùng thủ đoạn, dụ dỗ cưỡng ép, tôi làm cả rồi. Tôi không phải người tốt, nhưng tôi luôn nhớ rõ trong ví tôi có một cái nhẫn. Hơn nữa, nếu tôi yêu một người, tôi sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng người ấy. Giống như cô gái vừa rồi, anh mặc kệ cô ta, dù vậy, tôi cũng không nghi ngờ anh cái gì.”
Quý Hàm như người bị giội gáo nước lạnh, vẻ mặt trắng bệch lại lạnh lẽo, anh không biết vì sao, rõ ràng không muốn cãi nhau, rõ ràng muốn dỗ dành cô ấy, nhưng bất tri bất giác bọn họ lại trở lại lối mòn.
Anh chợt ý thức được một chuyện khiến người ta dở khóc dở cười, bọn họ cãi nhau, chiến tranh lạnh, ép bản thân thành thứ vũ khí bén nhọn nhất đâm tới đối phương, cho rằng chỉ có bản thân đau đớn, dường như chuyện này đã thành thói quen rồi. Sau đó bọn họ đều tự giữ lửa giận trong lòng, để khi nó đủ nóng thì tiêu tan trong những cuộc cãi nhau không có điểm dừng.
Lúc này trong lòng Trầm Khánh Khánh có một loại cảm xúc khó nói thành lời, bọn họ đều không phải người thích giải thích dài dòng, nhưng đều là người so đo từng ly từng tí, thường xuyên cãi nhau, xa cách như trò ném tuyết, khi muốn xóa sạch mới giật mình bởi bản thân không thể xuống tay.
“Tôi phải về.”
Trầm Khánh Khánh không nghĩ nhiều nữa, mỗi câu nói với Quý Hàm, cô thấy càng thêm mệt mỏi, nhưng cô vừa xoay người đã bị Quý Hàm phía sau ôm chặt.
Anh ôm nhanh như vậy, như phải giam cầm linh hồn anh vào đó, song đôi tay lại bắt đầu run rẩy.
Sau đó là trầm mặc thật lâu, mãi đến khi giọng nói khàn khàn của Quý Hàm vang lên bên tai cô: “Chỉ là anh quá yêu Trầm Khánh Khánh ngày trước, bốc đồng cũng tốt, thủ đoạn cũng thế, Trầm Khánh Khánh cũng chỉ cười với anh.”
Trầm Khánh Khánh nhìn bóng hai người họ trên nền, khó khăn nói: “Sao anh biết tôi không phải Trầm Khánh Khánh ngày trước.”
Lòng của cô rất lạnh, tản ra khí lạnh làm đông mọi mạch máu của cô.
Anh ôm cô, khẽ cọ môi vào hai má cô: “Anh chưa bao giờ muốn làm em đau khổ, chỉ là anh không khống chế được…”
Trầm Khánh Khánh lại lắc đầu: “Đó là vì mỗi góc nhỏ trong lòng anh đều có hoài nghi.”
“Mỗi góc nhỏ trong lòng em, chỉ có anh sao?”
Giọng nói Trầm Khánh Khánh kỳ ảo như dây đàn ghi-ta, quá lạnh, có phần nghiêm túc: “Anh xem, anh vẫn không tin tôi.”
Cô không biết bất an của anh bắt nguồn từ đâu, cô vẫn chưa nhận ra những thay đổi lặng lẽ của mình. Chỉ là, anh đã thấy, có thứ gì đó vô hình đang ăn mòn tình cảm của họ, mạnh mẽ và ngang ngược chiếm lấy thế giới vốn thuộc về bọn họ.
Trong lòng Quý Hàm vừa động, những bi thương chua xót sắp bóc mòn trái tim anh, anh quay mặt cô qua, muốn hôn cô.
Mỗi lần trong quá khứ, chỉ cần anh hôn cô, cô tức khắc sẽ dịu ngoan trở lại.
Lần này Trầm Khánh Khánh lập tức quay đầu đi, tránh nụ hôn của anh: “Không phải như vậy, buông tay, tôi phải về.”
Quý Hàm run sợ thật lâu, trì hoãn không muốn buông tay, lại qua một hồi lâu, mới chậm rãi buông cô.
Nếu cô quay đầu lại, cô nhất định sẽ thấy vẻ đau đớn trên khuôn mặt tuấn tú của anh, khắc cốt ghi tâm như vậy.
Tiếc rằng, cô đưa lưng về phía anh, đi vào thang máy, mãi đến khi cửa thang máy ngăn cách bầu không gian bọn họ.
Khi Trầm Khánh Khánh về tới nhà, cả người đều vô lực, mệt đến mức không mở nổi mắt.
Ánh trăng bàng bạc bị mây che khuất, như ẩn như hiện, trong sáng đạm mạc, cô nhanh tay cởi áo khoác ngoài, bước vội đến cửa nhà mình, chuẩn bị lấy chìa khóa, phía trước đột nhiên sáng lên ánh đèn xe.
Trầm Khánh Khánh quay đầu, giơ tay che mắt, không khỏi lớn tiếng: “Ai?”
Đèn xe tắt rất nhanh, sau đó có người ngồi sau ghế lái xuống xe.
Người kia vừa xuống xe, nhờ vào hình dáng Trầm Khánh Khánh lập tức nhận ra, là Trữ Mạt Ly.
Trái tim như bị ngàn cân sắt nện mạnh một kích, nửa là đau đớn nửa là tê dại, sau khi nhìn thấy Trữ Mạt Ly, Trầm Khánh Khánh chợt thấy tâm tình như nước triều dâng, dâng từng đợt từng đợt, đầu óc trống rỗng chỉ còn tiếng sóng, thật lâu không thể bình lắng lại.
Vừa rồi trong ngực cô còn đang hốt hoảng, tức khắc trống không.
“Sao về muộn như vậy, điện thoại cũng không gọi được.”
Từ xa đến gần, Trữ Mạt Ly ung dung bước đến, nụ cười thật tâm hiếm có, mê hoặc ánh trăng.
Trầm Khánh Khánh lấy lại tinh thần, vừa lấy điện thoại đã thấy: “À, hết pin.”
Trữ Mạt Ly cầm điện thoại trong tay gõ nhẹ, giọng nói nhàn nhạt, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Nghe nói em gọi anh là hoàng đế lạnh lùng, còn cả hoàng đế khu soi mói nhỉ? Em cũng biết đấy, anh có thể trị em tội đại bất kính.”
Trầm Khánh Khánh miễn cưỡng cười trừ: “Thế hả…”
Trữ Mạt Ly nhanh nhạy thấy vẻ mất tự nhiên của cô, nhìn thoáng qua gói to trong tay cô, anh liền hiểu rõ ràng, bây giờ cái gì cũng đều đoán được.
Anh thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: “Sao sắc mặt lại như vậy, uống thuốc chưa?”
“Rồi.”
Thật khó hiểu, trong đầu Trầm Khánh Khánh lại hiện lên hình ảnh Quý Hàm hôn cô, trong nháy mắt cô không biết phải đối mặt thế nào với Trữ Mạt Ly.
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như đã làm chuyện có lỗi với anh vậy.
Trữ Mạt Ly nửa đùa nửa thật nói: “Vẻ mặt này của em là chột dạ?”
Một câu đứng hình.
Trầm Khánh Khánh xiết chặt gói to, lại trầm mặc, vẻ mặt có chút khác thường.
Trữ Mạt Ly thấy trong gói to có khăn len quàng cổ, không khỏi thầm cười lạnh, sau đó, ra vẻ cái gì cũng chưa thấy, nói: “Vậy em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Trữ Mạt Ly.”
Thấy bóng anh quay đi, cô bỗng hốt hoảng, lại không biết vì anh phải rời đi, hay vì lời cô sắp nói.
Trữ Mạt Ly nghiêng người, nửa khuôn mặt tắm dưới ánh trăng, nửa khuôn mặt ẩn trong đêm tối, khó lòng phân biệt sắc mặt anh bây giờ.
Trầm Khánh Khánh nắm chặt túi, nhìn thấy bản thân trong ánh mắt chăm chú của anh nhưng lại khẩn trương khó lòng mở miệng.
Ngược lại là Trữ Mạt Ly nói trước: “Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, nếu lời em sắp nói làm tôi mất vui thì tôi khuyên em đừng nói.”
Tiếp đó, anh còn nói: “Tôi mặc kệ hôm nay em gặp hắn đã làm những chuyện gì… Kế hoạch đi đảo Bali sẽ không sửa đổi vì bất cứ lý do nào. Còn có,” anh đưa tay nâng cằm cô, nhíu mày tỏ ra không vui, “Tôi không thích vẻ mặt này của em, em mau đi tẩy trang đi. Sau đó, trước khi đi ngủ thì đọc lại truyện cười tôi gửi một lần, như vậy thì vẻ mặt em sẽ đẹp lên một chút.”
“… Sao anh biết hôm nay tôi gặp anh ta?”
“Trên mặt em viết hết rồi.”
Trầm Khánh Khánh giơ tay, bất giác sờ sờ mặt, Trữ Mạt Ly kéo tay cô xuống, nhẹ nhàng nắm lấy, vậy mà tay cô còn lạnh hơn tay anh.
“Xong việc thì nên đeo găng tay, tay em rất dễ bị nẻ.” Trữ Mạt Ly nói rất khoan hồng, “Thế này đi, nếu em đoán được câu hỏi tôi ra cho em, đến sinh nhật tôi sẽ tặng em một đôi găng tay.”
Trầm Khánh Khánh hừ một tiếng xem thường, lại xem thường rút tay về, lộ ra hàm răng trắng: “Anh đúng là Chu Bái Bì[1].”
[1] Chu Bái Bì là địa chủ ác bá dưới ngòi bút của Cao Ngọc Bảo, nhân vật nam phản diện nổi danh.
Vẻ mặt của cô rốt cuộc cũng không còn trầm trọng.
Trữ Mạt Ly vừa đi về phía xe, vừa đưa lưng về phía Trầm Khánh Khánh, phóng khoáng phất phất tay: “Động não một chút, không thì cái gì cũng không có.”
Tiếp đó, sau khi Trầm Khánh Khánh về nhà, đặt lưng xuống giường, quả thật mở lại tin nhắn của Trữ Mạt Ly, trong điện thoại lại hiện ra truyện cười, xem từng tin một.
“Đứa bạn cũ cùng ký túc xá thời trung học của tôi gọi điện đến, cậu ta hỏi “có ai không?”, tôi bảo “không có”, sau đó cậu ta bảo “cảm ơn.””
“Tình yêu giống như hai người kéo hai đầu dây chun, kẻ bị thương luôn không muốn buông tay.”
“Em đến du lịch ở Vân Nam, trên đường gặp một đám lợn rừng bao vây tấn công, hành khách đều lấy hết thực phẩm, tiền bạc, lợn rừng không hề động đậy, em chỉ cần lấy ra giấy chứng minh. Đàn lợn sẽ quỳ khóc rống lên: đại ca, bọn em tìm thấy anh rồi!””
“…”
Bất luận là đọc lại mấy lần, vẫn đủ tỉnh táo, căn bản là không nhìn ra nguyên cớ gì. Vấn đề của anh là muốn cô han ba chữ tổng kết thấu đáo đống truyện cười nhạt nhẽo của anh. Cô suy nghĩ rất nhiều, siêu lạnh han, không cười nổi… đều bị phủ nhận không chút lưu tình.
Thôi, làm gì chứ, không tặng quà thì không tặng quà.
Trầm Khánh Khánh tắt điện thoại, quyết định không nghĩ gì hết nữa, đi ngủ một giấc thật ngon.
Trên sàn nhà, gói khăn quàng và găng tay nằm im đó, trên tủ đầu giường, những truyện cười trong điện thoại cũng nằm im, cùng chủ nhân chúng tiến vào mộng đẹp.
Chương 40
Trong quá trình quay, “Nữ hoàng áo trắng” tất nhiên sẽ có thời điểm công khai với báo giới, phóng viên có thể nhân cơ hội này thăm quan đoàn phim. Ngay sau khi Trầm Khánh Khánh đăng một status trên weibo khiến bao người dò đoán, vừa dịp lại là ngày được thăm quan đoàn phim, đúng lúc là ngày quay ngoại cảnh. Ngày hôm đó đám phóng viên đều dũng mãnh gấp mấy lần quá khứ, đã chờ đợi ở đó từ lâu, vừa thấy Trầm Khánh Khánh liền mở ra thế trận, câu nói đầu tiên là: “Xin hỏi có phải hôm qua cô định công khai tình cảm với ngài Trữ trên weibo hay không?”
Trầm Khánh Khánh vừa mới xuống xe, đeo kính đen lớn, còn chưa đứng vững đã bị đám phóng viên giàu trí tưởng tượng ném tới câu hỏi như vậy khiến cô sửng sốt.
Cô nhanh chóng nở nụ cười không chê vào đâu được, thoải mái trả lời phóng viên đó: “Trí tưởng tượng của anh thật phong phú.”
Sau đó Trầm Khánh Khánh không nói lời nào, dưới sự hộ tống của Ted, cúi đầu thoát khỏi vòng vây. Đám phóng viên phía sau vẫn tiếp tục truy hỏi hoàng đế lạnh han là ai, Trầm Khánh Khánh mắt điếc tai ngơ, trốn vội vào phòng hóa trang.
Đóng cửa lại, rốt cuộc bên tai cũng được thanh tịnh.
“Hoàng đế lạnh han thật sự là Mạt Ly?” Ted vô cùng tò mò tới gần, vẻ mặt tám chuyện kia có thể so sánh với đám phóng viên ngoài cửa.
“Muốn biết?” Trầm Khánh Khánh hỏi ngược lại, liếc mắt khinh thường nhìn cậu ta, “Tự mình đi hỏi Trữ Mạt Ly.”
Sau đó, cô vội lấy điện thoại đăng nhập Weibo, cô giật mình nhận ra số bình luận của cái status kia đã phá vỡ kỷ lục trước đây của cô. Tất cả mọi người đều vô cùng điên cuồng, tất cả mọi người đều vô cùng hiếu kỳ, tất cả mọi người đều đoán hoàng đế là ai.
Đầu năm nay, sức mạnh của Weibo thật quá lớn.
Quân Quân cũng nhắn tin giúp vui, có thể ngửi thấy tâm tư tà ác của cô nàng giữa những con chữ ấy.
“Tối nay đi ăn khuya không? Có thể gọi hoàng đế đến, ha ha ha ha.”
“Hoàng đế rất lạnh lẽo, mình sợ mình lại mang món ăn khuya đông lạnh tới cho cậu.”
“Thật chẳng thú vị gì cả, mình muốn gặp hoàng đế.”
Trầm Khánh Khánh trầm tĩnh trả lời cô: “Hoàng đế là người thế nào, dân đen như cậu có thể gặp sao?”
Cho dù rất nhiều chuyện phiền muộn, cảm cúm cũng tới thăm, nhưng Trầm Khánh Khánh trên màn ảnh chính là nữ hoàng áo trắng, sẽ không cho người ta cơ hội lựa chọn.
Đạo diễn Lí luôn bảo vệ diễn viên và đoàn phim, nghiêm khắc yêu cầu đám phóng viên này chỉ được chụp ảnh, không được vượt quá giới hạn. Sáng sớm, cảnh quay của Trầm Khánh Khánh thuận lợi được han qua, tới giờ nghỉ trưa khi cô vừa ăn cơm, vừa thảo luận với Phương Thuấn mấy cảnh sau. Cùng lúc đó, hoàng đế lạnh han lại nhắn truyện cười tới khiến Trầm Khánh Khánh lạnh đến mức não đóng băng, có mấy lần Phương Thuấn nói với cô, cô đều phản ứng rất chậm.
Phương Thuấn nhìn thấu han người, nói: “Không bằng chờ cô đọc hết tin nhắn rồi nói chuyện vậy.”
“Ngại quá, không sao, không phải tin nhắn quan trọng gì, chúng ta tiếp tục đi.”
“Thật ra tôi rất hiếu kỳ, trước nay tôi vẫn không ngờ Trữ tổng sẽ kể truyện cười.”
Lời này rất bình thường, nhưng dù Trầm Khánh Khánh trả lời như thế nào cũng sẽ đều bại lộ chân tướng. Vì thế Trầm Khánh Khánh cười nói mập mờ cho qua: “Khi nào anh thấy anh ta kể truyện cười nhớ phải ghi lại đấy, rất nhiều người muốn biết.”
Anh muốn hiểu thế nào thì hiểu, cô cũng chưa thể hiện cái gì.
Điện thoại lại rung, Trầm Khánh Khánh tưởng tin nhắn của Trữ Mạt Ly, nhưng nó rung han tục làm cô nhận ra đó là một cuộc gọi.
“Tôi nghe điện thoại.” Trầm Khánh Khánh vừa thấy tên trên màn hình, lập tức đứng lên tìm tới nơi bí mật.
Giọng nói của Trịnh Thị nghe thật thản nhiên: “Anh tưởng em không nghe điện thoại của anh.”
“Vì sao không?”
“Vì anh luôn tìm em để nói chuyện Quý Hàm, em tất nhiên sẽ không muốn nói.”
Trầm Khánh Khánh đứng sau gốc cây, đưa tay bẻ một nhánh cây khô: “Em không phải người hay giận như vậy, anh muốn nói gì thì cứ việc, em trả lời thế nào cũng là quyền của em.”
“Anh nghe Quý Hàm nói, Tiếu An thấy hai người ở cùng nhau, sau đó, hai người lại khắc khẩu. Khánh Khánh, có khi em chỉ cần giải thích một chút, Quý Hàm sẽ nghe đó!”
Trầm Khánh Khánh lại bẻ một cành cây: “Không phải em chưa từng giải thích, em từng nói rất nhiều rằng em không làm chuyện gì có lỗi với anh ta, như vậy còn chưa đủ sao? Anh ta không phải người ở trong cái vòng luẩn quẩn này, phương diện này rất phức tạp, những việc em có thể giải quyết thì em không muốn để anh ta lo lắng nhiều.”
“… Vậy em giải thích với cậu ta chuyện của Trữ Mạt Ly chưa? Vì sao em luôn tới nhà hắn, cho dù Trữ Mạt Ly từng đưa tay giúp nhà họ Quý, anh cũng thấy chuyện này có phần quá…”
Đối với vấn đề này Trầm Khánh Khánh nghe quá nhiều rồi, cô nói: “Em cũng trả lời nhiều lắm rồi. Thỏa thuận bình đẳng, em giúp Trữ Mạt Ly, anh ta chắc chắn có điều kiện. Nhưng chuyện này có trong hợp đồng của em với anh ta, em không thể cho ai biết. Về chuyện tới nhà anh ta, em có thể nói với anh rằng, chỉ thuần túy là gặp con gái anh ta, quan hệ giữa em với đứa bé không tồi, trong hợp đồng anh ta quy định em phải đến thăm nó định kỳ.”
“Chuyện này em nói với anh làm gì, nên nói trực tiếp với cậu ta.”
Trầm Khánh Khánh thở dài: “Em đã nói từ lâu rồi, nhưng lúc ấy anh ta nghe không vào, tới giờ, em cũng chán rồi, Thị Thị, đừng xen vào chuyện của bọn em, suốt ngày cãi nhau với Ted cũng không tốt đâu.”
Trịnh Thị thốt lên: “Anh sốt ruột, sao anh có thể để bọn em tan vỡ được. Khánh Khánh, cho cậu ta một cơ hội nữa đi.”
Trầm Khánh Khánh đang tự hỏi, Ada ở cách đó không xa đã thấy cô, gọi cô về quay phim.
“Như vậy đã, em phải đi quay.”
Trầm Khánh Khánh vội vàng tắt điện thoại, loa ngoài điện thoại của Trịnh Thị vang lên giọng nói rất vội vàng.
Trịnh Thị nghiêng đầu, nhìn Quý Hàm nãy giờ vẫn không nói gì, lại nghe lén tất cả nói: “Thế nào?”
“Tôi rất muốn biết hợp đồng của cô ấy với Trữ Mạt Ly là cái gì, nhưng cô ấy lại không cho tôi biết.” Mặt Quý Hàm trầm như nước, thật dọa người, “Trữ Mạt Ly rất không đơn giản, hắn nhất định có mục đích.”
Trịnh Thị cũng gật đầu liên tục: “Tên Trữ Mạt Ly này vừa nhìn đã biết tâm tư rất sâu, có vẻ quỷ kế đa đoan, không biết hắn có ý định gì. Cậu nói xem người đàn ông này mặt có dày không, đã có cả con rồi, còn cướp vợ người khác, Khánh Khánh đừng bị hắn lừa…”
Quý Hàm nhíu mày, có phần ảo não nói: “Ngay từ đầu tôi không nên hanô ấy bước chân vào làng giải trí, lại càng không nên để cô ấy đi cầu…” Quý Hàm đột nhiên im bặt, lạnh han nói về phía chỗ rẽ, “Ai ở đó?”
Một lát sau, một thân hình mảnh khảnh chậm chạp bước ra.
Tiếu An lo lắng nhìn Quý Hàm, lại cuống han cúi đầu, xấu hổ nói: “Không phải em cố tình, em vừa đi ngang qua…”
Quý Hàm không định nghe cô giải thích cố tình hay không, anh cắt ngang cô: “Mặc kệ cô nghe được cái gì, tôi hy vọng cô có thể giữ bí mật.”
Vẻ mặt Quý Hàm vẫn lạnh han như trước, anh cũng không nhìn Tiếu An, bước nhanh qua mặt cô, khi đi qua mang theo một cơn gió, khiến thân hình cô không khỏi co rụt lại.
Trịnh Thị thấy cô gái nhỏ đang mất hồn, an ủi: “Đừng để tâm, gần đây tâm trạng bác sĩ Quý không được tốt lắm, anh ta cũng đối xử với anh bằng cái thái độ này.”
“Là thật sao?” Tiếu An ngẩng đầu, nội tâm bị dày vò khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy lạ thường, “Trầm Khánh Khánh và bác sĩ Quý, là vợ chồng?”
“Anh có thể hiểu được tâm trạng của em, chuyện này rất khó tin, có điều nó vô cùng chính xác, bọn họ đã kết hôn năm năm. Đây là một bí mật, em không thể nói với bất cứ ai, nếu không, Quý Hàm sẽ gặp phiền toái.” Trịnh Thị vỗ vai Tiếu An, cảm thán bả vai kia yếu ớt như giây tiếp theo sẽ sụp đổ, lại ngượng nghịu thu tay lại, “Không phải bác sĩ Quý không biết tâm ý của em, chẳng qua anh ta không có cách nào nói rõ. Nếu bây giờ em đã biết tình hình rồi, thì đừng ôm ảo tưởng gì nhiều.”
Trịnh Thị rất quan tâm cô gái nhỏ bị tổn thương, để cô một bình tĩnh một chút, chỉ là cậu ta vừa đi, Tiếu An mạnh mẽ nắm chặt tay, lẩm bẩm: “Anh ấy vốn không vui vẻ, loại hôn nhân này…”
Hôm nay Trầm Khánh Khánh kết thúc công việc rất muộn, vội vội vàng vàng đeo kính chạy đến quán lẩu, Quân Quân đã sớm hết kiên nhẫn để chờ. Cô nàng mặc áo da ngắn màu đen, cởi áo ra, ăn uống kinh hoàng, thấy Trầm Khánh Khánh đến cũng không tiếp, tiện tay chỉ chỉ vị trí bên cạnh, lại chiến đấu với thịt dê.
Trầm Khánh Khánh ghét bỏ nói: “Sao cậu như quỷ đói đầu thai vậy.”
Quân Quân vội gật đầu, nghiêm túc nói: “Cậu nói đúng đấy. Ôi, ăn thật đã, mấy ngày nay thu âm, không được ăn cay… Nghẹn chết mình, mau lên, cậu ăn đi.”
Trầm Khánh Khánh ngả đầu mệt mỏi nói: “Không có gì văn…”
Quân Quân cũng chẳng nâng mắt lên, lập tức nói tiếp: “Hoàng đế chưa đổi truyện cười cho cậu, cậu chưa no hả?”
“Cậu mở miệng là nói chuyện xấu…” Trầm Khánh Khánh vừa muốn nhào tới véo cô, điện thoại vang lên.
Quân Quân tinh mắt, xuống tay thật chuẩn, một phen giật lấy điện thoại của Trầm Khánh Khánh, nhảy ra một bên rồi hưng phấn mở ra, quả nhiên là BTDMW.
Trầm Khánh Khánh bước một bước dài, xông lên nói: “Trả lại ình.”
Quân Quân lách mình, trốn ra một góc bàn khác, vui mừng nói: “Không cho, ha ha, để trẫm xem xem khanh của trẫm nói gì.”
“Dịch Quân, lập tức trả ình, không được đùa, 1, 2…” Trầm Khánh Khánh thật sự nóng giận, chụp lấy cái bàn, lên mặt quát.
“Ai da, gấp thế làm gì. Tiểu Khánh Khánh, cậu thật đáng yêu.”
Quân Quân trả điện thoại cho Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh ngồi lên ghế, né tránh Quân Quân mở lại phần tin nhắn.
Quân Quân bắt đầu lên giọng, han cô: “Trời ạ, còn sợ mình nhìn trộm cơ đấy. Khánh Khánh này, cậu bắt đầu che chở hoàng đế từ bao giờ vậy?”
“Không han quan.”
Trầm Khánh Khánh cầm điện thoại, giả vờ ăn lẩu.
Quân Quân níu lấy tay cô, làm nũng: “Nói đi!”
“Nói cái gì.”
“Nói đi, với mình thì có gì phải ngại.”
“Cậu muốn mình nói cái gì? Hoàng đế có phải hoàng đế không à?”
“Đây là ý gì hả, rõ han hoàng đế chính là hoàng đế. Mình phải hỏi cậu một chút, cậu với anh ấy nói chuyện thế nào?”
Trầm Khánh Khánh ù ù cạc cạc: “Cái gì mà nói chuyện thế nào?
Ù ù cạc cạc lây tới Quân Quân, cô kinh hô một tiếng: “Không phải hai người đang yêu nhau sao?”
Trầm Khánh Khánh hóa đá ba giây, thốt lên một câu: “Cậu nói cái quỷ gì hả, sao mình có thể nói chuyện yêu đương với anh ta chứ!”
“Không phải sao?” Quân Quân càng han chấn động, không tin, “Bây giờ tâm trạng cậu hoàn toàn giống phụ nữ đang yêu.”
Trước mắt Trầm Khánh Khánh tối sầm lại, suýt nữa ngất đi, cô nghiến răng nói: “Sao có thể.”
Điện thoại lại vang lên, Trữ Mạt Ly nhắn tin đến. Trầm Khánh Khánh nhanh chóng nhắn lại một câu, Quân Quân đã bắt được khoảnh khắc này: “Cậu nên soi gương đi, xem cái vẻ mặt lúc cậu nhắn tin trả lời kìa!”
Trầm Khánh Khánh ra vẻ trấn định: “Vẻ mặt mình làm sao hả?”
Quân Quân xoa xoa mặt cô ấy một phen, cười xấu xa: “Chậc chậc, đó gọi là ngọt ngào nha!”
Trầm Khánh Khánh ngây người, hồ đồ nhìn vẻ mặt xấu xa của Quân Quân, sau đó chợt bắt lấy tay cô, nói lầm bầm: “Hôm nay cậu muốn chết hả?”
Quân Quân không hề sợ cô, lại còn nói lời thấm thía: “Khánh Khánh, đừng nhìn sự thật mơ hồ nữa, cậu thích hoàng đế là chuyện rất bình thường. Anh ấy với cái người họ Quý gì gì kia, thật xin lỗi mình quên tên hắn rồi, tóm lại, bọn họ không giống nhau.”
Thần kinh Trầm Khánh Khánh đã bị Quân Quân khuấy động nên không thể bình thường, tự hỏi: “Cậu bị tâm thần rồi, sao mình có thể thích Trữ Mạt Ly, không có khả năng!” Trầm Khánh Khánh nói liền hai lần từ không có khả năng, lại nói, “Mình… mình tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với Quý Hàm, mình sẽ không phản bội hôn nhân của mình,” Trầm Khánh Khánh lại nói thầm một câu, “Dù vấn đề giữa bọn mình bây giờ rất lớn.”
Quân Quân bắt chước cách nói chuyện của cô, mất hứng nói: “Mình… mình… Đừng mình nữa, cậu chính là loại nghĩ một đằng nói một nẻo.” Lập tức Quân Quân nghiêm túc, “Khánh Khánh, hạnh phúc là chuyện cả đời, có lẽ trước kia cậu thích Quý Hàm, nhưng cậu kiên trì lâu như vậy, bây giờ cậu được cái gì, cậu xác định hắn là người cho cậu hạnh phúc cả đời sao? Chuyện này với chuyện phản bội, rất xin lỗi rằng nó không han quan, ai bảo cậu nhất định phải treo cùng cây với hắn? Lại nói tới bà mẹ cực phẩm của hắn, còn cả mấy năm nay hắn đeo cái mặt đen như than, như kiểu kiếp trước cậu thiếu nợ hắn vậy, mình nghĩ đầu óc hắn có bệnh rồi đấy, hắn không xứng với cậu. Chẳng lẽ bây giờ cậu còn thích hắn sao?”
Vấn đề này cô đã lảng tránh từ lâu, lảng tránh rất nhiều người, ở trước mặt Quân Quân, Trầm Khánh Khánh không muốn nói dối: “Thứ tình yêu gì đó, từ năm thứ hai chúng mình kết hôn đã tiêu tan hết rồi. Chỉ là, cậu biết mình, mình không có cảm giác an toàn, từ sau khi mẹ mình thần chí không rõ, trên đời này, chỉ có Quý Hàm ình chỗ dựa.”
“Ai nói hả, tuyệt đối sẽ có một người cùng cậu đi tới già, sẽ thật han thật dạ với cậu, vĩnh viễn không vứt bỏ cậu. Cậu nhìn mình đây, trước kia mình cũng tưởng đời này không tìm được Kiều Hàn Thâm. Cậu cũng vậy, đừng ép bản han nữa, không thương sẽ không yêu, buông tay đi, cậu là nữ hoàng, muốn tự do thế nào thì tự do như thế, ai dám bắt cậu theo họ chứ.”
Quân Quân nói thật xúc động, tình cảm của cô như được một luồng ánh han chiếu rọi, rọi đến từng góc tối trong han Trầm Khánh Khánh.
Giờ phút này đột nhiên tĩnh lặng như vậy, thời gian như ngừng trôi.
Trên sô pha, nồi lẩu vang lên tiếng ùng ục ùng ục, thịt dê ngon lành quay tròn, tỏa hương bốn phía, kích thích đầu óc Trầm Khánh Khánh, cô chợt nhớ ra rằng cô đến đây ăn uống.
“Ăn đi, nói nhiều như vậy, mình thấy đói rồi.”
“Hiểu rõ rồi chứ?”
Trầm Khánh Khánh chau  mày: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy, mình còn cần cậu dạy sao.”
Quân Quân cười tít mắt: “Ha ha, han ái, mình rất thích vẻ mặt khinh miệt này của cậu.”
Hai người đang ăn vui vẻ, Ted gọi điện thoại bảo Trầm Khánh Khánh lập tức xem Weibo.
Giọng điệu của Ted thật khẩn trương, Trầm Khánh Khánh quá quen với vẻ cằn nhằn của cậu ta, chậm chạp đăng nhập Weibo.
Sau đó, cô trợn tròn mắt.
“Sao vậy?”
“Có lẽ tớ vừa được lên trang nhất.” [1]
[1]  weibo top hot famous (data.weibo /top/hot/famous‎).
Cô đưa điện thoại cho Quân Quân xem, dưới status liên quan đến hoàng đế, xuất hiện một cái tên sáng chói, nội dung ment lại càng thêm chói mắt: thật ra, anh rất có thiên phú kể truyện cười.
Một câu mập mờ lại làm nổ tung Weibo của Trầm Khánh Khánh.
Quân Quân trợn mắt há mồm: “Hắn điên hả?”
Người kia kí tên là, Phương Thuấn.
Không xứng Không xứng - Tội Gia Tội