Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Tội Gia Tội
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 57 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37 - 38
hương 37
Bác sĩ đến, cầm ống nghe xem bệnh cho Trầm Khánh Khánh, sau đó lấy thuốc, lại truyền cho Trầm Khánh Khánh một chai dịch, rồi mới rời đi. Tác dụng của thuốc xuất hiện rất nhanh, Trầm Khánh Khánh mơ hồ nghe thấy trước khi đi, bác sĩ trêu đùa Trữ Mạt Ly cái gì mà rốt cuộc cũng mang phụ nữ về nhà vân vân… sau đó cô liền thiếp đi.
Trầm Khánh Khánh cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại trước mắt một mảnh tối đen. Toàn thân đổ mồ hôi, thân thể dễ chịu hơn nhiều, đầu cũng không còn đau như trước, chỉ là miệng rất khô, rất khát.
Trầm Khánh Khánh trở mình, nhanh tay chạm tới đèn ngủ, trong bóng đêm đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: “Em tỉnh rồi?”
Trầm Khánh Khánh kinh sợ một hồi, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, hình như có bóng người nằm trên sô pha.
“…Trữ Mạt Ly?”
Chỉ chốc lát, bóng người ấy đứng dậy, đến bên giường, bật đèn, Trữ Mạt Ly mặc áo ngủ ngồi cạnh giường: “Cảm giác thế nào rồi?”
Nói xong, anh lấy tay đặt trên trán cô thử độ nóng, Trầm Khánh Khánh lại cứng đờ người. Trữ Mạt Ly cúi đầu, con ngươi đen thẫm phản chiếu ánh đèn vàng, như vẻ đẹp của trời đêm, anh khẽ nở nụ cười, hình như rất hứng thú, cái tay dừng thật lâu sau đó mới chậm rãi nâng lên.
“Đỡ nóng rồi.”
“Ừ.” Đầu óc Trầm Khánh Khánh thực chậm chạp, cô thấy có lẽ mình đã bị cháy hỏng không ít nơ-ron.
“Khánh Khánh.”
“Hả?”
Trữ Mạt Ly chợt cúi người, gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt phóng đại ngay trước mắt cô, có thể thấy ngay cả lỗ chân lông nơi cánh mũi, còn cả đôi mắt phượng hẹp dài, lông mi dài đến độ có thể quạt mát cả gương mặt anh. Trầm Khánh Khánh cũng không thể tránh, ngừng thở, mở to hai mắt, thoạt nhìn thật hoảng sợ, trừng anh: “Anh… Anh làm gì?”
“Em rất căng thẳng?” Trữ Mạt Ly cười xấu xa, nói, “Vì tôi?”
Trầm Khánh Khánh giận, khuôn mặt tái nhợt đột nhiên trào lên huyết sắc: “Thật đúng là không biết xấu hổ… Tôi đây nóng, trong phòng sao lại nóng như vậy chứ, tôi khát muốn chết rồi, mau lấy nước.”
“Tôi bật điều hòa cho em.”
“Anh bật… điều hòa?”
Trầm Khánh Khánh ngạc nhiên, lập tức ngẩng đầu, quả nhiên, điều hòa đang hoạt động.
Đầu óc Trầm Khánh Khánh choáng váng một trận, cô vẫn nhớ rõ Trữ Mạt Ly không thích bật điều hòa. Trước kia mỗi lần mùa đông đến, đi vào văn phòng hoặc nhà anh luôn như đi vào hầm băng, khi họp, chỉ cần có anh, phòng họp sẽ tuyệt đối không bật điều hòa. Sau khi bị đông lạnh quá hai lần, Trầm Khánh Khánh dứt khoát không đi họp, cô không chịu nổi loại dày vò này.
Nhưng, bây giờ anh lại phá lệ vì cô.
Trữ Mạt Ly cầm ly nước đi vào, Trầm Khánh Khánh nhận lấy, một hơi uống sạch.
Anh lại rót cô ly nước, anh điều chỉnh độ nước thật tốt, rất hợp với phong cách cầu toàn của anh, nước không quá nóng, cũng rất ấm, nhuận giọng, ấm bụng. Trầm Khánh Khánh nhìn chăn mỏng trên sô pha, thuốc trên tủ ở đầu giường, còn có khăn mặt…
Trầm Khánh Khánh đang cầm ly nước, cúi đầu, uống một ngụm, khẽ liếc Trữ Mạt Ly, trong tay anh còn cầm phích nước, thấy cô nhìn anh, ngạc nhiên chau mày: “Em còn muốn nữa? Em khát đến thế à?”
“Không phải, đủ rồi.” Trầm Khánh Khánh trả ly nước cho anh, lại chui vào trong chăn, nghĩ nghĩ, lại hé đầu ra, tròn mắt thầm quan sát Trữ Mạt Ly.
Trữ Mạt Ly thu dọn vài thứ linh tinh, vừa ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt vụng trộm của Trầm Khánh Khánh. Từ khi tỉnh lại, cô thường dùng loại ánh mắt dè dặt pha chút nghi ngờ nhìn anh, kỹ năng diễn xuất của cô thật sự không phát huy tác dụng tại nơi này.
Trữ Mạt Ly nghiêm túc, rất nghiêm túc nói: “Cô Trầm, nếu em có gì muốn nói, có thể dùng miệng nói ra, xin em đừng dùng ánh mắt ấy quấy rối tôi.”
“…”
Khuôn mặt Trầm Khánh Khánh bây giờ, chỉ thiếu đôi mắt đỏ lên thôi.
Sau một hồi lâu, cô cũng không dấu giếm, nửa ngồi nửa nằm, Trữ Mạt Ly chu đáo chèn một cái đệm sau lưng cô.
Bị động tác giống như săn sóc này quấy nhiễu, tinh thần cô có phần mơ hồ, đầu óc Trầm Khánh Khánh lại phát sốt rồi, thần kinh hơi có vấn đề, nói: “Tôi thấy thật kỳ lạ.”
“Hả? Nó như thế nào?” Trữ Mạt Ly dù bận vẫn nhàn, chờ cô nói hết lời.
“…” Trầm Khánh Khánh bĩu môi, đảo mắt vòng quanh, “Anh luôn ở trong này chăm sóc tôi?”
Trữ Mạt Ly nói rất tự nhiên: “Cho dù em làm tôi khó chịu, rốt cuộc tôi vẫn không thể bỏ mặc em.”
Nói chuyện với Trữ Mạt Ly bị anh châm chọc đến mắc xương, đó là chuyện thường ngày, Trầm Khánh Khánh nhanh chóng lấy cái xương ra, ném qua một bên, nói: “… Anh không thể so đo với người bệnh nhiều như vậy.”
Không biết vì sao Trữ Mạt Ly lại trầm mặc, nói: “Người bệnh sẽ không nói nhiều như em, ngủ đi, chuyện này tính với em sau.”
Trữ Mạt Ly đứng dậy rút đệm dựa lưng của Trầm Khánh Khánh, Trầm Khánh Khánh nằm xuống, nhưng bây giờ cô thấy thật thư thái, tinh thần bỗng tỉnh táo lại, dường như không kìm được, Trầm Khánh Khánh chợt giữ chặt tay Trữ Mạt Ly: “Tôi nằm rồi, nói chuyện chút đi.”
Tay cô rất nóng, là cơ thể của người bệnh, Trữ Mạt Ly ngẩn người, cúi đầu nhìn vào tay cô, suy nghĩ có phần lệch khỏi quỹ đạo trái đất, qua một lát, anh lại ngồi xuống: “Em muốn nói cái gì?”
Trầm Khánh Khánh hài lòng mỉm cười: “Hôm nay tôi nói chuyện với Phương Thuấn. Hắn nói anh lấy danh nghĩa của tôi cho hắn vay tiền, có thật không?”
“Thật không?” Trữ Mạt Ly không có phản ứng nào, thờ ơ trả lời, “Hình như có chuyện như thế, tôi không nhớ lắm.”
Thật có tài diễn xuất.
“Anh cho tôi thể diện lớn như vậy, đáng lý tôi phải cảm ơn anh. Có điều…” Trầm Khánh Khánh chuyển đề tài, “Anh như vậy làm tôi rất căng thẳng. Có loại cảm giác… cáo chúc tết gà.”
Vẻ mặt Trữ Mạt Ly thay đổi, làm cho người ta không nắm bắt được: “Vậy vì sao em quay về hang cáo?”
Trầm Khánh Khánh ngẩn ra, ôm gối nghĩ ngợi, chợt phát giác chính cô cũng không biết vì sao. Khi đó chỉ là thấy rất khó chịu, trong lòng hoảng hốt, ngồi trên xe kia, nghĩ tới đích đến, sau đó không biết tại sao lại thấy không vui. Trầm Khánh Khánh thuộc loại người cảm xúc tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, giờ ngẫm lại, lại không có cảm xúc như lúc đó.
Trầm Khánh Khánh muốn giải thích: “Tuy tôi không sợ anh giận, nhưng anh giận rất đáng sợ, nên tôi quay về.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại không phải vậy, Trầm Khánh Khánh còn nói, “Thật ra, lúc ấy tôi nghĩ rằng Quý Hàm là loại người rất dễ bị tổn thương…”
Cô còn chưa nói xong, Trữ Mạt Ly liền hừ lạnh: “Vậy em nghĩ tôi là loại người gì?”
Trầm Khánh Khánh có phần hồ đồ, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Anh là hoàng đế thôi… Nội tâm mạnh mẽ… Vả lại, không phải tôi đến chịu đòn nhận tội rồi sao…”
“Hừ.” Trữ Mạt Ly không đồng tình, hừ lạnh một cái, không định để yên, “Hôm nay tôi vốn không muốn so đo với em, nhưng nếu em lôi chuyện này ra, tôi sẽ tính toán với em. Cho tới bây giờ, tôi chưa bị ai “nể mặt” như vậy, em nói phải đền bù thế nào?”
“…” Tâm tình Trầm Khánh Khánh rất rối bời, lần đầu tiên khó thở trước mặt Trữ Mạt Ly, “Xin lỗi anh.”
Trữ Mạt Ly bình tĩnh lại gần cô: “Trầm Khánh Khánh, tôi cho em… một cơ hội nữa.”
“… Vậy anh muốn tôi làm thế nào?” Bị buộc vào tình thế bất đắc dĩ, Trầm Khánh Khánh rõ ràng luống cuống tay chân.
Trữ Mạt Ly dịu dàng đè góc chăn giúp cô, cười nguy hiểm: “Đến đảo Bali du lịch, tôi đã đặt vé rồi, lần này đi du lịch em phải phục tùng tôi vô điều kiện.”
“Vô điều kiện?” Trầm Khánh Khánh cảnh giác nói.
“Tôi sẽ không bắt em phải giết người cướp của, làm trái pháp luật hay chuyện đồi phong bại tục. Thật ra, em không được lựa chọn, hôm nay quả thật tôi đã rất tức giận, nếu đêm nay em không tới…”
“Anh sẽ thế nào?”
“Phát huy trí tưởng tượng của em đi. Không phải em rất hiểu tôi sao?” Vẻ mặt đen tối qua đi, Trữ Mạt Ly lại thay khuôn mặt thờ ơ, “Không còn gì thì ngủ đi.”
Trữ Mạt Ly đặt lại gối đầu cho Trầm Khánh Khánh, lại cúi người dém chăn cho cô: “Không được sợ nóng, như vậy mới có thể hạ sốt.”
Trầm Khánh Khánh nằm im bất động, nhìn Trữ Mạt Ly có phần trì độn. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, dáng vẻ tỉ mỉ như đối xử với một tác phẩm nghệ thuật, mắt cũng không chớp, lại còn thật sự dém từng góc chăn, cho đến khi gói Trầm Khánh Khánh thành bánh chưng mới dừng lại. Sau đó, anh lại lấy một cái khăn mặt sạch sẽ, vén tóc mái của cô, giúp cô lau mặt. Anh làm những chuyện đó vô cùng tự nhiên, tuy gương mặt trước sau không có biểu tình gì, nhưng sự gần gũi và dịu dàng khó thấy của anh lại lẻn vào từng tế bào trong người Trầm Khánh Khánh.
Trong trí nhớ, dường như ngay cả Quý Hàm cũng không gần gũi với cô như vậy.
Tuy Trữ Mạt Ly thích nói lời độc địa châm chọc cô, nhưng anh đã chăm sóc cô rất chu đáo, đã sớm vượt qua giới hạn của tình bạn, chưa nói quan hệ bọn họ chỉ là cấp trên cấp dưới. Trong lòng Trầm Khánh Khánh, bọn họ cũng không tính là bạn bè.
Trầm Khánh Khánh hơi khó khăn nuốt nước miếng, cô thật sự không hiểu vì sao Trữ Mạt Ly đối xử với cô tốt như vậy. Cô không dám nghĩ nhiều, càng nghĩ càng khó tin. Nhưng hết lần này tới lần khác được anh chăm sóc là một loại hưởng thụ xa xỉ, khó tin đến đáng sợ, khiến tim cô không khỏi loạn nhịp.
Khi Trữ Mạt Ly nguyện ý đối xử tốt với một người, có một loại mị lực mê hoặc nhân tâm.
“Nghe thấy tôi nói gì không?”
“Hả?”
Trữ Mạt Ly nâng cằm cô lên, lắc đầu: “Không phải nóng đến ngu người rồi chứ, tôi nói ban đêm có việc gì thì bảo tôi.”
“Anh mới ngu người ấy.” Trầm Khánh Khánh thở phì phì gạt tay anh, dứt khoát nói ra vấn đề vừa rồi cô suy nghĩ, “Tôi nói anh sẽ không…”
Chữ “thích” còn chưa nói ra, dây chuyền trên ngực Trữ Mạt Ly bỗng rơi xuống, hai người đều sững sờ. Mặt dây chuyền dao động trước mắt Trầm Khánh Khánh chưa đến hai xăng-ti-mét, trên mặt lóe sáng nhiều hoa văn phức tạp, tỏa ra một tầng ánh sáng thần bí.
“Này…” Trầm Khánh Khánh không kìm được mà vươn tay đến mặt dây chuyền, nhưng đầu ngón tay cô còn chưa chạm đến, Trữ Mạt Ly đột nhiên giành lấy, một bàn tay nắm chặt dây chuyền, toàn thân nổi lên cảnh giác, trong mắt phượng hiện lên một tia bối rối, lần đầu tiên Trầm Khánh Khánh thấy Trữ Mạt Ly khẩn trương như vậy.
Tay để ngoài chăn chợt lạnh buốt, Trầm Khánh Khánh cứng ngắc thu tay vào chăn, quay người, nhắm mắt lại.
Trữ Mạt Ly đứng sau cô không nhúc nhích, ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, sau khi bình tĩnh lại, nói: “Chuyện này khá riêng tư…”
Trầm Khánh Khánh ở trong chăn buồn bực, nặng nề nói: “Tôi muốn đi ngủ.”
“Vừa rồi em nói cái gì?”
“Quên rồi.”
Trầm Khánh Khánh cảm giác Trữ Mạt Ly nhìn cô hồi lâu, sau đó lặng lẽ tắt đèn.
Khoảnh khắc ánh sáng biến mất, Trầm Khánh Khánh mở mắt ra, tay phải vô thức đè trên ngực.
Tại nơi này, ngay lúc ấy, nó hơi đau, trong giây phút anh giành lấy mặt dây chuyền.
Chương 38
Một đêm mơ loạn khiến đầu óc căng ra, nên khi tỉnh dậy, đỡ nóng, nhưng đầu hơi đau, trừ lần đó ra cô chỉ nhớ một mảnh rối loạn, tình tiết trong mộng đã quên không còn một mảnh.
Trầm Khánh Khánh đứng trước gương, thấy vẻ mặt mang bệnh của chính mình, đôi mắt thâm quầng, sắc mặt u ám. Cô thở dài, tắm rửa qua loa, sắc mặt mới hồng hào lên một chút.
Trữ Mạt Ly nằm trên sô pha, một tay lật báo, một tay cầm ly cà phê, thấy Trầm Khánh Khánh từ phòng tắm đi ra, ngẩng đầu hỏi: “Em muốn đi?”
Trầm Khánh Khánh không nhìn anh, thuận miệng hừ một tiếng, ngồi xuống giường, buồn bực, sau đó dùng khăn lau tóc.
Không khí có phần kỳ lạ bất thường. Sáng sớm khi Trầm Khánh Khánh rời giường, Trữ Mạt Ly đã đứng đó, một bóng người đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt có phần mơ màng, không biết là nghĩ cái gì, cũng không biết khi rời giường người bệnh đều khá khó chịu, Trầm Khánh Khánh một câu cũng không muốn nói với Trữ Mạt Ly, tự mình đi tắm. Nếu không cảm nhận được sự khác thường của cô, Trữ Mạt Ly cũng chẳng phải Trữ Mạt Ly, nhưng anh cũng không thể hiện cảm xúc gì.
Khi ăn cơm khí áp càng thấp, hai người đối mặt không nói một câu, cúi đầu giải quyết bữa cơm.
Thứ gì đó trong chén đĩa bị Trầm Khánh Khánh nghiền nát, sau đó ăn từng miếng lớn. Trữ Mạt Ly ngồi đối diện, nhai khẽ nuốt chậm, thấy cô ăn cơm tàn bạo như vậy, không khỏi muốn nói gì đó, nhưng mà anh còn chưa kịp nói, một bóng hình nhỏ nhắn chợt nhào ra, chạy thẳng về phía Trầm Khánh Khánh.
“Dì Khánh Khánh! Sao dì lại ở đây thế?” Liễu Liễu vừa rời giường liền thấy Trầm Khánh Khánh, ánh mắt ngái ngủ mông lung phút chốc rực sáng.
Trầm Khánh Khánh cười tủm tỉm nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé: “Con đoán đi.”
“Dì đến gặp con ạ?”
“Thông minh ghê! Tối qua dì tới, tiếc là con ngủ mất rồi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Liễu lập tức nhăn lại: “Vậy bây giờ dì phải đi ngay ạ? Tối nay dì lại đến chứ?”
“Liễu Liễu.”
Trữ Mạt Ly vẫy tay với con gái, Liễu Liễu ngoan ngoãn đi qua.
Trữ Mạt Ly vén tóc giúp con gái: “Dì Khánh Khánh sinh bệnh, con đừng ầm ĩ, mau đi rửa mặt rồi ăn cơm, ba đưa con tới trường.”
Liễu Liễu lập tức vội vàng quay đầu lại: “Dì Khánh Khánh, dì làm sao thế?”
Trầm Khánh Khánh tỏ ra thật đáng thương, oan ức nói: “Haizz, dì bị cảm, nên không thể chơi với con, sợ lây bệnh cho con. Chờ dì hết bệnh rồi, chúng ta có thể cùng ra biển chơi.”
“Thật ạ?” Liễu Liễu xúc động mạnh, níu chặt cánh tay Trữ Mạt Ly không buông, “Ba ba, khi nào chúng ta đi ạ?”
Trữ Mạt Ly giương mắt nhìn Trầm Khánh Khánh, đôi mắt sâu không thấy đáy khẽ dâng trào một loại cảm xúc không tên, Trầm Khánh Khánh thản nhiên nhìn lại, lại lập tức cúi đầu, chọc chọc vào quả trứng trong đĩa đã bị chọc thành trứng ốp la.
Trữ Mạt Ly trả lời: “Nhanh thôi, đến lúc đó con có thể chơi thoải mái.”
Liễu Liễu thật vui vẻ, mỉm cười chạy đi đánh răng. Trong nhà ăn lại khôi phục trạng thái giằng co giữa hai người bọn họ.
Trầm Khánh Khánh mất hứng với bữa sáng, đúng lúc Ted nhắn tin tới, cậu ta đã chờ cô ở dưới lầu.
Trầm Khánh Khánh như trút được gánh nặng: “Xe đến rồi, tôi đi đây.”
“Chờ chút” Trữ Mạt Ly lấy một cái bọc nhỏ, “Thuốc đều ở bên trong, khi làm việc đừng quên uống.”
Trầm Khánh Khánh ngẩn người, đứng hình một giây: “Ừ.”
Trữ Mạt Ly đưa cô ra cửa, nhìn cô đi giầy, xách túi ra, đi được hai bước, chợt dừng lại, dường như qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cô trở lại như trước, cầm cái bọc, cũng không nhìn anh, nói: “Cảm ơn.”
“Em không phải để tâm đến dây chuyền của anh.” Khi cô sắp quay người rời đi, Trữ Mạt Ly đột nhiên nói, “Ngay cả Liễu Liễu cũng chưa nhìn thấy, mỗi người đều có một vài bí mật không muốn người khác biết, anh cũng vậy.”
Trữ Mạt Ly chưa bao giờ giải thích hành động của anh, anh không cần nói rõ với mọi người hỉ nộ ái ố của mình trước bất kỳ ai, có thể nói thế này đã là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
Trầm Khánh Khánh nghe xong thấy hơi ảo não, nghiêng người nhìn anh một cái, lạnh lùng cười: “Mặc kệ anh có bí mật gì, tôi đây không có hứng thú.”
Trữ Mạt Ly mỉm cười với lời nói không dứt khoát này.
Mãi khi đến trường quay, trong đầu Trầm Khánh Khánh vẫn còn chứa câu nói này của Trữ Mạt Ly “Mỗi người đều có một vài bí mật không muốn người khác biết, anh cũng vậy”. Sau đó, cô lập tức vắt óc suy nghĩ, bí mật này nhất định có liên quan tới mẹ của Liễu Liễu, vợ của Trữ Mạt Ly, haizz, hẳn là người tiền nhiệm… Hừ, nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, Trầm Khánh Khánh thừa dịp không ai để ý liền gõ gõ vào đầu mình.
Sau đó, lặp lại những suy nghĩ miên man mà bản thân không khống chế được, Trầm nữ hoàng ôm bệnh quay xong cảnh quay buổi sáng.
Chuyện Trầm Khánh Khánh sinh bệnh cả đoàn phim đều biết, không phải cô cố ý tiết lộ, mà ai có tai cũng đều nghe thấy giọng nói dày đặc giọng mũi của cô. Cho dù như vậy, trước ống kính Trầm Khánh Khánh vẫn luôn không chê vào đâu được, rời khỏi ống kính, cô lập tức ốm yếu tựa vào ghế xì mũi, sau đó không thể diễn tả trạng thái rối loạn của các nơ-ron.
“Chị Khánh Khánh, đến giờ uống thuốc rồi.” Ada đưa cô ly nước cùng viên thuốc, “Trữ tổng dặn em nhất định phải cho chị uống thuốc đúng giờ, chị xem, tờ giấy này là anh ấy viết, viết rất cẩn thận, giờ nào uống thuốc nào, dùng mấy viên đều viết cả.”
“Cái gì?”
Trầm Khánh Khánh chấn động, lập tức lấy tờ giấy lại. Chữ viết Trữ Mạt Ly rất dễ nhận ra, gọn gàng lại sâu sắc, mỗi nét chữ đều mang phong cách của người cầu toàn. Trên giấy viết rõ mấy giờ uống thuốc, uống mỗi loại mấy viên, một ngày uống mấy lần, pha nước uống thuốc phải chú ý không được dùng nước quá nóng…vân vân.
Trang giấy mỏng tản ra một loại ấm áp nhàn nhạt mê hoặc nhân tâm.
Ada không khỏi xúc động cảm khái: “Chị Khánh Khánh, Trữ tổng đối xử với chị thật chu đáo.”
Trầm Khánh Khánh nhìn chăm chú vào nét chữ của Trữ Mạt Ly, có phần không kịp phản ứng: “Ừ… Hả? Đừng nói linh tinh, đưa thuốc cho chị.”
Trầm Khánh Khánh lặng lẽ gấp tờ giấy kia lại, bỏ vào ngăn trong của ví, tức khắc thấy chiếc nhẫn bạc nằm trong đó, ánh sáng bạc vẫn đẹp như lúc mới mua.
Điện thoại rung làm Trầm Khánh Khánh đang ngẩn người tỉnh lại, một tin nhắn đập vào mắt.
“Uống thuốc chưa?”
Trầm Khánh Khánh chợt buông điện thoại, đứng lên rồi chậm rãi dạo một vòng tại chỗ, có chút cảm giác đứng ngồi không yên, Ada thấy thật kỳ lạ, hỏi: “Chị Khánh Khánh, chị làm sao vậy?”
Trầm Khánh Khánh nghiêm túc lắc đầu, cô lại ngồi xuống, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nhắn lại hai chữ: “Uống rồi.”
Trầm Khánh Khánh giả vờ giả vịt vừa cầm kịch bản, vừa để ý điện thoại, rất nhanh, điện thoại lại rung, cô vừa cầm lên đọc, mười giây sau, Trầm Khánh Khánh cố nín, cô nhất định phải nín, nhưng không nín được nữa, liền bật cười khúc khích.
Ada ngờ vực quay lại, Trầm Khánh Khánh còn đang che miệng cười.
Trầm Khánh Khánh ho nhẹ hai tiếng, thoáng khôi phục bình thường, nghiêm túc nói với Ada: “Không sao, không có việc gì.”
Ada vừa quay đi, cô thừa cơ nhìn thêm một lần, nếu không phải mấy chữ BTDMW này vô cùng chính xác, cô hoàn toàn không thể tin được truyện cười này lại là của Trữ Mạt Ly, người kia trừ lời nói ác độc thì là nói móc, trừ lời nói móc thì là châm chọc… Tóm lại không thể nghe thấy lời hay từ miệng anh.
Điện thoại chợt sáng lên, lại là một tin nhắn mới: “Cười chưa?”
Trầm Khánh Khánh nín cười thật rất vất vả, lại cố tình trả lời: “Không cười được, sao chán thế.”
Năm phút đồng hồ qua đi, người đó lại gửi đến một truyện cười.
“Nếu vẫn không cười, anh đề nghị em lập tức ra cửa quẹo trái đến khoa thần kinh kiểm tra dây thần kinh cười đi.”
“Không nên gọi anh là hoàng đế hay đại thần gì cả, tôi thấy anh chính là đại thần kể truyện cười nhàm chán, -_-# hừ hừ.”
Trầm Khánh Khánh vừa tức vừa buồn cười, vẻ mặt rất kỳ lạ, tuy cô cố gắng muốn che dấu, nhưng không ít nhân viên vẫn nhận ra sự lạ thường của Trầm Khánh Khánh.
Ada đến gần hỏi: “Chị Khánh Khánh… Chị xem cái gì mà buồn cười vậy?”
Trầm Khánh Khánh lập tức buông điện thoại, điều chỉnh nét mặt, nói bâng quơ: “Truyện cười thôi.”
“Ai nhắn cho chị vậy?” Ada hỏi Trầm Khánh Khánh hồi lâu, thấy vẻ mặt bây giờ của cô rất tốt, lớn mật cười trộm, “Không phải là Trữ tổng chứ?”
Ánh mắt Trầm Khánh Khánh nhanh chóng thay đổi, cuối cùng chọn một ánh mắt nghiêm nghị, nhìn qua: “Em gái, đừng đoán mò.”
“À
” Ada ngửa cổ “hèn gì.”
Trầm Khánh Khánh bất đắc dĩ, lá gan cô bé này càng ngày càng lớn, đang muốn gõ đầu nghiêm trị cô bé, tin nhắn lại tới nữa.
“Em luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, quên đi, không so đo với em.” Vừa thấy tin nhắn đến, trong đầu Trầm Khánh Khánh lập tức hiện lên vẻ mặt tự đắc khiến người ta nghiến răng nghiến lợi của Trữ Mạt Ly.
Ôi chao, ai so đo với ai chứ!
Sau đó, Trầm nữ hoàng đấu với Trữ hoàng đế. Một buổi chiều, chỉ cần Trầm Khánh Khánh vừa ngồi xuống, sẽ không ngừng nhắn tin, ngay cả thời gian bổ trang cũng không tha, vẻ mặt chăm chú đến khủng bố, hoàn toàn không để ý tới người khác, thật khó gần. Người khác không rõ nên chỉ cảm thán diễn viên chính là diễn viên, cho dù bị bệnh, vẫn dũng mãnh như thường, diễn xuất không kém chút nào. Chỉ có Ada bên cạnh cười trộm, nữ hoàng ơi nữ hoàng, kỳ thật cũng chỉ là cô gái mà thôi.
Khi kết thúc công việc, Trầm Khánh Khánh còn đang cầm điện thoại nhắn tin, Trữ Mạt Ly BTDMW này, vậy mà lại ra đề cho cô, nói là nếu đoán đúng, khi sinh nhật cô anh sẽ tặng quà, nếu không đoán được, anh sẽ không tặng.
Có boss keo kiệt như thế này sao, mấy năm nay cô chụp hình, quảng cáo, quay phim vân vân, đều nộp hết tất cả cho anh, ngay cả quà sinh nhật còn tính toán với cô. Hừ hừ, anh bất nhân, cô cũng không cần có nghĩa.
Sau đó, trên Weibo [1] của Trầm Khánh Khánh xuất hiện một nội dung như sau: truyện cười của ai đó thật sự rất nhàm chán, vẫn không tự hiểu lấy, tôi quyết định phong anh ta là hoàng đế lạnh lùng!
[1] weibo: một trang mạng xã hội phổ biến ở Trung Quốc.
Dưới dòng status ấy là những dòng bình luận không ngớt.
“Hắn là ai vậy?”
“Oa ~ Hoàng đế lạnh lùng, ha ha, nữ hoàng, hoàng đế, thật xứng đôi~”
“Truyện cười gì? Nhàm chán như vậy á?”
“Ai ai ai!”
Mọi việc như thế, như măng mọc sau mưa, tình cảm quần chúng vô cùng kích động.
Tâm tình Trầm Khánh Khánh như lúa mì được tắm ánh mặt trời, xuân quang sáng lạn, rất chi đắc ý, cô nhắn trả lại Trữ Mạt Ly: “Hoàng đế lạnh lùng, anh có muốn đội vương miện “Hoàng đế khu soi mói” không?”
Tin nhắn vừa gửi đi, lại nhận được một tin.
Nhanh như vậy sao? Anh còn nói mình không quen nhắn tin… Trầm Khánh Khánh vừa mở ra, nụ cười đột nhiên giảm hơn nửa.
Một lát sau, cô nói với Thuyền Trưởng: “Trước tiên đừng về nhà, đưa chị tới nhà Quý Hàm.”
Nhà Quý Hàm cách bệnh viện rất gần, không bao lâu, Trầm Khánh Khánh đã ở dưới nhà anh. Cô ngồi trong xe tĩnh tâm một hồi, sau khi suy nghĩ, hít sâu một hơi, xuống xe lên lầu.
Quý Hàm đã chờ cô ở nhà, cô còn chưa gõ cửa, cửa đã từ trong mở ra.
Quý Hàm chưa nói gì, nghiêng người để Trầm Khánh Khánh vào trong.
Trầm Khánh Khánh đứng im không nhúc nhích, cúi đầu nhìn bóng người gầy gò trên mặt đất nói: “Không được, có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi.”
Quý Hàm đứng hình một chút, quay người lại, vẻ mặt như đang cố chịu đựng, chỉ nghe anh khẽ mở miệng: “Người đã đỡ chưa?”
“Rồi, hạ sốt.”
“Khánh Khánh…” Sau khi gọi cô một tiếng, chợt không nói nữa, Trầm Khánh Khánh đợi một lúc, ngẩng đầu nói: “Hả?”
“Hôm qua em không về nhà.”
“…”
“Sau đó anh đến biệt thự.” Quý Hàm lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thật đạm mạc, đạm mạc đến mức không giấu nổi miệng vết thương, “Em đừng dối anh.”
Trầm Khánh Khánh hít sâu, chau mày: “Được rồi, sở dĩ hôm qua tôi chọn anh, là vì khi vừa thấy tôi, cuối cùng anh cũng không nói “em giải thích thế nào đây”, “em thật dối trá”, tiến bộ lớn như vậy, cần được thưởng.”
“Em vốn không định theo anh đi?”
“… Không khác lắm.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Quý Hàm khi dũng cảm sẽ có cảm giác như bị vỡ vụn, anh há miệng thở dốc, sau vài ba lần, nói: “Em ở cùng hắn?”
Trầm Khánh Khánh sửng sốt, phủ nhận: “Không phải.”
Quý Hàm đột nhiên trở về phòng, lát sau cầm một gói to đi ra.
“Đây là cái gì?”
Trầm Khánh Khánh nghi hoặc mở nó ra, chợt giật mình.
Quý Hàm lấy trong đó một cái khăn quàng cổ, nhẹ nhàng quàng cho Trầm Khánh Khánh: “Mỗi năm một cái, tổng cộng bốn chiếc. Năm nay, còn chưa đan xong.”
Trầm Khánh Khánh hơn nửa ngày mới nói ra một câu: “Anh… mỗi năm anh đều đan cho tôi?”
“Ừ.”
Trầm Khánh Khánh đông cứng nụ cười, vẻ mặt không thể tin: “À, có phải anh đùa tôi không?”
“Khánh Khánh.” Quý Hàm cúi đầu, nở một nụ cười nhạt, trộn lẫn khổ tâm, “Anh nói rồi, chúng ta không-xứng, cũng đã nói em khiến anh rất thất vọng. Nhưng, điều đó không có nghĩa là anh không yêu em. Anh chỉ muốn giữ Trầm Khánh Khánh của anh, không phải Trầm nữ hoàng của làng giải trí.”
Trầm Khánh Khánh hoàn toàn sợ ngây người, năm năm, suốt năm năm, nhẫn nại cùng kiên trì của cô, toàn bộ nước mắt tủi thân đều nuốt vào trong bụng, chỉ vì một câu nói này của anh. Từng giấc mơ cô đều mong có một ngày Quý Hàm trở lại nói với cô, thật ra, anh vẫn yêu em. Cô từng nghĩ nếu thật sự có một ngày như vậy, cô nhất định sẽ khóc không ra tiếng.
Bởi vì che bóng, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh bây giờ, chỉ thấy thanh âm khi anh cúi đầu quanh quẩn bên tai cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.
“Quay về đi.”
Quý Hàm bỗng cúi người, hôn lên đôi môi mềm đỏ mọng, như lần đầu tiên bọn họ hôn môi, thăm dò cẩn thận, nhẹ nhàng đụng chạm.
Trầm Khánh Khánh sửng sốt một giây, trong đầu chợt có nơ-ron rạn nứt “phựt phựt”.
Phản ứng đầu tiên lại là kháng cự.
Nhưng, đang lúc cô muốn đẩy Quý Hàm ra, nụ hôn này đã bị một tiếng thét kinh hãi cắt đứt.
“Bác sĩ Quý… Trầm Khánh Khánh?”
Tiếu An vô cùng khiếp sợ nhìn hai người trước mắt.
Không xứng Không xứng - Tội Gia Tội