We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Tội Gia Tội
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 57 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - 12
hương 11
"Tuyệt đại phong trần" khởi quay thuận lợi, Trầm Khánh Khánh rốt cuộc vẫn quay lại đoàn phim. Cho dù cô có hàng ngàn hàng vạn lần không muốn, nhưng vẫn không có cách nào chống đối Trữ Mạt Ly. Hợp đồng giữa bọn họ vốn đã đặt ra loại quan hệ bất bình đẳng này. Ngày ấy là cô cúi đầu xin anh giúp đỡ, vì kế hoạch trả thù mà đổi lại loại hợp đồng bất công này, để bây giờ phải nhận kết quả như vậy. Khi Trầm Khánh Khánh bình tĩnh lại, cẩn thận nhớ tới từng lời nói của Trữ Mạt Ly, mới phát giác là anh nói đúng, một diễn viên xuất sắc không nên lưu tâm vì những cảnh “quá giới hạn”, vì nghệ thuật cần, nên càng phải khiêu chiến với nhũng vai diễn khó khăn như thế.
Thế nhưng, cô không phải không diễn được, mà là không muốn diễn. Cô không muốn vì thế mà ầm ĩ một trận với Quý Hàm, quan hệ bọn họ đã nguy nan lắm rồi.
Lần quay phim này không cần phải quay ngoại cảnh. Vì để tái hiện lịch sử, phía nhà đầu tư Phương đặc biệt bỏ vốn dựng khu tạm trú, vậy nên mỗi ngày sau khi quay phim xong thì có thể về nhà ngủ. Cảm giác này rất tốt, xem như là điều duy nhất làm Trầm Khánh Khánh hài lòng trong tình hình hiện tại.
Chuyên gia trang điểm giúp Trầm Khánh Khánh dặm lại phấn, máy quay lúc này đang quay cảnh tiếp khách ở Mị Hương Lâu. Lát nữa sẽ quay cảnh mấy vị tài tử kinh ngạc trước nhan sắc của đệ nhất hoa khôi Lí Hương Quân ở Mị Hương Lâu. Chuyên gia tạo hình cùng chuyên gia trang điểm vây quanh Trầm Khánh Khánh bận tối mày tối mặt, muốn tạo nên một hình ảnh phong hoa tuyệt đại, mà hình tượng của cô trong bộ phim này vẫn là một bí ẩn đối với người ngoài, ngay cả mọi người trong đoàn phim cũng chưa từng nhìn thấy.
"Tuyệt đại phong trần" này lấy bối cảnh cuối đời Tần Hoài, khắc họa tình yêu của Tần Hoài Bát trong những năm tháng thăng trầm với Lí Hương Quân.
Mặc dù Trầm Khánh Khánh xinh đẹp, nhưng trong giới giải trí mỹ nữ như mây này, cô không phải là một đại mỹ nữ vừa gặp thì nhớ mãi không quên. Nhưng cô có phong thái hơn người, khuôn mặt mang vẻ lạnh lùng diễm lệ, dễ trang điểm, chỉ thoa một chút phấn cũng đã đủ lóa mắt người. Trước đây có người cho rằng hình tượng Trầm Khánh Khánh không thích hợp diễn Lí Hương Quân, bởi nhan sắc của cô chưa tới, vậy nên không nói tới bản lĩnh của chuyên viên trang điểm, tự Trầm Khánh Khánh cũng đã sớm cân nhắc điều này.
Tính cách Lí Hương Quân rất rõ nét, trong nửa đầu và nửa sau phim, tính cách thay đổi rất lớn, có nhiều điểm khác biệt với những vai diễn trước kia, vừa phải nắm bắt tốt tính cách nhân vật, vừa phải thay đổi làm sao cho không đột ngột, vô cùng thách thức khả năng diễn xuất, vì thế Trầm Khánh Khánh cũng chuẩn bị rất lâu.
Khi mọi thứ đã ổn thỏa, cô yên lặng chờ đợi cảnh quay đầu tiên của mình. Chỉ chốc lát, cảnh trước đã quay xong, bắt đầu chuyển màn. Trầm Khánh Khánh đi được vài bước bỗng nhớ tới điều gì, quay đầu hỏiAda: "Cái ví của chị có để chỗ em không?"
"Không có, lúc nãy chị luôn cầm trên tay."
"Chắc quên ở phòng trang điểm rồi." Trầm Khánh Khánh lo lắng, vội vàng nhấc làn váy thật dài trở lại.
Ở tổ phim Trầm Khánh Khánh có một phòng hóa trang riêng, nơi quay phim có hạn, tuy chỉ một gian phòng nho nhỏ cũng đủ để nói lên địa vị của cô. Mà bên cạnh có một phòng khá lớn, là phòng hóa trang chung của những diễn viên khác. Khi Trầm Khánh Khánh đi ngang qua, cánh cửa hơi hé, liếc mắt một cái có thể thấy Liêu Khả Nhi và Kelly đang ở trong. Trầm Khánh Khánh vốn cũng không để ý, nhưng đột nhiên nghe thấy tên mình, Trầm Khánh Khánh ra hiệu choAda.
Liêu Khả Nhi cười tủm tỉm nói: "Chị Kelly à, chị hát hay, diễn cũng  tốt nữa!"
"Khả Nhi quá khen, chị đâu biết cái gì gọi là kỹ xảo diễn xuất, chỉ là dựa vào cảm nhận mà cố gắng thôi!" Kelly khá khiêm tốn, lập tức tỏ vẻ khâm phục, cảm thán:"Muốn nói diễn xuất, Trầm Khánh Khánh chắc chắn xuất sắc nhất, cô ấy mới vừa đạt giải thưởng diễn viên Kim Tôn xong, lát nữa có thể thấy hình tượng nhân vật và diễn xuất của cô ấy rồi."
Liêu Khả Nhi ngược lại không tỏ ra kỳ vọng, giọng điệu cũng thật lười nhác: "Điều đó cũng chưa chắc."
"Sao?"
Liêu Khả Nhi hạ giọng thật nhỏ, nói với Kelly: "Mặc dù cô ta là đàn chị cùng công ty với bọn em, nhưng ai chẳng biết cô ấy đi lên bằng quy tắc ngầm."
Kelly nghĩ nghĩ: "Em nói là Trữ Mạt Ly?"
Liêu Khả Nhi mỉm cười: "Mọi người đều tưởng Trữ Mạt Ly là hậu thuẫn của cô ấy sao?"
"Không đúng ư? Chị còn nhớ có một bài báo chấn động nói đêm khuya Trầm Khánh Khánh đi ra từ nhà anh ấy."
Trầm Khánh Khánh nhớ lại, đó là scandal đầu tiên vào hai năm trước, lúc ấy quả thật đã gây chấn động.
Scandal của Trữ Mạt Ly không nhiều lắm, người này từ xưa đến nay cực ghét loại chuyện lộn xộn này, nếu có người dám tạo ra tin đồn thất thiệt về anh, còn chưa thấy phong thanh đã bị áp chế. Từng có người tung ảnh con gái của Trữ Mạt Ly, rồi bắt đầu phỏng đoán về thân thế con gái anh, không tới ba ngày, toà soạn báo này liền hấp hối, năm ngày sau đó, biến mất trong tầm mắt mọi người. Vậy nên có rất ít người dám cắn vào khối xương cứng như anh. Mà ngày trước tin này vừa tung ra, như tảng đá lớn rơi xuống nước, mọi người đều đoán làm sao Trầm Khánh Khánh có thể đuổi một cây tiền đặc biệt của giải trí Hoàn Nghệ - tiền bối An Thiến, giành lấy địa vị. Câu trả lời đưa ra: Trầm Khánh Khánh có một chân với Trữ Mạt Ly, quan hệ không đơn giản, thậm chí có người bắt đầu hoài nghi, liệu mẹ của con gái Trữ Mạt Ly có phải là Trầm Khánh Khánh?
Nhưng những scandal này còn chưa tới đỉnh điểm đã biến mất sạch sẽ trong chốc lát, như nước đá đổ vào củi lửa. Việc này đương nhiên là Trữ Mạt Ly ra tay, scandal khác anh mặc kệ, nhưng liên quan đến con gái, anh tuyệt đối không buông tha. Nhưng dường như từ khi đó mọi người đều đã ngầm nhận định, còn cho rằng Trầm Khánh Khánh một đêm trên giường liền một bước lên mây, so với việc suốt ngày ở trên giường với đủ loại diễn viên nam không tên tuổi, không biết cô có cái vận cứt chó gì.
Chỉ là...
Chỉ nghe Liêu Khả Nhi nói: "Trầm Khánh Khánh cũng không ít lúc nở mày nở mặt. Nhưng nói thế nào thì tuổi cô ta bây giờ cũng sắp hoa tàn ít bướm, em nói chị hay, Trữ tổng chúng em thật ra chướng mắt cô ta, đều do cô ta quấn quýt lấy anh ấy không buông thôi. Chị xem cô ta nhiều scandal như vậy, Trữ Mạt Ly có ra mặt xử lý giúp hay không? Quan hệ giữa họ cơ bản là Trầm Khánh Khánh tận lực diễn cho người khác xem, em đoán cái tin năm đó cũng do cô ta thả ra."
"Thật hay giả vậy?" Kelly mở to đôi mắt vô tội, chớp hai cái: "Vậy thì sao cô ấy còn làm được đàn chị của em!"
Liêu Khả Nhi cười nhạo nói: "Hừ, chị nghĩ rằng cô ấy chỉ có chỗ dựa là Trữ Mạt Ly thôi sao? Cô ta có rất nhiều mánh khóe, nên có kỹ thuật diễn xuất gì đó hay không, căn bản không quan trọng."
Hai người nhìn nhau cười, coi như đáy lòng ngầm hiểu.
Ngoài cửa Ada nghe đến máu nóng đã sôi trào, bất bình tức giận mặt đỏ bừng, Trầm Khánh Khánh giữ tay cô lại. Hai người nhẹ nhàng đi qua, vào phòng hóa trang cách vách.
"Chị Khánh Khánh, hai ả đó thật sự rất ghê tởm. Cái gì cũng không biết mà dám đi đặt điều vu khống chị!"
Đóng cửa lại, Ada lập tức không khỏi mắng chửi.
Trầm Khánh Khánh ngược lại rất bình tĩnh. Cô tìm thấy ví nhỏ ở trước gương, vừa mở ra đã thấy, rất may, chiếc nhẫn bạc vẫn yên ổn nằm trong ngăn để tiền.
Trầm Khánh Khánh xoay người giao ví trên tay choAda, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt đỏ bừng đang tức giận vì cô, không hề gì, nói: "Loại chuyện này hẳn em từng gặp rất nhiều, hà tất cho là thật. Hơn nữa cô ta nói cũng không sai, chị vốn không phải người tốt lành gì. Đó là thủ đoạn trong giới giải trí này, không có thủ đoạn sao có thể đi lên?"
Ada sửng sốt, tâm trạng thoáng bình ổn lại: "Biết vậy, nhưng cái cô Liêu Khả Nhi kia ỷ vào cha là trùm khoáng sản, vốn không coi chị ra gì."
Trầm Khánh Khánh khép lại ống tay áo, ngoái đầu mỉm cười, mị hoặc chúng sinh, đúng là tư sắc phong hoa tuyệt đại, mà ánh mắt cô cũng không thể miêu tả bằng lời, cân nhắc nói: "Đừng nóng vội, còn nhiều thời gian."
Đắc tội Trữ Mạt Ly sẽ chết không toàn thây, đắc tội Trầm Khánh Khánh đương nhiên hài cốt cũng chẳng còn.
"Được rồi, chuẩn bị! Bên kia đừng đi đâu! A, Trầm Khánh Khánh đâu? Chưa hóa trang xong sao?" Trương Hiển Chính đầu đầy mồ hôi, kéo kéo chiếc mũ lưỡi trai: "Mau gọi cô ấy ra mau, phải quay rồi."
Phó đạo diễn tinh mắt, vội nói: "Tới rồi tới rồi!"
Một tiếng gọi này sớm kích thích sự tò mò của mọi người. Cho tới bây giờ có vài người trong đoàn vẫn chưa thấy hóa trang nhân vật nữ chính, Trầm Khánh Khánh diện phục trang như thế nào? Liêu Khả Nhi cùng Kelly âm thầm sửa sang lại quần áo, phủ phủ trâm cài tóc, bày ra một góc độ quyến rũ nhất nhìn về phía trước. Dương Phàm và Lam Tường cũng không khỏi tò mò quay đầu lại. Một loạt người mặc dù trên tay làm việc không ngừng, nhưng ánh mắt đều hướng ra ngoài.
Khi Trầm Khánh Khánh đi tới, nháy mắt làm không khí oi bức trong phim trường bỗng loãng ra, khiến người ta hô hấp không thông.
Tao nhã nhưng không quá cầu kỳ, diễm lệ nhưng không dung tục, nếu danh kỹ ăn mặc như trăm hoa đua sắc sẽ rất dung tục bất nhã, Liêu Khả Nhi nhìn bộ váy quây dài đỏ thẫm hoàng kim lộ bả vai trên người mình, lại nhìn váy dài trắng thuần trên người Trầm Khánh Khánh, khuôn mặt lập tức đen đi vài phần. Không thể tưởng tượng được, mái tóc đen dài bóng mượt tản mạn trên vai, một nụ hoa mai vừa chớm nở cài đầu, da thịt trắng như tuyết, môi điểm chút hồng, một thân váy dài đơn giản lại tinh xảo bao lấy cơ thể mảnh mai yếu ớt, vai phủ một tầng sa mỏng, nửa ẩn nửa hiện, ở giữa xương quai xanh trang trí một giọt lệ màu hồng như máu. Nhưng hấp dẫn nhất chính là ánh mắt của cô, hai mắt có tình lại vô tình, lông mi khẽ nâng, thu hút ánh nhìn, Trầm Khánh Khánh kỳ diệu hé lộ khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, mang theo vài phần thoát tục.
Một đời danh kỹ ở ngay trước mắt.
Trầm Khánh Khánh dịu dàng đến trước mặt Trương Hiển Chính, mỉm cười: "Đạo diễn Trương, em chuẩn bị xong rồi!"
Ngay cả Dương Phàm cũng hơi thất thần, huống chi lão quỷ háo sắc Trương Hiển Chính này. Hắn giật mình, đột nhiên phát hiện bản thân thất thố, lập tức ho khan hai tiếng che dấu, một cánh tay béo ú vỗ vỗ tay Trầm Khánh Khánh: "Được, thế thì, chúng ta bắt đầu."
Trầm Khánh Khánh bực bội nhìn chỗ bị Trương Hiển Chính sờ qua, trong lòng thầm "phi phi phi" ba tiếng, sau đó mới cười tủm tỉm đến trước ống kính máy quay.
"Ánh sáng OK, máy số 1, máy số 2 OK! Tốt lắm! Ba, hai, một..."
Lúc từ "ACTION" của đạo diễn Trương vừa vọt tới cổ họng, Liêu Khả Nhi đột nhiên hô: " Trữ tổng."
Mọi người y theo hướng phát ra hơi thở mạnh mẽ, sau đó cùng quay đầu nhìn lại.
Trữ Mạt Ly, đúng là Trữ Mạt Ly! Vẫn tuấn mỹ vô song, khuynh đảo chúng sinh như trước. Chỉ cần anh xuất hiện, hào quang tứ phía đều trở nên ảm đạm.
Nhưng mà, nghe nói xưa nay Trữ Mạt Ly chưa bao giờ đến kiểm tra đoàn phim, sao anh ta lại xuất hiện ở trong này?
Trầm Khánh Khánh thản nhiên nhìn qua, nhìn đến khuôn mặt luôn hoa hoa lệ lệ, còn có nụ cười khó hiểu ở khóe miệng kia, trong lòng bực bội không nói lên lời.
Cái đồ thích làm người ta bực dọc.
Chương 12
"Đừng bận tâm, đạo diễn Trương cứ tiếp tục đi, tôi sẽ không quấy rầy."
Nói đừng bận tâm, nhưng ngược lại, người này vẫn tiếp nhận chiếc ghế dựa phó đạo diễn niềm nở đưa đến, tự nhiên ngồi xuống. Sau đó Trầm Khánh Khánh cũng không thèm nhìn anh, lại phát hiện mọi người bên cạnh cô đều dán mắt vào anh, trong ánh mắt có sùng bái cùng mê luyến không nói nên lời.
Trầm Khánh Khánh khinh thường, sợ cô không tới quay phim sao? Sao lại phải tự mình đích thân đến giám sát, Trữ Mạt Ly cũng rảnh rỗi quá rồi!
Trương Hiển Chính kịp phản ứng lại, cười ha ha theo sát phía sau tiếp đón Trữ Mạt Ly, sau đó tập trung tinh thần một lần nữa: "OK, chuẩn bị, 5, 4, 3, 2, 1, ACTION!"
Cảnh quay này là Dương Phàm đóng vai Hầu Phương Vực mang theo vài công tử thân phận bất phàm đến kỹ viện tìm lạc thú, đúng lúc kỹ viện tổ chức hội thi hoa khôi lớn. Vốn nghe danh kỹ đầu bảng Lí Hương Quân mỹ mạo thiên tiên, mềm mại phong tình, tinh thông cầm kỳ thi họa, ca phú thi từ, tài hoa vô song, chỉ tiếp khách quý, trên hội thi hoa khôi hé lộ khuôn mặt diễm lệ đệ nhất. Vậy nên sao quanh trăng sáng, dường như công tử nhà giàu toàn thành đều chạy tới xem, Hầu Phương Vực cũng tới xem một phong thái ấy.
Mà Trầm Khánh Khánh đang diễn Lí Hương Quân bị ma ma ép ra múa, trăm ngàn lần không tình nguyện.
Cảnh này nhìn qua là một cảnh quay rất đơn giản, nhưng đây là cảnh quay đầu tiên, rất nhiều diễn viên thường không thể nhập vai ngay trong cảnh đầu tiên và bị đạo diễn mắng ặt đầy tơi tả, ví dụ như Lam Tường vừa rồi.
Lúc này, Liêu Khả Nhi ở phía trước dẫn đầu đám kỹ nữ tại hội thi khoe sắc, có thể nói trăm hoa đua nở. Các tướng quân nâng chén vui mừng, khung cảnh náo nhiệt.
Máy móc đã sắp đặt xong, Trầm Khánh Khánh hít vào một hơi, nhắm chặt mắt, khi mở mắt lần nữa là Lí Hương Quân xinh đẹp vô song.
Cô buông mắt thuận theo, thắt lưng thanh mảnh mềm mại đi tới. Tức khắc, trong đại đường lặng ngắt như tờ. Hương Quân sắp múa một vũ khúc, Trầm Khánh Khánh uyển chuyển cúi đầu trước mặt mọi người, mềm mại không xương, đôi môi nhợt nhạt mỉm cười, nhưng ý cười kia chưa tới đáy mắt, một đôi con ngươi đen láy luôn bao phủ một lớp sương mù. Thật sự đã nhập vai một Lí Hương Quân tâm cao khí ngạo bị buộc vào tình thế bất đắc dĩ, hoàn mỹ không chút sứt mẻ, ngay lần đầu đã nhập vai như vậy, những người khác ở bên cạnh nhìn thấy vừa ao ước vừa đố kỵ. Diễn viên xuất sắc không chỉ làm bản thân nhập vai, còn có thể kéo người bên ngoài nhập vai. Dương Phàm, Lam Tường lập tức cảm thấy dường như chính mình đang ở kỹ viện đệ nhất thiên hạ thời Tần Hoài, ngắm nhìn kỹ nữ.
"Cắt!"
Trầm Khánh Khánh còn chưa bắt đầu múa, Trương Hiển Chính ra lệnh một tiếng. Mọi người đều ngẩn ra, Trầm Khánh Khánh ngẩn người, lập tức yên lặng dừng động tác, nhìn về phía Trương Hiển Chính.
Trương Hiển Chính đứng lên: "Khánh Khánh, em là một danh kỹ, là tên đầu bảng, làm sao lại mang khuôn mặt để tang chồng như vậy? Em phải tỏ ra thanh cao, thanh cao, hiểu không?"
Trong đầu những người khác cùng lúc có một dấu chấm hỏi, nét mặt vừa rồi là nét mặt vợ để tang chồng sao?
Trầm Khánh Khánh bình thản, gật gật đầu.
Trương Hiển Chính ngồi xuống một lần nữa: "Đoạn vừa rồi, làm lại từ đầu."
Trầm Khánh Khánh đi về đến bối cảnh lầu hai, vuốt mái tóc dài, hạ mi mắt chuẩn bị.
"ACTION."
"Chờ chút." Trầm Khánh Khánh lập tức kêu lên: "Tôi cần một sa mỏng che mặt."
"Khăn che mặt?" Trương Hiển Chính trách móc: "Cảnh này không cần khăn che mặt."
"Tôi nghĩ nên thử một lần."
Trương Hiển Chính lại cân nhắc, không tình nguyện lắm, nói: "Mau lấy đi!"
Nhân viên tổ đạo cụ lập tức tìm được một mạng che mặt trắng, Trầm Khánh Khánh đeo vào, khuôn mặt tinh xảo như ẩn như hiện, càng động lòng người.
Quay phim lần nữa.
Trầm Khánh Khánh che mặt chậm rãi xuống lầu, cũng không nhìn người bên ngoài, một tay để không một tay vịn cầu thang, bước đi hơi chần chừ, Tang ma ma bên kia lớn giọng giới thiệu. Cô yên lặng đến trước mặt mọi người, quét mắt lướt nhẹ đám đông một lượt, lại cúi đầu rất nhanh, trong nháy mắt ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như mưa rơi sáng tháng hai, rơi xuống trên người làm cho người ta không khỏi run lên.
Lý do vì có sa che mặt nên không nhìn rõ nét mặt của cô, nhưng đôi mắt kia tuy dịu dàng quyến rũ, căn bản lại không thèm quan tâm tới quan to quý nhân trước mắt.
"Cắt! Cắt!"
Trầm Khánh Khánh không biết bản thân lại sai cái gì, nhưng cô vẫn dừng động tác, chờ Trương Hiển Chính lên tiếng.
"Góc độ vừa rồi không đúng, ai ở kia cản màn ảnh?" Trương Hiển Chính chỉ vào một diễn viên phụ phía trước, người nọ lập tức rời đi.
"Khánh Khánh, chú ý một chút! Được, bắt đầu lần nữa!"
Nếu chỉ là một lần, Trầm Khánh Khánh còn có thể cho rằng bản thân bụng dạ tiểu nhân. Nhưng bây giờ cô không là kẻ xấu cũng phải là tiểu nhân. Một cảnh quay quay liền hai lần như vậy, vấn đề này cô thực sự không cảm thấy bản thân có gì không đúng. Là một diễn viên giàu kinh nghiệm, cô luôn để ý cảnh quay, cũng không biết tại sao lại bị người che màn ảnh. Thế nhưng Trầm Khánh Khánh đã sớm biết Trương Hiển Chính sẽ chỉnh cô. Vậy nên mặt ngoài giấu diếm một chút, cô mỉm cười, trở lại vị trí lần nữa, chờ đợi quay phim.
Một lần cuối cùng này thông qua, kế tiếp là cảnh múa. Trầm Khánh Khánh không xuất thân từ trường múa chuyên nghiệp, nhưng vì vai diễn này, cô có tìm thầy Hạ chăm chỉ luyện tập, bây giờ nhảy múa đã có chút hình chút dạng. Thực tế khi quay phim sẽ không đòi hỏi cả một đoạn, đạo diễn chỉ quay đặc biệt nổi bật một chút. Trầm Khánh Khánh đã chuẩn bị sẵn sàng, cùng với âm nhạc, điệu múa mềm mại bắt đầu. Nhưng cô chưa múa được hai bước, đạo diễn lập tức hô lớn theo: "Cắt cắt cắt".
Trầm Khánh Khánh nhíu mày thu tay lại, đứng ngay ngắn, mỉm cười hỏi: "Đạo diễn Trương, lần này làm sao vậy?"
Đạo diễn bắt đầu lớn tiếng chỉ trích: "Điệu múa này căn bản không giống một điệu nhảy. Em xem cánh tay em, thắt lưng em, không đủ ý vị. Khánh Khánh, em có tập luyện kỹ lưỡng hay không? Đưa lưng về màn ảnh làm gì? Cảnh diễn như vậy, anh cũng muốn cắt bớt ba lần, những người khác đều vì em phải phối hợp làm đi làm lại. Em là diễn viên, có nên làm gương hay không?"
Trương Hiển Chính quả thật là đạo diễn có gu cổ quái, nghe nói yêu cầu khi quay phim của hắn luôn tráo trở, từ nhà đầu tư cho đến diễn viên, từ bối cảnh đến trang phục, hắn luôn làm theo ý mình. Bây giờ hắn khẩu Phật tâm xà với Trầm Khánh Khánh, rõ ràng nghi ngờ khả năng diễn xuất của cô. So với loại giọng điệu này, Trầm Khánh Khánh càng thích loại đạo diễn chửi ầm lên, mắng cho thích, nhưng chỉ ra sai lầm đúng chỗ.
Trầm Khánh Khánh đang suy nghĩ nên đối phó với con heo đầu thối này như thế nào, người kia vẫn ngồi như vô hình, thực tế đã sớm trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, Trữ Mạt Ly lên tiếng.
"Đạo diễn Trương" Trữ Mạt Ly chỉ khẽ gọi một tiếng, toàn trường quay nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả Liêu Khả Nhi đang bổ trang cũng không để ý phấn nhào trên mặt, quay đầu chăm chú nhìn Trữ Mạt Ly.
Đạo diễn Trương mỉm cười: "Trữ tổng, anh đã nói anh chỉ đến xem, không lên tiếng?"
Trầm Khánh Khánh hơi nhăn mày, con heo mập này rất can đảm, dám nói chuyện với Trữ Mạt Ly như vậy? Hậu thuẫn Kiều Hàn Thâm của hắn thế nào cũng phải kính Trữ Mạt Ly ba phần, nhưng hắn lại không sợ hãi chút nào, Trữ Mạt Ly cũng không phải ông chủ thiện tâm.
Trữ Mạt Ly một thân phong độ vuốt nhẹ cằm, đôi mắt phượng xinh đẹp đảo trên người đạo diễn Trương, cũng không nói là hàm ý gì, nghe giọng anh trầm thấp dễ nghe nhưng thật ra ẩn chứa vài phần ý cười: "Đạo diễn Trương, tôi chỉ muốn nói, cửa đang mở."
Khi anh nói mặt không đổi sắc, giống như đang nói cái quần bạn đẹp lắm. Anh nói chuyện luôn hòa nhã, mặc kệ là lời thô tục lưu manh, nói gì cũng đều rất dễ nghe, người nghe không cảm thấy bị coi thường. Hiển nhiên, phần lớn mọi người tuyệt đối không tin Trữ Mạt Ly sẽ nói lời như vậy.
Một câu nói vô tâm này của Trữ Mạt Ly tức khắc làm Trương Hiển Chính ngẩn người, lập tức nhìn Trầm Khánh Khánh căm thù tận xương tủy. Mặt con heo kia từ trắng chuyển thành đỏ, lại từ đỏ thành tím, sau đó biến thành màu gan heo, rất ngoạn mục.
Trữ Mạt Ly xem như không thấy khuôn mặt đổi màu của tên Trương đó, ôn hòa nói với Trầm Khánh Khánh: "Khánh Khánh, đừng ngại, nhìn thẳng vào ống kính."
Trầm Khánh Khánh cố nén cười, sau đó cô nhận thấy người xung quanh đều nén cười thật rất vất vả. Tuy rằng Trữ Mạt Ly thật sự chưa nói cái gì, nhưng người thông minh đều hiểu, anh đã ngầm cảnh cáo đạo diễn Trương. Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, đừng nói đến người trước mắt là người đại diện của Hoàn Nghệ.
Nhưng lời nói của Trữ Mạt Ly cũng khiến một ít người càng thông minh hồ đồ.
Liêu Khả Nhi cắn chặt răng, lén trừng mắt với Trầm Khánh Khánh. Không có đạo lý, rõ ràng cô nghe nói Trữ Mạt Ly căn bản không cần Trầm Khánh Khánh, hơn nữa theo như cô biết thì quan hệ của bọn họ cũng không có gì mờ ám. Trước đó Trầm Khánh Khánh từng bị người chơi xấu, suýt nữa đánh mất tư cách tham dự giải thưởng Kim Tôn. Trữ Mạt Ly không thu xếp trấn áp xuống giúp cô, cuối cùng vẫn do Ted ứng phó với ban tổ chức Phương Lý. Còn có thời gian đầu, Trầm Khánh Khánh nhờ nịnh bợ con gái Trữ Mạt Ly nên mới được Trữ Mạt Ly chú ý. Trữ Mạt Ly chiều con gái có tiếng, bởi vì con gái thích mới cho Trầm Khánh Khánh cơ hội diễn xuất.
Từ khi Trầm Khánh Khánh đá An Thiến đi, cô ta mới trở thành một cây tiền của Hoàn Nghệ. Mà An Thiến được đồn là bạn gái của Trữ Mạt Ly, An Thiến đi rồi Trữ Mạt Ly cũng không còn che chở cho Trầm Khánh Khánh, đôi lúc còn nghe được tin đồn hai người cãi nhau. Tuy nhiên cô ta là kẻ vững vàng, không biết dùng thủ đoạn gì tạo ra một lượng lớn scandal liên tiếp, nhưng cuối cùng lại cầm giải thưởng. Thật sự là kẻ đê tiện có chiêu đê tiện.
Trong lòng Liêu Khả Nhi có phần khó chịu, cô tự nhận là ngoại hình xinh đẹp hơn Trầm Khánh Khánh, tuổi cũng trẻ hơn Trầm Khánh Khánh. Hơn nữa gia thế cũng xứng đôi với Trữ Mạt Ly. Tuy rằng Trữ Mạt Ly có con gái tám tuổi, nhưng không làm suy giảm hình tượng của anh, hình tượng một người cha tốt càng có thể làm các cô gái mê muội.
Chỉ cần bám víu Trữ Mạt Ly, chỉ cần anh nói một câu, người đứng đầu của Hoàn Nghệ, trong giới giải trí này muốn địa vị gì mà chẳng được?
Có điều, chuyện mắt thấy hôm nay rốt cuộc là như thế nào! Chưa bao giờ nghe Trữ Mạt Ly mở miệng giúp Trầm Khánh Khánh, tuy lời nói hơi khó hiểu làm người ta đoán không ra.
Bên kia, Trữ Mạt Ly đã đứng dậy, anh nói với Trương Hiển Chính mang khuôn mặt từ màu gan heo đã khôi phục lại: "Tôi không quấy rầy nữa."
Anh không nói vì sao đến, cũng không giải thích vì sao đi. Trữ Mạt Ly chính là người như vậy. Trương Hiển Chính đang lúc tức giận không thể phát tác, tốt nhất đừng trêu ghẹo vị trước mắt này, hắn cười làm lành nói: "Trữ tổng đi thong thả, có cơ hội chúng ta cùng ăn một bữa cơm."
Trữ Mạt Ly không đáp được hay không, chỉ là ý tứ không rõ quét mắt qua tên đầu heo Trương Hiển Chính, sau đó lại giống như khi đến, ung dung ra ngoài.
Anh đi rồi, quay lại cảnh này thêm lần nữa. Sau đó Trầm Khánh Khánh quay phim cũng được thuận lợi hơn. Nhưng đối với việc Trữ Mạt Ly ra tay giúp đỡ, Trầm Khánh Khánh không có gì cảm tạ, còn không phải anh đẩy cô vào cảnh nước sôi lửa bỏng này hay sao?
Lời tác giả: Hôm nay đi lên giải thích một chút, đọc đến đây mọi người hẳn là hiểu rõ ràng, nam chính là ai. Hiện tại tôi không muốn nhiều lời gì, nhưng tôi tin bây giờ ai không thích người đó thì về sau sẽ thích, bây giờ thích về sau sẽ càng thích, tôi tin anh ta là một nhân vật đáng để thích.
Truyện này đề cập đến giới giải trí, vậy nên nhất định sẽ có phương diện tranh chấp này, ngọt bùi cay đắng, tuy tôi không lăn lộn trong vòng luẩn quẩn ấy, nhiều người trong số đó là tôi tự sướng tưởng tượng, nhưng một số thì nghiêm túc, còn có một chút là vì tình tiết truyện muốn tôn lên một vài diễn viên mà viết, đương nhiên tình địch của nam nữ chính đều rất đẹp, nhưng nhân vật phụ đẹp cũng chỉ để làm nền mà thôi đúng không? Hy vọng mọi người đối với tình tiết truyện này tin tưởng và kiên nhẫn, để cho Tiểu Tội nhà các bạn từ từ giải thích.
H2O: các bạn cứ bình tĩnh và tin lời tác giả ^^
Không xứng Không xứng - Tội Gia Tội