Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Tội Gia Tội
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 57 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 476 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 07 - 08
hương 7
“… A! Trữ Mạt Ly”
Lục Tường Thiên vô cùng ngạc nhiên, mà không chỉ mình Lục Tường Thiên, Văn Hào cũng rất kinh ngạc, anh ta lập tức nhìn sang Trầm Khánh Khánh, xem ra Trầm Khánh Khánh cũng không biết Trữ Mạt Ly sẽ xuất hiện trong này. Chỉ có Trương Hiển Chính khẽ biến sắc, tròng mắt âm u hơn vài phần.
Trữ Mạt Ly là ai? Người này là truyền kỳ trong làng giải trí. Nếu muốn tiến vào vòng giải trí mà không biết Trữ Mạt Ly, thì chẳng khác gì chuyện bạn muốn thi vào trường cao đẳng mà không qua nổi đề bài tiểu học, đều không có cửa. Mà danh hiệu siêu thiên vương của Trữ Mạt Ly bây giờ dần được giới giải trí thay thế bằng vị trí lãnh đạo công ty giải trí Hoàn Nghệ. Hơn nữa thân thế và gia cảnh vững chắc, trên cơ bản anh muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Người cũng như thế, từ trước đến nay, Trữ Mạt Ly muốn làm gì thì làm. Ngày trước dù khó hầu hạ nhưng anh chính là nhân vật lớn, thêm cả một đám fan trung thành, người khác vẫn phải nhìn sắc mặt anh, hiện tại cũng là như vậy. Trầm Khánh Khánh cho rằng sự thành công của mình là nhờ may mắn cùng chút thủ đoạn. Còn Trữ Mạt Ly thì như con trời vậy, không một nghệ sĩ nào có thể có được địa vị như anh, lại còn có số mệnh tốt đến phi lý.
Điều duy nhất khác với trước là hiện tại anh còn có thể không cần thông báo. Lễ trao giải, tiệc tùng này nọ, bây giờ chỉ cần anh không muốn, không ai có thể mời nổi. Về cơ bản, Trữ Mạt Ly vẫn duy trì hình tượng thần bí, nghệ sĩ trong công ty muốn gặp mặt ông chủ cũng không phải chuyện dễ dàng. Bây giờ anh xuất hiện đột ngột, có thể không làm người ta kinh ngạc sao?
Trầm Khánh Khánh nghiêng mặt, cười hỏi: “Trữ tổng, sao anh lại tới đây?”
“Đi ngang qua, nghe Ted nói em ăn cơm trong này, thuận tiện đến xem sao.”
Trầm Khánh Khánh nghĩ thầm, quả nhiên do Ted mật báo.
Trữ Mạt Ly mở khăn ăn, gọi bồi bàn, chọn phần bít tết, thêm một ly rượu vang đỏ, tự mình ăn.
Thiên vương Trữ Mạt Ly ở ngay trước mắt. Cho dù đã ẩn lui nhiều năm như vậy, nhưng ảnh hưởng của anh vẫn y như trước. Văn Hào có phần kích động, đứng dậy nói: “Trữ tổng, được gặp anh thật là vinh hạnh. Em là Văn Hào, nam chính trong “Khuynh sào”. Em rất mến mộ anh.”
Văn Hào vươn bàn tay ra hồi hộp chờ đáp lại, nghe nói tính tình Trữ Mạt Ly thay đổi thất thường, lúc thì điềm đạm, khi thì lạnh lùng, chỉ có điều hắn ta không phải bệnh nhân tâm thần, phần lớn thời gian đều không thích thân cận với người khác, mặc dù lãnh đạm, nhưng cư xử rất có phép tắc.
Trữ Mạt Ly vẫn ngồi không nhúc nhích, cánh tay của Văn Hào bị lờ đi nên có vẻ rất xấu hổ.
Lúc Văn Hào hết hi vọng muốn buông tay, Trữ Mạt Ly giơ tay ra khẽ bắt tay với hắn: “Tôi biết rõ cậu, scandal của cậu và Khánh Khánh cũng đáng xem đấy.”
Văn Hào nhất thời vô cùng bất ngờ, Trữ Mạt Ly cũng không thèm nhìn hắn, uống một ngụm rượu vang đỏ, nói với Trương Hiển Chính: “Đạo diễn Trương, bộ phim “Tuyệt đại phong trần” Khánh Khánh nhất định sẽ đến tổ kịch đúng thời gian, có điều tối nay tôi tìm cô ấy có việc, chuyện bàn bạc kịch bản hay là để sau đi.”
“Ha ha, đừng ngại. Chuyện của hai người dĩ nhiên quan trọng hơn.” Trương Hiển Chính cười cười nhìn về phía bọn họ.
Trầm Khánh Khánh hơi bực mình. Tuy trở mặt với Trương Hiển Chính không lợi lộc gì, nhưng địa vị của cô bây giờ cũng không sợ đối địch với hắn.
Ngay lúc cô định mở miệng, bỗng bị người ta đá nhẹ vào chân.
Trữ Mạt Ly thản nhiên xắt miếng bít tết, trước sau không có ai phát hiện chút chuyện anh làm.
Một cú đá này giúp Trầm Khánh Khánh bình tĩnh lại, cô giơ ly rượu hướng về Trương Hiển Chính mỉm cười xin lỗi: “Như vậy thì đạo diễn Trương, trước tiên em hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ, quay phim thuận lợi.”
Bữa cơm hơi trầm xuống, Trầm Khánh Khánh như bị giày vò trong cảnh nước sôi lửa bỏng.
Ra cửa, tạm biệt. Trầm Khánh Khánh theo Trữ Mạt Ly lên xe. Người phó lái ngồi trên không phải Ted thì là ai?
“Đừng trừng anh. Nếu anh biết trước như vậy, thế nào cũng không để cho em đi.” Ted giành trước thanh minh ình.
“Hừ.” Trầm Khánh Khánh lại trừng mắt liếc anh một cái, lập tức chuyển sang Trữ Mạt Ly: “Anh thật sự chỉ đi ngang qua sao?”
Trữ Mạt Ly nhắm mắt nghỉ ngơi. Một bàn tay đặt sau đầu, tay anh cực kỳ xinh đẹp: năm ngón tay thon dài, khớp xương không lớn lại rõ ràng, màu da trắng nõn, ngón tay cắt sửa sạch sẽ. Trên ngón giữa luôn đeo một chiếc nhẫn khảm kim cương.
Miệng anh vẽ một đường cung xinh đẹp: “Em đoán xem.”
“Sợ tôi từ chối “Tuyệt đại phong trần” phải không?”
Trữ Mạt Ly khép hờ mắt: “Đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta.”
Trầm Khánh Khánh mất bình tĩnh: “80% thu nhập thuộc về anh. Tôi chỉ biết, anh sợ tôi phá vỡ hợp đồng thì công ty phải chịu nhiều tổn thất.”
Theo hợp đồng của cô và Trữ Mạt Ly, 80% thu nhập của cô phải sung công quỹ. Vậy nên dù Trầm Khánh Khánh vẻ ngoài chói lọi, kỳ thật lại là một diễn viên nghèo. Ước tính xe của cô cùng với tất cả quần áo trang sức hàng hiệu đều mượn tiền Trữ Mạt Ly mua, vì không muốn người ngoài biết được tình hình đói kém của mình. Bởi vậy, cô chỉ có quyền sử dụng, không có quyền sở hữu.
Bộ phim này được ký trước khi đạt giải thưởng Kim Tôn, thù lao cũng khả quan, vì thế tiền bồi thường cũng không ít.
Trữ Mạt Ly nhắm mắt: “Em biết như vậy là tốt rồi.”
Trầm Khánh Khánh vẫn vô cùng căm phẫn: “Anh biết tôi chán ghét con heo kia, vậy mà còn muốn tôi đồng ý quay tiếp sao?”
Trữ Mạt Ly trầm mặc một lúc, nói: “Người phải nhìn về phía trước. Lấy địa vị của em bây giờ, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Trầm Khánh Khánh nóng giận nhìn Trữ Mạt Ly chằm chằm, người nọ vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ.
“Tôi sẽ không bỏ qua cho con heo kia.” Một lát sau, Trầm Khánh Khánh thu lại ánh mắt, mặt mũi sa sầm nói.
Trữ Mạt Ly nghe thấy, rồi khẽ mỉm cười.
Ted mắt nhìn mũi, mũi hướng tim. Anh ta cái gì cũng không biết.
Qua một lúc, Trầm Khánh Khánh gọi điện thoại cho Thuyền Trưởng: “Thuyền Trưởng này! Em về trước đi! Chị đang đi cùng Ted.”
Sau khi tắt điện thoại, cô nói với Ted: “Em muốn đi thăm đạo diễn Triệu, anh biết ông ấy ở bệnh viện nào không?”
Trữ Mạt Ly bỗng dò xét cô: “Em muốn đi thăm đạo diễn Triệu?”
“Không được sao?” Trầm Khánh Khánh hỏi lại.
Trữ Mạt Ly khẽ hừ một tiếng, phân phó: “Đến bệnh viện.”
Ted tiếp tục mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, anh ta cái gì cũng không biết.
Chờ mua lẵng hoa rồi tới bệnh viện, Trầm Khánh Khánh mới hiểu hàm ý câu hỏi vừa rồi của Trữ Mạt Ly.
Tòa cao ốc bệnh viện hạng nhất của tỉnh vô cùng oai phong khí thế.
“Không xuống sao?” Trữ Mạt Ly cúi đầu, hé mắt nhìn Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh đeo kính râm, nhíu mày: “Vẻ mặt đó của anh là gì vậy?”
Trữ Mạt Ly ý cười thêm đậm, nhưng đáy mắt lại thật lãnh đạm: “Vẻ mặt xem kịch vui.”
“Vậy ngài cứ từ từ xem đi.” Trầm Khánh Khánh đẩy cửa xuống xe.
“Muốn anh đi lên cùng em không?” Ted hơi lo lắng theo cô xuống xe.
Trầm Khánh Khánh không trả lời, anh ta coi như cô ngầm đồng ý. Bà cô này thường xuyên như vậy, đừng nghĩ rằng cô im lặng nghĩa là không thèm nhìn bạn, kỳ thật đó là câu trả lời.
Buổi tối bệnh viện rất ít người, đạo diễn Triệu vẫn còn trong phòng theo dõi, vì muốn che mắt mọi người, hai người bọn họ đi đường vòng từ cửa sau bệnh viện lẻn vào.
“Tình hình trước mắt ổn định, nên chị đừng lo lắng. Chỉ cần an toàn qua khỏi tối nay, chồng chị sẽ không có nguy hiểm gì.”
An ủi được khuôn mặt đẫm nước mắt của bà Triệu, Quý Hàm vô cùng mệt mỏi ra khỏi phòng theo dõi VIP. Chiều nay đột nhiên nhận được thông báo phẫu thuật khẩn cấp, vẫn do chủ nhiệm tự mình tới tiến hành, anh làm trợ lý số 1. Đám người khi đến bàn giải phẫu mới biết, thì ra là một bậc thầy của phim võ hiệp, sở trường quay những bộ phim cổ trang nổi tiếng – danh xưng đạo diễn Triệu Vĩnh.
Một hồi phẫu thuật cuối cùng cũng cướp được mạng người từ quỷ môn quan, ngay cả chủ nhiệm Tiếu cũng phải thầm lau mồ hôi.
Quý Hàm bị phân công ở lại trực đêm. Cách một tiếng phải tự mình kiểm tra một lần.
“Tôi ở ngay phòng nghỉ, có việc gì lập tức gọi tôi. Nhất định phải theo dõi kỹ càng.” Quý Hàm dặn dò y tá.
“Vâng. Bác sĩ Quý anh yên tâm…” Y tá Văn Văn nhìn vào bên trong, không khỏi nói: “Thật là đạo diễn Triệu Vĩnh ạ?”
“Ừ.” Quý Hàm cúi đầu viết vào bản ghi chép theo dõi bệnh nhân.
Văn Văn lập tức đứng dậy: “Ôi! Thật sao? Không phải ông ấy sẽ quay “Tuyệt đại phong trần” ư? Bây giờ thì làm thế nào đây?”
Tiểu Ngọc bên cạnh đang viết báo cáo liền ngẩng đầu: “ “Tuyệt đại phong trần”, đấy là bộ phim tiếp theo của Trầm Khánh Khánh à?”
Ngòi bút Quý Hàm hơi khựng lại.
Tiểu Ngọc bên kia tiếp tục nói: “Nghe nói bộ phim này còn chưa bấm máy đã nổi như cồn. Vai diễn này đích thực là thử thách của Trầm Khánh Khánh. Trong phim lại thêm cả một dàn tuấn nam mỹ nữ. Phía nhà đầu tư Phương Hạ thì chi một kinh phí lớn, tuyên bố muốn tạo nên một bộ phim điện ảnh đẹp nhất trong lịch sử phim cổ trang.”
“Đừng nói là em đã đọc hết nội dung của mấy tờ báo đó nhé?” Văn Văn cười cười vỗ trán Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc đẩy kính mắt, ra vẻ hiểu biết, nói: “Nếu bộ phim này có trở ngại thì Trầm Khánh Khánh sẽ gặp nhiều bất lợi. Cô ấy vừa đạt giải thưởng, rèn sắt khi còn nóng mới có thể củng cố địa vị, huống chi vai diễn mới của An Thiến đã sắp quay xong và đang chuẩn bị công chiếu. Một bên là Hoàn Nghệ, một bên là Thời Đại. Hai diễn viên lại là những người xuất sắc nhất trong giới. Trước mắt An Thiến có vẻ vượt trội hơn, Trầm Khánh Khánh còn phải đuổi theo sau.”
Văn Văn suy nghĩ nói: “Đạo diễn Triệu kia bị bệnh lúc này quả thật gay go!”
“Còn không phải sao? Hai ngày trước em còn đọc được một thông tin. An Thiến đã chọn bộ phim tiếp theo, hợp tác cùng ảnh đế Phương Thuấn. Danh tiếng của Trầm Trầm Khánh bây giờ rất có thể bị đè bẹp.”
“Hai người các cô! Thời gian làm việc nên chú ý một chút.” Thấy các cô càng nói càng hăng, Quý Hàm không khỏi phải ngắt lời.
“Anh làm gì mà phải nghiêm túc như thế! Nghe vài thông tin lá cải rất có lợi cho sức khỏe đấy!”
Không biết Trịnh Thị chui ra từ xó xỉnh nào, lập tức nhận được một cái liếc mắt xem thường của Quý Hàm.
Văn Văn cười nói: “Bác sĩ Trịnh, Trầm Khánh Khánh mà anh thích lần này gặp phiền toái rồi.”
“Hử? Em chắc chứ? Nhưng không sao, anh tin tưởng cô ấy.”
“Ha ha, anh đối với Trầm Khánh Khánh thật ái…” Văn Văn vừa nói đến đây đột nhiên ngừng lại. Ánh mắt dán vào hai người đang đi về phía họ, không nhúc nhích.
“Này, chị làm sao vậy? Mới nói một nửa…” Tiểu Ngọc đẩy Văn Văn: “Nhìn cái gì vậy?”
Tiểu Ngọc cũng nhìn về phía đó. Sau đó thì kinh ngạc tột độ, túm lấy cánh tay Văn Văn kéo mạnh: “Người kia… Người kia… Không phải em nằm mơ chứ?”
Văn Văn gật đầu: “Chị khẳng định em không nằm mơ. Nếu không chính là cả hai chúng ta đều đang nằm mơ.”
Quý Hàm đang cúi đầu viết vài thứ linh tinh, thấy Trịnh Thị đập vào lưng anh, ngẩng đầu bất mãn: “Chuyện gì nữa?”
Trịnh Thị cười tủm tỉm hếch hếch cằm về phía trước.
Quý Hàm quay đầu, giây tiếp theo liền chết đứng.
Chương 8
“Trầm Khánh Khánh! Thật sự là Trầm Khánh Khánh!” Tiểu Ngọc kích động suýt nữa hét lên. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. “Anh chàng đi sau cô ấy là ai vậy?”
Trầm Khánh Khánh đeo kính đen, mặc một bộ váy liền Givenchy đặc biệt. Đi sau cô là một chàng trai đẹp mã, trong tay anh ta là một lẵng hoa.
“Có lẽ là người đại diện đó! Trời ơi! Người đại diện nào của cô ấy cũng đẹp trai như vậy sao?”
Trịnh Thị mỉm cười với anh chàng kia. Nhưng anh ta như nhìn thấy con rệp xấu xí, nhíu mày né tránh.
Chờ bọn họ đến trước mặt, Quý Hàm mới hồi phục tinh thần. Anh chắn ngang trước mặt Trầm Khánh Khánh: “Xin lỗi! Bây giờ không phải thời gian thăm bệnh.”
Trầm Khánh Khánh quay sang, Ted hiểu ý tiến lên một bước thương lượng với Quý Hàm: “Chúng tôi được viện trưởng Phương cho phép, cũng đã liên lạc với người nhà của đạo diễn Triệu rồi. Nếu anh không tin có thể gọi điện thoại hỏi chủ nhiệm Tiếu một chút.” Nói xong Ted đưa ra một dãy số điện thoại, sau đó đưa cho Quý Hàm.
Quý Hàm nhận điện thoại lùi sang một bên. Chỉ trong chốc lát đã quay lại nói: “Đừng vào quá lâu.”
Trầm Khánh Khánh cũng không thèm nhìn anh, trực tiếp đi qua.
“Hai người vẫn chưa ngắm xong à? Còn nghển cổ ra làm gì?”
Trịnh Thị gõ nhẹ vào đầu Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc phục hồi một chút nhưng vẫn thất thần nói: “Nhìn thấy chưa? Thần tượng của anh đó! Vừa rồi em quan sát một chút, cái váy của cô ấy, còn có cái ví, cả đôi giày nữa. Thật sang trọng quá, không hổ là đại minh tinh. Tuy đeo kính đen không nhìn rõ mặt, nhưng da cô ấy đẹp quá! Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp!”
“Thấy chưa! Anh đã sớm nói cô ấy đẹp mà. Hơn nữa các em không phát hiện sao? Cô ấy còn cố ý bước đi rất nhẹ.”
Tiểu Ngọc liên tục gật đầu: “Đúng thế!”
Trịnh Thị nhìn khuôn mặt lạnh băng của Quý Hàm: “Cậu trưng bộ mặt thối như vậy làm gì? Đại minh tinh người ta đến thăm đạo diễn là có ý tốt, cũng chẳng gây phiền phức gì!”
Quý Hàm tiếp tục trưng bộ mặt khó ưa, không để ý tới anh ta.
Ánh mắt Quý Hàm nhìn qua bản ghi chép, nhưng tâm thì không đặt ở đó. Qua vài phút, đầu bút cũng không động, mãi đến khi phía sau vang lên tiếng bước chân.
Trầm Khánh Khánh cùng người đại diện đi ra. Hai người Văn Văn và Tiểu Ngọc, mỗi người cầm một quyển sổ trong tay do dự. Có nên bước tới xin chữ ký hay không đây? Tuy bình thường việc thích làm nhất là lôi cô ấy ra bàn tán, nhưng khi gặp được người thật lại bị phong thái siêu sao của cô rung động. Quả nhiên không hổ là đại minh tinh.
Thế nhưng, nghe nói Trầm Khánh Khánh đều xem những fan hâm mộ là bạn bè tốt cả.
“Có thể giúp tôi ký một chữ được không?”
Văn Văn cùng Tiểu Ngọc đồng loạt quay đầu. Trịnh Thị tỏ ra rất tự nhiên xin chữ ký Trầm Khánh Khánh.
Trầm Khánh Khánh như quan sát anh ta, bỗng mỉm cười nói: “Tất nhiên là được! Anh muốn ký thế nào?”
“Chỗ này được rồi.” Trịnh Thị kéo áo blouse, để lộ áo trắng bên trong, chỉ chỉ vào ngực: “Tốt nhất là viết trên đây dòng: To (nguyên văn “to” là tiếng Anh) Trịnh Thị yêu quý!”
Thật can đảm! Văn Văn trao đổi ánh mắt với Tiểu Ngọc. Quý Hàm lạnh lùng nhìn bọn họ, Ted khó chịu nhíu mày.
Trầm Khánh Khánh vẫn mỉm cười nói: “Không thành vấn đề.”
Ted tìm trong túi, lấy một cây bút lông - không được, lại đụng đến một cây bút máy – cái này không tồi. Trầm Khánh Khánh nhận lấy bút máy từ Ted, mạnh tay ký tên lên ngực Trịnh Thị. Đồng thời nói với âm lượng mà chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Mấy trò bịp bợm của anh càng ngày càng nhiều!”
“Nhẹ tay chút! Anh không muốn xăm hình đâu.” Trịnh Thị hít một hơi, đồng thời nhìn Ted lên án. Người kia ngạo nghễ quay đầu, làm như không biết.
“Được rồi.”
Trịnh Thị sửa lại áo trong, cười lớn nói: “Cảm ơn!”
Văn Văn và Tiểu Ngọc thấy thế liền lập tức chạy lên: “Chị có thể ký giúp bọn em không?”
Trầm Khánh Khánh gật đầu.
“Em là Tiểu Ngọc.”
“Em là Văn Văn.”
Trầm Khánh Khánh lần lượt ký tên vào hai quyểnsổ, viết thêm xuống dưới một lời chúc, bên cạnh còn vẽ thêm hình trái tim rất cute.
“Cảm ơn.”
Hai y tá nhỏ ôm quyển sổ, vô cùng hưng phấn.
“Chúc bộ phim “Tuyệt đại phong trần” tiếp theo của chị thắng lớn! Bọn em đều rất mong chờ…” Nói được một nửa, Văn Văn liền nhớ ra có chút bất ổn, đạo diễn bây giờ còn nằm trong kia mà!
Cũng may Trầm Khánh Khánh không để ý, hòa nhã nói: “Cảm ơn. Đạo diễn Triệu nhờ các em vất vả rồi.”
“Này, cậu có cần kí tên không?” Trịnh Thị cố tình nói với Quý Hàm.
Mặt Quý Hàm cứng đờ, ánh mắt hung ác trừng Trịnh Thị. Trịnh hồ ly cười càng rạng rỡ.
Trầm Khánh Khánh cũng không hỏi, lấy giấy ra ký tên xoạt xoạt một cái, sau đó lễ độ cáo từ.
Văn Văn cùng Tiểu Ngọc liếc mắt nhìn nhau. Tiểu Ngọc mở miệng trước: “Em sai rồi, thì ra ngoài đời cô ấy lại thân thiện như vậy.”
“Đúng thế! Nói chuyện hòa nhã, chữ viết cũng rất đẹp.” Văn Văn vội gật đầu không ngớt.
Quý Hàm cầm lấy tờ giấy. Mặt trên là một dòng chữ cùng chữ ký thật to: chúc anh vạn sự như ý – Trầm Khánh Khánh. Chữ của cô quả thật rất đẹp, giống như con người hoa lệ của cô, mạnh mẽ lưu loát, giọng cô dịu dàng, nói chuyện với cô khiến người ta có ảo giác như được chìm đắm trong ánh mặt trời.
Nhưng chỉ có anh biết. Tất cả đều là giả dối.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, lái xe đưa Trầm Khánh Khánh về nhà trước, Trữ Mạt Ly từ từ nhắm mắt không nói với cô câu nào. Trầm Khánh Khánh cũng không so đo, dù sao cũng chẳng phải lần đầu chịu đựng tính tình kỳ quặc của người này. Mặt Ted thì vẫn nhăn lại, hiển nhiên là gặp được ai đó, nên không để tâm.
Sau khi về đến nhà, Ted tiễn Trầm Khánh Khánh tới cửa, nói: “Sáng mai không có việc gì, chiều anh tới đón em.”
“Chờ chút!”
Ted quay đầu lại, có chút mê man: “Còn việc gì sao?”
Trầm Khánh Khánh tiến lên nhắm ngay vào hai khối thịt bên má anh ta kéo xuống: “Cái bộ dạng này của anh đã nói rõ ràng với anh ta – Tôi rất để ý, tôi rất để ý đó! Ông chú già à, anh luôn không chịu thua ai, không phải anh nuôi chí muốn trở thành kẻ bất khả chiến bại sao?”
“… Biết… Biết rồi! Em đừng kéo má anh nữa, tạo thành nếp nhăn đó!”
Ted chạy trốn nanh vuốt của Trầm Khánh Khánh, hai má bị xoa đỏ đến méo lệch. Bộ dáng đó cực kỳ đáng yêu! Trước khi đi còn lo lắng căn dặn: “Không được nói số điện thoại mới của anh cho người đó.”
Vào trong nhà, cả người Trầm Khánh Khánh đều bình tĩnh lại. Nhưng nghĩ tới hình ảnh đạo diễn Triệu đang thở bằng bình ô-xi, khắp nơi trên người ông đều là máy móc khiến cô thấy đáy lòng thật buồn phiền. Đạo diễn Triệu mới hơn 40 tuổi, chưa được nửa cái trăm tuổi, có nhiều tác phẩm nổi tiếng, cũng không thiếu những tác phẩm xuất sắc. Nhờ nghiên cứu võ hiệp cổ trang mà thành danh, những bộ phim cổ trang trong tay ông không giống với người khác, vô cùng chân thực, hàm súc. Cuối năm ngoái, ông ấy cầm kịch bản đến tìm Trầm Khánh Khánh, hy vọng cô có thể trở thành nữ diễn viên chính của bộ phim này. Ông rất có thành ý, kịch bản cũng không tệ, tuy Trữ Mạt Ly không bằng lòng với thù lao lắm, nhưng Trầm Khánh Khánh vẫn nhận lời. Bởi vì cô thích vai diễn này. Không ngờ, trước khi bấm máy ba ngày lại xảy ra rủi ro như vậy. Bà Triệu nói tối qua ông ấy rất khỏe, vậy mà sáng nay ra cửa không lâu liền nhận được tin dữ đó.
Điều này đối với cô mà nói cũng là một tin dữ. Bây giờ cô không thể không đối mặt với con heo kia, không biết diễn xuất có thể bị sa sút hay không.
Điện thoại vang lên, Trầm Khánh Khánh nghe máy: “A lô.”
“Về đến nhà rồi sao?” Giọng Trịnh Thị có ý cười luôn rất dễ nhận ra.
“Về rồi, anh còn đang trực à?”
“Đúng vậy. Là số anh khổ, ở cùng với cái bản mặt tú lơ khơ của chồng em, ai…”
Trầm Khánh Khánh ngâm mình trong bồn tắm lớn, không lên tiếng.
“Làm sao vậy? Vợ chồng son lại cãi nhau? Please!!! Hai người có thể bình yên chút được không?” Trịnh Thị thăm dò: “Vẫn là vì chuyện sinh nhật cậu ta ư?”
Trầm Khánh Khánh thở dài: “Không phải. Quên đi! Chuyện của em và anh ấy cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.”
“Anh tin rằng em chưa bao giờ có lỗi với cậu ta.”
“Ồ, cảm ơn! Thật khó có cơ hội nghe những lời này từ anh.”
“Thật đó! Con người em tuy tâm địa hơi hẹp hòi, hơi toan tính, tính tình hơi xấu xa nhưng anh biết mọi việc em làm đều vì cậu ta trước, là do cậu ta còn chưa sáng mắt ra!”
Trầm Khánh Khánh nghe nửa câu đầu thật sự bực mình, nhưng nghe tới nửa câu sau, cô thấy rất mát tai.
Người có thể nói chuyện thẳng thắn với cô như vậy, quả thật không nhiều.
“Nếu anh ấy có thể nghĩ được như anh thì tốt rồi.”
“Đúng vậy! Có lẽ đầu óc cậu ta bị cửa kẹp rồi. Không sao, có anh trông nom cậu ta, em yên tâm đi quay vai diễn của em đi. Cho anh thêm vài vé buổi ra mắt phim là được rồi!”
Trầm Khánh Khánh trêu chọc: “Sao lại đòi vé em? Không đòi vé con gấu nhỏ của anh ư?”
Trịnh Thị đầu kia lập tức đổi giọng, giống như cô vợ nhỏ bị vứt bỏ: “Tên kia không cần anh. Em nhìn thái độ của hắn đối với anh đi! Thật làm người ta đau lòng mà! Trái tim nhỏ bé của anh đã bị cái đầu bút máy kia đâm thủng!”
Trầm Khánh Khánh toàn thân nổi da gà, vội vàng nói: “Là do anh không đúng trước. Thôi thôi! Tính Ted cũng nhanh bỏ qua thôi, qua một khoảng thời gian sẽ tốt lên thôi. Em còn tắm rửa nữa, cứ như vậy nhé!”
Trầm Khánh Khánh ngắt điện thoại, ngâm mình trong nước, một lúc lâu sau, cô cười khổ.
Kỳ thật Quý Hàm đối xử như vậy làm cô có chút thất vọng và đau khổ, tuy nhiên cô vẫn kiên trì.
Không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông từng giống đóa sen đó đang theo gió bay đi…
Không xứng Không xứng - Tội Gia Tội