Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Huyền Lộng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 590 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 05 - 06
hương 5
“Z quốc nằm ở Bắc Trung ph phía nam sa mạc Sahara, diện tích 120 vạn km vuông, phía bắc, đông, nam đều là cao nguyên và núi cao, phía bắc là sa mạc và bán hoang mạc, phía trung là đồng bằng. Dân cư cả nước khoảng 900 vạn người, chia làm 200 bộ tộc lớn nhỏ, Bắc trung bộ chủ yếu là dân có nguồn gốc từ Ả rập, chiếm 4-5% dân số.”
“Nam bộ cùng phía đông cư dân chủ yếu vì mã tát tộc, khoa nhờ khoa tộc, mông làm tộc chờ, ước chiếm cả nước dân cư 55%.”
“Từ thế kỷ 19 đến 40 của thế kỷ hai mươi, vẫn là Pháp quốc thuộc địa, năm 50 tuyên cáo độc lập. Tiếng Pháp cùng Ả rập đều là ngôn ngữ chủ yếu,….. Cư dân 52% thờ phụng đạo Islam, 25% thờ phụng đạo Cơ Đốc giáo, 23% thờ phụng nguyên thủy tôn giáo. Ở Ả rập bộ tộc truyền thống vẫn đang tồn tại chế độ hà khắc……nghề chăn nuôi là chủ yếu, kinh tế lạc hậu, bị liên hiệp quốc liệt vào danh sách 47 quốc gia kém phát triển nhất thế giới.”
Khả Hoan xoa xoa hai mắt đang đau nhức, tựa lưng vào ghế thở phào, “Cuối cùng cũng đọc xong tài liệu. Nhìn thấy diện tích của đất nước đó tuy không lớn, dân cư không nhiều nhưng nghiên cứu sâu mới thấy nền kinh tế và chính trị, văn hóa rất phức tạp. Đặc biệt là phương pháp chữa bệnh lạc hậu vẫn đang tồn tại, làm ột bác sĩ như Khả Hoan cũng thập phần kinh hãi. Khả Hoan gấp lại tài liệu, trong đầu loạn thành một đoàn.
Hết giờ Khả Hoan cùng Chu Phương nói qua, trừ bỏ cảm kích còn có rất nhiều băn khoăn muốn hỏi: “Liệu bệnh viện có thể phê duyệt đề xuất này không? Liệu Tô Nghị có đòng ý cho Khả Hoan đi thay mình? Nhưng nhìn thấy vẻ khăng khăng của kiên quyết đi của Khả Hoan, Chu Phương đành phải nói: “Như thế này đi, chị đưa em tài liệu này, em nghiên cứu kỹ rồi trả lời chị sau cũng được, kỳ thật nếu em thay chị đi được là cái tốt, không thì cũng không sao, chị cũng rất cảm ơn em.”
Xem xong tài liệu, Khả Hoan không còn lạc quan nữa, nơi đó điều kiện sống rất gian khổ, bản thân mình lại không có kinh nghiệm sống tự lập bên ngoài, liệu có thể thích ứng được không. Nói gì thì nói, bản thân còn rất hay sợ khi phải đối mặt với những hoàn ảnh mới lạ, chuyến đi này cũng không phải là đi du lịch mà là đi nghiên cứu các bệnh nghiêm trọng khó chữa, liệu mình có thể đảm nhiệm được không? Đến lúc đó không hoàn thành trách nhiệm, liệu có làm nhục quốc thể không nữa.
Khả Hoan do dự mãi, cuối cùng gọi điên cho hu Phương hỏi thăm về tình hình hai nhóm viện trợ trước đó, Chu Phương kể rõ tình hình chị nghe được từ hội thảo chiều nay, Khả Hoan dần dần cảm thấy an tâm hơn và đi đến quyết định.
Hôm sau đi làm, cô đã đợi Khả Hoan ở văn phòng từ rất sớm, Khả Hoan vào cửa, Chu Phương đã nói:
“Tiểu Lâm, hôm qua nói chuyện điện thoại với em xong, chị suy nghĩ rất lâu, thấy mình đi là hợp lý hơn. Để em đi thay, chị cảm thấy rất áy náy, hơn nữa, viện trưởng chắc sẽ không đồng ý, Tô Nghị lại càng không.”
Khả Hoan nói: “Chu tỷ, chị cứ an tâm, em sẽ không mang chuyện gia đình của chị ra nói cho viện trưởng đâu. Lần này em đi thay chị không phải là vì giúp chị, mà em muốn nâng cao tay nghề y thuật của mình, ở trong viện này toàn là những bệnh thông thường, làm sao em có thể có những nghiên cứu đột phá được. Về phần Tô Nghị, anh ấy nhất định sẽ ủng hộ em thôi.”
Chu Phương nghe Khả Hoan nói vậy, tạm thời yên lòng, tự đáy lòng nói: “Cảm ơn em nhiều, Tiểu Lâm.” Khả Hoan cười vui vẻ “Ngồi một lát em phải đi tìm viện trưởng nói chuyện.”
Ngô viên truoengr tóc đã điểm hoa râm, phong thái văn nhã, nhìn có lúc rất giống một nghệ sỹ, ông nghe xong Khả Hoan trình bày, chậm rãi nhìn cô và nói:
“Tiểu Lâm à, bác hiểu ý tứ của cháu, háu là muốn xông pha nơi khó khăn gian khổ để học hỏi thêm chuyên môn, bác thật vui mừng và khen ngợi cháu. Dù cháu mới công tác có 2 năm nhưng trưởng khoa đánh giá cao thành tích của cháu, mọi người đều nhìn nhận như thế. Trưởng khoa của cháu còn rất tán thưởng cháu, còn định bồi dưỡng cháu thành nhân sự nguồn nữa. Nếu chị Chu đi Châu phi, khoa ngoại của cháu lại còn cần thêm người nữa, cháu có đành lòng đi không?”
Khả Hoan nhất thời không tìm được lý do thích hợp nên đành phải nói: “Viện trưởng à, luận về sức khỏe, tình trạng chung thì cháu là người thích hợp đi Châu Phi hơn cả, lần này cháu và chị Chu đổi vị trí một chút, cháu đi, chị Chu ở lại khoa có được không ạ?”
Ngô viện trưởng có chút kinh ngạc, “Chị Chu sức khỏe có vấn đề gì vậy?”
Khả Hoan nói: “Có thể là đến thời kỳ mãn kinh, chị Chu gần đây huyết áp luôn rất cao, buổi tối cũng thường xuyên mất ngủ. Nhưng là chị ấy không chịu nghỉ ngơi, cũng chưa bao giờ nói với ai. Liền suốt đêm trực ban cũng toàn cố sức, tuyệt không để cho chúng cháu chăm sóc. Với tư cách là bác sĩ, cháu thấy sức khỏe như vậy không ổn lắm.”
Ngô viện trưởng trầm tư một chút nói: “Chúng ta tái nghiên cứu một chút đi. Cháu trở về nói cho chị Chu chú ý sức khỏe.”
Lâm Khả Hoan trở lại văn phòng đem tình huống nói lại với Chu Phương. Chu Phương cười: “Chị còn cách thời kì mãn kinh 2 năm nữa, em cũng thật là…..Chị biết cảm tạ em thế nào bây giờ?”. Khả Hoan cười cười: “Chị đừng có mà ở trước mặt viện trưởng lộ ra em nói dối đấy nhé, kỳ thật, giúp chị cũng chính là em tự giúp em.”
Những lời này Chu Phương không hiểu nên cũng không để trong lòng.
Quyết định được ký rất nhanh, đổi Chu Phương thành Lâm Khả Hoan.
Tô Nghị hôm sau nhìn đến danh sách, giật mình gọi điện thoại đến cho bệnh viện Nhân dân, mới được biết Khả Hoan kiên quyết xin đi giết giặc, Tô Nghị trầm mặc một lúc mới cúp máy.
Hết giờ làm, Khả Hoan về nhà, từ xa đã nhìn thấy Tô Nghị đứng ở dưới lầu, cô chậm rãi đi qua, Tô Nghị nhìn thấy cô, đẩy cửa xe đi xuống. Khả Hoan trong lòng nổi lên chua xót, chợt nghĩ ngày mai mình đi rồi, đến lúc trở về chắc Tô Nghị đã kết hôn.
Tô Nghị nói: “Vì sao lại muốn đi Châu Phi? Bên đó rất gian khổ em có biết không? Anh sẽ gọi điện cho viện trưởng của em, em không thể đi như thế này được.”
Khả Hoan nén nhịn nước mắt, có chút sốt ruột nói: “ Anh đừng gọi điện, em nhất định phải đi Châu Phi, đúng như những gì anh nói, em phải học cách lớn lên, chuyện của em em tự mình quyết định, không cần anh quan tâm.”
Tô Nghị nghe xong hốc mắt cũng đỏ lên nói: “ Anh biết em giận anh nhưng không nên vì thế mà ép buộc bản thân, Hoan Hoan, mặc kệ em tin hay không, em thích nghe hay không thích nghe, anh cũng sẽ nói cho em, dù anh không thể cùng em một lần nữa, không thể cưới em những trong lòng an hem sẽ vĩnh viễn là thân nhân của anh. Anh không thể nhìn em nhảy vào trong bể khổ mà không làm gì cả.”
“Nếu anh thật sự nghĩ cho em, thì đừng ngăn cản em nữa, để cho em đi.” Khả Hoan vừa khóc vừa nói: “Ở lại nơi đây với em thực sự rất thống khổ, mọi lúc mọi nơi đều là hình bóng của anh, còn phải đối mặt với ánh mắt tò mò của mọi người. Em làm sao có thể giả vờ cười nói vui vẻ trong bệnh viện? Chẳng lẽ anh muốn em trở thành đề tài để người ta chế giễu, thương hại sao? Nếu anh can thiệp để em không thể đi Châu Phi, em sẽ hận anh cả đời.” Nói xong Khả Hoan òa khóc chạy vào trong nhà.
Tô Nghị đứng ngây người tại chỗ, trong lòng chỉ còn lại nỗi xót xa cùng bất lực.
Ngày tiếp theo, Bộ Y tế phê chuẩn danh sách viện trợ nước ngoài, tất cả coi như được an bài, Khả Hoan trong danh sách 1 tháng nữa bắt đầu lên đường sang Châu Phi.
Chương 6
Tháng này Khả Hoan cực kỳ bận rộn, cô xin nghỉ 3 ngày về thăm cha mẹ, từ khi yêu Tô Nghị, Khả Hoan gần như không gần gũi với gia đình mình nhiều lắm. Mẹ cô thường hay mắng yêu cô qua điện thoại: “Con gái càng lớn càng bất hiếu, có bạn trai vào là quên ngay bố mẹ.”. Chỉ vào ngày lễ tết Khả Hoan và Tô Nghị mới trở về nhà thăm bọn họ, còn đại đa số thời gian chỉ thăm hỏi qua điện thoại. Lần này Khả Hoan về nhà một mình, bố mẹ cô đã cảm thấy kỳ quái, Khả Hoan đem việc đi viện trợ nước ngoài nói với hai người, còn nói thêm là Tô Nghị gần đây rất bận rộn không có thời gian cùng cô trở về, riêng về điểm này cô có chết cũng không hé răng ra là bọn họ đã chia tay.
Bố mẹ Khả Hoan đều là trí thức cao cấp, nên dù rất xót con gái phải đi công tác tận châu Phi xa xôi nhưng cũng rất rộng lòng cổ vũ tinh thần Khả Hoan, khuyên nhủ cô đến Châu phi phải công tác cho tốt, vì danh dự bệnh viện cũng như danh dự tổ quốc mà phấn đấu nhiều hơn.
Mẹ Khả Hoan còn định xin nghỉ vài ngày giúp cô sửa sang hành lý, nhưng Khả Hoan từ chối, nói đã có Tô Nghị giúp cô chuẩn bị chu đáo. Hai bố mẹ biết Tô Nghị là người thế nào, cũng biết bao năm nay Tô Nghị chăm sóc cho Khả Hoan tốt lắm nên liền tin tưởng, chỉ lưu luyến đưa tiễn con gái lên tàu.
Mấy ngày tiếp theo, Khả Hoan ngoài đi làm ra, thời gian còn lại đều tập trung nghiên cứu tài liệu về các dịch bệnh tại Châu Phi, nghiên cưứ những phát kiến y học mà các đội viện trợ trước đã thu hoạch được. Cô biết mình dù sao cũng vẫn đang tuổi trẻ, kinh nghiệm công tác còn hạn chế, cần phải chăm chỉ học hỏi tiếp thu kinh nghiệm của người đi trước, như vậy mơi nhanh chóng thích ứng công tác tại châu Phi. Chu Phương cũng giúp cô sưu tầm rất nhiều tin tức, sách báo liên quan tới châu Phi, nhìn Khả Hoan chăm chỉ nghiên cứu tài liệu, viện trưởng cùng trưởng khoa đều rất vừa lòng.
Đến ngày cuối cùng của tháng, Khả Hoan đã không còn phải đi làm, cô bắt đầu ở nhà sửa sang hành lý, dọn dẹp phòng ở. Rời đi hai năm, phòng ở này chắc sẽ có người khác dọn tới. Lần đầu chuẩn bị đi xa, Khả Hoan lần đầu tiên biết cái gì kêu ‘Luống cuống tay chân’. Chu Phương mang đến thuốc dự phòng, sách vở tài liệu cho cô, nhân tiện giúp cô lên danh sách các nhu yếu phẩm cần thiết phải mua. Dù vậy, Khả Hoan vẫn lúng túng khi đi mua đồ vì đây là lần đầu tiên cô tự mình đi siêu thị, nhìn quanh thấy nhiều hàng hóa với đủ các hãng, cô đành phải chọn bừa vài thứ cho xong.
Ngày đó, Khả Hoan gần như mệt mỏi muốn chết, quăng thân mình trên sôpha giữa một đống hỗn độn đồ đạc, bất ngờ tiếng gõ cửa vang lên.
Khả Hoan mở cửa, liền thấy Tô Nghị cầm theo một chiếc vali du lịch đứng bên ngoài, Tô Nghị nói: “Hoan Hoan, anh đã chuẩn bị cho em một số thứ cần thiết khi đi xa, ngoài ra, anh đến để giúp em thu dọn hành lý.” Khả Hoan ánh mắt ươn ướt, cố cắn răng cự tuyệt: “Không cần đâu, những đồ đó em đã mua hết rồi, hành lý em cũng thu dọn xong rồi. Từ hôm nay em đã học được cách sống tự lập, về sau không cần phiền toái bất kỳ ai nữa.”
Tô Nghị hít sâu hai lần, mạnh mẽ áp chế cảm xúc: “Anh biết không nên nói những điều thương tổn em như vậy, nhưng là nhìn thấy em tự quyết định đi đến nơi xa xôi đó, anh….”. Tô Nghị có chút nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu mới nói tiếp: “Để cho anh giúp em một chút, được không?”. Nước mắt của Khả Hoan không tự chủ tuôn rơi không ngừng, nghiêng người mở cửa phòng.
Tô Nghị mang đồ đạc sắp xếp cẩn thận, Khả Hoan chẳng biết làm gì ngoài việc lẳng lặng ngồi nhìn. Từ lúc chạng vạng cho đến tận 12 h đêm, Tô Nghị mới đóng gói xong toàn bộ hành lý của Khả Hoan đồng thời cũng đóng gói lại những đồ đạc còn lại trong phòng ở một cách gọn gàng.
Tô Nghị đứng thẳng dậy nhìn Khả Hoan nói: “Hoan Hoan, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.” Khả Hoan chậm rãi đứng lên, Tô Nghị bất ngờ ôm lấy Khả Hoan, gắt gao ôm vào trong ngực, nước mắt rơi đầy trên má, Khả Hoan khóc không thành tiếng. Tô Nghị nghẹn ngào nói: “Sang bên đó, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt. Anh đã nhờ một đồng chí cùng đoàn rồi, có gì khó khăn em hãy nói với anh ấy, anh ấy nhất định giúp em. Dạ dày của em không tốt, nhớ phải ăn cơm đúng giờ, đừng làm việc quá sức.” Khả Hoan khóc gật đầu.
Một lúc sau, Tô Nghị mới khống chế xong cảm xúc, anh buông Khả Hoan ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên má cô, nhẹ giọng nói: “Tạm biệt”.
Khả Hoan nhìn theo bóng Tô Nghị rời đi, bỗng cảm thấy luyến tiếc vì chưa kịp nói lời tạm biệt với anh.
Đoàn viện trợ bao gồm 35 thành viên từ các viện khác nhau trực thuộc Bộ y tế, tất cả đều có mặt tại sân bay chuẩn bị xếp hàng vào phòng chờ, sẵn sàng lên đường sang châu Phi nhận nhiệm vụ. Lãnh đạo Bộ y tế cũng tới đưa tiến đoàn, Khả Hoan cố ý tìm trong đám người đó nhưng không thấy bóng dáng của Tô Nghị đâu cả.
Máy bay vừa cất cánh, Khả Hoan nhìn ra ngòai cửa sổ, trong lòng tự thì thào với chính mình: “Tô Nghị, hẹn gặp lại. Tổ quốc, hẹn ngày gặp lại”. Sau 3 lần chuyển tiếp máy bay, sau 18 giờ bay, Khả Hoan và đoàn cũng tới Z quốc vào buổi chiều ngày hôm sau.
Bệnh viện địa phương thuê 2 chiếc xe cũ đến đợi sẵn ở sân bay, chờ đón đoàn. Mọi người vốn đang rất mệt mỏi sau chuyến bay dài nhưng khi ngồi xuống ôtô tất cả đều tỉnh táo lại để chiêm ngưỡng cảnh sắc bên đường. Ân Nạp tuy là thành phố lớn nhất của Z quốc nhưng cảnh tượng trước mắt cho thấy đây vẫn là một thành phố rất cũ kỹ, lạc hậu. Lúc chưa tiến vào trung tâm thành phố, đi qua khu dân cư ven đường, phòng ốc chủ yếu là những tấm gỗ ghép đơn sơ mộc mạc, người lái xe nói đây là nhà ở của hầu hết dân cư lao động. Thỉnh thoảng cũng xuất hiện một hai tòa nhà cao tầng nhưng nhìn chung đều rất cũ nát, nóc nhà đan xen màu xanh đỏ loang lổ, trông rất kỳ quái. Nghe giới thiệu mới biết đây là nơi ở của một số người thuộc tầng lớp tư sản xuống dốc hoặc là quan chức đã về hưu. Khả Hoan nhìn khung cảnh một lúc, tự nhiên mất đi toàn bộ hứng thú, trong lòng dâng lên nỗi nhớ nhà, nhớ Tô Nghị da diết. Ngay sau đó, xe đi đến trung tâm thành phố, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc vì thành phố nhìn qua có vẻ rất hiện đại, khác xa so với khung cảnh từ sân bay về. Con đường mới được xây dựng lại đều đã trải nhựa, hai bên là những tòa nhà khá hiện đại. Nhìn vật liệu xây dựng và thiết kế sang trọng của các tòa nhà này đều gần giống với các tòa nhà hiện đại ở Trung Quốc, Khả Hoan bắt đầu có cảm giác thoải mái. Ngay sau đó xuất hiện trước mắt cô là một tòa nhà cao 7 tầng được trang trí rất công phu bằng sơn son thiếp vàng. Không đợi mọi người hỏi câu tiếp theo, lái xe đã nở nục cười giải thích: “Mọi người thấy lạ đúng không? Lúc mới sang đây bọn tôi cũng rất ngạc nhiên, kiến trúc này chính là tòa nhà của chính phủ. Quanh đây đều là tư dinh của các quan chức chính phủ. Quốc gia này bên ngoài mọi người tưởng là rất cổ hủ lạc hậu nhưng ai biết sự thật lại ngược hoàn toàn như thế này đâu. Mới lại chính phủ cũng rất coi trọng việc nước bạn sang đây viện trợ y tế, nên chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là tốt rồi. Chính trị coi như không phải vấn đề của mình.” Mọi người đều gật đầu và không bình luận gì thêm nữa.
Đoàn viện trợ được an bài vào khu cư xá của bệnh viện địa phương, cách xa bệnh viện khoảng 500 mét, nói là cư xá nhưng bản chất đó chỉ là một tòa nhà đá xanh giản dị, tòa nhà này là do Hội Chữ thập đỏ Trung Quốc quyên tặng, chủ yếu là để phục vụ nơi ăn chốn ở cho các đoàn viện trợ y tế nước ngoài. Tòa nhà gồn 2 tầng, mỗi tầng chia làm 10 phòng, mỗi phòng có thể ở được tối đa 4 người. Trong đoàn viện trợ lần này chỉ có 3 đồng chí là nữ, Khả Hoan là ít tuổi nhất, kinh nghiệm cũng ít nhất. Hai chị còn lại đều là cán bộ nghiên cứu cấp cao. Sau đó là tiệc tiếp đón đoàn công tác, lúc đầu nghe nói là sẽ ăn cơm tây, còn ngon hơn đồ ăn trên máy bay nhưng thực tế đồ ăn rất khó ăn vì mang nhiều hương vị bản xứ. Đáng sợ hơn là quanh đồ ăn ruồi nhặng bay đầy, thậm chí lấy tay đuổi cũng không thèm bay đi. Người dân ở đây có vẻ như đã quen với việc này, nên vẫn ăn uống ngon lành, Khả Hoan không ăn nổi một miếng nào, đành phải ngồi nhìn. Lúc cô buông dao dĩa xuống, lại chợt nghĩ tới những lời dặn dò của Tô Nghị trước khi đi, Khả Hoan lại cố cầm dao dĩa lên ăn cho xong bữa, cô cũng không quên cẩn thận chọn lựa đồ dễ ăn nhất trên bàn. Cuối cùng thì bữa ăn cũng kết thúc, Khả Hoan được thông báo ngày hôm sau đến bệnh viện nhận nhiệm vụ, sắp được bắt tay vào công việc khiến cô cảm thấy rất hào hứng.
Ở đây không có tivi, không có đài báo, không có bất kỳ hoạt động văn hóa giải trí nào cả, ngay cả điện sinh hoạt cũng còn rất ạn chế. Sau chặng đường dài mệt mỏi, Khả Hoan trở lại ký túc xá liền tắm rửa qua loa rồi lên giường đi ngủ. Cô miên man trong nỗi nhớ nhà, nhớ Tô Nghị rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Không Thể Không Yêu Không Thể Không Yêu - Huyền Lộng