Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Lovely Tân Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 187 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 05:38:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 103
hương 103: Đưa nàng tới Trai Nguyệt Cung
Giằng co hơn hai canh giờ Phiêu Tuyết mới về tới tẩm cung của mình, thì ra không thể ở Lạc Tuyết điện được nữa, thân phận cao quý, điện các cũng không còn phù hợp, bây giờ phải chuyển đến Trai Nguyệt cung bên cạnh Sùng Dương cung của Tuấn Lạc, một cái là Dương, một cái là Nguyệt, nghe nói mấy hôm trước Tuấn Lạc đã cho người đổi lại bảng hiệu, đợi Phiêu Tuyết hồi cung.
Như Tuấn Lạc mong muốn, khi Phiêu Tuyết nhìn tới cái tên kia, lông mày bên trái giật giật hai cái, Trai Nguyệt cung...... Tiệc mời ánh trăng...... Sùng Dương cung...... Sùng bái thái dương......
Phiêu Tuyết có thể không thở dài sao? Được rồi...... Nàng thừa nhận, tên này quả thật rất nghệ thuật, là bị nàng bóp méo...... cho thêm thú vị.
Phiêu Tuyết hiểu sai ý chữ, trai nguyệt cung = trai (chay tịnh) + nguyệt cung, ý nói chốn cung trăng tinh khiết chẳng nhuốm bụi trần, nhưng cô ả hiểu thành trai nguyệt cung = trai nguyệt (tháng ăn chay) + cung => ăn uống tiệc tùng
sùng dương cung = sùng dương + cung, đáng ra là = sùng + dương cung, sùng ở đây chỉ ý cao quý, bổ trợ cho dương cung, chứ không phải là sùng bái thái dương ( mặt trời ).
Chém tí thôi. Độ an toàn không được bảo đảm đâu nhé. (đây là lời giải thích của votinh90 bên tangthuvien, cảm ơn bạn đã giúp mình vấn đề này)
Khi Thủy Bích tới Trai Nguyệt cung cùng Phiêu Tuyết, trời đã vào hoàng hôn, Thủy Bích nhìn cung điện rông rãi, không khỏi “Oa --” một tiếng, đây chẳng lẽ chính là quỳnh lâu ngọc vũ trong truyền thuyết? (lầu gác lộng lẫy)
Phiêu Tuyết không khỏi ngâm một bài thơ: Quang thiểm thiểm bối khuyết châu cung, tề trăn trăn bích ngõa chu manh, khoan xước xước la vi tú thành long, úc nguy nguy họa lương điêu đống.
(Cái này bạn không chắc lắm, chỉ tạm dịch thế này thôi: “Cửa ngoài cung điện sáng long lanh, ngói xanh đều tăm tắp, màn lụa rộng rãi thêu rồng, xà nhà khắc tranh cao lồng lộng.” Không có vần vèo gì cả, thông cảm cho bạn nhé )
Thủy Bích nhìn chằm chằm cánh cửa đôi của cung điện, khung là dùng loại gỗ chất lượng thượng thừa, cửa sổ giấy sơn son, một mảnh hoa hoa lệ lệ, nhìn nơi nơi trong Trai Nguyệt cung đều đẹp đến kinh người, Thủy Bích hưng phấn chạy vội vào trước: “Tiểu thư, ngươi mau vào xem a, đều là thượng phòng, đều là rường cột chạm trổ, hai bên hành lang xuyên qua sương phòng treo mấy bức họa đầy màu sắc, nơi này thật như tiên cảnh......”
Khánh Hỉ công công dẫn Phiêu Tuyết đến Trai Nguyệt cung cũng nói: “Nương nương, đây là Hoàng Thượng đã sủng người đến cực độ a...... Lão nô nên chúc mừng nương nương...... Nói không chừng ngày mai sẽ có thánh chỉ xuống, ngài liền trở thành hoàng hậu”
Dù sao bây giờ cũng là Tuấn Lạc lớn nhất, chuyện gì cũng có thể xảy ra, trước kia là hắn nhìn nhầm.
Phiêu Tuyết cười đánh giá Trai Nguyệt cung, xưa có Hán Vũ Đế nói muốn tặng kim ốc ỹ nhân, nay có Tuấn Lạc tặng Trai Nguyệt cung cho nàng, tình nhân tặng lễ vật, Phiêu Tuyết tự nhiên nở nụ cười như hoa.
Phiêu Tuyết vòng vo vài vòng trong Trai Nguyệt cung, tận tình hít thở không khí nơi này, cẩn thận nghe còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy phía sau cung,“Nơi này có phải còn có một dòng suối nhỏ?”
Nữ quan Nguyệt Linh vẫn chăm sóc Trai Nguyệt cung cúi người phía trước, đáp lời: “Hồi nương nương, Trai Nguyệt cung này có nước chảy tử trên núi xuống, phía sau có một thác nước nhỏ, nhưng thác nước này rất kì lạ, nước chảy từ trên núi xuống là nước ấm, dùng nước này tắm, có thể kéo dài tuổi thọ”
Vừa nói như vậy, Phiêu Tuyết đã nổi hứng thú, “Đưa ta đi xem”. Dứt lời quay đầu nói với Khánh Hỉ: “Khánh Hỉ công công cũng không cần ở lại đây, quay về hầu hạ bên cạnh A Li đi”
“Hoàng Thượng bảo lão nô hỏi nương nương có thích nơi này không?”
Phiêu Tuyết một lòng muốn nhào vào cái thác nước ấm kia, vội vàng gật đầu: “Ừ, thích, thích, ngươi đi nhanh đi”
“Vậy lão nô cáo lui......”
Phiêu Tuyết thở dài một tiếng, rốt cục đuổi được hắn đi. Phiêu Tuyết lúc này mới thoải mái tùy tiện nhìn Trai Nguyệt cung này, sờ đông đụng tây, Nguyệt Linh dẫn năm nữ quan ăn mặc thanh nhã đi lên: “Nương nương, nữ tì kêu Nguyệt Linh, các nàng theo thứ tự là Nguyệt Hiên, Nguyệt Nô, Nguyệt Phàm, Nguyệt Quế, Nguyệt Niên......” (khiếp, tên gì mà toàn trăng với sao thế này 0.o)
Phiêu Tuyết nhìn sáu người xếp hàng trước mặt, lại bắt đầu rối rắm: “Hầu hạ một mình ta không cần dùng nhiều người như vậy” Nàng vẫn luôn là người đơn giản, lúc trước người ở Lạc Tuyết điện ngay hôm sau đã bị nàng đuổi đi hơn phân nửa.
“Hoàng Thượng bảo chúng nô tỳ nói câu này với nương nương” Nguyệt Linh thật giống như đoán được nàng nghĩ gì, mang Tuấn Lạc ra dọa nàng.
Phiêu Tuyết cau mày: “Hắn nói cái gì?”
Nguyệt Linh học giọng nói của Tuấn Lạc thuật lại: “Sáu người, thêm ngươi cùng Thủy Bích, vừa đủ hai bàn mạt chược Tây Dương, nếu trẫm đến đây, để Nguyệt Linh pha trà cho chúng ta, lại có thể vừa đủ hai bàn”
Phiêu Tuyết vừa nghe xong, ha ha bật cười, tâm tình cũng thoải mái hơn......
Quả nhiên chỉ có tự mình nắm chặt quyền thế mới có thể thích làm gì thì làm. Phiêu Tuyết lại nghĩ tới hồi mới vào cung, làm việc nói chuyện còn phải sát ngôn quan sắc (dựa vào lời nói sắc mặt để đoán ý), trước khi gả vào cung vì trốn chuyện phiền toái còn phải cố gắng bịt mũi ngâm trong thùng mắm tôm mấy canh giờ, khiến một thân hôi tanh.
Còn có cung yến lúc trước, để không có ai chú ý, chỉ có thể lung tung đánh đàn...... Nhưng kết quả thì sao? Vào cung dâng trà, từng bước thối lui, nhưng cuối cùng thì sao? Thủy Bích thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng đánh mất......
Phiêu Tuyết vuốt ve cột nhà Trai Nguyệt, cảm giác mềm mịn nhẵn nhụi, ngón tay lướt qua có cảm giác sảng khoái không thể nói rõ...... A Li, A Li...... Từng ly từng tý nơi này, có phải đều có tâm ý của ngươi hay không?
Nguyệt Linh đưa Phiêu Tuyết tới hoa viên nhỏ phía sau điện, chỉ thấy một nửa ôn tuyền này đã được dùng làm hồ tắm, theo núi nhỏ, nước suối ấm áp chảy từ trên xuống, lay động vài gợn sóng.
Phiêu Tuyết hưng phấn, từ trước đến nay chưa từng thấy sự xinh đẹp mà lại tinh xảo xảo đoạt thiên công như thế, bảo Nguyệt Linh, Nguyệt Hiên lui, chỉ để lại Thủy Bích, phù phù lập tức nhảy xuống thanh tuyền. (khéo đoạt công trời)
“Thủy Bích, ngươi cũng xuống đây chơi đùa một chút?” (Đáng yêu như con nít ấy nhở)
Thủy Bích cũng hưng phấn, nhưng lại lắc lắc đầu: “Không nên...... Tiểu thư, một mình ngươi chơi đi”
Phiêu Tuyết ngâm mình trong hồ, quay đầu về phía Thủy Bích: “Vì sao không xuống?”
Thủy Bích thở dài một hơi,“Tiểu thư, nơi này thật đẹp a, ta không thể phá hủy cảnh trí như vậy......”
Phiêu Tuyết vừa nghe xong, lại cười nhạo Thủy Bích một phen, cuối cùng vô luận là nhõng nhẽo cứng rắn níu kéo hay cưỡng bức lợi dụ, mặc kệ nàng nói gì, Thủy Bích vẫn không chịu nhảy xuống, không chịu thì thôi, Phiêu Tuyết một mình dúi đầu trong nước, tận tình chơi đùa.
Thủy Bích sợ nàng lại nảy sinh suy nghĩ kéo nàng xuống nước, bỏ lại một câu đi lấy xiêm y sạch sẽ cho Phiêu Tuyết, nhanh chóng bỏ chạy.
Phiêu Tuyết trầm trong nước, rồi lại trồi lên, lặp lại vài lần như thế, tuy không cẩn thận uống mấy ngụm nước, nhưng vẫn rất sung sướng. Chơi mệt, dứt khoát tìm một khối đá bóng loáng dựa vào nghỉ ngơi.
Nguyệt Hiên, Nguyệt Phàm, Nguyệt Quế, Nguyệt Niên đứng một chỗ không xa chờ hầu hạ Phiêu Tuyết, thấy Phiêu Tuyết đang cao hứng nên không quấy rầy, vì thế nổi hứng tán gẫu.
Nguyệt Quế là người nhỏ tuổi nhất trong bốn người, quan hệ tốt nhất với Nguyệt Niên, cũng là người thiếu kiên nhẫn nhất, vì thế lập tức nhẹ nhàng kéo kéo xiêm y Nguyệt Niên: “Nàng chính là Cố quý phi kia sao?”
Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám Không Lấy Hoàng Thượng Hắc Ám - Lovely Tân Nhan