We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Steve Berry
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3432 / 63
Cập nhật: 2020-08-09 21:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45
E ROQUEFORT NGỒI TRÊN GHẾ BÊN PHẢI VÀ TẬP TRUNG vào màn hình máy GPS. Máy định vị gắn vào chiếc xe thuê của Malone đang hoạt động một cách hoàn hảo, tín hiệu đưa về rất mạnh. Một giáo hữu lái xe trong khi Claridon và một giáo hữu khác ngồi ở ghế sau. De Roquefort vẫn tức giận với sự can thiệp của Claridon lúc còn ở Rennes. Gã không hề có ý định chết và hoàn toàn có thể nhảy tránh khỏi đường vào đúng thời điểm cần thiết, nhưng gã thực sự muốn xem Cotton Malone có đủ dũng khí lái xe đâm vào gã không.
Tay giáo hữu ngã xuống khỏi vách đá đã chết, bị một viên đạn bắn vào ngực trước khi rơi. Một cái áo chống đạn hiệu Kevlar ngăn cản viên đạn gây bất kỳ thương tích nào, nhưng cú ngã đã làm tay giáo hữu đó gãy cổ. Thật may mắn là không ai trong số bọn gã mang theo giấy tờ trên người, nhưng cái áo chống đạn là một vấn đề. Trang bị như vậy chứng tỏ là có chuẩn bị kỹ càng. Nhưng không có gì dẫn được từ gã đàn ông đã chết đó đến tu viện. Mọi giáo hữu đều nắm chắc Luật lệ. Nếu bất kỳ ai trong số họ bị giết bên ngoài tu viện, xác của họ sẽ không thể nhận diện được. Cũng giống như giáo hữu đã nhảy xuống từ Round Tower, người chết ở Rennes sẽ kết thúc ở một nhà xác của vùng, hài cốt cuối cùng sẽ được chôn vào một nấm mộ dành cho người nghèo. Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, quy định buộc trưởng giáo phải cử đến một tu sĩ để nhân danh Nhà thờ xin lại bộ hài cốt đem chôn theo đúng lễ nghi Công giáo và không đòi nhà nước phải chi tiền. Chưa bao giờ một lời đề nghị tương tự bị từ chối. Và hành động đó vừa không gây ra nghi ngờ, lại vừa đảm bảo rằng giáo hữu đó sẽ có được một đám tang đúng lệ.
Gã đã không lao ngay khỏi Rennes mà trước hết đến nhà của Lars Nelle và Ersnt Scoville nhưng không tìm được gì. Người của gã báo lại rằng Geoffrey cầm một cái túi, và nó đã được đưa lại cho Mark Nelle ở bãi đỗ xe. Chắc chắn là trong đó có hai quyển sách bị đánh cắp.
“Có ý tưởng gì về nơi họ đi không?”, Claridon hỏi từ băng ghế sau.
Gã chỉ lên màn hình. “Chúng ta sắp biết được rồi”.
Sau khi hỏi tay giáo hữu bị thương đã chạy đến nhà Lars Nelle khi nghe tiếng kêu cứu của Claridon, gã biết được rằng Geoffrey đã nói rất ít, rõ ràng là đã nghi ngờ Claridon ngay từ đầu. Sai Claridon đến đó là một sai lầm. “Ông đã đảm bảo với tôi là sẽ tìm được mấy quyển sách đó cơ mà”.
“Tại sao chúng ta lại phải cần đến chúng? Chúng ta đã có quyển nhật ký rồi. Chúng ta nên tập trung vào việc giải mã những gì đã có được”.
Có thể là như vậy, nhưng gã thấy lo vì Mark Nelle đã chọn hai quyển sách trong số hàng nghìn quyển khác có trong thư viện. “Sẽ xảy ra chuyện gì nếu chúng chứa đựng những thông tin khác với trong quyển nhật ký?”
“Ông biết có bao nhiêu phiên bản của cùng thông tin đó mà tôi đã gặp không? Toàn bộ câu chuyện của Rennes là một loạt những sự trái ngược chồng chồng lớp lớp. Để tôi tìm kiếm trong thư viện của ông đi. Nói cho tôi biết ông biết những gì và chúng ta sẽ cùng nhau xem xét chúng ta đang có những gì rồi”.
Một ý tưởng hay, nhưng thật không may - ngược lại với điều mà gã khiến cả Dòng tin vào - gã biết rất ít. Gã đã trông đợi vào việc trưởng giáo để lại thông điệp truyền thông cho người kế nhiệm, trong đó tất cả các thông tin mật nhất luôn được truyền lại
từ trưởng giáo này sang cho trưởng giáo khác, như đã được thực hiện kể từ thời de Molay. “Ông sẽ có cơ hội làm việc đó. Nhưng trước hết chúng ta phải lo xong việc này đã”.
Gã lại nghĩ đến hai giáo hữu bị giết. Cái chết của họ sẽ có thể bị cả dòng tu coi là một điềm xấu. Một dòng tu hết sức kỷ luật như vậy thường hết sức mê tín. Và những cái chết bất ngờ theo lối đó không phải là chuyện thường gặp - mà hai cái chết đó lại xảy ra trong có vài ngày. Giờ đây năng lực lãnh đạo của gã có thể sẽ bị đặt ra thành vấn đề. Rất có thể đám đông sẽ hét lên: Quá nhiều, quá nhanh. Và gã buộc phải lắng nghe tất cả những lời phản đối vì gã đã công khai chống lại trưởng giáo trước, mà một trong số các lý do là ông ta đã không chịu lắng nghe ý muốn của các giáo hữu.
Gã bảo người lái xe kiểm tra máy định vị GPS. “Chúng ta còn cách xe của họ bao nhiêu nữa?”
“Mười hai cây số”.
Gã nhìn ra ngoài cửa sổ để ngắm vùng nông thôn nước Pháp. Đã từng có thời bầu trời ở nơi này trải rộng đến vô tận, ngoại trừ một vài tòa tháp hiện lên đâu đó ở chân trời. Vào thế kỷ mười hai, các Hiệp sĩ Đền thờ đã kéo đến đây sống rất đông, tổng cộng có đến hơn một phần ba tổng số lãnh địa của họ. Toàn bộ vùng Languedoc lẽ ra đã có thể trở thành một nhà nước của Dòng tu Đền thờ. Gã đã đọc được các kế hoạch trong Biên niên sử. Các pháo đài, cứ điểm, nơi sản xuất, trang trại, và chúng viện đã được xây dựng một cách chiến lược như thế nào, mỗi cái lại liên kết với một loạt những con đường được chăm sóc cẩn thận. Trong hai trăm năm, sức mạnh của Dòng đã được gìn giữ một cách chu đáo, và khi Dòng thất bại trong việc lập ra một vùng tự trị ở Đất Thánh, phải nhường lại Jerusalem cho người Hồi giáo, mục tiêu được chuyển thành phải thành công ở vùng Languedoc này. Tất cả đang diễn ra một cách tốt đẹp thì Philip IV cản trở tất cả. Thật thú vị, Rennes-le-Château chưa bao giờ được nêu tên trong Biên niên sử. Thành phố, trong tất cả các hiện thân trước đó của mình, không
đóng vai trò nào trong lịch sử của Dòng Hiệp sĩ Đền thờ. Có một số địa điểm quân sự của họ ở nhiều vùng khác nhau trên vùng lòng chảo sông Aude, nhưng không hề có gì ở Rhedae, tên của đỉnh núi hồi đó. Nhưng giờ đây cái làng nhỏ này có vẻ như đã trở thành trung tâm quan trọng hơn cả, và tất cả là bởi một tay linh niục nhiều tham vọng và một học giả thích sục sạo người Mỹ.
“Chúng ta đang tiến lại gần cái xe”, người lái xe nói.
Gã đã ra lệnh cho mọi người chuẩn bị. Ba giáo hữu khác mà gã mang theo đến Rennes đã quay trở lại tu viện, trong đó có một người với cái đùi bị Geoffrey bắn trúng. Như vậy là có ba người bị thương, cùng với hai người chết. Gã bảo họ chuyển lời với tu viện rằng gã muốn họp với các vị chức sắc khi gã về đến tu viện, việc sẽ dập tắt được tất cả những lời phản đối, nhưng trước hết gã cần biết con mồi của mình đã đi đâu.
“Ngay trước mặt rồi”, người lái xe nói. “Năm mươi mét nữa”.
Gã nhìn chằm chằm qua cửa sổ và tự hỏi không biết Malone và những người đi cùng đã chọn chỗ trú ẩn nào. Thật lạ lùng vì họ lại đến đây.
Người lái xe dừng lại, và họ bước ra ngoài.
Xung quanh họ đỗ rất nhiều xe.
“Mang theo máy định vị đi”.
Họ bước đi và, hai mươi mét sau đó, người đàn ông cầm máy dừng lại. “Đây rồi”.
De Roquefort nhìn chằm chằm vào cái xe. “Đây không phải xe mà họ dùng để chạy khỏi Rennes”.
“Tín hiệu mạnh lắm”.
Gã ra hiệu. Tay giáo hữu tìm kiếm ở phía dưới và tìm được máy phát.
Gã lắc đầu và nhìn chằm chằm vào những bức tường thành của Carcassonne chọc thẳng lên bầu trời, phía trên, cách mười mét. Cả vùng đất đây cỏ trước mặt gã đã từng là cái hào bao quanh thành phố. Giờ đây nó đã trở thành bãi đỗ xe cho hàng nghìn khách tham quan mỗi ngày đến đây để chiêm ngưỡng một trong những thành trì cuối cùng còn lại từ thời Trung cổ. Những tảng đá bị thời gian tàn phá đã từng có ở đó khi các Hiệp sĩ Đền thờ đi lại ở vùng đất xung quanh. Họ đã chứng kiến cuộc Thập tự chinh Albigensia và rất nhiều cuộc chiến sau đó. Và chưa lúc nào nó bị thất thủ - thật là một tòa thành vững chắc.
Nhưng họ cũng đã nói điều gì đó về trí thông minh.
Gã biết truyền thuyết của địa phương, có từ thời người Hồi giáo kiểm soát thành phố trong một khoảng thời gian ngắn vào thế kỷ thứ tám. Cuối cùng, những người Frank đã kéo xuống từ phía Bắc để công thành và, đúng theo cách thức quen thuộc của mình, đã bao vây tòa thành trong một thời gian dài. Trong một trận chiến, vị vua người Moor đã bị giết, khiến cho việc phòng thủ tòa thành được chuyển sang tay người con gái của ông ta. Đó là một cô gái thông minh, người đã tạo ra ảo tưởng về số lượng quân khổng lồ bằng cách sai các toán quân nhỏ mà cô ta có chạy từ tháp này sang tháp kia và lấy rơm nhồi vào quần áo người chết rồi đặt trên mặt tường thành. Cả hai bên dần thiếu nước và lương thực. Cuối cùng, người con gái ra lệnh bắt con lợn cuối cùng còn lại và cho nó ăn chỗ ngô cuối cùng còn lại trong thành. Rồi cô cho người đẩy con lợn rơi xuống bên kia tường. Con thú rơi xuống đất và bụng nó vỡ ra, bên trong toàn ngũ cốc. Người Frank bị chấn động nặng. Sau một cuộc hãm thành dài đến vậy, có vẻ như là những người bị bao vây vẫn còn đủ lương thực để cho lợn ăn. Cho nên họ đã rút quân.
Một truyền thuyết, chắc chắn rồi, nhưng đó cũng là một câu chuyện kỳ lạ về sự khôn ngoan.
Và Cotton Malone cũng đã tỏ ra vô cùng khôn ngoan bằng việc gắn máy phát tín hiệu sang một cái xe khác.
“Cái gì vậy?”, Claridon hỏi.
“Chúng ta mắc lỡm rồi”.
“Không phải xe của họ à?”
“Không, thưa ông”. Gã quay người đi ngược trở lại xe của mình. Họ đã đi đâu? Rồi một ý nghĩ hiện ra trong óc gã. Gã dừng lại “Mark Nelle có biết Cassiopeia Vitt không?”
“Có”, Claridon nói. “Cậu ấy và bố cậu ấy thường tranh cãi về cô ta”.
Có thể là họ đã đến đó chăng? Mới đây Vitt đã ba lần can thiệp, và lần nào cũng đứng về phía Malone. Gã cảm thấy giữa họ có một mối liên hệ nào đó.
“Đi thôi”. Và gã tiếp tục đi ra xe.
“Bây giờ chúng ta sẽ làm gì?”, Claridon muốn biết.
“Cầu nguyện”.
Claridon vẫn đứng im. “Cầu nguyện gì?”
“Rằng trực giác của tôi là chính xác”.
Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ - Steve Berry Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ