Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Steve Berry
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3432 / 63
Cập nhật: 2020-08-09 21:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
IÁM QUẢN NHÌN CHẰM CHẰM VÀO MẮT GEOFFREY VÀ nhìn thấy sự căm thù. Trước đây ông chưa bao giờ nhìn thấy thứ tình cảm đó trên mặt anh.
“Con đã nói với ngài trưởng giáo mới của chúng ta’ Geoffrey nói, ấn nòng súng sâu thêm vào cổ họng de Roquefort, “phải đứng thật im, nếu không con sẽ bắn”.
Giám quản bước lại gần và lấy một ngón tay chọc xuống phía dưới tấm áo choàng trắng, chạm vào tấm áo chống đạn. “Nếu chúng ta không bắn nhau, thì hẳn là cha đã thành công, phải không nào? Bị giết trong khi tìm cách trốn chạy. Bằng cách đó, vấn đề của cha sẽ được giải quyết. Tôi bị loại trừ và cha trở thành người cứu vớt cả Dòng”.
De Roquefort không nói gì.
“Chính vì vậy mà cha đã vào một mình. Để tự tay kết thúc công việc. Tôi đã thấy cha khóa cửa phòng ngủ lại. Cha muốn không có nhân chứng”.
"Chúng ta phải đi thôi”, Geoffrey nói.
Ông nhận ra mối nguy hiểm hiện tại, nhưng ngờ rằng bất kỳ người nào trong số các giáo hữu có thể dám liều lĩnh tính mạng của trưởng giáo. “Chúng ta đi đâu đây?”
“Con sẽ chỉ cho cha”.
Vẫn giữ khẩu súng dí vào cổ de Roquefort, Geoffrey dẫn Con tin của mình đi qua phòng ngủ. Giám quản cũng cầm sẵn khẩu súng của mình và ra đến cửa, mở nó ra. Năm người cầm súng đứng trong sảnh. Nhìn thấy ông chủ của mình đang gặp nguy hiểm họ giơ súng lên, sẵn sàng nhả đạn.
“Bỏ súng xuống đi”, de Roquefort ra lệnh.
Những khẩu súng vẫn giương lên.
“Ta ra lệnh cho các con bỏ súng xuống. Ta không muốn có cảnh đổ máu nữa”.
Những lời kiên quyết đó đã có hiệu ứng như mong đợi.
“Lùi ra xa đi”, Geoffrey nói.
Các giáo hữu lùi lại vài bước.
Geoffrey di chuyển cùng khẩu súng và anh cùng de Roquefort tiến vào sảnh. Giám quản theo sau. Tiếng chuông đổ từ xa, điểm một giờ chiều. Buổi tụng kinh chính ngọ sắp kết thúc, và các hành lang sẽ lại đông kín người.
“Chúng ta cần đi thật nhanh”, giám quản nói rõ.
Với con tin của mình, Geoffrey đi xuôi xuống lối đi. Giám quản đi theo sau, hơi lùi lại một chút, luôn để ý đến năm người cầm súng.
“Đứng yên ở đó”, giám quản nói rõ với họ.
“Làm những gì ông ấy yêu cầu đi”, de Roquefort hét lên khi họ rẽ ở đoạn góc tường.
o O o
De Roquefort hết sức tò mò. Họ nghĩ sẽ rời khỏi tu viện bằng cách nào? Geoffrey đã nói gì? Con sẽ chỉ cho cha. Gã quyết định rằng cách duy nhất để phát hiện được bết kỳ điều gì là đi cùng với họ, chính vì vậy mà gã đã ra lệnh cho người của mình không can thiệp.
Giám quản đã bắn gã hai lần. Nếu gã không nhanh, phát đạn thứ ba hắn đã găm vào sọ gã. Suýt nữa thì gã thua trắng. Những kẻ đang bắt gã này có một sứ mệnh, điều gì đó mà gã tin là có liên quan đến người tiền nhiệm của gã và một chủ đề mà gã đã tìm mọi cách để có thể biết được nhiều hơn. Chuyến đi Đan Mạch không mấy thành công. Cho đến lúc này vẫn chưa biết thêm được gì ở Rennes-le-Château. Và mặc cho gã đã thành công trong việc hạ thấp vị trưởng giáo vừa chết, có khả năng ông già đã có được rất nhiều thông tin.
Gã cũng không thích việc hai người của mình bị thương. Không phải là cách tốt nhất để bắt đầu kỳ làm trưởng giáo của gã. Các giáo hữu luôn cố gắng giữ gìn trật tự. Sự hỗn loạn bị coi là yếu ớt. Lần cuối cùng có chuyện đánh đấm xảy ra trong tu viện là khi đám đông dân chúng giận dữ tìm cách phá cửa vào, hồi Cách mạng Pháp - nhưng sau khi nhiều người bị giết, họ đã rút lui. Tu viện là một nơi yên tĩnh và là một chỗ trú. Những hoạt động bạo lực có được dạy và cũng có lúc được sử dụng - nhưng được kỷ luật điều chỉnh. Giám quản đã cho thấy là mình hoàn toàn không tôn trọng kỷ luật. Những kẻ vẫn còn chút ý định trung thành với ông ta giờ đây sẽ thay đổi, sau những vi phạm Luật lệ nghiêm trọng đó.
Nhưng thật ra thì họ đang đi đâu đây?
Họ tiếp tục theo những lối đi, qua những căn phòng, thư viện, rồi lại các hành lang vắng người. Gã có thể nghe tiếng bước chân phía sau họ, năm giáo hữu đang đi theo, sẵn sàng hành động nếu có thể. Nhưng sẽ rất tồi tệ nếu ai đó trong số họ can thiệp trước khi gã yêu cầu.
Họ dừng lại trước một cánh cửa gắn những dòng chữ viết hoa và một tay nắm đơn giản.
Chỗ ở của trưởng giáo.
Những căn phòng của ông.
“Vào đây”, Geoffrey nói.
“Tại sao?”, giám quản hỏi. “Chúng ta sẽ không ra được”.
“Cha cứ vào đi”.
Giám quản đẩy cửa, rồi đóng lại sau khi họ đã đi vào. De Roquefort ngạc nhiên.
Và tò mò.
o O o
Giám quản lo lắng. Giờ đây họ đã bị cầm tù trong phòng của trưởng giáo, lối thoát duy nhất là một cửa sổ nhỏ xíu trổ thẳng ra khoảng không. Mồ hôi lấm tấm trên trán và ông thấy mắt ướt mặn.
“Ngồi xuống đi”, Geoffrey ra lệnh cho de Roquefort, và gã đàn ông ngồi xuống cạnh bàn.
Giám quản nhìn quanh phòng. “Tôi thấy là cha đã thay đổi nhiều thứ ở đây”.
Thêm một vài cái ghế bọc vải đặt sát những bức tường. Giờ đây, có thêm một cái bàn nằm ở nơi trước đây không để gì. Chăn và ga trải giường đã khác, cũng như những thứ đồ vật trên mấy cái bàn.
“Bây giờ đây là nhà tôi”, de Roquefort nói.
Ông nhìn thấy một tờ giấy đặt trên bàn làm việc, có nét chữ của thầy ông ở trên. Thông điệp gửi lại cho người kế tục, đúng theo Luật lệ quy định. Ông cầm lấy tờ giấy và đọc.
Ngươi nghĩ rằng những gì ngươi cho là không thể tàn lụi sẽ không bao giờ tàn lụi? Ngươi đặt niềm tin của ngươi lên thế giới, và chúa của ngươi là cuộc đời này. Ngươi không nhận ra là ngươi sẽ bị hủy diệt. Ngươi sống trong bóng tối và cái chết, say sưa với khói lửa, và lòng chất chứa sự cay đắng. Tinh thần của ngươi không yên ổn vì thứ lửa âm ỉ bên trong ngươi và ngươi sung sướng với việc đầu độc và đánh đập các kẻ thù của ngươi. Bóng tối đó bao trùm lên ngươi, ngang bằng với ánh sáng, vì ngươi đã đánh đổi tự do của ngươi lấy sự nô lệ. Ngươi sẽ thất bại, điều đó có thể nhìn thấy trước.
“Trưởng giáo của cha nghĩ là thích hợp khi trích các đoạn trong Phúc Âm của Thomas”, de Roquefort nói. “Và có vẻ như là ông ấy tin rằng tôi, chứ không phải là cha, sẽ mặc cái áo choàng trắng khi ông ấy chết đi. Chắc chắn rằng những lời kia không phải là để dành cho người mà ông ấy đã lựa chọn”.
Không, tất nhiên là không phải. Ông băn khoăn không biết tại sao thầy mình lại đặt ít niềm tin vào ông đến thế, đặc biệt là khi, trong những giờ trước khi chết, ông đã khuyến khích học trò của mình chiến đấu giành lấy chức vụ đó.
“Ông nên nghe lời ông ấy”, ông nói.
“Lời khuyên đó là của một kẻ yếu ớt”.
Có tiếng gõ cửa. “Trưởng giáo? Cha có ở đó không?”. Trừ khi các giáo hữu bên ngoài đã chuẩn bị sẵn sàng để làm nổ tung cánh cửa, ít có nguy cơ những bản lề nặng nề kia có thể bị phá.
De Roquefort nhìn chằm chằm vào ông.
“Trả lời đi”, giám quản nói.
“Ta không sao. Cứ ở ngoài đó đi”.
Geoffrey tiến về phía cửa sổ và nhìn ra thác nước ở đoạn vách núi.
De Roquefort vắt chéo hai chân và ngả người ra phía sau trong cái ghế. “Cha định làm gì nào? Thật là điên rồ.”
“Im đi”. Nhưng giám quản cũng đang tự hỏi mình điều đó.
“Trưởng giáo để lại nhiều lời nhắn hơn cơ”, Geoffrey nói từ bên kia căn phòng.
Ông và de Roquefort quay ra nhìn Geoffrey đang rút từ dưới áo choàng của mình ra một cái phong bì. “Đây mới là thông điệp cuối cùng của ông ấy”.
“Đưa cho ta”, de Roquefort nói, đứng lên từ cái ghế.
Geoffrey giơ khẩu súng lên. “Ngồi xuống”.
De Roquefort đứng yên. Geoffrey hướng nòng khẩu súng vào hai chân gã. “Sẽ không hay ho gì đâu”.
“Ngươi định giết ta à?”
“Tôi sẽ bắn què chân ông”.
De Roquefort ngồi xuống. “Cha có một người chiến hữu can đảm đấy”, gã nói với giám quản.
“Cậu ấy là một giáo hữu của Dòng”.
“Thật là đáng xấu hổ khi vi phạm lời thề như vậy”.
Nếu những lời đó có mục đích là tìm được một phản ứng Geoffrey, thì chúng đã thất bại.
“Các người sẽ không thể đi đâu”, de Roquefort nói với họ.
Giám quản nhìn đồng minh của mình. Geoffrey lại nhìn ra cửa sổ, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
“Ta sẽ rất sung sướng được thấy các ngươi bị trừng phạt”, de Roquefort nói.
“Tôi đã bảo cha im mồm cơ mà”, giám quản nói.
“Trưởng giáo của cha nghĩ ông ta là người khôn ngoan. Tôi thì biết rõ ông ta không hề khôn ngoan chút nào”.
Rõ ràng de Roquefort đang định nói điều gì đó. “Được rồi, tôi sẽ nghe. Như thế nào?”
“Chuyện về Bí mật Lớn. Ông ta cũng như tất cả các trưởng giáo trước đó đều quan tâm đến nó. Ai cũng muốn tìm ra nó, nhưng không ai thành công cả. Trưởng giáo của cha bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm kiếm, và anh bạn trẻ của cha đang đứng kia đã giúp ông ta nhiều việc”.
Giám quản liếc nhìn Geoffrey, nhưng người đồng hành của ông không buồn quay đầu lại. Ông nói với de Roquefort, “Tôi nghĩ cha sắp tìm ra được nó. Chính cha đã nói điều đó ở cuộc họp”.
“Đúng vậy”.
Giám quản không tin lời gã.
“Anh bạn trẻ đang đứng kia của cha và Trưởng giáo quá cố là một nhóm. Tôi biết rằng mới đây họ đã hăng hái tra lục lại hồ sơ lưu trữ của chúng ta - một việc làm tôi hết sức chú ý”.
Geoffrey quay đầu lại và dằn từng bước đi qua căn phòng, nhét cái phong bì trở lại vào dưới cái áo choàng. “Ông sẽ không biết gì hết”. Giọng nói gần giống như một tiếng hét. “Cái đó không dành cho ông”.
“Thật sao?”, de Roquefort hỏi. “Thế đó là cái gì?”
“Những kẻ như ông sẽ không bao giờ thành công. Trưởng giáo đã đúng. Ông say sưa với khói lửa, và lòng chất chứa sự cay đắng”.
De Roquefort săm soi nhìn Geoffrey. “Ngươi và Trưởng giáo của ngươi đã biết điều gì đó à? Ta biết là ngươi đã gửi đi hai cái gói qua đường bưu điện, và thậm chỉ còn biết là gửi cho ai. Ta đã tìm ra được người nhận bưu kiện thứ nhất và sắp giải quyết nốt kẻ thứ hai. Ta sẽ nhanh chóng biết được những gì ngươi và ông ta biết”.
Cánh tay phải của Geoffrey giơ lên và khẩu súng đập thẳng vào thái dương de Roquefort. Trưởng giáo lảo đảo, người cứng lại, rồi hai mắt hướng lên nhìn trời và đổ xuống sàn nhà.
“Liệu có cần phải làm thế không?”, giám quản hỏi.
“Ông ta sẽ phải thấy là mình may mắn vì tôi đã không bắn. Nhưng Trưởng giáo đã bắt tôi hứa là sẽ không làm hại đến cái thằng điên ấy”.
“Con và ta cần phải nói chuyện nghiêm túc”.
“Trước hết, chúng ta phải rời khỏi đây đã”.
“Ta không nghĩ các giáo hữu ở sảnh sẽ cho phép chúng ta làm việc đó.”.
“Họ không phải là vấn đề của chúng ta.”
Ông có thể cảm thấy điều gì đó. “Con biết đường ra khỏi đây à?”
Geoffrey mỉm cười. “Trưởng giáo đã hướng dẫn kỹ lắm”.
Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ - Steve Berry Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ