If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Steve Berry
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3432 / 63
Cập nhật: 2020-08-09 21:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
U VIỆN FONTAINES
11:30 SÁNG
GIÁM QUẢN NGỒI TRONG PHÒNG CỦA MÌNH. ÔNG ĐÃ NGỦ được một chút vào đêm qua, trong khi suy nghĩ về vấn đề mình đang gặp phải. Hai giáo hữu đứng canh ngoài cửa và không ai được phép vào ngoài người phụ trách việc mang đồ ăn cho ông. Ông không thích bị giam giữ thế này - tuy nhiên, ít nhất là vào lúc này, nhà tù khá tiện nghi. Chỗ của ông không rộng rãi như chỗ của trưởng giáo hoặc tướng quân, nhưng rất riêng tư, với một phòng tắm và một cửa sổ. Ít có nguy cơ ông trèo qua được cửa sổ, ngay phía trước là một vực sâu thẳng đứng hàng trăm feet đầy những tảng đá màu ghi.
Nhưng hôm nay những điều tốt đẹp đó chắc chắn sẽ thay đổi, vì de Roquefort sẽ không cho phép ông đi lại thoải mái trong tu viện. Có khả năng ông sẽ bị giam giữ trong một căn phòng ngầm dưới đất, những nơi từng được dùng để chứa đồ, chỗ lý tưởng nhất để cách ly tuyệt đối một kẻ thù. Số phận tối hậu của ông bất kỳ ai cũng có thể đoán được.
Ông đã suy luận rất nhiều.
Giới luật rất rõ ràng. Nếu bất kỳ ai muốn rời bỏ đám đông lầm đường lạc lối và từ bỏ cuộc đời trần tục để chọn cuộc sống thanh đạm của Dòng, không được phép nhận người đó ngay lập tức, vì thánh Paul đã từng nói: Phải thử thách tâm hồn xem nó có đến từ Chúa hay không. Nếu có thể nhận được, thì phải đọc Giới luật cho người đó nghe, để cho người đó nói ra mong muốn và ham muốn của mình trước tất cả các giáo hữu và để cho người đó được tự do lựa chọn.
Tất cả những điều đó đã diễn ra và ông đã được nhận. Ông sẵn sàng tuyên thệ và vui vẻ phục vụ. Giờ đây ông là một tù nhân. Bị buộc những tội lỗi vờ vịt do một tay ham mê chính trị nhiều tham vọng đổ cho. Không giống như các đạo hữu ngày xưa của mình, những người là nạn nhân của Philip Công bằng hèn hạ. Ông vẫn luôn nghĩ cái danh hiệu đó không hề đúng. Trên thực tế, danh hiệu người Công bằng không hề có gì chung với tính khí của vị quân vương, vì ông vua Pháp đó là một người lạnh lùng, bí ẩn, có ham muốn giật dây Nhà thờ Thiên Chúa giáo. Thay vào đó, danh hiệu ấy chỉ phù hợp với mái tóc sáng màu và đôi mắt xanh của ông ta. Một thứ bên ngoài, một thứ hoàn toàn khác với những gì ở bên trong - rất giống với bản thân ông, ông nghĩ.
Ông đứng dậy khỏi bàn và bước đi, một thói quen học được từ khi còn ở trường Dòng. Đi lại giúp ông suy nghĩ tốt hơn. Trên bàn đặt hai quyển sách mà ông đã lấy ở thư viện hai đêm trước. Ông nhận ra rằng những giờ sắp tới sẽ là cơ hội cuối cùng của ông để đọc xong chúng. Chắc chắn là một khi người ta phát hiện ra chúng bị mất, tội danh ăn cắp tài sản của Dòng sẽ chất nặng thêm danh sách tội của ông. Sự trừng phạt dành cho việc đó - khai trừ - quả thực là rất dễ được áp dụng, nhưng ông biết rằng nữ thần báo ứng Nemesis của ông sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra dễ dàng đến vậy.
Ông sờ vào cuốn sách chép tay có từ thế kỷ mười lăm, một kho báu mà bất kỳ viện bảo tàng nào cũng mong muốn được trưng bày. Các trang được viết bằng thứ chữ tròn mà ông biết tên là rotunda, rất thông dụng vào thời đó, được sử dụng trong các bản thảo viết tay cao cấp. Hồi đó mới có rất ít dấu câu, tất cả chỉ là những dòng văn bản dài phủ kín từng trang, từ trên xuống dưới, từ lề bên này sang lề bên kia. Một người thợ chép phải làm việc hàng tuần để làm ra nó, ngồi trong phòng chép thư tịch của tu viện trước một cái bàn viết, tay cầm bút lông ngỗng, chậm rãi viết từng chữ lên tấm da dê. Những vết cháy làm hư hại gáy sách và những mảng nến sáp rơi xuống nhiều trang, nhưng cuốn sách vẫn còn ở một tình trạng tốt đến đáng ngạc nhiên. Một trong những sứ mệnh lớn của Dòng là lưu giữ kiến thức, và ông đã may mắn biết đến quyển sách này giữa hàng nghìn quyển sách khác mà thư viện có.
Con phải hoàn thành cuộc kiếm tìm. Đó là số phận của con. Dù cho con có nhận ra điều đó hay không. Đó là những gì Trưởng giáo đã nói với Geoffrey. Nhưng ông cũng nói, Những người đi theo con đường con đang đi thì có rất nhiều, và chưa từng có ai thành công hết.
Nhưng liệu họ có biết những gì mà ông biết không? Chắc chắn là không.
Ông cầm quyển sách thứ hai lên. Nó cũng được viết tay. Nhưng không phải là bởi những người chép sách chuyên nghiệp. Thay vào đó, những dòng chữ đã được viết ra vào tháng Mười một năm 1897 bởi một tướng quân khi đó của Dòng, một người đã có quan hệ bí mật với tu viện trưởng Jean-Antoine Maurice Gélis, linh mục của làng Coustausa, cũng nằm ở thung lũng sông Aude, không xa Rennes-le-Château. Cuộc gặp của họ có nhiều ý nghĩa lớn, vì vị tướng quân đã biết được những thông tin cốt tử.
Ông ngồi xuống và đọc lại toàn bộ bản báo cáo.
Vài đoạn làm ông chú ý, những từ mà ông đã chăm chú đọc cách đây ba năm. Ông đứng dậy và bước ra cửa sổ, tay cầm quyển sách.
Thật đáng buồn khi được biết là tu viện trưởng Gélis đã bị giết vào ngày lễ Các Thánh. Ông ấy được tìm thấy vẫn mặc nguyên quần áo, đội mũ giáo sĩ, nằm giữa vũng máu của chính mình trên sàn bếp. Đồng hồ đeo tay của ông dừng lại vào lúc mười hai giờ mười lăm phút sáng, nhưng thời điểm chết được xác định là giữa ba và bốn giờ sáng. Đóng giả làm người đại diện của giám mục, tôi đã nói chuyện với những người dân làng và trưởng làng người địa phương. Gélis là người nóng nảy, lúc nào cũng đóng kín cửa sổ và kéo kín rèm, ngay cả vào mùa hè. Ông ta không bao giờ mở cửa nhà cho người lạ, và vì không có dấu hiệu gì cho thấy là có sự đột nhập, các viên chức địa phương đã kết luận rằng tu viện trưởng có quen biết kẻ tấn công mình.
Gélis chết ở tuổi bảy mươi mốt. Ông ta đã bị đánh vào đầu bằng một cái kẹp sắt rồi sau đó là một cái rìu. Máu chảy rất nhiều, nhiều vết bắn ra sàn và trần nhà, nhưng không tìm thấy dấu chân nào. Điều này đă làm trưởng làng rối trí. Cái xác được chủ ý đặt nằm ngửa, hai tay khoanh lại trước ngực, theo đúng tư thế bình thường của người chết. Sáu trăm linh ba quan vàng và tiền giấy, cùng với một trăm linh sáu quan thường được tìm thấy trong nhà. Rõ ràng đây không phải là một vụ trộm. Vật duy nhất có thể được coi là dấu vết là một bao thuốc lá cuộn. Trên một tờ giấy có viết “Viva Angelina". Điều này hết sức đáng chú ý vì Gélis không hút thuốc và rất ghét mùi thuốc lá.
Theo tôi, động cơ thực sự của tội ác nằm trong phòng ngủ của linh mục. Ở đó, kẻ giết người đã mở một cái hộp giấy tờ. Trong đó vẫn còn lại nhiều thứ nhưng không thể biết có mất đi cái gì không. Trong và xung quanh hộp có nhiều vết máu. Người phụ trảch an ninh kết luận rằng kẻ giết người đã tìm kiếm cái gì đó và tôi biết đó là cái gì.
Hai tuần trước khi ông ta bị giết, tôi đã gặp tu viện trưởng Gélis. Một tháng trước đó, Gélis đã gặp giám mục ở Carcassonne. Tôi đã đến nhà Gélis, đóng giả là người đại diện của giám mục, và chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều về điều đang làm ông ta bận lòng. Quả thực là ông ta đã yêu cầu tôi nghe ông ta xưng tội. Vì trên thực tế tôi không phải là một linh mục, và do đó không bị ràng buộc bởi lời thề giữ bí mật lời xưng tội nào, tôi có thể viết lại ở đây những gì ông ta nói với tôi.
Một lần, vào mùa hè năm 1896, Gélis phát hiện một cái lọ thủy tinh trong nhà thờ của mình. Khi đó người ta đang thay cầu thang dẫn lên chỗ của đàn đồng ca và, khi gỗ được gỡ ra, một chỗ giấu bí mật được tìm thấy, trong đó có một cái lọ bịt xi đựng một mẩu giấy, trên đó có hình dưới đây:
HÌNH VẼ
Hình vẽ này là một thứ mật mã vẫn hay thấy vào cuối thế kỷ trước. Ông ta nói với tôi rằng sáu năm trước, tu viện trưởng Saunière ở Rennes-le-Château cũng đã tìm được một hình vẽ trong nhà thờ của mình. Khi so sánh, chúng giống hệt với nhau. Saunière tin rằng cả hai cái lọ đều do tu viện trưởng Bigou để lại. Tu viện trưởng Bigou đã phục vụ ở Rennes-le-Château thời Cách mạng Pháp. Thời của Bigou, nhà thờ ở Coustausa cũng là nơi trú ngụ của một linh mục người Rennes. Do đó có nhiều khả năng Bigou đã nhiều lần đến đây. Saunière cũng nghĩ rằng có một mối liên hệ giữa các hình vẽ và ngôi mộ của Marie d’Hautpoul de Blancheyort, người chết vào năm 1781. Tu viện trưởng Bigou từng là người nghe bà ta xưng tội và cũng là người làm mộ, viết một chỉ cho bà ta, trên đó chỉ toàn là những từ và biểu tượng. Thật không may, Saunière không đủ sức giải mã, nhưng sau một năm làm việc, Gélis đã làm được việc đó. Ông ta nói với tôi rằng ông ta không hoàn toàn tin tưởng vào Saunière, vì nghĩ rằng các động cơ của tu viện trưởng là không trong sáng. Do đó ông ta đã không nói cho đồng nghiệp của mình kết quả mà mình đã tìm ra.
Tu viện trưởng Gélis muốn giám mục biết được toàn bộ lời giải của mình và tin rằng mình đã làm được điều đó thông qua việc nói chuyện với tôi.
Thật không may, vị tướng quân không ghi lại những gì Gélis đã nói. Có khả năng ông ta nghĩ rằng các thông tin đó quá quan trọng để có thể viết ra, hoặc cũng có thể ông ta cũng là người có nhiều âm mưu, giống như de Roquefort. Thật kỳ lạ, Biên niên sử ghi lại rằng chính tướng quân đã biến mất một năm sau đó, năm 1898. Một hôm ông ta bỏ lại tất cả và không bao giờ quay trở lại. Một cuộc tìm kiếm được tiến hành nhưng không có kết quả. Nhưng nhờ Chúa, ông ta đã chép lại hình vẽ.
Những tiếng chuông báo giờ kinh chính ngọ vang lên, gọi các giáo hữu tập hợp lại. Tất cả, trừ những người làm bếp, sẽ phải tập hợp ở nhà thờ nhỏ để đọc các bài Thánh vịnh, hát thánh ca, và cầu nguyện cho đến một giờ chiều. Ông nghĩ mình sẽ có thời gian để suy nghĩ, nhưng đã có tiếng gõ vào cánh cửa. Ông quay lại và nhìn thấy Geoffey đang bước vào phòng, tay bê một khay đồ ăn và đồ uống.
“Con đã tình nguyện làm việc này”, chàng thanh niên nói. “Con được biết là cha bỏ không dùng bữa sáng. Chắc là cha đói lắm”. Giọng nói của Geoffrey đặc biệt vui vẻ.
Cửa vẫn mở và ông có thể nhìn thấy hai người gác đang đứng bên ngoài.
“Con cũng đã mang cho họ đồ uống rồi”, Geoffrey nói, tay chỉ ra ngoài.
“Hôm nay con có vẻ độ lượng đấy”.
“Chúa Jesus nói rằng khía cạnh đầu tiên của Lời là lòng tin, thứ hai là tình yêu, thứ ba là những việc tốt, và từ đó mà có cuộc sống”.
Ông mỉm cười. “Cái đó đúng, bạn của ta ạ”. Ông cũng lấy giọng vui vẻ trả lời để đánh lạc hướng những người bên ngoài.
“Cha có khỏe không?”, Geoffrey hỏi.
“Cũng khá thôi”. Ông nhận cái khay và đặt nó lên bàn.
“Con đã cầu nguyện cho cha, thưa Giám quản”.
“Ta lưu ý con rằng danh hiệu đó không còn thuộc về ta nữa. Chắc chắn là de Roquefort đã chỉ định một người mới rồi”.
Geoffrey gật đầu. “Tay phụ tá chính của ông ta”.
“Thật là phiền...'’
Ông nhìn thấy một trong hai người ngoài cửa đổ xuống. Một giây sau, người thứ hai cũng sụp xuống sàn. Hai cái cốc nảy lên trên nền đá.
“Đủ thời gian rồi đấy”, Geoffrey nói.
“Con đã làm gì thế?”
“Thuốc ngủ thôi. Bác sĩ đã cho con. Không vị, không mùi, nhưng hiệu quả nhanh. Bác sĩ là bạn của chúng ta. Ông ấy cầu chúa cho cha đấy. Giờ chúng ta phải đi thôi. Trưởng giáo đã chuẩn bị sẵn rồi, và nghĩa vụ của con là phải trông coi cho những việc đó được hoàn thành”.
Geoffrey rút từ dưới áo của mình ra hai khẩu súng. “Người phụ trách vũ khí cũng là bạn của chúng ta. Có thể chúng ta sẽ cần đến chúng đấy.”
Giám quản đã từng học bắn súng, điều đó thuộc vào giáo dục bắt buộc mà tất cả các giáo hữu đều phải trải qua. Ông cầm lấy khẩu súng. “Chúng ta sẽ rời khỏi tu viện à?”
Geoffrey gật đầu. “Chúng ta sẽ phải hoàn thành nghĩa vụ của chúng ta”.
“Nghĩa vụ của chúng ta?”
“Vâng, thưa Giám quản. Con đã tập luyện từ lâu để chuẩn bị rồi”.
Ông nghe thấy sự hứng khởi và, mặc dù hơn Geoffrey gần mười tuổi, đột nhiên ông thấy mình còn kém anh ta. Người giáo hữu cấp bậc thấp này giỏi giang hơn anh ta tỏ ra bên ngoài nhiều. “Đúng như hôm qua ta đã nói, Trưởng giáo đã đúng khi lựa chọn con.
Geoffrey mỉm cười. “Con nghĩ là ông ấy đã đúng với cả hai chúng ta”.
Ông tìm được một mảnh vải và nhanh chóng cho vào đó một ít vật dụng cá nhân và hai quyển sách mà ông đã lấy từ thư viện, rồi buộc lại. “Ta không có quần áo nào khác ngoài một cái áo choàng”.
“Chúng ta sẽ mua khi ra đến bên ngoài”.
“Con có tiền không?”
“Trưởng giáo là người rất biết lo xa”.
Geoffrey đi ra cửa và nhìn về hai phía. “Các giáo hữu đều đang tụng kinh chính ngọ rồi. Lối ra sẽ không có ai đâu”.
Trước khi đi theo Geoffrey ra đến sảnh, giám quản quay lại nhìn chỗ ở của mình một lần cuối. Những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời ông đã trôi qua ở đây, và ông thấy buồn vì phải bỏ những ký ức ấy sau lưng. Nhưng một phần khác bên trong con người ông thúc đẩy ông tiến về phía trước, về phía cái còn chưa biết, ở bên ngoài, về hướng sự thật nào đó mà rõ ràng là Trưởng giáo đã biết từ trước.
Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ - Steve Berry Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ