You can never get a cup of tea large enough or a book long enough to suit me.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Steve Berry
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3432 / 63
Cập nhật: 2020-08-09 21:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ENNES-LE-CHÂTEAU
2:30 CHIỀU
MALONE LỤC SOÁT BÊN TRONG NGÔI NHÀ KHIÊM TỐN CỦA Ersnt Scoville. Đồ đạc là một bộ sưu tập khá đa dạng đồ cổ của Anh, nghệ thuật Tây Ban Nha thế kỷ mười tám, và những bức tranh Pháp không mấy đáng chú ý. Anh ước tính có khoảng một nghìn cuốn sách nằm ở xung quanh mình, phần lớn đều là những cuốn bìa mềm đã ố vàng và sách bìa cứng đã cũ, mỗi giá chiếm hết một bức tường ngoài và được sắp xếp cẩn thận theo chủ đề và kích thước. Báo cũ được xếp theo năm, theo trật tự thời gian. Cũng vậy đối với các loại tạp chí. Mọi thứ đều liên quan đến Rennes, Saunière, lịch sử Pháp, Nhà thờ, các Hiệp sĩ Đền thờ, và Jesus Christ.
“Có vẻ như Scoville là một người có hiểu biết rất lớn về Kinh Thánh”, anh nói, chỉ vào chồng sách.
“Ông ấy bỏ cả đời để nghiên cứu kinh Tân Ước. Ông ấy là nguồn sách của Lars đấy”.
“Không có vẻ gì là đã có người lục tìm ở đây”.
“Có thể là việc đó đã được thực hiện một cách hết sức cẩn thận”.
“Đúng. Nhưng chúng tìm gì mới được? Và chúng ta đang tìm"
“Tôi không biết. Tất cả những gì tôi biết là tôi đã nói chuyện với Scoville, rồi hai tuần sau ông ấy chết”.
“Liệu ông ấy đã biết điều gì đó khiến cho ông ấy bị giết chăng?”
Bà nhún vai. “Cuộc nói chuyện của chúng ta hay ho thật đấy. Trung thực mà nói, tôi nghĩ ông ấy là người đã gửi quyển nhật ký. Ông ấy và Lars làm việc rất chặt chẽ với nhau. Nhưng ông ấy lại không biết gì về việc quyển nhật ký được gửi cho tôi, mặc dù ông ấy muốn đọc nó”. Bà ngừng lời. “Nhìn vào tất cả những thứ đồ đạc này đi. Ông ấy đúng là bị ám ảnh”. Bà lắc đầu. “Lars và tôi đã tranh luận về điều đó trong nhiều năm. Tôi luôn nghĩ là ông ấy đang hoang phí những khả năng về học thuật của mình. Ông ấy là một sử gia giỏi. Ông ấy nên kiếm một chỗ làm tốt được trả lương cao ở một trường đại học, xuất bản những nghiên cứu có giá trị. Thay vì đó, ông ấy lại đi vòng vòng thế giới để truy đuổi những bóng ma”.
“Ông ấy là một tác giả có sách bán chạy”.
“Chỉ là cuốn sách đầu tiên thôi. Tiền là một trong những chủ đề tranh luận triền miên khác của chúng tôi”.
“Chị nói như thể là đang có rất nhiều điều hối hận ấy”.
“Anh không có à? Tôi còn nhớ là anh đã rất khó khăn hồi ly hôn với Pam”.
“Không ai thích thất bại cả”.
“Thì ít nhất vợ anh cũng đã không tự tử”.
Bà đã thắng một điểm.
“Trên đường đến đây chị đã nói là Lars tin rằng Saunière đã phát hiện được một thông điệp giấu trong cái lọ thủy tinh tìm thấy trong cây cột. Thông điệp đó là của ai?”
“Trong nhật ký, Lars viết rằng có khả năng nó là của một trong những người tiền nhiệm của Saunière, Antoine Bigou, người làm cha xứ Rennes vào nửa cuối thế kỷ mười tám, trong khoảng thời gian diễn ra Cách mạng Pháp. Tôi đã nói đến ông ấy lúc còn ở trên xe. Ông ấy là thầy tu mà Marie cTHautpoul de Blanchefort đã nói lại bí mật của gia đình mình trước khi chết”.
“Vậy là Lars nghĩ rằng bí mật gia đình đó đã được ghi lại trong cái lọ?”
“Không đơn giản thế đâu. Còn có nhiều chuyện nữa cơ. Marie d’Hautpoul lấy hầu tước cuối cùng của nhà Blanchefort vào năm 1732. Dòng dõi de Blanchefort có lịch sử lên đến tận thời các Hiệp sĩ Đền thờ. Gia đình đã tham gia vào cả hai cuộc Thánh chiến và các cuộc chiến Albigensia. Một cụ tổ thậm chí đã từng là trưởng giáo của Dòng Hiệp sĩ Đền thờ vào hồi giữa thế kỷ mười hai, và gia đình cai quản toàn bộ Rennes, kể cả vùng phụ cận, trong nhiều thế kỷ. Khi các Hiệp sĩ bị bắt vào năm 1307, gia đình de Blanchefort đã nuôi giấu nhiều người chạy trốn khỏi quân lính của Philip IV. Người ta cho rằng, dù điều này chưa hề được kiểm chứng, sau này các thành viên nhà de Blanchefort vẫn là thành viên của Dòng”.
“Chị nói nghe như Henrik ấy. Chị có thật sự nghĩ rằng các Hiệp sĩ vẫn còn tồn tại không?”
“Tôi làm sao biết được. Nhưng điều mà gã đàn ông trong nhà thờ lớn nói cứ quay trở lại trong đầu tôi. Gã trích dẫn thánh Bemard de Clairvaux, vị thầy tu sống ở thế kỷ mười hai, từng có vai trò lớn trong sự vươn lên về quyền lực của các Hiệp sĩ. Tôi đã làm như thể không biết gã đang nói về chuyện gì. Nhưng Lars đã viết rất nhiều về ông ấy”.
Malone cũng nhớ đến cái tên mà anh đã đọc được trong cuốn sách ở Copenhagen. Bemard de Fontaines là một thầy tu dòng Xi- tê, người đã xây dựng một tu viện ở Clairvaux vào thế kỷ mười hai. Ông là nhà tư tưởng chủ chốt và có ảnh hưởng lớn trong Nhà thờ, trở thành một cố vấn thân cận của Giáo hoàng Innocent II. Chú của ông là một trong chín Hiệp sĩ Đền thờ đầu tiên, và chính Bemard là người thuyết phục Innocent II trao cho các Hiệp sĩ Giới luật vô tiền khoảng hậu của họ.
“Gã đàn ông ở nhà thờ lớn biết Lars”, Stephanie nói. “Thậm chí còn thân thiết đến mức đã nói chuyện với ông ấy về quyển nhật ký, và rằng Lars đã thách thức gã. Gã đàn ông ở Round
Tower làm việc cho gã đó - gã muốn tôi biết điều này - và gã đàn ông đó đã hét tiếng hét xung trận của các Hiệp sĩ trước khi nhảy xuống”.
“Liệu có thể tất cả những cái đó chỉ nhằm đánh lạc hướng chị không?”
“Tôi bắt đầu nghi ngờ điều đó rồi”.
Anh đồng ý, đặc biệt với những gì anh nhìn thấy trên đường từ nghĩa trang đến đây. Nhưng lúc này anh quyết định chưa nói ra vội.
“Lars viết trong nhật ký về bí mật của nhà Blanchefort, bí mật có vẻ như bắt nguồn từ năm 1307, năm xảy ra những vụ bắt bớ các Hiệp sĩ. Ông ấy tìm được rất nhiều dẫn chiếu đến sứ mệnh của gia đình đó trong các tài liệu thời bấy giờ, nhưng không bao giờ có chi tiết nào. Có vẻ như là ông ấy đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm tài liệu trong các tu viện. Tuy vậy, chính ngôi mộ của Marie, được vẽ trong cuốn sách mà Thorvaldsen đã mua, có vẻ như chính là chìa khóa. Marie mất vào năm 1781, nhưng phải mãi đến năm 1791 tu viện trưởng Bigou mới dựng bia mộ cho bà. Hãy nhớ lại thời đó. Cách mạng Pháp hết sức nặng nề, và các nhà thờ Thiên Chúa giáo bị phá hủy. Bigou là người chống tư tưởng cộng hòa, vì vậy ông ấy đã chạy sang Tây Ban Nha vào năm 1793 và chết ở đó hai năm sau, không bao giờ quay lại Rennes-le- Château nữa”.
“Và Lars nghĩ là Bigou đã giấu gì trong cái lọ thủy tinh?”
“Có khả năng không thật sự là bí mật của nhà de Blanchefort, mà đúng hơn là một phương pháp để biết được điều đó. Trong nhật ký, Lars viết rằng ông ấy tin chắc rằng ngôi mộ của Marie chứa đựng chìa khóa để giải mã điều bí mật”.
Anh bắt đầu hiểu ra. “Chính vì thế mà quyển sách quan trọng đến vậy”.
Bà gật đầu. “Saunière đã đào nhiều ngôi mộ trong nghĩa trang nhà thờ, chuyển chúng vào một tiểu đựng xương chung bây giờ vẫn nằm sau nhà thờ. Điều đó giải thích, như Lars đã viết, tại sao ở đó không có ngôi mộ nào trước năm 1885. Người địa phương đã gây ầm ĩ xung quanh việc mà ông ấy làm, vì vậy các quan chức hội đồng thành phố ra lệnh cho ông ấy ngừng lại. Mộ của Marie de Blanchefort không bị đào lên, nhưng tất cả những chữ và biểu tượng đều bị Saunière xóa mất. Nhưng ông ấy không biết là có một bản vẽ tấm bia của ngôi mộ còn sót lại, do một thị trưởng ở đó vẽ, Eugène Stoblein. Lars biết được về bức vẽ đó nhưng không sao tìm được cuốn sách”.
“Làm thế nào mà Lars biết được rằng Saunière đã xóa mất chữ trên mộ?”
“Có một báo cáo cho biết mộ của Marie đã bị cướp trong khoảng thời gian đó. Không ai coi hành động này là quá quan trọng, nhưng liệu còn có ai ngoài Saunière có thể làm việc đó?”
“Và Lars nghĩ rằng tất cả những cái đó dẫn đến một kho báu?"
“Ông ấy viết trong nhật ký rằng ông ấy tin Saunière đã đọc được thông điệp mà tu viện trưởng Bigou để lại và tìm được nơi ẩn náu của Đền thờ, chỉ nói lại cho người tình của mình, và bà đã chết mà không nói lại với ai”.
“Vậy thì chị định làm gì? Dùng quyển nhật ký và cuốn sách để tìm nó một lần nữa à?”
“Tôi không biết liệu mình có thể làm gì. Tôi chỉ có thể nói là điều gì đó đã bảo tôi đến, mua quyển sách, và tìm kiếm”. Bà ngừng lời. “Đó cũng là một cái cớ để tôi có thể đến ở ngôi nhà này trong một thời gian, và nhớ lại”.
Điều đó thì anh hiểu. “Tại sao Peter Hansen lại dính dáng? Tại sao chị không đích thân mua quyển sách?”
“Tôi vẫn làm việc cho chính phủ Mỹ. Tôi nghĩ Hansen sẽ lo được việc đó. Theo cách ấy tên tôi sẽ không hề xuất hiện. Dĩ nhiên, tôi không hề biết tất cả những điều đó đều có liên quan đến nhau”.
Anh xem xét điều bà vừa nói. “Vậy là Lars đã lần theo dấu vết của Saunière, đúng như Saunière đã lần theo dấu vết của Bigou”.
Bù gật đầu "Và có vẻ như là còn có ai đó nữa cũng đi theo những dấu vết ấy”,
Anh lại nhìn quanh căn phòng. “Chúng ta sẽ cần phải xem xét cẩn thận toàn hộ những thứ này, dù chỉ để có được một hy vọng biết được một diều gì đó”.
Thứ gì đó ở cửa ra vào làm anh chú ý. Khi họ bước vào, một đống thư từ nằm rải rác dưới đất bị đẩy ép vào tường, có vẻ như là được ném vào qua ô cửa. Anh bước đến chỗ đó và nhặt lên khoảng chục lá thư.
Stephanie cũng tiến lại gần.
“Cho tôi xem cái này”, bà nói.
Anh đưa cho bà một cái phong bì màu nâu sẫm với dòng chữ màu đen ở trên.
“Bức thư được gửi cùng với quyển nhật ký của Lars cũng được gói trong giấy cùng màu và chữ viết nhìn cũng giống”. Bà lấy tờ giấy từ túi xách ra và họ so sánh nét chữ.
“Giống hệt”, bà nói.
“Tôi chắc là Scoville sẽ không thấy phiền đâu”. Anh xé phong bì.
Chín tờ giấy rơi ra ngoài, một trong số đó là một lá thư viết tay, mực và kiểu chữ giống hệt với trong lá thư mà Stephanie đã nhận được.
Bà ấy sẽ đến. Hãy tha thứ. Ông đã tìm kiếm lâu đến vậy và xứng đáng được nhìn thấy. Cùng nhau, hai người sẽ có thể làm được điều đó. Ở Ayrgnon hãy tìm Claridan. Ông ấy có thể chỉ đường. Nhưng prend garde l’Ingénieur^'.
Anh đọc lại dòng cuối: prend garde ringénieur. “Hãy cẩn thận với kỹ sư. Nghĩa là gì?”
“Câu hỏi hay đấy”.
“Trong quyển nhật ký có nói gì đến kỹ sư nào không?”
“Không hề”.
“Hãy tha thứ. Có vẻ như là người gửi biết chị và Scoville không mấy thích thú nhau thì phải”.
“Thật là bực mình. Tôi không nghĩ là lại có ai biết chuyện đó”.
Anh xem xét tám tờ giấy còn lại. “Những cái này là từ nhật ký của Lars. Những trang bị mất”. Anh xem dấu bưu điện trên phong bì. Gửi từ Perpignan, trên bờ biển Pháp. Năm ngày trước. “Scoville chưa nhận được. Nó đến quá muộn.”
“Ersnt đã bị giết, Cotton. Giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa”.
Anh đồng ý, nhưng điều gì đó làm anh thấy không an tâm. Anh bước lại gần một cửa sổ và cẩn thận nhìn ra bên ngoài.
“Chúng ta cần đi Ayignon”, bà nói.
Anh đồng ý, nhưng khi nhìn ra phố vắng bên ngoài và bắt gặp một cái liếc nhìn mà anh biết là có thể ở đó, anh nói, “Sau khi chúng ta lo xong một việc đã”.
Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ - Steve Berry Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ