Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Steve Berry
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3432 / 63
Cập nhật: 2020-08-09 21:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
OPENHAGEN 10:30 TỐI
DE ROQUEFORT TIẾN LẠI GẦN HIỆU SÁCH. PHỐ DÀNH riêng cho người đi bộ chạy qua trước cửa vắng ngắt. Phần lớn quán cà phê và quán ăn vốn rất nhiều trên khu phố ở cách đó vài dãy nhà - khu vực này của Stroget đóng cửa vào ban đêm. Sau khi giải quyết xong hai việc nhỏ còn lại này, gã dự định sẽ rời khỏi Đan Mạch. Nhân diện bên ngoài của gã, cùng với hai người đồng hương của gã, giờ đây chắc là đã được nhiều nhân chứng trong nhà thờ lớn miêu tả. Vì vậy việc họ không lảng vảng ở đây quá khoảng thời gian cần thiết là một điều quan trọng.
Gã đã dẫn theo từ Roskilde cả bốn thuộc hạ của mình và dự tính sẽ cai quản chặt chẽ từng hành động của họ. Đã quá đủ những bất ngờ cho một ngày, một trong số đó đã lấy mạng một người của gã ở Round Tower. Gã không muốn mất thêm ai nữa. Hai trong số người của gã đã đứng ở sau hiệu sách để canh phòng. Hai người còn lại đã sẵn sàng bên cạnh gã. Có ánh đèn sáng ở tầng trên cùng của tòa nhà.
Tốt.
Gã và người chủ hiệu sách cần nói chuyện.
Malone lấy một chai Diet Popsi từ tủ lạnh ra và đi bốn đoạn cầu thang để xuống đến tầng dưới cùng. Hiệu sách của anh chiếm toàn bộ tòa nhà, tầng hai dành để bày sách bán, hai tầng tiếp theo làm kho, tầng thứ năm có một căm hộ nhỏ mà anh gọi là nhà.
Anh đã quen với việc sống trong một không gian chật hẹp như thế này, thích thú với nó hơn cả ngôi nhà rộng hai nghìn mét vuông mà anh từng sở hữu ở phía Bắc Atlanta. Tiền thu được từ việc bán nó vào năm ngoái, hơn ba trăm nghìn đô la, khiến anh còn dư được sáu mươi nghìn đô la để đầu tư cho cuộc đời mới của mình, cuộc đời được tặng cho anh bởi, như Stephanie đã mỉa mai lúc trước, nhà hảo tâm Đan Mạch mới của anh, một ông già nhỏ bé kỳ quặc tên là Henrik Thorvaldsen.
Cách đây mười bôn tháng còn là một người xa lạ, giờ đã là người bạn thân nhất của anh.
Hai người có cảm tình với nhau ngay từ đầu, người già hơn tìm thấy ở người trẻ hơn điều gì đó - mà Malone chưa bao giờ chắc được, nhưng là một điều gì đó - và cuộc gặp đầu tiên ở Atlanta vào một buổi tối thứ Năm mưa gió đã ấn định tương lai của cả hai người. Stephanie đã bắt anh đi nghỉ một tháng sau khi phiên tòa xử ba tên tội phạm ở Mexico City - liên quan đến buôn lậu ma túy ở mức độ quốc tế và giết người theo lối hành hình một nhân viên chính phủ, lại là một bạn thân của tổng thống Mỹ gây ra một cuộc bắn giết. Trên đường quay lại tòa vào lúc nghỉ ăn trưa, Malone rơi vào một vụ đọ súng, một hành động không liên quan gì đến phiên tòa, nhưng là một điều mà anh muốn ngăn chặn. Anh trở về nhà với một viên đạn găm vào vai trái. Kết quả cuối cùng của vụ bắn nhau đó là bảy người chết, chín người bị thương, một trong số những người chết là một thanh niên Đan Mạch tên là Cai Thorvaldsen.
“Tôi muốn đích thân đến gặp anh”, Henrik Thorvaldsen nói.
Họ ngồi ở phòng làm việc nhỏ của Malone. Vai anh đau nhức. Anh không buồn hỏi làm cách nào mà Thorvaldsen biết được anh
ở đâu, hay tại sao ông già lại biết anh hiểu được tiếng Đan Mạch.
“Con trai tôi với tôi vô cùng quý giá”, Thorvaldsen nói. “Khi nó vào làm cho ngành ngoại giao tôi đã rất sợ. Nó xin được sang Mexico City. Nó là một sinh viên nghiên cứu về văn minh của người da đỏ Aztec. Nó muốn một ngày nào đó trở thành một thành viên quan trọng của Nghị viện nước chúng tôi. Một chính khách”.
Một (ỉợt lu những ấn tượng ban đầu chạy qua óc Malone. Chắc chắn Thorvaldsen là một người không tầm thường với một dáng vẻ đặc biệt, vừa thanh lịch vừa phóng túng. Nhưng đầu óc tinh vi của ông trái ngược hẳn với một vẻ bên ngoài dị dạng, lưng ông gồ lên một cách dữ dội và cứng ngắc, trông rất giống một con chim diệc. Một khuôn mặt bì bì cho thấy một cuộc đời đầy những lựa chọn kỳ quặc, những vết nhăn giống những khe nứt, cặp chân vặn vẹo với đôi bàn chân bè bè, vẻ vàng vọt và những mạch máu hiện rõ trên hai tay. Mái tóc ánh thiếc dày và bù xù rất ăn nhập với cặp lông mày - những búi màu bạc khiến cho ông già trông có dáng vẻ lo lắng. Chỉ trong đôi mắt mới có thể nhìn thấy niềm say mê. Xanh ghi, đặc biệt sáng, một vết nứt của một miệng núi lửa hình ngôi sao.
“Tôi đến để gặp người đã bắn kẻ giết con trai tôi”.
“Tại sao?”, anh hỏi.
“Để cảm ơn anh”.
“Ông có thể gọi điện”.
“Tôi thích được đối diện với người nói chuyện hơn”.
“Lúc này, tôi thích được một mình hơn”.
“Tôi hiểu là anh suýt bị giết”.
Anh nhún vai.
“Và anh sắp bỏ việc. Rời khỏi chỗ của mình. Ra khỏi quân dội”.
"Ông biết nhiều chuyện quá nhỉ”.
“Hiểu biết là cái vĩ đại nhất trong số những thứ xa xỉ”.
Anh không bị ấn tượng. “Cảm ơn vì đã quan tâm. Tôi có một lỗ thủng trên vai đau nhức. Cho nên nếu đã nói xong rồi, ông có thể đi được không?”
Thorvaldsen không nhúc nhích khỏi ghế sofa. Ông chỉ nhìn xung quanh căn phòng và những phòng xung quanh cánh cửa mở. Tất cả những bức tường đều chất đầy sách. Ngôi nhà như thể bị đè bẹp dưới đống sách.
“Tôi cũng thích chúng,” người khách của anh nói. “Nhà tôi cũng đầy sách thế này. Tôi đã sưu tầm chúng suốt cuộc đời.”
Anh có thể cảm thấy là người đàn ông đã hơn sáu mươi tuổi này có những chiến thuật tuyệt vời. Khi ra mở cửa, anh đã nhìn thấy ông đến trên một chiếc limousine. Thế nên anh muốn biết, “Tại sao ông biết tôi nói được tiếng Đan Mạch?”
“Anh nói được nhiều thứ tiếng. Tôi rất tự hào khi biết tiếng mẹ đẻ của tôi cũng nằm trong số đó”.
Không phải một câu trả lời, nhưng thật ra anh có chờ đợi một câu trả lời không?
“Trí nhớ tuyệt vời của anh hẳn là một thứ thiên phú quý giá. Trí nhớ của tôi đã tiêu tan theo tuổi tác rồi. Bây giờ tôi nhớ tệ lắm”.
Anh nghi ngờ điều đó. “Ông muốn gì?”
“Anh có nghĩ đến tương lai không?”
Anh đứng dậy đi quanh phòng. “Có nghĩ là tôi sẽ mở một hiệu bán sách cổ. Có cả đống để bán”.
“Ý tưởng tuyệt vời. Tôi có một hiệu sách sẵn sàng để lại, nếu anh muốn”.
Anh quyết định tiếp tục. Tệ hại thật. Nhưng có điều gì đó trong cái nhìn của ông già nói cho anh biết là ông không đùa.
Đôi bàn tay cứng và nặng nề lần tìm trong túi áo, và Thorvaldsen để lại một cái cácvidit trên ghế sofa.
“Số điện thoại nhà riêng của tôi. Nếu anh quan tâm đến chuyện này thì gọi cho tôi”.
Ông già đứng dậy.
Anh vẫn ngồi yên. “Điều gì khiến ông nghĩ là tôi quan tâm?”
“Anh có quan tâm, thưa ngài Malone”.
Anh bực bội với câu nói đó, đặc biệt là khi ông già đã đúng. Thorvaldsen tiến ra phía cửa trước.
“Hiệu sách đó nằm ở đâu?”, anh hỏi, tự nguyền rủa mình vì đã tỏ ra là có quan tâm.
“Coponhagen. Còn ở đâu khác nữa đây?”
Anh nhớ mình đã đợi ba ngày mới gọi điện. Viễn cảnh sống ở Châu Âu vẫn luôn hấp dẫn anh. Liệu Thorvaldsen có biết cả điều đó nữa hay không? Anh chưa bao giờ nghĩ sống ở nước ngoài là một việc có thể. Anh là một nhân viên của chính phủ. Người Mỹ chính gốc. Nhưng đó là trước khi xảy ra chuyện ở Mexico City. Trước khi có bảy người chết và chín người bị thương.
Anh vẫn còn nhìn thấy khuôn mặt co rúm lại của vợ anh vào ngày anh gọi điện báo sẽ sang Copenhagen.
“Tôi đồng ý. Chúng ta đã phải sống xa nhau quá nhiều rồi, Cotton, đã đến lúc phải ly hôn rồi”. Lời tuyên bố được đưa ra với sự rành mạch vốn dĩ của một luật sư biện hộ, nghề nghiệp của cô. “Có người khác à?”, anh hỏi, không mấy quan tâm.
“Không phải là chuyện đó, nhưng cũng có đây. Trời ạ, Cotton, chúng ta đã xa nhau năm năm rồi. Tôi chắc là trong quãng thời gian đó anh cũng không sống giống như là một ông sư”.
“Cô nói đúng. Đến lúc rồi”.
“Anh thật sự sẵn sàng bỏ việc à?”
“Thật ra là đã ra rồi. Bắt đầu từ hôm qua”.
Cô lắc đầu, cử chỉ quen thuộc khi Gary cần đến một lời khuyên của mẹ. “Có bao giờ anh thấy thỏa mãn không? Hải quân, rồi trường bay, trường luật, hải quân, Billet. Giờ thì là vụ bỏ việc bất ngờ này. Tiếp theo sẽ là gì đây?”
Anh không bao giờ thích cái giọng trịnh thượng đó của cô. “Tôi sẽ chuyển sang sống ở Đan Mạch”.
Khuôn mặt cô không thể hiện điều gì. Anh có nói là sẽ chuyển lên sống ở mặt trăng thì cũng vậy thôi. “Anh bị sao vậy?”
“Tôi đã mệt mỏi vì bị bắn vào người rồi”.
“Từ khi nào vậy? Anh yêu Billet cơ mà”.
“Tôi đủ lớn rồi”.
Cô mỉm cười. “Thế ra anh nghĩ chuyển sang sống ở Đan Mạch sẽ hoàn thành điều kỳ diệu đó sao?”
Anh không hề có ý định giải thích. Cô không hề bận tâm. Anh cũng không muốn cô bận tâm. “Tôi sẽ cần nói chuyện với Gary”.
“Tại sao?”
“Tôi muốn biết nó có đồng ý với điều đó không”.
“Anh bắt đầu quan tâm đến những gì chúng tôi nghĩ từ bao giờ vậy?”
“Nó chính là nguyên nhân khiến tôi bỏ việc. Tôi muốn nó có một người bố ở bên...”
“Dối trá, Cotton. Anh bỏ việc vì chính anh thôi. Đừng lấy thằng bé ra làm cái cớ. Tất cả những gì anh dự định đều là để cho anh, không phải cho nó”.
“Tôi không cần cô phải nói ra những gì tôi nghĩ trong đầu”.
“Thế thì ai nói bây giờ? Chúng ta lấy nhau được bao nhiêu năm rồi. Anh nghĩ chờ đợi anh trở về từ nơi không ai biết là ở đâu là chuyện dễ lắm hay sao? Rồi nghĩ là trở về trong một cái bao đựng xác? Tôi đã trả giá rồi, Cotton ạ. Gary cũng đã trả rồi. Nhưng thằng bé đó yêu anh. Không, nó vẫn cầu nguyện cho anh, một cách vô điều kiện. Anh và tôi đều biết nó sẽ nói gì, vì đầu óc của nó khá khẩm hơn cả anh và tôi. Đổi lại tất cả những thất bại chung của chúng ta, nó là một thành công”.
Cô lại nói đúng.
“Xem này, Cotton. Tại sao anh phải sang bên kia đại dương mà sống là chuyện của anh. Nhưng nếu điều đó làm anh thấy sung sướng, thì cứ làm đi. Chỉ cần anh đừng lấy Gary ra làm cái cớ thôi. Điều cuối cùng mà nó cần là một cặp bố mẹ không hòa thuận chỉ chăm chăm biến tuổi thơ của nó trở nên buồn bã”.
“Cô thích nhục mạ tôi lắm phải không?”
“Không hoàn toàn. Nhưng sự thật phải được nói ra, và anh biết điều đó cơ mà”.
Anh nhìn quanh hiệu sách tối om. Nghĩ về Pam không bao giờ mang lại điều gì tốt lành. Sự khó chịu của cô dành cho anh hết sức sâu sắc và đã hình thành từ mười lăm năm trước, khi anh còn là một thiếu úy hải quân mới lớn. Anh không hề tin tưởng và cô biết điều đó. Họ thỏa thuận được với nhau và quyết định làm đám cưới, nhưng mười năm sau, một hôm anh về nhà thì cô đã đi khỏi. Cô thuê một ngôi nhà ở phía bên kia Atlanta cho cô và Gary, chỉ mang theo những gì mà họ cần. Một bức thư báo cho anh biết địa chỉ mới của họ và cho biế t cuộc hôn nhân đã chấm dứt. Thực dụng và lạnh lùng, đó là cách thức của Pam. Dù vậy, thật đáng ngạc nhiên, cô không tìm cách ly hôn ngay. Thay vào đó, chỉ đơn giản là họ không sống cùng nhau, vẫn giữ quan hệ lịch sự, và chỉ nói chuyện khi nào cần thiết, về những gì liên quan đến Gary.
Nhưng cuối cùng thời điểm cần quyết định cũng đã tới.
Vậy là anh bỏ việc, rời khỏi chỗ làm, chấm dứt cuộc hôn nhân của mình, bán nhà, và đi khỏi nước Mỹ, tất tật trong một tuần dài, khủng khiếp, cô đơn, kiệt sức, nhưng thỏa mãn.
Anh nhìn đồng hồ đeo tay. Anh thật sự nên viết e-mail cho Gary. Họ liên lạc với nhau ít nhất một lần một ngày, và lúc này mới là chiều muộn ở Atlanta. Con trai anh sẽ đến Copenhagen trong ba tuần nữa để sống với anh một tháng. Hè năm ngoái họ đã làm vậy, và anh đang chờ đợi đến lần này.
Cuộc nói chuyện với Stephanie làm anh bối rối. Trước đây anh cũng đã từng nhìn thấy sự ngây thơ giống như sự ngây thơ của bà ở các nhân viên, những người dù rất cảnh giác với các nguy cơ, cố tình phớt lờ chúng. Điều bà vẫn thường xuyên nói với anh là gì nhỉ? Nói điều đó, làm điều đó, dạy điều đó, hét to điều đó lên, nhưng đừng bao giờ, tuyệt dối không bao giờ, tin cái quái quỷ gì. Một lời khuyên khôn ngoan mà chính bà nên lưu ý. Bà không có ý tưởng gì về những việc mà bà đang làm. Nhưng rồi, anh có không? Phụ nữ không phải là điểm mạnh của anh. Dù đã sống nửa đời mình với Pam, anh vẫn chưa bao giờ thật sự bỏ thời gian để tìm cách hiểu cô. Vậy thì làm sao mà anh có thể hiểu được Stephanie? Anh nên tránh can thiệp vào chuyện của bà. Dù thế
nào đi nữa, đó cũng là cuộc đời của bà.
Nhưng vẫn có điều gì đó day dứt trong anh.
Năm mười hai tuổi anh được biết rằng mình được phú cho một trí nhớ tuyệt vời. Không phải theo lối chụp ảnh, giống như phim và sách vẫn thích dựng lên, mà là một khả năng lưu giữ các chi tiết mà đa phần người khác quên mất. Chắc chắn là cái đó giúp được anh trong việc học hành, và anh học ngoại ngữ một cách dễ đàng, nhưng cũng có lúc việc tìm cách rút ra được một chi tiết từ rất nhiều các chi tiết làm anh thấy phát bực.
Như lúc này.
Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ - Steve Berry Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ