How many a man has dated a new era in his life from the reading of a book.

Henry David Thoreau, Walden

 
 
 
 
 
Tác giả: Steve Berry
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 73 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3432 / 63
Cập nhật: 2020-08-09 21:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
TEPHANIE BƯỚC VÀO NHÀ THỜ DOM. NGƯỜI ĐÀN ÔNG ở chỗ đấu giá đã nói nơi này rất dễ tìm và anh ta đã nói đúng. Tòa nhà khổng lồ bằng gạch, quá to so với thị trấn xung quanh nó, án ngự cả bầu trời đêm.
Bên trong tòa nhà lộng lẫy, bà nhìn thấy những khoảng rộng, những nhà thờ nhỏ, cửa, và trên cùng là một trần nhà hình vòm với những cửa sổ kính màu khiến cho những bức tường cổ kính có vẻ gì đó siêu nhiên. Bà có thể nói là nhà thờ không còn thuộc Thiên Chúa giáo nữa - cách bài trí theo lối Luther nhiều hơn, nếu bà không nhầm - với kiến trúc mang dáng vẻ Pháp đậm nét.
Bà giận dữ vì để lọt mất quyển sách khỏi tay. Bà đã nghĩ nó sẽ chỉ có giá không hơn ba trăm kroner, khoảng năm mươi đô la. Thay vào đó, một tay vô danh nào đó đã bỏ ra hơn tám nghìn đô la cho một cuốn sách không có gì đặc biệt về miền Nam nước Pháp viết hơn một trăm năm trước.
Thêm một lần nữa, có kẻ nào đó biết chuyện của bà.
Có thể đó chính là người đang chờ bà chăng? Hai người đàn ông tiến lại gần bà sau cuộc đấu giá nói rằng mọi việc sẽ được giải thích nếu bà chịu bỏ sức đi bộ đến nhà thờ lớn và tìm đến nhà thờ nhỏ của Christian IV. Bà đã nghĩ đó là một chuyện nực cười, nhưng bà có lựa chọn nào đâu? Bà chỉ có rất ít thời gian cho việc thỏa thuận.
Bà đi theo hướng đã được chỉ và vòng qua sảnh trước. Một buổi lễ đang được cử ở gian giữa về phía tay phải bà, trước bàn thờ chính. Khoảng năm mươi người quỳ gối cầu nguyện. Nhạc phát ra từ một đàn nhạc organ dạng ống vẳng đi khắp bên trong nhà thờ với thanh âm kim khí. Bà tìm được nhà thờ nhỏ của Christian IV và bước qua ruột cánh cửa sắt cầu kỳ để vào bên trong.
Chờ sẵn ở đó là một người đàn ông lùn tịt với mái tóc thưa màu ghi xám nằm ẹp trên đầu, trông như một cái mũ. Ông ta có bộ mặt gồ ghề, cạo sạch sẽ và mặc một cái quần vải cô-tông màu nhạt bên dưới một cái áo sơ mi cổ cồn mở mấy nút trên cùng. Một cái áo jacket trùm lên bộ ngực dày dặn của ông ta, và bà tiến lại gần, bà nhận ra cặp mắt tối màu của ông ta phát ra một cái nhìn mà ngay lập tức khiến bà nghĩ là lạnh lẽo và đáng ngờ. Có thể ông ta cảm thấy sự khó chịu của bà bởi vì vẻ mặt của ông ta mềm hẳn lại và ông ta nở với bà một nụ cười lớn đầy vẻ thân thiện.
“Ms. Nelle, rất vui vì được gặp bà”.
“Làm thế nào mà ông biết được tôi là ai?”
“Tôi từng có nhiều quan hệ công việc với chồng bà. Ông ấy là một học giả lớn về nhiều vấn đề mà tôi quan tâm”.
“Những vấn đề nào? Chồng tôi thạo nhiều chủ đề”.
“Rennes-le-Château là quan tâm chính của tôi. Tác phẩm của ông ấy về cái vẫn được gọi là bí mật lớn của thành phố và vùng phụ cận”.
“Ông có phải là người vừa trả tiền cao hơn tôi không?”
Ông ta giơ hai tay lên trời. “Không phải tôi, chính vì vậy mà tôi xin phép được nói chuyện với bà. Tôi có một đại diện ở đó để trả tiền cho tôi nhưng - cũng như bà, tôi chắc vậy - tôi bị sốc trước cái giá cuối cùng”.
Cần một lúc để suy nghĩ, nên bà rảo bộ quanh ngôi mộ của nhà vua. Những bức tranh lớn treo trên tường, ở giữa là một cửa sổ hình tròn, ngoài cùng là những bức tường đá sáng chói mắt. Năm cái quan tài trang trí đẹp đẽ nằm giữa phòng dưới một trần nhà mái vòm khổng lồ.
Người đàn ông đi về phía các quan tài. “Vua Christian IV được coi là vị vua vĩ đại nhất của Đan Mạch. Cũng như Henry VIII ở Anh, Francis II ở Pháp, và Peter Đại đế ở Nga, ông đã thay đổi về căn bản đất nước này. Dấu ấn của ông còn được lưu lại ở khắp nơi”.
Bà không mấy quan tâm đến một bài học lịch sử. “Ông muốn gì?”
“Cho phép tôi chỉ cho bà một thứ”.
Ông ta bước về phía tấm lưới sắt ở lối vào nhà thờ nhỏ. Bà đi theo.
“Truyền thuyết kể là đích thân quỷ đã làm ra cái lưới này. Nó hết sức tinh xảo. Trên đó có tên viết lồng nhau của vua và hoàng hậu, cùng với rất nhiều thứ hình ảnh tuyệt đẹp. Nhưng bà nhìn kỹ ở phía dưới đi”.
Bà nhìn thấy mấy chữ khắc lên bề mặt kim loại dùng để trang trí.
“Nó viết”, ông ta nói, “Caspar Fincke bin ich genannt, dieser Arbeit binn ich bekannt. Caspar Fincke là tên tôi, tôi có được danh tiếng là nhờ tác phẩm này”.
Bà nhìn thẳng vào mặt ông ta. “Ông muốn nói gì?”
“Trên đỉnh Round Tower ở Copenhagen có một tấm lưới sắt khác. Fincke cũng đã thiết kế nó. Ông ấy làm nó thấp để người ta có thể nhìn thấy mái ngói của thành phố một cách dễ đàng, nhưng cũng là để nhảy qua dễ hơn”.
Bà đã hiểu được thông điêp. “Người nhảy khỏi đó hôm nay làm việc cho ông?"
Ông ta gật đầu.
“Tại sao anh ta lại chết?”
“Các Chiến binh của Christ chiến đấu trong những trận đánh của Chúa, không sợ hãi trước kẻ thù, cũng như nguy hiểm đến tính mạng chính mình”.
“Anh ta đã tự sát”.
“Khi cái chết là được ban cho, hoặc được nhận về, thì đó không còn là một tội ác mà đã là vinh quang”.
“Ông không biết trả lời câu hỏi thì phải”.
Ông ta mỉm cười. “Tôi chỉ trích lời một nhà thần học vĩ đại, người đã viết ra những lời đó từ cách đây tám trăm năm. Thánh Bemard of Clairvaux”.
“Ông là ai?”
“Tại sao không gọi tôi là Bemard?”
“Ông muốn gì?”
“Hai thứ. Thứ nhất, quyển sách mà cả hai chúng ta đều để lọt mất trong cuộc đấu giá. Nhưng tôi nhận ra là bà không thể cung cấp được cái đó. Cái thứ hai thì bà có. Nó đã được gửi đến cho bà một tháng trước”.
Bà cố giữ khuôn mặt bình thản. Đây quả thực là người biết về chuyện của bà. “Và đó là cái gì?”
“À, bà định thử tôi phải không. Một cách để bà tìm hiểu về độ đáng tin của tôi. Được thôi. Cái gói được gửi đến cho bà chứa một quyển nhật ký trước đây từng thuộc về chồng bà - một cuốn sổ cá nhân mà ông ấy chăm chỉ viết cho đến khi chết. Tôi có qua được bài tập không?”
Bà không nói gì.
“Tôi muốn cuốn nhật ký đó”.
“Tại sao nó lại quan trọng đến thế?”
“Nhiều người nghĩ chồng bà là người kỳ cục. Khác biệt. Sống ở thời đại khác. Cộng đồng khoa học chế nhạo ông ấy, và báo chí mang ông ấy ra làm trò đùa. Nhưng tôi coi ông ấy là một người xuất sắc. Ông ấy có thể thấy được những thứ mà những người khác không bao giờ nhận ra. Nhìn vào những gì ông ấy đã hoàn thành mà xem. Ông ấy đã tạo ra toàn bộ sự hấp dẫn ngày nay dành cho Rennes-le-Château. Tác phẩm của ông ấy là cuốn sách đầu tiên lưu ý lại thế giới về những kỳ quan của vùng đó. Bán hết năm triệu bản trên toàn thế giới. Thật là cả một chiến công”.
“Chồng tôi bán được rất nhiều sách”.
“Mười bốn cuốn, nếu tôi không nhầm, nhưng không cuốn nào trong số đó tuyệt vời hơn cuốn đầu tiên, Kho báu ở Rennes-le- Château. Nhờ ông ấy, giờ đây đã có hàng trăm cuốn sách xuất bản về chủ đề đó”.
“Điều gì khiến ông nghĩ là tôi có nhật ký của chồng tôi?”
“Cả hai chúng ta đều biết là lẽ ra giờ đây tôi đã có nó nếu không có sự can thiệp của một người tên là Cotton Malone. Tôi tin là anh ta đã từng làm việc cho bà”.
“Làm gì?”
Ông ta có vẻ hiểu ra là bà vẫn đang thách đố. “Bà là một nhân vật quan trọng của Bộ Tư pháp Mỹ và điều hành một đơn vị tên là Magellan Billet. Mười hai năm trước, mỗi người trong số đó đã được bà lựa chọn một cách đặc biệt, họ làm việc dưới sự chỉ huy của một mình bà và xử lý những vấn đề nhạy cảm, như chúng ta vẫn nói. Cotton Malone làm việc nhiều năm cho bà. Nhưng năm ngoái anh ta đã thôi việc và bây giờ sở hữu một hiệu sách ở Copenhagen. Nếu không vì những hành động phá quấy của người đồ đệ của tôi, thì bà đã có một bữa trưa với ngài Malone, nói tạm biệt anh ta, và đi thẳng đến chỗ đấu giá, mục đích thật của chuyến đi Đan Mạch lần này của bà”.
Thời gian thăm dò đã hết. “Ông làm việc cho ai?”
“Chính tôi”.
“Tôi nghi ngờ điều đó”.
“Tại sao bà lại nghi ngờ?”
“Nhờ nhiều năm kinh nghiệm”.
Ông ta lại mỉm cười, nụ cười khiến bà thấy bực bội. “Quyển nhật ký, nếu bà cho phép”.
“Tôi không có nó. Sau hôm nay, tôi nghĩ nó cần được giữ gìn cẩn thận hơn”.
“Peter Hansen cầm nó à?”
Bà không nói gì.
“Không. Tôi cho là bà không phải là người chấp nhận tất cả mọi chuyện”.
“Tôi nghĩ cuộc: trò chuyện của chúng ta đã chấm dứt”. Bà quay người ra phía cửa và bước nhanh qua đó. Bên phía tay phải của bà, về phía mấy cánh cửa chính, bà nhìn thấy thêm hai người cắt tóc ngắn nữa - không phải là những người ở nhà đấu giá - nhưng ngay lập tức bà đã biết ai là người ra lệnh cho họ.
Bà liếc nhìn ra sau, về phía người đàn ông có cái tên không phải là Bemard.
"Cùng giống như đồng sự của tôi hôm nay ở Round Tower, bà không có chỗ nào để đi cả đâu”.
“Cút di".
Và bà ngoặt người sang trải, chạy sâu vào nhà thờ.
Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ - Steve Berry Kho Báu Của Các Hiệp Sĩ Đền Thờ