"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lê Thiên
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1046 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 860 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:00 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hí Xung Tinh Hà
Tác giả: Lê Thiên
Chương 17: Truyền thừa vũ kỹ.
Người dịch: luongthungan
Nguồn: feiku.
Cuộc sống của Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung gần đây không được tốt cho lắm.
Khác với Tần Vô Song, bọn họ rời khỏi Võ dồng viện, không mang theo bất cứ chiến tích nào trở về, nói trắng ra chỉ lót đường cho Tần Vô Song.
Nhất là Hồ Tư Ngôn, tại Đông Lâm trấn chỉ có hai hàn môn quý tộc, một là Tần gia, còn lại chính là Tần gia bởi thế càng bị so sánh.
Phương Tiểu Trung đi theo Hồ Tư Ngôn bởi có họ hàng xa với Hồ gia, tại Đông Lâm trấn nhà hắn mặc dù có của ăn của để nhưng cũng chỉ là bình dân.
Bởi thế địa vị của hắn tại Võ đồng viện cơ hồ thấp nhất, thường xuyên bị người hiếp đáp. Điều này tạo nên tác phong có phần nhát gan của hắn.
Nếu không có Hồ Tư Ngôn, Phương Tiểu Trung căn bản không dám liều lĩnh như vậy.
Bị lão cha tộc trưởng mắng vài ngày, nhiệt huyết dâng tràn của Hồ Tư Ngôn vơi bớt không ít. Hắn nghĩ lại, bản thân mình hình như rất lỗ mãng?
Bất quá hắn biết, bản thân nếu ở lại Võ đồng viện chắc chắn không còn đường sống.
Lúc này Phương Tiểu Trung lén lút tới nhà Hồ Tư Ngôn, hai người bàn bạc một hồi lập tức chạy tới Tần gia.
Sau khi rời khỏi Võ đồng viện, hai người này cơ bản đã coi Tần Vô Song như thủ lĩnh.
Khi tới Tần gia, biết được Tần Vô Song đã sớm tới Đại thương sơn, hai người không khỏi chán nản.
Sắp sửa rời đi đột nhiên Tần Tụ từ trong trang viện mỉm cười bước tới:
- Hồ Tư Ngôn. Phương Tiểu Trung, mới tới hả?
Hai người này nhận ra Tần Tụ, vội vàng nói:
- Tần Tụ tỷ.
- Vào trang viên ngồi một lát đi, Vô Song sắp trở về rồi.
Tần Tụ mỉm cười mời bọn họ vào trang viện.
Trước mặt Tần Tụ hai người có chút khách sáo.
Tần Tụ không nói thêm, mỗi tay túm lấy một tên lôi vào trang viện, theo sau phân phó hạ nhân chuẩn bị điểm tâm.
Sản nghiệp Tần gia tại Đông Lâm trấn rất hùng hậu, tại Đông Lâm trấn có thể xếp hạng đầu. Ngay cả hào môn Hứa gia tại La Giang quận cũng phải đỏ mắt vì sản nghiệp này, có thể thấy nó bao lớn?
Điểm tâm mang tới hiển nhiên Hồ Từ Ngôn ăn rất ít.
Tần Tụ nói:
- Nhanh ăn đi, cứ tự nhiên như ở nhà. Ta còn có việc cần hỏi các ngươi.
Hai người thấy Tần Tụ thân thiết, nhất thời thoải mái hơn nhiều. Theo sau Tần Tụ hỏi hai người về tình huống tại Võ đồng viện.
Hai người vừa ăn vừa trả lời, trò chuyện cùng Tần Tụ hồi lâu, tâm tính thiếu niên chậm rãi bộc lộ. Đặc biệt Phương Tiểu Trung biết Tần Tụ tỷ muốn nghe chuyện của Tần Vô Song nhất thời thao thao bất tuyệt.
Khi kể tới trận chiến giữa Tần Vô Song với Trương Hiển, thậm chí hắn thêm chút gia vị khiến nó trở lên vô cùng hấp dẫn.
Tần Tụ vừa cười vừa rất vui vẻ.
Đang khi náo nhiệt, âm thanh Tần Vô Song từ bên ngoài vang lên:
- Phương Tiểu Trung. Vài ngày không gặp bản lãnh thổi phồng của ngươi đề thăng không ít hả?
Nghe âm thanh Tần Vô Song, Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung lập tức bật dậy.
Tần Vô Song bước vào cười nói:
- Hai người các ngươi trở về hẳn chịu không ít mắng chửi?
Hồ Tư Ngôn cười hắc hắc, Phương Tiểu Trung liên tục xoa tay, cả hai không khỏi bội phục Tần Vô Song liệu sự như thần.
- Tốt lắm. Vô Song đã về ba các ngươi tự nhiên nói chuyện đi.
Tần Tụ biết ba thiếu niên gặp nhau khẳng định có nhiều chuyện cần nói bởi thế mỉm cười rời đi.
- Vô Song. Nghe Tần Tụ tỷ nói, mỗi ngày ngươi đều leo lên Đại thương sơn?
Hồ Tư Ngôn hỏi.
- Đúng. Thiếu niên không ngừng cố gắng, về già tránh tổn thương. Hai người các ngươi có tính toán gì không?
Tần Vô Song nhìn ra, hai tiểu tử kia trở về từ Võ đồng viện còn chưa kịp thích ứng.
- Chỉ có thể tu luyện võ học của gia tộc, tiếc là hàn môn chúng ta võ điển rất ít.
Hồ Tư Ngôn cảm khái nói.
Phương Tiểu Trung chớp chớp mắt, nói:
- Vô Song ca. Ngươi đánh chết Trương Hiển, rất lợi hại. Tại Võ đồng viện ta nhìn phương pháp tu luyện của ngươi rất tốt, không bằng chỉ điểm cho chúng ta?
Tần Vô Song trầm ngâm không nói.
Hồ Tư Ngôn vẻ mặt mong chờ:
- Vô Song. Mang chúng ta đi cùng được chứ?
Tần Vô Song cười nói:
- Phương thức tu luyện của ta không thích hợp với các ngươi. Bất quá nếu các ngươi muốn học ra sẽ chỉ điểm phương pháp phù hợp. Chỉ cần kiên trì, ba năm sau Võ đồng trắc thí thành tích khẳng định không kém.
- Vô Son ca. Phương thức của huynh tại sao không hợp với chúng ta?
Phương Tiểu Trung cảm giác kỳ quái.
Hồ Tư Ngôn nghĩ tới điều gì đó:
- Đồ ngốc. Tần Vô Song tu vi so với chúng ta ra sao? Chúng ta theo hắn chỉ vướng chân.
Kiểm tra tình huống cả hai, Tần Vô Song đưa ra kế hoạch tu luyện cho bọn họ trong vòng một năm.
- Nhớ kỹ, tu luyện quan trọng là chăm chỉ, cần hoàn thành kế hoạch mỗi ngày. Một ngày trễ nải một năm sau đừng tới tìm ta.
Tần Vô Song với tu luyện vô cùng nghiêm túc, không cho phép nửa điểm đùa giỡn.
Hai người kia có được kế hoạch tu luyện hoan hỉ rời đi.
Ba tháng sau hai người phát hiện thực lực bản thân đề thăng rõ ràng, thân thể cùng các phương điện khác đều thay đổi.
Bởi vậy bọn họ càng không dám trễ nải, tiếp tục tu luyện chín tháng bất kể thời tiết nóng lạnh.
Tộc trưởng phụ thân thấy Hồ Tư Ngôn cả ngày theo Phương Tiểu Trung ban đầu cảm thấy nóng mắt, chỉ là cảm giác hai tiểu tử càng ngày càng trở lên chững chạc cũng không phản đối mãnh liệt nữa.
Sau nửa năm lão cảm giác rõ ràng biến hóa nhi tử, liền gọi Hồ Tư Ngôn tới hỏi. Sau khi biết kế hoạch tu luyện của hai người, lão cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nghe Tần Vô Song vạch ra kế hoạc này, hàn môn Hồ gia tộc trưởng ngây người tại chỗ, sau hồi lâu nói:
- Tiểu tử Tần gia này quả nhiên không đơn giản.
- Vốn là thế mà. Nếu không sao có thể đánh chết Trương Hiển.
Hồ Từ Ngôn lầm bầm.
- Tốt. Sau này ngươi cùng hắn quan hệ cho tốt.
Hồ Tư Ngôn thấy phụ thân không phản đối, ngược lại cổ vũ mình gặp gỡ Tần Vô Song cảm thấy vô cùng mừng rỡ, theo sau gật đầu chạy đi.
Thời gian một năm nhanh chóng trôi qua.
Biến hóa của Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung khiến mọi người cảm thấy vô cùng vui mừng.
Lúc này hai người tới Tần gia trang tìm gặp Tần Vô Song. Tần Vô Song thấy hai người này bộ dáng thỏa mãn, cũng không nói gì, cười cười:
- Ngày mai giờ Dần cùng ta tới Đại thương sơn.
Hai người nghe Tần Vô Song đồng ý dẫn bọn họ tu luyện, hoan hô một tiếng, vội vàng chạy về chuẩn bị.
Giờ Sửu vừa qua, hai người bọn họ đã có mặt trước Tần gia trang. Tần Vô Song lúc này tới cửa, thấy hai người gật đầu nói:
- Xuất phát. Nhỡ kỹ nhất định phải theo sát ta.
Ba mươi dặm đầu tiên ba người đi rất nhẹ nhàng, Phương Tiểu Trung cùng Hồ Tư Ngôn vừa đi vừa cười nói.
Tới sáu mươi dặm cũng không phản ứng gì, bất quá chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập hơn.
Qua một trăm dặm hô hấp Phương Tiểu Trung rõ ràng gấp gáp hơn hẳn. Chỉ kiên trì thêm hai mươi dặm, ngay cả Hồ Tư Ngôn cũng bắt đầu thở dốc, hai chân dính vào nhau.
Nhìn thấy Tần Vô Song mỉm cười không nói quan sát bọn họ, hai người cắn răng liều mạng bước tới.
Bọn họ quyết không để Tần Vô Song kéo dài khoảng cách.
Vất vả đi thêm bốn mươi dặm, rốt cuộc Tần Vô Song cũng dừng lại.
Hai người kia toàn thân run rẩy, ngực dường như bị tảng đá đè nặng không thể hô hấp, vẻ mặt trắng bệch, tay chân phát run.
- Thế nào? Xem thường một trăm sáu mươi dặm sơn đạo này hả?
Tần Vô Song vẻ mặt hồng hào, hô hấp nhẹ như không.
Con đường này chính là ước định Tần Vô Song tự đặt ra, dọc theo sơn đạo xoáy tròn tới đỉnh Đại thương sơn.
Một trăm sáu mươi dặm này hao phí thể lực gấp hai lần đi trên đất bằng.
Vất vả hồi lâu, Hồ Tư Ngôn thở dài nói:
- Ngươi vạch ra kế hoạch cho chúng ta chỉ chạy quang Đông Lâm trấn trăm dặm, Bình thường chúng ta chạy cũng không có cảm giác mệt mỏi như vậy.
Phương Tiểu Trung lúc này khôi phục tinh thần, hưng phấn nói:
- Tốt quá. Chúng ta không có rớt lại. Vô Song ca, bây giờ chúng ta gần đuổi kịp ngươi rồi.
Tần Vô Song mỉm cười không nói.
Hồ Tư Ngôn phảng phất phát hiện ra điều gì, theo sau cẩn trọng nhìn lại dấu chân trên đất. Hắn cảm giác dấu chân Tần Vô Song sâu hơn bọn họ rất nhiều.
- Vô Song. Sao dấu chân của ngươi sâu vậy? Đúng rồi. Trên chân ngươi có buộc thêm vật nào đó.
Tâm tý tò mò Hồ Tư Ngôn kiểm tra hai chân Tần Vô Song, theo sau bất ngờ phát hiện vòng sắt.
Vòng sắt đặc chế lên rất nặng, mỗi chân lại đeo tới ba vòng.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung liếc mắt nhìn nhau, nghĩ quá trình một năm rèn luyện có thể tiến gần Tần Vô Song, xem ra khoảng cách này càng lúc càng xa.
- Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi mỗi chân đeo một chiếc duy trì trong một năm. Tốt rồi. Bây giờ ta sẽ truyền cho các ngươi một bộ vũ kỹ công kích.
Tần Vô Song kiếp trước là võ học Đại tông sư, hiển nhiên có thể xác định năng lực đối tượng mà truyền thụ.
Hồ Tư Ngôn cùng Phương Tiểu Trung một người ngay thẳng, một người linh hoạt kỹ năng công kích hiển nhiên khác nhau.
Hồ Tư Ngôn tu luyện Thập bát ban, uy thế hung mãnh, một đường công tới. Phương Tiểu Trung tu luyện Linh xà bác, theo đuổi khéo léo linh hoạt.
Hai người này cách tu luyện cao thâm khá xa, Tần Vô Song đương nhiên không nuông chiều dễ hỏng.
Cách thời gian diễn ra Võ đồng trắc thí hai năm, bản thân hắn có thể dẫn dắt hai người một đoạn đường bởi tốt xấu cũng là đồng hương, xem như cùng chung hoạn nạn.
Để bọn họ thu được danh tiếng khi tham gia Võ đồng trắc thí, mang vinh dự về cho gia tộc coi như không phụ giao tình này.
Khí Xung Tinh Hà Khí Xung Tinh Hà - Lê Thiên