He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 84
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 559 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 07:18:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 80
hương 80
Nhược Hi đối với hành động ăn vạ này của anh chỉ bĩu môi: “Ai nói tuổi nhỏ thì có quyền lợi như vậy?”
Mục Ca không biến sắc nhìn chăm chú vào cô, sau đó chậm rãi mở miệng, từng chữ từng câu: “Bởi vì anh tuổi nhỏ, nên có lúc sẽ không có cách nào thông cảm cho người phụ nữ của mình, nhưng mà, chính vì anh ít tuổi cho nên có cơ hội học tập làm thế nào để thông cảm và chia sẻ.”
“Vậy anh từ từ học cho tốt, học xong, tương lai bạn gái anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.” Nhược Hi cảm thấy tâm trạng đột nhiên xuống thấp.
Mục Ca chau mày: “Em lại làm sao? Trong đầu em rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”
Nhược Hi cố tỏ vẻ lạnh nhạt như không có gì nói: “Em kì cục cũng tốt, không kì cục anh bỏ không được.”
Mục Ca biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ nhìn cô mỉm cười, ánh mắt trong suốt, tinh khiết và vô tội.
Nếu như anh mạnh miệng, cô còn có thể lên tiếng giễu cợt vài câu, nhưng anh lại ứng phó như vậy, cô giống như là đang đấm vào một bị bông, không có tác dụng, cô quay lưng lại không thèm để ý tới anh.
Mục Ca dựa vào sau lưng cô, nóng rực. Toàn thân Nhược Hi căng cứng, ấm ấp, cô không nỡ đẩy ra, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Anh không thấy làm như vậy là không có cốt khí sao?”
Không ngờ anh lại kề sát tai cô nhỏ giọng nói: “Anh thấy tốt lắm, có cốt khí không cưới được vợ.”
Mục Ca chuyển biến đột ngột khiến Nhược Hi không kịp thích ứng. Cô thậm chí bắt đầu suy nghĩ anh có phải nhân cơ hội chiếm đoạt bất động sản của Lâm gia, hay là lúc cô vừa kiểm tra lại phát hiện ra có bệnh gì?
Thái độ của anh khiến người khác phải gãi đầu khó hiểu.
DĐLQĐ
Rất nhanh, câu đố của cô đã được người giải đáp.
Vào ngày thứ hai khi cô xuất viện, Lê Tử Trạm muốn mời cô đi ăn tối. Nghĩ tới mấy ngày liên tiếp anh chăm sóc ba và mình, Nhược Hi sảng khoái đồng ý, họ vẫn tới nhà hàng lần trước, chỉ khác là Lê Tử Trạm không có phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong như hôm đó.
Các món ăn đã được bày ra, vết thương trên mặt anh hiện ra rõ ràng, anh lại chỉ cúi đầu uống trà, không thèm động đũa, ngồi an tĩnh nhìn Nhược Hi ăn.
Nhược Hi quan sát xong, vết thương của Lê Tử Trạm so với Mục Ca nặng hơn một chút, trên mặt đã thế, trên người chắc không tốt hơn bao nhiêu. Suy nghĩ một chút cô mở miệng: “Lê Tử Tram, vết thương trên mặt anh….”
“Bị người đánh.” Anh nói rất bình thường, giống như đang thảo luận thời tiết hôm nay rất đẹp.
Nhược Hi trầm xuống, không nói gì, chỉ vùi đầu dùng bữa.
“Em không hỏi là ai đánh?” Lê Tử Trạm giống như không để ý hỏi.
Nhược Hi nói: “Không cần hỏi, tôi nhìn thấy vết thương trên mặt anh ấy rồi.”
“A, vậy sao? Anh ta bị thương nặng không?” Lê Tử Trạm mỉm cười hỏi.
“Chỉ là bầm tím bình thường, xem ra anh xuống tay lưu tình.” Nhược Hi thở dài, thật ra thì vết thương trên người Mục Ca cô không rõ ràng lắm, hai người họ lại biểu hiện bình thường như là gió nhẹ nước chảy.
Lê Tử Trạm bình tĩnh nhìn Nhược Hi, đưa tay gắp thức ăn để trước mặt cô, rồi nói: “Tôi cảm thấy không chỉ là bị thương trên mặt.”
Lúc Lê Tử Trạm gắp đồ ăn, Nhược Hi nhìn tay anh, các đốt ngón tay không chỉ sưng đỏ, có chỗ còn bị sượt da. Màu máu đỏ sậm ở trên mu bàn tay thật sự quá chói mắt.
“Tôi cảm thấy anh ta ít nhất cũng phải nằm trên giường vài ngày.” Lê Tử Trạm cười nói, “Bởi vì lúc nghe nói em ngất, tôi căn bản là không có sức lực để đứng dậy tới nhìn em.”
Nhược Hi nghe anh nói vậy, lập tức đứng lên, “Anh… anh bị thương rất nặng?”
Lê Tử Trạm đè lại bụng mình, “Không đến nỗi, chỉ là tuổi tác không lừa được người, tôi cùng anh ta dù gì cũng hơn nhau mười tổi, như vậy là tôi đã vượt xa năng lực của người bình thường.”
Câu đùa này, Nhược Hi không cười nổi.
“Ngày hôm qua có người bạn về nước, tôi tới sân bay nhận điện thoại, chỉ là vừa gặp mặt ôm một cái, chưa kịp phản ứng đã bị người ta đánh ột quyền.” Lê Tử Trạm thản nhiên nhìn cô, “Quay đầu lại phát hiện người kia chính là anh bạn của em, lúc đó anh ta rất tức giận, trong miệng còn nói nếu tôi không cam kết chăm sóc yêu thương em thì cũng không được làm tổn thương em.”
Nhược Hi nghe thấy hoàn toàn có cảm giác đánh bại, không thể ngờ Mục Ca lại kích động như vậy, đành ngượng ngùng nói xin lỗi Lê Tử Trạm: “Xin lỗi, không nghĩ lại gây phiền phức cho anh.”
“Tôi cũng sớm không vừa mắt với anh ta, cho nên lúc xuống tay cũng không nhẹ, vậy mà em còn xin lỗi tôi?” Lê Tử Trạm cười khẽ.
“Tôi….” Hi vọng hai người đều chết đi! Nhược Hi cắn răng nghiến lợi ở trong lòng hô hào.
“Sau đó hai người chúng tôi đánh nhau loạn một hồi, bảo vệ lập tức đem đi, ở trong đồn cảnh sát nửa ngày, cuối cùng nộp tiền bảo lãnh rồi về. Vừa ra cửa anh ta nhận được điện thoại, nói em ngất xỉu, anh ta liều mạng bắt taxi chạy ngay tới bệnh viện, ha ha.”
“Vậy anh không tới bệnh viện kiểm tra vết thương?” Nhược Hi nghe nói tới đây, không tìm được lời nói, đành phải biểu lộ sự quan tâm của mình.
“Tự bản thân là bác sĩ, chỗ nào bị thương, cần bôi thuốc gì đều biết, em nói xem.” Lê Tử Trạm bị câu nói của cô chọc cười, hỏi ngược lại.
Nhược Hi cúi đầu lặng yên chốc lát, mới nhớ lại chuyện cũ, trong lòng mơ hồ thương cảm, khẽ nhếch môi: “Có phải cô ấy trở lại?”
Lê Tử Trạm gật đầu: ‘Không sai, cho nên tôi mới bị đánh.”
“Anh muốn….” Nhược Hi nói tới đây, lại không nói được nên lời.
Lê Tử Trạm nheo mắt lại lẩm bẩm nói: “Tôi chuẩn bị rời khỏi nước tiếp tục học lên.”
Cả hai người trầm mặc, Nhược Hi nói: “Cô ấy trở về, anh lại đi, đây là trốn tránh sao?”
Vẻ mặt Lê Tử Trạm lạnh nhạt, “Vốn là nghĩ ở trong nước muốn trốn tránh nhưng bây giờ trong nước cũng có người tôi không muốn gặp, cho nên phải tìm một nơi không có người quấy rầy, yên tĩnh một thời gian.”
Nhược Hi trầm mặc nhìn anh, Lê Tử Trạm cũng nhìn lại, dịu dàng nói: “Lâm Nhược Hi, em nên lựa chọn rồi. Cuộc sống chính là như vậy, em cắn răng một cái, chuyện gì cũng có thể qua đi, không cần bởi sự do dự mà cự tuyệt vứt bỏ hạnh phúc trong tay, đừng có ý buồn cười như thế. Bằng không, đến lúc em muốn tìm lại, nhất định sẽ không kịp, có thể gặp nhưng không thể cầu, nếu không thể cầm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vụt mất.”
Nhược Hi buông đũa im lặng.
“Tôi nói với anh ta, tôi thật lòng thích em, nhưng đáng tiếc, vĩnh viễn không có được em. Bởi vì trong lòng em chỉ có một người, mà tôi trùng hợp lại tới chậm một bước.” Lê Tử Trạm nói tới đây, còn nghịch ngợm làm mặt quỷ.
“Em đừng mong muốn một người đàn ông ba mươi tuổi thành thục như người đàn ông bốn, năm mươi tuổi, em đã lựa chọn anh ta, thì sẽ thông cảm cho anh ta về tuổi tác cũng như khuyết điểm, ưu điểm. Đã hưởng thụ tuổi trẻ, sao lại còn do dự, Lâm Nhược Hi, em làm vậy tôi sẽ coi thường em.”
“Anh ta yêu em, điểm này so ra tôi còn kém, nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không bỏ qua tôn nghiêm mà quay lại quấn quýt lấy em, nếu như vậy, hạnh phúc đã bị hai chúng ta vứt bỏ một cách dễ dàng.”
“Bây giờ cơ hội đang ở trước mắt em, chính em cần nghiêm túc suy nghĩ. Không cần mãi hành hạ tình cảm của mình, học được cách tin tưởng người bên cạnh mình không quá khó, nếu như năm đó tôi nguyện ý học cách tin tưởng, em cũng sẽ không gặp được tôi.”
Nhược Hi cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Lê Tử Trạm nhìn mình chăm chú, cô ngẩng đầu nhìn lại, anh cũng không né tránh, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, lạnh nhạt thành khẩn, hiếm thấy vẻ mặt này của anh, nên cô cảm thấy mất tự nhiên, ấp úng không nói nổi một câu.
“Lần trước tôi đưa em về nhà, anh ta mặc dù đang giận dỗi với em, nhưng vẫn không hề nói một câu nào làm tổn thương em, em nghĩ anh ta ít tuổi, nhưng anh ta ít tuổi hơn em mà lại hiểu được cách làm thế nào không làm tổn thương tới người phụ nữ mình yêu…”
Nhược Hi đột nhiên cắt đứt lời anh, “Anh nói người quen đó có phải là Thiều Nhi?”
“Đúng.”
“Anh là vì cô ấy rời khỏi nước, hay là….”
Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non - Thuấn Gian Khuynh Thành