A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 84
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 559 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 07:18:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 78
hương 78
Mục Ca nhìn bánh bao trong tay, đưa mắt nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: “Em chưa ăn sáng.”
“Em không muốn ăn.” Nhược Hi ngập ngừng nói.
“Em không nên phụ ý tốt của người khác, nhất là lúc bên cạnh không có ai chăm sóc.” Giọng nói của anh nghe có chút khàn.
Lâm Húc Thịnh được đưa tới phòng nội trú để quan sát, Nhược Hi lái xe đưa Mục Ca về nghỉ ngơi. Sáng sớm đường bị kẹt xe, xe đi chậm lại. Nhược Hi nhìn thẳng về phía trước, không muốn nói chuyện, Mục Ca khép hờ mắt, tựa như nghỉ ngơi. Hai người đối với câu nói kia vẫn canh cánh trong lòng, ai cũng không chịu phá vỡ cảm giác lúng túng trầm mặc.
Đến nhà Mục Ca, Nhược Hi không xuống xe, Mục Ca đẩy cửa xe rất mạnh, cho thấy anh rất tức giận. Cũng không thèm đóng cửa xe, xoay người lại, dùng sức đẩy mạnh Nhược Hi lên ghế hôn môi cô, dùng sức trằn trọc mút lấy.
Nhược Hi từ chối nhưng lại không thoát khỏi khống chế của anh, ngược lại còn khiến anh dùng thêm sức. Cho đến khi Nhược Hi chấp nhận không giãy dụa nữa, anh mới dừng lại tất cả động tác nói sát bên tai cô:: “Ngày hôm qua anh mới nhận được thông báo kéo dài thời gian công tác, thời gian kéo dài có thể là không kì hạn.”
Nhược Hi sững sờ dưới ánh mắt áp bức của anh, không thể không gắng gượng sống lưng nghe anh nói tiếp: “Nếu như em có bất cứ yêu cầu gì có thể nói trước mặt anh, đừng nói cho người khác nghe!” Giọng anh nghe như băng tuyết ngàn năm, lạnh lẽo bức người, đột nhiên cô mất đi toàn bộ ý niệm muốn giải thích hành động vừa nãy của mình với Lê Tử Trạm.
Thôi, nếu anh đã hiểu lầm, thì cứ mặc anh thôi.
Cuộc sống thế này khiến cô thật sự mệt mỏi, mệt đến nỗi chẳng còn muốn đi kinh doanh một đoạn tình cảm chị em yêu nhau phức tạp thế này nữa.
Nhà, cô không thể rời bỏ, ba cuối cùng vẫn cần cô chăm sóc. Nếu còn muốn cô lao tâm lao lực cho tình yêu, thật xin lỗi, cô lực bất tòng tâm.
“Nếu như là không kì hạn, em nghĩ, em sẽ không chờ anh.” Nhược Hi quay đầu nói lời cự tuyệt.
Sau hôm dó, hai người không gặp nhau, tin nhắn điện thoại cũng không. Sau đó Mục Ca ở nhà hay về Thâm Quyến, cô cũng không rõ. Mỗi lần khi đêm khuya an tĩnh, ở bên giường chăm sóc ba, cô nhiều lần nhìn điện thoại mà ngẩn người.
Cô đã nói như vậy, có nghĩa là phá vỡ tin tưởng hai người họ đã tạo dựng nên, vừa có chút mong ước, mong ước bọn họ có thể lưu lại một chút gì đó không bị phá vỡ.
Dưới áp lực như thế này, ai còn có thể giữ vững tâm trạng bình thản đây?
Lâm Húc Thịnh lần này coi như là nhặt lại được cái mạng, y tá ngày đó bị Nhược Hi sa thải, nhưng đã vào đông tìm y tá thay ca rất khó nên chỉ có thể do cô một mình chăm sóc. Lê Tử Trạm tới khu nội trú thăm mấy lần, bất đắc dĩ cũng không giúp được gì, nhiều nhất là chỉ đưa cơm, hay mang cho cô găng tay, khiến cô cảm thấy chút ấm áp trong mùa đông giá lạnh.
Hai ngày liên tục, công việc bận bịu, thừa dịp đồng nghiệp giúp chăm sóc ba, Nhược Hi về nhà tranh thủ thay quần áo, lúc rời khỏi cửa bệnh viện thấy Lê Tử Trạm đang chuẩn bị tan ca, anh ta chào hỏi với cô, ngỏ ý muốn đưa về nhà.
Nhược Hi cũng cảm giác hoa mắt, lái xe cũng không được, vì vậy tự nhiên ngồi lên. Lại không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, lúc tới nhà vừa mở cửa xe đã thấy Mục Ca đứng phía xa.
Lê Tử Trạm tất nhiên cũng nhìn thấy sắc mặt âm u của Mục Ca, anh từ trong xe đi ra mặt không biến sắc nhìn phản ứng của Nhược Hi.
Nhược Hi cúi đầu đi xuống, cho đến lúc đi tới cầu thang, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.
Giọng nói của anh từ sau vang tới, lộ ra vẻ mệt mỏi đau đớn, “Anh vốn nghĩ thông suốt, không muốn đi Thâm Quyến nữa.”
Nhược Hi dừng bước, trầm mặc đứng tại chỗ.
“Kết quả bây giờ phát hiện, thì ra tự mình quá đa tình. Nếu anh đối với em mà nói là dư thừa, lưu lại cũng tự rước nhục mà thôi, đã như vậy, anh sẽ rời xa.”
“Anh lầm rồi, dư thừa không phải anh, là em.” Nhược Hi nhìn thẳng, lạnh nhạt nói. “Nếu anh đã muốn rời đi, xin mời.”
Mục Ca trầm mặc, quay đầu nhìn Lê Tử Trạm đứng tựa người vào xe, “Có lẽ sự lựa chọn của em là đúng.”
Nước mắt của Nhược Hi nhanh chóng trào tới đáy mắt, lại nhắm mắt nuốt ngược trở lại, mở mắt, nước mắt lại trào ra. Cô cố gắng ổn định giọng nói: “Điều sai lầm của em, là đã lựa chọn một đoạn tình cảm mà mình không thể kiên trì tới cùng.”
Chị em yêu nhau, yêu thương xa cách, chua cay và khổ sở chỉ người trong cuộc mới hiểu. Cô cần một cánh tay rộng rãi đứng sau lưng, tùy lúc có thể dựa vào. Nhưng bây giờ quay đầu lại, chỉ là cô đơn. Mệt mỏi suy sụp như vậy cô có thể chịu đựng một hai ngày, nhưng cô liệu có thể kiên trì cho tới khi nào?
Nhất là khi ba lần nữa nằm viện.
Rốt cuộc kết thúc đoạn tình cảm này sao, cô vẫn do dự. Tình yêu cô không dám trông mong, ba vào viện cảm giác hành hạ khổ sở này cô chịu đủ rồi, cô không muốn dây dưa nữa. Có lẽ, nên chấm dứt tất cả, chỉ chuyên tâm vào ba, dù lòng đau, nhưng so với bị gông xiềng siết đến mức không còn hơi thở vẫn tốt hơn nhiều.
Mục Ca nhìn vào mắt cô, “Thế nào, em hối hận về tình cảm của hai chúng ta?”
Nhược Hi im lặng, chỉ nhìn anh, không nói câu nào.
“Anh đã từng nghĩ có thể chúng ta vì áp lực ba mẹ mà chia tay, sau đó vì thành kiến của xã hội mà chia tay, nhưng không ngờ, nguyên do là vì chú Lâm bệnh mà chia tay.Em rốt cuộc không tin tưởng anh, hay là không tin tưởng bản thân? Em có thể nói rõ ràng không?”
Nhược Hi nhìn Mục Ca cười khổ: “Em không tin vào cuộc sống, nếu anh không về giúp em, em sẽ suy sụp, còn nói gì tới tình cảm. Em không phải là thánh nhân, em cũng không vĩ đại. Tuổi tác chênh lệch, áp lực ba mẹ em có thể chịu, nhưng không thể chịu được lúc em đau khổ nhất, chỉ có một mình em kiên trì.”
“Nhưng anh đã quyết định không đi Thâm Quyến, chẳng lẽ còn không được?”
“Sau đó thì sao? Mất đi cơ hội như vậy, anh cam tâm chịu bị cắt bỏ đôi cánh ở bên cạnh em? Thật xin lỗi, em không thể đồng ý. Ngày trước lúc anh suy sụp, em cũng bị áp lực, hôm nay ba em trên giường bệnh, em không thể chia sẻ những khổ sở vất vả với anh, nếu anh vì thế mà vứt bỏ công việc, hoặc thất bại, em sẽ hỏng mất, bởi vì em không có thời gian rảnh rỗi để an ủi, chia sẻ… Anh hiểu chưa?”
Lâm Nhược Hi cảm giác suy nghĩ của mình bắt đầu hỗn loạn, không biết mình rốt cuộc muốn nói gì, rốt cuộc cô muốn chứng minh cái gì. Chỉ là tất cả mọi chuyện, đều rơi trên vai cô khiến cô không còn khả năng chống đỡ.
Cô quá mệt mỏi, vì vậy không muốn nhịn nữa. Những đè nén bao năm qua cứ vậy mà bộc phát, toàn bộ phát tán trên người anh, những thứ không hài lòng, không trôi chảy, toàn bộ ném cho anh, chỉ cần để lòng an tĩnh chăm sóc ba là được rồi.
Bởi vì, tất cả hỗn loạn đều do yêu anh mà mang tới, cô không chịu nổi.
Làm sao về tới nhà, cô hoàn toàn không nhớ rõ, gọi điện cho đồng nghiệp, nói mình quá mệt mỏi muốn nghỉ một lát, nhờ cô ấy giúp nửa ngày. Nhược Hi rất muốn nghỉ ngơi, nhưng không ngủ được an ổn, khóc đến đau. Tiếng động ở lầu dưới vang lên, trong mộng toàn bộ là nét mặt đau thương của anh khi rời đi.
Thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ, thì lại bị điện thoại đánh thức, nhìn thấy là số Lê Tử Trạm. Nhấn tắt, lật người ngủ tiếp, lại nhận được tin nhắn.
“Mộng đẹp?”
Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non - Thuấn Gian Khuynh Thành