Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhã Qua
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 118: Suy Nghĩ Chu Toàn
ống thị có điểm không vui nói: "Phụ thân của Bạch di nương làm như thế nghĩa là sao, đây rõ ràng là muốn làm cho lão gia khó xử mà."
"Ta hiện tại thật sự hối hận lúc trước nghe lời của mẫu thân, nạp một quý thiếp như vậy." Tô Duệ nhớ lại mấy năm nay chung sống, càng cảm thấy không chịu nổi Bạch thị, "Vốn chỉ trông cậy vào nàng ta sinh được nhất nam bán nữ, kết quả thì sao, đến một cọng lông cũng không có, còn khiến cho cả nhà chướng khí mù mịt, quả thực là làm nhục môn phong."
"Thôi quên đi, việc này cũng đã trôi qua, lão gia làm gì phải để ở trong lòng." Tống thị an ủi nói: "Nghĩ tới những chuyện rắc rối này, lão gia chẳng bằng ngẫm lại việc tiến cống năm nay."
"Ai, việc này, cũng không thể gấp gáp được. Từ khi bị người đoạt mất danh hiệu hoàng thương, phụ thân liền ngã bệnh không dậy nổi,người làm con như ta đây, cố gắng kinh doanh mười mấy năm, vẫn không thể đem danh hiệu hoàng thương này cướp về, thật là đáng giận." Tô Duệ tức giận não nề nói.
"Năm đó lão thái gia là bị người vu khống hãm hại, mới bị đánh mất danh hiệu hoàng thương, nay, lão gia tuy rằng đem cửa hàng kinh doanh phát đạt, nhưng ở chỗ triều đình, lại thiếu nhân mạch của lão gia, muốn có lại danh hiệu hoàng thương này, chỉ sợ không dễ." Tống thị nói thẳng vào vấn đề, nói: "Lão gia, thứ cho thiếp thân có ngu kiến. Thiếp thân cảm thấy, chuyện quan trọng hàng đầu hiện nay,chính là ở trước mặt các người cùng ngành khiến cho danh tiếng trở nên nổi trội hơn, thêu phẩm tốt mới có thể được càng nhiều người chú ý, cũng có thể dễ dàng khiến cho triều đình chú ý, chuyện thứ hai cũng không thể qua loa, đó chính là thanh danh, mặc kệ là thanh danh của cửa hàng, hay là trong thanh danh của gia đình, vạn vạn không thể bị người ta nắm được nhược điểm, chuyện thứ ba, vẫn là phải kinh doanh thật tốt nhân mạch *( người của mình, giúp đỡ mình), việc này cũng không phải công phu ngày một ngày hai, hơn nữa, cứ đổ ngân lượng vào huynh đệ trong nhà, hà tất là cách tốt nhất. Thiếp thân cảm thấy, nên đưa một chút tiền bạc cho những tú tài nghèo, có lẽ phương diện này còn có một hai tiền đồ. Đương nhiên, làm như vậy, thời gian cũng hơi dài một chút, nhưng nói như thế nào, cũng tốt hơn so với không làm gì."
Tô Duệ gật gật đầu nói: "Nói có lý, lời này của nàng thật là inh, khiến cho ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu ra nhiều điều."
Tống thị nghe vậy, lại mặt mày nhăn nhó, Tô Duệ thấy nàng không vui, liền hỏi: "Làm sao vậy, vừa rồi vẫn tốt lắm mà?"
Tống thị thở dài một hơi, sau đó nói: "Chuyện thứ nhất, dựa vào bản sự của lão gia thì không khó để làm được, chuyện thứ ba, lão gia cũng có thể chậm rãi tìm cơ hội, duy chỉ có chuyện thứ hai, lại là điều rất khó khăn, cũng là điều phiền toái nhất."
Tô Duệ nghe xong lời này của Tống thị, càng muốn biết vì sao lại nói như vậy?"Nàng nói xem, làm sao lại khó làm?"
"Lão gia, xa xôi thì thiếp thân không nói." Tống thị thuận theo lời của Tô Duệ nói tiếp, "Chỉ nói những gì trước mắt thôi, Triệu lão thái thái là tỷ muội của lão thái thái, cũng là dì ruột của lão gia và thiếp. Theo lý thuyết, lần này khó khăn lắm mới đến được một chuyến, thiếp thân nên chiêu đãi thật tốt một phen mới là lẽ phải. Nhưng lão gia nghe thiếp nói, nàng lần này đến, là tới nhà chúng ta tìm nơi nương tựa, thiếp thân muốn hỏi lão gia một câu, lão gia tính an trí dì như thế nào?"
"Chúng ta trước kia không phải đã bàn bạc xong rồi sao? An trí ở Nghi Ciên cư." Tô Duệ có điểm khó hiểu nói: "Lúc trước nàng không phải cũng đã đồng ý sao?"
"Đó là thiếp thân suy nghĩ không chu toàn." Tống thị cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Thiếp thân hỏi lão gia một chút, an trí ở Nghi Niên cư, là xem như trưởng bối để hiếu kính, hay là xem như khách nhân để chiêu đãi. Nếu như xem như trưởng bối để hiếu kính, lão gia, người họ Tô, nàng ta họ Thôi, phu gia họ Triệu, như thế nào cũng không liên quan đến nhau, nói ra ngoài, người ta chỉ biết chê cười quy củ của nhà chúng ta hồ đồ lộn xộn. Nếu như là xem như khách nhân để chiêu đãi, vậy nơi kia, nhưng là nơi lão thái thái từng ở, thiếp thân còn chưa từng nghe người ta nói, lấy nơi ở của trưởng bối nhà mình ở để chiêu đãi khách nhân, nếu truyền ra ngoài, người ta chỉ biết nói chúng ta đối với lão thái thái không đủ tôn kính, thế nhưng đem nơi ở của nàng khi còn sống cho khách nhân ở. Tuy nói các nàng là tỷ muội, nhưng một người đã mất, một người đã gả đi nhiều năm, cũng vốn không qua lại gì với nhà chúng ta, việc này phải ăn nói với người khác như thế nào mới rõ ràng được?"
Sắc mặt của Tô Duệ cũng trở nên ngưng trọng, hắn nói: "Vậy theo ý tứ của nàng thì??"
"Thiếp thân còn có một lo lắng còn chưa nói ra.Con trai của Triệu lão thái thái đã chết, nay chỉ còn lại cô nhi quả phụ, tộc nhân của Triệu thị nếu vì tiền có thể đến lễ nghĩa liêm sỉ cũng không cần, người nói bọn họ có thể để mặc cho lão thái thái mang theo tiền đi đến phương xa sao? Triệu lão thái thái vì tránh né bọn họ, đến ở trong nhà chúng ta. Nhưng lão gia đã từng nghĩ tới, nếu như tộc nhân của Triệu thị kia nghe tin tìm tới cửa, lão gia nên ứng đối như thế nào?" Tống thị hỏi.
Lông mày Tô Duệ đột nhiên dính vào nhau, hắn nói: "Chẳng lẽ ta lại mặc kệ sao?"
"Nghe lão gia nói kìa." Tống thị cười nói: "Chẳng lẽ thiếp thân lại là một kẻ lãnh diện ngoan tâm sao? Tất nhiên là không phải, cô nhi quả phụ này, nhìn rất đáng thương. Nhưng chúng ta cũng không thể bị rơi vào thị phi của người đời được, hảo tâm thu lưu người ta, giúp người ta có nơi che mưa che nắng, nếu như kết quả là bị người ta cắn ngược lại một ngụm, lão gia, người nói có nên làm hay không? Hơn nữa, chúng ta cho dù không vì những người khác lo lắng, cũng phải vì nữ nhi cân nhắc vài phần a. Nếu như người bên ngoài nói nhà chúng ta vì một chút ngân lượng, bắt nạt cô nhi quả phụ, đến lúc đó, nữ nhi muốn tìm một gia tốt để gả cũng khó. Việc này, chúng ta nên bàn bạc kỹ hơn mới phải."
"Nàng nói rất đúng." Tô Duệ vỗ tay nói: "Là ta thiếu cân nhắc, thiếu chút nữa liền phạm vào sai lầm."
"Lão gia mỗi ngày phải trăm lo vạn tính, nào có thời gian rảnh rỗi suy nghĩ việc này. Thiếp thân rỗi rảnh, tất nhiên sẽ suy nghĩ nhiều hơn, vì lão gia phân phân ưu, đây là bổn phận." Tống thị nào dám ở trước mặt Tô Duệ tỏ vẻ, phải biết rằng, nam nhân đều không thích nữ nhân bên người quá thông minh."Thiếp thân nghĩ ra một biện pháp để giải quyết, chỉ là không biết lão gia nghĩ như thế nào?"
"Nàng nói xem? Có lẽ là một biện pháp tốt cũng không biết chừng." Tô Duệ rất có hứng thú hỏi.
"Kỳ thật, nói đến cũng rất đơn giản. Thiếp thân nghĩ, nếu như các nàng đến để nương tựa chúng ta, chúng ta cũng không thể mặc kệ người ta một bên không quản. Nhưng muốn nhúng tay vào việc nhà người ta, về lễ về pháp, chúng ta đều không có chỗ đứng." Tống thị thấy Tô Duệ rất chăm chỉ lắng nghe, nói năng càng thêm cẩn thận."Thiếp thân suy nghĩ, không bằng vì lão thái thái tìm một nơi thích hợp,vừa có thể đặt chân, lại không dễ bị người đồn đãi. Nếu như tộc nhân của Triệu thị khinh người quá đáng, lão gia cũng có thể vì các nàng xuất đầu lộ diện, nếu như tộc nhân Triệu thị phẫn nộ mà về, chúng ta coi như là không có chuyện này. Về phần chút của cải của lão thái thái, thiếp thân cảm thấy, tốt nhất là lão gia đừng tiếp nhận, nên tìm một người của quan phủ đứng ra làm chứng, đem số của cải này viết lên giấy trắng mực đen rõ ràng, lão gia lại vì các nàng tìm một quản sự thích đáng giúp các nàng quản lý, tốt hơn là lão gia ra mặt trông nom gấp mấy lần. Phải biết rằng, nhữnng việc có liên quan đến tiền tài là rất khó nói rõ ràng nhất. Đến lúc đó, người ta nói hai, chúng ta nói một, người nói người bên ngoài sẽ tin cô nhi quả phụ, hay là tin chúng ta?"
Tô Duệ vỗ đùi nói: "Vẫn là phu nhân có nhìn xa trông rộng, nếu không phải phu nhân nhắc nhở, chỉ sợ đến lúc đó có người hắt nước bẩn, chúng ta cũng phải chịu." Tô Duệ cầm tay Tống thị, ánh mắt chứa chan tình cảm,nói: "Mấy năm nay thật là vất vả cho nàng rồi."
Tống thị làm bộ thẹn thùng cúi đầu, nhưng trong lòng lại không cho là đúng, đối với người phu quân này, nàng thật sự là quá hiểu rồi.
Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn - Nhã Qua