Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhã Qua
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 113: Tô Duệ Đến
ống thị uống một ngụm trà, sau đó nói: "Cũng không có chuyện gì lớn, chính là muốn cho Hương ma ma đến chỗ con hầu hạ." Mẹ con liếc nhìn nhau, đều hiểu rõ ý lẫn nhau.
Tô Giáng Thần nói: "Nữ nhi còn đang muốn xin nương một vị ma ma, bây giờ, nữ nhi cũng không cần mở miệng rồi."
Tô Giáng Thần dẫn Hương ma ma đi về viện của mình, Hương ma ma vài lần muốn mở miệng nói chuyện, đều bị gương mặt lạnh lùng của Tô Giáng Thần dọa đến không dám mở miệng.
Mấy tháng vừa rồi ở trong am, nàng đã chịu đủ cực khổ, không bao giờ lại muốn trở về nơi đó. Tống thị muốn cho nàng đi đến viện của Tô Giáng Thần, vậy thì đi thôi, dù sao cũng tốt hơn so với ở trong am tốt hơn gấp trăm lần. Hương ma ma ở trong lòng âm thầm cân nhắc.
Trở lại trong phòng, Tô Giáng Thần liền nói với Hương ma ma: "Trong phòng này nha hoàn tổng cộng cũng chỉ có vài người như vậy, mỗi người có một công việc. Ta nghĩ, ngươi vẫn nên phụ trách quản các tiểu nha hoàn này, miễn cho xảy ra sai lầm lại làm Tô phủ đánh mất mặt mũi."
"Vâng." Hương ma ma âm thầm cắn răng, đây là công việc gì, rõ ràng là muốn mặt mũi của nàng mất sạch, phải biết rằng thân thích của nàng đều làm việc ở Tống phủ, nàng chẳng những không thể có thể diện giống như Ninh ma ma, còn phải đi quản mấy tiểu nha hoàn, tiểu thư rốt cuộc hiểu cách phân phối công việc hay không?
Nhưng Hương ma ma cũng không dám phản bác vào lúc này làm mất mặt mũi của Tô Giáng Thần, ngoan ngoãn chấp nhận công việc, lui xuống.
Hương ma ma vừa lui xuống, Tử Ngọc liền tiến lên nói: "Vừa mới hỏi nha hoàn hầu hạ trong phòng phu nhân, nghe nói là lão thái thái phái người đem nàng đón về về, còn nói lời hứa nguyện lúc trước, cũng đã trả xong rồi."
Tô Giáng Thần hé ra gương mặt lạnh lùng, trào phúng nói: "Lão thái thái bệnh cũng thật đúng lúc, còn có sức nhàn hạ thoải mái đi nhúng tay vào chuyện của Tô phủ, thật làm cho ta đại khai nhãn giới." Xem ra, phải ly gián quan hệ của lão thái thái và nương mới được, bằng không, chính mình trừ bỏ một cái tai họa, lại nhảy ra một cái tai họa, khi nào mới yên ổn được.
Lại nhìn về hướng Hương ma ma rời đi, khóe miệng Tô Giáng Thần hé ta một tia cười lạnh, là chính nàng muốn trở lại, vậy thì đừng trách ta một chút tình nghĩa cũng không niệm.
Mấy ngày sau, lục cô nãi nãi sẽ mang theo Lam nhi của mình rời đi rồi, lão thái thái cũng không có nói gì, liền để các nàng rời đi. Ngược lại là Tống thị nói phải đi về, lão thái thái chết sống đều muốn Tống thị ở lại thêm một khoảng thời gian nữa.
Sáng sớm, Trân Châu đột nhiên xốc rèm cửa lên nói: "Tiểu thư, lão gia tới đón phu nhân."
Tô Giáng Thần nghe vậy rất vui vẻ, phụ thân rốt cục cũng tới đón các nàng. Vì thế nàng vội vàng nói: "Mau đi thu dọn hòm xiểng cho ta." Tống phủ này, nàng một khắc cũng không muốn ở lại, đừng nói là ở lại, chỉ cần nghe đến tên của nơi này, nàng đều đã ngấy đến tận cổ.
Tô Duệ và Tống thị lúc này đều ở trong phòng lão thái thái, Tô Duệ hôm nay mặc một kiện áo bào viên lĩnh hoa văn chìm bằng gấm màu xanh ngọc bích, bên hông đeo một chuỗi ngọc bội, vừa thấy lão thái thái, liền hành lễ nói: " Tiểu tế (*con rể ) tới để bồi tội với lão thái thái, sức khỏe của lão thái thái hiện tại đã tốt hơn chút nào chưa ạ?"
Tô lão thái thái cười đến nhắm cả mắt, vội hỏi: "Cô gia không cần đa lễ, bồi tội cái gì, lão thái bà ta cũng không phải đang rất tốt hay sao, hơ nữa, Nguyệt Nương không phải vẫn luôn ở bên cạnh ta hầu hạ, ngươi kinh doanh bận rộn, sao có thể để cho ngươi chạy tới chạy lui."
Hôm nay Tống thị mặc một kiện áo lụa bách điệp xuyên hoa màu nâu nhạt, bên dưới mặc một kiện váy mã diện bằng tơ lụa màu xanh trúc diệp, tóc bối kiểu đọa mã kế, trên đầu cài một cây trâm đầu Phượng bằng vàng ròng khảm thanh kim thạch, một đóa mẫu đơn trên bối tóc, tai mang một đôi khuyên tai phỉ thuý trích châu. Lúc này nàng vẻ mặt tươi cười, nói: "Nương, lão gia đã sớm muốn đến thăm người, chính là sự vụ trong phủ nhiều lắm, thoát không nổi thân, vẫn thỉnh nương tha thứ."
"Người một nhà lại nói đến lời hai nhà gì chứ, nói ra ngoài, không chừng người ta sẽ chê cười chúng ta. Hơn nữa, cô gia bận trong bận ngoài, một mình cũng vất vả. Ngươi không cân nhắc làm thế nào để giúp cô gia phân ưu, lại làm cho cô gia vì ngươi lo lắng, thật sự là nên đánh." Lão thái thái giả vớ không vui giáo huấn nữ nhi của chính mình, Tống thị cúi đầu,mũi nhìn mắt, mắt nhìn tâm.
Tô Duệ mở miệng nói: "Lão thái thái bớt giận, Nguyệt Nương mấy năm này lo liệu gia vụ, đã tận tâm hết sức, giúp ta phân ưu không ít. Nay lão thái thái thân mình không khoẻ, Nguyệt Nương là nữ nhi của người, tất nhiên phải tận hiếu(* làm tròn đạo hiểu). Tiểu tế tuy rằng là một thương nhân, nhưng cũng hiểu được hiếu đạo chính là nhân luân chi thường."
" Lời này của cô gia ta thích nghe." Lão thái thái cười nói: "Nữ nhi này của ta, thật là có phúc khí, gả ột nam nhân như cô gia, thật là đã phúc đức tu luyện mấy kiếp. Thời điểm nàng ở trước mặt ta hầu hạ, ta cũng thường nói, cô gia có thể xem như là nhân trung chi long, cưới nàng, là do tạo hoác của nàng, Phật tổ phù hộ."
"Lão thái thái quá khen, tiểu tế làm sao đảm đương những lời noí tốt như vậy." Trong mắt Tô Duệ hiện lên một chút tinh quang, sau đó nói: "Nguyệt Nương thập phần hiền lành, vẫn là lão thái thái dạy tốt."
Lão thái thái nghe xong lời này lại thư thái, vốn dĩ Tô Duệ tự mình tới đón mẹ con Tống thị, đã làm cho nàng vô cùng có mặt mũi, lúc này lại thấy hắn nói lên nhiều lời ca ngợi Tống thị như vậy, làm mẫu thân, nàng tự nhiên vô cùng tự hào vui vẻ.
Đang chuẩn bị nói thêm mấy câu, nha hoàn bên ngoài bẩm báo: "Lão thái thái, biểu tiểu thư đã đến."
"Ngoại tôn nữ đã đến, đến thật đúng lúc." Lão thái thái cao hứng nói, "Nhanh để cho nàng tiến vào."
Trân Châu xốc mành lên, Tô Giáng Thần bước từng bước nhỏ uyển chuyển tiến đến, nàng hôm nay mặc một kiện áo thêu hoa lê màu hồng, váy hoa dài màu hồng nhạt,tóc bối kiểu song nha kế, cài một cây trâm hồ điệp vàng ròng,trên cổ tay mang theo một đôi vàng ròng khảm bảo thạch.
Nàng vừa tiến vào, cũng không vội vã chạy về hướng Tô Duệ, ngược lại vẫn quy củ hành lễ với lão thái thái và Tống thị, cuối cùng mới hành lễ với Tô Duệ, sau đó lập tức chạy đến bên người hắn nói: "Phụ thân, nữ nhi rất nhớ người."
Tô Duệ sờ sờ đầu nữ nhi nói: "Nữ nhi ở có quen không?"
Tô Giáng Thần gật gật đầu, sau đó nói: "Chính là nhớ phụ thân."
Trong mắt Tô Duệ hiện lên ý cười, nữ nhi này thật sự một chút cũng không hề sinh ra xa lại với hắn."Vậy có muốn cùng với phụ thân trở về không?"
Tô Giáng Thần nhìn Tống thị, sau đó lại nhìn Tô Duệ, cuối cùng nói: "Về cùng với nương sao?"
Tô Duệ nhìn qua Tống thị, sau đó đáp: "Tất nhiên là cùng nhau."
Tô Giáng Thần mỉm cười, đáp: "Vậy thì, đương nhiên là được rồi."
Lão thái thái ở một bên nghe vậy, vội vàng nói: "Con phải đi về, lão thái thái ta ngược lại là không quen."
Tô Giáng Thần nghe vậy, chỉ cười nói: "Ngoại tổ mẫu có cháu gái cùng tôn tử, phụ thân chỉ có Giáng Thần thôi."
Ý tứ của lời này, mọi người vừa nghe cũng đều hiểu được, lão thái thái cũng không tiện nói gì thêm, chỉ đối với Tô Duệ và Tống thị trò chuyện việc nhà. Ngay tại thời điểm Tô Duệ và Tống thị cũng không biết nói chuyện gì, cữu cữu đại phòng và nhị phòng đều phái người đến thỉnh Tô Duệ đi qua uống rượu. Đợi cho đến nửa đêm, Tô Duệ mới say khướt trở lại trong phòng Tống thị, Tống thị vội vàng phân phó nha hoàn đi nấu canh tỉnh rượu, nàng liền hầu hạ phu quân của chính mình thay quần áo, cởi giày...
Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn - Nhã Qua