If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhã Qua
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109: Chỉ Điểm
hẳng lẽ không thể sao?" Tiểu Tống thị có điểm không thể tin được, phu quân của nàng nhưng là đến nha đầu thông phòng cũng cự tuyệt không cân, làm sao có thể đối với nàng thay đổi tâm đổi ý?
Tống thị nguýt muội muội của chính mình một cái, sau đó nói: "May mắn là ngày đó ngươi đã cự tuyệt lời cầu hôn của Tô phủ, nếu như ngươi gả vào Tô phủ, chỉ sợ sẽ bị những kẻ đó ăn đến xương cốt cũng đều không còn. Ngươi cho là, phu quân ngươi cự tuyệt thông phòng, là vì đối với ngươi tình thâm ý trọng? Ngươi cũng không ngẫm lại, những thông phòng này đều là do ai an bài, phu quân ngươi lại làm sao có thể tuân theo, chẳng lẽ đến một chút tâm nhãn này cũng không có sao? Lão thái thái kia đối xử với phu quân của ngươi như thế nào,phu quân ngươi trong lòng chẳng lẽ lại không hề có tính toán sao?"
"Ta đây tốt xấu gì cũng là tào khang chi thê ( * thê tử lúc bần hàn)."Lời kia của tiểu Tống thị vừa thốt ra, liền cảm thấy tự mình nói sai, rất nhiều nam nhân sau khi công thành danh toại, kẻ đầu tiên bị vứt bỏ chính là tào khang chi thê, chẳng qua, có người làm có thể diện mà thôi, có người lại làm quá tuyệt tình.
"Ngày sau hắn nếu như thật sự có được công danh, mẹ chồng của ngươi đến lúc đó khẳng định sẽ nghĩ biện pháp xoay chuyển quan hệ mẫu tử giữa bọn họ. Theo như ngươi nói, phu quân của ngươi là người thật thà, không chừng chỉ bị mụ già kia nói hai ba câu dỗ dành, liền cái gì cũng đều quên, chỉ nhớ rõ tình cảm mẫu tử." Tống thị là người cực kỳ thông minh, đối với người mẹ chồng này của muội muội, nàng tuy rằng chưa từng đối mặt qua, cũng đã biết đối phương là cái dạng người gì, người như thế, là loại người không cần mặt mũi nhất, miệng luôn nói là cái gì đại nghĩa, cũng bất quá chỉ là muốn mượn cái gọi là đại nghĩa đi ức hiếp những người yếu đuối, tỷ như muội muội nàng."Đến lúc đó, người mẹ chồng kia của nhà ngươi lại dùng vài cái tiểu kế, ly gián tình cảm hai vợ chồng các ngươi, sau đó mượn danh nghĩa của trưởng bối, lại kiếm cho phu quân ngươi mấy vị tiểu thiếp, ngươi tự mình suy nghĩ, là tiểu thiếp tuổi trẻ mỹ mạo vừa mắt? Hay là người tào khang chi thê ngươi đây vừa mắt hơn?"
"Tỷ tỷ." Tiểu Tống thị cầm lấy vạt áo Tống thị, khóc nói: "Muội muội thật đúng là sống uổng phí, nếu như không phải những lời hôm nay của tỷ tỷ, chỉ sợ ngày sau lại tự mình bỏ lỡ tiền đồ của chính mình."
"Ta là người từng trải, nghĩ đến ngươi là người trong nhà, liền chỉ điểm cho ngươi vài câu." Tống thị buông tách trà, nâng muội muội nửa quỳ dậy nói: "Thừa dịp thời cơ hiện tại này, ngươi nghĩ một chiêu, làm ẫu tử bọn họ triệt để xé rách da mặt, bất quá, chuyện này ngươi phải làm bí mật một chút, thời cơ thích hợp, chịu một chút thiệt thòi cũng không sao. Còn có, ở trước mặt phu quân của ngươi, ngươi vĩnh viễn đều là người con dâu hiền lành hiếu thuận mẹ chồng, đừng để cho hắn biết được tâm tư của ngươi, cũng đừng để cho hắn phát hiện được."
"Nhưng này..." Tiểu Tống thị tựa hồ có điểm không quen, hỏi: "Vạn nhất ồn chuyện?"
"Ồn chuyện càng tốt, đến lúc đó không mặt mũi là mụ già kia, cũng không tới phiên phu quân ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, mọi sự chớ để chính mình xuất đầu, chỉ cần ở thời cơ thích hợp thêm một mồi lửa là được. Chút trò vặt ấy, ngươi trước kia là sở trường nhất, không cần ta nói đi."
Tống thị thấy tiểu Tống thị đỏ mặt, cũng không nhắc lại chuyện trước kia, chỉ đối với nàng nói: "Chuyện này, phải từ từ, không thể quá vội. Phu quân ngươi đối với lão thái bà cũng là có vài phần bất mãn, ngại hiếu đạo, không tiện nói ra miệng. Nhưng nếu như khiến cho dư luận xôn xao, tộc trưởng Hà thị cũng sẽ không ngồi yên không để ý đến, tốt xấu cũng sẽ đi ra chủ trì công đạo. Mẹ chồng ngươi mấy năm nay đối với ngươi như thế nào, ánh mắt của toàn tộc đều nhìn chằm chằm, chẳng lẽ còn có thể bị mụ già kia hồ lộng đi qua hay sao? Đánh xà đánh bảy tấc, bằng không, bị rắn phản kích, nhưng là sẽ cắn chết nhân."
"Những lời tâm huyết này của tỷ tỷ, muội muội thật như được người làm cho sáng mắt." Nói tới đây, tiểu Tống thị nói: "Nếu như tỷ tỷ không chê bai muội muội, ngày sau cần phải lui tới nhiều hơn."
Tống thị cầm tay tiểu Tống thị nói: "Đều là tỷ muội nhà mình, không cần khách khí như thế." Nếu không phải cái bụng của nàng không chịu cố gắng, Tống thị quyết sẽ không giảng hòa với tiểu Tống thị, nàng làm như vậy, còn không phải là vì muốn cho nữ nhi ngày sau thêm một đôi cánh, miễn cho ngày sau nữ nhi hoàn toàn không có nơi dựa vào.
Tống thị và tiểu Tống thị lại nói liên miên về việc nhà, sau đó một nha hoàn ở ngoài rèm cửa nói: "Phu nhân, tiểu thư đến đây."
"Ngươi nhìn xem, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới rồi. Nhanh để cho tiểu thư tiến vào." Tống thị hướng tới ngoài cửa nói.
Nha hoàn xốc rèm cửa lên, Tô Giáng Thần mang theo Tử Ngọc đi vào trong nhà, đầu tiên là hướng Tống thị hành lễ, sau đó lại hướng tiểu Tống thị hành lễ, sau khi hành lễ xong, Tô Giáng Thần liền gọi Tử Ngọc, đem cái hộp sơn son đựng thức ăn đặt trên bàn, sau đó mở hộp ra, đem những món ăn ở trong hộp từng món từng món lấy ra.
"Đây là mấy món điểm tâm con tự tay làm, chọn riêng mấy món này đem lại đây hiếu kính mẫu thân và dì." Tô Giáng Thần khóe miệng khẽ nhếch, "Còn nhiều chỗ thiếu sót, vẫn thỉnh mẫu thân và dì chỉ điểm chỉ điểm."
Tiểu Tống thị đối với Tô Giáng Thần rất hảo cảm, nàng không giống như với những vị tiểu thư khác của Tống phủ, từ đầu đến cuối, thái độ đối với chính mình đều rất cung kính, nay, lại tự tay làm điểm tâm cho chính mình, này tương đương là thừa nhận người dì này là trưởng bối, trong lòng thập phần vui mừng, nói: "Tỷ tỷ tự mình giáo dưỡng, quả nhiên là không giống với những hài tử khác."
"Ai, ngươi dâu có biết? Nàng đứa nhỏ này, am hiểu nhất là trước mặt người khác khoe mẽ, ngươi ngồi ở chỗ này, nhưng so với người làm mẫu thân ta còn có tác dụng hơn. Ngươi nếu vừa đi, chỉ sợ nàng lại bắt đầu làm nũng giở trò, quản cũng quản không được." Tống thị đối với tiểu Tống thị kể khổ nói, nhưng khóe mắt lại để lộ ra sự nuông chiều đối với nữ nhi này.
Tiểu Tống thị cũng không ngốc, tự nhiên biết đây là lời khiêm tốn, lại tinh tế đánh giá Tô Giáng Thần vài lần, tiểu Tống thị không thể không thừa nhận, Tô Giáng Thần đứa nhỏ này xác thực rất xuất chúng, so với nữ nhi của chính mình mà nói, còn tốt hơn gấp mấy lần, chỉ sợ là một người ở trên trời, một người ở mặt đất. Vừa nghĩ đến đây, khẩu vị của tiểu Tống thị nhất thời đã không còn, những thứ mỹ vị gì đó, giờ phút này ăn vào cũng giống như ăn sáp, càng làm nàng hạ quyết tâm, quyết không thể lại bị mụ già kia ức hiếp, chính mình chịu khổ cũng thôi đi, nhưng không thể để cho đứa nhỏ đi theo chính mình chịu khổ.
Tiểu Tống thị đem tráp mở ra, lấy ra một cây trâm hoa mai khảm ngọc bích đưa cho Tô Giáng Thần, sau đó nói: "Dì không có thứ gì tốt, đây là một chút tâm ý, con hãy nhận lấy."
Tô Giáng Thần đánh giá cây trâm ở trong tay, tiếp đó, nàng liền thử cắm lên trên đầu mình, còn nói với Tống thị nói: "Nương, ngươi xem có được hay không?"
"Đẹp lắm." Tống thị cười nói.
Tiểu Tống thị che miệng cười nói: "Đúng là tuổi trẻ mang cái gì cũng đẹp."
"Nói đến đây, tỷ tỷ nhớ tới một chuyện, chính là tỷ phu ngươi quá sủng đứa nhỏ này. Phòng thêu thùa, một năm cũng không biết làm bao nhiêu kiện xiêm y cho nàng mặc." Tống thị tạm dừng, nhìn sắc mặt muội muội tiếp tục nói: "Ta nghĩ, nàng mỗi năm một lớn, thật nhiều xiêm y chỉ sợ cũng không còn mặc nổi. Ta xem Lam nhi so với nàng còn nhỏ hơn một chút, chẳng bằng đưa cho Lam nhi mặc, miễn cho lãng phi những xiêm y này."
Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn - Nhã Qua