Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhã Qua
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 108: Tỷ Muội
ống thị nhận thấy sắc mặt của muội muội không được tốt, đáy lòng có điểm bất an, có phải chính mình đã làm cái gì lại chọc cho người muội muội này bất mãn hay không?
"Lam nhi là ít khi ra ngoài, không bằng nữ nhi của tỷ thông minh lanh lợi, ta liền để nàng ở trong phòng thiêu thùa may vá." Tiểu Tống thị kiềm chế khó chịu trong lòng, đối với tỷ tỷ cười nói: "Đúng rồi, như thế nào cũng không thấy nữ nhi của nhà tỷ đâu?"
"Nàng đứa nhỏ này chỉ thích làm chút việc thêu thùa, canh giờ này, có lẽ còn ở trong phòng làm thêu thùa, nói đến đây, Lam nhi và nữ nhi của nhà ta thật đúng là có điểm giống, đều thích thiêu thùa may vá, hôm khác, để cho các nàng ngồi lại một chỗ, cũng tốt hơn một người ngột ngạt ở trong phòng." Tống thị khéo léo thu ngắn khoảng cách với tiểu Tống thị, đối với tiểu Tống thị nói: "Từ khi gả cho người, mỗi người đều có lo toan của bản thân, tỷ muội chúng ta có lẽ đã nhiều năm không gặp, lần này gặp được, nên qua lại nhiều hơn. Miễn cho xa lạ, ngày sau hậu bối gặp mặt, chỉ sợ cũng nhận không ra là người một nhà."
Tiểu Tống thị chớp chớp mắt, lời này của Tống thị là có ý tứ gì, là đơn thuần muốn ôn lại tình nghị giữa hai tỷ muội, hay là muốn nhân cơ hội nhìn xem tình cảnh chật vật của chính mình?
"Ta cũng tưởng, nhưng này mọi việc trong nhà đều là ta một mình lo toan, nào có thời gian rảnh rỗi a." Tiểu Tống thị cười uống một ngụm trà, sau đó lại nói: "Ta không giống như tỷ tỷ,trong trong ngoài ngoài đều có một đống ngươi giúp đỡ một tay, đi ra ngoài hơn mười ngày, trong nhà cũng có người lo, không có việc gì."
Lời này, nghe thấy thật sự làm cho người ta không thoải mái, Tống thị có điểm không vui, nghĩ làm thế nào để đuổi nàng ta đi, đúng lúc này, tiểu Tống thị lại nói với Tống thị: "Ngày hôm qua người đông lộn xộn, ta nhất thời quên đưa lễ gặp mặt cho nữ nhi của tỷ, hôm nay ta tự mình lại đây một chuyến, chính là muốn bù lại món lễ gặp mặt này. Nhà của ta tuy rằng là xuống dốc, nhưng chút lễ nghĩa nên có này cũng nhất định không thể thiếu."
Nói xong, tiểu Tống thị liền từ trong tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ, cười nói với Tống thị: "Chút lễ mọn, tỷ tỷ đừng ghét bỏ."
Tống thị lạnh lùng liếc nhìn tiểu Tống thị một cái, lại đưa mắt ra hiệu với nha hoàn bên người, nha hoàn kia nhanh trí, vội vàng dẫn các nha hoàn rời đi.
"Tỷ tỷ đây là làm sao vậy?" Tiểu Tống thị có điểm không vui, không phải chậm trể tặng một ngày, Tống thị hiện tại phái nha hoàn rời đi làm cái gì, có phải hay không cảm thấy lễ này hèn mọn, không thể để người khác nhìn sao?
"Ta cùng với ngươi tỷ muội mười mấy năm, va chạm thường xuyên. Vốn nghĩ, ngày sau gả cho người, mỗi người đều có hài tử, ta và ngươi cũng có thể tâm bình khí hòa cùng nhau ngồi xuống trò chuyện việc nhà." Nói tới đây, Tống thị hung hăng vỗ xuống mặt bàn, thanh âm lạnh lùng nói: "Ai biết ngươi cư nhiên lại ra vẻ như vậy, là Nguyệt nương ta thiếu ngươi, hay là đã làm ra điều gì xấu xa, đắc tội với tôn đại Phật ngươi đây?"
"Ngươi ——" Vân nương đứng lên, không phục nói: "Ngươi hiện tại bất quá là cảm thấy ta là một người sa cơ thất thế, rất dễ dàng khi dễ, có phải hay không?"
"Người sa cơ thất thế lại làm sao?" Tống thị cũng không cam yếu thế nói: "Lúc trước ngươi nhỏ tuổi hơn ta, lại ghê gớm hơn ta, khi dễ ta, ngươi cũng không phải một lần hai lần. Chẳng lẽ nói, ngươi hiện tại là thiếu cánh tay, hay là thiếu chân? Đừng nói giống như là vì chính mình là một kẻ sa cơ thất thế, bị người khi dễ, nói đến cùng, Vân nương ngươi đã bao giời để cho người ta chiếm tiện nghi? Không, ta nói sai rồi, ngươi chính là một tiểu bá vương ở trong nhà, chỉ được cái ở trước mặt tỷ muội của nhà mình thì ra vẻ ta đây, trước mặt người ở bên ngoài, ngươi bất quá chỉ là một khối bột, người ta muốn vấn vo như thế nào, ngươi cũng tùy ý người ta vấn vo như thế."
"Nguyệt nương, ngươi ——" tiểu Tống thị muốn há mồm mắng chửi người, lại nhìn đến hạt đông hải minh châu chói lọi ở trên trán Tống thị, tất cả lời nói, thoáng chốc đều nghẹn ở trong cổ họng không ra được.
Tống thị nhìn bộ dạng của nàng như vậy, lạnh lùng cười, "Chẳng lẽ ta nói sai rồi sao? Từ nhỏ, ngươi liền tranh giành mọi thứ với ta, so sánh với ta. Cho dù đến bây giờ, ngươi vẫn là muốn tranh với ta, cùng với ta so sánh. Nhưng ở nhà chồng, đừng nói là đại tẩu nhị tẩu của người, chính là cô dâu vừa qua khỏi cửa kia của em chồng ngươi, ta xem ngươi cũng không dám đối với người ta lớn tiếng. Đây là vì sao? Còn không phải ở trong nhà mình thì bạo ngược ghê gớm, chỉ biết ở trước mặt ta giương nanh múa vuốt thì có ích lợi gì, có bản lĩnh, trở về nhà chồng ngươi đại náo một hồi, xem cái mụ già kia sẽ đáp trả như thế nào?"
"Ta cũng không tin tà, một lão thái bà, ngươi cũng không thu thập được. Cứ tiếp tục như vậy, ngày sau, chỉ sợ sẽ càng khổ." Nói tới đây, Tống thị lấy khăn tay lau khóe mắt, nói: "Ta chính là đáng thương cho hai hài tử kia, mầm non tốt đẹp như vậy,lại đi theo hai vợ chồng các ngươi chịu khổ, ngươi không đau lòng đứa nhỏ, thì ta đau lòng."
Tiểu Tống thị nhất thời cảm thấy đầy bụng ủy khuất, nàng oa một tiếng khóc đi ra nói: "Tỷ tỷ, ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao? Cái mụ già kia, tả một cái hiếu đạo, hữu một cái hiếu đạo, ép buộc ta và phu quân thật khổ. Rõ ràng đều là nàng thân sinh, vì sao nàng lại không đem phu quân của ta để vào mắt. Lúc phân tài sản, phần tài sản vốn nên thuộc về chúng ta, lại đem chia làm ba phần cho các huynh đệ khác, chính là không lưu cho vợ chồng chúng ta. Sau khi ở riêng, nàng còn luôn luôn phái người tới cửa muốn thứ này muốn thứ kia, nói cái gì phải phụng dưỡng lão nhân. Phu quân là người đọc sách, tâm thành thực, đáng thương cho hai hài tử của ta, liền như vậy đi theo chúng ta chịu khổ."
Tống thị vuốt ve lưng của muội muội nói: "Ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi chịu khổ hay sao? Ta gả đến Tô gia, ngày tháng chân chính thư, lại có mấy ngày? Người bên ngoài nhìn ta phong quang, a dua nịnh hót, thay nhau nói một những lời nịnh hót cho ta nghe, nhưng về tới trong phủ, trong trong ngoài ngoài, hơn cả trăm người trông vào ta." Tống thị lại sờ sờ bụng của chính mình, "Ngươi còn có một đứa con trai nuôi dưỡng tại bên người, ngày sau tốt xấu còn có một hi vọng, còn ta thì sao, đến bây giờ chỉ có một đứa con gái. Mấy ả thiếp thất ở bên người tỷ phu của ngươi, người nào không ngóng trông sớm ngày sinh hạ con trai, có thể hạ bệ chính thất ta đây. Ngày sau, không chừng ngươi so với ta còn tốt hơn, dù sao phu quân ngươi vẫn là trong người có công danh, ngày sau tiền đồ muốn sáng lạng, cũng không phải không có cơ hội."
"Cảm ơn cát ngôn (* lời nói may mắn) của tỷ tỷ." Tiểu Tống thị nghe xong Tống thị nói một phen, trong lòng có chút thấu hiểu, cũng bắt đầu cảm thấy chính mình xác thực so với tỷ tỷ không hề thua kém, nếu như ngày sau phu quân giành được danh hiệu cáo mệnh trở về, không chừng so với tỷ tỷ còn phong cảnh mấy phần. Vừa nghĩ như vậy, hai hàng lông mày của nàng cũng thoáng giãn ra, giọng điệu đối với Tống thị cũng càng thêm có vẻ dịu dàng, "Tỷ tỷ trở về lâu như vậy, tỷ phu có phái người tới không?"
Tống thị bưng tách trà trên mặt bàn lên, thản nhiên uống một ngụm trà, mới chậm rãi nói: "Gấp cái gì, thời điểm đến, hắn tự nhiên sẽ yêu cầu ta trở về, hiện tại ta vội vã trở về, ngày sau còn có thể nào ở Tô phủ sống yên?"
"Nhưng mà tỷ phu..." Tiểu Tống thị có điểm kinh ngạc, cũng có chút không hiểu.
"Muội muội ngốc, trách không được bị người phụ nữ kia ăn gắt gao." Tống thị cười nói: "Giữa vợ chồng ân ái và tôn trọng lẫn nhau là chuyện tốt, nhưng ngươi phải biết rằng, có một số việc, chính là giữa vợ chồng cũng không thể quá mức tin tưởng. Liền giống như lời của tỷ, ngày sau phu quân của ngươi làm quan, có quyền thế, ngươi cho là chỉ bằng chút hoạn nạn chi tình này, là có thể giữ chặt được phu quân của ngươi sao?"
Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn - Nhã Qua