Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhã Qua
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 104: Thân Sơ Hữu Biệt(Thân Thuộc Và Xa Lạ Có Sự Khác Nhau)
hìn bộ dáng của ngươi hiện nay xem, trong nhà phàm là nha hoàn bà tử có chút mặt mũi đều ăn mặc có thể diện hơn so với ngươi. Ngươi ăn mặc thành cái bộ dáng này còn trở về làm cái gì?" Lão thái thái càng nhìn càng tức giận, "Có phải trông cậy vào lão thái thái ta đây lấy chút của lót quan tài còn lại ra cho ngươi chống đỡ thể diện?"
Lục cô nãi nãi nước mắt lạch bạch rơi xuống,tiểu cô nương bên người thấy lão thái thái hung ác như thế, đã sớm trốn vào sau lưng mẫu thân. Tống thị nhìn thấy, đã sớm không đành lòng, liền mở miệng nói: "Nương, việc này cũng không thể trách lục muội. Nói đến cùng, lục muội dù sao cũng là con dâu nhà người ta, làm dâu có bao nhiêu khó khăn, nương người còn không rõ ràng lắm sao?"
Lão thái thái liếc mắt nhìn Tống thị một cái, sau đó lại quay đầu sang nhìn lục cô nãi nãi, sau đó nói: "Lúc trước đem ngươi gả đến Hà gia, đơn giản là vì thấy nhà bọn họ là danh môn vọng tộc, cô gia cũng là tài tử nổi danh, trông cậy vào tài cán của người vì vẻ vang nữ nhi của Tống gia, kiếm được một vị cáo mệnh trở về. Hiện tại thì sao, đừng nói là cái gì cáo mệnh, gia nghiệp to lớn như vậy phân xuống dưới, dựa vào cái gì ngươi chỉ được phân có một chút xíu như vậy? A, ngươi cũng nói cho ta nghe một chút đi xem nào."
Lục cô nãi nãi không dám tranh cãi, cúi đầu tùy ý lão thái thái mắng mỏ đến tối mặt tối mũi, đợi đến khi lão thái thái mắng cũng mắng xong, đại phu nhân liền ra mặt hoà giải nói:
"Lục cô nãi nãi vừa mới về nhà, trà này hãy còn nóng, vẫn chưa có ăn chút gì, lục cô nãi nãi, mau ngồi. A, nha đầu này thật đáng yêu, cực kỳ giống lục cô nãi nãi, đại cô nãi nãi, ngươi nói có đúng không?"
Tống thị cũng phụ họa nói: "Quả thực là với lục muội giống như là từ một khuôn đúc ra, tướng mạo thật là tốt."
"Hừ, tướng mạo tốt thì có tác dụng gì." Lão thái thái lạnh lùng nói: "Sinh tốt, chẳng bằng gả tốt, lời này thật là chí lý."
Không khí thoáng chốc lại lạnh xuống, nhị phu nhân lấy khăn tay lau khóe miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm đại phu nhân, xem nàng ta giảng hòa như thế nào?
Trong mắt đại phu nhân hiện lên một tia bất ngờ, nhưng không có lên tiếng nữa, ngược lại là Tống thị nói: "Nương, người cũng đến giờ uống thuốc rồi, con cho nha hoàn đi bưng thuốc lại đây."
"Cũng là con có tâm." Lão thái thái sắc mặt hoãn hoãn, nói: "Nhiều nữ nhân như vậy, cũng chỉ có con là tri kỷ."
Lục cô nãi nãi nghe vậy, cả người khẽ rung,còn Tống thị cũng nhịn không được khẽ cứng người. Lời này, sao lại quen thuộc như thế, bất quá, đổi lại mười năm trước, nói về đối tượng lại bất đồng.
Đợi lão thái thái uống xong thuốc, nha hoàn liền bưng lên mấy món điểm tâm đặt ở trên mặt bàn, nữ nhi của lục cô nãi nãi nhìn chằm chằm mấy món điểm tâm trên bàn, trong mắt lộ ra một tia khát vọng, lặng lẽ kéo vạt áo của mẫu thân, ý bảo mẫu thân chính mình muốn ăn. Mà lục cô nãi nãi có lẽ là nhận thấy được tâm tư của nữ nhi, ôm nữ nhi càng chặt, tựa hồ không có chút gì ý tứ muốn đứng dậy đi lấy điểm tâm.
Ngược lại Tống thị thấy thế, cầm một khối điểm tâm tinh xảo đưa tới trước mặt tiểu cô nương nói: "Con ăn thử xem, đây chính là thứ biểu tỷ của con thích ăn nhất."
"Còn không cám ơn di mẫu ( dì)?" Lục cô nãi nãi vội vàng tiếp nhận nói, nhét vào trong tay nữ nhi, sau đó giáo huấn nữ nhi.
"Cảm ơn dì." Tiểu cô nương cầm lấy khối điểm tâm, có điểm không biết làm sao.
Lão thái thái lúc này mới nhìn thẳng tiểu cô nương trước mắt, sau đó ngoắc nói: "Lại đây với ta."
Tiểu cô nương đối với việc lão thái thái vừa rồi tức giận có ấn tượng rất sâu, có chút khiếp đảm trốn vào trong lòng mẫu thân, lão thái thái thấy vậy, càng phát thêm xem thường cả nhà lục nữ nhi này, miệng lại nói: "Con chớ sợ, lại đây với ngoại tổ mẫu."
Tiểu cô nương thật cẩn thận bước đến bên người lão thái thái, ánh mắt lại nhìn chằm chằm mẫu thân, thầm nghĩ nếu như lão thái thái lại tức giận, liền chạy nhanh trốn vào phía sau mẫu thân.
Lão thái thái vuốt bàn tay lặng ngắt của đứa nhỏ, sau đó nói: "Khổ thân đứa nhỏ này. Đúng rồi, cháu trai ta sao lại không cùng đến?"
"Nó vừa mới vỡ lòng, hiện tại đang ở trong tư thục dùng công, con sợ chậm trễ bàii vở của đứa nhỏ, nên không có mang lại đây." Lục cô nãi nãi nói, "Nếu như mẫu thân muốn gặp, ta phái người đi đón."
"Được rồi được rồi, ngươi còn có ai để mà phái đi, chỉ có một tên đánh xe, còn có một bà tử. Lại phái người trở về, ai thay ngươi đánh xe, ai thay mẹ con các ngươi chuẩn bị." Lão thái thái không kiên nhẫn nói: "Với lại, ngươi tới một chuyến cũng không dễ dàng, phái người trở về, chỉ sợ cái mụ già kia lại tìm cớ, gọi ngươi trở về."
"Không bằng con phái người qua đó xem." Tống thị tiếp lời nói: " Cháu nó đã lớn như vậy, người làm dì như con đây còn chưa có gặp qua mấy lần."
Lão thái thái nhìn Tống thị sau đó nói: "Lần này xem không được, lần sau lại xem, dù sao cũng không gắp." Nói xong, liền đưa mắt nhìn đại nha hoàn bên người một cái, đại nha hoàn kia lập tức lui ra ngoài, lúc nàng trở lại, trong tay nâng một cái khay gỗ tròn nước sơn màu hồng khắc hình hoa sen.
Lão thái thái tiếp nhận cái khay, từ trong cái khay lấy ra một cái tráp, đại phu nhân và nhị phu nhân đều nhìn chằm chằm vào cái tráp, muốn nhìn thử xem bên trong có thứ gì tốt.
Lão thái thái mở cái tráp ra, lộ ra một đôi vòng tay ngọc bích, một đôi vòng tay song khấu lưu kim và một đôi khuyên tai Bạch Ngọc hình hòa sen. Lão thái thái đem cái tráp đưa cho lục nữ nhi, sau đó nói: "Đây là thứ cho cháu gái ta,ngươi không được loạn dùng."
Lục cô nãi nãi thấp giọng vâng,còn ở một bên đại phu nhân và nhị phu nhân trong mắt cũng lộ ra ý cười không thể nên lời.
Tống thị chỉ nhìn lướt qua, giả bộ cái gì cũng đều không có nhìn thấy, cúi đầu uống trà của mình, nhưng trong tâm lại thập phần khiếp sợ. Mấy thứ này, đặt ở nhà người bình thường gia mà nói, là thứ khó mà có được, nhưng dựa vào gia sản của lão thái thái mà nói, đây căn bản đều là đồ bỏ, so với bộ đồ trang sức bằng vàng ròng kia được đưa cho nữ nhi mà nói, giá trị của mấy thứ này thật không đến vài đồng tiền ——
Trong hoa viên, Tô Giáng Thần thấy sắc mặt của đại biểu ca kém, liền nói với Tống Tử Tuấn: "Không bằng đưa đại biểu ca hồi ốc nghỉ tạm đi."
Tống Tử Tuấn nghe xong, trong lòng thầm vui vẻ, vội vàng phụ họa nói: "Ta phân phó nha hoàn đi."
Tô Giáng Thần thấy hắn đã đi ra ngoài, liền nói với Tống Tử Huy: "Biểu ca, thân thể của ngươi không tốt, cũng không cần miễn cưỡng chính mình."
Trên mặt Tống Tử Huy nổi lên một biểu tình giễu cợt nói: "Biểu ca cùng với phế vật có gì khác nahu, đi vài bước, cũng phải nghỉ ngơi nửa canh giờ, liên lụy biểu muội."
"Chớ nói những lời nhụt chí như vậy, muội không thích nghe." Tô Giáng Thần đối với vị đại biểu ca ôn hòa nấy ấn tượng vẫn tốt lắm, nàng tiếp tục nói: "Thân thể yếu đuối, nghỉ ngơi một ít ngày, cũng sẽ từ từ tốt hơn. Huynh chính là tâm tư quá nặng, liên lụy bản thân thân cũng không tốt lên được."
Tống Tử Huy cười cười, cũng không cãi lại, nhìn núi giả xa xa, hắn nói: "Biểu muội thích họa tranh đan thanh (* tranh vẽ chỉ dùng màu đỏ và xanh )sao?"
"Tranh Đan thanh?" Tô Giáng Thần nghiêng đầu nói: "Không đâu, muội chỉ biết vẽ mẫu thêu mà thôi."
Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn - Nhã Qua