Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhã Qua
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 122 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:26:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87: Nhận Rõ Sự Thật, Hạ Quyết Tâm
àm sao có thể?" Trân Châu nhất thời không kịp phản ứng lại, trực giác đã muốn phản bác nói: "Ngươi không có lưu ý đến sao? Lão thái thái hôm nay vừa ra tay đã đưa một bộ trang sức cho tiểu thư làm lễ vật, còn có, lúc tiệc tối, lão thái thái nhưng là đem tiểu thư trở thành bảo bối tâm can dỗ dành..." Thanh âm càng nói càng thấp, nàng đột nhiên giật mình phát giác, cảnh tượng này là cỡ nào quen thuộc, lúc chính mình theo mẫu thân về nhà, thái độ của ngoại tổ mẫu đối đãi với chính mình, và thái độ giờ phút này lão thái thái Tống phủ đối đãi tiểu thư, là cỡ nào rất giống.
"Ngươi hiện tại cũng phát giác được rồi, phải không?" Tử Ngọc trào phúng cười nói: "Vị ngoại tổ mẫu này có yêu thương ngoại tôn nữ đến mức nào, cũng không vượt qua được nội tôn nữ, cho dù có một số duyên cớ ở bên trong, cũng sẽ không thể minh mục trương đảm biểu hiện ra ngoài như thế. Dù sao, trước mặt còn có hai người con dâu, làm như thế, dựa vào tuổi tác của lão thái thái, chẳng lẽ còn không biết sao?"
Trân Châu mân miệng không nói, nàng lúc trước nghĩ như thế nào không đến việc này, nay, nếu như không phải Tử Ngọc nhắc nhở, chính mình chỉ sợ lại hồ đồ.
Tử Ngọc lôi kéo tay Trân Châu nói: "Trân Châu, nếu như không phải trải qua một phen biến cố, ta cũng nhìn không ra tâm tư của lão thái thái kia. Còn có, ngươi không thấy là thái độ của nha hoàn kia có điểm kỳ quái sao? Tiểu thư tựa hồ cũng nhận thấy được điều gì, tuy rằng trên mặt không biểu hiện, nhưng ta chính là cảm thấy tiểu thư không muốn gặp những người trong Tống phủ này."
Trân Châu ngẩng đầu, nói: "Đây là nguyên do ngươi nháy mắt."
Tử Ngọc gật gật đầu, nói: "Ở bên ngoài, tiểu thư là người ôn hòa, không có tâm cơ gì. Nhưng ngươi và ta ở bên người nàng thời gian cũng không ngắn, chẳng lẽ còn nhìn không ra một chút vấn đề sao? Tiểu thư căn bản không hề hiền lành ngoan ngoãn như trong tưởng tượng của mọi người, nàng có suy nghĩ và chủ kiến của chính mình, cũng không chấp nhận được người bên cạnh có dị tâm. Ngươi cùng ta, đều là nha hoàn nửa đường, tiểu thư vốn dĩ đã đối chúng ta không có bao nhiêu tín nhiệm, nếu như còn không hiểu được xem nét mặt của tiểu thư làm việc, bị tiểu thư vứt bỏ, kia cũng chỉ là chuyện tình sớm hay muộn."
Tử Ngọc nắm chặt tay Trân Châu, "Tiểu thư là chỗ dựa duy nhất của chúng ta, chúng ta làm cái gì, đều phải lấy ánh mắt và hỉ nộ của tiểu thư làm hàng đầu, những người khác, kể cả phu nhân và lão gia, cũng phải xếp ở đằng sau.Bằng không, ngươi cùng ta, ở trong phủ sẽ rất khó sống sót. Trân Châu, ngươi không hiểu, quan hệ giữa nha hoàn với nha hoàn, không đơn giản là chuyện gì ngươi cũng làm tốt là được. Chủ tử thích ngươi, hay là không thích ngươi, cũng sẽ quyết định vị trí của ngươi ở trong cảm nhận của các nha hoàn khác." Thậm chí có thể nói, sự đấu đá giữa các nha hoàn với nhau, cũng tuyệt không ít hơn so với sự tranh đấu của các vị chủ tử trong phủ.
---
Tô Giáng Thần sáng sớm tỉnh lại, đầu tiên là đi đến phòng của Tống thị, sau đó lại cùng đi đến trong phòng lão thái thái thỉnh an, lão thái thái thấy Tống thị và Tô Giáng Thần, trong lòng không cần nói có bao nhiêu cao hưng,lúc thì đề nghị tổ chức tiệc ngắm hoa, lúc thì nói làm món cua hoa cúc, cuối cùng, cũng không biết ai đề nghị, cư nhiên thỉnh mấy đoàn gánh hát nổi danh đến nhà biểu diễn mấy ngày.
Tô Giáng Thần vốn dĩ đối với mấy vụ biểu diễn gì đó không có hứng thú gì cho lắm, nhưng cũng không thể quét sạch sự hưng phấn của những người khác, rầu rĩ cùng các nàng nghe xong mấy ngày biểu diễn tại nhà, Tô Giáng Thần thập phần hối hận theo mẫu thân đến Tống phủ này.
Chương 88: Bị thương sau lưng
Buổi chiều, Tô Giáng Thần nghe những người đó Y Y nha nha hát đã chán muốn chết, trong lòng càng thêm nôn nóng. Ngồi nửa ngày, vẫn là nhẫn chịu không nổi, liền đứng dậy đến bên người Tống thị nói chuyện một lát, thấy Tống thị nhín lên sân khấu kích kia không chuyển mắt, Tô Giáng Thần cũng không tiện quấy rầy, trực tiếp nói chính mình đi hoa viên tản bộ.
Tống thị cũng không nói thêm gì, chính là phân phó Trân Châu và Tử Ngọc phải trông nom tốt tiểu thư, liền quay đầu lại tiếp tục xem diễn. Nói Tô Giáng Thần không có ảo não đó là giả, ngày xưa, nếu như Tống thị thấy Tô Giáng Thần như thế, sẽ dỗ dành, nhìn mẫu thân trầm mê ở trong vở diễn, Tô Giáng Thần cũng không dám nói gì, chỉ có thể xoay người rời đi.
Tuy rằng đã đến cuối mùa thu, nhưng trong vườn,cúc hoa vẫn như cũ nở thực diễm, tựa hồ muốn tranh thủ một chút thời gian cuối cùng, muốn đem toàn bộ tư thái xinh đẹp của chính mình xinh đều hiển hiện ra. Tô Giáng Thần vòng quá một dãy hành lang, chuẩn bị đi đến đình hoa sen đình bên kia, nhưng lúc này, tựa hồ nghe thấy tiếng bước chân của hai người, nàng cũng không biết sao, liền rẽ sang, đi đến phía sau núi giả thạch bên cạnh hành lang. Tử Ngọc và Trân Châu tự nhiên cũng đi theo phía sau nàng núp đi.
"Lục tỷ tỷ, người nói họ Tô kia là cái thá gì, vì nó, lão thái thái cư nhiên mời người đến nhà hát ba ngày.
Lúc cha ta mừng thọ,lão thái thái cũng không có làm như vậy. Vì sao họ Tô kia vừa đến, lão thái thái dường như thay đổi thành người khác. Đừng nói là sủng chúng ta, chính là ánh mắt cũng không có quan tâm đến chúng ta một chút nào." Thanh âm mềm mại của nữ tử lộ ra một tia oán hận: "Bất quá chỉ là một thứ xuất thân từ nhà thương nhân rát nát, cũng đáng cho lão thái thái xem như bảo bối. Thật là đáng giận."
"Bát muội muội tức giận như vậy làm cái gì? Về sau để lão thái thái biết được, ngươi lại chịu khổ." Thanh âm của một nữ tử khác ẩn ẩn mang theo ý cười nói: "Hay là, Bát muội muội ngươi đây là đang ganh tị với họ Tô kia sao?"
"Hừ, nàng ta là thá gì? Nghĩ rằng dát vàng lên người, thì chính là thiên kim đại tiểu thư chân chính sao. Ta nhổ toẹt vào, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ sa cơ thất thế."Thanh âm của vị Bát tiểu thư kia càng lúc càng lớn, lời nói cũng càng lúc càng khó nghe, " Dáng đi ỏng a ỏng ẹo, giống y như cái dạng nô tỳ hạ đẳng, tính tình ngông cuồng, còn muốn vào Tống phủ chúng ta làm con dâu, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày."
Tô Giáng Thần tránh ở đằng sau núi giả nghe được, trong lòng không biết vì sao, tuyệt không tức giận. Nếu như trước kia nghe được mấy lời này, nàng sẽ rất hận, sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng hiện tại, nàng nghe xong, liền giống như nghe kịch nhạt nhẽo vô vị. Hai người kia đều là em chồng kiếp trước của nàng, một kẻi là đích tôn, một kẻ cũng là phòng hai của chính mình. Nhớ rõ thời điểm hai người kia xuất giá, chính mình đều thêm đồ cưới rất hậu hĩnh, vị Bát tiểu thư mắng nàng mắng vô cùng tàn nhẫn kia, cũng chính là muội muội của Tống Tử Tuấn -- Tống Tử Quyên. Nếu như không có nhớ lầm, lúc trước chính mình còn đem điền trang của hồi môn đưa cho nàng ta, đương nhiên việc này cũng là bởi vì vị mẹ chồng tốt kia hết lần này đến lần khác ám chỉ chính mình.
Ánh mắt hơi hơi tối sầm lại, Tô Giáng Thần trên mặt thêm vài phần lãnh ý. Các nàng thật đúng đã là đem Tống phủ trở nên quá cao sang rồi, ở trong mắt nàng, Tống phủ chẳng là cái gì, nếu không phải do phụ thân qua đời, thời điểm mẫu thân sinh bị tổn thương đến nguyên khí, như vậy, kiếp trước nàng hà tất có thể gả đến Tống phủ.
"Ta lần trước không phải nghe nói, nương ngươi cùng Tri Phủ lui tới rất chặt chẽ, còn tính thay ca ca ngươi định sẵn thiên kim Tri Phủ, như thế nào chỉ chớp mắt, liền thay đổi?"
Lục tiểu thư Tống Tử Lăng nghe xong âm thầm lắp bắp kinh hãi, "Hay là các ngươi lần này vội vàng trở về, là bởi vì lần hôn sự này không thành?"
Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn - Nhã Qua