Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Gia Diệp Mạn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 569 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:11:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Ngoại Truyện 01 - 02
Ngoại truyện 1: Lần đầu gặp mặt
Năm tuổi là khoảng thời gian Mộ Tây làm công chúa hạnh phúc nhất trên đời. Khi đó công nghiệp còn chưa phát triển, thế giới lúc đó bình yên hơn so với bây giờ…
Khụ, chủ yếu khi đó Mộ Đông cùng Mộ Nam chưa ra đời, Mộ Tây là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà nên được các vị trưởng bối vô cùng yêu quí. Mộ Trung cùng Mộ mẹ còn bận công tác, Mộ Bắc đến trường không có ai mang cô đi chơi, Mộ bà còn cùng cô nhảy dây.
Khi cô được bố tuổi rưỡi, Mộ Tây bị Mộ Trung ôm đi tới nhà Lục gia làm khách: “Nhị Tây” Mộ Trung vui vẻ đem lắc lắc cánh tay Mộ Tây “Kêu bác đi con!”
Tiểu Mộ Tây miệng “Cạch cạch lỗ lỗ” đôi môi đo đỏ, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của bác trai, hắc hắc cười hai tiếng: “Chén chén chén chén”
Xem cô bất kính như vậy trông lại càng đáng yêu, không kìm lòng đem bàn tay thô ráp sờ sờ vào má cô.
“Nhị Tây ngoan, bố cùng bác Lục bàn việc, con đi chơi cùng dì này nhé!” Mộ Trung đưa cô cho người khác bế đi chơi, cô không đồng ý cứ nắm chặt lấy váy của mình.
Mộ Tây ngoái đầu nhìn dì Trương mập mạp dễ gần đem tay lồng vào tay bà.
Thật không giống với nhà mình một chút nào đi nha, Mộ Tây chạy loạn nhìn ngó khắp mọi nơi. Dì Trương ôm nàng chạy vào hoa viên chơi, nơi này ấm áp lại nhiều hoa thơm cỏ lạ, Mộ Tây chạy lòng vòng trông rất là vui vẻ.
“Nhị Tây chạy chậm một chút!” Dì Trương lấy khăn lau lau mồ hôi trên trán cô. Bụng Mộ Tây kêu réo một tiếng cô nhìn dì Trương đầy khao khát.
Thật là một đứa trẻ dễ thương, dì Trương nhìn Mộ Tây cười không cầm được lòng mình: “Con ngoan chơi ở đây, dì Trương đi lấy điểm tâm cho con.” Mộ Tây ngoạn ngoãn gật đầu.
Đương nhiên, không có người quản đứa nhỏ sẽ giương oai, Mộ Tây chạy loạn sục sạo trong đám cỏ. Cô từ trong đám cỏ chui ra đến một chỗ có cái bàn tròn nhỏ, bên cạnh còn có một chiếc giường nho nhỏ trên chiếc giường còn có một cậu bé đang nằm ngủ, so với cô còn lớn hơn rất nhiều.
Mộ Tây đánh bạo chạy qua phát hiện cậu bé này nhắm mắt lại. Nhìn lông mi anh dài thật là dài a, cô muốn chạm vào nhưng chân ngắn quá với không tới.
Cô đi đi đến mắt ngơ ngác nhìn, đụng được vào lông mi anh xong cô lại đem tay nắm chặt mũi anh.
Trong lúc mơ ngủ Lục Nhược đem tay phất phất, cô cả kinh nhưng lại nhanh chóng lấy lại dũng khí nghịch dại hơn, lại phát hiện ra nốt ruồi trên môi anh. Cô quỳ úp sấp mặt xuống bàn tay mập mạp chạm mạnh vào lại dí mạnh xuồng, a thật là một nốt ruồi không phải ăn kẹo dính vào đâu.
Rốt cuộc Lục Nhược bị đánh thức, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy một tiểu cô nương toàn thân vận đồ màu phần hồng ngồi xổm trên đùi anh, tay đang kéo kéo chính chiếc váy của mình, có tiếng “Xi xi” truyền lại, sau đó cô bé trút ra một hơi thở khoan khoái, ngẩng đầu lên lại đem đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào trong mắt anh, sau một lúc lâu sau đó mới ấn chân anh xuống bỏ xuống khỏi người anh.
Trên đùi nóng hầm hập, thứ như nước ấm bắn tung tóe, Lục Nhược ngồi dậy phát hiện trên người anh lại cả trên giường nhỏ có tung tóe một thứ nước trông rất khả nghi.
“Mày đã làm gì vậy?” Lục Nhược tức giận đến mức giọng nói phát run chỉ Mộ Tây hỏi.
Sơ giải xong Mộ Tây thức thả lỏng: “Đi tiểu.”
Bị sét đánh ngang tai chắc cũng chỉ đến mức này mà thôi, khuôn mặt thiếu niên vốn xinh đẹp thánh thiện nay đã đen lại, nhìn lại chiến tích của Mộ Tây thét: “To gan!”
Bị dọa sợ hãi Mộ Tây nhìn Lục Nhược một lúc sau cất tiếng khóc to, tiếng khóc vang vào tận trong nhà.
Sau đó, Mộ Tây đang khóc nức nở được Mộ Trung bế đi, Lục Nhược lắc đầu định ninh không chịu nhận lỗi bị Lục cha giáo huấn một bài. Mà thật trớ trêu cho Lục Nhược nhân chứng thì không nhưng vật chứng là vết nước khả nghi trên người anh thì rõ rành rành, vừa giận lại càng thêm xấu hổ. Cho đến khi được ôm ra đến tận cửa Mộ Tây mới dám quay đầu lại nhìn anh một cái kết quả lại bị vị ca ca kia trừng mắt nhìn lại, nước mắt lại càng trào ra tợn hơn.
Sau này, Mộ Tây tuy luôn quấn quýt với Mộ Trung nhưng không bao giờ cùng ông đi Lục gia nữa, Mộ Trung cảm thấy thật mất mát con gái lớn rồi không muốn cùng đi chơi với bố nữa. Sau khi Mộ Đông cùng Mộ Nam sinh ra, chiếm mất địa vị độc sủng của cô, nhưng do việc học hành chiếm mất hết thời gian nên cô không còn nhớ tới chuyện này nữa.
Hậu quả để lại chỉ là sau này Lục Nhược vô cùng căm ghét con gái mặc váy màu hồng phấn….
Ngoại truyện 2: Tư thế có vấn đề?
Sau khi kết hôn, Lục Nhược xem xét kỹ bên trong laptop của Mộ Tây, Mộ Tây xấu hổ hỏi cảm nghĩ của anh.
Lục Nhược tỏ vẻ khinh thường: Nhìn qua là biết không có chút kinh nghiệm nào rồi.
Mộ Tây không phục: Dựa vào cái gì nói như vậy?
Lục Nhược mở ra một đoạn văn, chỉ ra điểm mấu chốt: Cái chân này so với trẻ con còn hơi giống miêu tả vậy coi như chưa nhìn thấy đồ thật đi! Nhiệt độ lạnh dưới mười độ đàn ông sao còn có sức mà làm chuyện này chuyện kia được, còn nữa cái gì mà quay cuồng ba ngày ba đêm không nghỉ, thật sự là có sức khỏe của trâu bò…
Mộ Tây:….
Mộ Tây căm giận đoạt lại laptop của mình: Ai bảo anh xem làm chi cái này cũng chỉ là hư cấu thôi mà!
Má Mộ Tây nóng như lửa, không cho Lục Nhược nằm ở trên giường nữa: Làm sao?
Anh đem miệng thoát bỏ quần áo của cô: Em châm lửa đốt nhà đương nhiên phải chịu trách nhiệm dập lửa đi chứ!
Anh cắn lên vành tai phiếm hồng của cô: Nhị Tây anh thật không biết yêu cầu của em với đàn ông lại cao như vậy. Kỳ thật có chút vượt quá thể lực của người bình thường. Em thích làm từ phía sau được chúng ta làm luôn bây giờ nhé!
Cái gì BL chứ, tâm tình Lục Nhược phức tạp, phát hiện vợ anh viết toàn là chuyện nam nữ hoan ái.
“Bảo bối, cảm giác thế nào? Có phải vượt quá mong đợi của em hay không?” Lục Nhược ra sức cày cấy.
Hai chân Mộ Tây đều bị anh đè nặng, liền không tự chủ được mà yêu kiều nâng thắt lưng lên, thân thể lui lại phía sau, ý muốn đón lấy sự va chạm của anh.
Không thấy cô trả lời, anh không vừa lòng vươn tay ra đằng trước nắm lấy hai luồng no đủ của cô.
Ngực Mộ Tây là nơi mẫn cảm nhất, chịu không nổi sự xao nắn của anh, thanh âm yêu kiều đáng yêu ngâm lên làm mất hồn người.
Lục Nhược hưng phấn mà ở trên lưng cô tiến lên cắn loạn: “Bảo bối anh đã cho em hết rồi, em kêu lớn lên một chút đi!”
Một lần sau khi kết thúc, Lục Nhược ôm cô vẫn chưa nhận thua, nơi nơi ân ái sờ soạng, phấn khởi chỉnh: “Em phải nghiên cứu nhiều hơn nữa, luyện tập nhiều một chút, như thế này làm anh rất đau. Chúng ta cộng chẩm tốt đẹp cuộc sống cũng sẽ tự nhiên vui vẻ thôi!”
Có một ngày không chịu được anh thường xuyên quấy rầy, rốt cục Mộ Tây rốt miệng từ chối, Lục Nhược đang đặt người trên người cô tỏ vẻ khó hiểu.
“Anh xem!” Mộ Tây khó khăn tìm lời giải thích: “Chúng mình mới kết hôn không bao lâu nhưng tần suất làm cũng quá cao.” Hơn nữa làm vợ mới cô không có cơ hội biểu thị một chút cảm giác thẹn thùng, bối rối nào, được giáo dục một cách vô cùng truyền thống hỏi làm sao cô chịu được đây.
Lục Nhược suy nghĩ một lúc, đành nằm xoay sang bên cạnh cô, bàn tay không an phận mò vào trong: “Vậy thì thôi vậy!”
Mộ Tây cảm nhận thấy sự khác lạ ở bên trong liền ngâm lên một tiếng: “Lục Nhược!”
Lục Nhươc dùng hai chân kẹp lấy cả người cô, ngón tay khiếu khích cô đến đỏ bừng, làm vẻ mặt đáng thương nói cô: “Không cho làm vậy cho anh sờ thôi. Được anh mát xa hưởng đãi ngộ như em cả thế giới không có người thứ hai đâu!”
Bị cái việc hưởng thụ một mình này xoa nắn, Mộ Tây thật dễ dàng bị làm cho choàng váng. Mộ Tây đần độn dừng lại mọi phản kháng mặc cho anh hầu hạ.
Nhất sờ, nhị sờ, sau….
Lục Nhược rút tay ra: “Mệt rồi ngủ đi thôi!”
Bị vuốt ve đến toàn thân mềm nhũn, muốn ngừng mà không được, hai gò má Mộ Tây ửng hồng, lay lay cánh tay, đáng thương vô hạn nhìn anh.
“Đèn làm chói mắt? Tắt đi nha!” Lục Nhược quyết đoán tắt bỏ đèn đi.
Một mảnh bóng tối, Mộ Tây được mát xa, bị dục hỏa đốt trong người, Mộ Tây khóc thút thít: “Đừng hòng em muốn!”
Lục Nhược như chuồn chuồn lướt nước hôn lên trán cô: “Sáng mai anh phải đi làm, ngủ đi!”
Làm kiêu một phen, Lục Nhược gian trá nằm trong chăn sắp không chịu được, Mộ Tây bĩu môi đi đến trên người anh, mang theo chút mê man, ngồi trên thắt lưng anh vặn vẹo, Lục Nhược hít thở không thông từ yêu tinh biến thành người kêu cô đi ra!
Cô đặt mông mềm mại chạm lên trên bụng anh nhiều lúc chạm vào cái nơi hưng phấn chết người kia.
Hoàn toàn bị bao bọc bên trong cô, Lục Nhược rốt cục thoải mái mà cả người run lên. Trong bóng tối có thể nhìn thấy bóng cô nhận được dòng nước tinh túy của anh mà khẽ ngâm lên, miệng há to thở dốc. Tuy đã phát tinh nhưng Lục Nhược vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn nhanh chóng bật đèn lên.
(Chết đây!!! Khóc!!! Oa oa oa
)
Ngọn đèn làm lộ ra gương mắt hồng rực của Mộ Tây nhưng anh không cho cô bao nhiêu thời gian để mà thẹn thùng, anh hưng phấn đến cực điểm đem cô phối hợp luật động vài cái sau xoay người lấy lại thế chủ động, áp đảo cô, mặt đối mặt công thành chiếm đất.
Một phen hồng lãng bay qua xong, Lục Nhược bừng bừng khí thế đề nghị cô: “Nữ ở trên đã thử qua lần sau đổi tư thế đi, cả địa điểm cũng nên đổi nốt,…” Anh vô cùng phấn khích cùng cô mỗi lầm lại một lần tiến sâu hơn….
Mộ Tây: o(╯□╰)o
Khí Người Cũ, Đón Người Mới Khí Người Cũ, Đón Người Mới - Gia Diệp Mạn