Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Mai Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2233 / 49
Cập nhật: 2016-04-09 07:23:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
uổi sáng đẹp trời và có nắng. Phủ thức giấc thật sớm vì đêm qua chàng đã ngủ từ 10 giờ. Bên cạnh, Ngà ngủ thật ngon. Phủ mỉm cười ngắm nhìn cái thân thể đầm ấm mà quần áo sô lệch để hở ra những tảng da thịt trắng ngần còn như in hằn dấu vết những cái hôn nồn cháy. Cúi xuống hôn nhẹ lên trán Ngà, rồi Phủ nhẹ nhàng bước ra khỏi giường. Chàng rửa mặt, thay quần áo, dặn chi. Hai để nguyên cho Ngà ngủ, đọan lững thững ra đường Tự Do. Phủ tạt vào tiệm nước, uống một ly cà phê sữa. Ngồi trong khung kính nhìn ra cảnh phố phường vui đông dần dẫn, Phủ cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm thư thái. Bỗng một tiếng gọi làm Phủ giật mình quay lại. Người vưà gọi chàng là Phạm. Hắn vui mừng chạy lại kéo ghế ngồi xuống trước mặt Phủ:
- Ngồi được không? Ngồi một chút thôi.
- Ngồi được. Có công chuyện gì mà tất tả thế.
Phạm châm thuốc lá hút, ngả đầu lại gần, nháy mắt nói thầm:
- Đúng chín giờ có một trận đụng độ lớn lắm. Đánh phé. Láng hai nghìn. đi không?
Phủ mỉm cười lắc đầu. Phạm hỏi:
- Sợ à? Hồi này tu tỉnh lắm nhỉ?
- Không hẳn thế. Nhưng không có tiền.
- Thế à!
Phạm nhìn ra ngoài hè đường Tự Do, chốc chốc lại nhìn đồng hồ.
- Không thấy đến ư?
- Thế mới chết chứ? Có ba chân thì đánh gì được. Thằng khốn nạn chắc đêm qua đi nhẩy rồi lại ngủ quên ở nhà "em" hẳn. Này Phủ?
- Gì thế?
- Không có tiền hay không thích đánh?
Phủ cười nghĩ đến cái không khí nồng cháy và cay sè khói thuốc lá của một sòng bạc đông kín, bỗng thấy kích thích bở sự tò mò muốn gặp lại. Chàng cũng không biết đi đâu bây giờ. Chẳng một người bạn nào gợi cho chàng cái ý muốn lại thăm viếng, ngoài Lưu. Nhưng giờ này chắc Lưu đã ở ngoài toà. Lâu lắm không gặp lại Hiền. Phủ chợt bâng khuâng cả tâm hồn. Hình ảnh dịu dàng của Hiền. Đêm Hiền liều lĩnh lên buồng chàng. Nét mặt tan nát của Hiền khi chạy xuống và cái nhìn đầy nghi ngờ hằn học của Mỹ đuổi theo. Mỹ. Ý nghĩ đến thăm Hiền bị cắt đứt liền. Chàng không muốn Mỹ hiểu lầm một lần nữa. Đi đâu cho hết buổi sáng bây giờ? Vễ nhà cũng không được. Phủ muốn để yên cho Ngà ngủ. Thế là Phủ bảo bạn:
- Không có tiền, chứ muốn đánh.
- Tốt lắm, tốt lắm, lâu lâu thử thời vận một chút xem sao chứ? Có sư tử Hà Đông nào cấm đoán không?
Phủ phì cười lắc đầu:
- Thế thì anh với tôi còn là một người sung sướng.
Trong khi chờ bồi lại trả tiền. Phạm huyên thuyên kể cho Phủ nghe về một người bạn mà hắn cho là "sống như thế thì chết đi còn hơn", người bạn đó Phủ cũng quen biết sơ sơ, trước học cùng trường, tên là Giảng. Từ ngày Giảng lấy vợ, Phủ không gặp nữa. Đám cưới Giảng, Phủ có đến dự, kỷ niệm bây giờ chỉ còn lờ mờ trong tr'i nhơ. Giảng mặc áo gấm chữ Thọ, đội khăn xếp, đứng ở đầu cầu thanh máy của cái tiệm ăn ở Chợ Lớn đón bạn hữu, bên cạnh một cô dâu mà Phủ còn nhớ là cao lớn hơn Giảng nhiều. Chàng còn nhớ được thêm là cô dâu ấy nhiều tuổi hơn chú rể, già dặn hơn. Và chàng đã mỉm cười ghé tai một người bạn nói nhỏ sau khi bắt tay chúc mừng Giảng và được Giảng mời vào phòng ăn: "Cô dâu trông dữ dội như bà La Sát thế kia, ba bảy hai mười mốt ngày rồi chú rể đến xin vào đảng râu quặp mất thôi".
Bây giờ thấy Phạm nhắc lại một người, người đó lại là Giảng khiến Phủ không nín được cười.
- Thằng Giảng mà khổ à? Khổ thế nào.
- Sợ vợ một cây, chứ còn thế nào nữa.
- Sợ vợ là khổ, cậu nói gì lạ nhỉ? Chẳng trách không ai lấy hết.
- Không ai lấy thì mồ côi vợ vậy, chứ như thằng Giảng thì nhục lắm. Vợ nó chửi tôi mà nó cứ nhe răng ra cười mặc cho vợ chửi bạn thì có mọi rợ không chứ?
- Sao vợ nó chửi cậu được?
- Đến rủ nó đi đánh bạc mà.
- Vợ nó không vác gậy đuổi cậu ra khỏi nhà là may. Rủ chồng người ta đi đánh bạc, còn oan cái nỗi gì?
Phạm chợn mắt:
- Ông Phủ, sao dạo này ngôn ngữ ông hèn thế. Ăn thua ở thằng đàn ông chứ. Moa ấy à, trợn mắt lên thì cứ một phép. Cho ngồi thì ngồi. Cho đứng đước đứng, thế mới được.
Phủ cười xoà đứng dậy. Phạm rút ví, đếm sau tờ giấy năm trăm trao cho Phủ trước khi hai người đi ra. Phủ kêu khẽ:
- Nhiều thế.
- Ồ, ông cứ cầm lấy kẻo nó xúi quẩy đi. Nhờ giời hồi này tôi làm ăn khá lắm. Bắt được mấy cái thuộc địa mới ở vùng Đa Kao. Tháng tháng cứ tạt qua một lần để thu thuế. Mọi chuyện đã có đàn em lo liệu chu tất.
Phủ đút tiền vào túi áo, hỏi:
- Được thua thì sao đây.
- Thua thì lẽ tất nhiên là cười xoà chứ sao. Còn được thì anh trả tiền vốn cho tôi, được chưa?
Phủ cười:
- Được mê đi chứ.
Đôi bạn đẩy cửa kính phòng lạnh đi ra. Hơi nóng hừng hực ào vào họ, Phủ cảm thấy bỏng rát cả mặt mũi. Phạm chưa chịu gọi xe đi ngay, còn kéo Phủ đi một quãng dưới mái hiên, tâm sự:
- Nói để cậu hiểu mình hay cậu khinh cũng tùy cậu, mình có cái compte en banque kha kh'a rồi. Mươi lăm vạn gì đó. Định thu vén dành dụm đủ hai mươi vạn thì thôi.
- Tại sao lại hai mươi vạn?
- Mình tính đó là đủ để đổi một số ngoại tệ đủ sống ở Pháp cho đến khi tìm được việc làm.
Phủ không dấu được ngạc nhiên nhưng Phạm vẫn thì thầm kể tiếp dự định thầm kín:
- Có một con bạc nó đã hứa rồi. Nó làm ở dưới một tàu buôn chạy sang Âu châu. Cho nó năm vạn là đủ. Lẻn xuống tàu một buổi tối nào đó, nằm ở một chỗ kín thằng cha ấu đã dành sẵn cho. cho đến khi tàu rời bến, a lê hấp, thế là Phạm này thực hiện được giấc mộng xuất dương nó đã ôm ấp trong lòng từ thuở nhỏ.
Phủ lắc đầu cười:
- Tôi đã liều, xem chừng cậu còn liều hơn tôi. Tính kỹ lại đi. Thoát thì không nói làm gì. Không thoát, rũ tù đấy không phải chuyện đùa đâu!
Nét mặt Phạm thoắt nghiêm trang hẳn. Giọng hắn cũng tự dưng buồn bã lạ thường.
- Cậu tính xem, tôi còn gì để mất mà sợ chứ? Liều một lần, thoát thì sang Tây ăn bít tất, lấy vợ đầm biết đâu cuộc đời không lên hương, mà không thoát thì tặc lưỡi một cái cũng xong. Ở đất Saigon này, tôi chán ngấy đến cổ. Đi đánh bạc, mà đánh bạc bịp, lấy ngày làm đêm, lấy đêm làm mgày, uống rượu mãi cũng chán, đêm ngủ ở bin đinh, ngày đi ăn cơm tiệm; lắm lúc tôi đã ghê tởm tôi đến cùng cực. Xuất dương cũng là một cơ hội làm lại cuộc đời. Tôi để dành tiền vì thế.
Phủ và Phạm gọi xe trèo lên. Từ đầu đường Lê Lợi, Phủ cứ ngồi chịu trận nghe Phạm thao thao bất tuyệt nói về cái thú của xê dịch, cho tới khi chiếc xe dừng lại ở một căn nhà gần trường Phú Thọ. Phạm trả tiền, đẩy khẽ Phủ:
- Đây rồi, xuống đi. Hôm nay chúng mình đánh thật thà, tôi không cần giở phép ra làm gì. Đánh thật thà cũng ăn chết. Mòng mà. Mê đánh lắm và chỉ có một cái nước tố ngược thôi.
Ngồi vào bàn bạc được chừng một tiếng đồng hồ, cả bọn tạm ngừng ăn cơm, rồi lại đánh tiếp. Căn buồng thoáng mát sạch sẽ, không nồng nặc như Phủ tưởng. Chàng vừa hút thuốc lá vừa đi tiền, rút bài, bỏ bài một cách bình tĩnh. Nỗi say mê ở Phủ những năm nào đã hết, như một cơn say đã hả, Phủ không tìm lại được nữa. Chàng vừa đánh bài vừa nghĩ thầm không biết như thế là đáng vui hay đáng buồn. Lòng chàng thuở xưa luôn luôn như một ngọn lửa đỏ, tha thiết, sôi nổi, tưởng chừng một lượng sông tràn đầu lúc nào cũng cần trút thoát ra ngoài, cõi lòng ấy giờ Phủ tự nhìn ngắm, thấy thản nhiên và dửng dưng, không đợi chờ, không xao xuyến. Cái chết, cái tàn phai, cái lững lờ xâm chiếm dần dần. Một kinh động dữ dội nào có thể xẩy ra trong ngày tới như một mùa gió bão cuối cùng của Định Mệnh? Không biết. Và biết để làm gì?
Đến 4 giờ thì Phủ đã có ý định muốn bỏ về. Chàng nhớ đến Ngà. Bây giờ chắc Ngà đã thức dậy sau giấc ngủ trưa và đang đợi chàng. Lâu không đánh bạc, ngồi có mấy tiếng đồng hồ, đầu óc Phủ đã cảm thấy choáng váng. Chàng đá nhẹ dưới gầm bàn ra hiệu cho Phạm. Phạm ngừng tay hất hàm. hỏi lối hỏi trên bàn bạc.
- Gì thế cụ?
Phủ làm điệu bóp trán để chứng minh cho lời nói:
- Tự nhiên thấy rức đầu quá đi. Cho tôi thôi có được không?
Phạm nhìn đống tiền láng trước mặt Phủ, cau mặt:
- Sao thế, đánh một lát nữa đi, thua thì thua được thì được, cho ngã ngũ ra sao chứ!
Đánh cùng với Phạm và Phủ là người chủ nhà, đã đứng tuổi, đầu hói, khuôn mặt bầu bĩnh hồng hào. Người kia dáng chừng là con cháu gì đó, trẻ hơn, mặt quắt như hai ngón tay bắt chéo, Phủ thấy ghế y hơn người chủ nhà, vì lối đánh của y vưà đắn đo vừa bần tiện. Cả hai cùng có vẻ còn mê đánh lắm. Gã trẻ tuổi mím môi không nói gì, còn người chủ nhà thì kêu lên:
- Lâu quá mới được đánh. Ông Phủ, đánh một lúc nữa đã. Chiều hãy về, bây giờ còn nắng thế kia, tội gì.
Phủ ngần ngừ rồi đành mỉm cười ngồi yên. Nhưng hình ảnh Ngà vẫn thấp thoáng trong đầu Phủ. Chàng giao hẹn:
- Cũng được, nhưng xin nói trước nhé, tôi chỉ đánh thêm nhiều nhất là nửa giờ nữa thôi đấy nhé. Rồi tôi phải về.
Phủ ngả người, đếm lại khoản tiền trước mặt. Cả thảy ba ngàn mốt, bà ngàn hai gì đó. Chàng nghĩ lát nữa, chàng sẽ trả lại cho Phạm ba ngàn, và không có tiền chàng vẫn hoàn toàn không có tiền. Lão chủ nhà dáng chừng nóng mắt, muốn ăn thua lớn.
- Nào đánh một hồi nữa rồi thôi, các cu.
Miệng nói hắn móc túi lấy thêm ba tờ giấy năm trăm, đặt thêm vào láng. Ván bài bắt đầu. Phủ rút được một con tây, lão chủ nhà một cây si. Đi tiền một trăm, Phủ nhắc tẩy lên nhìn. Chàng có thêm một con tây nữa là một đôi tây. Lá sau Phủ rút cây đầm, lão chủ nhà rút cây chức. Phủ đi thêm hai trăm. Lão chủ nhà đi theo hai trăm và thấy Phủ đi một cách lưỡng lự, yếu ớt, tố thêm năm trăm nữa. Phủ mỉm cười, nhấc một tờ giấy năm trăm đặt vào đống tiền giữa bàn, rồi rất thong thả đặt thêm ba tờ năm trăm nữa. Lão chủ nhíu mắt lại. Hắn nghĩ một chút rồi ném bài "Tôi bỏ, đánh chết cũng đôi tây líp rồi". Phủ vờ tiền, lật tẩy cho người chủ nhà xem, nói ôn tồn:"Vâng tôi đôi tây líp" Thế là từ hơn ba ngàn, láng của Phủ đã lên tới bốn ngàn. Chàng nhìn đồng hồ. Chỉ còn năm phút nữa. Và lại đến một ván bài mà Phạm và gã trẻ tuổi đều bỏ ngay từ lá đầu. Chỉ còn Phủ và người chủ nhà. Ván này, Phủ lại líp đôi tây ngay, người chủ nhà thì rút được một đôi chức kín. Tố đi tố lại đên lá thứ ba, tiền đã lên tới hơn hai ngàn. Lá thứ tư Phủ rút được con cẩu, chàng mỉm cười lắc đầu nhìn thấy người chủ nhà lật ngữa lên con chức. Một đôi chức mặt, Phủ cầm chắc chàng thua ván bài, vì biết chắc người chủ nhà đã có bà con chức. Nhưng đến khi y đi hết tiền láng còn lại của Phủ, chàng chỉ ngập ngừng một giây rồi ném nốt ra.
Phía bàn bên kia, Phạm ngậm tẩu cười:
- A, gan nhỉ?
Phủ cũng cười nói đùa lại:
- Tiền của anh mà, nên gan đước lắm chứ.
Người chủ nhà rút trước. Y vật lên một con tây, cười hả hê:
- Bắt mất con tây của ông rồi ông Phủ. Ông Phủ thua tôi xẩu bài này rồi ông Phủ ơi.
Phủ gật đầu:
- Chín phần mười là thua rồi. Nhưng còn một phần thì chưa. Trong nọc còn nằm thu mình một con tây thứ thư chứ.
Miệng nói, Phủ đưa tay vào nọc bài rút phắt cây bài vật nhanh lên mặt thảm. Nói đùa không ngờ mà đúng. Con tây thứ tư thật. Phủ tủm tỉm vơ tiền trước những tiếng kêu trời của người chủ nhà.
Ra tới ngoài đường, đôi bạn còn cười mãi vì xẩu bài cuối cùng là đánh liều lĩnh không ngờ lại được. Phạm được dịp triết lý:
- Ở đời ăn thua là mình giám liều, giám chơi phải không cậu?
- Nhưng phải có cái để mà liều với nó. Đó là cả một vấn đề.
Phủ đưa hết tiền được ra, đòi chia đôi với Phạm, nhưng Phạm nhất định không chịu lấy mà chỉ nhận lại vưà đúng ba ngàn đồng cho Phủ mượn mà thôi. Dắt nhau trở lại đường Tự Do uống nước xong, Phạm bỏ đi. Phủ một mình bước thủng thẳng trên hè phố. Có ngót năm ngàn đồng tiền giời ơi trong túi, Phủ chợt nẩy ra ý định mua tặng Ngà một cái gì. Ngà không thiếu, không thèm muốn một thứ đồ vật nào hết, nhưng Phủ biết món qua tặng bất ngờ sẽ làm Ngà sung sướng.
Phủ rẽ vào hành lang Eden. Nhìn những cửa tiệm bán các đồ xa xỉ phẩm ngoại quốc hai bên, một câu nói cửa miệng của Phạm mỗi lần đi qua hành lang này khiến Phủ mỉm cười: "Hành lang này là hành lang máy chém". Ở một khiá cạnh nào đó, nhận xét trên của Phạm rất đúng. Nơi này chính là nơi bầy vũ nữ thành thạo thường dắt những bầy đàn ông khờ khạo tới đây. Để nàng cứ mua đồ và chàng trả tiền. Nàng cứ việc mua và chàng cứ việc trả. Không "oong đơ" gì hết. Phủ là tay chơi lão luyện, chàng đối xử rất tử tế, nhân đạo với bọn vũ nữ nên không cô nào nỡ dở cái thủ đọan làm tiền vặt ra như thế với chàng. Nhưng "hành lang máy chém" cũng lưu lại trong trí nhớ của Phủ một kỷ niệm. Hồi đó, chàng gặp một vũ nữ mới vào nghề, rất trẻ và rất xinh đẹp. Tên cô ả là Duyên. Phủ thích Duyên vì chàng thấy ở Duyên sự hôn` nhiên tươi mát, ngôn ngữ chưa hằn đọng những nét nghề nghiệp dạn dày. Ấy thế mà đến Phủ cũng còn lầm. Một buổi chiều đưa Duyên ở ciné Eden ra, hai người cũng khoác tay nhau đi qua hành lang này. Và Duyên đã đưa ngay Phủ vào một tiệm vải. Phủ cứ để nguyên xem Duyên làm gì. Chàng chỉ ngạc nhiên buồn rầu một chút vì cứ nghĩ Duyên còn trẻ chưa đến nỗi phải biết đến "những mánh khoé làm tiền vặt" ấy.
Chọn hàng xong, Duyên kêu ầm lên là bỏ quên tiền ở nhà. Phủ cười hỏi "Em định mua mấy hàng áo" - "Ba, anh ạ. Hàng mới về đẹp quá không mua chỉ xợ người khác mua mất thôi". Phủ vẫn cười, đẩy nhẹ Duyên ra: "Anh cũng quên tiền ở nhà luôn. Để hôm khác xét sau vậy" Duyên nín thinh, ngó Phủ, hơi ngượng.
Sự thực Phủ có rất nhiều tiền trong người lúc đó, nhưng chàng nhất định không trả, cốt cho Duyên biết cái thái độ làm tiền nhỏ mọn và vội vã như thế là không đẹp và tầm thường.
Hôm sau, Phủ trở lại tiệm vải. Chàng trả tiền mua cả ba hàng áo Duyên đã lưạ, lại còn mua thêm ba hàng áo khác nữa, bảo gói lại thành một gói, nhờ người chủ tiệm gởi đến địa chỉ của Duyên. Từ đó, chàng thôi không đến nhà Duyên và cũng thôi không tìm gặp Duyên nữa. Ba tháng sau, tình cờ gặp Duyên đi trên hè phố, Duyên gọi Phủ rối rít:
- Sao anh không lại nhà em?
Phủ nói dối:
- Hồi này anh bận quá đi.
Duyên nhìn Phủ thật lâu, như đoán được thái độ của Phủ từ sau buổi đi với chàng vào tiệm vải.
- Anh cho em mấy hàng aó, không đưa đến mà cho người đem lại, rồi anh không thèm gặp em nữa, anh muốn tỏ ra cho em biết là anh khinh em phải không?
Phủ không trả lời thẳng vào câu nói. Chàng chỉ ôn tồn bảo Duyên:
- Em còn trẻ lắm. Chững chạc, tử tế rồi thế nào cũng lấy được một người chồng tốt biết thương yêu mình săn sóc mình.
Câu chuyện của mấy tấm áo và một đoạn tuyệt trở lại trong trí nhớ làm Phủ mỉm cười khi đứng lại trước một tủ kính trong hành lang, Phủ nghĩ thầm, qua một đánh giá, một so sánh: "Cái thứ đàn bà như Duyên còn kém Ngà xa. Ngà mới làm đàn ông mê, Duyên chỉ làm được đàn ông muốn".
Cô thiếu nữ Trung Hoa trong cửa tiệm đi theo Phủ lững thững nhìn ngắm đồ đạc bầy biện trong những khung kính. Cuối cùng chàng chọn mua cho Ngà một cái ví tay kiểu mới. Chẳng đáng là bao nhưng Phủ chưa từng mua tặng Ngà cái gì bao giờ. Cái ví tay sẽ là một ngạc nhiên vui thú cho Ngà.
Chiếc cyclo đậu lại ở xế cổng. Phủ trả tiền xe, bước nhẹ lên thềm. Chàng muốn vào tới trong nhà mà Ngà cũng không hay. Cánh cửa mở hé. Tiếng đàn bà nói chuyện bên trong làm Phủ đứng lại. Chàng hơi cụt hứng. Thì ra Ngà đang có khách. Bỗng một giọng nói vưà nhắc đến tên chàng. Trí tò mò bị kích thích Phủ đứng hé vào bờ tường lắng tai nghe.
Tiếng người đàn bà chua như dấm:
- Thiên hạ người ta xì xào dữ lắm. Tao tử tế thì tao đến bảo cho mày biết.
Tiếng Ngà:
- Xì xào cái gì? Tao làm gì mà thiên hạ xì xào?
Tiếng người đàn bà:
- Mày đừng có vặn tao. Thiên hạ họ rất chướng tai gai mắt thì họ nói chứ sao? Thế mày cho rơi anh Túy để ôm lấy chân bố Phủ rồi đấy hả? Con này khùng. Tao cũng lạ cho mày thật. Bộ mày muốn dở chứng chết rồi sao, hả Ngà?
- Tao yêu anh Phủ.
- Thế là yêu à. Thế là điên là mù quáng. Già đời rồi mà em còn thơ ngây lắm em ơi. Anh Túy anh ấy giàu, chơi bời ra gì, anh ấy chiều chuộng mày đủ thứ, mua nhà mua cửa cho mày, mà mày lại đối xử tàn tệ với anh ấy, đi ôm chân một ông công tử bột, một xu không dính túi. Mày thử nghĩ mà xem. Năm nay mày bao nhiêu tuổi? Mười lăm mười tám gì cho cam. Mày xem tao đây này. Thân tàn ma dại chẳng thằng nào nó thèm chú ý đến nữa. Bọn đàn ông chơi bời là đểu giả khốn nạn lắm, chẳng nhân nghĩa gì đâu.
Phủ mím môi chờ Ngà trả lời ra sao. Chàng thất vọng thấy Ngà lặng im và tiếng người bạn gái nói tiếp:
- Buông nó ra đi thôi. Mày mê được cái thứ đàn ông ăn bám, cái thứ đàn ông hèn hạ như thế hay sao? Cái thằng ấy mặt mũi sáng sủa bảnh bao thế mà không biết nhục thì tao cũng phục nó thật đấy. Nằm ườn ra, hết ngày này qua ngày khác cho đàn bà nuôi, không sợ người ta ỉa vào mặt.
- Duyên!
Phủ ngẩn người. Thì ra bạn của Ngà là Duyên. Cô Duyên của vụ làm tiền, của ba hàng áo mua trong hành lang Eden. Chẳng trách Duyên mạt sát chàng thậm tệ đến thế.
Câu chuyện của đôi bạn gái lại tiếp tục. Tiếng Duyên:
- Ừ, thì chị bênh ông nhân tình của chị thì tôi thèm hơi khuyên chị nữa. Nhưng Ngà này, tao bảo cho mày một tin: anh Túy vưà ở Hong Kong về.
- Thế à! Lâu quá tao cũng chẳng gặp hắn ta. Khá không?
- Còn phải nói. Anh ấy vừa trúng một áp phe lớn lắm thì phải. Triệu phú rồi. Anh ấy còn cay mày lắm. Nghe đâu mua cho mày một núi qua ngoại quốc. May chưa nhận được sao?
- Chưa, tao không muốn gặp Túy.
- Nhưng anh ấy sẽ tìm gặp mày. Anh ấy bảo tao thế nào cũng nện cho thằng Phủ của mày một trận đòn.
Phủ không muốn nghe nữa. Chàng đã biết những điều chàng muốn biết. Quay gót, Phủ lặng lẽ đi ra. Nhìn cái ví trên tay, thốt nhiên Phủ thấy nó tiều tụy thảm hại là chừng nào so với những chuỗi hạt trai, những đồ trang sức ngoại quốc tên trùm buôn lậu sắp đem lại tặng Ngà. Phủ mím môi, giận dữ ném mạnh cái ví qua một hàng đậu. Cái vi da rớt xuống, nằm trên bài cỏ.
Phủ cúi đầu bước đi. Tuy những lời chê bai của Duyên là do tâm địa tiểu nhân ác độc của Duyên, nhưng mỗi lời vẫn là một gáo nước lạnh tạt vào mặt mũi Phủ làm cvho bừng tĩnh. Một lần nữa, Phủ lại thấy cuộc chung đụng giữa Ngà và chàng đã kéo dài, và không thể kéo dài thêm. Chàng không sợ cái miệng lưỡi rắn độc của Duyên. Chàng khinh thường dư luận, bất chấp điều tiếng. Nhưng Duyên nói, cũng có một phần sự thực. Tuy Ngà giữ chàng lại, tuy chàng nằng nặc đòi đi, nhưng chàng chẳng đang sống bám vào Ngà là gì? Mày không oan đâu Phủ. Chưa thành ma cô mày cũng sẽ đi tới chỗ đó, tới chỗ trơ trẽn kéo da`i không ngượng thẹn cuộc sống đê tiện, không thể chấp nhận được ở một người đàn ông còn nhân cách và biết tự trọng. Phủ chợt nhìn thấy tất cả sự tàn phá ghê gớm của thói quen. Thói quen gậm nhấm năng lực rũa mòn chí khí. Đã đến lúc không chần chừ được nữa. Phải dứt ra, cho dẫu Ngà thật tình.
Bỗng Phủ tránh vội vào một gốc cây. Chiếc cyclo chở Ngà và Duyên vưà đi qua. Đôi bạn gái vẫn nói chuyện nhưng chàng không còn nghe rõ họ nói gì. Cũng chẳng cần.
Chờ cho xe Ngà đi khuất thật xa ở cuối phố, Phủ quay gót trở lại. Trên mặt bàn ngủ, Phủ nhìn thấy một mẩu giấy với những hàng chữ của Ngà: "Em đi chơi với một con bạn. Anh cứ ăn cơm trước. Đừng đợi em. Ngà".
Phủ vo tròn mẩu giấy đút vào túi quần. Chàng mở tủ lấy quần áo xếp hết vào va ly. Đoạn chàng lấy giấy bút, ra ngồi bàn ăn và viết:
Ngà,
Anh không thể ở lại đây với em được nữa. Vì...
Cắn bút suy nghĩ, rồi Phủ xé vụ tờ giấy, viết lại. Chàng thấy tốt hơn là nói dối, và cũng không nên giải thích tường tận tâm trạng chàng cho Ngà biết làm gì. Nàng muốn nghĩ về chàng thế nào thì nghĩ. Đó là cái quyền của Ngà. Trong Phủ, gợn lên một thoáng phân vân. Bỏ đi trong lúc Ngà đi vắng như thế này, Phủ thấy cái hành động của chàng khuất tất, không đẹp và như thế là phụ lòng Ngà nhiều lắm. Phủ tắc lưỡi. Chàng không tìm được lựa chọn nào khác. Chia tay với Ngà, rồi những giọt nước mắt, những van lơn, những cử chỉ âu yếm nũng nịu của Ngà sẽ làm chàng mềm lòng, rứt đi không được. Túy đã từ Hương Cảng trở về, đang định kiếm chàng để trả thù. Bỏ đi như thế này, rồi chúng lại bảo là chàng hèn nhát, chàng chạy trốn đây. Mặc. Ai muốn nghĩ thế nào cũng được. Phủ biết, biết một cách chắc chắn: nếu Túy tới gây sự, chàng sẽ giận dữ điên cuồng đến mất tự chủ, chàng có thể đánh Túy đến bị thương nặng, đến chết. Để làm gì? Để vào tù. Vào tù một lần nữa. Để lại tự mình tìm đến sự đọa đày tai tiếng trong căn buồng giam đầy đặc muỗi đói, nồng nặc hơi người, với mùi cứt đái xông lên làm lộn mữa. Không, phải thoát ra khỏi tất cả những cái đó. Thoát ra, nếu không mày không bao giờ lên khỏi cái vực thẳm đang dìm chết mày. Phủ thở dài. Chàng cúi xuống, cắm cúi viết cho xong lá thư.
Ngà,
Anh có một việc cực kỳ khẩn cấp phải đi ngay, không thể đợi Ngà về và cũng không thể nói rõ cho Ngà hay được. Anh rất ân hận đã bỏ đi đột ngột như vậy. Em về, anh đã đi xa Saigon rồi. Ngà đừng tìm kiếm anh làm gì vô ích. Cũng không chắc gì anh trở lại đây. Quên anh đi, vì anh không thể đem lại hạnh phúc lâu bền và vĩnh viễn cho đời em. Anh chỉ là thằng Phủ ích kỷ, chơi bời, không chịu đánh đổi tự do của nó lấy bất cứ một cái gì khác. Em đối với anh thật tốt. Chưa ai tốt như thế. Anh không bao giờ quên. Rồi em sẽ quên anh ngay. Nhiều người đàn ông xứng đáng hơn anh nhiều và em sẽ gặp họ.
Phủ
Khi Mùa Mưa Tới Khi Mùa Mưa Tới - Mai Thảo Khi Mùa Mưa Tới