If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4633 / 4
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ước khập khiễng, xiêu vẹo ra hành lang. Vừa đưa tay vỗ trán, vừa đưa tay dụi mắt, anh hỏi khi thấy một dáng người đi tới:
- Tất cả bàn tiệc đã bài trí xong chưa?
- Dạ, tiệc gì, thưa quản lý?
Vẫn như còn say ngủ, Bình Tiến gắt:
- Thì buổi tiệc một ngàn người, tôi đã thông báo lúc sáng chứ tiệc gì?
- Chúng tôi đâu có nghe quản lý nói gì đâu. Mà thiệt có tiệc không vậy?
Câu hỏi ngớ ngẩn của Học Hữu làm Bình Tiến phát cáu. Anh vung tay:
- Cậu đang đùa với tôi hả? Có muốn bị đuổi việc không?
Học Hữu nhăn mặt phân bua:
- Dạ không. Tôi không dám, nhưng sự thật là vậy. Chúng tôi không nhận được một thông tin nào.
Thoáng rùng mình vì gương mặt của Học Hữu không có vẻ nói dối, Bình Tiến vụt chạy thật nhanh về phòng lớn.
Một gian phòng trống trải phía sau cánh cửa làm anh muốn chết ngay tại chỗ. Tuy anh bấu chặt vào tường để loại đi cảm giác đang bị rơi xuống tận vực sâu.
Lần này anh chết chắc rồi. Không bị đuổi việc cũng bị mất chức.
Học Hữu chạy đến anh, thở dốc:
- Đã xảy ra chuyện gì hả quản lý? Có tiệc... chiều này sao?
Bình Tiến đấm tay vào tường:
- Trời ơi! Biết phải làm sao đây?
Mai Liên đang đều bước nơi hành lang, thấy Học Hữu đang đứng căng thẳng bèn hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Anh làm ở đây?
- Tổ trưởng Liên à! Quản lý...
Nhìn thấy Bình Tiến đang ôm đầu khổ sở, Mai Liên tròn mắt:
- Quản lý! Đã xảy ra chuyện gì với anh? Tôi giúp được gì không?
-...
Không thấy tiếng trả lời, cô bực bội quay lưng.
- Đâu cần phải chảnh như vậy. Đồng nghiệp, tôi mới quan tâm thôi.
Học Hữu bước theo:
- Tổ trưởng Liên! Chị giúp chúng tôi đi. Quản lý đang suy sụp nặng thì phải.
- Mà giúp chuyện gì mới được? Sợ tôi không đủ khả năng.
- Tôi nghe quản lý nói chiều nay có tiệc một ngàn người ở phòng lớn.
Mai Liên trợn mắt:
- Cái gì? Tiệc chiều nay? một ngàn người?
- Vâng.
Cô đưa tay nhìn đồng hồ:
- Đã bốn giờ chiều rồi, sao chưa chuẩn bị gì?
- Quản lý... hình như quản lý ngủ quên.
Mai Liên bước lại gần Bình Tiến, cô kéo tay anh:
- Nè, quản lý! Anh làm ăn như vậy hay sao? Anh không còn một chút minh mẫn nào à? Giờ này mà anh còn chưa tỉnh ngủ.
Bình Tiến chép miệng, hơi rượu phà vào mặt cô.
- Ôi trời! Giờ làm việc mà anh đi uống rượu, hèn chi chuyện gì cũng quên.
Học Hữu nhăn mặt, anh toát cả mồ hôi:
- Giờ phải làm sao đây?
Mai Liên khoát tay, giọng cô cứng cỏi hẳn lên:
- Anh đưa quản lý về phòng nghỉ đi, rồi ra tập hợp anh em, nói tôi có chuyện muốn thông báo.
- Vâng.
- Còn nữa. Nói với Phi Yến tập hợp các nhân viên nữ trong tổ cho tôi.
- Vâng.
Mặc kệ đôi giày cao gót dưới chân, cô chạy như bay ra quầy tiếp tân.
- Cô làm ơn nối máy cho tôi nói chuyện với tổng quản lý.
- Vâng, chị chờ một tí.
Nhận máy từ tay cô tiếp tân, Mai Liên nóng ruột chờ đợi.
Tít... tít... tít...
- Alô.
Nghe được giọng Hoàng Trung, cô rối rít:
- Tổng quản lý! Anh hãy đến nhà hàng nhanh đi.
Hoàng Trung gắt:
- Cô có điên không? Giờ này đâu phải là ca trực của tôi. Quản lý Tiến đâu? Gọi anh ấy đi.
Không đợi cô trả lời, anh kết thúc nhanh:
- Vậy nhé, tôi ngủ tiếp đây.
Tiếng gác máy làm cho Mai Liên tức giận. Cô nghiến răng kiềm chế:
- Chị làm ơn nối máy một lần nữa giúp em.
Tít... tít... tít...
Tít... tít... tít...
Tít... tít... tít...
Tính kiên nhẫn của cô đã hiệu quả.
- Gì nữa đây? Cô phiền quá, có muốn tôi đuổi việc cô không?
Mai Liên hét trong máy:
- Tổng quản lý! Anh nghe đây. Nếu anh không đến thì hậu quả sẽ ra sao, anh đừng trách nhé. Trùm mền mà ngủ tiếp đi.
Gác máy, cô hối hả chạy nhanh về phòng họp.
Vừa chạy, cô vừa mở điện đàm:
- Chú Tùng! Chú có nghe con gọi không?
- Tôi nghe đây. Có chuyện gì vậy?
- Chú giúp con tập hợp nhân viên nhà bếp lại, con có chuyện gấp cần thông báo.
- OK.
- Cám ơn chú.
Mở cửa phòng họp, cô muốn tá hỏa vì chẳng có ai chỉ có Phi Yến và Học Hữu đang nhăn mày nhíu mặt.
- Tại sao lại như vầy? Nhân viên đâu hết rồi?
- Đâu có ai chịu nghe lời bồ đâu. Bồ chỉ là một tổ trưởng tép riu.
Mai Liên cắn răng:
- Giờ này mà còn phân biệt hay sao? Nhân viên nhà hàng, ai cũng phải có trách nhiệm chứ.
- Bồ nghĩ thế, nhưng người khác thì không.
Học Hữu ngồi xuống ghế:
- Phen này tiêu rồi, bị đuổi việc là cái chắc.
- Tôi đã có cách. Phi Yến giúp mình đến phòng lễ tân lấy đồ trang trí nha. Học Hữu! Anh giúp tôi đến phòng lớn bật đèn và mở tất cả các cửa sổ.
- OK.
Tiếng giày của cô lại vang lên trên hành lang. Nhiều nhân viên nhìn thấy trề môi.
- Xí! Học đòi làm quản lý nữa.
- Có gì đâu. Người ta nhờ vào sắc đẹp là được nâng đỡ ngay.
- Hừ! Tiến thân như vậy, tôi chẳng ham.
- Nghe nói cô ấy đã qua đêm ở nhà hàng với ai đấy.
- Thật hả?
- Suỵt! Im đi, nếu không muốn mất việc...
Dừng lại nơi bếp, Mai Liên thở chẳng ra hơi.
- Chú Tùng! Con... con...
- Chuyện gì thì từ từ nói, nghỉ một cái đã.
- Chú giúp con... tiệc... tiệc một ngàn người.
Ông Tùng tròn mắt:
- Tiệc một ngàn người? Con đặt hả?
- Không phải, của khách... chiều nay.
- Chiều nay? Sao chú chẳng nghe thông báo?
- một chút nhầm lẫn, chú làm ơn giúp con.
Ông Tùng nhíu mày:
- Nhưng mà không có thông báo lại không có lệnh của quản lý, làm sao chú dám...
- Chú tin con đi. Quản lý có chút chuyện nên không liên lạc được.
Sau một lúc nghĩ, ông Tùng gật đầu:
- OK. Chú tin con.
- Cám ơn chú.
Tuấn Ngọc bước lại:
- Vậy em có thực đơn không, đưa để tụi anh chuẩn bị?
- Chết! Em quên mất. Anh chờ em một chút.
Cô bật điện đàm:
- Alô. Phòng kinh doanh phải không?
- Vâng. Có chuyện gì?
- Làm ơn xem giúp giùm tôi thực đơn của tiệc chiều nay là gì?
- Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ vì chưa có lệnh của quản lý.
- Anh làm ơn, tôi là tổ trưởng Liên, phụ trách khâu tiếp tân và phục vụ. Tôi cần biết để chuẩn bị.
- Thế à!
- Xin anh làm ơn, chuyện gấp lắm.
Ông Tùng bước lại:
- Nè! Cuối cùng là sao hả? Có giúp không?
- Được rồi, cô đợi một chút. Nhưng mà có chuyện gì là cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đấy.
- Vâng.
Tuấn Ngọc lầm bầm:
- Đúng là cái lũ ăn hại. Chỉ biết tối ngày làm bình phong, chẳng làm được việc gì cả.
- Tổ trưởng Liên à. Thực đơn không có, họ chỉ nói là làm tất cả các món đặc sản và đặc biệt của nhà hàng.
- Cám ơn anh. Chú Tùng làm được không?
- Dĩ nhiên là được. Nhưng mà hàng ở kho không đủ đâu.
- Vậy phải làm sao?
- Cần phải nhập hàng, nhưng mà không biết là có không, vì hàng rất hiếm.
- Chú gọi thử xem có hàng không, rồi liên lạc với con. Hiện giờ trong kho còn bao nhiêu, làm hết bấy nhiêu.
- Yes, madam.
Mai Liên nhăn mặt:
- Lúc này mà anh còn đùa được sao, Tuấn Ngọc?
- Tại sao không? Chuyện gì thì cũng có cách giải quyết, nóng lòng làm gì.
Cô đột nhiên phát cáu:
- Bạn anh thật sự là quá đáng. Anh ta mà vào đây, tôi quăng đơn nghỉ việc vào mặt anh ta.
- Em nói Hoàng Trung à?
Chẳng thèm trả lời, Mai Liên bỏ đi. Ông Tùng nhìn theo, lắc đầu:
- Sắp có chuyện xảy ra rồi, con lo giữ thân đi.
- Đâu liên quan gì đến con chứ.
- Sao không liên quan? Ai biểu con là bạn thân của nó, bị ghét lây là phải rồi.
- Kỳ lạ vậy!
Ông Tùng khoát tay:
- Không nói với con nữa. Mau vào kho xuất hàng ra đây, nhanh lên.
- Dạ.
Mai Liên cố gắng liên lạc với các nhân viên qua điện đàm nối vào mạng loa phóng thanh, nhưng chẳng ai thèm để ý.
Đang trong lúc khẩn trương thì quầy tiếp tân gọi đến:
- Tổ trưởng Liên à! Khách đặt tiệc vừa gọi đến nói là đúng năm giờ rưỡi, họ sẽ đến.
- Tôi hiểu, cám ơn chị.
Cô đưa tay quẹt mồ hôi trán. "Phải làm sao đây? Thời gian không còn đủ để cô tìm lời giải thích và nài nỉ nữa."
- Tôi xin nhắc lại lần cuối: "Thay mặt tổng quản lý, tôi yêu cầu tất cả nhân viên đang trong ca trực tập hợp về phòng lớn, có việc cần thông báo".
Có mặt ngay tức khắc nơi phòng lớn, cô hồi hộp chờ đợi.
Khoảng 10 phút sau, hơn 30 nhân viên đến. Cô vui mừng đến chảy cả nước mắt.
- Cám ơn các anh chị đã tin tưởng. Xin anh chị giúp đỡ cho. Buổi tiệc một ngàn người sẽ diễn ra chiều nay, cho nên...
Phi Yến nhanh miệng:
- Tổ trưởng Liên muốn chúng ta phải bắt tay vào việc.
Học Hữu xông xáo:
- Nào, các bạn! Chúng ta bắt đầu ngay thôi.
Mai Liên gật đầu:
- Anh chị em hãy vì nhà hàng, và vì chúng ta nữa.
- Nhưng mà chúng tôi làm việc ở đây, những thực khách khác sẽ không ai phục vụ.
Suy nghĩ một lúc, Mai Liên giơ tay:
- Tôi có cách này. Phi Yến! Cô sẽ dẫn các chị sang phục vụ thực khách đang có mặt. Còn các anh em ở lại bày bố, phân khu tiệc. Lúc nào xong phân khu, các anh sẽ sang phục vụ, các chị em sẽ quay về đây trang trí, có được hay không?
- OK.
- Được đấy, tôi đồng ý.
Mai Liên cũng vất điện đàm sang một bên, cô lao vào sắp xếp ghế và trải khăn bàn. Thấy cô hăng say nhiệt tình, mọi người cùng chú tâm làm việc.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, đến khi Học Hữu gọi:
- Tổ trưởng Liên! Có điện đàm.
Nhận máy từ tay Học Hữu, cô trả lời:
- Vâng, tôi nghe đây.
- Tổ trưởng Liên à! Khách đang trên đường tới đây đó.
- Vâng, tôi hiểu.
Quay nhìn các nhân viên đã mệt lả, nhưng vẫn chưa hoàn tất phần phân khu nào (còn khoảng 50 bàn nữa) cô muốn chảy cả nước mắt. Nhưng lý trí bắt buộc cô không được bỏ cuộc, cô nuốt nhanh sự lúng túng vào trong:
- Được rồi, Học Hữu! Anh chuyển những bàn thức ăn dành cho party đứng vào những khoảng trống kia, để lại một khoảng trống nữa cho dàn nhạc.
- Vậy chúng ta không bố trí bàn nữa à?
- Đúng. Thời gian chẳng còn kịp, chúng ta phải chủ động thôi.
Cùng lúc, Phi Yến bước vào:
- Khách đã về gần hết, tôi dẫn mấy chị em về đây. Có vệic cần đấy chứ?
- Dĩ nhiên. Phi Yến! Cô giúp tôi trang trí hoa nha.
- OK.
Không đầy nửa tiếng sau:
- Ôi! Cuối cùng mình cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Phi Yến ngồi phịch xuống ghế, cô huơ huơ cánh tay trước mặt Học Hữu:
- Tay tôi mỏi quá hà, anh đấm giúp tôi một tí.
- Tôi còn mỏi hơn cô, cô đấm giúp tôi thì có.
- Sao con trai không biết ga- lăng gì hết vậy?
- Ga- lăng trong giờ này để chết hay chi.
Ngồi xuống cạnh bạn, Mai Liên đưa tay:
- Xin lỗi nha, mình lạm quyền quá phải không?
Phi Yến bật cười:
- Trông bồ lúc này giống quản lý lắm đấy. Nhưng cũng đúng, đâu có gì sai, bồ là tổ trưởng cũng có quyền mà.
- Giới hạn thẩm quyền chỉ trong một tổ nhỏ, còn bao thế này, chắc không xong.
Sực nhớ ra, cô bật điện đàm:
- Chú Tùng! Phần bếp thế nào hả chú?
- OK. Không có gì biến cố. Còn phần con thế nào rồi?
- Con phải "chế biến" như món ăn vậy, không biết có bị chửi hay không?
- Sao cũng được, miễn là cố gắng hết sức là tốt rồi.
- Vâng, con cám ơn chú.
Cô vừa tắt điện đàm thì nó lại có tín hiệu.
- Tổ trưởng Liên à! Khách 10 phút nữa sẽ đến, cô đã chọn ai tiếp và đón khách chưa?
Mai Liên giật mình, cô le lưỡi:
- Chết rồi! Việc này phải tính sao đây?
Cô bật dậy nhìn quanh:
- Anh em đi tắm thay đồ, rồi trở về vị trí. Còn Phi Yến, cô giúp tôi phân cho nữ đón khách.
Nói hết câu, Mai Liên vụt chạy ra cửa, cô nhắm hướng phòng quản lý tiến đến.
Đẩy cửa vào, thấy Bình Tiến vẫn đang ngủ, cô hét:
- Quản lý à! Ông tỉnh ngủ có được không? Sự việc đang cấp bách lắm.
Bình Tiến lè nhè:
- Lỡ chết rồi... cho chết luôn, lo làm gì.
- Không thể bỏ cuộc như thế được. Phải cứng rắn lên. Quản lý tỉnh dậy, ra tiếp khách đi.
- Tôi... tôi bỏ rồi. Ngày mai tôi sẽ từ chức.
- Quản lý! Anh thật là...
Nhìn đồng hồ kim nhích dần làm cô chẳng còn thời gian suy nghĩ.
- Tại sao tôi phải nhúng tay vào việc này chứ? Trời ạ!
Mai Liên bước ra cửa cô bước nhanh về phòng.
Về phần Hoàng Trung, sau khi nghe cú điện thoại thứ hai, anh lăn lộn hai, ba vòng trên nệm rồi bật dậy.
- Chết tiệt thật! Không biết có chuyện gì xảy ra.
Anh bước vào phòng tắm với tâm trạng bực bội, nhưng khi được dòng nước mát lạnh "tưới" vào, anh cảm thấy thoải mái vô cùng. một niềm vui yêu đời lại đến với anh. Đứng soi mình trước kính, anh nheo mắt:
- Chà! Vẻ đẹp trai của mình càng ngày càng sắc sảo nha.
Hài lòng với bản thân, anh bước ra cửa.
Xem như là đi làm sớm vậy. Anh cho xe chạy tà tà trên đường, mắt liếc ngang liếc dọc làm mấy cô gái cứ tiếc "hùi hụi" vì chẳng được anh nhìn thêm một tí.
Ngang qua siêu thị Sài Gòn, anh gật đầu.
- Vào mua "quà ngọt" cho mấy "cô em" mới được.
Sau khi một vòng quanh siêu thị, anh bước ra với hai bịch bánh trên tay.
Vẫn cho xe nhịp nhàng theo tâm trạng, anh ngắm nhìn dòng người qua lại... thật vui.
Dù đi chậm cách nào cũng tới anh cho xe vào bãi, ung dung bước vào nhà hàng.
Từng nhóm, từng nhóm đông khách cũng đang đi vào. Anh quẹo vào ngõ dành cho nhân viên.
- Chào tổng quảN lý!
- Hôm nay có tiệc hả?
Anh bảo vệ gật đầu:
- Vâng. Nghe nói là tiệc một ngàn người.
Hoàng Trung trợn mắt:
- Vậy sao? Tại sao tôi chẳng biếg gì cả? Hôm nay là ca trực của quản lý Tiến, phải không?
- Vâng.
- Hắn làm ăn kiểu gì vậy ta?
Đi vào trong với tâm trạng hơi không thoải mái, anh tiến thẳng đến phòng của Bình Tiến.
Đẩy cửa vào, anh muốn ngã ngửa vì mùi bia nồng nặc.
- Trời! Đúng là con ma men, cả phòng cũng đầy mùi bia.
Ngỡ Bình Tiến đã ra tiếp khách, anh bước lại bàn lạt sổ trực ra xem.
- Ủa! Sao chẳng thấy ghi tiệc gì cả thế nào?
Chợt nghe tiếng động nơi phòng vệ sinh, anh bước lại:
- Ai vậy?
Bình Tiến thò đầu ra, mặt anh còn ướt sũng nước:
- Tổng... tổng quản lý đó hả?
Hoàng Trung giật mình, anh hỏi:
- Sao quản lý còn ở đây? Anh không tiếp khách sao?
- Tôi... tôi say quá, đâu có... biết chuyện gì.
- Cậu nói sao?
Quá nóng giận, anh đấm một cái vào mặt Bình Tiến.
- Hừ! Tối nay cậu ở lại viết báo cáo cho tôi.
Lao nhanh về phòng, Hoàng Trung thay nhanh bộ đồ. Không đầy bốn phút, anh đã hoàn tất. Sửa lại cà- vạt, anh mở cửa bước ra. Bấm điện đàm, anh hỏi:
- Tôi là tổng quản lý, quầy tiếp tân nghe rõ không?
Chẳng ai trả lời máy, anh càng lo lắng hơn, bước chân của anh thoăn thoắt trên hành lang.
Nhìn vào thang máy, cả hai đều đang đi lên. Chẳng còn thời gian, anh tuôn xuống bằng thang lầu.
Đặt chân xuống nấc thang cuối, anh thở hổn hển, mồ hôi ướt cả áo sơ mi bên trong.
Cúi xuống thở dốc mấy cái lấy lại hơi, anh ngước lên.
Một điều không thể không gây bất ngờ đối với anh. Mai Liên trong bộ vest dành cho quản lý, tóc búi cao, chân đi giày bít cao gót, tay cầm điện đàm trông cô như một thiên thần vậy.
Mãi lo ngắm nhìn cô, anh không hay là có người đến bên cạnh.
- Tổng quản lý! Sao giờ này anh mới đến?
- À! Tôi có chút chuyện.
Phi Yến nhăn mặt:
- Anh làm tụi tôi phải vắt giò lên cổ. Tội nghiệp nhất là tổ trưởng Liên, cô ấy đã cố gắng hết sức. Tôi nghĩ không có ai làm được chuyện đó lần thứ hai đâu.
- Sao thế?
- Nhận được tin lúc bốn giờ phút, mà giờ khách vào là năm giờ rưỡi. Tổng quản lý có cách giải quyết nào không?
Phi Yến khoát tay:
- Tôi phải vào trong trực đây, anh lo mà năn nỉ cô ấy, đơn xin nghỉ cô ấy đã chuẩn bị rồi đấy.
Nhớ lại lúc Mai Liên điện thoại, anh hít vào một hơi mạnh. Chịu thôi, lỗi tại mình mà.
Bước từng bước vững chãi về phía Mai Liên, anh vỗ tay:
- Tổ trưởng Liên à! Cô làm rất tốt đấy, rất được việc.
Vừa trông thấy Hoàng Trung cô như run cả người. Nước mắt muốn bật tuôn chảy, nhưng sự kiềm chế của cô có hiệu quả hơn. Chẳng thèm nhìn anh, cô mỉm cười chào một chàng trai vừa bước vào.
- Chào anh. Anh đã tìm được loại rượu ưng ý chưa?
- Quả thật có loại rượu này, cám ơn Mai Liên.
- Không có chi. Khách đã vào đông đủ, chỉ còn thiếu người "khai mạc" buổi tiệc thôi.
- Mai Liên lém lắm đấy nhé. Giấu tên làm hại anh phải "điều tra" toát cả mồ hôi.
- Vậy ra lúc nãy...
Đoan Hồ mỉm cười, mắt anh không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của cô.
- Lần trước gặp nhau, anh nghĩ rằng chúng ta đã có duyên thật sự. Chúng ta làm bạn với nhau nhé.
Mai Liên đang dở khóc dở cười thì Hoàng Trung bước lên, anh giải vây giúp cô:
- Chào anh, tôi là tổng quản lý, hân hạnh đón tiếp.
- Ồ! Chào tổng quản lý. Tôi là Đoan Hồ.
- Vâng, thành thật cám ơn khi anh đặt tiệc ở nhà hàng chúng tôi.
- Không có chi. À! Khung trang trí buổi tiệc rất là đẹp, hợp với ý nghĩ của tôi, chắc anh phải tốn nhiều công phu lắm.
- Vâng, cám ơn anh.
Quay sang Mai Liên, Đoan Hồ mỉm cười, nụ cười của anh đầy ngụ ý:
- Tổng quản lý có một cô nhân vien vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, khiến khách mời của tôi ai cũng phải xuýt xoa.
- Vâng. "Nhờ trời", tôi mới có được cô ấy.
Đoan Hồ nheo mắt:
- Anh không giữ khéo, mất ráng chịu đấy nhé.
Hoàng Trung tự tin:
- Có thể, nhưng tôi chắc cô ấy khó có thể rời khỏi tôi, cũng như nhà hàng này.
Mai Liên mím môi nhìn anh.
- "Hứ! Nói mà không biết ngượng. Tối nay tôi sẽ đưa đon nghỉ việc cho anh".
Có tiếng gót giày điệu đàng vang lên phía sau:
- Anh Đoan Hồ! Mọi người đang chờ anh đó. Anh đi đâu mà lâu vậy?
- À! Anh có chút chuyện!
Nhìn thấy Mai Liên đứng giữa hai chàng trai, Ngọc Liên trề môi:
- Chuyện của anh quan trọng lắm phải không? Nhìn thấy là em biết nó "quan trọng" đến cỡ nào rồi.
Trong lúc Mai Liên cúi mặt, thì cô lại tấn công tiếp:
- Tôi nhớ nhà hàng này đâu có "quản lý nữ" đâu, sao hôm nay lại xuất hiện vậy? Chắc tôi phải hỏi lại cha tôi xem, ai dám tự tung hoành hành.
Hoàng Trung nhướng mắt, anh nhìn cô:
- Cô chớ hiểu lầm, đây là do tôi chỉ đạo. Quản lý Liên đây bắt đầu nhậm chức từ hôm nay.
Đoan Hồ cũng gật đầu tán thành:
- Đúng vậy. Nếu không cho cô ấy làm quản lý là một sai lầm lớn của nhà hàng.
Ngọc Liên tức tối khi cả hai chàng trai đều bênh vực Mai Liên.
- Tổng quản lý à! Tôi không biết luật cho mấy, nhưng nghe nói khi bổ nhiệm chức cho ai, phải thông qua giám đốc chứ. Tôi thấy anh quá lạm quyền rồi.
- Việc này tôi sẽ có trình bày với giám đốc. Xin cô yên lòng tham dự buổi tiệc cho vui vẻ.
Đoan Hồ mỉm cười, kéo tay Ngọc Liên:
- Chúng ta vào thôi.
Trước khi quay đi, anh còn trao lại ánh mắt nồng nàn về phía Mai Liên, khiến cho Ngọc Liên đi trong vòng tay anh mà tâm trạng chẳng được vui.
Hoàng Trung mở miệng định nói gì đó, nhưng Mai Liên đã bỏ đi một mạch để lại cho anh nổi ngẩn ngơ và đôi mắt liếc hờn giận rất dễ thương.
- Quản lý Liên! Cô đứng lại!
-...
- Quản lý Liên!
Mai Liên vẫn tự nhiên đều bước. Hoàng Trung mở hết tốc lực, anh chạy tới, dang hai tay chận ngay trước mặt:
- Cô không nghe tôi gọi à?
- Xin lỗi, tôi là tổ trưởng Liên, chứ không phải là quản lý.
- Cô còn giận tôi sao?
- Tổng quản lý à! Tôi phải về, khuya lắm rồi.
- Nếu không giận, sao cô lại viết đơn xin nghỉ việc?
- Tôi nghĩ mình không thích hợp với việc này nữa.
Hoàng Trung vò đầu:
- Tôi xin lỗi. Quả thật lúc đó tôi tưởng cô giỡn chơi thôi. Tôi...
- Bộ anh tưởng tôi là người thích đùa giỡn à? Tự dưng điện thoại cho anh để đùa sao?
- Tôi biết, tôi có lồi. Người có lỗi là tôi, cô đâu cần phải xin nghỉ việc.
- Tôi là người vô dụng, nói ra lời nào, ai cũng nói tôi đùa giỡn. Không tin, vậy tôi ở đây làm gì nữa? Xin nghỉ là biện pháp tốt nhất.
- Cô đã chứng minh thực lực của mình rồi mà. Buổi tiệc tối nay rất thành công, những người không tuân theo đã bị xử phạt, cô còn giận điều gì?
- Anh nghĩ sao là tùy ý anh, riêng tôi đã quyết định rồi.
- Tại sao tôi nói hoài, cô không nghe vậy hả?
Tiếng hét của anh làm cho cô giật mình. Cô tròn mắt thối lui:
- Anh... anh làm gì mà hét lên thế? Bộ tưởng dùng vũ lực là tôi sợ sao?
Dồn cô vào chân tường, mắt anh long lên đỏ rực, môi mím chặt:
- Cô... thật sự muốn rời bỏ nơi này sao? Có phải cô thật sự muốn như vậy không?
- Tôi... tôi...
- Đừng dùng cái tự ái vặt đó mà đối chọi với tôi, không có kết quả đâu.
- Anh... anh đừng ép người quá đáng.
- Tôi không ép, mà tôi chỉ làm theo lời mách bảo của con tim. Cô muốn rời bỏ cả bạn bè và cả tôi sao?
Lời nói của anh làm cô giật mình. Cô nhìn anh, đôi mắt của anh giờ khác hẳn, nó mênh mông, êm đềm quá.
- Anh tưởng anh... là ai chứ? Anh chẳng là gì cả, đừng dùng quyền hạn đối với tôi.
- Tôi không dùng quyền hạn của một tổng quản lý, mà tôi dùng bằng tình cảm thật sự của tôi. Tôi không muốn cô rời tôi. Tôi không muốn mất đi một quản lý đắc lực.
Cô như một quả bóng xì hơi. Cô quả thật là yếu đuối trước ánh mắt của anh. Chắc không chỉ riêng mình cô đâu, mà cả cô gái nào cũng vậy.
Lấy từ trong túi áo lá đơn xin nghỉ việc của cô, anh nói:
- Cô giữ lấy và suy nghĩ lại cho kỹ, đó có phải là biện pháp tốt không?
Cho tay vào túi quần, giọng anh trầm lặng:
- Tôi không cố ý lớn tiếng với cô đâu, nhưng thực sự tôi cảm thấy nó có cái gì đó mất mát trong tôi khi nhìn thấy lá đơn kia.
Mai Liên cong môi, cô chảnh chẹ:
- Anh đừng nói là anh quan tâm tôi nha, tôi không thích đâu.
Hoàng Trung bật cười:
- Đừng nghĩ vậy chứ. Nhưng mà có sao đâu. Tôi có gì là không tốt hay cô thích người khác tài giỏi hơn tôi?
Anh tự nhiên nói một mình:
- Cái anh chàng Đoan Hồ xem ra cũng là một người tốt đấy. Được anh ấy quan tâm là một diễm phúc lớn của các cô gái.
Mai Liên xua tay:
- Chỉ có cô Ngọc Liên mới xứng với anh ấy thôi, tôi làm sao lọt vào mắt xanh cho được.
- Ai đoán biết trước chữ ngờ chứ.
- Cho dù anh ấy quan tâm tôi thì có sao? Tôi thích đấy. Tôi chưa có bạn trai, anh ấy chưa có bạn gái, đúng là chuyện trời định.
Hoàng Trung giấu nỗi bực tức vào trong:
- Có cần tôi làm nhịp cầu "Ô Thước" không? Tôi làm ông mai hay lắm đó.
Thoáng thấy nụ cười của anh quá gượng gạo, Mai Liên nghiêm mặt:
- Không cần.
Chẳng muốn tiếp tục câu chuyện, Hoàng Trung giơ tay:
- OK. Được, tôi sẽ không xen vào chuyện của cô nữa. Anh ta là tổng giám đốc của một công ty lớn đấy. Cô có thể nghỉ việc ở đây để chuẩn bị làm bà tổng được rồi.
Anh xòe bàn tay ra mà trong lòng hồi hộp:
- Bây giờ tôi sẽ chấp nhận lá đơn kia, cô trả lại cho tôi.
Khẽ hụt hẫng với chính mình, Mai Liên trợn mắt:
- Có phải không vậy? Anh đừng có lấy cớ đó mà vu oan cho tôi nha. Tôi nghỉ việc ở đây là vì thấy... người ta chẳng có trách nhiệm thôi.
Ôm khư lá đơn vào lòng, cô bước đi.
- Hơi đâu nói với anh. Tôi về đây.
- Còn lá đơn xin nghỉ việc?
- Tết Côngô đi.
Bước theo cô, giọng anh vui vẻ trở lại:
- Tôi biết trước là cô không nỡ rời xa tôi mà.
- Anh nói cái gì?
- À! Để tôi đưa cô về nha.
- Xí! Tiện đường lắm sao?
Một giọng nói vang lên làm cho cả hai quay lại:
- Tổng quản lý!
- Sao cô còn ở đây? Chẳng phải anh ta đã đưa cô về sao?
Ngọc Liên yểu điệu bước lại gần:
- Anh Hồ còn phải đi bar với bạn nên không tiện. Anh có thể đưa tôi về được không?
Hoàng Trung nhíu mày:
- Vậy à? Nhưng mà tôi chỉ có một chiếc xe thôi.
Ngọc Liên khẽ liếc mắt về phía Mai Liên:
- Chẳng lẽ anh lại để con gái của giám đốc đi về khuya một mình sao? Lỡ có chuyện gì xảy ra, anh chịu nổi trách nhiệm không?
Không muốn anh khó xử, Mai Liên mỉm cười:
- Tổng quản lý đưa cô ấy về đi, tôi về một mình được rồi.
Ngọc Liên thích thú với trò chơi của mình, cô khoát tay:
- Vậy đâu có được. Cô cũng là con gái, lỡ như cô xảy ra chuyện gì, tổng quản lý cũng đâu tránh được thị phi.
Mai Liên lắc đầu:
- Đâu có gì là quan trọng. Lúc trước, tôi cũng về một mình mà. Vả lại, quản lý chỉ chịu trách nhiệm trong vòng nội bộ nhà hàng, còn ngoài cuộc sống, tổng quản lý đâu cần quan tâm.
Lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, Ngọc Liên muốn anh phải chọn một trong hai cô:
- Là một quản lý tốt thì phải quan tâm luôn cuộc sống của nhân viên mình chứ. Tôi nghĩ tổng quản lý nhà hàng chúng ta không phải là một người xấu.
Hết hìn Ngọc Liên lại nhìn Mai Liên, Hoàng Trung thở dài: "Trời ạ! Sao tôi khổ thế này?".
- Tóm lại, tôi là một nhân viên, còn cô là con gái của tổng giám đốc, hai địa vị khác xa nhau. Có thể nói cô cao quý hơn tôi nên cô sợ đi một mình, còn tôi thì không.
- Cái này là tự cô nói đó nha, tôi không có ép buộc à. Nhưng mà suy cho cùng, cô cũng là người biết phân biệt và yên phận đó.
Nỗi uất nghẹn lại trào dâng, Mai Liên nhanh chóng quay đi. Cô không muốn một ai nhìn thấy mắt cô hoen lệ.
- Tôi về đây.
- Nè, khoan đã!
Hoàng Trung xua tay:
- Để tôi đưa cô về, đừng phiền cô ấy nữa.
- Không lẽ phiền anh? Anh là tổng quảy lý mà. Nè! Lúc nãy trong phòng tôi quên tắt đèn, cô làm ơn trở vào tắt giúp tôi.
- Việc đó để bảo vệ làm được rồi, để cho cô ấy về sớm, sáng cô ấy còn ca trực.
Hoàng Trung quay sang Mai Liên đang bước trở vào.
- Quản lý Liên! Cô về đi.
Ngọc Liên tức tối:
- Tổng quản lý! Anh đừng có lạm dụng chức quyền chứ. Anh nên nhớ anh có ngày hôm nay là do tôi đề bạt anh đấy.
- Xin lỗi cô, lạm dụng chức quyền là cô đó. Nhân viên của tôi đã hết giờ làm việc.
- Anh giỏi lắm!
- Cô có muốn về không?
Tiếng giày của Ngọc Liên vang lên giận dữ. Hoàng Trung khẽ nhìn Mai Liên:
- Xin lỗi, hôm khác tôi sẽ cám ơn cô.
Đôi mắt của Mai Liên bắt đầu ứa lệ. Cô đã khóc ư? Đúng vậy, cô đã khóc, nhưng cô chưa lý giải được là vì nguyên nhân nào. Lại một nỗi buồn nữa chất chứa trong cô.
"Em đang khóc, cho ai đấy chứ?
Khóc cho mình hay xót dạ cho anh?
Một niềm vui trong lệ rất mong manh
Tình yêu đó phân chia giới tuyến".
- Anh Hai! Em còn phải về nhà ngủ nữa, hôm qua thức suốt đêm rồi.
- Có một đêm mà than thấy phát khiếp, anh thức mấy đêm liền có sao đâu?
- Em biết, anh giỏi rồi. Làm ơn đi mà.
Tuấn Ngọc cho xe chậm lại:
- Nè! Nghe nói mày đã đưa "tiểu thư" Út về nhà, phải không? Cảm giác như thế nào, nói cho tao nghe coi?
Hoàng Trung trề môi:
- Cảm giác? Hứ! Chẳng có một tí gì.
- Mày có điên không? Biết bao nhiêu người ước muốn được làm chuyện đó, còn mày tự nhiên được người đẹp chiếu cố lại chẳng có ý nghĩ gì. Bộ mày là... "pê đê" hả?
- Tao ký vào "mỏ" mày bây giờ. Tao mà là "pê đê" thì cả thành phố này sẽ ngập lụt hết.
- Sao vậy?
- Con gái khóc tiếc nuối chứ sao?
- Trời ạ! Muốn ói dễ sợ luôn.
Hoàng Trung mơ màng:
- Nhưng mà nói thật, cảm giác để cô ấy ngồi phía sau thật là dễ chịu đó. Nói nghe, cô ấy còn ôm eo tao nữa đó mày.
Khẽ lạng tay lái, Tuấn Ngọc nhăn mặt:
- Đau khổ cho tôi quá.
Hoàng Mỹ nhíu mày:
- Bộ hai em định cá cược hay sao? Chuyện bàn hôm đó phải không? Bỏ đi, đừng nên đùa giỡn.
- Anh Hai khỏi lo. Cô ấy không phải là đối tượng của em, đối tượng của em là một người khác.
Anh ung dung nói về người trong mộng của mình:
- Cô ấy rất xinh đẹp, lại dịu dàng ấn tượng. Nhưng mà... tuy ở gần mà như xa cách lắm.
- Có phải mày không? Nhút nhát đến nỗi không dám ngỏ lời hả?
- Sao không dám? Phải để thời cơ chín muồi cái đã.
Hoàng Mỹ xua tay:
- Làm ơn cho anh xin đi. Tụi em đừng đùa giỡn với tình yêu nữa.
- Lần này là em thật lòng mà.
Chợt thấy dáng của Ngọc Mai phía trước, Hoàng Mỹ bất ngờ trả số lại, vọt lên.
- Bộ anh đuổi ăn cướp hả?
- Đâu có.
- Sao lại trả số chạy nhanh vậy?
- À! Ờ, anh thấy người quen.
Thật xui cho anh, đèn đỏ lại bật lên.
- Trung! Em sang cho Tuấn Ngọc về nhà đi, anh phải đi công chuyện một lúc.
- Còn vé xem phim?
- Để hôm nào khác đi.
Thở dài rời khỏi xe anh, Hoàng Trung bậm môi.
- Được thôi, nhưng mà khi về nhà phải có câu trả lời chính đáng.
- OK.
Dừng xe trước hẻm, Tuấn Ngọc xua tay:
- Xuống đi bộ vào đi mày. Hôm nay tao không vào đâu.
- Có phải không vậy? Bộ mất nhiều thời gian lắm sao?
- Không nói nhiều. Xuống mau!
Anh vừa bước xuống, thì Tuấn Ngọc đã vọt đi.
- Thằng ma này! Ngày mai vào nhà hàng biết tay tao.
Đưa tay che "tín hiệu" của cơn buồn ngủ, anh nhanh chân bước đi.
- Phải về ngủ sớm, để bù ngày hôm qua mới được.
Vừa quẹo cua, anh đã thấy một cô gái đi phía trước, dáng điệu rất mệt mỏi.
- Ủa! Ai mà trông lạ vậy ta? Hẻm này đâu có cô nào dáng đẹp như thế.
Cô gái dừng trước cửa nhà số 28 và cúi xuống mở túi tìm chìa khóa.
Tìm hoài chẳng thấy, cô bực bội lầm bầm:
- Chuyện gì nữa đây? Đừng nói là bỏ quên ở nhà hàng nha.
Hoàng Trung bước lại gần, anh ngạc nhiên khi trông cô gái rất quen:
- Xin lỗi, tôi có giúp cô được gì không?
Cô gái ngước lên, cả hai nhìn nhau giật mình.
- Tổng quản lý!
- Mai Liên! Sao cô lại ở đây?
Nỗi hờn giận lại trổi lên công thêm đang lúc bực tức, cô cộc lốc:
- Liên quan gì đến anh?
Biết Mai Liên còn giận mình, Hoàng Trung xuống nước nhỏ:
- Đừng giận mà. Tôi xin lỗi, chẳng lẽ cô không thể bỏ qua?
- Tôi lấy quyền gì mà giận anh. Chỉ có điều anh làm tôi không dám ngẩng mặt nhìn ai cả. Anh thật tồi bại.
Hoàng Trung trợn mắt:
- Tôi đã làm chuyện gì?
- Làm chuyện gì, tự anh biết lấy.
Khẽ kéo tay cô, anh hỏi dồn:
- Hôm nay tôi nghỉ ca mà, cô không nói sao tôi biết.
- Buông tay ra! Bộ tôi với anh quen thân lắm sao?
Đôi mắt anh nhìn cô thành khẩn:
- Mai Liên!
- Ai biểu anh nói... tôi... tôi với anh cặp bồ chi. Trong nhà hàng hôm nay ai cũng nói.
Cô òa khóc ngon lành:
- Người ta nói chức quản lý này tôi có được là nhờ làm bạn gái của anh. Tôi... tôi ức lắm.
Hiểu rõ chuyện, Hoàng Trung bật cười:
- Có chuyện đó mà cô giận tôi sao? Lại chửi tôi tồi nữa chứ. Bộ cô tưởng làm bạn gái tôi dễ lắm à? Tiểu thư Ngọc Liên còn chưa có vé, nhưng mà....
Giơ tay lên định tát vào gương mặt của anh đang hách lên, cô lầm bầm:
- Anh đừng tưởng có giá lắm. Ngày mai anh phải vào nhà hàng "bào chữa" cho tôi.
Hoàng Trung nheo mắt tình tứ:
- Bộ cô không thích như thế hả?
- Anh mà còn nói nữa thì đừng trách tôi đó.
- Được rồi. Tôi không nói nữa.
Anh nhìn vào chìa khóa.
- Thì ra cô là chủ nhân mới của ngôi nhà này. Hôm đó nghe anh tôi nói mà tôi chưa gặp mặt. Sao, bỏ quên chìa khóa phải không?
- Tôi bỏ quên ở nhà hàng rồi.
- Không còn cái nào sơ cua sao?
- Có chứ, nhưng mà tôi đưa cho chị tôi rồi.
- Điện thoại cho chị cô đi.
- Không được, phiền lắm!
- Phiền... Vậy thì cô ở ngoài, chuyện dễ dàng.
Suýt bật khóc vì câu nói vô tình của anh, nhưng cô cố gắng kiềm chế. Cô không muốn yếu mềm trước mặt anh.
- Không cần anh lo. Anh về đi.
Hoàng Trung nhíu mày:
- Nhà tôi gần đây, nếu cô không ngại...
- Anh đừng có hòng.
- Tiếc thật! Tôi có lòng giúp mà cô từ chối, vậy thì thôi. Tôi về đây, nhưng mà... Vì là đồng nghiệp, tôi nói cho cô đề phòng. Ở hẻm này nhiều dân xì ke lắm. Hễ nó thấy cái gì bán được là nó trộm ngay đó... kể cả con gái.
Một cảm giác lạnh xương sống chạy khắp người, cô hơi run giọng:
- Anh đừng có hù tôi. Tôi hổng sợ đâu.
- Vậy thì tốt. Tôi về đây.
Hoàng Trung biến mất ngay sau đó. Còn lại một mình, Mai Liên lo lắng cô cứ đảo mắt nhìn quanh. Cô muốn bật khóc khi nghĩ đến cả đêm nay phải ngồi phơi sương ở ngoài.
Còn cái gã vô tình vô nghĩa kia nữa, chẳng thương giùm phận gái người ta.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân, rồi hai người đàn ông xuất hiện, tiếng của họ lè nhè như đã say:
- Ủa, cô em! Bộ không muốn vào nhà hả? Vậy đi chơi với anh nha.
Nép sát vào tường, cô lắc đầu:
- Dạ không, tôi bỏ quên chìa khóa thôi.
- Vậy thì... để anh mở cửa giúp cho.
Tên kia đề nghị:
- Hay là về nhà anh ở tạm đi.
- Xin cám ơn. Người nhà tôi sắp về rồi.
Một tên liều lĩnh nắm tay cô:
- Vậy đi một tí rồi về. Đi!
Mai Liên giằng tay ra, cô run giọng:
- Xin đừng... làm vậy. Tôi sẽ la lên đó.
- Anh em với nhau, cãi cọ là chuyện thường la làm gì.
Một tên đánh lạc hướng, một tên tiếp tục sấn tới níu tay cô.
- hai anh kia! Làm gì vậy?
Hoàng Trung xuất hiện. Giờ đây trong mắt cô, anh là vị cứu tinh anh hùng nhất.
Không muốn rắc rối, hai người đàn ông lăng xăng bỏ đi. Mai Liên thở phào nhẹ nhõm. Cô liếc anh:
- Cám ơn nha, tổng quản lý.
Hoàng Trung tỉnh rụi:
- Ơ! Vậy mà tôi tưởng cô lao vào lòng tôi để được tôi che chở chứ.
- Vỡ mộng rồi phải không? Đừng có ham, không dễ đâu.
Cái trề môi của cô làm anh phải chép miệng.
- Phải chi...
Khẽ lắc đầu xua đi cái ý nghĩ vừa lóe lên, anh quay lưng:
- Đã không có chuyện gì, tôi về đây. Cô tiếp tục đợi người nhà về nhé.
- Nè! Anh... anh đừng có vô lương tâm như vậy nha. Tôi... tôi là nhân viên của anh đó.
Hoàng Trung vẫn lạnh lùng:
- Xin lỗi nha, đã hết giờ làm việc rồi.
Lần này là thật sự, Mai Liên bật khóc ngon lành. Giọt nước mắt tủi thân và ghen tị. "Cô đâu phải là con của tổng giám đốc". Cô cố nén, nhưng sao tiếng thút thít càng lớn hơn.
Quay lại nhìn, Hoàng Trung cảm thấy xót xa. Anh trách mình tại sao lại đùa dai như thế, cô quá đơn độc giữa cuộc đời mà.
Nhìn Mai Liên qua ánh mắt đồng cảm và yêu thương, anh không ngăn nổi cảm xúc của mình. Phút chốc, cô đã nằm gọn trong vòng tay anh. Anh vùi mặt vào tóc cô, giọng anh nhẹ như gió thoảng:
- Anh xin lỗi, anh không nên đùa dai như vậy.
Mai Liên cảm giác được sự che chở, cô yên lòng, ngả đầu lên bờ vai rộng vững chắc của anh.
Thời gian sẽ không trôi nữa nếu như không có ánh đèn xe chiếu vào. hai người vội buông nhau ra, nhưng ai cũng có một cám giác luyến tiếc vô cùng.
Xui thay chiếc xe lại dừng ngay kế bên.
Hoàng Mỹ nhe răng trêu em:
- Chết em rồi! Anh đã thấy tất cả.
Không để cho ông anh có cơ hội "khống chế" mình, Hoàng Trung trả đòn:
- Anh cũng lém nhỉ. Ai ngồi sau lưng anh thế?
Ngọc Mai bước xuống xe, cô đỏ mặt:
- Thì ra hai người là anh em.
Hoàng Mỹ gật đầu:
- Đúng rồi. Em quen với Hoàng Trung à?
Nhăn mặt, Hoàng Trung kéo tay anh:
- "Tiểu thư" Đại của tổng giám đốc nhà hàng đó anh.
Mai Liên lại gây thêm bất ngờ cho cả hai anh em.
- Chị đến thật là may mắn cho em. Chìa khóa, em để quên ở nhà hàng rồi.
- Chị mới bị mắng cho một chập đây... Bực quá, nên chị tìm đến em.
- Ơ! Bộ chỗ em là chỗ lánh nạn sao?
Thấy ánh mắt của Hoàng Trung lạ lẫm, Mai Liên khoát tay:
- Đâu còn chuyện gì bí mật nữa. Tôi là em nuôi của chị Ngọc Mai, tức là con nuôi của giám đốc.
Ngọc Mai dậm thêm:
- Nè! Anh nhớ đừng có tiết lộ với ai nha, sẽ bất lợi cho Mai Liên đó.
Hoàng Mỹ ngạc nhiên:
- Anh không hiểu, tại sao lại không cho ai biết?
Riêng Hoàng Trung, anh đã hiểu tất cả. Giờ đây anh mới thấu rõ được nỗi đau thầm kín trong lòng của Mai Liên. Anh đã biết vì sao cô luôn bị Ngọc Liên ghét bỏ, vì sao cô lại khóc một mình sau khi đối mặt với Ngọc Liên.
Đôi mắt anh tha thiết nhìn cô. Anh chẳng thốt được lời nào vì trong lúc này đây, anh đang mang trong người nỗi đau cô đang gánh.
- Anh Hai! Chúng ta về nhà thôi.
Biết chuyện mình hỏi sẽ khó cho người trả lời, Hoàng Mỹ mỉm cười:
- Anh về đây. Chúc hai em ngủ ngon!
Đẩy cửa, Mai Liên thở dài:
- Chị à! Vào nhà đi, người ta đã vào nhà lâu rồi.
- Em đừng có ghẹo chị nha. Lúc nãy chị đã trông thấy hết rồi đấy.
- Đừng hiểu lầm. Lúc nãy tại anh ta hù dọa em thôi.
- Hù dọa thì để yên cho người ta ôm vào lòng à? Vậy thì chị sẽ hù dọa em để chị được ôm em vậy.
- Em chịu nhột không được đâu. Buông em ra! Hi... hi...
Tiếng cười của hai cô gái làm xóa tan không gian u uất, nhưng nó vẫn còn đọng lại trong lòng của mỗi người một nỗi niềm riêng.
Từng bước thận trọng tiến lại gần cô gái, Đoan Hồ đưa tay bịt mắt.
Hoảng cả hồn vía, Mai Liên la lên:
- Á!
Bàn tay vẫn giữ yên, cô bực bội bặm môi:
- Tổng quản lý! Anh còn đùa giỡn nữa là đừng có trách tôi đấy nhé.
Rời tay ra khỏi mắt cô, Đoan Hồ rụt cổ.
- Vâng, tại hạ xin nghe lời.
Nghe giọng nói chẳng thân quen, cô quay nhanh lại.
- Ơ! Xin lỗi, là anh à?
- Tôi xin lỗi mới phải, làm cho cô giật mình.
Nụ cười của cô lại làm cho anh điêu đứng:
- Anh đến để đặt tiệc nữa phải không?
- Vâng, nhưng lần này là tiệc đính hôn.
- Thật sao? Với ai vậy? Có phải với cô Ngọc Liên không?
Mai Liên liến thoắng:
- Xem ra lần này, nhà hàng sẽ tưng bừng rồi.
Đoan Hồ nheo mắt nhìn cô, anh rất thích ngắm cô vui vẻ và nhí nhảnh như vậy.
- Mai Liên này!
- Vâng. Có chuyện gì, anh cứ nói.
- Em đã đoán đúng rồi. Tiệc đính hôn, chú rể là anh và cô dâu tên Liên, nhưng không phải là Ngọc Liên mà là Mai Liên.
Tắt ngay nụ cười trên môi, cô tròn mắt nhìn anh.
- Anh đừng giỡn chứ. Chuyện cả một đời người đó nha. Với lại, cô Ngọc Liên nghe được thì không tốt đâu.
Đoan Hồ nhìn cô đắm đuối:
- Anh nói thật lòng đó. Tuy chỉ gặp em vài lần, nhưng trái tim anh đã đong đầy hình bóng của em. Anh không thể quên em dù ngày lẫn đêm. Đôi lúc anh đã tự vấn lại lòng mình, nhưng câu trả lời vẫn là lời anh đã nói: "Anh yêu em".
Bước lùi lại, Mai Liên cụp mắt, cô lúng túng giải thích:
- Anh Đoan Hồ! Chúng ta chỉ gặp nhau trên danh nghĩa là giao thiệp, nếu nói xa hơn là bạn bè, tôi chưa nghĩa đến chuyện quá đà như vậy.
- Anh biết nói ra sẽ gây một cú sốc cho em, nhưng anh không muốn mình ngày nào cũng phập phồng lo sợ khi đến đây chẳng gặp được em.
- Xin lỗi anh, tôi không phải là người con gái xứng đôi, anh không nên lầm lẫn.
Ôm khẽ bờ vai cô, anh lắc đầu:
- Anh không lầm lẫn, mà đó là một suy nghĩ rất chính xác. Nó xuất phát từ cả trái tim anh.
Thoát khỏi hai tay của Đoan Hồ, cô thở hắt ra:
- Tôi nghĩ anh đã say rồi đó. Để tôi gọi bảo vệ đưa anh về.
Đoan Hồ xua tay:
- Tuy anh có uống chút rượu, nhưng anh không say, anh vẫn còn đang kiểm soát được mình. Em biết không? Khi đối diện với em, anh không thể bình tĩnh được.
- Vậy thì để khi bình tĩnh hẵng nói nha. Bây giờ tôi phải đi làm việc. Xin lỗi anh nha.
Chẳng cho cô thoát thân, Đoan Hồ tha thiết:
- Mai Liên! Em hãy trả lời cho anh biết, anh có cơ hội không?
- Anh Đoan Hồ! Với điều kiện của anh, anh có thể tìm kiếm biết bao nhiêu cô gái tốt, tôi nghĩ mình chẳng có diễm phúc đó đâu. Xin lỗi anh.
- Nhưng sự thật anh chỉ cảm mến một mình em.
- Tình yêu phải xuất phát từ cả hai con tim mới gọi là tình yêu thật sự. một mối tình đơn phương sẽ gây đau khổ cho cả hai.
- Nhưng em chưa có người yêu mà...
- Quản lý Liên! Khách đang đông đúc ở dưới, cô làm gì trên này vậy hả?
Lại được giải thoát, Mai Liên vui mừng mỉm cười với Hoàng Trung:
- Tổng quản lý à! Anh Đoan Hồ muốn bàn về việc mở tiệc ở nhà hàng chúng ta đó.
Thoáng nhíu mày, Hoàng Trung bước đến:
- Chào anh. Hân hạnh được tiếp đón.
Đoan Hồ thở dài, anh cười gượng:
- Chào tổng quản lý.
- Nghe quản lý Liên nói, anh muốn đặt tiệc ở nhà hàng chúng tôi?
- Vâng, tôi đang lưỡng lự có nên hay không.
- Nên chứ. Nhà hàng chúng tôi là một nhà hàng danh tiếng. Nếu anh đặt tiệc ở đây, anh sẽ có nhiều quyền lợi.
- Tôi chỉ có một quyền lợi duy nhất thôi.
Mắt anh nhìn Mai Liên không chớp:
- Đó là đính hôn với cô ấy.
Như bị sét đánh ngang tai, Hoàng Trung như chết đứng. Anh quay nhìn Mai Liên, mắt anh như dò hỏi.
Trong khi đó, Mai Liên đã cụp mắt cúi đầu im lặng khiến cho sự hiểu lầm trong lòng Hoàng Trung nặng hơn.
Không riêng gì Hoàng Trung mà cả một người nữa vừa bước đến cũng giật mình.
- Anh Đoan Hồ! Sao anh lại đối xử với em như vậy?
- Ngọc Liên...
Bước lại đối diện với anh, cô nắm tay anh sụt sùi:
- Chẳng lẽ... anh không có một chút tình cảm gì với em? Anh... tình cảm của anh là thế nào? Lúc thì trao cho người này, lúc thì trao cho người khác.
- Ngọc Liên! Em nghe anh nói có được không?
- Những lời anh nói hôm kia đâu rồi? Anh nói anh mến em, anh muốn ở gần bên em suốt đời mà.
- Em bình tĩnh lại Ngọc Liên à. Hôm đó, tại anh say quá, nên...
- Em không biết. Lời anh nói ra thì anh phải giữ lời.
Cô quay phắt về phía Mai Liên:
- Có phải cô ta quyến rũ anh không? Hừ! Thật là đê tiện. Nhà hàng có loại người này làm sao mà còn danh dự nữa.
Hoàng Trung nóng mặt:
- Cô Ngọc Liên à! Chuyện gì thì phải hiểu rõ nguồn cơn câu chuyện, đừng mắng người ta vô cớ như vậy.
- Tổng quản lý! Cả anh nữa. Anh càng có lỗi nặng hơn khi để nhân viên của mình hẹn hò trong giờ làm việc.
- Nè! Cô ấy có lỗi gì mà cô không buông tha vậy? Cô thật là ích kỷ quá đó.
- Anh dám mắng tôi?
- Tôi chỉ nói theo sự thật. Cô ấy đã đau khổ quá nhiều rồi, cô đừng chèn ép cô ấy nữa.
Ngọc Mai vừa bước đến đã phải giật mình:
- Có chuyện gì mà la lối um sùm vậy? Đây là nhà hàng mà.
Đoan Hồ giơ tay:
- Ngọc Liên! Em bình tĩnh lại đi, chuyện đâu còn có đó mà. Chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Với tính tự cao, Ngọc Liên xẵng giọng:
- Được, chúng ta sẽ giải quyết rõ ràng với nhau. Anh ra ngoài đợi em một chút, em đi đây có chút chuyện.
Ngọc Mai bước lại gần Mai Liên:
- Đừng khóc nữa. Nói chị nghe xem, có chuyện gì?
Kéo tay chị, Ngọc Liên giận dữ:
- Em ruột của chị đang có chuyện, sao chị không hỏi thăm, lại đi lo lắng cho người dưng?
- Nè! Buông chị ra. Em lôi chị đi đâu vậy?
Hoàng Trung nhìn Mai Liên thương cảm:
- Mai Liên! Cô có sao không?
- Cám ơn anh, tôi không sao. Tôi xuống dưới nhà làm việc đây.
Hoàng Trung không nói gì, anh đếm bước theo cô.
Đến khi cô dừng lại bên cửa sổ, anh mới lên tiếng:
- Cô cảm thấy đau lòng lắm phải không? Thật là khó xử nếu bắt cô phải đối đầu với họ.
- một sự thật tôi không thể chối cãi được là gia đình bác Sơn đã lo lắng cho tôi. Bằng cách nào đó, tôi phải trả ơn cho họ.
- Sự ray rứt con người cần phải có, nhưng phải biết nó có đáng hay không. Nếu như không đáng, thì chúng ta chẳng cần quan tâm đến làm gì. Tôi nghĩ ông trời đã quá bất công khi để cô phải chịu nhiều uất ức và đau khổ như vậy.
- Quản lý à! Anh đừng nghĩ thế. Tôi rất hạnh phúc khi được lớn lên trong một mái ấm gia đình. Họ đã chia sẻ tình thương cho tôi và còn cho tôi cả tương lai nữa.
Hoàng Trung nhìn thẳng vào mắt Mai Liên:
- Điều này từ thật đáy lòng cô hay chỉ là một câu nói đầu môi để ngụy biện những điều thầm kín bên trong?
- Anh nghĩ sao thì tùy ý anh.
Anh nheo mắt:
- Lạ một điều rằng, tại sao tôi vẫn cứ tin lời cô nói là thật. Và dù cô có nói dối đi chăng nữa, có lẽ tôi vẫn tin cô.
- Anh đừng làm tôi bật cười đấy.
- Không, tôi nói thật. Chẳng biết vì sao tôi muốn chia sẻ với cô những nỗi đau ấy. Tôi... tôi muốn mình là một chỗ dựa của cô.
Thấy Mai Liên nhìn mình không chớp, Hoàng Trung vò đầu:
- Ý tôi... ý tôi là... tôi muốn mình là bạn thân của nhau để cùng nhau chia sẻ những buồn vui đó mà.
- Cám ơn anh. Nhưng mà tôi chẳng có nỗi buồn nào đâu.
- Đôi mắt mênh mông xa vắng của cô đã tố cáo rằng: cô đang nói dối, và cả tôi cũng vậy. Tôi đang còn thông minh để nhận thấy những sự việc xảy ra quanh cô mà.
Mai Liên cụp mắt, lòng cô đang tràn một niềm xúc cảm. Cô muốn chia sẻ cùng anh chăng? Tại sao chứ?
Chợt điện đàm trong tay cô reo vang. Cô khẽ nhìn anh rồi bắt máy.
- Tôi nghe đây.
- Quản lý Liên à! Có một ông khách cần gặp cô. Ông ấy đang chờ ở phòng khách.
- Vâng. Cám ơn cô, tôi sẽ tới ngay.
Hoàng Trung mỉm cười, nụ cười của anh như một lời động viên tinh thần cho cô:
- Nhớ nhé! Có chuyện buồn, cứ đến tìm tôi.
- Tôi đi làm việc đây. Chào quản lý.
Anh nói với theo:
- Nếu cô không tìm tôi, thì tôi sẽ tìm cô đấy.
Nhìn theo dáng Mai Liên cô độc lẻ loi, lại mang nặng trong lòng nỗi đau khổ, anh thấy đau nhói cả tim. "Nỗi đau xót kia, em có chịu chia sớt cho anh?" một câu nói, một câu hỏi mà anh chưa nói thật lòng. (78)
o Không o
Đẩy mạnh cửa, Ngọc Liên hét:
- Chị đừng có suốt ngày lo lắng cho nó có được không? Nó đang quyến rũ người yêu của em đó.
- Chị không tin đâu. Có lẽ là em hiểu lầm Mai Liên rồi.
- Em ghét tên Liên lắm, tại sao lại đặt tên Liên cho nó. Đã có em rồi mà.
- Chuyện gì mà hai đứa to tiếng thế hả?
- Mẹ! Sao mẹ có mặt ở đây?
- Mẹ đi siêu thị, sẵn tiện ghé vào đây xem nhà hàng lúc này thế nào. Còn hai đứa dang bàn chuyện gì mà có vẻ căng thẳng vậy?
Ngọc Liên giận dỗi ngồi xuống ghế:
- Mẹ biết cha đi đâu không? Con có chút chuyện muốn nói.
- Ông ấy vừa đi ra ngoài đấy. Hình như đi gặp chàng rể tương lai.
- Chàng rể tương lai?
Ngọc Mai bá tay mẹ:
- Ai vậy mẹ?
- Thì anh chàng Đoan Hồ bạn trai của Ngọc Liên chứ ai. Cha con hài lòng về cậu ta lắm.
- Mẹ đừng có nhắc đến tên anh ta nữa. Thật đúng là gã sở khanh.
Ông Thiên Sơn đẩy cửa.
- Ai là sở khanh vậy con gái?
Ôm cánh tay ông Thiên Sơn, cô nũng nịu:
- Cha! Con muốn cha làm giúp con một việc.
- Chuyện gì nữa đây? Có phải là chuẩn bị lễ hỏi không?
- Đừng nhắc chuyện đó trước mặt con. Con muốn đổi tên của mình.
Bà Hiền tròn mắt:
- Đổi tên? Con nói chuyện lạ đời vậy?
- Con không muốn mình bị so sánh với người khác làm xấu đi tính cách của con.
Ông Thiên Sơn ngồi xuống ghế:
- Nếu cha đoán không lầm, thì con vừa gây gỗ với ai đó, có đúng không?
- Nếu cha muốn có một con rể tốt thì hãy đuổi cổ cái con nhỏ đó đi khỏi nhà hàng.
Ngọc Mai nhìn em:
- Em nói đuổi Mai Liên à?
- Chứ chị nói em nói ai? Nó luôn gây cho em sự bất ổn. Em muốn nó không hiện diện trước mắt em.
- Nhưng mà Mai Liên đâu có lỗi gì, chỉ tại em thấy đố kỵ với nó thôi.
- Em mà đố kỵ à? Chị nghĩ nó là ai? Nó chỉ là một đứa mồ côi, có danh phẩm gì mà cho em đố kỵ chứ? Từ lâu, nó sống ăn bám làm em chướng mắt rồi, giờ lại đi quyến rũ bạn trai của em, em sẽ chẳng tha cho nó.
Bà Hiền nhìn con gái, giọng bà phân trần:
- Có khi nào có sự hiểu lầm không? Tính nó đâu có như thế.
- Lòng người, ai lấy thước mà đo hả mẹ? Trước mặt mọi người khi còn ở trong nhà phải giả nai rồi. Giờ được ra ngoài tự tung tự tác, còn nể ai nữa.
Ông Thiên Sơn trầm ngâm:
- Con gái! Đừng có nóng giận mà mất khôn. Đoan Hồ là chàng trai như thế nào, cha biết rất rõ. Nó không hề thật lòng với người không ngang tầm mắt nó.
- Cha à! Anh ta đã cầu hôn với nó rồi kìa.
Đôi mắt ông Sơn mở to:
- Cha không nghe lầm chứ? Lúc nãy cha vừa gặp Đoan Hồ đây mà.
- Trong đôi mắt anh ta, con không bằng một phần hai con nhỏ đó. Con sẽ cho anh ta thấy phụ lòng con sẽ có hậu quả như thế nào. Cả nó cũng thế.
Ngọc Mai xua tay:
- Em đừng đem những tội lỗi vu vơ trút lên đầu Mai Liên có được không? Dù sao nó cũng là em nuôi của chúng ta, không có tình cũng có nghĩa chứ.
- Từ khi nó bước chân ra khỏi nhà là tình nghĩa đã đứt đoạn rồi.
Bà Hiền nhỏ giọng:
- Con đừng vì một chút nông nổi mà gây ra chuyện làm ân hận cả đời. Hãy nghe mẹ đi con.
Ngọc Liên vẫn cố chấp, cô là kẻ không bao giờ chịu nhường bước:
- Cha! Cha phải giải quyết giúp con việc này. một là đuổi nó, hai là đuổi con.
Lời của con gái làm ông chết điếng. Ông phải chọn một trong hai sao? Ông không thể có lỗi với cha mẹ Mai Liên nữa.
- Con gái! Nghe cha nói. Tất cả mọi chuyện sẽ có cách giải quyết, đừng nôn nóng mà gây ra hậu quả đáng tiếc.
- Cha nên nhớ rằng: con đang quan hệ rộng với tất cả các ông chủ của doanh nghiệp. Nếu con bỏ đi, các mối làm ăn lớn sẽ theo con. Còn nữa, nếu cha không có chàng rể Đoan Hồ, thì khoản nợ ngân hàng sẽ không trả nổi.
- Con hù dọa cha phải không?
- Cha biết tính con rồi, con nói được sẽ làm được.
Bà Hiền lớn tiếng, giọng bà nghèn nghẹn:
- Con thật quá đáng! Mẹ không cho phép con làm như vậy.
- Chẳng lẽ mẹ muốn con gái của mình thua người ta hay sao? Con không hiểu mẹ nghĩ thế nào nữa. Đúng rồi, mẹ thương nó hơn con của mẹ mà.
Chẳng còn lời nào để nói, Ngọc Mai tát vào mặt em:
- Em đừng gây đau khổ cho mẹ nữa, được không?
- Chị cũng thế thôi. Suốt ngày chỉ bênh vực nó, rồi chị sẽ hối hận khi xem thường tôi.
Cô quay qua ông Sơn đang ôm đầu:
- Cha đã có quyết định chưa?
Bà Hiền nhìn chồng:
- Ông... ông không thể có lỗi thêm một lần nữa. Chúng ta sẽ ăn nói thế nào khi xuống suối vàng gặp lại họ đây?
- Bà có hiểu cho tôi không? Tôi cũng đau lòng lắm chứ, nhưng biết phải làm sao khi tất cả mối làm ăn của nhà hàng đều do con nó môi giới.
- Chẳng lẽ vì thế mà ông nỡ đổui con bé sao? Rồi đây nó biết sống ra sao?
Ngọc Liên khoát tay:
- Con sẽ cho cha một ngày để suy nghĩ. Ngày mai, khi con vào nhà hàng, có nó sẽ không có con.
Cánh cửa khép lại, Ngọc Mai bước đến ôm vai mẹ.
- Có chuyện gì vậy mẹ? Con trông mẹ xúc động lắm.
Bà Hiền quẹt nước mắt:
- Không có chuyện đâu con. Mẹ muốn về nhà.
- Con đưa mẹ về.
Còn lại một mình, ông Thiên Sơn đắm mình trong suy nghĩ, gương mặt của ông trầm buồn. Ông đâu phải là kẻ vô tình, vô nghĩa. Ông cũng có một trái tim biết đau khổ. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, nếu ông không có biện pháp lưỡng toàn thì một là nhà hàng sẽ phải phát mãi để trả nợ ngân hàng. hai là lương tâm ông sẽ vô cùng ân hận.
Ông ngả ngửa ra ghế, chưa bao giờ ông cảm thấy khó xử như lúc này.
Thả bộ từng bước trên vỉa hè, thưởng thức từng cơn gió đêm man mác, Mai Liên cảm thấy tâm hồn thoải mái vô cùng.
Cô đưa mắt nhìn những bóng đèn đường sáng choang, cô ước muốn nó là những vì sao... sẽ lãng mạn hơn.
Không được bao lâu, đôi mắt cô lại cụp xuống, niềm tâm tư lại quay về xáo trộn. Có lẽ cô phải rời bỏ nhà hàng thôi. Cách đó sẽ giải quyết tất cả mọi gút mắc và tránh khó xử cho nhiều người.
Có tiếng xe rà sát lề đường, rồi một giọng nói quen thuộc cất lên:
- Lãng mạn thật nha! Dạo phố về đêm à?
-...
- một mình buồn lắm phải không? Có thêm một người sẽ vui ho=n.
Tắt máy xe, anh buớc xuống dẫn bộ theo cô.
Vẫn im lặng đếm bước, cô không thèm liếc Hoàng Trung một cái.
- Mai Liên! Cô có tâm sự phải không?
-...
- Giờ đây cô cảm thấy rất khó chịu trong người, muốn tìm cách để trút bỏ, tôi sẽ giúp cô.
Dừng lại, cô hét:
- Anh phiền phức quá đi!
Đúng lúc có hai cặp tình nhân chạy ngang qua, họ nhìn hai người mỉm cười ý nhị.
- Cô lên xe đi! Tôi bảo đảm nếu cô không trút được nỗi buồn ra ngoài, thì tôi tùy cô xử phạt.
- Có điên mới tin anh.
Hoàng Trung đề máy xe:
- Nè! Lên nhanh đi chứ. Đó là quyền lợi của cô.
Do dự một lúc, Mai Liên leo lên xe. Chiếc xe xé gió lao đi vùn vụt trên đường. Cô nhắm mắt cắn răng chịu đựng, tay cô tê rần khi bấu chặt vào yên xe.
Đột nhiên chiếc xe thắng rít trên đường, đầu cô đập vào lưng anh đau nhói. Thì ra anh vừa thực hiện một cú quẹo cua ngoạn mục.
He hé mở mắt, cô lại một phen hoảng hốt khi thấy cảnh vật xung quanh hòa đi không thấy rõ cái gì.
Cố gắng chịu đựng thêm một lúc, cô có cảm giác xe đã giảm dần tốc độ và dừng hẳn.
Giọng của Hoàng Trung bí mật:
- Cô đừng mở mắt nha. Chờ tôi gọi đã.
Khoảng hai phút sau, anh gọi:
- Cô mở mắt ra đi.
Khung cảnh trước mắt cô quả thật là đẹp tuyệt vời. một bầu trời đầy sao, một dòng sông êm ả và một cây cầu cao đón những luồng gió thổi qua.
Cô mỉm cười thích thú:
- Ôi! Tôi chưa từng thưởng thức nó bao giờ. Quả thật là dễ chịu.
Hoàng Trung nheo mắt:
- Cô thử bước lại đây xem, nó càng tuyệt vời hơn.
Nhìn Hoàng Trung vô tư nơi lan can cầu, cô e ngại:
- Nè! Anh coi chừng té đó. Tôi không có biết lội đâu mà cứu anh.
- Tâm trạng khá thoải mái rồi, phải không? Bước lại đây đi, mọi chuyện buồn sẽ không còn nữa.
Mai Liên ngập ngừng. Anh trấn an:
- Mạnh dạn lên chứ.
Anh đưa tay:
- Lại đây! Tôi không gạt cô đâu.
Từng bước, từng bước thận trọng, cô tiến về phía anh. Níu được tay cô, anh kéo mạnh.
- Á!
Hoảng cả hồn vía, cô bấu chặt lấy anh, tim đập mạnh.
- Anh muốn giết người hả?
- Đừng nói! Im lặng mà nhìn dưới kia kìa.
Đưa mắt nhìn xuống dòng nước, từng chớp lóng lánh ánh bạc lung linh huyền ảo, cô gật đầu:
- Đẹp thật đó.
Đỡ cô ngồi xuống bên cạnh mình, Hoàng Trung tâm sự:
- Cô có biết tại sao tôi khám ra nó không?
Ánh mắt cô nhìn anh thay lời hỏi.
- Lúc tôi còn nhỏ, anh Hai tôi thường dẫn tôi đi câu cá lắm. Hầu như ngày nào cũng vậy. Đêm đến, ảnh còn dẫn tôi đi cấm câu nữa. Tôi đã thân quen với hình ảnh sóng nước lấp lánh kia. Rồi khi rời quê lên thành phố, tôi đã quên hẳn nó vì phải vùi đầu vào việc học và bon chen kiếm sống. Đôi lúc áp lực quá nặng đã đến với tôi, tôi buồn bực lắm. Có đêm tôi lang thang như một thằng bụi đời vậy. Đến một hôm khi phát hiện ra chỗ này, tôi mới lấy lại được sự ung dung và vô tư. Mỗi lúc căng thẳng, tôi lại tìm đến đây. Những làn gió mát, vì sao trời và sóng nước đã là một người bạn rất thân có thể gọi là tri kỷ của tôi.
Mai Liên im lặng, cô dõi mắt ra xa:
- Quả thật, tôi cũng có cảm giác như anh. Mới đến đây, nhưng đã như thân quen lắm.
Khẽ nhắm mắt, cô hít vào một hơi thật mạnh, ru mình trên sóng nước bềnh bồng.
Lại một làn gió thổi qua hất tung bay làn tóc. Gió vô tình, nhưng người lại có tình. Hoàng Trung nhìn cô đắm đuối, anh như mê mẩn với vẻ đẹp dịu dàng khả ái của gương mặt kia.
Trong lòng anh có một cảm giác ấm áp lạ. Tay anh giơ lên, nhưng lưỡng lự rồi để xuống. Anh không muốn làm tan biến cảm giác êm đềm của cô.
Mở choàng mắt, đôi môi cô cắn chặt như đang phẫn uất một điều gì.
- Lại nghĩ về việc lúc chiều có phải không? Thả trôi nó theo dòng nước đi, sẽ thấy thoải mái lắm.
-....
Anh đứng lên, đưa tay làm loa:
- Làm theo tôi nha!
A... A... a... a... Tiếng hét của anh vang lên đi xa tít.
Anh kéo tay cô:
- Làm thử đi.
Miễn cưỡng, cô làm theo:
- A...
- Nè! Cô làm cái gì mà như bị bóp cổ vậy? Phải lấy hơi lên chứ.
Khẽ liếc anh, cô hít vào thật mạnh rồi đưa tay làm loa:
- A... A... A... a... a...
Hoàng Trung vỗ tay:
- OK. Được đấy. Tốt rồi! Đã thấy thoải mái chưa?
Nụ cười trên môi cô lại làm cho Hoàng Trung chết lặng, anh không hề chớp mắt dù cho gió mạnh cỡ nào.
Bị cô phát hiện, anh lúng túng ngồi xuống:
- Cô la còn lớn hơn tôi nữa.
- Dĩ nhiên rồi, vì tôi buồn hơn anh mà.
Thấy cô so vai, anh hỏi:
- Cô thấy lạnh à?
- Hơi thôi, không sao đâu.
Cởi nhanh áo vest, anh khoác lên vai cô:
- Đừng xem thường, coi chừng bị cảm lạnh là tiêu đó.
- Cám ơn anh.
Chẳng còn gì để nói, hai người ngồi im lặng bên nhau. Họ đều lắng nghe được tiếng sóng vỗ, giống như tiếng lòng của họ.
Bất chợt cô ngả đầu vào vai anh, đôi mắt cô khép nhẹ. Yên lặng và hạnh phúc, anh ngồi ngắm nhìn cô.
Thời gian trôi qua, trôi qua rất nhanh, Hoàng Trung đưa tay nhìn đồng hồ.
"2 giờ rồi. Côn nên để cô ấy ngủ ngoài trời thế này không?" Nhưng quả thật lòng anh không nỡ để giây phút này trôi qua.
Đúng lúc, tín hiệu điện thoại reo vang. Anh đưa mắt nhìn Mai Liên, tay bắt máy.
- Alô.
-...
- Vâng, em đang ở nhà hàng.
-...
- Hôm nay là ca trực của em.
-...
- Tại em quên. Bận quá, em xin lỗi.
-...
- Chúc anh ngủ ngon!
Khẽ cựa mình, Mai Liên mở mắt. Cô nhìn anh bẽn lẽn:
- Sao anh không đánh thức tôi? Mấy giờ rồi?
- một giấc ngủ rất dễ đến khi chúng ta trút bỏ hết những điều phiền muộn. Anh... không muốn phá tan cái giây phút yên lành đó.
Tiếng "anh" ngọt ngào từ bờ môi cao ngạo của anh làm cho cô thoáng đỏ mặt.
- Chúng ta về thôi.
Dìu cô đứng lên, anh lấy hết can đảm nói:
- Từ ngày mai, anh muốn chúng ta đi về chung đường, em đồng ý không?
- Tổng quản lý! Anh đừng có đùa chứ.
- Anh không đùa đâu, đó là lời thật của lòng anh.
- Làm như thế khác nào mọi người nói: tôi là bạn gái của anh.
- Anh muốn chúng ta thân thiết hơn thế nữa. Anh muốn mình là một điểm tựa vững chắc trong suốt cuộc đời em.
- Tham lam quá đấy.
Tuy nói vậy, nhưng lòng cô dâng tràn một cảm xúc khó tả. Cô ngước mắt nhìn anh. Trong mắt anh không có gì là giả dối, chỉ có một khoảng yêu thương mênh mông dành cho cô.
Mạnh dạn hơn, nắm tay cô, anh nheo mắt:
- Anh muốn em là người con gái đầu tiên và cũng là người cuối cùng, cùng anh ngắm nhìn cảnh đẹp này.
Mai Liên rút tay lại, cô quay đi:
- Tôi không biết.
- Mai Liên!
- Dạ.
Tiếng "dạ" ngọt ngào được thốt ra mà cả bản thân cô cũng không ngờ được đã làm cho Hoàng Trung vui sướng. Anh chộp ngay cơ hội đó:
- Em phải bỏ ngay tiếng "tôi" đi, nếu không em sẽ ân hận đó.
- Đâu có gì phải ân hận. Tôi đâu có ý... ơ...
- Tại cô thôi, ai bảo cô bướng làm gì.
Hoàng Trung đã ngăn câu nói của cô bằng đôi môi tham lam của mình.
Cô run nhẹ trong vòng tay anh. Lần đầu tiên bị một người con trai hôn như vậy, ai không sợ hãi chứ.
Rời môi cô trong luyến tiếc, anh vừa trêu:
- Anh đã là người "chinh phục" được nụ hoa đầy gai góc rồi. Hoan hô anh đi!
Đỏ cả mặt vì thẹn, cô lầm bầm:
- Trong nhà hàng cũng ăn hiếp người ta, ở ngoài đời cũng ăn hiếp người ta.
Ôm cô trong vòng tay, anh trân trọng hôn lên vầng trán bướng bỉnh:
- Anh chỉ quan tâm đến người yêu của anh thôi. Mà cũng tại em cứng đầu quá làm gì. Nhưng mà nhờ cái tính đó mà anh chú ý đặc biệt đến em, rồi yêu em lúc nào cũng chẳng biết.
Mai Liên buồn buồn:
- Em không sánh bằng người ta đâu, anh có nhầm lẫn không?
- Câu này để anh nói mới phải. Cái chàng Đoan Hồ đó hơn anh về tất cả phương diện mà. Còn Ngọc Liên, cô ấy làm sao mà có thể ngước nhìn xuống được.
- Anh đừng nên so sánh như thế. Mỗi người đều có một cuộc đời riêng, ai cao kệ ai, miễn mình sống thật với bản thân là được.
- Nhưng dù sao anh cũng đẹp trai hơn anh ta, có đúng không?
Cô bật cười nhìn anh:
- Cho nên em phải suy nghĩ kỹ lại tình yêu của anh rồi mới quyết định.
Vùi mặt vào tóc cô, anh thủ thỉ:
- Đừng buồn nữa nha em. Từ đây, mọi đau khổ, buồn vui, mình sẽ chia sớt cho nhau. Anh hứa sẽ cùng em vượt qua tất cả. Hãy tin tưởng ở anh.
Ngả đầu vào vùng ngực rộng của anh, cô cảm thấy lòng yên ả. Từ đây, cô đã có một điểm tựa vững chắc. Cô tin ở tình yêu của anh.
"Em đã bắt đầu tin vào hạnh phúc
Nó dịu dàng êm ái giấc mộng du.
Em đã bắt đầu tin tình anh là thật
Nó tốt đẹp vững bền bên em mãi... mau sau."
Ôm một chồng khăn to đùng, Phi Yến vừa đi, vừa la lớn:
- Tránh ra! Tránh ra! Nước sôi, nước sôi đây.
Tuấn Ngọc cũng vậy, tay anh ôm một chồng xoong lẩu, miệng cũng không ngớt:
- Đồ dễ vỡ, đồ dễ vỡ, làm ơn đi.
Mọi người ai nhìn thấy cũng phải tránh ra, nhưng cả hai thì không muốn nhường nhịn nhau.
- Anh kia! Nhường cho tôi đi trước chứ.
- Cô này ngộ không. Tôi bê đồ nặng thì cô phải nhường đường cho tôi chứ.
- Nhưng tôi là phụ nữ, là đàn ông, anh phải biết ga- lăng.
- Ga- lăng? Hứ! Cái thứ con gái chảnh chọe như cô, ga- lăng làm cái quái gì.
Tức đỏ cả mặt, Phi Yến hét:
- Ê! Cái "thằng" nhà bếp kia, muốn ăn tát tai không? Vô duyên vừa phải thôi, tôi chảnh hồi nào?
- Tuy chưa nhìn thấy, nhưng "danh tiếng" của cô, tôi đã nghe từ lâu. Thật gặp mặt đúng hơn là nghe tiếng.
Chẳng biết nói gì cho đã nư, cô hất mạnh chồng khăn vào người anh.
- Chết quách đi! Đó là hậu quả của kẻ dám mắng "phụ nữ đoan chính".
Nằm lăn lóc giữa các xoong lẩu và khăn trải bàn, Tuấn Ngọc la làng:
- Bớ người ta! Giết người cướp của... Phụ nữ cô độc ăn hiếp trai tơ cô đơn.
Đôi mắt của Phi Yến lại trợn tròn lên:
- Không cho anh một bài học, thì anh không biết thế nào là lễ độ.
Cô đưa tay cấu véo anh làm anh la oai oái.
Đang lúc đến phần phân chia thắng thua, thì một tiếng quát làm cả hai phải im bặt.
- hai người đang làm chuyện gì vậy? Đây là nhà của hai người hả?
Ngồi dậy phủi áo quần, Tuấn Ngọc cúi đầu, riêng Phi Yến thì mặt cô đã tái mét chẳng còn chút máu.
- Đúng là chủ nào tớ nấy mà, cái tật ghẹo trai không bỏ được.
Ngọc Liên liếc Tuấn Ngọc:
- Anh tên gì, làm ở bộ phận nào?
- Tôi làm ở nhà bếp. Tuấn Ngọc là tên tôi.
- Trong giờ làm việc, anh lại đi đùa giỡn, anh coi nhà hàng không chủ hả?
- Không. Chẳng may tôi bị vấp té, cô Phi Yến đây mới bị vạ lây té theo tôi mà. Chúng tôi đâu có đùa giỡn. Tôi với cô ấy đâu thân đến mức độ vậy.
Phi Yến bặm môi:
"Hừ! Thứ đàn ông lẻo mép thấy phát sợ".
Quay sang Phi Yến, Ngọc Liên hỏi:
- Còn cô, thấy anh ta khiêng đồ nặng sao không tránh ra? Có phải cô thích anh ta không?
Phi Yến xua tay:
- Tôi không có.
- Cô ấy đỡ tôi lên thôi mà. Tại cái tật của tôi đau là la làng lên.
Không muốn đôi co mất thời gian, vả lại cô chẳng bắt bẻ được cái miệng dẻo quẹo của anh ta, Ngọc Liên trừng mắt:
- Còn không mau dọn dẹp đi.
- Vâng.
Cả hai ngồi xuống cùng một lúc. Chẳng may đầu anh và đầu cô "choảng" vào nhau.
- Ui da! Anh làm gì như xe hủ lô vậy.
- Còn cô như xe container vậy.
Mai Liên xuất hiện nơi hành lang, bước chân cô nhẹ nhàng và khoan khoái.
Ngọc Liên trừng trừng mắt nhìn. Cô đang kiềm chế cơn "tam bành" đang trỗi dậy.
Nhưng rồi cô không còn chịu đựng được nữa khi sau lưng Mai Liên xuất hiện thêm một người.
"Tại sao cô ta còn ở đây? Cô ta đã bị cho thôi việc ngày hôm qua rồi mà?"
Kênh mặt, Ngọc Liên phán:
- Hình như cô đã bị cho thôi việc.
- Vâng. Nhưng mà đây là do tôi xin nghỉ, chứ không phải là bị đuổi, thưa cô.
- Thế sao cô còn chưa đi?Chẳng lẽ cô định câu thêm một con cá lớn.
Vừa nói, Ngọc Liên vừa liếc về phía Đoan Hồ.
Chẳng để ý đến cô, Đoan Hồ nhìn Mai Liên:
- Em định đi đâu khi nghỉ việc ở đây? Để anh giới thiệu nơi làm khác cho em nhé.
- Cám ơn anh. Em muốn nghỉ một thời gian để cho đầu óc được thảnh thơi. Với lại, cũng để kiểm điểm lại chính mình.
- Em có suy nghĩ gì về lời anh nói hôm trước không?
Ngọc Liên bước lại, cô câu lấy tay anh nũng nịu:
- Anh! Hẹn sáng nay đưa em đi pic- nic mà anh lại quên rồi. Giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi đi.
- Ơ... anh...
- Không được từ chối đó nha, em giận cho coi.
- Được rồi, để anh nói với cô ấy vài lời đã.
Nhìn sang Mai Liên, anh nói:
- Mai Liên à! Em có giữ danh thiếp của anh phải không? Có chuyện gì cần sự giúp đỡ, em cứ gọi cho anh nhé.
- Vâng, cám ơn anh.
Vừa kéo tay Đoan Hồ, Ngọc Liên vừa nói lớn:
- Phi Yến! Cô canh chừng cho kỹ vào nha. Trong nhà hàng này có người nghỉ việc đó, mất mát thứ gì là cô chịu trách nhiệm.
Hầm hầm bước lại gần bạn, Phi Yến quát:
- Mày để yên cho con nhỏ đó sỉ nhục thế à? Hừ! Bộ là con gái của giám đốc là lớn lắm sao?
- Chấp nhất làm gì, tao đã xin nghỉ việc rồi.
- Mày có điên không, tự dưng sao nghỉ việc?
- Mày theo tao, giúp tao thu dọn đi.
- Nhưng mày chưa trả lời tao.
- Mình chưa tiện nói ra lúc này, nhưng sau này Yến sẽ hiểu tất cả.
- Nhìn vào mắt mày, tao đã biết chuyện gì xảy ra rồi. Hãy cố gắng lên, đừng để bị quật ngã nhé.
- Mình xin lỗi nha Phi Yến.
- Chuyện gì?
Định trút hết nỗi lòng cho bạn hiểu, nhưng cô lại lưỡng lự:
- Về tất cả.
Mãi lo tâm sự, hai cô chẳng để ý gì đến Tuấn Ngọc, mặc cho anh la đến khan cả cổ. (108)
o Không o
- Đừng uống nữa em, chúng ta về thôi.
Nốc hết ly rượu còn lại, Ngọc Liên bật cười.
- Anh sợ em say hả? Em đâu có say đâu. Uống 10 ly nữa với anh còn được.
- Anh đưa em về nha.
Nhìn anh, cô lè nhè:
- Chẳng biết tại sao anh lại thích nó? Em nè, em hơn nó về tất cả mà. Nó là một đứa con hoang, anh lấy nó chẳng có tương lai gì đâu. Còn em, em yêu anh, anh có biết không?
Đoan Hồ vuốt mặt, anh đang suy nghĩ về những lời cô nói.
- Em say rồi.
- Em không say, những điều em nói tất cả là sự thật. Em yêu anh, yêu hơn cả bản thân mình nữa. Em không cho ai giật lấy tình yêu của em đâu.
- Ngọc Liên! Chúng ta về thôi, cha mẹ em sẽ lo lắng nếu em về khuya quá.
- Ai nói cha mẹ em lo chứ? Biết em đi với anh là cả nhà ai cũng yên lòng cả.
Cô đưa tay vẫy:
- Anh ơi! Cho em thêm một chai nữa nha.
- Ngọc Liên!
- Anh đừng có cản em. Em muốn mình được say để quên đi tất cả.
Chai rượu được mang ra, Ngọc Liên cứ thế mà rót đầy ly. Cô cũng chẳng hiểu nổi bản thân của mình muốn gì.
Cô tức, cô ghen ư? Đúng một nửa thôi, cô đang tức thì phải. Cô không muốn chịu thua một con bé mồ côi, cô đang ganh tức vì tình yêu thương, ai cũng dành cho nó.
Tính đố kỵ đã đến với cô từ nhỏ, từ nhỏ lận. Cô luôn muốn cô phải hơn Mai Liên, hơn về mọi mặt. Nhưng càng ngày cô càng thấy thua sút, tính đố kỵ càng ngày càng lớn và sự giành giật đã trở thành thói quen của cô.
Cô yêu anh ư? một tình yêu gọi tên thế nào nhỉ? Cô chẳng biết nữa.
Cô chỉ không muốn thấy anh ở bên cạnh Mai Liên, cô không muốn một chàng trai mà cô vừa ý có một ý nghĩ khác.
Tóm lại, cô đang đấu tranh cho hạnh phúc bản thân, hay chỉ là tranh đoạt để thỏa tính đố kỵ trong lòng? một câu hỏi mà chỉ có tương lai là câu trả lời chính xác.
Thấy cô ngã vật lên bàn, Đoan Hồ bước nhẹ lại kế bên.
- Ngọc Liên! Em...
Cô ngẩng lên, đôi mắt cô nhìn anh đắm đuối:
- Em không sao. Chúng ta cạn ly đi.
- Em đừng uống nữa.
- một ly nữa thôi. Uống với em đi.
- một ly nữa thôi nhé.
- Vâng.
Khoác áo vest lên người cô, anh dìu cô đứng lên.
- Nào! Chúng ta đi.
Cô dựa vào người anh, vùi dầu vào vai anh thổn thức:
- Anh lo lắng cho em thật sao? Anh có yêu em không?
Đoan Hồ im lặng, anh đang đấu tranh dữ dội với bản thân của mình.
- Em đừng khờ quá. Uống rượu say chỉ hại bản thân thôi.
Cô đẩy anh ra:
- Em không muốn về nhà.
- Cha mẹ em sẽ lo lắng lắm.
- Thấy em say thế này, cha mẹ em sẽ đánh em chết mất. - Cô viện cớ.
Đoan Hồ gãi đầu:
- Vậy em muốn đi đâu?
- Về nhà anh đi. Em muốn em là người con gái đầu tiên đến đó.
- Không được. Anh chỉ ở có một mình, em đến đó sẽ bất tiện lắm. Với lại, danh dự của em sẽ bị tổn thương.
- Tóm lại, anh không bằng lòng chứ gì? Vậy anh về trước đi, khỏi lo cho em.
Cô quay lại ghế, nắm tay anh bồi bàn:
- Ở đây có phòng không anh? Em muốn ở lại một đêm.
- Có, thưa cô. Để tôi dẫn cô đi.
- Cám ơn anh.
Xiêu vẹo đi trong tay anh bồi, cô chẳng thèm nhìn đến Đoan Hồ.
Bước lại đỡ lấy vai cô, anh nhìn anh bồi nhăn mặt:
- Cám ơn anh nha. Tôi nghĩ phải đưa cô ấy về nhà. Xin lỗi vì làm phiền.
- Không có chi.
- Buông em ra! Em không muốn về nhà. Anh về trước đi, chẳng cần quan tâm đến em.
- Làm sao anh không quan trâm cho được khi chúng ta là bạn thân của nhau? Với lại, anh là người chịu trách nhiệm trước hai bác.
- Em không cần hai chữ trách nhiệm đó, và chẳng cần hai chữ bạn thân. Anh về đi, em không cần.
Thoát khỏi tay anh, có bước lên lầu, nhưng không làm chủ được mình, cô ngã quỵ xuống.
Vòng tay của Đoan Hồ kịp thời kềm giữ. Anh nhìn cô đặt dựa trong men say mà thấy nao lòng. (114)
o Không o
Đẩy cửa phòng, anh bế xốc cô lên. Nhẹ nhàng đặt cô xuống nệm, anh thở ra một hơi thật mạnh.
Kéo tấm chăn đắp ngang người cô, anh lắc đầu:
- Xin lỗi em, anh không muốn như vậy. Tình yêu của con tim, nó có đường đi riêng lẻ của nó.
Anh bước vào phòng tắm, mượn dòng nước mát tẩy đi những ưu tư. Bước ra ngoài với tâm trạng đã khoan khoái, anh đưa mắt nhìn Ngọc Liên.
Cô vẫn đang say nồng trong giấc ngủ, rèm mi còn đọng lại những giọt lóng lánh.
Khẽ lắc đầu với những ý nghĩ yếu lòng, anh bước lại bàn pha cho mình một ly cà phê.
Ngồi nhâm nhi ly cà phê ngẫm ra từng vị đắng, anh không hề biết rằng có một bóng đen xuất hiện sau lưng.
Bóng đen đó ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào vai anh thủ thỉ:
- Đoan Hồ! Em yêu anh, anh có biết không?
Nhẹ ìm cách gỡ tay cô ra, anh từ tốn:
- Ngọc Liên! Đừng làm thế. Em say rồi, hãy nằm nghỉ đi.
Lọt thỏm vào lòng anh, cô thút thít:
- Em không say, em đang tỉnh táo.
Vòng tay cô cứ siết chặt lấy anh, anh không cách nào gỡ ra được.
- Bình tĩnh lại đi em. Em ngồi xuống trước đã, chúng ta sẽ nói chuyện sau.
- Em không muốn nghe những lời anh nói, anh đã bỏ em trong trái tim anh.
- Tình yêu có rất nhiều lý lẽ, nhưng chẳng phải lý lẽ nào cũng đúng đâu em. Em đừng vì một chút nông nổi mà đánh mất cả con tim của mình. Anh với em hãy là người bạn tốt.
- Em chẳng muốn một tình cảm thương hại nơi anh. Em muốn anh thật lòng với em về tất cả. Hãy quên cô ta đi, cô ta chỉ là cái bóng của em.
- Mai Liên là người con gái tốt, em đừng gây đau khổ cho cô ấy nữa, có được không?
- một người con gái tốt mà một lúc quen hai gã đàn ông? Cô ta nói đúng hơn là một cỗ máy moi tiền.
- Em đừng nghĩ xấu về cô ấy.
- Sự thật là vậy. Chỉ có em yêu anh với tất cả lòng chân thật mà thôi.
Mắt cô nhìn anh nồng thắm, cô chủ động tìm môi anh. Anh ngớ người, vòng tay vô tình ôm trọn bờ vai cô.
Đẩy cô ra, anh lắc đầu:
- Đừng Ngọc Liên. Anh...
Nhưng lời nói của anh đâu còn tác dụng. Ngọc Liên vồ lấy anh như một con báo vồ mồi. Cô hôn lên mắt, mũi, môi anh... Cô gây cho anh một cảm xúc ngất ngây men tình ái.
Cưỡng chế lại bản thân lại làm tăng thêm tính bí hiểm. Ngọc Liên tìm đến cổ và vùng ngực rắn chắc của anh.
Một sức sống căng tràn của người con trai thành đạt vực dậy, anh bế xốc cô lên.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống nệm, lý trí của anh vẫn còn một chút ít ỏi, nhưng rồi nó cũng tan biến đi nhanh khi thân hình quyến rũ và mùi hương con gái của Ngọc Liên quấn chặt lấy anh.
"Khi cánh hoa yêu đã êm đềm hé mở.
Anh vội vàng chiếm ngự của riêng anh..."
Ngắm nhìn Đoan Hồ say nồng trong giấc ngủ. Ngọc Liên lặng lẽ đưa tay sờ lấy môi anh. Anh đúng là một chàng trai tuyệt vời và tự nhủ như vậy. Nhưng rồi một cảm giác tiếc nuối lại xuất hiện trong cô. Cô có đi quá trớn hay không, khi thật ra trong lòng cô chưa yêu anh thật sự?
Đoan Hồ khẽ trở mình, cô vội xóa tan đi ý nghĩ. Ngã đầu lên ngực anh, cô hạnh phúc thả hồn vào giấc mộng.
Bước xuống xe, Tuấn Ngọc gõ cửa liên tục, anh lẩm bẩm:
- Cái thằng khỉ này đi đâu không biết. hai ngày trời chẳng thấy mặt mũi nó đâu.
Đẩy cửa, Hoàng Mỹ nhăn mặt:
- Thằng quỷ! Làm cái quái gì mà gõ cửa ầm ầm vậy?
Bước thẳng vào nhà, Tuấn Ngọc nhìn quanh:
- Cái thằng chết bầm trốn đi đâu rồi? Ra đây coi!
- Em tìm Hoàng Trung hả?
- Vâng. Có chuyện gấp lắm.
- Nó về quê hai ngày rồi. Hôm nay chắc nó lên tới đó.
- Sướng nhỉ! Công việc đang bề bộn mà về quê chơi.
- Có chuyện gì xảy ra ở nhà hàng hả?
- Không có chuyện em tìm nó làm gì? Cái thằng thật... lựa ngày nghỉ cũng độc địa vô cùng.
Ngồi xuống ghế, Hoàng Mỹ khoát tay:
- Hạ hỏa đi! Nóng quá, mụn nó bung ra hết bây giờ.
Tuấn Ngọc cũng ngồi xuống ghế, anh "bà Tám":
- Nhà hàng bây giờ như nổi loạn lên vậy. Người này chỉ người kia, người kia chỉ người nọ, quy công việc cho nhau. Cả hai ngày, hai buổi tiệc đều thất bại thảm hại.
Hoàng Mỹ nhíu mày:
- Ủa! Anh nghe thằng Trung nói có cô quản lý đắc lực lắm mà. Nó tin tưởng cô ta nên mới về quê đó chứ.
- Anh đừng nhắc nữa. Hễ nhắc đến là em tức muốn điên đây này. Cái cô chảnh chọe Ngọc Liên đã đuổi Mai Liên đi rồi.
- Mai Liên? Tên nghe quen thật. Hình như anh đã gặp ở đâu đó.
- Cô ấy có năng lực lắm. Với lại, nghe đồn là con nuôi của tổng giám đốc.
Hoàng Mỹ vỗ tay:
- Đúng rồi! Là cô ấy.
- Chuyện gì?
Đúng lúc, Hoàng Trung xuất hiện nơi cửa, anh đặt túi trái cây nặng trịch xuống nền nhà.
- Thằng kia! Bộ nhớ tao quá rồi hả, qua đây thăm tao?
Tuấn Ngọc bật dậy, anh chộp vai bạn:
- Thằng khùng! Sao không đi luôn đi? Cả nhà hàng đang sống dở chết dở đó.
Ngồi nghe bạn kể hết mọi chuyện, Hoàng Trung nghiến răng:
- Tại sao lại như vậy? Mai Liên đã hứa với tao là không xin nghỉ việc mà.
- một áp lực quá nặng từ nhiều phía đã làm cho cô ấy tủi thân, đặc biệt là "ác phụ" Ngọc Liên đấy. - Tuấn Ngọc nói tiếp, vẻ mặt tức tối - Nghe nhân viên nói, cô ấy đã ra điều kiện với tổng giám đốc: một là đuổi việc Mai Liên. hai là cô ấy bỏ nhà ra đi. Thật vậy, trên đời ai lại bỏ con đi thương thiên hạ.
Hoàng Mỹ nhìn em trai:
- Mai Liên có phải là em của Ngọc Mai không?
Chưa kịp trả lời anh Hai, Hoàng Trung đã giật mình vì tiếng gọi quá lớn:
- Anh Mỹ! Anh Mỹ ơi! Giúp em với.
Ngọc Mai xuất hiện nơi cửa, gương mặt cô rất lo lắng.
Có một nỗi bất an phủ trùm lấy cả hai anh em. Hoàng Trung bước nhanh ra:
- Có chuyện gì vậy?
- Mai Liên... Mai Liên...
- Cô ấy sao hả?
- Cửa đóng kín, tôi gọi hoài nó chẳng chịu mở cửa.
Lao nhanh về phía trước, Hoàng Trung hét:
- Sao không nói sớm? Chìa khóa cô giữ đâu?
- Mai Liên đã khóa bên trong rồi.
Đập mạnh cửa, Hoàng Trung la lớn:
- Mai Liên! Mai Liên! Em có nghe anh nói không? Mở cửa đi em. Mai Liên...
Ngọc Mai run bắn người:
- Có khi nào nó làm liều không?
- Cô im đi! Cô ấy không nhu nhược như chị em của cô đâu.
Đôi mắt Hoàng Trung đã đỏ ngầu, tay anh vẫn tiếp tục đập cửa:
- Mai Liên! Mở cửa cho anh.
Tuấn Ngọc đề nghị:
- Hay ta gọi cảnh sát đi.
Hoàng Mỹ khoát tay:
- Đừng kinh động họ, để từ từ xem đã.
Ôm Ngọc Mai vào lòng, anh vỗ về:
- Mai Liên là một cô gái rất có bản lĩnh, em đừng lo quá.
Đột nhiên cánh cửa được đẩy ra, cả bốn đôi mắt đều dán chặt vào đó.
Trước mắt mọi người Mai Liên không còn là một cô gái xinh đẹp tươi tắn nữa, thay vào là một gương mặt hốc hác, đầu tóc rối bung, đôi mắt cô buồn thảm ngước nhìn.
Hoàng Trung không kềm được lòng mình, anh ôm chầm lấy cô, nước mắt anh đã lưng tròng khóe mắt.
- Cám ơn ông trời, em vẫn còn nguyên vẹn.
Ngọc Mai nắm lấy tay em:
- Tội gì mà em phải đày đọa bản thân như thế? Nhìn em như vậy, chị đau lòng lắm.
Mai Liên òa khóc nức nở. Bao nhiêu tủi nhục, uất hờn đều tuông trào ra. Tiếng khóc của cô xoáy vào tim Hoàng Trung đau nhói.
- Anh sẽ lấy lại sự công bằng cho em.
Mai Liên lắc đầu, cô nghẹn ngào:
- Đừng anh! Mọi chuyện đã qua, hãy cho nó vào quá khứ. Đừng khơi lại làm gì cho đau khổ lòng em.
Ngọc Mai cũng tuôn lệ, cô chẳng biết phải xử sự thế nào trước hoàn cảnh này đây.
- Chị xin lỗi... chị xin lỗi... Chị chẳng giúp được gì cho em.
- Chị là người thân, là người duy nhất thân thương của em. Chị không cần phải khó xử.
Tuấn Ngọc vỗ trán:
- Chuyện này tôi chưa hiểu trọn vẹn à nha. Tính tôi rất thích tò mò đó.
Mai Liên quẹt nước mắt, nụ cười nở trên môi cô:
- Em xin lỗi. Mời anh chị vào nhà.
Hoàng Trung nhìn người yêu thương cảm:
- Anh xin lỗi. Lúc em khổ tâm nhất, anh lại chẳng ở bên cạnh của em.
Mai Liên lắc đầu, cô nắm lấy tay anh:
- Giờ đã có anh rồi còn gì, anh là niềm tin duy nhất của em mà.
- Nếu thật như vậy thì em phải hứa với anh một chuyện.
- Chuyện gì cơ?
- Anh chưa nghĩ ra, nhưng sẽ nói một ngày gần đây.
Đôi mắt cô lại trở nên một khung trời mùa thu ảo não.
- Có biết ngày mai còn anh ở bên cạnh em không? Em sợ tất cả sẽ vụt bay theo chiều gió.
Hôn lên tóc cô, Hoàng Trung thủ thỉ:
- Chẳng bao giờ anh chịu rời xa em, trừ phi em bỏ rơi anh mà thôi.
Một niềm tin và hy vọng chảy tràn khắp người cô. Cô nhoẻn miệng cười, dù cảm thấy nụ cười chưa trọn vẹn.
Tuấn Ngọc hét:
- Đừng có tâm sự nữa có được không? Vào đây bàn công chuyện cái đã.
Đưa tay vuốt mái tóc rối của cô, anh nồng nàn:
- Tối nay anh sẽ đưa em đi ăn để bồi bổ lại sức khỏe. Trông em như vầy, xấu lắm.
- À quên! Anh về quê thế nào? hai bác vẫn khỏe hả anh?
- Ừ. Anh có nhắc đến đứa con dâu tương lai nữa đó.
Gương mặt đỏ bừng, cô bỏ đi vào trong:
- Anh nói chuyện kỳ quá, em hổng nghe nữa đâu.
Đúng là một "đứa học trò ngoan", Tuấn Ngọc ngồi im lặng theo dõi câu chuyện. Đến khi câu chuyện vừa kết thúc, anh vỗ tay:
- Ôi! Đúng là một kiếp phù du, biết nơi đâu là bến đậu.
- Nè! Bộ mày tính lên vọng cổ hay sao vậy?
- Nhưng nói gì thì nói, gia đình của cô quả thật là tệ. Tệ đến nỗi không còn lời nào để tả. Nhận người ta làm con nuôi, nuôi cho tới lớn đã mến tay mến chân, rồi đuổi đi. Tôi còn chưa nói đến chuyện chẳng cho ai biết, Mai Liên là con nuôi. Sợ cái gì? Sợ cô ấy làm mất danh tiếng hả? Cô ấy vừa đẹp người đẹp nết. Có đứa con như vậy không biết nâng niu, thật uổng công trời ban cho.
Tuấn Ngọc đi qua đi lại lẩm bẩm, rồi búng tay:
- Khép tội gia đình cô vào tội "ngược đã quá xá" là đúng rồi.
Ngọc Mai gật đầu:
- Tôi biết gia đình tôi có lỗi, nhưng mà...
Mai Liên nắm tay chị:
- Chị đừng trách Ngọc. Miệng anh ấy nói vậy chứ không sao đâu. Em còn mang nặng ơn dưỡng dục chưa đền đáp được.
- Mẹ rất lo cho em. Mẹ kêu chị nhắn em về gặp mẹ đó.
Mai Liên sụt sùi:
- Vâng, chị cho em gởi lời thăm bác gái.
Hoàng Trung thở dài, anh hỏi:
- Thế cô... À, mà không! Chị có biết tình hình nhà hàng ra sao không?
- hai ngày nay, tôi không có đến nhà hàng, nhưng nghe mẹ tôi nói, Ngọc Liên đang thay cha tôi quản lý.
Hoàng Trung cười khẩy:
- Quản lý à? Coi chừng nhà hàng mất trong tay em cô đó.
- Ý anh nói vậy là sao?
- Tôi không biết, về mà hỏi cha cô.
Mai Liên cũng nóng ruột, cô kéo tay anh:
- Chuyện gì vậy anh? Có thể cho em biết không?
- Hiện nhà hàng đang nợ ngân hàng số tiền rất lớn. Nếu không có giải pháp nào, thì sẽ phá sản trong nay mai.
Tuấn Ngọc tròn mắt:
- Vậy là tôi sắp mất việc rồi sao? Trời ơi! Biết làm sao đây?
Nhìn bạn với ánh mắt nghiêm khắc, Hoàng Trung cứng cỏi:
- Mới có một chút chuyện thì đã nao lòng, còn làm được việc gì xứng đáng hơn. Cái miệng của "anh" làm ơn khép kín giúp tôi. Nếu không, tôi cho "anh" xuống cống đấy.
Ngọc Mai lo lắng:
- Vậy phải làm sao? Anh có giải pháp nào không?
- Hiện giờ thì không. Nhưng mà nghe nói cô chủ Ngọc Liên đang "bày binh bố trận", nên tôi chưa đoán chắc được điều gì.
- Đoán cái gì nữa mà đoán. hai ngày qua dưới sự điều khiển của "bả", tổ ếp chúng tôi muốn chết rồi. Điều anh nói sẽ trở thành hiện thật là cái chắc.
Mai Liên nhìn Hoàng Trung bằng ánh mắt thiết tha, cầu khẩn:
- Hãy cố giữ lại nhà hàng nha anh.
Hoàng Trung gật đầu, ánh mắt ah nồng nàn tình tứ:
- Ừm. Nhưng anh cần có em bên cạnh để hổ trợ cho anh, em đồng ý chứ? Em đừng do dự. Nếu không, anh không làm đâu.
Mai Liên gật đầu, cô mỉm cười ngả vào lòng anh.
Tuấn Ngọc đứng nhìn hai anh em ôm hai cô gái trong lòng mà tức mình.
- "Trời ơi là trời! Sao tới giờ mình vẫn chưa có bạn gái vậy ta?"
Đôi giày cao gót vỗ ầm ầm trên nền gạch bóng loáng, chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất giận dữ.
- Hừ! Điện thoại cũng tắt, công ty cũng không có, nhà cũng chẳng ở... vậy anh ta đi đâu chứ?
Đẩy mạnh cửa, cô dằn túi xách lên bàn:
- Đoan Hồ! Anh đừng có dùng cách này để tránh mặt tôi, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.
Điện thoại reo vang, cô bắt máy:
- Alô.
-...
- Cha đó hả? Mọi việc vẫn bình thường.
-...
- Vâng, con biết làm sao rồi. Cha đừng bận tâm.
-...
- Trời ơi! Con đã nói với cha rồi. Buổi tiệc hôm nay không cần có mặt cha đâu. Toàn là bạn bè thân hữu của con.
-...
- Được rồi. Con nhớ rồi mà. Con còn việc phải giải quyết, con gác máy nha.
Đập mạnh điện thoại, cô kéo hộc tủ lấy cho mình một điếu thuốc.
Phì phà một cách điệu nghệ, cô ngồi thư thả trên ghế.
Mặc cho tiếng gõ cửa, cô vẫn im lặng tiếp tục trò chơi phà khói của mình.
Đẩy cửa, Hoàng Trung bước vào, anh quơ tay:
- Có phải không vậy? Đây đâu phải là toa- lét mà hút thuốc.
- Phòng của tôi, tôi muốn làm sao tùy thích, không cần anh quan tâm.
- Vậy được thôi. Theo nguyên tắc của nhà hàng, ai hút thuốc trong phòng đều phải bị phạt, kể cả tổng giám đốc.
Dụi nhanh điếu thuốc xuống bàn, Ngọc Liên trừng mắt:
- Anh hù dọa tôi đó à?
- Chẳng dám, cô là cấp trên của tôi mà.
- Anh vào đây có việc gì?
- Hình như hôm nay có một buổi party, phải không?
- Đúng vậy.
- Sao cô không báo cho tôi một tiếng?
Ngọc Liên bật cười:
- Báo cho anh? Anh nghĩ anh là ai?
- Thưa cô, tôi là tổng quản lý ở nhà hàng này, đồng nghĩa là việc gì tôi cũng phải biết.
- Vậy sao? Thế thì đây! Hóa đơn đặt tiệc, anh xem đi.
Thả cho tờ giấy rớt xuống nền gạch trước mặt anh, cô ngạo nghễ:
- Tổng quản lý à! Anh đúng là một người được việc đấy, tôi rất thích những người như anh.
Nuốt giận nhặt tờ giấy lên xem qua, anh trợn mắt:
- Cô có điên không? Sao lại như vầy?
- Nè! Anh nên nhớ anh là nhân viên của tôi đó.
- Tôi xin lỗi, nhưng việc này liên quan đến cả nhà hàng, tôi không nói không được.
- Ở đây tôi là chủ hay anh là chủ? Mọi việc tôi đã quyết định rồi, anh cứ theo đó mà làm.
Hoàng Trung vẫn cố nhịn, anh phân trần:
- Nhưng mà cô có nghĩ đến lợi nhuận của nhà hàng không? Nếu không có lợi nhuận thì làm sao trả tiền lương cho nhân viên đây?
Quăng một xấp giấy lên bàn, Ngọc Liên khoát tay:
- Việc đó anh khỏi lo, tôi đã ra quyết định cắt giảm bớt nhân viên.
Đưa mắt xem qua, anh hét:
- Cô thật là quá đáng! Những người này đã gắn bó với nhà hàng mấy chục năm nay, không có tình thì cô cũng phải nghĩ tới cái nghĩa chứ.
- Tình nghĩa hả? Anh đừng có lấy tình nghĩa ra nói với tôi. Những người này đã đến lúc phải sa thải rồi. Thử hỏi sử dụng hoài đồ cũ có hiệu quả không?
Hoàng Trung nghiến răng:
- Đúng đó. Cô còn đâu tình người nữa, cả đứa em nuôi đáng thương cũng bị cô chèn ép kia mà.
Ngọc Liên trợn mắt, mắt cô long lên đáng sợ:
- Anh vừa nói gì? Bộ anh muốn bị đuổi việc à? Chuyện không nên nói, anh hãy nuốt vào bụng đi.
- Nuốt vào lâu ngày nó cũng phải ói ra. Coi chừng lúc đó nó càng khó nghe hơn bây giờ.
- Anh cút ra khỏi phòng tôi ngay!
- Được thôi. Nhưng mà có một việc tôi phải xin lỗi cô. Buổi party tối nay, tôi phải điều hành.
- Anh dám...
- Xin lỗi cô trước rồi mà.
Nụ cười của anh để lại trong cô niềm vấn vương kỳ lạ. Sao thế nhỉ? Cô mới gây sự với anh đây mà? Ôi! Cô thật là điên mất.
Nỗi lo lắng cồn cào về Đoan Hồ lại xuất hiện trong cô. Cô bặm môi quơ túi xách, bước nhanh ra cửa.
Cô phải giới thiệu anh trong buổi tiệc hôm nay, cô phải có anh trong vòng tay mãi mãi.
Bước đều trên hành lang, cảm thấy mình phải "sửa sang" lại một tí, cô bước vào toa- lét.
Vừa đóng cửa lại, cô đã nghe tiếng xì xầm:
- Nè! Nghe nói Mai Liên bây giờ "héo" lắm hả?
Giọng của Phi Yến chảnh chọe:
- Hổng dám dâu. Cô ta tưởng đuổi Mai Liên đi thì Mai Liên sẽ chết sao. Nói cho mà biết, cô ấy đang hạnh phúc trong tình yêu đấy.
- Phải không? Ai mà tốt phước vậy?
- Tổng quản lý đẹp trai của mình chứ ai.
Phi Yến chép miệng tiếc rẻ:
- Ôi! Vậy mà từ lâu tao thương thầm nhớ trộm.
- Thôi đi mày ơi. Cả bà Ngọc Liên nổi tiếng lẳng lơ còn chưa được tổng quản lý để mắt đến huống chi mày.
- Nhưng mà tao mừng cho Mai Liên đã được một tình yêu vững chắc.
- Ừ. Cuộc sống có ý nghĩa mới là đáng sống chứ.
Bước khỏi toa- lét với tâm trạng khá căng thẳng, Ngọc Liên bực tức.
"Con khốn đó đang hạnh phúc hơn mình ư? Không đời nào. Mày không hề hạnh phúc hơn tao. Đừng toại nguyện với những gì mày đang có. Chờ xem!"
Ra đến xe, vừa mở cửa định bước vào thì điện thoại cầm tay của cô reo vang.
- Alô. Tôi nghe đây.
-...
- Alô. Ai đầu dây thế?
- Anh... là anh đây.
- Đoan Hồ! Anh đang ở đâu? Anh có biết là em tìm anh khắp nơi không?
- Anh xin lỗi. Có lẽ... anh phải nói thêm một tiếng xin lỗi nữa với em.
- Anh đang ở đâu?
- Anh đang từ giã một người bạn gái mà anh định chung sống trọn đời.
Nghe giọng nói của một cô gái rất nhỏ bên kia, nhưng Ngọc Liên đã đoán biết được là ai.
- Mai Liên! Anh đang ở cạnh cô ta?
- Xin lỗi em, anh đang chuẩn bị vào phòng cách ly để chuẩn bị xuất cảnh.
- Không, anh phải ở lại. Anh là của em.
- Nếu có duyên, chúng ta sẽ gặp lại em nhé. Em phải giữ gìn sức khỏe đó. Tuy rằng chúng ta đã... nhưng anh không thể em ạ, đành tạ lỗi với em. Anh đi đây. Hôn em.
- Không. Đoan Hồ! Đừng bỏ em, Đoan Hồ. Đừng bỏ em mà...
Tiếng tít... tít... vang trong không gian tối sâu thẳm của cuộc đời cô. Cô bấu chặt vào cửa xe cố gắng cho mình đứng vững. Nhưng không, cô cũng là một cô gái mà... Buông rơi cả điện thoại, cô không còn biết gì nữa, ngoài bóng tối của vực sâu.
Đang ngồi nhìn mông lung với nhiều suy nghĩ, Mai Liên chợt giật mình vì cái vỗ tay của bạn.
- Nè! Đang chờ ai vậy?
- Ơ... mình...
- Có phải chờ quản lý của "tui" không?
Tuy vô tình không cố ý, nhưng chữ "quản lý của tui" có nghĩa phân biệt kia đã làm Mai Liên cụp mắt.
Biết tại mình mà nỗi đau của bạn bị khơi dậy, Phi Yến xua tay:
- Xin lỗi nha, mình không cố ý đâu.
- Không sao, mình đã quen rồi.
Vỗ nhẹ xuống ghế đá, cô kéo bạn:
- Ngồi xuống kể cho mình nghe xem, làm việc ra sao rồi?
Phi Yến phùng má:
- Còn ra sao nữa. Nhà hàng càng ngày càng vắng khách. Thực đơn lại thay đổi liên tục làm khẩu vị của khách không vừa, ngày nào cũng có người khiếu nại.
- Có cách gì để giải quyết không?
Mai Liên có vẻ lo lắng:
- Ôi! Bà Ngọc Liên tối ngày chỉ biết chưng diện chứ làm ăn cái nỗi gì. Bả còn gây thêm phiền phức nữa là đằng khác. Báo hại tổng quản lý phải đứng ra gánh vác nặng cả hai vai.
Nghĩ mà thương cho Hoàng Trung. Có lẽ vì lời hứa với cô mà anh phải gồng mình chịu đựng.
- Giám đốc đâu? Ông ấy không ngăn cản con gái ổng sao?
- Lúc này giám đốc ít tới nhà hàng lắm, chỉ gọi điện đến hỏi thăm chừng thôi.
Phi Yến chống cằm:
- Ước gì bồ còn làm việc nhỉ. Có lẽ bọn mình sẽ bớt gánh nặng hơn, cả tổng quản lý cũng vậy.
- Mình chỉ là một hạt cát nhỏ giữa bao la hạt cát mà thôi. Vắng mình thì chẳng ảnh hưởng gì đến nhà hàng cả.
Cái bĩu môi dài thượt của Phi Yến chứng tỏ cô phản đối kịch liệt:
- Ai nói vậy? Lúc bồ nghỉ, tất cả nhân viên, ai cũng nản lòng. Ai mà không biết vì ích kỷ cá nhân mà bà Ngọc Liên ép bồ ra đi. Cả tổng quản lý nữa, anh ấy làm việc như người máy vậy, mà chẳng bằng lúc có bồ bên cạnh.
- Thì mình vẫn bên anh ấy cơ mà.
- Làm sao mà giống được, khi "đồng lòng" với "bên cạnh nhau. Đảm bảo nếu có bồ bên cạnh, tổng quản lý sẽ giải quyết công việc từ A đến Z rất nhanh gọn.
Phi Yến chắp tay, cô thầm ước:
- Phải chi còn trở lại lúc trước nhỉ. Tụi mình vui vẻ với nhau, chẳng buồn u sầu như bây giờ... Ai cũng có tâm sự riêng ai.
Thoáng buồn qua ánh mắt, Mai Liên cười gượng gại.
- Con đường tương lai trước mắt, ai mà biết được chứ. Tại mình chẳng gặp con số may mắn thôi.
Phùng má, Phi Yến nhìn bạn:
- Chẳng gặp "may mắn"? Vậy ai đã được tổng quản lý đẹp trai, phong độ, tài giỏi của tôi yêu tha thiết vậy ta?
Đỏ mặt, cô chống chế:
- Nói bậy không hà. Mình với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.
- Bình thường? Bình thường mà lúc nào chàng cũng nghĩ đến nàng, nàng nghĩ đến chàng và đưa rước nhau nữa chứ.
- Hôm nay mình mượn xe anh ấy để đi công chuyện, nên phải đến đây đón anh ấy thôi. Bộ bồ tưởng mình muốn lắm sao?
Phi Yến bẻ tay trêu bạn:
- Chứ không phải sợ anh ấy quá giang người con gái khác đó sao?
- Vậy thì đỡ tốn công.
- Thật lòng không đó, hay là nói cho qua? Nè! Thử bỏ đi, mình là người đầu tiên đón anh ấy đấy.
Hai cô gái bật cười. Họ thật sự vui vẻ khi cùng nhau ngồi ôn lại những chuyện phím và chuyện thuở xưa.
Hoàng Trung từ cửa kính bước ra, anh đưa mắt nhìn quanh.
Tiến về phía hai cô gái, anh làm mặt ngầu.
- Cô kia! Giờ làm việc mà ra đây ngồi tán dóc sao? Có tin tôi phạt cô không?
Phi Yến nhanh nhảu:
- Dạ, thưa tổng quản lý, em đang thay anh tiếp bà tổng tương lai. Nếu như không tiếp, "bả" mè nheo là ông tổng hết đời.
Nhìn về phía Mai Liên với đôi mắt yêu thương, anh cười:
- Ra là vậy. Tôi bỏ qua cho cô lần này đấy nhé.
Phi Yến le lưỡi:
- Ông tổng quản lý chuyên môn ăn hiếp tôi, nay tôi phải mách với bạn tôi cho ông một trận mới được.
- Chỉ sợ thành phố này sẽ ngập lụt mất thôi, vì bạn của cô sẽ bị ăn đòn vì tội: "vì nghĩa phụ tình".
Mai Liên cong môi:
- Em sẽ xét xử công bằng nếu như anh trong sạch. Nhưng mà hồ sơ anh đã có dấu đen rồi, vì lúc trước anh hay ăn hiếp em.
Hoàng Trung nhướng mắt:
- Nhờ ăn hiếp em, cho nên em mới ngoan ngoãn làm người yêu của anh đó. Phục tài anh chưa?
Trong khi Hoàng Trung nựng má người yêu, thì Phi Yến vỗ ngực.
- Í ẹ! Ghê quá! Tổng quản lý à! Anh làm tôi muốn phát ói rồi đây.
Hoàng Trung cũng không vừa:
- Ấy chết! Cô muốn ói hả? Vậy phải đi tìm Tuấn Ngọc nhanh đi, bảo cậu ấy dẫn cô đi khám...
Cái trợn tròn của Phi Yến làm người đối diện phải rùng mình.
- Nè, tổng quản lý! Anh làm ơn đừng có cáp tôi với "thằng cha" nhà quê kia được không? Con trai gì đâu mà cái miêng tía lia, lại chẳng ga- lăng với phụ nữ.
- Cô kia! Cái miệng cô cũng đâu có thua gì tôi. Cô cũng chanh chua đanh đá như bà chằn vậy. Hèn gì tới nay chưa có bạn trai.
Chuyển ánh mắt "rực lửa" sang đối thủ mới xuất hiện, Phi Yến hét:
- Đồ cà chua! Con trai như anh, thà tôi ở giá còn sướng hơn.
- Cô nói đó nha. Tới chừng cô đơn thì đừng có đến nài nỉ tụi con trai tôi "cứu giúp đời em đi anh" à!
- Còn khuya mới có chuyên đó xảy ra. Anh đang nằm mơ hả?
Mai Liên khoát tay:
- Cho tui xin đi. Nhà hàng có hai người là đủ để khách chạy dài rồi. Hãy hòa thuận với nhau chứ.
Tuấn Ngọc nhăn mặt:
- Cô ta mà chịu làm hòa sao? Cái mặt cô ấy lúc nào cũng nhìn lên trời ấy.
- Anh cũng chảnh vậy?
- Thôi được rồi, ai về làm việc nấy đi, để tôi còn đưa người yêu tôi về nữa.
Lập tức hai "mũi nhọn" đang đối chọi nhau quay qua, đồng "chỉa" vào Hoàng Trung.
- Về thì về đi, nói làm gì. Bộ tui hổng biết hai người yêu nhau sao? Hứ!
Hai người cùng té ra hai hướng bước đi, làm cho Mai Liên và Hoàng Trung phải bật cười.
- Họ đúng là oan gia mà.
Nắm nhẹ tay người yêu, Hoàng Trung âu yếm:
- Anh rất hạnh phúc khi bên cạnh em đây.
Mai Liên cụp mắt tránh ánh mắt nồng nàn của anh:
- Bắt người ta đi đón, ngồi chờ muốn gãy lưng luôn mà hạnh phúc nổi sao?
Hoàng Trung tròn mắt, anh đưa tay vỗ vỗ vào lưng cho cô.
- Thật sao? Anh xin lỗi, vì hôm nay công việc giải quyết hơi nhiều.
Mai Liên vẫn tiếp tục làm tội anh:
- Mai mốt anh đi làm một mình đi, em không đưa đón nữa đâu.
Hoàng Trung tối sầm mặt. Đến lượt anh cảm thấy khó chịu rồi đây.
- Em thấy không vui sao? Anh tưởng chúng ta sẽ hạnh phúc khi được ở gần nhau chứ.
- Bắt người ta dãi nắng dầm mưa vậy là tốt hay sao?
Chà! Trách hờn kiểu này là trách hờn yêu rồi thì phải? Hoàng Trung lấy lại phong độ của người "chủ động", anh tấn công:
- Thế thì ngày mai anh sẽ đi làm một mình, rồi anh sẽ đi chơi một mình... Lúc đó xem ai sẽ khóc đây.
Trở về thế bị động, Mai Liên trề môi:
- Ừ. Vậy thì bắt đầu từ hôm nay đi. Chìa khóa nè. Tui về đây.
Trao chìa khóa cho anh, cô bước đi, nhưng bàn tay của cô đã bị "gọng kềm" của anh giữ lại:
- Xem kìa! Thử lòng có chút xíu là giận dỗi rồi. Vậy mà nói là không có yêu anh. Nói nghe nè!
Mai Liên vùng vằng:
- Không nghe gì hết.
- Càng nhìn em, anh càng yêu em đó. Nếu em mà còn giận là anh sẽ hôn em ngay.
Mai Liên đưa tay che mặt:
- Đừng làm ẩu nha. Nơi đây là nơi công cộng, đông người đó.
- Như thế càng tốt, chứng tỏ tình yêu của anh rất chân thật, cho em khỏi còn giận hờn và nghi ngờ anh nữa.
Hoàng Trung chờn vờn, Mai Liên hoảng hốt giấu mặt vào trong hai bàn tay. Nhưng cảm thấy chưa an tâm, cô vùi mặt vào ngực anh, tay ôm cứng lấy anh.
Hoàng Trung bật cười, nụ cười của anh rạng rỡ và sáng ngời hạnh phúc.
- Em yêu! Em đang bày tỏ tình cảm với anh, có đúng không?
- Ai biểu... Ai biểu anh đòi...
Trong lúc cô đang lúng túng phân bua để khỏi bị anh bắt bẻ, thì một nụ hôn nhẹ nhưng ngọt ngào đáp xuống môi cô.
- Đừng giải thích nữa. Em càng giải thích thì anh càng "hứng thú" với các nụ hôn.
Biết không thể nào ngăn cản anh, cô tìm cách để "thối lui":
- Anh xấu quá đi! Tối ngày ăn hiếp người ta.
- Anh chỉ yêu em thôi, còn về chuyện ăn hiếp, chỉ có em mới dám làm.
Mai Liên phùng má:
- Ý anh nói là em hung dữ, phải không? Được thôi, anh sẽ chẳng sống yên thân nếu gây lỗi lầm với em.
Hoàng Trung nheo nheo mắt, giọng điệu của anh thật là "sở khanh":
- Vậy sao? Em tưởng là em quản lý được anh à? Xưa lắm cưng ơi. Lỡ anh "ăn vụng" ở ngoài, em làm sao mà biết?
- Giấy chẳng thể nào gói được lửa, em cũng sẽ biết việc xấu của anh. Còn biết muộn thì cách cứu vãn càng khó đó. Nếu như bây giờ có gây lầm lỗi gì thì tự thú đi.
Véo mũi cô, anh phì cười:
- Được, anh sẽ nhận lỗi ngay. Em biết không? Anh đã yêu một cô gái tên là Mai Liên. Cô ấy tuy "xấu" người, "xấu" tính, nhưng anh sẽ yêu mãi và yêu mãi cô ấy thôi.
Cô đấm vào ngực anh:
- Thấy ghét quá đi! Chọc người ta hoài.
Anh nắm tay cô:
- Mình về thôi em. Tối nay anh phải vào trực tiệc nữa.
Chợt một giọng nói cao ngạo vang lên làm hai người phải dừng bước:
- Ồ! Tôi đang chứng kiến ai đang hạnh phúc đây nhỉ?
Ngọc Liên xuất hiện nơi cửa kính, đôi mắt cô sáng quắc long lanh.
- Tổng quản lý! Anh đang làm việc mà tại sao lại ra đây?
Hoàng Trung gật đầu:
- Đúng. Nhưng mà đây là giờ nghỉ giữa ca của tôi, cô không trách chứ?
Thấy mình hơi bị hố, Ngọc Liên tìm cách gỡ "mối" quê:
- Vậy thì anh có quyền dẫn người lạ vào khuôn viên của nhà hàng sao? Lỡ nhà hàng mất mát hay tổn thất cái gì, anh chịu trách nhiệm phải không?
- Cô không hiểu nguyên tắc nhà hàng của chúng ta. "Khách có thể vào tham quan bất cứ lúc nào. Khách là thượng đế mà". Cô không biết điều đó sao?
- Khách ư? Cô ta đáng đánh giá như vậy sao?
- Tại sao không? Trong đôi mắt của giới kinh doanh như chúng ta, ai cũng là khách, không phân biệt sang hèn. Chỉ có những người cho ta đây là cao quý, xem thường người khác mới không đáng để chúng ta phục vụ thôi.
- Anh đang mỉa mai tôi đấy, phải không?
- Xin cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói ra những điều sự thật.
Quay qua Mai Liên, anh âu yếm.
- Chúng ta đi ăn trưa luôn em nhé. Em đã đói bụng rồi phải không?
Ngước đôi mắt trong veo có đốm lửa của hạnh phúc, Mai Liên cúi đầu.
- Chào chị... em về đây.
- Hứ!
Nhìn theo hai người bước đi mà Ngọc Liên tức tưởi. Tại sao lại như thế chứ? Cô là người đứng bên lề để nhìn hạnh phúc của họ ư? Sao nó lại may mắn hơn mình?
Lòng cô lại quặn đau lên nhức nhối. Đoan Hồ ơi! Sao anh lại phụ tình em? Em đang bơ vơ một mình giữa biển đời mênh mông. Có phải em luôn thua sút về tất cả? Chẳng lẽ em phải núp sau bóng của "nó" suốt đời sao?
"Em phải bắt buộc nó đau khổ hơn em. Em phải bắt nó phải trả giá khi ngạo nghễ trên niềm vui chiến thắng. Và hạnh phúc nó đang có phải là của em."
Lộng lẫy, rực rỡ trong chiếc áo dạ hội dài phủ gót, Ngọc Liên ung dung bước trên hành lang.
Học Hữu trông thấy xuýt xoa:
- Ối chà! Cô Ngọc Liên hôm nay thật kiều diễm làm sao.
Phi Yến cũng gật gù:
- Ừ. Cũng gọi là đẹp đấy. Nhưng mà hồi sáng mới nghe cô ta vừa bệnh viện cấp cứu mà.
- Ôi! Tiểu thư con nhà giàu, ai mà không như vậy. Đụng một tí là xỉu ngay.
Bình Tiến bước ra, anh nhìn quanh:
- Ủa! Cô Ngọc Liên đâu rồi?
- Cô ấy vừa vào trong phòng đó.
Đẩy nhẹ cửa, Bình Tiến ló đầu vào:
- Chào cô Ngọc Liên. Cô gọi tôi có việc gì?
- Anh ngồi đi.
- Cám ơn cô.
Đôi mắt của Ngọc Liên tình tứ liếc anh làm anh mất cả hồn vía.
- Chẳng hay tôi nhờ anh một việc, anh có làm giúp tôi không?
- Chuyện gì vậy, thưa cô?
- Tôi đảm bảo chuyện này có lợi cho anh, lợi rất nhiều nữa là khác.
- Vâng... Được, cô cứ nói...
Rời khỏi phòng, Bình Tiến đưa tay vô đầu. Chuyện này anh có nên làm không? Nghề nghiệp - lương tâm, danh dự - địa vị và tiền bạc, anh chọn bên nào?
Buổi tiệc thật sôi động và hấp dẫn. Thực khách ai cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Đứng trên lầu quan sát, Hoàng Trung mừng thầm trong lòng. Vậy là nhà hàng đã có cơ hội được giải nguy rồi, thật là tốt quá.
Nỗi mừng vui làm anh không nghe rõ lời của người dẫn chương trình. Đến khi Bình Tiến đập nhẹ vai anh, anh mới giật mình.
- Có chuyện gì vậy?
- Thực khách đang yêu cầu gặp mặt tổng quản lý đó.
- Vậy à!
Bước nhanh xuống, Hoàng Trung đi giữa những tràng pháo tay rộn rã. Anh đưa tay cảm tạ mọi người.
- Xin cám ơn quý khách đã ủng hộ. Xin cảm ơn.
Tiếng người dẫn chương trình vang lên:
- Trước mặt quý vị là vị tổng quản lý của nhà hàng chúng tôi. Để cảm ơn cho sự thành công của buổi tiệc hôm nay, tiểu thư Ngọc Liên đồng thời là người giám sát nhà hàng sẽ thay mặt cho ban giám đốc cùng toàn thể anh em nhân viên mời rượu cám ơn.
- Hoan hô... Hoan hô...
- Đúng đó. Thật tuyệt vời!
Nhìn Ngọc Liên hiền dịu với nụ cười trên môi, từng bước yểu điệu đi về phía anh, mọi người phải trầm trồ cùng với những tràng pháo tay rộn rã.
- Họ có phải là cặp đôi không vậy? Mắt họ nhìn nhau thật tình tứ đó.
- Trai tài gái sắc, ai sánh bằng chứ?
Hoàng Trung lắc đầu mỉm cười, anh nhận bó hoa và ly rượu từ tay Ngọc Liên.
- Cám ơn cô, Ngọc Liên...
Ly rượu cạn đi, anh cúi đầu:
- Xin cám ơn, tôi phải về vị trí.
- Sao được, phải khiêu vũ đã.
- Ừ, khiêu vũ đã.
Tiếng nhạc được bật lên, anh không thể nào từ chối, đành còng Ngọc Liên sánh đôi. Bản nhạc vừa dứt cũng là lúc anh cảm thấy trong người nóng bừng, nỗi bứt rứt khó chịu hiện rõ lên gương mặt anh.
Ngọc Liên luôn đeo ghì sát lấy anh, khiến anh hoàn toàn mất tự chủ. Anh đã hôn cô và rồi hai người tách khỏi đám đông.
Đóng nhẹ cửa, nhìn Hoàng Trung đang ngủ say, Ngọc Liên mỉm cười cô đưa tay vuốt lấy môi anh.
- Hừ, Mai Liên! Hạnh phúc của mày ư? Nó sẽ thuộc về của tao. (163)
o Không o
Giật mình bật dậy, Hoàng Trun nhìn quanh. Mắt anh còn muốn đứng tròng khi ông Thiên Sơn đứng ngay trước mặt.
Một cái tát như trời giáng vào mặt làm anh tỉnh hẳn.
- Tổng giám đốc! Có chuyện gì vậy?
- Cậu còn hỏi tôi à? - Nhìn qua Ngọc Liên, ông hét - Tối qua, cậu làm gì cậu có biết không?
- Tối qua? Tôi... tôi...
Ngọc Liên quỳ xuống chân ông Sơn:
- Cha! Con xin cha thứ lỗi. Chúng con yêu nhau thật lòng mà. Với lại, chúng con đã...
Bà Hiền ôm mặt:
- Trời ơi! Chuyện gì xảy ra đây?
Nắm cổ áo Hoàng Trung, ông Sơn gắt:
- Cậu phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.
Ngọc Liên níu tay ông:
- Cha! Anh ấy chịu mà. Chúng con đã có với nhau, đứa bé đang tượng hình trong đây này.
Cô đưa tay sờ bụng. Trong lúc ông Thiên Sơn và bà Hiền đang do dự quyết định thì Hoàng Trung hét:
- Cô nói dối! Tôi và cô không thể có chuyện đó xảy ra. Cô nói dối.
Đưa tờ giấy khám bệnh ra, cô bật khóc:
- Có giấy chứng nhận đây, anh đừng có chối.
Ông Sơn nuốt giận vào lòng, ông kéo Hoàng Trung đứng dậy:
- Mọi chuyện đã lỡ, tôi cũng chẳng trách anh. Anh chỉ cần làm đám cưới với con gái tôi là được. Sản nghiệp này, giờ là của anh.
Hoàng Trung khoát tay:
- Không. Tôi với cô ta chẳng có gì. Người tôi yêu và cưới làm vợ là Mai Liên, suốt đời tôi nguyện vậy.
Ngọc Liên lắc đầu:
- Anh không thể làm thế đối với em.
Hoàng Trung nghiến răng:
- Cô... cô đã hại tôi. Cô đưa tôi vào chiếc bẫy đã gài sẵn... Cô thật trơ trẽn.
Tái cả mặt, Ngọc Liên lao vào lòng bà Hiền:
- Mẹ ơi! Con khổ quá.
Mặc sự cản trở của ông Sơn, anh lao ra khỏi cửa. Gài lại cút áo, anh ngoắc chiếc tắc xi.
Trong lòng anh có một cảm giác bất an. Anh đưa tay nhìn đồng hồ. chín giờ 30. Thời gian đủ để mọi chuyện xảy ra.
Xe vừa ngừng lại, anh dúi vào tay anh tài xế tiền, không biết là đủ hay thiếu, giờ này anh chỉ lo sợ có một điều.
Đập cửa, Hoàng Trung hét:
- Mai Liên! Mai Liên à! Em có trong đó không?
Có cái vỗ nhẹ sau lưng. Vừa quay lại, anh đã hứng lấy một cú đấm như trời giáng.
- Thằng khốn! Mày còn chuyện tồi tệ nào chưa làm không?
- Tuấn Ngọc! Cả mày cũng tin tao làm chuyện đó sao?
Hoàng Mỹ bước lại nhìn em, đôi mắt anh cương nghị.
- Anh tin tưởng em tria của anh, nhưng... điều đó không giữ được Mai Liên. Cô ấy đau khổ lắm.
Bấu chặt vai của anh Hai, Hoàng Trung hốt hoảng:
- Cô ấy đi đâu? Sao anh lại cho cô ấy đi? Cô ấy thật là nông nỗi, sao lại không tin tưởng vào em chứ?
Gục đầu vào vai anh trai, anh bật khóc. Tiếng rên rỉ của anh làm Tuấn Ngọc phải rơi nước mắt.
- Tại sao vậy? Cho em biết tại sao đi anh Hai? Em làm ra lỗi gì chứ, sao cô ấy chẳng tin em? Cô ấy làm thế khác nào giết em, anh Hai ơi. Sao cô ấy không cho em giải thích chứ?
- Bình tĩnh đi em! Mọi chuyện đều có cách giải quyết.
"Sao em bỏ ra đi, anh nào có lỗi lầm gì
Sao em bỏ ra đi, anh nào có lỗi lầm chi
Sao em bỏ ra đi, khi tình yêu vừa chớm
Hoa sớm nở vội tàn, lòng anh nỗi vương mang..."
Ngọc Mai kéo tay em:
- Sang đây, chị có chuyện muốn hỏi.
- Buông em ra! Đau lắm đó.
- Có phải em đã hại Hoàng Trung hay không?
Ngọc Liên khoanh tay:
- Em chị là người bị hại mà chị không lo, đi lo cho người khác.
- Bản tính của em, chị biết rất rõ. Tại sao em làm ra chuyện này? Mai Liên đau khổ, em vui lắm hay sao?
- Đúng vậy. Em mới là người đáng hưởng hạnh phúc, còn nó với thân phận gì mà dám tranh đoạt với em? Ai đối đầu với em, sẽ chẳng có kết quả tốt.
- Đoan Hồ phải không?
- Ý chị là gì?
- Có phải đứa bé kia là của Đoan Hồ? Anh ta đã bỏ đi nên em tìm người thay thế. Em thật tàn nhẫn! Mai Liên đã đau khổ quá rồi, sao em chẳng chịu buông tha?
- Chứ chị không thấy nó cướp đoạt tình yêu của em sao?
- Theo chị biết, chỉ có Đoan Hồ yêu đơn phương, còn Mai Liên đã trao trọn trái tim cho Hoàng Trung, em còn gì để nói?
-...
- Tính đố kỵ trong em đã gây ra hậu quả. Suýt chút thì nhà hàng phá sản, nếu chẳng có Hoàng Trung đứng ra gánh vác. Em biết tại sao anh ta có năng lực đó không? Nhờ tình yêu và lời động viên của Mai Liên đó. Ơn kia, chúng ta chưa trả, em lại gây ra cớ sự này.
Ngọc Liê bật khóc, cô cảm thấy mình yếu đuối quá.
Bà Hiền bước ra, mắt bà cũng đã hoen lệ.
- Mẹ cũng không tin có chuyện này xảy ra. Tại sao vậy Liên? Em nó có tội gì chứ?
- Lỗi giành hết tình thương củ acon, lỗi hơn con về tất cả.... (bà này thiệt dzô dziên quá, nhỏ mọn quá)
Ôm con gái vào lòng, bà tấm tức:
- Con bình tĩnh nghe mẹ kể một câu chuyện có được không?
Bà quay nhìn Ngọc Mai:
- Cả con nữa. Lại đây đi.
Giọng bà Hiền nghẹn ngào hướng về quá khứ:
- Lúc trước, có một cặp vợ chồng trẻ là Việt kiều về định cư ở Việt Nam và là bạn thân của mẹ...
Trước hai đôi mắt mở to, bà gật gù:
- Gia sản hôm nay, sự nghiệp hôm nay đều bắt nguồn từ phần tài sản kếch xù mà cha mẹ Mai Liên đã để lại trước khi trút hơi thở cuối cùng. Cho nên các con đừng trách mẹ tại sao lại quan tâm em nó hơn. Nó thiếu tình thương từ nhỏ cơ mà.
Nước mắt của Ngọc Liên rơi lã chả. Giờ đây cô phải làm sao đây khi tất cả sự việc đều trái ngược? Cô mới là kẻ sống nhờ trên gia sản của người khác.
Trời ơi! Cô đã làm cái gì thế này? Cô còn là con người nữa không?
- Mẹ ơi...
Ôm Ngọc Liên vào lòng, bà khẽ khàng:
- Các con đã hiểu ra mình phải làm gì rồi chứ?
Ngọc Mai lau nước mắt, nhìn em gái.
- Mọi chuyện vẫn còn kịp, em ạ. Hãy sống cho bản thân mình và cho cả mọi người. Chúng ta hãy tìm Mai Liên về đây.
- Nhưng biết Mai Liên có tha lỗi cho em không? Em đã gây ra cho cô ấy biết bao nhiêu là vết thương lòng.
- Chị nghĩ Mai Liên sẽ không trách em đâu. Em nó có tấm lòng vị tha rất bao la.
Bà Hiền gật đầu:
- Mai Liên sẽ biết suy nghĩ, con ạ. Mẹ nghĩ rồi đây, gia đình chúng ta sẽ sum họp thôi.
- Mai Liên và Ngọc Liên có hai đức tính khác nhau. Nếu như kết hợp lại bổ sung cho nhau thì còn gì bằng. Gia đình sẽ hạnh phúc và có tiếng cười.
Ngọc Mai kéo tay em:
- Nè! Thế còn chuyện của Hoàng Trung thì sao? Có xảy ra thật không?
- Anh ấy ngủ say như chết làm sao có chuyện gì xảy ra. Vả lại, Bình Tiến cũng vừa gọi điện cho em, nói là ray rứt lương tâm nên đã tìm đến anh ấy.
- May mắn cho em là còn được một chút lương tâm đó. Nếu không, sự ân hận sau này sẽ đeo em nặng một bên "tim".
Ngọc Liên nhìn mẹ:
- Mẹ! Chúng ta sẽ tìm Mai Liên về đây. Chúng con sẽ cùng nhau quản lý nhà hàng, mẹ nhá.
- Ừ, con ngoan.
Ông Thiên Sơn không biết đã vào từ lúc nào, giọng của ông làm mọi người quay lại:
- Đúng đó. Cha cũng cảm thấy ân hận về những việc mình đã làm. Các con hãy giúp cha một tay nhé.
Mọi người nhìn nhau, một tình thương yêu trìu mến bao trùm lấy họ. Giờ, họ đã cảm nhận được cuộc sống ý nghĩa là như thế nào.
Đá chân chống xe, nhưng chẳng buồn rút chìa khóa, Hoàng Trung thơ thẩn đếm bước. Suốt mấy ngày qua, anh đã cố gắng rất nhiều. Anh muốn lục tung cả thành phố lên vậy. Khắp mọi ngõ ngách, hẻm hóc, anh đều tìm đến mà bóng dáng của người anh thương chẳng biết nơi đâu.
Ngày làm việc không lúc nào anh không nhớ đến Mai Liên. Mọi lúc, mọi nơi đâu đâu cũng ẩn hiện bóng hình cô. Và nơi đây, nơi bắt đầu tình yêu càng gây thêm nỗi nhớ thương sâu nặng trong lòng anh.
Hàng đêm, sau khi đã mệt mỏi vì bôn ba khắp nẻo đường, anh đều quay về nơi đây để tìm lại kỷ niệm và một niềm hy vọng mong manh.
Khẽ nhắm mắt để tìm lại một chút hình ảnh đẹp, Hoàng Trung như buông thả mình theo từng làn gió. Anh như nghe được cả tiếng con tim của mình đang thét gào kêu gọi người tình.
Mở mắt ra với tâm trạng hụt hẫng bâng quơ, anh đưa mắt nhìn ra nơi lan can cầu. Vẫn từng cơn gió lộng, vẫn những vì sao lung linh ngự trị bầu trời, vẫn những vầng sáng lập lòe lóng lánh theo sóng nước...
Và gì vậy nhỉ? Hoàng Trung nhắm mắt lại, anh muốn giữ lại hình ảnh vừa trông thấy kia. Rất lâu và rất lâu sau, anh mới từ từ mở mắt. Anh không muốn mình bị ảo giác đánh lừa nữa.
Một dáng nhỏ bé quá cô đơn giữa khung cảnh mênh mông. Mai Liên đang ngồi đó, dáng co ro, mắt nhìn mông lung về phía xa nào đó.
Biết mình không bị đánh lừa, nhưng sao Hoàng Trung vẫn cảm thấy run. Anh sợ lắm. Từng bước, từng bước vững chãi, anh tiến về phía Mai Liên. Bàn tay anh thừa thãi quơ trong không khí. Hơi thở của anh đè nén khá mệt nhọc. Dừng lại cách cô khoảng hai bước chân, anh nhìn chăm chăm vào bờ vai đang run nhẹ. Lúc này, anh quyết định thật sự, dù sự thật có là giấc mơ. Bàn tay anh kéo khẽ bờ vai nhỏ nhắn kia.
Giật mình hốt hoảng, Mai Liên quay phắt lại, cô đưa tay chận ngực.
4 mắt giao nhau, lời nghẹn ngào không nói được. Trong ánh mắt hai người có một trời nhớ thương giăng đầy trong đấy.
Xô khẽ anh ra, cô đứng dậy. Hoàng Trung nắm lấy tay cô, giọng anh tha thiết:
- Mai Liên! Em nỡ lòng nào rời xa anh chứ?
Cố ngăn lại bao cảm xúc đang dâng tràn, Mai Liên mỉm cười:
- Xin lỗi, tôi và anh hôm nay như là người xa lạ.
- Người xa lạ? Em nghĩ sao mà nói vậy? Em có biết là anh đã tìm kiếm em mòn mỏi lắm không?
- Thế ư? Anh tìm tôi làm gì? Chẳng phải anh đang vui sướng hạnh phúc bên người yêu mới hay sao?
Kéo cô đối diện với mình, Hoàng Trung cứng giọng:
- Anh chỉ có một người con gái để yêu, và người đó mãi mãi là em không hề thay đổi.
Nhếch môi ra vẻ bất cần, Mai Liên nói:
- Tôi có nên tin anh hay không khi sự thật đã xảy ra trước mắt tôi? Anh đừng giải thích vô ích.
- Mai Liên! Sao em lại tự cho mình là đúng hả? Khi yêu anh, em phải tin tưởng anh chứ. Anh chẳng phải là hạng người "tham đó bỏ đăng, thấy trăng quên đèn".
- Sự thật lòng người khó ai mà hiểu hết. Cũng như tôi, luôn cố gắng dặn lòng tin tưởng vào anh... mà anh lại gây cho tôi một nỗi đau không nguôi.
Nước mắt Mai Liên tuôn rơi, cô nghẹn ngào.
- Tôi chỉ tủi cho thân phận của tôi, một kiếp sống nhờ ở đậu. Suốt ngày chỉ biết nhịn nhục cắn răng mà sống. Tôi không trách ai, chỉ trách cho số phận của mình sao quá khổ. Khi có anh, tôi tưởng mình sẽ được một nguồn vui để sống, để hạnh phúc với người ta, nhưng không ngờ niềm hy vọng nhỏ nhoi đó cũng không được. Ông trời thật quá bất công.
Nhìn thấy nước mắt người yêu của anh rơi mà lòng anh đau nhói. Mai Liên ơi! Anh nào phải là người xấu xa như em nghĩ.
Ôm siết Mai Liên vào lòng, Hoàng Trung vùi mặt vào tóc cô anh nồng nàn đầm thắm.
- Hãy trách đi em! Hãy trút bỏ hết tất cả những ấm ức trong lòng, rồi em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, sẽ hạnh phúc hơn khi hiểu rõ lòng anh vẫn luôn hướng về em với tất cả tình yêu nồng cháy.
Cựa quậy trong lòng anh, cô cố gắng thoát ra nhưng vòng tay anh rắn chắc quá và dù cô có cố gắng cách mấy đi nữa, thì con tim của cô vẫn muốn hơi ấm của vòng tay anh sưởi ấm kia mà.
- Em đừng trách cứ anh như vậy. Em trách oan cho anh rồi. Những điều anh sắp nói ra đây sẽ khiến cho em động lòng cho mà xem. Lúc đó, em sẽ yêu anh không hết, chứ đừng có nói là quên anh.
Mai Liên cứng giọng:
- Buông tôi ra! Anh đừng có quá... lợi dụng như vậy.
- Anh không hề lợi dụng ai cả, kể cả em. Anh chỉ chứng tỏ tình yêu của anh đối với người anh yêu mà thôi.
- Nhưng giờ đây, tôi không phải là người yêu của anh nữa, tôi đã có người yêu khác rồi.
- Nhanh vậy sao? Ai vậy? Có phải anh chàng Đoan Hồ không?
Muốn "lừa dối" anh, cô gật đầu:
- Ừ, rồi sao?
Nhưng thật cô không ngờ mình đã lọt vào cái bầy của anh:
- Đâu có sao. Nhưng mà hơi lạ một điều là Đoan Hồ ra đi trước khi em hiểu lầm anh mà. Chẳng lẽ trong lúc yêu anh, em lại sang nửa con tim cho hắn? Nếu thật sự như vậy thì em là người lừa dối anh rồi.
Mai Liên vẫn không hề biết nụ cười mỉm của anh, cô chống chế:
- Đừng vu oan cho tôi, tôi không phải là người phụ bạc như anh.
- Vậy thì chứng tỏ là em vẫn còn yêu anh rồi. Đừng chối nữa nhé, không thôi anh đánh đòn đấy.
Quê quá, cô làm mặt "nóng":
- Buông tôi ra! Nếu không tôi la lên đó.
Siết chặt vòng tay, Hoàng Trung gắt:
- Em đừng bướng có được không? Hãy nghe anh nói nè.
Giọng của anh ấm áp lan nhẹ vào tim cô:
- Mai Liên! Em có biết anh yêu em từ lúc nào không? Cả anh cũng không biết nữa, anh chỉ biết từ lâu rồi, hình bóng em đã chiếm cả trái tim anh. Mọi cử chỉ, hành động của em, anh đều chú ý đến. Lúc em buồn, lúc em vui, anh đều có tâm trạng đồng cảm cả. Và rồi khi được tình yêu của em đáp trả, cộng với sự hiểu biết về quá khứ cuộc đời em, anh mới phát hiện là anh yêu em đến mức độ nào không hả? Em là nửa cuộc đời anh rồi còn gì. Rồi đột nhiên em rời bỏ anh, em lìa xa anh, em có biết là anh như người vừa rớt xuống từ chín tầng mây không? Anh điên cuồng tìm kiếm em khắp nơi. Ước gì anh có được phép mầu, anh sẽ biến mất những gì chướng ngại để tìm em. Những ngày không trông thấy em, anh chẳng còn tâm trí đâu làm việc. Anh như người đã chết rồi linh hồn, chỉ còn lại thể xác. Em thật nhẫn tâm khi chỉ nghĩ đến riêng mình.
Nghe những lời tâm sự của anh mà Mai Liên như đứt từng đoạn ruột. Anh sẽ chẳng gạt cô đâu nhỉ? Lời anh buồn thảm và chân thật lắm.
- Hãy quay về bên anh đi Mai Liên. Anh cần có em bên cạnh, mọi người cũng vậy. Tất cả họ đều mong muốn em quay về.
- Anh nói thật dễ nghe. Tôi đâu phải là con nít lên ba đâu mà hòng dụ khị. một lần bị gạt phải rút kinh nghiệm cho lần sau chứ.
Hoàng Trung tha thiết:
- Em thật lòng nghĩ là mình bị gạt hay sao? Em có hiểu cho anh không? Anh làm sao nỡ bỏ quên em khi em là một cô gái hiền lành dễ mến? Anh...
Cô cướp lời anh bằng giọng bắt bẻ:
- Hiền lành mới bị người ta gạt, dễ mến mới bị người ta thương. Để rồi khi nhàm chán, người ta chẳng còn chút vấn vương, quăng bỏ bên đường mặt tình sống chết.
Bật cười vì cái giọng trẻ con đó, anh rỉ vào tai cô:
- Cô bé à! một lần thương là một ngàn lần nhớ. Anh thương cô bé một ngàn lận. Vậy anh nhớ làm sao xiết đây? Điều đó đủ để chứng minh anh chẳng thể nào "quăng bỏ" cục cưng của anh.
- Nói gì thì nói, anh hãy buông tôi ra. Tôi phải về nhà, khuya lắm rồi.
Hoàng Trung nắm bắt cơ hội:
- Cho anh hỏi một câu nữa thôi. Tại sao em lại ở đây một mình cô độc? Có phải em...
Cô chống chế một cách ỉu xìu:
- Ơ! Tại tôi... đi ngang qua đây, vô tình thấy cảnh đẹp nán lại thôi. Chuyện tự nhiên thôi mà.
- Chuyện tự nhiên sao tất cả mọi người sao không ghé lại đây ngắm cảnh đẹp đi? Anh quên nói cho em nghe một bí mật... Chỉ có người yêu của anh mới thấy được nơi đây là cảnh đẹp thôi, vì chỉ có con tim yêu mới cảm nhận được.
Chẳng còn cách nào để chối cãi nữa, Mai Liên bật khóc ngon lành. Cô vòng tay ôm lấy anh:
- Anh biết sao? Đúng vậy, em nhớ anh. Em yêu những kỷ niệm của chúng ta. Em cần nó để xoa dịu nỗi đau trong lòng em, tim em đau lắm, anh có biết không hả?
Thương quá người yêu của anh, sao em lại tự làm khổ mình thế chứ? Anh cảm thấy mình thật có lỗi.
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi... Anh cũng như em, nỗi đau ấy anh cảm nhận được cơ mà.
Đẩy anh ra, cô bước gần lại nơi lan can cầu:
- Hàng đêm, em đều ra đây để tìm lại hình bóng của anh, tìm lại mật ngọt của tình yêu đầu đời ngày nào. Em khờ lắm có phải không? Em biết chứ, em biết rằng làm thế là khờ, nhưng em không cưỡng lại nỗi mình, em...
- Em yêu! Đừng tự dằn vặt mình nữa. Hãy nghe anh giải thích, tất cả mọi chuyện chẳng phải như em nghĩ đâu.
- Anh và chị Liên đã có con với nhau, anh còn gì để giải thích? Chẳng lẽ chị ấy lại vu oan cho anh?
- Dĩ nhiên là Ngọc Liên đã mang thai, nhưng bố của đứa bé đó là ai, điều đó em cũng biết mà. Còn Ngọc Liên kéo anh vào cuộc, là vì cô ấy lo lắng về danh tiếng gia đình vì một đứa bé không cha, và vì ganh tỵ với hạnh phúc của em. Cô ấy cảm thấy mình thua sút em về tất cả.
Mai Liên thoáng buồn, cô cảm thấy xót xa cho một thân phận người con gái.
- Tội nghiệp chị ấy quá! Chị ấy chịu quá nhiều đau khổ rồi.
- Sao em lại nghĩ vậy?
- Từ lúc nhỏ, chị ấy đã không thích em. Mọi việc em làm, chị ấy đều ngăn cản. Anh biết một áp lực đè nén trong người sẽ làm cho con người cảm thấy đau khổ lắm không? Em không muốn đâu. Chị ấy không nên so sánh với em, em chỉ là một người ăn nhờ ở đậu.
Mai Liên lại lọt thỏm vào vòng tay của Hoàng Trung, giọng anh yêu thương an ủi:
- Không phải, mà hoàn toàn ngược lại cơ. Em là một "nàng công chúa" bé nhỏ lạc loài giữa rừng hoang. Ý anh muốn nói là em có thể sánh ngang bằng vói các tiểu thư khác, hai bác Thiên Sơn có thể chứng minh.
Đôi mắt của cô to tròn long lanh giữa màn đêm.
- Em chẳng hiểu anh nói gì?
- Hãy tin anh và hãy tin vào bản thân của mình. Em đáng được thưởng những hạnh phúc mà em đáng có.
Mai Liên chẳng hiểu gì cả, cô như mơ hồ giữa những lời nói của anh.
- Sự thật là chuyện gì, anh có thể cho em biết rõ hơn không?
- Mai Liên! Em có trách hai bác và Ngọc Liên không?
- Sao anh lại hỏi em câu ấy? Em không hề nghĩ là sẽ trách họ. hai bác có ơn nuôi và dưỡng dục, em sẽ ghi nhớ suốt đời. Còn Ngọc Liên, em chỉ cảm thấy thương cho chị ấy.
- Vậy thì tốt rồi. Người yêu của anh thật có lòng độ lượng và bao dung. Em hãy quay về với chuỗi ngày hạnh phúc trước đây nha. Mọi người đang trông em từng ngày đấy.
Thấy cô im lặng ra vẻ suy nghĩ, anh tiếp:
- Ngọc Liên đã nhận ra rằng mình quá ích kỷ, nên rất ân hận. Cô ấy muốn tìm em để nói lên câu xin lỗi.
Đôi mắt trong veo cô ngước nhìn anh. Giờ đây, cô đang ngập tràn trong hạnh phúc, mọi đắng cay khổ nhục đã qua rồi.
- Em nhớ tất cả mọi người, nhớ nhà hàng lắm.
- Dĩ nhiên rồi. Vì đó là nơi em không thể dứt bỏ để ra đi mà. Nơi đó có tình thương yêu có tình bè bạn, hơi ấm ruột thịt và sự hạnh phúc của tình yêu.
Cô im lặng để nghe anh nói và cũng để nghe con tim cô đang rạo rực. Cô tựa vào ngực anh để tìm hơi ấm. Vòng tay của anh giúp cô êm đềm trong suy nghĩ. Chẳng còn gì để cô dằn vặt anh nữa, cô chỉ biết rằng: có anh bên mình là đủ.
Dù lời anh nói thật khó hiểu, nhưng cô vẫn không muốn hỏi tiếp. Cô biết mọi chuyện khi có anh bên cạnh sẽ tốt đẹp biết bao.
"Em ru hồn em theo từng hơi thở
Theo ánh mắt dịu dàng nồng ấm của anh
Em ru hồn em đắm chìm trong hạnh phúc
Khi vòng tay anh khẽ khàng ôm trọn trái tim em..."
Ngọc Liên tay ẵm một bé trai kháu khỉnh bước lên từng bậc thang dẫn vào nhà hàng. Đôi mắt cô sáng ngời hạnh phúc khi được làm mẹ. Tất nhiên cô đã nếm qua những đắng cay của cuộc đời, biết bao lời chê bai chỉ trích, nhưng cô vẫn kiên cường. Cô lấy đứa bé làm niềm tin cho cuộc sống. Cô quyết tâm đứng vững một mình, cô muốn mình nếm trải những khó khăn mà chẳng cần sự giúp đỡ.
Phi Yến đón sẵn bằng nụ cười nở trên môi:
- Ối, "chời ơi"! Bé Đoan Trường hôm nay đẹp trai quá ta. Nè! Cười với cô đi.
Đứa bé nhoẻn miệng cười làm Phi Yến vui sướng:
- Rồi, hôm nay quả là hên, chắc trúng số thôi.
Tuấn Ngọc chạy lên:
- Nhanh đi em! Trễ giờ rồi đó.
- Vâng.
- Chào cô Ngọc Liên nhé. Chào bé Trường nha.
Trong nhà hàng bây giờ, Ngọc Liên đã thân quen với mọi người. Vì từ lúc Đoan Trường ẵm được, cô đã đưa nó đến đây, ngày nào cũng vậy.
Đặt đứa bé lên xe đẩy mà anh tài xế vừa mang lên, cô chu môi:
- Nè! Hôm nay phải ngoan nha, mẹ phải làm việc đó.
Hoàng Trung lịch lãm trong bộ vest sang trọng bước đến:
- Ôi, chu choa! Con trai của ba đây mà. Nè! Có nhớ ba không?
Ngọc Liên bật cười:
- Nó mà biết nói là ừ liền cho coi.
Đoan Trường dường như nhận ra được hơi của ba nuôi, nó nhoẻn miệng cười rất tươi khiến cho Hoàng Trung phải cúi xuống hôn vào mặt nó.
- Xin chào. hai người quả thật rất hạnh phúc.
Hoàng Trung và Ngọc Liên ngước lên. Quá bất ngờ vì người trước mặt, Ngọc Liên lùi một bước. Thấy cô mất đà, Hoàng Trung đưa tay đỡ. Cảnh tượng đó làm cho người đối diện thêm khó chịu:
- Nghe nói hai bạn rất hạnh phúc... Tai nghe không bằng mắt thấy.
Ngọc Liên ràn rụa nước mắt:
- Anh... Đoan Hồ! Anh đã trở về.
- Vâng, tôi về đây thăm bạn, sẵn tiện tôi...
Hoàng Trung gật gù:
- Vậy thì tốt rồi.
Quay nhìn đứa bé, Đoan Hồ thở dài:
- Nó dễ thương lắm. Tôi xin lỗi vì không hay ngày cưới của hai người. Giờ tôi phải đi đây, tạm biệt.
Một chiếc tắc xi đậu xịch ngay trước cửa. Mai Liên bước xuống, mắt cô rướm lệ.
- Anh Trung... Anh Trung...
Ôm cô vào lòng, Hoàng Trung hỏi:
- Chuyện gì vậy em? Nói cho anh nghe xem?
- Con Mimi bị bắt mất tiêu rồi. Hu... hu... Mới tối này còn thấy nó mà.
Hoàng Trung bật cười:
- Tưởng chuyện gì. Con Mimi, chị Hai đã mượn về nhà bắt chuột rồi.
Lau nước mắt, cô véo anh:
- Vậy sao hổng nói cho người ta biết.
Nhận ra có người lạ, cô im bặt:
- Ủa! Ai vậy anh?
- Em nhìn kỹ lại xem.
Qua một phút ngỡ ngàng, cô bật thốt:
- Anh Đoan Hồ! Có phải là anh không?
- Anh đây. Mai Liên! Trông em đẹp ra nhiều lắm.
Mai Liên liến thoắng:
- Đừng khen em mà hãy khen chị Ngọc Liên kìa. Chị ấy sanh rồi, trông sắc sảo hẳn ra - Cô nheo mắt nhìn Hoàng Trung - Anh mà khen em nữa, là "anh ấy" chẳng tha đâu.
Khẽ liếc về phía Hoàng Trung, Đoan Hồ hỏi:
- Em với anh ấy...
Cô chống nạnh:
- Bà tổng quản lý nhà hàng khách sạn Hoàn Cầu nè, oai chưa?
Anh đưa mắt nhìn sang Ngọc Liên thì cô đã đẩy xe đi. Hoàng Trung đẩy vai anh:
- Chạy theo đi! Cả con và vợ cũng chẳng thèm nhận hả?
Một niềm vui khôn tả dâng lên trong người. Đoan Hồ chạy tới níu lấy xe đẩy:
- Để anh đẩy cho. Để ba đẩy nha, con nha.
- Buông ra! Nó chẳng phải là con anh.
- Vậy đúng là con em rồi, nhưng ba nó lại là anh.
- Sao anh chai mặt vậy?
- Kệ nó! Anh không muốn mình mất vợ, mất con và mất cả tình yêu.
Kéo mạnh Ngọc Liên vào lòng, anh thủ thỉ:
- Thứ lỗi cho anh. Hãy để cho anh lo lắng cho em và con.
Ngọc Liên nhắm khẽ mắt, cô nghẹn ngào:
- Nó tên là Đoan Trường.
Hôn vào môi cô anh vui sướng:
- Cám ơn em. Anh cám ơn em.
Đoan Trường bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. Hình như nó chúc mừng ngày đoàn viên của cha mẹ nó.
Hoàng Trung ngồi xuống, tay anh chống cằm:
- Tại sao lại hòa nhanh vậy? Chẳng bằng lúc anh gặp em, giải thích muốn gãy cả lưỡi cũng chẳng chịu nghe.
- Ai biểu lúc đó anh chẳng có thành ý.
- Anh không hiểu.
Mai Liên đỏ mặt liếc khẽ về phía hai người kia.
Hoàng Trung là người thông minh mà, anh hiểu ngay sau đó.
Bật dậy, anh kéo cô vào lòng:
- Được thôi. Được hôn mà, ai ngu mới... không chịu.
"Khi biết yêu anh, em là người tình cuối.
Cũng là người tình đầu, người tình muôn thuở của anh.
Nụ hôn kia sẽ ngọt ngào và êm ái
Khi chúng ta sẽ thành... sẽ thành đôi."
Khi Biết Yêu Khi Biết Yêu - Trần Thị Thanh Du